chương 4/ 20

Lò sưởi vang lên những âm thanh lách tách vui tai, mấy thanh bảo kiếm đặt nghiêng ngả bên cạnh. Phó tướng Hạng Thanh Phong nước mắt đầm đìa nắm tay Lễ bộ Thị lang, thủ lĩnh nhóm Quan văn, xúc động nói: "Ngụy đại nhân thấy Đại Càn gặp nạn liền vứt bỏ bút lông, cầm kiếm xông lên chiến trường, cùng các đại nhân vì nước quên mình, thấy chết không sờn, sử sách cũng không thể kể hết được công lao của các vị!"

Ngụy Hiến Kế vô cùng khiếp sợ, bọn họ chỉ nghĩ rằng tới đây đánh nhau với Hạng Tuế Thiêm, tại sao lại biến thành “Quân cảm tử”?

“Rõ ràng trong thánh chỉ không nói như vậy..." Ngụy Hiến Kế hoang mang.

"Chúng tôi đã nhìn thánh chỉ rồi: Các khanh kiến thức sâu rộng, nhanh chóng thu xếp lên đường tới biên giới Tây Bắc, cùng Hạng gia chiến đấu, người thắng có quyền quyết định. Khâm thử.”

Hạng Thanh Phong lặp lại một lần, giải thích: "Ý tứ chính là, các đại nhân nói rất hay, mau mau mặc áo giáp lên đường tới Tây Bắc, cùng Hạng Tướng quân đánh bại Khuyển Nhung, sau này thắng trận, mỗi người sẽ có một bia liệt sĩ kỷ niệm."

Các võ tướng đúng là không có văn hóa!

"Người thắng có quyền quyết định." Câu này rõ ràng là ai thắng thì có quyền lên tiếng, kẻ thua cuộc phải tuân theo! Các Quan văn vô cùng đau khổ, nhưng tiểu đội ba trăm người không một ai dám phản kháng lại. Bất đắc dĩ bị ép buộc mặc áo giáp dày cộm, cầm kiếm ra chiến trường!

Cho dù bọn họ từng đọc trong sử sách miêu tả chiến tranh các loại: "Năm vạn kỵ binh, bộ binh theo sau mấy chục vạn, quả cảm xông ra chiến trường, hai quân giao chiến chính là mọi người cầm vũ khí, ta chém ngươi, ngươi đâm ta một nhát”, nhưng phải thực sự xông ra chiến trường, đối diện với màn đêm mờ mịt, không khí đầy mùi chết chóc, bọn họ chẳng thấy hùng tráng như trong sử sách.

Đội quan văn bị cố ý sắp xếp ở vị trí quân cảm tử đứng đầu chiến tuyến. Trước tình cảnh này, đám Quan văn khua môi múa mép chỉ chực tè ra quần, đồng thời sâu sắc hiểu được cảm giác này, các võ tướng không có văn hóa cũng chẳng dễ dàng gì – Trải qua biết bao trận chiến vào sinh ra tử, mỗi lần dẫn quân hồi kinh, là một lần thoát khỏi tay thần chết.

"Tề Thái hậu quá thâm hiểm, quá thâm hiểm..." "Thực sự phải trải qua mới biết gian khổ, Hạng Tướng quân vất vả rồi!"

Một cuộc so tài hữu nghị kết thúc, ngoại trừ mấy Quan văn bị hù dọa, sợ tới mức ngã ngựa gãy chân, thì đôi bên cơ bản không tổn thất gì.

Ngụy Hiến Kế không biết trong đó có mờ ám, lết đôi chân gãy, bò tới bên cạnh Hạng Tuế Thiêm, run rẩy nắm đôi bàn tay thô ráp của Hạng tướng quân, nước mắt đầm đìa nói: "Hạng Tướng quân vào sinh ra tử, bảo vệ con dân Đại Càn được bình an, giống như Sở bá vương tái thế vậy! Hoàng Thượng và Thái hậu anh minh, để chúng tôi tới đây cảm nhận được chiến tranh khốc liệt, dụng ý sâu xa! Bọn tôi vô cùng xấu hổ, trước kia đã đắc tội với Hạng Tướng quân, mong tướng quân rộng lượng, tha thứ cho chúng tôi!"

Việc đã đến nước này, Ngụy Hiến Kế chỉ còn cách tỏ ra yếu thế, nghĩ mà xem, trong doanh trại của người ta, còn dâng tấu chương vạch tội người ta, nếu muốn giết mình chỉ là chuyện cỏn con, thức thời vẫn là tốt nhất.

Nhìn đám quan văn mặt mày nhem nhuốc, nước mắt đầm đìa, Hạng Tuế Thiêm cảm thấy tờ thánh chỉ kia cũng không kỳ cục lắm, đánh bậy đánh bạ lại có tác dụng, để cho đám quan văn hủ lậu đó một bài học, sâu sắc tỉnh ngộ thế nào là Tướng quân bách chiến, tráng sĩ cảm tử.

Từ phương xa cầu mong Hoàng Thượng cùng Thái hậu khỏe mạnh, bình an.

Qua mấy ngày, sứ giả Khuyển Nhung tới, có thể ký kết kết ước, nhưng Hạng Tuế Thiêm chưa đủ tư cách, phải đích thân Hoàng đế Đại Càn tới biên giới ký kết với tộc trưởng Khuyển Nhung, lúc này mới có hiệu lực.

Hành động vô sỉ này làm quân đội Đại Càn bất mãn, tự giác bắt đầu mài đao xoèn xoẹt. Hạng Tuế Thiêm nghe thấy yêu cầu của Khuyển Nhung liền hừ lạnh một tiếng: "Hoàng Thượng là bậc cửu ngũ chí tôn, ở Kinh thành lo lắng chuyện quốc gia đại sự, không có rảnh đến biên giới ký kết. Không ký cũng được, ta lập tức dâng tấu về Kinh, xin Hoàng thượng tăng mười vạn viện binh, san bằng Khuyển Nhung."

Hạng Tuế Thiêm nói được là làm được, sai người đưa đám Quan văn vô dụng về Kinh, mang theo tấu chương cho Kính Hiên, thỉnh cầu tăng Bốn vạn viện binh và quân lương.

Nề nếp gia phong Hạng gia, đánh trận không cho đối phương cơ hội thương lượng, đánh, nhằm vào mà đánh, đánh tới khi đầu hàng mới thôi. Cho nên không có ai tình nguyện kết bạn với bọn họ.

Nhưng đừng quên trong triều đình, những người trong lòng mưu mô quỷ kế có rất nhiều, khi tấu chương đến tay Kính Hiên lập tức biến thành: "Khuyển Nhung cỏ mọc xanh tươi nuôi dưỡng nên những đàn dê bò béo đẹp nhất trên đời, người Khuyển Nhung bắt đầu một ngày mới là mua một đồng một xiên thịt dê nướng. Thịt dê thơm ngon, thịt mỡ đều đặn, nướng trên lửa bóng loáng, rắc một chút hạt tiêu, làm món nhắm rượu, cũng có thể làm món ăn chính. Nhân dân Khuyển Nhung nhiệt tình mà hiếu khách, muốn mời Hoàng đế Đại Càn tới thưởng thức đặc sản trời ban này."

Tấu chương tỏa ra hương vị thơm ngon quyến rũ gợi lên tính háu ăn của Kính Hiên, hắn chỉ sợ thiên hạ không loạn, dứt khoát quyết định muốn đích thân tới biên cương nếm thử một đồng một xiên thịt dê nướng, hơn nữa còn rất hưng phấn nói quyết định này với Tề Đan Yên.

Từ lúc mười bốn tuổi tới nay, Tề Đan Yên chưa từng bước ra khỏi hậu cung, lần này nghe nói tiểu Hoàng đế muốn cải trang vi hành, nàng hâm mộ ghen tỵ muốn chết, cắn chăn trằn trọc trở mình cả đêm mới đưa ra một quyết định khó khăn, nàng cũng muốn xuất cung ăn thịt dê nướng!

Vì vậy, đôi mẹ con giả này cùng nắm tay nhau xuất cung, các đại thần cũng không ngăn được. Tử Ngư phải dò la tin tức từ rất nhiều người mới biết được là Hạng Tướng quân chuyển lời lại, người khác viết thay còn đùng con dấu riêng của Hạng Tuế Thiêm đóng lên, nhưng đó không phải là phong cách của Hạng Tuế Thiêm – Rõ ràng Tướng quân ghét ăn thịt dê nhất!

Ở thời đại khoa học kỹ thuật còn chưa phát triển, tin tức bế tắc, ba ngày trước ngươi viết thư nói cho tướng công biết là ngươi sắp sinh con, tới khi tướng công ngươi trở về, đứa trẻ đã gần đầy tháng.

Tử Ngư chính là như vậy, nàng dùng bồ câu đưa tin cho Hạng Tuế Thiêm, tới khi hắn nhận được thư, hai mẹ con ngu ngốc kia đã đi một nửa chặng đường.

Đến kẻ ngu cũng biết đây là một âm mưu, chưa biết chừng bộ tộc Khuyển Nhung cùng gian thần Đại Càn có âm mưu phản nghịch cấu kết với nhau, nghĩ ra kế sách thâm độc này, vậy mà đôi mẹ con ngu ngốc này còn rất vui vẻ tự chui đầu vào lưới. Mẹ kiếp, Hoàng thượng và Thái hậu mà bị tóm được, Đại Càn coi như xong rồi!

Hạng Tuế Thiêm cực khổ ở biên cảnh gần hai tháng mới đánh đuổi được Khuyển Nhung, sắp đổi lấy một hiệp ước hòa bình, cứ tưởng sẽ bảo vệ biên giới Tây Bắc bình an ít nhất là ba mươi năm, không ngờ tấu chương bị tráo đổi, làm Đại Càn lâm vào tình cảnh mất nước. Một quốc gia không sợ không có tướng giỏi, chỉ sợ có một Hoàng đế... và Thái hậu đần độn như lợn!

Mặc kệ người đứng sau lưng vụ này là ai, chuyện quan trọng trước mắt là tìm được Hoàng Thượng và Thái hậu, tốt nhất là còn giữ được mạng sống.

Hạng Tuế Thiêm tạm thời đem đại quân giao cho Thanh Phong đứng đầu, lúc này để trinh sát trải rộng khắp kinh thành theo dõi hành động của Quốc cữu và Vương gia thì không còn kịp nữa rồi, hắn nhảy lên tuấn mã, bôn ba ngày đêm bảo vệ thánh giá.

Tuấn mã là một chú ngựa hoang, thân thể cao lớn cường tráng, vô cùng oai phong, lông màu đen tuyền giống như tơ lụa cao quý nhất, phát sáng dưới ánh mặt trời. Khi đó nó tới quân doanh của Hạng Tuế Thiêm, muốn cưỡng X mấy con ngựa cái cô đơn, kết quả là bị Hạng Tuế Thiêm bắt tại trận, thuần hóa trở thành ngựa chiến. Có người nói, tuấn mã là ngựa ô Tây Sở chuyển thế, giúp Hạng gia bách chiến bách thắng trên chiến trường.

Bên này, Kính Hiên và Tề Đan Yên chẳng hề lo lắng Đại Càn mất nước, xe ngựa vẫn cứ chạy băng băng, tranh luận không ngừng: "Thịt dê nướng hạt tiêu ăn ngon hơn hay là thịt dê nướng tương vừng ăn ngon hơn". Chủ đề vô vị vẫn tiếp tục, xe ngựa tiến vào chỗ mai phục lúc nào không biết.

Một người là tiểu Hoàng đế tám tuổi ngu ngốc, một người là Thái hậu ngây ngô chẳng biết một chút võ công, ở trong Tử Cấm thành còn có hộ vệ cao thủ, chỉ cần không tự đầu độc mình thì không thể dễ dàng gặp chuyện không may như thế.

Ra khỏi Tử Cấm thành thì khó mà nói, bởi vì đám thích khách cũng tranh luận không ngừng vấn đề "Giết chết cả hai người" hay "Bắt sống làm con tin", nên mới để hai mẹ con bình an tới bây giờ. Nhưng cách biên giới Tây Bắc ngày càng gần, rốt cục bọn chúng không kềm chế được nữa đã ra tay động thủ.

Vì vậy đôi mẹ con giả ngồi trong xe ngựa chợt nghe thấy một tiếng vang thật lớn, xe ngựa bị chặn lại, sau đó là tiếng vũ khí sắc lạnh va chạm, còn cả tiếng đánh nhau. Lúc này Tiểu hoàng đế mới chợt hiểu ra, hỏi: "Chúng ta gặp phải người xấu sao?"

Gặp người xấu... Đúng là một ngày đáng yêu.

"Chúng ta có nên trốn không?" Tề Đan Yên lo lắng hỏi.

Hai người nhìn xung quanh xe ngựa, trốn ở đâu? Kính Hiên nghiêm mặt suy nghĩ một lát, "Chúng ta không thể bị người xấu bắt đi, Tống triều có một đôi cha con Hoàng đế bị bắt làm tù binh, bị người đời cười chê đến tận bây giờ."

"Hoàng nhi nghĩ xem kẻ chủ mưu vụ này là ai?" Tề Đan Yên tức giận nói: "Con lập tức truyền lệnh, sẽ chém đầu cả nhà kẻ chủ mưu!"

"Ý kiến hay!" Kính Hiên gật đầu như giã tỏi, không biết thằng bé có nghĩ tới chuyện này hay không, bây giờ ngay cả người đi truyền lệnh cũng không có. Ai, nếu trị quốc mà đơn giản như thế thì tốt rồi.

Đúng lúc này, một thanh kiếm bắn thẳng vào xe ngựa, xuyên qua màn cửa cắm ở giữa Kính Hiên và Tề Đan Yên, trên thân kiếm còn dính máu tươi, một giọt lại một giọt chảy xuống. Hai người nhìn nhau, vô cùng yên tĩnh.

Tề Đan Yên khóc, lau nước mắt: "Đều tại ngươi... Biết thế thì ta không đi cùng."

"Hình như chúng ta đã trúng kế..." Kính Hiên chợt tỉnh ngộ, xoa xoa cằm: "Trước đây Phụ hoàng cũng cải trang vi hành, nhưng phải chuẩn bị mất hai tháng, còn có các quan viên tiếp đón sắp xếp dọc đường. Chúng ta xuất cung cũng không nói với người khác, rất có thể cả triều đình chỉ có mình Hạng Tuế Thiêm viết tấu chương biết chuyện này. Chẳng lẽ hắn muốn lừa gạt ta xuất cung, muốn giết ta?"

"Nhưng lần trước, hoàng nhi còn nói hắn có thể tin được." Tề Đan Yên híp mắt.

"Trẫm..." Kính Hiên cứng họng.

Bên ngoài xe ngựa có người kêu lên: "Là ai?!" "A! Hạng Tướng quân!!" "Hạng Tướng quân tới!!"

"Mẫu hậu nhìn xem! Trẫm nói không sai chứ?" Kính Hiên hưng phấn vỗ tay, suy nghĩ của hắn quả thật khác thường, đối mặt với hiểm nguy mà còn có thể chuyện trò vui vẻ, rốt cuộc nên nói là khí phách bậc đế vương hay là đầu óc có vấn đề: "Hạng Tuế Thiêm đã tới!"

Gương mặt Tề Đan Yên biến sắc, ngay lập tức đại não bổ sung một lý do Hạng Tuế Thiêm tạo phản – Hắn đánh nhau thua đội quan văn rồi.

Bình luận





Chi tiết truyện