chương 159/ 334

Thải Nhi sau khi hoàn thành một kích kia, lục cảm hoàn toàn biến mất, cả người vẫn chìm trong trạng thái thiên nhân hợp nhất, bị Long Hạo Thần đưa vào Tháp Vĩnh Hằng.

Lần này lục cảm biến mất, không phải do Luân Hồi Linh Lô phản phệ. Sau khi ba đại linh lô hợp thành, Thải Nhi đã có thể trong tình trạng một lần không bị phản phệ sử dụng Luân Hồi Linh Lô. Sử dụng xong cần trải qua một đoạn thời gian nghỉ ngơi, sau đó có thể lại dùng mà không bị phản phệ. Đương nhiên, nếu nàng muốn càng phát huy uy lực mạnh của Luân Hồi Linh Lô, phải phát động càng nhiều Luân Hồi kiếm, vậy sẽ chịu đựng phản phệ.

Thải Nhi ngồi ba ngày ba đêm, hơi thở biến hóa, Long Hạo Thần xem như yên lòng. Hắn biết, chắc là Thải Nhi tiến vào loại cảm giác lĩnh ngộ.

Hai đội Liệp Ma Đoàn yên tĩnh nghỉ dưỡng sức trong đoàn bộ, Nhã Khắc đại thành thì một mảnh hỗn loạn.

Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương và Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất đột nhiên xuất hiện, hơn nữa thành công giết chết một tổ Trừ Liệp Ma, khiến nội bộ ma tộc bị rung chuyển. Ma tộc không phải kẻ ngốc, khi bọn chúng tìm tòi kỹ vậy mà như cũ gặp phải Liệp Ma Đoàn tập kích, nghĩa là sao? Nghĩa là đại bản doanh Liệp Ma Đoàn của liên minh thánh điện ẩn nấp gần đó!

Tìm tòi quy mô lớn diễn ra trong Nhã Khắc đại thành. Trong thành lại tập trung sáu tổ Trừ Liệp Ma, Hùng Ma duy nhất còn sống trong tinh tổ Trừ Liệp Ma thì cả ngày đều rống gầm, dù đào ba thước đất cũng nhất định phải tìm ra hai đội Liệp Ma Đoàn.

Nhã Khắc tộc toàn diện phát động, nguyên Nhã Khắc hành tỉnh đều gặp hiểm họa.

Bên ngoài tình hình quá căng thẳng, cho nên tin tức truyền vào đoàn bộ biến càng ít. Chẳng qua, Thiên Kình không gấp. Liên minh thánh điện rót rất nhiều công sức vào liên minh thánh điện, toàn đoàn bộ ở sâu trong lòng đất mấy chục mét, lại có pháp trận chuyên môn che chắn. Xem như là cường giả cấp chín cao nhất toàn bộ đứng bên trên, dùng tinh thần lực tìm tòi cũng chưa chắc tìm ra sự hiện diện của họ. Còn về đào ba mét đất, chẳng lẽ thật sự có thể đào sao?

Liệp Ma Đoàn không thiếu tính kiên nhẫn. Tiêu diệt một tổ Trừ Liệp Ma mang đến thu hoạch, cho dù họ ở đây tĩnh tu mấy tháng cũng là bình thường. Loại tình hình này không phải lần đầu tiên gã gặp.

Nhã Khắc đại thành.

A Bảo khuôn mặt điển trai lạnh lùng đứng trong phòng Nhã Khắc Ma chuẩn bị sẵn, yên lặng nhìn ngoài khung cửa sổ.

Sau lưng y, đứng chín ma tộc cường đại. Trong chín ma tộc này, bao gồm cả Nguyệt Dạ, nhưng không có bóng dáng Lãnh Tiêu.

Tuy làm con của Ma Thần Hoàng, nhưng ở trong Trừ Liệp Ma, A Bảo không có quá nhiều đặc quyền. Y chỉ huy tổ này chỉ là long tổ Trừ Liệp Ma. Trừ y có tu vi cấp tám, Nguyệt Dạ thậm chí chỉ mới là tu vi cấp sáu, các thành viên khác thực lực cấp cấp tám.

Trận Mộng Huyễn Thiên Đường chính là sỉ nhục cực lớn trong lòng A Bảo. Y từng thề rằng, không chém chết nhân loại gây sỉ nhục cho mình thì không cưới Nguyệt Dạ làm vợ. Bởi vậy, y làm thái tử ma tộc lại trở thành một Trừ Liệp Ma, hơn nữa dẫn theo đội mình đi tứ xứ tìm tung tích Long Hạo Thần và đồng bạn.

A Bảo có thể hoàn toàn khẳng định, Long Hạo Thần là một Liệp Ma giả, hơn nữa là đoàn trưởng Liệp Ma Đoàn. Chỉ cần là thành viên Liệp Ma Đoàn, nhất định sẽ tới ma tộc. Cho nên y luôn chờ đợi cơ hội và tin tức.

Mấy ngày trước, Nhã Khắc đại thành phát sinh sự kiện tập kích lọt vào tai mắt của y. Khi y nghe được trên chiến trường biểu hiện của bóng dáng vàng đó, y biết, bóng dáng vàng kia rất có thể chính là Long Hạo Thần. Cho nên y dẫn theo đội mình đi tới đây, ở lại đã mười ngày.

Mặt dù bề ngoài A Bảo không có nhiều đặc quyền, nhưng ai không biết y là thái tử ma tộc? Huống chi, coi như cùng là cấp tám, thực lực mấy tổ trưởng Trừ Liệp Ma khác sao có thể so sánh với y được? Bởi vậy, khi y tới đây, cục diện toàn bộ Nhã Khắc đại thành do y điều khiển.

Đợt tìm tòi thứ hai đã kết thúc, như cũ không có thu hoạch gì. Hai đội Liệp Ma Đoàn tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.

"Bảo ca, đã tìm hết rồi, chắc là Liệp Ma giả đã rời khỏi. Ta thấy, hay là chúng ta đừng ở đây lãng phí thời gian nữa." Nguyệt Dạ đi tới sau lưng A Bảo, nhỏ giọng nói.

A Bảo lắc đầu, khuôn mặt âm trầm nói.

"Không, ta tin tưởng, bọn chúng nhất định còn ở trong Nhã Khắc đại thành, chỉ là không biết đã núp đi đâu. Tình huống hôm đó ta đã hỏi kỹ mấy lần, Hùng Ma phát tín hiệu cầu viện rất đúng lúc. Gần đó hai tổ Trừ Liệp Ma chỉ dùng chưa tới mười phút đã đến. Hơn nữa lúc đến là từ không trung nhìn xuống, nếu Liệp Ma giả chạy thì họ nhất định phát hiện dấu vết, nhưng Liệp Ma giả lại biến mất mà không phải chạy trốn. Theo tình báo thì trong Nhã Khắc đại thành này rất có khả năng có đoàn bộ của liên minh thánh điện, mà bọn chúng thì núp trong đó. Bọn chúng đang chờ, chờ chúng ta thả lỏng cảnh giác sẽ trốn thoát hoặc tiếp tục công kích tộc chúng ta. So tính kiên nhẫn chứ gì? Ta cũng không thiếu. ta đã bày thiên la địa võng. Ta không tin lần này hắn còn có thể trốn khỏi tay ta. Ta phải chính tay đánh chết hắn, đem trái tim của hắn làm lễ vật cầu hôn tặng cho em."

Tựa như nhân loại sẽ thu ma tinh của ma tộc, ma tộc cũng lấy trái tim cường giả nhân loại làm chiến lợi phẩm. Đối với chúng mà nói, trái tim nhân loại có linh khiếu nuôi dưỡng là vật đại bổ tuyệt nhất.

A Bảo không phát hiện, khi y nói ra mấy lời này, Nguyệt Dạ đáy mắt lóe tia chán ghét, chỉ là cô che giấu rất tốt.

Nguyệt Dạ không tiếp tục khuyên nhủ nữa. Cô hiểu rõ, việc A Bảo quyết định, coi như Ma Thần Hoàng cũng rất khó thay đổi.

Trong đám ma tộc trẻ tuổi, không thể nghi ngờ, A Bảo là ưu tú nhất. Làm người thừa kế Ma Thần Hoàng, y và các Nghịch Thiên Ma Long khác không giống nhau. Thực lực của y là dựa vào nỗ lực bản thân, từng chút một tu luyện được. Khi y mới sinh ra, không khác gì trẻ sơ sinh yếu ớt của nhân loại. Đây chính là quá trình người thừa kế của Ma Thần Hoàng phải trải qua. Tất cả hậu đại có huyết mạch Ma Thần Hoàng đều phải trải qua quá trình này. Cũng chỉ có như vậy, họ mới đột phá cấp chín rồi lên như diều gặp gió, trở thành chúa tể một đời ma tộc.

Nhưng bản thân ưu tú và thân phận người thừa kế Ma Thần Hoàng, khiến A Bảo có một nhược điểm mà người ngoài xem ra thì không tính là khuyết điểm. Đó chính là tự phụ. Nói dễ nghe là cực kỳ tự tin.

Nhưng Nguyệt Dạ lại không thích một điểm này. Trong lòng cô, tuy A Bảo rất tốt với cô, nhưng sẽ không suy nghĩ theo khía cạnh người khác. Cho dù cô ra ý kiến, A Bảo cũng rất ít chịu lắng nghe.

Nguyệt Dạ không thể không thừa nhận, A Bảo lựa chọn rất chính xác. Bởi vì cô hiểu rõ là ai đến bên này. Thương đoàn Nguyệt Dạ và Long Hạo Thần cắt đứt liên lạc chẳng phải là gần Nhã Khắc hành tỉnh sao? Cho nên cô mới càng nóng lòng. Nhưng cô khuyên không được A Bảo, càng không biết Long Hạo Thần ở nơi đâu, không thể nào thông báo cho hắn biết. Khi A Bảo mới làm ra quyết định này, trong lòng Nguyệt Dạ cũng đặt quyết tâm. Đến thời điểm nguy ngập nhất, nói không chừng, chỉ có thể dựa vào sức mình cố gắng giúp họ trốn thoát. Dù sao, sinh mạng mình nằm trong tay cô bé đó!

Vốn Nguyệt Dạ đã nhận mệnh. Hôn sự do Ma Thần Hoàng và Nguyệt Ma tộc định ra ai dám cãi? Cô không dám, thật sự không dám. Thậm chí trong lòng không ngừng dày vò dằn vặt. Nhưng nguyên bản hôn lễ sắp cử hành lại bởi vì hắn mà vô kỳ hạn kéo dài. Khi A Bảo vô cùng áy náy báo cho cô biết tin này, Nguyệt Dạ giật mình phát hiện, trong lòng mình tràn ngập vui mừng. Đây cũng trở thành lý do cô trợ giúp Long Hạo Thần. Chỉ cần hắn không chết, có lẽ, chính mình thật không gần gả cho A Bảo. Đợi đến khi mình tuổi già sắc đẹp phai tàn, chắc y sẽ nhìn mình không vừa mắt.

Đoàn bộ.

"Hạo Thần, có tin tốt. Ma tộc Trừ Liệp Ma đã dần rút lui, hiện tại ở trong thành chỉ còn một tổ mà thôi. Bọn chúng đang ở ma cung Nhã Khắc Ma. Thế nào? Chúng ta lại làm một chuyến nữa?" Thiên Kình mắt sáng ngời nói.

Long Hạo Thần suy nghĩ một lát, nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Có bẫy gì không? Tuy rằng lần này ma tộc lại tìm kiếm mười lăm ngày, nhưng không có thu hoạch. Bọn chúng nhanh như vậy rời đi, ta cảm thấy có chút không bình thường."

Thiên Kình gật đầu, lòng thầm cảm thán. Hạo Thần thoạt nhìn tuổi trẻ vậy mà tính cách rất ổn trọng.

"Tình huống cậu nói cũng không phải không có khả năng. Nhưng chúng ta vốn làm nhiệm vụ là liếm huyết trên mũi đao, tùy thời đều gặp nguy hiểm. Nhưng nguy hiểm cũng tương đương với kỳ ngộ. Chúng ta ở lại đây đã quá lâu rồi, nếu lần nữa hành động, mặc kệ thắng hay thua, nhất định phải rời khỏi đây. Cho nên, hiện tại có hai loại phương án. Một là chúng ta trực tiếp rời đi, cái khác là tập kích tổ Trừ Liệp Ma ở lại trong thành rồi mới đi khỏi. Bên ngoài đã thả lỏng điều tra, người của ta mang đến tin tức sẽ ngày càng nhiều. Nếu không, như vậy đi, chúng ta căn cứ tin tức lại chờ mấy ngày, cuối cùng mới quyết định nhé?"

Long Hạo Thần vui vẻ đồng ý.

"Tốt, cứ làm theo lời Thiên Kình đại ca."

Chốc lát đã qua ba ngày, bên ngoài không ngừng truyền vào tin tức. Từng dấu hiệu đều chứng minh, đích thực các Trừ Liệp Ma đã rời khỏi. Nhưng ma tộc lại phái số lượng một ngàn kỵ binh Đại Ác Ma hỗ trợ Nhã Khắc Ma trấn thủ Nhã Khắc đại thành. Nhưng đây cũng chứng minh tuyệt không có nhiều Trừ Liệp Ma ở lại nơi đây.

"Hạo Thần, không thể đợi thêm nữa. Mới nhận được tin tức, tổ cuối cùng Trừ Liệp Ma đã ra ngoài thành, dường như sắp rời đi. Hôm nay là cơ hội tốt nhất khó gặp."

Long Hạo Thần vẫn có chút do dự.

"Thiên Kình đại ca, lần này chúng ta thu hoạch đã không tệ lắm, nếu không hay là cứ rời đi thôi. Đổi chỗ khác thì chúng ta vẫn có cơ hội phục kích Trừ Liệp Ma mà."

Không biết vì sao, hắn trực giác có gì đó nguy hiểm. Hình như có một đôi mắt vô hình luôn nhìn chằm chằm vào họ.

Thiên Kình nhíu mày, hiển nhiên có chút bất mãn Long Hạo Thần, trầm giọng nói.

"Như vậy đi, Hạo Thần, ta không ép cậu. Lần hành động này do đội chúng ta chủ công, các người phụ trách hỗ trợ. Nếu thật rơi vào cạm bẫy của ma tộc, các người lập tức né đi, không cần quan tâm chúng ta."

Khi nói ra câu này, rõ ràng ngữ điệu của Thiên Kình biến cứng rắn. Tuy đội họ được đám Long Hạo Thần cứu mạng, nhưng làm Liệp Ma Đoàn cấp vương, họ có tính tự chủ cực mạnh. Thiên Kình lại là trung tâm của đội, gã cực kỳ tin tưởng sức phán đoán của mình. Ân tình không nghĩa là phụ thuộc. Huống chi Liệp Ma Đoàn cấp vương cao cấp, trong đội Thiên Kình các thành viên đều bức xúc, muốn trong lần hành động thứ hai này biểu hiện tốt để chứng minh thực lực của mình.

Lời đã nói đến mức này, đương nhiên Long Hạo Thần không tiện nói tiếp nữa, chỉ có thể gật đầu đồng ý kế hoạch của Thiên Kình.

Tiếp đến chính là mau chóng định ra kế hoạch. Long Hạo Thần giữ lại điều thứ nhất, do đám Thiên Kình chủ công, đội mình thì làm hậu viện. Dù sao, hiện tại kẻ địch tuyệt không biết chỗ bọn họ có tới hai đội Liệp Ma Đoàn. Một minh một ám sẽ tăng an toàn cho cả hai đội. Đối với điểm này, Thiên Kình suy nghĩ cẩn thận rồi không có bất mãn cái gì, ổn thỏa chút cũng tốt. Dù gì đội mình làm chủ công, cuối cùng chia chút lợi ích cho đám Long Hạo Thần là được. Chỉ cần thành công, đồng bạn bị mất lòng tin sẽ hồi phục lại thôi.

Khi hai người đang bàn bạc thì bên ngoài truyền đến tin tức, một tổ Trừ Liệp Ma đã đi hướng cửa thành, sắp ra khỏi thành.

Thiên Kình nhanh chóng ra quyết định, trầm giọng nói.

"Đi, chúng ta từ mật đạo đi ra ngoài, trực tiếp ở ngoài thành chặn đánh chúng. Công kích ngoài thành ưu thế lớn hơn trong thành, ít nhất không cần lo lắng Nhã Khắc Ma bao vây."

Long Hạo Thần gật đầu.

"Thiên Kình đại ca, nhất định phải cẩn thận. Một khi phát hiện tình hình bất ổn, chúng ta sẽ đoạn hậu, các người mau chóng rút lui. Chúng ta sẽ tự nghĩ cách trốn thoát."

"Ừm." Thiên Kình ậm ừ một tiếng, xoay người đi kêu gọi đồng bạn.

Kỳ thực gã không để lời nói của Long Hạo Thần trong lòng. Làm Liệp Ma Đoàn cấp vương mà để Liệp Ma Đoàn cấp suất đoạn hậu? Thế thì quá mất mặt. Huống chi, gã không thấy kế hoạch của mình không có vấn đề gì.

Một hàng mười ba người đi ra mật đạo. Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương ở đằng trước, Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất ở phía sau, tất cả mọi người đều mặc nhung trang.

Thải Nhi yên lặng theo sát Long Hạo Thần, nếu người quen biết nàng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, hiện tại Thải Nhi so với lúc trước thì có thay đổi. Lạnh lùng thu lại, không giống trước đây toát ra rõ ràng. Ngay cả mắt mày cũng biến nhu hòa rất nhiều. Nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ nhận ra, Thải Nhi thu lại khí thế mới càng đáng sợ hơn, dường như là đáy hồ sâu âm u.

Trải qua ba ngày tĩnh tu, lục cảm của Thải Nhi đã tự hồi phục. Nàng vẫn không thể thức tỉnh thể chất thần quyến giả. Nhưng hôm đó một kiếm hợp nhất là lần đầu tiên dung hợp năng lực của nàng, trợ giúp có thể nghĩ.

Trở lại đoàn bộ, mấy ngày nay Thải Nhi luôn bế quan. Nàng có cảm giác mãnh liệt rằng, thể chất thần quyến giả của mình tùy thời sẽ thức tỉnh, nhưng hiện tại chỉ là thiếu một cơ hội. Còn về khi nào cơ hội này mới xuất hiện, chính nàng cũng không biết. Thải Nhi hiểu rõ, cho dù chỉ cách một đường chỉ mỏng, nhưng có lẽ là chân trời cách biệt. Thức tỉnh thần quyến giả không phải chỉ nỗ lực là có thể đột phá, cần lĩnh ngộ trong khoảnh khắc.

Mọi người đều là cường giả từ cấp sáu trở lên. Cho dù đi trong mật đạo dưới đất, tốc độ cũng cực nhanh. Dưới sự dẫn dắt của Thiên Kình, khi họ lại thấy ánh mặt trời thì đã ra ngoài Nhã Khắc đại thành.

Không cần Thiên Kình chỉ dẫn, ma pháp sư và mục sư đội họ đã đồng loạt hành động. Ưng Nhãn Thuật, Chân Ác Nhãn cùng phát động, tra xét tình huống xa gần xung quanh.

Ma pháp sư nhỏ giọng nói.

"Tìm được rồi. Một hàng mười người, vừa mới đi ra khỏi thành. Dẫn đầu là một ma tộc bộ dáng thanh niên mặc đồ đen, nhìn không ra là chủng tộc gì, nhưng khí thế rất mạnh, có khả năng là thuộc về Nghịch Thiên Ma Long tộc. Nếu là vậy thì có lẽ chúng ta đã gặp phải long tổ trong Trừ Liệp Ma."

Sau đó mục sư báo cáo.

"Trong phạm vi vài cây số không có binh chủng ẩn hình mai phục, tất cả bình thường."

Thiên Kình hỏi ma pháp sư.

"Có từng phát hiện dấu vết mai phục nào không? Cậu cẩn thận điều tra xem."

Ma pháp sư gật đầu, tăng cường phát động linh lực, Ưng Nhãn Thuật mở tối đa. Đây là kỹ năng mạnh nhất của ma pháp sư này, có thể xem xét cả binh chủng ẩn hình của ma tộc. Do ma pháp sư cấp bảy thi triển thì ít nhất có thể tra xét phạm vi hai mươi dặm. Đem tinh thần lực tập trung ở khoảng cách gần, thậm chí có thể dò xét càng thêm cẩn thận.

Một lát sau, ma pháp sư nói.

"Tất cả bình thường, đám ma tộc đã ra thành, không có ý định bay mà là đi bộ hướng hành tỉnh trung ương. Trừ thanh niên đồ đen dẫn đầu ra, phía sau còn có cô gái mặc áo choàng trắng, cũng là hình người, nhìn không ra tu vi chân chính và chủng tộc. Phía sau chúng còn có bốn cường giả ma tộc hình người. Hai Ác Ma, một Nhã Khắc Ma, một Hùng Ma. Ta có thể khẳng định, trừ thanh niên áo đen dẫn đầu ra, ma tộc hình người khác ít nhất hai cái có năng lực ma pháp thuần túy. Bọn chúng đang mau chóng rời khỏi, chúng ta đã không kịp mai phục. Đề nghị chính diện đánh, có bảy phần nắm chắc xử lý chúng."

Thiên Kình gật đầu, trầm giọng quát.

"Xuất phát!"

Nói xong, gã đột nhiên rút ra trọng kiếm, tay trái nâng tấm thuẫn ám kim. Một luồng sáng ám kim huyễn lệ mở rộng trước người. Trong tiếng gầm gừ trầm thấp, địa long to lớn bỗng xuất hiện trước mặt gã.

Là Kim Cương Long ma thú cấp tám, chủng loại mạnh nhất trong địa long, tương đương với cường giả cấp tám. Quan trọng nhất là, năng lực phòng ngự của nó cực mạnh. Phối hợp với nó, kỵ sĩ tương đương với có lá chắn sống siêu mạnh. Coi như là cường giả cấp tám muốn giết chết Kim Cương Long cũng tuyệt không phải trong chốc lát có thể làm được.

Thiên Kình nhảy lên, trực tiếp ngồi lên tấm lưng rộng của Kim Cương Long. Chiến sĩ và thích khách cũng nhảy lên lưng rồng, mà triệu hoán sư cấp bảy thì ôm viên thủy tinh cầu bạc, thì thào ngâm xướng vài câu chú ngữ. Ba luồng sáng trắng xẹt qua, ba ma thú cấp sáu Tia Chớp Báo đã xuất hiện trước mặt mọi người. Gã và ma pháp sư, mục sư mỗi người ngồi cưỡi một con.

Vào lúc này, cách chiến đấu của Liệp Ma Đoàn cấp vương hoàn toàn hiện ra. Bọn họ đương nhiên có thể dựa vào linh cánh bay qua đánh lén kẻ địch. Nhưng Trừ Liệp Ma tuyệt không yếu, đặc biệt là Trừ Liệp Ma long tổ, là loại khó nhai nhất dưới cấp ma vương. Bởi vậy, họ phải tiết kiệm linh cánh. Hơn nữa từ dưới đất đi, sẽ không bị kẻ địch trước nhất phát hiện.

Tia Chớp Báo là loại ma thú công kích, năng lực phòng ngự đều rất bình thường, nhưng làm ma thú phong hệ, chúng nó có tốc độ nhanh như tia chớp. Chức nghiệp hệ ma pháp cưỡi loại ma thú này không thể nghi ngờ là hoàn hảo nhất. Chỉ mới ngồi trên lưng ma thú, ma pháp sư đã lấy ra pháp trượng, bắt đầu trầm thấp ngâm xướng. Dưới thân Tia Chớp Báo chạy vội, gã như dính trên lưng Tia Chớp Báo, hơn nữa ngâm xướng không chút hỗn loạn hay gấp rút. Một hàng sáu người, lấy tốc độ nhanh chóng có Ưng Nhãn Thuật của ma pháp sư chỉ dẫn, chạy xéo hướng con đường kẻ địch phải đi.

Ánh mắt các thành viên Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất đều rơi vào người Long Hạo Thần.

Ánh mắt Long Hạo Thần gợn sóng tím, bóng dáng khổng lồ của Hạo Nguyệt đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Hạo Nguyệt thân cao đã qua mười một mét, thân hình như ngọn núi nhỏ, tuyệt đối nên dùng từ khổng lồ để hình dung. Hai cục u sau lưng nhô lên càng thêm rõ ràng. Bốn cái đầu to ngẩng cao, có thể thấy rõ, một bên u khác vốn co rút nay qua một năm bế quan đã lại nhô cao ra, hơn nữa dài gần bằng mấy cái đầu khác, tùy thời có khả năng lại tiến hóa lần nữa. Đặc biệt là gần nhất Hạo Nguyệt ăn không ít ma tinh, trên người nó quanh quẩn khí thế khủng bố, có lúc ngay cả Long Hạo Thần đều thấy lòng run sợ.

Bảy người đều leo lên lưng Hạo Nguyệt. Long Hạo Thần thì trực tiếp một chân đạp lên đầu Tiểu Quang, Hạo Nguyệt bốn chân to khỏe cất vó đuổi theo Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương. Nhưng họ theo ý Long Hạo Thần, tụt ra sau khoảng một cây số, hơn nữa trong quá trình tiến lên cố gắng tìm chỗ ẩn núp thân hình.

Kỳ thật Long Hạo Thần rất hy vọng chỉ là mình lo lắng quá nhiều mà thôi. Trải qua đợt tập kích lần trước, hiện tại mười sáu nhiệm vụ giết chóc của họ đã hoàn thành mười cái. Đặc biệt là đánh chết Tinh Ma tộc để họ hoàn tất nhiệm vụ khó khăn chỉ đứng sau vụ ám sát ma thần. Bọn họ nhận nhiệm vụ công kích ma thần đứng hạng thứ bảy mươi, ở một hành tỉnh xa xôi, chỉ cần dốc sức đối phó mỗi mình ma thần là được. Nhưng Tinh Ma tộc thì khác, đa số Tinh Ma tộc đều là trong Ma Đô Tâm Thành, chứ nói chi là Tinh Ma tộc cấp tám. Một khi họ ở Tâm Thành có hành động gì, muốn không bị phát hiện thì quá khó khăn. Bởi vì tinh thần lực khủng bố của Ma Thần Hoàng, liên minh thánh điện không cách nào ở trong Tâm Thành dựng đoàn bộ, hơn nữa ở đó, cường giả ma tộc nhiều như lông trâu!

Bọn họ không ngờ được, nhiệm vụ cực khó khăn đồng cấp với ám sát ma thần lại có thể hoàn thành ở đây. Cho nên mọi người nhẹ nhàng rất nhiều. Mới qua hai tháng mà họ đã hoàn thành đa số nhiệm vụ giết chóc, tiếp đến đương nhiên có thể chậm tiết tấu một chút.

Hy vọng lần tập kích thứ hai này cũng có thể thành công.

Hai đội Liệp Ma Đoàn giữ tốc độ mau chóng tiến tới. Thiên Kình vẫn là rất quan tâm Long Hạo Thần, thỉnh thoảng biến đổi vị trí, vung vẩy trọng kiếm trong tay, đem tình huống bên họ nói cho Long Hạo Thần biết. Trong đó quan trọng nhất là xem khoảng cách địch ta còn bao xa.

Long Hạo Thần nhịp tim đập bỗng biến nhanh, dường như có sức mạnh vô hình bóp chặt nó. Thiên Kình ở đằng trước mới truyền đến tin tức, đã tiếp cận kẻ địch trong phạm vi ba mét, khoảng hai phút thì họ sẽ trực tiếp phát động công kích.

Long Hạo Thần bỗng ngoái đầu hét với Lâm Hâm.

"Lâm Hâm, Ưng Nhãn Thuật! Nhanh! Tra xét xem tổ Trừ Liệp Ma này có gì khác lạ!"

Lâm Hâm ừ một tiếng, y cũng cảm giác được lúc này Long Hạo Thần có chút kỳ quái. Không dám chậm trễ, y vội vàng giơ lên Hỏa Tinh Trượng, mau chóng phóng ra Ưng Nhãn Thuật.

Trong quá trình, hai đội Liệp Ma Đoàn vẫn đang tiến lên, giữ tốc độ mau chóng tiếp cận kẻ địch.

Long Hạo Thần vội vàng hỏi.

"Thế nào?"

Lâm Hâm nhíu mày.

"Nhìn thấy rồi, rất kỳ quái, ta cảm thấy thanh niên áo đen rất quái lạ. Trên đầu hắn đội mũ che đậy khuôn mặt, nhưng ta cứ thấy hắn quen quen. Còn nữa, cô gái mặc áo choàng đi sau lưng hắn cũng quen mắt lắm. Khoan, a! Là cô ta!"

Lâm Hâm đột nhiên kêu lên khiến thành viên trong đội kinh sợ, Long Hạo Thần vội vàng hỏi.

"Là ai?"

Lâm Hâm nói.

"Là Nguyệt Dạ, cô gái trong đội họ là Nguyệt Dạ! Không tốt, chẳng lẽ tên đi đầu là cái tên đó!"

Đúng vậy, khi Ưng Nhãn Thuật tố của Lâm Hâm tra xét, cô gái đứng vị trí thứ hai trong Trừ Liệp Ma lấy xuống mũ trùm đầu, lộ ra khuôn mặt thật. Dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng Lâm Hâm vẫn thấy rõ ràng mái tóc tím và khuôn mặt tuyệt mỹ, đó chẳng phải là Nguyệt Dạ sao?

Long Hạo Thần tâm nháy mắt chìm vào hố sâu.

"Bị lừa, nhất định có mai phục!"

Vừa nghĩ hắn vội vàng nhìn hướng đám Thiên Kình đi đằng trước. Lúc này, đám Thiên Kình đúng lúc từ sườn núi lao xuống, biến mất khỏi tầm mắt Long Hạo Thần.

Ma pháp nồng đậm nở rộ trong khoảnh khắc này. Dù cách rất xa nhưng họ rõ ràng cảm thụ được nhiệt độ trong không khí giảm thấp, sóng năng lượng kinh khủng tăng cao. Thực rõ ràng, Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương đã phát động tấn công. Đám Long Hạo Thần phát hiện có chút muộn.

Không sai, đội chậm rãi từ trong Nhã Khắc đại thành đi ra chính là A Bảo và long tổ Trừ Liệp Ma của y.

Sau khi có phán đoán chính xác, A Bảo dần bày ra thiên la địa võng cho đám Long Hạo Thần. Y hành động rất đơn giản. đầu tiên là ở trong thành cố gắng phong tỏa điều tra Liệp Ma Đoàn, rồi mới dần rút lui từng tổ Trừ Liệp Ma, để tê liệt đám Long Hạo Thần. Lần này chúng rời thành, mục đích đương nhiên là dụ rắn ra khỏi hang. Không cho đám Long Hạo Thần cơ hội tập kích thì sao câu cá lớn được?

Mưu kế của A Bảo không thể nói là thông minh bao nhiêu, nhưng tuyệt đối là đơn giản hữu hiệu. Long Hạo Thần và Thiên Kình đều là người thông minh, nhưng rõ ràng lại không thể dễ dàng điều tra và phá giải. Đặc biệt là A Bảo tuyệt đối tin tưởng vào chính mình, bởi vậy thuộc hạ của y mai phục ở nơi xa.

Lúc Nguyệt Dạ lấy xuống áo choàng, A Bảo bất mãn quay đầu liếc cô một cái. Đang lúc y muốn răn dạy cô thì đột nhiên xuất hiện ma pháp nồng đậm dao động. Liệp Ma Đoàn một đội sáu người tiến thẳng hướng bọn họ.

Không phải người kia. Đây là ý nghĩ đầu tiên của A Bảo. Nhưng nói sao thì đó cũng là đội Liệp Ma Đoàn! Hơn nữa Liệp Ma Đoàn có gan và thực lực công kích mình, đây ít nhất là Liệp Ma Đoàn cấp vương. Xử lý họ cũng là công lớn.

Khóe miệng A Bảo hiện nụ cười nhạt, lạnh giọng hét.

"Bày trận phòng ngự!"

Nói xong câu này, cùng lúc đó, y nâng lên tay phải. Một đoàn quang cầu tím bốc lên không trung, bộc phát một vòng sáng chói mắt.

Đây là tín hiệu, tín hiệu phát động phục kích.

Hùng Ma thân hình to lớn sải bước đi ra trước nhất, mà lúc này, ma pháp cường đại đã giáng xuống.

Băng Tuyết Phong Bạo, ma pháp quần công băng hệ cấp bảy.

Trong Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương tổng cộng có ba trang bị cấp truyền kỳ. Tấm thuẫn trong tay Thiên Kình, thủy tinh cầu bạc của triệu hoán sư, và thanh pháp trượng ma pháp sư này. Đây cũng là cách phân phối đa số Liệp Ma Đoàn tuyển chọn, có thể ở trình độ lớn nhất tăng cường năng lực sinh tồn và công kích của Liệp Ma Đoàn. Không chút nghi ngờ, ma pháp sư là nơi phát ra công kích mạnh nhất của họ.

Băng Tuyết Phong Bạo là đại ma pháp, dù là ma pháp sư cấp bảy cũng cần hơn một phút đồng hồ ngâm xướng. Nhưng cũng chính vì vậy, ma pháp này là cường đại nhất trong ma pháp cấp bảy thủy hệ.

Ma pháp sư của Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương càng là chậm rãi ngâm xướng ma pháp, kéo dài thời gian thi triển, thì nguyên tố vàng ngưng tụ ma lực càng biến cường đại.

Hoa tuyết cỡ bàn tay từ trên trời giáng xuống, lạnh lẽo, băng lãnh, mang theo tiếng rít gió lãnh liệt. Mỗi một mảnh hoa tuyết tựa như từng lưỡi kiếm cắt xé không gian, cũng cắt đứt tất cả. Trong tiếng kêu to khủng bố, hoa tuyết đang tăng tốc bao trùm long tổ Trừ Liệp Ma.

Băng Tuyết Phong Bạo không đơn giản là ma pháp thủy hệ, mà kèm theo hiệu quả phong hệ. Pháp trượng truyền kỳ trong tay ma pháp sư Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương chính là hai hệ băng phong hiếm thấy. Ma pháp thi triển có tăng áp suất thấp. Bởi vậy khi phát động ma pháp, uy lực thêm cả ma pháp hỏa hệ.

Có thể thấy rõ, trong quá trình thi triển ma pháp, sắc mặt ma pháp sư dần biến tái nhợt, có thể nghĩ gã chịu đựng sức ép lớn cỡ nào.

Đây là một ma pháp không thể né tránh, phạm vi bao trùm ít nhất mấy ngàn mét vuông. A Bảo và đồng bạn ma tộc mau chóng tụ lại một chỗ. Hùng Ma hai tay ôm đầu, đứng thẳng. Có thể thấy rõ, lông toàn thân nó dựng đứng, trên người khuếch tán một tầng sắc tím nhạt, tựa như bình phong ngăn cản công kích mạnh nhất đến từ chính diện.

Hai thanh niên áo đen từ sau lưng bay lên. Quang mang tím đen nồng đậm từ tay chúng lan tràn. Khiến người giật mình là, trong tay chúng có pháp trượng, hơn nữa tản ra ma pháp cực mạnh. Tuy không đến mức truyền kỳ, nhưng cũng là đỉnh cấp Huy Hoàng. Phải biết, ma pháp sư ma tộc rất ít có thể sử dụng pháp trượng. Pháp trượng thuộc tính hắc ám chỉ có ma tộc tự mình chế tạo, liên minh thánh điện tuyệt không chế ra được pháp trượng thuộc tính này! Một lần xuất hiện hai thanh, có thể tưởng tượng phân phối của long tổ Trừ Liệp Ma. Cho dù không có A Bảo, thực lực Trừ Liệp Ma này cũng mạnh hơn tổ trước đám Long Hạo Thần tập kích.

Thân tể A Bảo từ từ bay lên, vị trí y bay lên ở giữa đội, mặt đối diện Băng Tuyết Phong Bạo ập đến. Hai mắt y bỗng nhiên lóe sáng, giật xuống mũ trùm đầu, giữa không trung, đánh ra một quyền.

Khi một quyền này đánh vào không khí, lập tức sinh ra cảm giác kinh khủng là không gian sụp đổ. Hoa tuyết từ trên trời giáng xuống hóa thành mảnh vụn ở mảnh không gian sụp đổ này, không thể rơi trên người chúng.

Ma pháp khủng bố, phòng ngự mạnh mẽ, khoảnh khắc này toàn diện va chạm. Trên chiến trường, rõ ràng nhất chính là tiếng cắt đứt chói tai. Băng Tuyết Phong Bạo phủ lên phạm vi mấy ngàn mét vuông không ngờ mau chóng tụ tập ở chính giữa, dần hình thành con rồng băng, siết lấy mười cường giả ma tộc.

Ma pháp này chính là đòn sát thủ của Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương, cũng là một kích mạnh nhất vị ma pháp sư này có thể thi triển ra. Tựa như Lâm Hâm phát động Lam Hỏa Phượng Hoàng, sau một kích kia, gã sẽ suy yếu phần lớn sức chiến đấu.

Khi Băng Tuyết Phong Bạo nở rộ, đồng thời các thành viên Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương không rảnh rỗi. Họ lấy tốc độ kinh người ùa xuống dưới. Mục sư bắt đầu phóng thích kỹ năng, hỗ trợ ma pháp sư hồi phục ma lực. Triệu hoán sư bắt đầu mau chóng ngâm xướng, từng con ma thú cấp sáu nhanh chóng xuất hiện trên chiến trường, làm tiên phong đánh hướng Trừ Liệp Ma. Thiên Kình giơ lên trọng kiếm, ngang nhiên đánh hướng Hùng Ma đứng chính diện. Thích khách ẩn trong không khí, chiến sĩ thì lấy ra đôi búa to đứng cạnh gã.

Thiên Kình có tự tin phục kích đội Trừ Liệp Ma này, nguyên nhân chính là đến từ ma pháp cường đại Băng Tuyết Phong Bạo. Gã rất tin tưởng ma pháp sư bên ta. Theo gã thấy thì sau khi thi triển ma pháp này, kẻ địch ít nhất giảm quân số một phần ba, mấy tên khác cũng sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn, trọng thương đồng thời còn bị Băng Tuyết Phong Bạo nhiệt độ thấp đông lạnh, giảm tốc độ. Chiến đấu sau đó đương nhiên sẽ do họ nắm bắt tiết tấu. Thiên Kình có tự tin trong thời gian cực ngắn kết thúc trận chiến này, sau đó chớp mắt bỏ chạy, tựa như lần trước lui về đoàn bộ nghỉ lấy sức. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này, dù họ ẩn núp ba tháng cũng không thành vấn đề. Sau đó rời khỏi đây, tiếp tục làm nhiệm vụ khác.

Khi Băng Tuyết Phong Bạo bao phủ toàn bộ kẻ địch, khoảnh khắc đó, Thiên Kình cảm giác nhiệm vụ của mình sắp hoàn thành. Nhưng khi gã xung phong cách kẻ địch còn khoảng trăm mét thì sắc mặt biến đổi.

Hùng Ma chính diện ngăn cản thì gã có đoán trước rồi. Ai chẳng biết lực phòng ngự của Hùng Ma. Gã cũng không nghĩ ma pháp quần công này có thể xử lý chủng tộc phòng ngự mạnh nhất ma tộc. Nhưng khiến gã bất ngờ là phòng ngự chính giữa và mặt sau. Băng Tuyết Phong Bạo công kích bốn phương tám hướng, phòng ngự chính diện không chút tác dụng. Nhưng kẻ địch lại hoàn thành phòng ngự chỉnh thể.

Hai ma tộc mặt sau giăng lên màn hào quang lớn, không ngừng chịu đựng công kích của Băng Tuyết Phong Bạo. Tuy chúng chống đỡ khó khăn, không ngừng phóng ra từng đạo ma pháp, nhưng dù sao vẫn là chống đỡ được. Quan trọng nhất là thanh niên áo đen bềnh bồng giữa không trung. Một quyền đánh ra đã hóa giải phần lớn uy lực Băng Tuyết Phong Bạo, toàn bộ uy lực ma pháp cũng giảm bớt hơn phân nửa. Tuy chúng bị khí lạnh ảnh hưởng, nhưng ít ra cho đến nay, không ai bị thương tổn chân chính. Nên biết, ma pháp sư Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương cũng không thể duy trì ma pháp này trong thời gian dài. Ma lực của gã cuối cùng vẫn là có hạn.

Bình luận





Chi tiết truyện