chương 18/ 20

Trên giàn hoa treo một chiếc lồng chim Tiêu liêu, nhảy nhót loạn xạ, đột nhiên lên tiếng: "A ~ đứa ngốc ~ A ~ đứa ngốc ~ "

"A!" Lúc Tề Đan Yên hiểu ra vấn đề liền sợ hãi hét lên: "Ai nói với ngươi! Nói hươu nói vượn! Ta và Hạng Tuế Thiêm..."

"Giải thích là che giấu." Kính Hiên ngồi xuống ghế, sắc mặt vẫn bình thản như thường, bắt đầu giả bộ ăn cơm. Tề Đan Yên ngồi đối diện, đầu óc choáng váng, cảm thấy Kính Hiên ngồi trước mặt vô cùng xa lạ, giống như hồ ly tinh, nàng cũng không nhận ra.

Chỉ thấy Kính Hiên khẽ nâng mắt lên nhìn nàng: "Mẫu hậu, đối nhân xử thế, quan trọng nhất là vui vẻ. Năm đó ta còn nhỏ, Cung thân vương cũng tốt, Quốc Cữu cũng tốt, thậm chí là Uy Viễn tướng quân Hạng Tuế Thiêm, chỉ cần có lòng phản nghịch, đều có thể giết ta đoạt vị, ta không thể không giả bộ ngu ngốc!”

“Mấy năm này ta sống rất vui vẻ, Hạng Tuế Thiêm giúp ta diệt trừ Cung thân vương, bởi vì Quốc Cữu đối xử với ngươi quá nhiệt tình, trong lòng hắn nảy sinh ghen tuông, tiếp tục xử lý Quốc Cữu.”

“Hắn trấn giữ biên cảnh, chỉ vì để ngươi buông rèm chấp chính ngồi nắm giữ giang sơn nên hắn không làm gì cả. Hắn thích ngươi, vì muốn giúp ngồi vững ngôi vị Thái hậu, nên không thể không giúp ta bảo vệ ngôi vị Hoàng đế, thật sự làm khó hắn. Đúng rồi Mẫu Hậu, người có đói bụng không, ngồi xuống ăn tô mì trước đi?"

Bất kỳ ai vào thời điểm này cũng sẽ không có tâm trạng ăn cơm, nhưng Tề Đan Yên thì ngược lại, đáp lại một câu "Được", người ta kêu nàng ăn mì, nàng thật sự bưng chén phỉ thúy bạch ngọc lên, ngồi đối diện Kính Hiên ăn, nghĩ thầm, Tuế Thiêm vì ta, thật không dễ dàng! Nếu có thể sinh cho hắn một nữ nhi thì tốt rồi ~

"Lúc đầu, ta cũng lo, liệu hắn có ý nghĩ phản nghịch hay không, nên ta đã nghĩ rất nhiều cách để thử hắn." Kính Hiên gắp một miếng thịt ngỗng sấy khô cho Tề Đan Yên, hai mẹ con giả vẫn hòa thuận vui vẻ giống như trước kia, ngồi tán gẫu chuyện nhà.

"Trà hương đỗ đen hiếm có, hầu như mọi người trong cung đều không biết ăn cùng lạc sẽ mất mạng, năm đó Nghi phi muốn hại chết ta đã nhận rất nhiều Trà hương đỗ đen ban thưởng từ chỗ Phụ Hoàng.”

“Ta biết nếu uống một mình trà đỗ đen, trẻ con có thể uống được. Trong một buổi yến tiệc, ta nói muốn ăn lạc nho khô, đều là Hoàng Tử, đương nhiên con trai Nghi Phi cũng có phần. Quả nhiên, lúc về hắn uống trà đỗ đen, ngày hôm sau liền chết. Không có con trai, Nghi Phi tranh giành với Mẫu Hậu làm gì? Con trai chết, nàng điên điên khùng khùng, cuối cùng bị đuổi vào lãnh cung, trong lòng ta thật sảng khoái."

Quả nhiên mỗi Hoàng tử có thể lên làm hoàng đế đều không phải người bình thường! Chưa tới bảy tuổi đã lập mưu giết chết Hoàng tử cùng tranh giành ngôi vị Thái tử với mình, Kính Hiên trưởng thành sớm, tâm tư âm hiểm, kinh khủng đúng như Hạng Vũ nói.

Trước khi người xấu muốn hại nhân vật chính, đều nói hết những chuyện xấu xa mình đã từng đã làm.Tề Đan Yên nghe hắn tâm sự, liền ngây ngẩn cả người, tò mò hỏi: "Lạc nho khô ăn ngon không?"

"Vừa ăn, chua chua ngọt ngào, do một đầu bếp Hàng Châu của Ngự Thiện phòng làm ~ Tiểu ca tử!" Kính Hiên kêu lớn: "Gọi Ngự Thiện phòng làm một phần Lạc nho khô đưa tới đây!"

Tiểu Ca tử đứng ngoài cửa tuân lệnh, nhanh nhẹn rời đi.

"Quả nhiên Hạng Tướng quân hết lòng trung thành, cho dù ta thử thế nào, xuất cung hay dung túng Tiểu Thanh tử làm gián điệp, hắn đều giúp ta giải quyết. Đúng là rường cột nước nhà." Kính Hiên múc một muỗng cháo hương hoa hồng, say sưa hít ngửi.

"Nhưng dũng cảm hơn nữa, dám thông dâm với đương kim Thái hậu, chính là đại nghịch bất đạo. Hắn làm nhục tôn nghiêm Hoàng gia cũng được, không ngờ hắn dám để ngươi mang thai con hắn, lấy cớ đóng quân phía Bắc, đưa ngươi đi Hành cung tránh nóng thực ra là để sinh con, gan to bằng trời. Thật sự làm ta phải nhìn Hạng gia với con mắt khác.”

"Ngươi tha cho hắn đi, hắn..." Cuối cùng Tề Đan Yên cũng bắt được trọng tâm câu chuyện, mím môi, mong chờ nhìn Kính Hiên: "Từ trước tới nay hắn chưa từng có ý muốn hại ngươi."

"Tất nhiên là hắn không dám hại ta, bởi vì dù sao ngươi cũng là 'Mẫu hậu' của Trẫm." Kính Hiên phun một hơi, nói tiếp: "Hôm nay ta sẽ tự mình chấp chính, mẹ ruột ta để lại nửa tờ mật chỉ, nửa còn lại nằm trong tay hắn. Kể cả Thượng phương bảo kiếm, ta nghĩ hắn cũng chẳng giao nộp lại."

"Hắn sẽ!" Tề Đan Yên tràn đầy tự tin nói: "Chỉ cần ngươi mở miệng, hắn nhất định sẽ trả lại!"

"Hắn sẽ không cho ta." Kính Hiên đứng trước mặt Tề Đan Yên, từ trong tay áo móc ra một bọc giấy, trút bột thuốc bên trong vào bầu rượu, rót một chén đầy, đẩy tới trước mặt nàng, vô cùng hòa nhã nói: "Mật chỉ mẹ ruột ta để lại là – lúc ta tự mình chấp chính, nhất định phải ban cho ngươi cái chết. Mẫu hậu ơi Mẫu hậu, ngươi đứng đầu Hậu cung nhiều năm như vậy, tốt xấu gì ta cũng gọi ngươi là 'Mẫu hậu' nhiều năm, một Dục tần nho nhỏ như ngươi cũng nên thỏa mãn. Hoàng thất là vậy, chỉ có máu tanh, không có tình cảm, nếu kiếp sau ngươi có đầu thai, đừng tới Tử Cấm thành chịu khổ."

"Cầu Kính Hiên! Ngươi! !" Tề Đan Yên luống cuống, lui về phía sau mấy bước, ghế ngồi nặng nề đập xuống đất, Tử Ngư, Cẩm Tú cùng Tiểu Đông tử dứng chờ bên ngoài nghe thấy tiếng động liền muốn đi vào, nhưng giống như đột nhiên bị người ta bịt miệng lại, kiềm chế hai tay, ngoài cửa vang tiếng bước chân hỗn loạn cùng tiếng vũ khí va chạm, Thị vệ hoàng cung bao vây toàn bộ Từ Ninh cung.

"Dẫn cung nữ gọi là Tử Ngư vào đây cho Trẫm!" Kính Hiên dặn dò, quay đầu lại mỉm cười với Tề Đan Yên: "Nàng ta do Hạng Tuế Thiêm phái vào cung trợ giúp đôi cẩu nam nữ các ngươi. Cung nữ hiệp trợ, trẫm đã biết từ lâu, nếu không, ngươi đi Hành cung tránh nóng tận ba năm, tại sao chỉ có một mình Tử Ngư đi theo?"

Tề Đan Yên giống như như chim sợ cành cong, toàn thân tê dại ngồi bệt dưới đất, trong nhất thời không nói nên lời.

Nụ cười của Kính Hiên hôm nay tràn đầy sát ý, làm người ta nhìn mà sợ hãi, dù thế nào nàng cũng không nghĩ ra, Tiểu Hoàng đế luôn thích cười hi hi ha ha lại sắp đặt một ván cờ lớn như vậy, lợi dụng tình cảm Hạng Tuế Thiêm dành cho nàng, kềm chế Hạng Tuế Thiêm đang nắm trong tay binh quyền, để hắn hết lòng phục vụ Triều đình, diệt trừ phe đối lập, đợi đến lúc có thể yên ổn tự mình chấp chính, liền qua cầu rút ván.

"Các ngươi cũng đừng trách ta vô tình. Dù sao trên danh nghĩa ngươi cũng là Mẫu Hậu của ta, vậy mà Hạng Tuế Thiêm không thèm nể mặt Trẫm dám lũng loạn hậu cung, dù hắn có công bảo vệ đất nước, cũng không thể lấy công chuộc tội. Hắn cũng như Lao Ái của Tần triều, Lã Bất Vi, ức hiếp ta từ tấm bé, lũng loạn Hậu cung, tội đáng muôn chết."

Kính Hiên khẽ cắn răng, căm hận vứt bỏ đôi đũa trong tay, chỉ vào Tề Đan Yên: "Còn ngươi nữa! Dù ngươi cũng có tình cảm với Hạng Tuế Thiêm đi nữa, nhưng dù sao ngươi cũng là Phi tần của Phụ hoàng ta, là đương kim Thái hậu, vậy mà dám thông dâm với ngoại thần? ! Ngươi để Phụ Hoàng ở chỗ nào? Để ta... ở nơi nào?"

Lúc này Tề Đan Yên chợt nhận ra, ông xã chính hiệu của mình là Đôn Hiếu đế đã qua đời từ lâu. "Cha ngươi,... Cha ngươi, hắn, ngay cả ta là ai, hình dạng thế nào e rằng cũng không biết." Tề Đan Yên nhớ tới những ngày tháng lúc nàng mới nhập cung, thói quen sống trong nhung lụa làm nàng đột nhiên cảm thấy ngày đó vô cùng đau khổ, dù nàng là Thái Hậu, nếu không có Hạng Tuế Thiêm, những năm tháng trong Hậu cung cũng lạnh lẽo vô vị giống như trước kia.

"Ngươi đắc sủng cũng tốt, thất sủng cũng được, cũng không thay đổi sự thật ngươi đã đang ở Hậu cung. Hậu cung ba ngàn mỹ nhân, nếu như ai cũng giống ngươi, bởi vì thất sủng liền thông dâm với ngoại thần, như vậy thì cung quy tổ tông lập ra chẳng có tác dụng gì, vậy thì Hậu cung này chẳng khác gì trăng hoa!"

Kính Hiên vỗ mạnh mặt bàn, chén rượu lung lay rớt xuống đất, hắn "ôi chao" một tiếng, rót đầy một chén rượu mới, mang theo cơn giận còn sót lại, vài phần lúng túng, nói: "Mẫu hậu uống hết chén rượu này đi, giữ chút thể diện cho Hoàng Gia. Trẫm sẽ theo nghi thức an táng Thái hậu an táng ngươi ở Hoàng Lăng, sai người soạn riêng cho ngươi một câu chuyện lưu danh thiên hạ."

"Rượu kia có độc đúng không..." Tề Đan Yên nhát gan giật mình.

"Đương nhiên là có độc." Kính Hiên nhíu mày: "Hay là Mẫu Hậu muốn một tấc vải trắng?"

"Ta..." Tề Đan Yên lắc đầu như giã tỏi, tủi thân nước mắt chảy ròng. o(>﹏<)o

Tuế Thiêm cứu ta hu hu hu~~

"Bây đâu, giúpThái hậu uống rượu!" Kính Hiên phất ống tay áo, gọi mấy thị vệ đi vào. Mấy người đàn ông cao lớn tuân lệnh, mỗi người một bên kiềm chế Tề Đan Yên, hai người khác cầm chén rượu, kề sát miệng nàng đổ rượu vào, còn có một người nâng bầu rượu lên, tính toán bất cứ lúc nào cũng có thể bổ xung.

Rượu độc theo lỗ mũi miệng Tề Đan Yên từ từ đi vào, nàng chống cự nửa ngày cuối cùng vẫn bị ép buộc uống vào. Rượu này có độc tính rất cao, mới xuống dạ dày liền bỏng rát, trong phút chốc nàng nghe thấy Kính Hiên dặn dò thị vệ, chuyện ngày hôm nay không được phép tiết lộ ra ngoài, người nào lộ ra một chữ liền chém cả nhà.

Xem ra lần này Kính Hiên là làm thật.

Dạ dày Tề Đan Yên cuộn trào mãnh liệt, còn đau đớn hơn lúc nàng sinh con, nàng đột nhiên cảm giác buồn nôn ghê gớm, nôn mửa một bãi, một bụm máu đen phun ra ngoài. Nàng há to mồm muốn hô hấp, nhưng không thể nào thở nổi, nàng ôm cổ họng, giống như muốn xé rách một đường để hô hấp, nhưng tay chân lại không có sức lực, chỉ có thể yếu ớt ngã xuống, nằm co quắp trên mặt đất.

Kính Hiên lạnh lùng nhìn nàng không ngừng giãy dụa trên mặt đất, gân xanh trên huyệt Thái Dương giật giật, tự nhủ: "Đúng là rượu độc trong truyền thuyết, trong nháy mắt khiến người ta mất mạng, không một chút đau khổ. Như vậy cũng tốt. A! Thái Hậu lúc còn sống còn chưa kịp thưởng thức lạc nho khô, thật sự rất tiếc nuối..."

Tề Đan Yên giãy dụa một lúc, lè lưỡi chết, bọn thị vệ nhìn thấy miệng nàng đầy máu đen, cũng đều run sợ.

"Thả ba người hầu của Thái Hậu ra, để bọn họ đi vào." Kính Hiên lạnh nhạt nói, trong mắt không có chút độ ấm nào.

Sắc mặt Cẩm Tú, Tử Ngư và Tiểu Đông Tử đầy hoảng sợ cùng bi thương, đi vào nhìn thấy tình cảnh bi thảm như thế, vừa kinh sợ, ngã quỵ xuống đất, bò lổm ngổm trên mặt đất, duy chỉ có Tử Ngư không quỳ xuống, nàng căm tức nhìn Kính Hiên, cắn răng, ánh mắt đầy khiếp sợ cùng bi thương. Nàng không ngờ Hoàng Thượng ngu ngốc đột nhiên vạch trần mối quan hệ giữa Tướng Quân và Thái hậu, ra tay nhanh gọn, nàng không kịp báo tin cho Hạng Tuế Thiêm!

Tử Ngư ngồi xổm xuống, lay lay Tề Đan Yên, chỉ thấy nàng mở to mắt, chết không rõ ràng.

"Thái hậu! !" Tử Ngư khóc, ôm lấy thi thể Tề Đan Yên, bi thương gọi tên nàng, đáng tiếc nàng không thể giống như trước đây ngơ ngác đáp lại một tiếng "Ừ?"

"Ba người các ngươi hầu hạ Thái hậu lâu như vậy, bây giờ cho các ngươi chút thời gian cuối cùng. Giúp Thái hậu tắm rửa sạch sẽ, thay bộ áo liệm." Vẻ mặt Kính Hiên vẫn u ám: "Các ngươi cũng hết lòng trung thành, đợi mai táng Thái hậu xong xuôi, liền cho các ngươi đi theo nàng thôi."

Tử Ngư hận đến mức nắm chặt quả đấm, nàng không sợ chết, nàng không thể chấp nhận sự thật là Tề Đan Yên cứ như vậy bị Kính Hiên đầu độc chết, nàng không dám tưởng tượng lúc Tướng Quân biết tin tức này sắc mặt sẽ thế nào, ngay cả nàng cũng không dám khẳng định, Tướng Quân có thể sống được không.

Tử Ngư trợn mắt, thấy Kính Hiên nở nụ cười âm hiểm, nàng chợt hiểu ra, Tiểu hoàng đế âm hiểm này ngụy trang trong nhiều năm chính là muốn mượn tay Hạng gia loại bỏ bọn phản nghịch, cuối cùng dùng tội danh thôngdâm với Thái hậu để diệt trừ cả Hạng gia!

"Thái hậu đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo đã hoăng thệ, trẫm khổ sở vô cùng." Kính Hiên trầm giọng nói: "Dời đại điển thân chính sau khi mai táng Thái hậu xong xuôi. Rung chuông báo, báo cho trăm quan cùng thiên hạ dân chúng biết."

Tử Ngư ôm thật chặt thần thể đang dần lạnh đi của Tề Đan Yên, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay, dòng máu đỏ dọc theo lòng bàn tay chảy xuống, rớt xuống vũng máu đen Tề Đan Yên phun ra, dần dần biến thành màu đen.

Bình luận





Chi tiết truyện