chương 8/ 20

Tề Đan Yên cứ lôi kéo bàn tay Hạng Tuế Thiêm như thế, bôi nước miếng lên bàn tay hắn, miệng còn nói lẩm bẩm: "Có lẽ do ngươi không đọc sách nên không biết cách này của người đất Thục. Nọc độc không phải là không có có thuốc đặc trị. Khi còn bé ta bị muỗi độc cắn, bà vú dạy ta cách dùng nước miếng bôi lên vết cắn, một lát sau là đỡ."

Tề Đan Yên nâng mắt lên nhìn Hạng Tuế Thiêm đang đứng hình tại chỗ, nàng lại bỏ ngón trỏ vào trong miệng, cẩn thận xoa từng nốt sưng đỏ, nói: "Bà vú nói, nước miếng phải mới, nếu như lưỡi có thể liếm được, tự mình liếm là tốt nhất. Trước kia nhà ta có nuôi một có chó kêu là Đại Hoàng, ong đốt toàn để nó liếm. Dù sao Ai gia cũng là Thái hậu, liếm cho ngươi cũng không ổn, ta làm mẫu một lượt, về nhà cứ thế mà làm theo."

Nếu Tề Đan Yên dám lè lưỡi liếm hắn thật, hắn không dám đảm bảo là Tề Đan Yên còn sống được hay không.

Hạng Tuế Thiêm rùng mình thoát khỏi ma trảo của nàng, chỉ thấy một trận buồn nôn ghê gớm, vì không muốn nàng tiếp tục bôi nước miếng lên người, hắn lui về phía sau một bước, cúi thấp lưng ôm quyền: "Tạ ơn Thái hậu đã dạy bảo, hạ thần xin ghi nhớ trong lòng."

“Ôi, trên cổ cũng có..." Tề Đan Yên chỉ vào cổ hắn, dường như còn chưa buông tha.

"Ngươi thử lại gần một bước xem?" Hạng Tuế Thiêm trợn mắt, ánh mắt bắn ra tia lửa điện tung tóe.

"À." Tề Đan Yên dừng lại, thấy có chút tủi thân, chép miệng một cái, ngồi xuống ghế, lúc này Hạng Tuế Thiêm mới đứng dậy.

"Được Thái hậu yêu mến, nhưng dù sao thần cũng là ngoại thần, thường xuyên ra vào hậu cung cũng không tốt. Sau này nếu Thái hậu có chuyện muốn dặn dò, cho người chuyển lời là được, hạ thần sẽ không tới Từ Ninh cung nữa."

"Không được." Tề Đan Yên lập tức cự tuyệt hắn: "Ta muốn ngươi tiến cung hầu hạ!"

Hạng Tuế Thiêm không vui, híp mắt đầy nguy hiểm: "Thái hậu có nghĩ tới chuyện này hay không, tiến cung phải tịnh thân?"

"A..." Tề Đan Yên ngơ ngác một lúc, chớp mắt nghiêng đầu nhìn hắn, ngẩn người nửa ngày mới hiểu được: "Đúng vậy... Trở thành thái giám mới có thể tiến cung hầu hạ chủ tử, Hạng Tướng quân còn chưa tịnh thân."

Trước đây không tịnh thân, sau này cũng không tịnh thân!

Không biết Tề Đan Yên đang suy nghĩ cái gì, ngẩn ngơ nâng chén đông trùng hạ thảo hàm chim câu, từ từ uống. Cứ ngồi im như vậy, ăn uống nhã nhặn lịch sự, không thấy đáng ghét nữa.

Hạng Tuế Thiêm đề phòng nàng lại phun ra điều gì không nên nói, liền nhìn chằm chằm nàng một lúc, thấy nàng có vẻ an phận, tâm trạng cũng thả lỏng ra.

Đôi môi anh đào chúm chím, mềm mại, đôi khuyên tai nạm ngọc nhẹ nhàng đung đưa, tầm mắt Hạng Tuế Thiêm liền dừng lại.

"Mẫu hậu, trẫm cũng muốn ăn Củ cải muối ớt!" Kính Hiên nghịch ngợm nhảy nhót, giọng nói lớn đến nỗi áp đảo Tiểu Thanh tử: "Hoàng Thượng giá lâm. "

Hạng Tuế Thiêm hạ tầm mắt, cúi đầu nhìn sàn nhà.

"Tiểu Đông tử, mở một vò rượu hoa quế, dặn dò Ngự Thiện phòng làm vài món ăn, mang vài đĩa dưa chua ra đây." Hai mắt Tề Đan Yên sáng lên: "Hạng Tướng quân ở lại đây dùng bữa rồi hãy đi, uống chút rượu."

Hai mẹ con này ngày ngày chỉ biết chìm đắm trong men rượu, Hạng Tuế Thiêm nhìn Kính Hiên vui vẻ chạy tới, chợt nhớ tới tờ mật chỉ nằm trong tay hắn do Trương Hoàng Hậu để lại, chờ sau khi Kính Hiên đích thân chấp chính thì giao lại cho thằng bé. Nội dung là: “Bí mật ban cái chết cho Tề Đan Yên”.

Lúc Hoàng Thượng đích thân chấp chính, không biết thằng bé có nhẫn tâm ban cái chết cho Tề Đan Yên không?

Nhưng tại sao nhất định phải ban cho nàng cái chết?

Tề Đan Yên là người đơn thuần, cứ để nàng yên ổn trên ngôi Thái hậu cho đến chết thì thế nào? Nghĩ tới đây, tâm tình Hạng Tuế Thiêm vừa mới bình ổn lại bắt đầu hỏng bét.

"Trẫm nghe nói tửu lượng của Hạng Tuế Thiêm rất tốt, nhưng không biết tốt tới trình độ nào. Hôm nay nhân cơ hội này, mẹ con ta cùng nhau chuốc say hắn, được không?" Kính Hiên thì thầm bên tai Tề Đan Yên, đôi mắt ti hí len lén quan sát Hạng Tuế Thiêm.

"Được." Tề Đan Yên không biết tự lượng sức mình.

Kính Hiên vô cùng vui sướng, vung tay áo lên, nói với thái giám cùng cung nữ đang tiến vào: "Các ngươi lui hết ra ngoài, khi nào Trẫm cho gọi mới được vào."

Cuối cùng kết quả là, mới ba chén rượu hoa quế xuống bụng, Kính Hiên đã gục xuống trước, Tề Đan Yên cố gắng mãi mới uống được hai chén, sau đó mềm oặt ngả trên bàn, Hạng Tuế Thiêm vẫn tỉnh táo như thường, một vò rượu hoa quế còn chưa hết một phần ba.

Tửu lượng kém còn không biết tự lượng sức mình. Hạng Tuế Thiêm mặc kệ hai người kia, một mình hắn uống thêm mấy chén nữa, ăn chút đồ nhắm trên bàn, lúc hắn đang rót rượu, bàn tay Tề Đan Yên bắt đầu khua loạn, quờ quạng bắt được tay áo hắn, nắm mãi không buông. Hạng Tuế Thiêm gỡ mãi không được, chợt phát hiện mấy chục vết sưng đỏ trên cánh tay đã tan biến, chỉ còn lại vết nhỏ rất khó phát hiện.

Đó là những vết Tề Đan Yên dùng nước miếng bôi lên.

Chẳng lẽ... Nước miếng thật sự có tác dụng?

Nếu như dùng phương pháp buồn nôn đó để trị bệnh, hắn thà mặc kệ còn hơn.

Dù sao ở lại Từ Ninh quá lâu cũng không tốt, Hạng Tuế Thiêm đứng dậy, khom lưng bế Tề Đan Yên lên, dùng chân đẩy đẩy Kính Hiên ra xa một chút, hắn đặt nàng nằm ngủ ngay ngắn trên ghế.

Đối với Hạng Tuế Thiêm, Tề Đan Yên rất nhẹ, người nàng rất thơm, cơ thể mềm mại như không có xương. Hắn ngồi trong vườn một lát, bốn phía rất yên tĩnh.

Hoàng đế đủ mười sáu tuổi là có thể chấp chính, năm nay Kính Hiên đã tám tuổi, nói cách khác, nếu mọi chuyện tiến hành theo đúng kế hoạch, Tề Đan Yên vẫn đang ngủ say chỉ còn hơn tám năm tuổi thọ.

"Tử Ngư." Hạng Tuế Thiêm ra ngoài đại điện, Tử Ngư liền khom người đi tới: "Thái hậu và Hoàng Thượng say rượu, gọi Thái y."

"Tướng quân..." Tử Ngư tiễn hắn ra ngoài, ngửi thấy người hắn có mùi hương trên y phục của Thái hậu, nàng khẽ giật mình. Nếu không tiếp xúc thân mật với Thái hậu, tại sao trên người lại có mùi thơm này? Nhưng Tướng Quân là người thận trọng, không nên cùng Thái hậu...

Nàng lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng đáp lại: "Tử Ngư vào cung hầu hạ Thái hậu gần một năm, Thái hậu thường than phiền chính sự rắc rối, ngoài ra không làm điều gì quá mức. Mỗi khi có người nhắc tới tướng quân, Thái hậu cũng rất nghiêm túc lắng nghe, còn luôn khen Tướng Quân không dứt miệng. Thái hậu còn lén trò chuyện với Hoàng thượng, hỏi thăm công việc của Tướng Quân."

Hạng Tuế Thiêm im lặng đi phía trước, một lúc sau mới lên tiếng: "Có phải vì vậy mà có người hiểu lầm ý tứ của Thái hậu, cho là Thái hậu muốn ta tịnh thân, tiến cung hầu hạ?"

" Tử Ngư cũng có nghe thấy chuyện này, nhưng Tử Ngư cả gan suy đoán, Thái hậu không có ý đó." Tử Ngư cắn cắn môi dưới, lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Hạng Tuế Thiêm rồi lại cúi đầu.

Tâm tư nữ nhân đều giống nhau, từ sau khi Tướng Quân cứu Thái hậu cùng Hoàng Thượng, Thái hậu liền dành tình cảm đặc biệt với Tướng Quân, chẳng qua nàng không dám suy đoán, cũng không dám nói lung tung.

"Chăm sóc Thái hậu thật tốt." Hạng Tuế Thiêm dứt lời, bước nhanh rời khỏi Từ Ninh cung.

Tử Ngư đứng tại chỗ, trong lòng chợt nhớ tới một câu. Trước kia Tướng Quân phá nàng tiến cung, nói là "Giám sát Thái hậu", bây giờ biến thành "Chăm sóc Thái hậu", nàng được Hạng Tuế Thiêm tín nhiệm, nhưng khác nhau, trước kia nàng là thám tử nằm vùng, bây giờ là bảo mẫu có thể tin tưởng được. Quả nhiên thời gian trôi đi, suy nghĩ con người cũng sẽ thay đổi.

Mọi người trong Tử Cấm thành dần dần cũng quen với Tiểu Hoàng đế ham chơi, cùng với Tề Thái Hậu ngu ngốc. Nghe nói, mỗi khi Tề Thái hậu của Từ Ninh cung nổi giận tới chỉ có Uy Viễn tướng quân mới giải quyết được, ai khuyên thế nào cũng không chịu.

"Ai ~ tất cả các ngươi đều ức hiếp bà lão này, nói thì hay lắm rằng trưa hôm nay mua gà nướng ở ngoài cung, rốt cuộc là gà nướng của ngự thiện phòng, đừng tưởng rằng ai gia không phân biệt được!" Tề Đan Yên vừa lấy tay xé đùi gà nướng, vừa tức giận nói.

Cẩm Tú vô cùng tủi thân, gà nướng ngoài cung không ngon bằng Ngự Thiện phòng thì không nói, lần trước Tiểu Đông tử xuất cung ăn hai cái đùi gà nướng, còn bị đau bụng mất hai ngày. Không rõ Tề Đan Yên biết tin đó bằng cách nào, cũng muốn nếm thử gà nướng bên ngoài cung, có vết xe đổ của Tiểu Đông tử, ai dám mua đây?

"Ngươi đi gọi Hạng Tuế Thiêm mua mấy con gà nướng, đem vào cung cho Ai Gia ." Tề Đan Yên cậy mạnh cắn răng nói.

Tiểu Đông tử nơm nớp lo sợ tới phủ Uy Viễn tướng quân, ai ngờ Hạng Tuế Thiêm từ chối thẳng thừng, thứ nhất, hắn không mua gà nướng, thứ hai, hắn không vào hậu cung.

Tiểu Đông tử trở về, truyền đạt lại không sót một chữ nào, Tề Đan Yên lập tức nổi nóng, nói Hạng Tuế Thiêm đại nghịch bất đạo, gán cho hắn mười tội phạm thượng bất kính, ra mệnh ngày hôm sau phải đến Từ Ninh cung nhận tội.

Vì vậy, Ngày thường Uy Viễn Đại tướng quân mặc mũ vàng giáp đen, lúc này lạnh lùng tháo giáp quỳ trước mặt Thái hậu, hất tung áo choàng đỏ ra sau lưng.

Tề Đan Yên hùng hồn nói: "Hạng Tướng quân thật to gan, Ai Gia chỉ bảo ngươi làm mỗi một việc cỏn con, vậy mà ngươi thẳng tay cự tuyệt, càng ngày càng không để lão bà này vào trong mắt!"

Hạng Tuế Thiêm bình tĩnh nói: "Thái hậu mới qua hai mươi mùa xuân, tự nhận bà lão đúng là không biết xấu hổ."

"Hạng Tuế Thiêm! Ai gia nhiều lần ra lệnh để ngươi tiến cung hầu hạ, ngươi nhiều lần kháng chỉ thì thôi, bây giờ còn dám mắng ai gia không biết xấu hổ!"

Hạng Tuế Thiêm hừ lạnh một tiếng: "Không phải vi thần không muốn hầu hạ Thái hậu, nhưng Thái hậu có nghĩ tới chuyện này hay không, tiến cung phải tịnh thân."

"Ngươi luôn miệng nói yêu quý Ai Gia, nhưng cuối cùng vẫn tiếc rẻ mấy miếng thịt đó ~ "

Uy Viễn tướng quân Hạng Tuế Thiêm trợn ngược mắt, dường như từng câu từng chữ phải gắng gượng mãi mới nặn được ra: "Thái hậu, nếu ngài vẫn tiếp tục cưỡng ép vi thần, vi thần chỉ có thể bảo đảm rằng không đánh chết người."

"À."

Hạng Tuế Thiêm nhàn nhã rời khỏi Từ Ninh cung, trở về Tướng Quân phủ.

"Oaaa, mỗi lần Thái hậu nổi giận, chỉ có mình Tướng Quân không bị Thái hậu trách mắng, Thái hậu còn nguôi giận nữa." Tiểu Đông tử xoa xoa hai tay, nói chuyện với Cẩm Tú ở trong sân: "Xem ra không cần phải mua gà nướng."

Cẩm Tú gật đầu một cái, được một lúc lại sầu não: "Nhưng lần sau Thái hậu lại nổi giận, chúng ta vẫn phải chờ Tướng Quân tới đây, mới có thể yên tâm."

Tiểu Đông tử vô cùng đồng tình: "Hạng Tướng quân thật xui xẻo, vốn dĩ việc đó không phải trách nhiệm của Tướng Quân, tại sao Tướng Quân vẫn bị mắng suốt?"

Tử Ngư đứng một bên hái Hoa Quế chuẩn bị cho Tề Đan Yên làm bánh hoa quế chỉ biết cười bất đắc dĩ, cũng không gia nhập hội bát quái.

Trong lòng Tiểu Đông tử và Cẩm Tú, Tử Ngư là người chăm chỉ, ăn nói vụng về, không thích nói chuyện phiếm.

Nhưng trong lòng Tử Ngư biết rõ mọi chuyện, không phải Thái hậu nổi giận, lúc Hạng Tuế Thiêm lên triều rất ít nói chuyện, chớ đừng nói chi là nhìn nàng, ngoại thần không được ra vào hậu cung, Thái Hậu chỉ muốn gặp Hạng Tuế Thiêm nhiều một chút, muốn nói với hắn vài câu, rốt cuộc người nào bị mắng, e rằng chỉ có mình Thái hậu biết.

Bình luận





Chi tiết truyện