chương 13/ 20

Lịch sử Dân tộc Trung Hoa lâu đời, tất cả loại hình văn học đều khởi nguồn từ thời Tần, tiến vào thời kỳ phát triển phồn thịnh và càng trở nên phổ biến trong giới sĩ phu, có thể làm thơ hay không, hay trở thành một văn nhân tiêu chuẩn chỉ qua một bài thơ là đánh giá được.

Tề Đan Yên có thể đoán được đâu là thơ của Hạng Tuế Thiêm, lật thì lật này. Các quan văn viết thơ tương đối chỉn chu về câu chữ, âm luật bằng trắc, cho nên nàng đặc biệt chú ý đến những bài thơ không có âm luật, câu chữ đơn giản, nếu như miêu tả phong cảnh biên cương, liền đặc biệt chú ý.

Thỉnh thoảng Phó Nhã Trì lại phun một câu "Không bằng chó má" hoặc là "Thơ hay, thơ hay", Kính Hiên vừa cắn hạt dưa vừa xem, chợt bĩu môi nói: "Mẫu hậu thông cảm cho bọn họ, bảo họ viết thơ, nhưng lại chẳng có nội dung. Thật ra con thích đọc thể loại ký sự hoặc truyện cười gì đó, giống như Khoa Phụ truy đuổi Nữ Oa, Chu Du Tiểu Kiều đại loại thế."

Bộ râu bạc của Phó Nhã Trì run rẩy. Ông không nhịn được muốn uốn nắn Tam Quan của Tiểu Hoàng đế, chỉ vào vài bài thơ hay đã xem qua: "Hoàng Thượng, thơ hay phải là thế này, thơ tứ tuyệt vỏn vẹn hai mươi tám chữ, ý tứ hàm xúc. Hoàng Thượng nhìn xem.”

“Trúc ổ vô trần thủy hạm thanh,

Tương tư điều đệ cách trọng thành.

Thu âm bất tán sương phi vãn,

Lưu đắc khô hà thính vũ thanh”


Dịch:

Trúc xanh bóng rợp hồ xanh,

Tương tư cách trở nghìn thành xa xôi .

Chiều sương trắng bóng mây trời,

Mùa sen tàn dưới mưa rơi lạnh lùng ...


“Tác giả sống nơi thanh tĩnh, suy nghĩ tự do tựa như thoát khỏi xiềng xích, vượt qua mọi trở ngại, biểu đạt nỗi tương tư trong lòng. Nhưng tương tư vẫn chưa thỏa nỗi lòng, chắc hẳn là tác giả rất cô đơn. Không nghĩ tới trong triều đình ta còn có con người tình nghĩa này, thật muốn biết người đó là ai."


"Tình tình yêu yêu, ta còn nhỏ, không hiểu." Kính Hiên khinh thường, nếu thật sự là "Không hiểu tình tình yêu" tại sao lại thích đọc chuyện xưa "Chu Du Tiểu Kiều ".

Tề Đan Yên vẫn chuyên tâm tìm kiếm thơ của Hạng Tuế Thiêm, cuối cùng nàng cũng tìm được một bài khả nghi nhất.

Mặt trăng tròn như quả dưa hấu,

Treo trên trời như quả dưa hấu.

Chém đầu giống như bổ dưa hấu,

Chảy ra máu đỏ oa oa.


Câu cú lung tung, không có nội dung, hai câu sau còn rất thô lỗ. Chắc chắn là Hạng Tuế Thiêm viết! Tề Đan Yên vô cùng cao hứng, hết nâng lên lại đặt xuống, càng nhìn càng thích, còn đưa cho Phó Nhã Trì xem: "Phó ái khanh, ngươi đọc thử bài thơ này xem..."

"Tuân lệnh." Phó Nhã Trì nhận lấy, mới liếc mắt nhìn đã thấy buồn nôn, nhưng bao năm lăn lộn chốn quan trường, nên vô cùng tỉnh táo: "Thần cả gan muốn thỉnh giáo, Thái hậu thấy thế nào?"

"Mỗi câu đều gieo vần, dễ đọc dễ thuộc. Dùng dưa hấu so sánh với trăng sáng, trăng sáng thường làm người ta nhớ tới quê hương, vậy mà tác giả lại liên tưởng đến chém đầu, đây là thủ pháp nghệ thuật rất sáng tạo, thể hiện con người đầy tài hoa..."

Tề Đan Yên tưởng tưởng bộ dạng tàn nhẫn khi Hạng Tuế Thiêm chém giết trên trường, đầu óc đen tối nhớ tới ngày hôm đó, cơ bụng sáu múi rõ ràng, tim nàng bắt đầu loạn nhịp.

"Nói lên chiến tranh tàn khốc cùng với nỗi nhớ quê hương, sự căm thù chiến tranh, hướng về hòa bình, không những có giá trị nghệ thuật còn lồng ghép tư tưởng nhân đạo, đúng là một bài thơ tiêu biểu!"

"Thái hậu anh minh!" Phó Nhã Trì quỳ xuống đất không dậy nổi.

Trải qua vài ngày đánh giá, chọn ra mười lăm bài thơ hay nhất, xếp từ điểm cao xuống thấp đóng thành sách, lúc lên triều phát cho các đại thần cùng xem. Phó Nhã Trì nể mặt Thái hậu, cũng xếp bài thơ Dưa hấu vào. Nhưng ông quyết định sẽ từ quan quy ẩn sớm, bởi vì thật sự rất mất thể diện.

Tề Đan Yên len lén quan sát nét mặt Hạng Tuế Thiêm, hắn mở tập thơ nhìn một lượt, khóe môi khẽ nhướng lên. Hắn rất ít khi cười, lần này đã có thể coi là chuyện hiếm. Tề Đan Yên rất vui, nhất định là hắn đã nhìn thấy bài thơ Dưa hấu của mình được chọn.

Lúc này, trong các Võ tướng có một người râu ria xồm xoàm hét to: "A! Thơ của ta cũng được chọn! !" Giọng nói không giấu được tự hào, ngửa mặt lên trời cười to, chỉ vào bài thơ Dưa hấu thơ cho mọi người cùng nhìn: "Mọi người nhìn xem! ! Đây là do ta viết! Là do ta viết! ! !"

Rõ ràng là hành động phạm thượng điển hình, mấy thị vệ tiến lên, kéo hắn ra ngoài chờ xử lý.

Tề Đan Yên choáng váng, ngồi ngây người tại chỗ, trong lòng thầm nghĩ: “Sao? Bài thơ Dưa hấu không phải Hạng Tuế Thiêm viết? Nàng thấy bài thơ đó là khả nghi nhất? Tại sao lại trượt?”

"Ái khanh có thơ được chọn, lần lượt đọc xếp hạng thứ mấy." Kính Hiên hào hứng nói.

"Thần bất tài, ngẫu hứng làm thơ không ngờ lại đứng đầu bảng." Lễ bộ Thượng thư mang theo vẻ mặt đắc thắng, hai hàng lông mày như đang nhảy Latin.

Các Quan văn khác khinh thường lật xem.

Lúc này, Hạng Tuế Thiêm tiến lên phía trước, dáng người cao ngất như cây Bạch Dương: "Thần bất tài, đứng thứ hai là tác phẩm kém cỏi của thần."

"Hạng Tướng quân đúng là tài hoa hơn người!"

"Không ngờ Hạng lão đệ dụng binh như thần, văn chương cũng xuất sắc không kém, đúng là rường cột nước nhà!"

"Hạng Tướng quân xuất thân là Võ tướng lại ôm ấp tình cảm đơn phương, không biết cô gái trong bài thơ đó là ai?"

Trong tiếng chúc mừng tán tụng, Tề Đan Yên ngạc nhiên, vội vàng mở lại tập thơ, xếp thứ hai chính là bài thơ Phó Nhã Trì lấy làm ví dụ. Ý tứ của bài thơ này... Chẳng lẽ là hắn nhớ nàng?

Ồ?Trong đầu nàng đột nhiên vang lên giai điệu quen thuộc“Vì nàng mà viết thơ vì nàng mà bất động, vì nàng mà chẳng thể làm được việc gì, vì nàng ta học đánh đàn viết thơ , vì nàng mất đi lý trí, vì nàng mà viết thơ, vì nàng mà bất động, vì nàng mà chẳng thể làm được việc gì, vì nàng mà đánh tất cả các bài tình ca, ta quên không nói, đẹp nhất chính là tên của nàng~~↖(^ω^)↗

Nhưng, tại sao hắn lại viết thơ!

Thơ của Trung Thư Lệnh đứng thứ ba, bản thân là cánh tay đắc lực của Hoàng Thượng, lại một lần nữa hắn tỏ ra ghen tỵ với các Võ tướng, âm hiểm suy đoán: "Nhất định Hạng lão đệ nhớ mãi không quên công chúa Khuyển Nhung, nên mới mượn cơ hội này bày tỏ nỗi lòng! Các vị nhìn xem'Tương tư điều đệ cách trọng thành', vượt qua tường thành trùng điệp, chẳng phải là bay đến biên cương hay sao?"

"Hoàng Thượng, Thái hậu chứng giám." Hạng Tuế Thiêm mặt không đổi sắc, chẳng qua hai chữ "Thái hậu" có chút nặng nề: "Thần ngẫu hứng vẩy mực mà thôi, không có ý gì khác."

Kính Hiên chờ mong hỏi: "Ái khanh thích người nào, cứ nói với Trẫm, Trẫm tình nguyện tác thành cho ngươi, đến lúc đó Trẫm tới nhà ngươi ăn thịt bò. "

Rất tốt! Hắn thích Thái hậu, ngươi có thưởng Thái hậu cho hắn không?

Tề Đan Yên đang cầm tập thơ, cơn sóng trong lòng cuộn trào không dứt, một phần cảm động vì hắn dùng phương thức này biểu đạt nỗi nhớ tới nàng, hai là hắn liều lĩnh dám gian lận, không biết hắn nhờ ai viết hộ.

Nhưng Thái Hậu có nghĩ tới chuyện này hay không, ngay cả Thái hậu, hắn cũng dám thượng, chuyện này có là cái gì.

Mặc dù như lạc vào sương mù, Tề Đan Yên vẫn thấy hạnh phúc nho nhỏ. Nàng thâm tình nhìn Hạng Tuế Thiêm, mặc dù nàng cận thị, không nhìn rõ lắm, chỉ là một bóng dáng mơ hồ, làm nàng sâu sắc hiểu được “Bảo vệ thị lực phải tiến hành ngay từ khi còn bé.”

Như vậy, ban đầu quan chủ khảo do các Đại học sĩ trong Nội các đảm nhiệm, lần này là các quan được chọn qua cuộc thi thơ, gồm Lễ bộ Thượng thư làm chủ khảo, Uy Viễn tướng quân Hạng Tuế Thiêm, Trung Thư Lệnh và Hàn Lâm viện.

Bởi vì thi Hội vốn do Lễ bộ làm chủ khảo, lần này Lễ bộ Thượng thư trở thành chủ khảo, Hạng Tuế Thiêm nhận Võ tướng nông cạn, nên từ chối vị trí chủ khảo, vì thế Trung Thư Lệnh và một người khác lên thay, Hạng Tuế Thiêm cùng Hàn Lâm viện làm Phó chủ khảo.

Mọi người đang thảo luận chủ khảo Thi Hương, không ngờ đã xác định chủ khảo cho cả cuộc thi mùa xuân năm sau, hiệu suất thật bất ngờ.

Sau cuộc Thi Hương, Cử nhân các tỉnh cùng học sinh Quốc Tử Giám cũng dốc lòng chuẩn bị một phen, rốt cục luật lệ mới thay đổi cả vận mệnh.

Sẽ tiến hành thử nghiệm trường thi ở phía Đông Nam kinh thành, cuộc thi trong nhiều ngày, sau khi thí sinh được kiểm tra, tiến vào trường thi sẽ không được ra ngoài, ăn uống dựng lều ở bên trong, cho đến cuộc thi kết thúc.

Rất giống cuộc thi tốt nghiệp trung học, nhưng nhiều người thắc mắc, chính là không phải thi toán học, tại sao phải thi trong chín ngày.

Đây là cuộc thi đầu tiên từ lúc Kính Hiên lên làm hoàng đế, ở trong cung rảnh rỗi, hắn lại nghĩ ra một ý tưởng: Trẫm muốn giấu tên tham gia cuộc thi mùa xuân!

Phó Nhã Trì đề nghị: "Hoàng Thượng bộn bề nhiều việc, chuyện này chỉ làm Hoàng Thượng hao tâm tổn trí hơn thôi?" Ý tứ là, ngày thường Hoàng Thượng không chịu học hành đàng hoàng, tham gia cuộc thi làm cái rắm.

Đề nghị của Kính Hiên nhận được sự ủng hộ từ Tề Đan Yên, Phó Nhã Trì bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng.

Sau khi căn dặn đủ điều, lúc kì thi bắt đầu, Kính Hiên cải trang chui vào trường thi, nhận cây nến, tiến vào một gian phòng nhỏ tham gia cuộc thi. Hắn nhất định sẽ hối hận vì quyết định của mình, bởi vì sau mới ngồi được một ngày, hắn giống như bị trĩ đứng ngồi không yên, hơn nữa vô cùng thèm ăn thịt.

Trong cung không có Kính Hiên phá hoại, bọn chuột tạm thời an cư lạc nghiệp, ở Từ Ninh cung Tề Đan Yên lại cảm thấy rất cô đơn.

May mà bây giờ nàng buông rèm nhiếp chính, trong tay vẫn có chút quyền hành. Nàng lấy cớ đi khảo sát cuộc thi mùa xuân, muốn tới thăm Kính Hiên, thay quần áo mới, bãi giá tới trường thi.

Thái hậu giá lâm trường thi, quan chủ khảo, thị vệ coi cửa rối rít nghênh đón, cũng báo cáo tình hình ba ngày thi vừa qua.

Tề Đan Yên mỉm cười tham quan trường thi, trâm Phượng Hoàng lắc lư theo mỗi bước chân của nàng, tỏa ánh hào quang dưới ánh mặt trời.

Các quan không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Thái hậu, nhưng cũng cảm thấy được phong thái sáng suốt của người phụ nữ quyền lực nhất Đại Càn.

Tham quan một vòng, Tề Đan Yên dặn dò mang đùi dê nướng, thịt nai khô, bánh đậu ngọt cùng tổ yến dường phèn tới gian phòng của Kính Hiên, tiện thể giả mù sa mưa nói: "Ái khanh cực khổ."

Các quan rối rít quỳ xuống đất tạ ơn, đồng thanh hô: "Vì Đại Càn phục vụ!"

Tề Đan Yên lặng lẽ nhìn Hạng Tuế Thiêm, có chút không nỡ trở về cung, nhưng nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, nàng cũng không tiện nói chuyện nhiều với hắn, chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn một lúc, sau đó mới để bọn họ bình thân, thật đáng thương cho cánh tay của các quan tuổi già sức yếu.

Kính Hiên ở trong gian phòng nhỏ ăn như hổ lốn, mùi thịt quyến rũ nhẹ nhàng chui ra ngoài, thí sinh ngồi bên chép miệng, bọn họ chỉ mang theo chút lương khô, bây giờ nước miếng chảy ròng ròng.

Phượng giá trở về cung, một đám thị Vệ cung nữ chờ ở ngoài trường thi, xe ngựa ở bên ngoài cổng thành. Tề Đan Yên nắm tay Tử Ngư chậm rãi bước đi, nghĩ tới một lát nữa ngồi trong xe ngựa cũng không nói chuyện, nàng sai Tử Ngư đi mua một ít hạt dẻ rang đường về ăn.

Tử Ngư vén rèm cho Thái hậu, theo lệ thường nhìn vào trong xe ngựa, không biết tại sao sửng sốt vài giây, sau đó lại khôi phục như bình thường, sắc mặt có chút kỳ quái đỡ Tề Đan Yên vào xe ngựa.

Tề Đan Yên bước vào, cũng sửng sờ, Hạng Tuế Thiêm ngồi trong góc, rõ ràng là đang chờ nàng.

Phải nói lá gan Hạng Tuế Thiêm cũng thật lớn,Tề Đan Yên khởi giá về xe ngựa, hắn đi đường vòng mà đến, không biết tại sao có thể che dấu tai mắt mọi người trốn vào xe ngựa, giống như cho dù nhà ngươi có nhiều khe hẹp, cống rãnh chật chội, đều có con gián có thể ung dung chui vào.

Cái này gọi là ôm cây đợi thỏ hay là cắm sào chờ nước, dù thế nào đi nữa đối với Tề Đan Yên đều là chuyện mừng!

Bình luận





Chi tiết truyện