chương 9/ 11

Jake quay trở lại chỗ bàn bi-a và tiếp tục chơi, nhưng trước mắt anh toàn là hình ảnh của Kate. Cô là loại người sẽ lôi anh vào những rắc rối. Cô có vẻ dễ bị tổn thương, thông minh, dí dỏm và đáng để ao ước – Chúa ơi, cô có đáng để ao ước không - và rồi kết cục là anh sẽ lại lẽo đẽo theo cô quay trở lại thành phố và trước khi anh nhận ra thì chiếc mũ của anh đã biến mất và anh sẽ phải cạo hàm ria mép của mình đi.

Rồi anh lại nghĩ đến Kate, đang mỉm cười nhìn anh. Điều đó có thể đáng để hi sinh lắm. Anh cố gắng tập trung nhìn vào bàn bi-a, nhưng trước mắt anh vẫn toàn là hình ảnh của Kate.

Tất cả những ký ức của anh quay lại – Kate phá lên cười với anh trên thuyền, Kate trong bộ đồ lót bằng sa tanh và ren sau khi đã cởi chiếc áo sơ mi ra, Kate nằm dài trên chiếc bàn bi-a phía bên dưới anh, Kate bước ra khỏi hồ nước.

Anh đánh trượt, và viên bi nảy ra khỏi mặt bàn.

“Cậu sẽ phải trả giá cho điều đó, bạn thân mến.” Ben reo mừng và rồi bắt đầu lượt đánh của mình.

Kate bước ra khỏi hồ nước. Anh nhắm mắt lại và tưởng tượng ra cô lúc đó, tưởng tượng cô ở bên dưới anh khi họ cùng nhau chơi bi-a, tưởng tượng cô tan chảy bên dưới anh.

“Nào, nào, nhà vô địch. Đến lượt cậu đấy.”

Jake lơ đãng bôi lơ cho chiếc gậy của mình. Kate nằm dài trên thuyền, chân cô ngoắc vào chân anh. Kate nằm dài trên giường, cánh tay cô ôm choàng lấy anh. Kate ngồi tại quầy bar, môi cô hé ra và mắt cô hơi nhắm lại, yêu cầu anh phát ra tín hiệu đúng. Kate bước ra khỏi hồ nước.

Anh lại đánh trượt.

Ben trố mắt nhìn anh. “Cậu đang bỏ trận đấu này đấy à?”

“Gì cơ?” Jake nghe giọng của mình vọng lại từ một nơi nào đó xa lắc.

“Không phải lo đâu.” Ben nói, và lại bắt đầu lượt đánh của mình.

***

Kate tựa người vào chiếc giá trong nhà kho và cố gắng xem xét lại tình huống một cách hợp lý. Điều đó rõ ràng là không thực tế, không thể nào xảy ra. Jake chỉ là một anh bạn thân thôi - một người bạn thân tốt bụng. Không, một người bạn thân tuyệt vời. Cô nhớ lại cô đã cảm thấy vui vẻ đến thế nào với anh ở trên thuyền, cô đã cảm giác ra sao khi Jake dán mắt vào cô khi cô bước ra khỏi hồ nước, chân Jake vô ý chạm vào chân cô trên thuyền, tay Jake trên cánh tay cô, trên lưng cô. Jake… Cô thở nhanh hơn, trong đầu toàn hình ảnh của anh.

Cô nghe thấy một tiếng hò reo từ phía bên trong quán bar. Ai đó vừa mới thắng một trận bi-a.

Jake rõ ràng là không thể nào, rõ ràng, tuyệt đối không thể nào.

Cô dính vào rắc rối lớn rồi.

Đúng giây phút đó Jake bước vào nhà kho và đóng cánh cửa lại phía sau lưng anh. Anh nhìn cô khi cô quay lại và nhìn anh, mắt cô đầy hơi nóng kích thích.

“Ben vừa thắng anh một trận bi-a.” Anh đứng trước mặt cô, hai tay chống lên hông.

“Khá đau buồn nhỉ.” Kate nói. “Anh đã làm gì? Trượt ngã lúc thực hiện cú đánh à?”

“Anh không tập trung.”

Jake tựa vào chiếc giá, mỗi tay để một bên người cô, và nhìn vào mắt cô. Đột nhiên cô cảm thấy khó khăn khi nuốt xuống.

“Dường như chúng ta đã hơi từ tốn quá ở đây, em yêu.” Anh nói, rồi cúi xuống nhẹ nhàng hôn cô.

Thời gian dừng lại, và Kate cảm giác một cách rõ ràng môi anh trên môi cô, không hề là sự đụng chạm mơ hồ. Nhưng khi môi Jake chạm vào môi cô, đây là Jake, cô nghĩ. Jake. Ôi, Chúa ơi.

Hàm ria mép của anh gây ra cảm giác hơi nhồn nhột, và anh thoang thoảng có mùi bia và một mùi gì đó khác rất nóng bỏng, rất ngọt ngào và rất Jake. Cô mở miệng ra để nếm anh lần nữa, lưỡi cô chạm vào môi anh và cô ngả hẳn người theo nụ hôn của anh. Anh kéo cô sát vào anh, uốn cong lưng cô phía bên dưới anh khi anh hôn cô dữ dội hơn. Cô cảm thấy không gian quay tít xung quanh mình và cô hôn trả lại anh như người mất trí, ngả hẳn vào anh, bám chặt lấy vai anh cho đến khi anh kết thúc nụ hôn và kéo đầu cô tựa vào dưới cằm anh. Cô có thể cảm thấy nhịp đập thình thịch trên cổ anh, cảm thấy chính bản thân mình đang thở gấp gáp trên ngực anh.

“Đây không phải là những gì anh đã lên kế hoạch.” Anh nói.

“Em biết.” Cô nói với vẻ hoang dại. “Em cũng thế. Ai quan tâm chứ? Hôn em nữa đi.”

Jake đỡ lấy khuôn mặt cô bằng cả hai tay và rồi lại dịu dàng hôn cô. Một lần, hai lần, quét lưỡi mình dọc theo môi cô, rồi xuống dưới cổ cô, anh hôn lên chỗ hõm ngay bên cạnh cổ cô. Cô run rẩy vì thèm muốn anh, vuốt ve bàn tay dọc theo những thớ thịt trên lưng anh, cảm giác chúng rắn chắc và căng cứng lại dưới sự đụng chạm của cô.

“Chuyện này làm em phát điên lên mất.” Cô nói. “Chúng ta phải dừng lại thôi.”

“Đúng thế.” Anh nói, rồi rút tay lại. “Đúng thế.”

Khi anh thả tay xuống, tình cờ tay anh quét sượt qua ngực cô và cô rên lên. Anh đông cứng lại, và rồi anh luồn tay vào phía trong chiếc áo sơ mi ngắn cũn, úp lên hai bầu vú của cô, chà xát ngón tay cái thật mạnh lên núm vú cô qua chiếc áo lót bằng ren của cô. Cô nghiến chặt răng lại và rùng mình, ngả hẳn người tựa vào tay anh, thở hổn hển trước sự đụng chạm của anh và lướt lưỡi mình dọc theo xương đòn lên cổ anh. Anh hôn cô, lưỡi anh thọc sâu vào trong miệng cô, tay anh chà thật mạnh trên ngực cô, và cô tỳ hẳn hông vào người anh, rên lên vì ham muốn.

“Ôi, Chúa ơi, Kate.” Anh hổn hển.

Cô cắn vào cánh tay anh qua làn áo sơ mi.

“Chúng ta phải làm tình,” Anh thì thào vào tai cô. “trong khoảng hai tuần. Ngay bây giờ.”

Cô cọ cọ mặt mình vào áo anh. “Thế nào cũng được.” Cô gần như không thở được. “Chỉ cần cứ làm cho em cảm thấy như thế này.”

Nancy gõ cửa rồi bước vào.

“Đi chỗ khác, Nancy.” Jake nói, ôm Kate vào sát mình.

“Kate được nghỉ,” Cô nói. “Đưa cô gái này về nhà đi.”

“Ý tưởng hay đấy.” Jake nói. “Anh sẽ đi lấy xe.”

Anh từ từ thả cô ra, chạm nhẹ vào má cô, rồi bước ra ngoài theo cửa hậu.

Khi anh đã đi, Nancy hỏi. “Cậu không sao chứ?”

Kate mở ngăn đá lớn phía trên và cắm đầu vào trong đó. “Xét về dài hạn, mình đang rơi vào một tình trạng cực kỳ tồi tệ.” Cô nói vọng ra từ phía trong tủ lạnh. “Còn xét về ngắn hạn, mình sẽ không sao chừng nào anh chàng đó vẫn còn đặt tay lên mình lần nữa.”

“Thế hãy theo đuổi mục tiêu ngắn hạn đi.” Nancy nói.

Kate đã trông chờ mình sẽ trở nên lúng túng ngượng ngập khi chui vào trong xe với anh, nhưng tất cả những gì cô thực sự cảm thấy chỉ là hơi nóng. Cô đang cảm thấy vô cùng khó khăn để có thể thở được.

“Tối nay anh muốn có em.” Jake nói khi cô chui vào trong xe. Anh đã lấy nốt chút hơi thở cuối cùng còn lại trong cô. Thế giới như quay cuồng quanh cô.

“Tốt.” Giọng cô nghe lạc hẳn đi.

“Trước hết chúng ta phải quay về cabin của anh để có biện pháp phòng ngừa.” Anh nói.

Kate nuốt xuống và cố gắng đấu tranh với chính mình để đi xuyên qua những hình ảnh đang hiện lên tràn ngập trong đầu cô. Tay Jake trên người cô. Cả đêm Jake ve vuốt cô. Tất cả. “Ôi, Chúa ơi.”

“Em không sao chứ?”

“Chỉ cần chạm vào em thôi.” Cô nói, và anh đặt tay mình lên chân cô, vuốt ve đùi cô trong lúc cô hít thở thật sâu bên cạnh anh. Cô trượt sâu xuống một chút trong ghế ngồi, và ngón tay của anh di chuyển lên cao hơn, vào trong khu vực nóng hổi, cho đến khi lách ngón tay út của mình vào phía bên dưới lớp ren quần lót của cô, và cô lại trượt xuống sâu hơn một chút nữa để làm cho anh dễ dàng hơn.

“Hay là chúng ta chỉ cần dừng lại bên lề đường ở ngay đây thôi.” Jake nói bằng giọng khàn khàn.

“Nghe hay đấy.” Kate nói, và anh bật cười nhẹ nhàng rồi rút tay lại.

“Chúng ta đã chờ được cả tuần rồi,” Anh nói. “Chúng ta sẽ có thể chờ thêm mười phút nữa để về đến cabin của anh.”

“Đúng thế, nhưng em không biết là chúng ta đã chờ một tuần rồi.” Kate nói, ngả người lại gần anh hơn.

“Anh biết.” Jake nói. “Anh chỉ không để tâm đến chuyện đó thôi.” Anh quàng tay quanh người cô và kéo cô lại gần trong lúc anh quay vô lăng lái xe rẽ vào con đường dẫn đến cabin của anh. “Lúc này thì anh đã đang để tâm rồi.”

***

Jake đỗ xe ở một góc phía trước cabin của mình rồi kéo Kate lên những bậc thang, hôn cô trong lúc họ bước đi. Anh đóng cánh cửa lại phía sau lưng và kéo cô lại với anh, hôn cô lần nữa cho đến khi cô đeo cứng lấy anh, gần như không thở được. “Chúng ta không cần phải làm tất cả để bù đắp cho cả tuần vừa rồi trong đêm nay đâu.” Anh nói to với bản thân mình, còn Kate nói. “Có đấy, chúng ta sẽ làm điều đó” rồi kéo anh về phía chiếc giường, ngã lăn ra kéo theo anh phía bên trên cô. Họ dò dẫm cởi quần áo cho nhau, cười vang vì sự vụng về của nhau cho đến khi họ cùng nhau hoàn toàn trần truồng. Và rồi, đột nhiên, tiếng cười im bặt.

Jake hôn cô, ôm cô thật sát vào người như thể muốn thưởng thức cái cảm các có cô chạm vào người anh, nhưng Kate cử động không ngừng bên dưới anh, thúc giục anh. “Đừng chờ đợi.” Cô thì thầm, cảm thấy thân hình anh rắn chắc áp vào cô, “Em muốn anh ngay lúc này.” Anh lại hôn cô lần nữa, chà xát lưỡi mình dọc theo môi cô và thọc sâu vào trong miệng cô, rồi anh di chuyển xuống cổ cô rồi xuống ngực cô. Anh di chuyển với một sự khẩn trương mà cô chưa bao giờ nhìn thấy ở anh, một cảm giác điên cuồng như bùng lên trong huyết quản của cô. Khi cô kêu lên vì cảm giác có anh quá tuyệt vời, anh liền liếm láp dọc từ cổ cô xuống đến hai bầu vú của cô, nhấm nháp ở đó trong khi cô thở gấp hổn hển và chuyển động không ngừng bên dưới anh. Cô kéo hông anh sát vào cô, cảm thấy nhức nhối vì anh quá rắn chắn phía trên cô, và cô khao khát anh nhiều đến chừng nào.

“Ngay bây giờ!” cô kêu lên, còn anh nói “Không!” và mỉm cười với cô. Có thứ gì đó bên trong con người cô tan chảy ra trước nụ cười đó của anh. Cô thả lỏng toàn thân và chuyển động hoà nhịp cùng với anh, tự bản thân mình đầu hàng trước những chuyển động nhịp nhàng của anh, làm cho mỗi giây mỗi phút trở nên đặc biệt và sống động bởi vì anh đang mơn trớn cô. Bàn tay anh vuốt ve cô, khám phá cô, và khi cô nghĩ rằng cô không thể nào chịu đựng thêm được nữa, anh liền di chuyển miệng mình dọc theo chiếc bụng phẳng lỳ nghiêng nghiêng của cô xuống đến khu vực những lọn tóc xoăn xoăn vàng óng giữa hai chân cô, mơn trớn cô ở đó. Cô uốn cong người lên để gặp miệng anh và rên lên, thọc những ngón tay vào trong mái tóc của anh và kéo miệng anh chà xát vào cô cho đến khi cô cảm giác ở phía bên trong con người cô bùng nổ, rung chuyển liên hồi với sự nóng bỏng điên cuồng bên dưới bàn tay anh.

Anh ngẩng đầu lên khi thấy cô nằm im không động đậy, rồi cô cảm thấy lưỡi anh lại nóng bỏng lướt trên bụng cô. Anh liếm láp hai bầu vú của cô trong lúc người anh trượt bên trên cô, và tìm thấy miệng cô, gắn nó với miệng anh ngay vừa lúc cô kêu lên, “Ôi, làm ơn, ngay bây giờ.” Đột nhiên anh di chuyển thật mạnh vào trong cô, cô cảm giác huyết quản mình lại dâng tràn lên như ngọn sóng với sự chấn động có anh trong cô. Jake, cô nghĩ, và rồi cô hoàn toàn đánh mất lý trí, chỉ còn quằn quại bên dưới anh, bấu chặt vào anh, uốn hông cô lên một cách điên cuồng trong lúc anh đâm mạnh vào trong cô hết lần này đến lần khác cho đến khi cuối cùng cô lại lên đỉnh lần nữa, lần này với những cơn rúng động dữ dội, những cơn co thắt vì cực khoái. Cô kêu lên trong trạng thái mê ly ngây ngất và cuối cùng kéo anh bùng nổ theo mình.

Họ nằm run rẩy trong vòng tay nhau cho đến khi anh có thể cử động trở lại, có thể với tay xuống kéo tấm chăn phủ lên người họ rồi ôm cô thật chặt vào mình.

“Em sẽ không bao giờ có thể nhận đủ từ anh,” Kate thì thầm và cố đấu tranh để có thể thở, “không nếu như chúng ta cứ làm tình mãi như thế này.”

Anh hôn cô, lẩm nhẩm tên cô khi môi cô lại tìm đến môi anh, và rồi họ cùng trôi vào giấc ngủ, hoàn toàn kiệt sức trong vòng tay nhau.

Khi Kate thức dậy vào sáng hôm sau, Jake vẫn đang say ngủ. Cơ thể anh ấm áp và rắn chắc bên cạnh cô, cô áp má vào ngực anh và nhớ đến đêm hôm trước; nhớ về chuyện họ đã cười đùa với nhau như thế nào, đã ngủ thế nào và lại làm tình với nhau như thế nào khi Jake bất thình lình kéo cô lại vào lúc nửa đêm, khao khát cô đến thế, thổi lên sự khao khát không kém trong cô làm cả hai người họ lại cùng lao vào nhau điên cuồng cho đến khi cùng nhau thoả mãn. Họ thực sự hoàn hảo. Cô lại cảm thấy ham muốn anh lần nữa.

Anh ngủ rất say bên cạnh cô, kiệt sức đến mức không còn biết gì nữa. Cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, vẫn còn cảm thấy anh trong từng tế bào trong cơ thể mình. Anh quá mệt, cô không thể chịu đựng được việc đánh thức anh dậy, nhưng cô cần sự đụng chạm của anh, cần được cảm thấy sự giải toả trong cơ thể cô. Cô quấn quanh người bằng chiếc áo choàng của anh và bước xuống phía hồ nước.

Mặt trời vẫn chưa lên, chỉ có một chút dải hồng nhạt phía đằng chân trời. Khi cô đến mép hồ nước, cô thả chiếc áo choàng xuống và bước xuống, cảm giác làn nước lạnh kéo những dây thần kinh của cô quay trở lại cuộc sống. Jake đã làm cô có cảm giác như thế này.

Jake!

Cô lao người vào lòng nước, cảm giác toàn thân bị chấn động. Rồi cô bơi ra giữa hồ, lặn xuống rồi cuộn tròn trong lòng chất lỏng lạnh ngắt đó cho đến khi toàn bộ sức nóng và nỗi khao khát của cô đã tan biến hết.

Khi cô bơi quay trở lại, Jake đã đang ngồi ở chỗ mà trước đây anh đã ngồi, lần này chỉ mặc mỗi một chiếc quần jean. Chỉ riêng hình ảnh anh ngồi đó đã làm cô không thở được, trong người lại nóng bừng lên, và cô cố gắng đấu tranh để có thể hít thở trở lại trước khi cô bơi về phía anh. Cô dừng lại khi mực nước chỉ còn cao đến vai.

“Xin chào.” Cô nói.

“Chào.” Anh đáp lại.

“Anh đến để nhìn à?”

Anh mỉm cười, và cô cảm thấy yêu anh nhiều đến mức mụ cả người.

“Đừng làm thế,” Cô nói, “em sẽ chết đuối đấy.”

Anh lắc đầu. “Anh đến để bơi.”

“Thế thì xuống đi.” Cô ra hiệu về phía sau mình. “Nhiều chỗ lắm.”

“Em đang trần truồng à?”

“Ồ, đúng thế. Thấy không?” Cô tiến về phía anh, chậm rãi bước ra khỏi làn nước.

Mắt anh không hề rời khỏi cơ thể cô. “Anh sẽ xuống … khi em lên bờ.” Anh nói, và cô phá ra cười rồi bước về phía anh.

Cô bước lên bờ và đứng bên cạnh anh lúc này quấn trong một tấm khăn. Anh chỉ cách cô có vài inch, giống y hệt lần trước. Nhưng lần này anh chồm người về phía trước, tựa đầu vào bụng cô, tay anh vuốt ngược lên hông cô, và rất dịu dàng anh lách lưỡi mình vào trong cô.

Thế giới xoay tít xung quanh cô và cô phải bấu chặt lấy vai anh. Anh ngẩng lên nhìn cô, lúc này đang đứng run rẩy và ướt nhẹp trong ánh sáng nhàn nhạt của bình minh ban sớm.

“Đó là những gì anh muốn làm buổi sáng hôm đó.” Giọng anh khàn khàn, rồi anh kéo cô xuống vào trong vòng tay anh. “Em là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh đã từng gặp.” Anh vuốt ve bàn tay mình trên bụng cô. “Anh không thể tin được là anh đã ngớ ngẩn đến thế về em.” Anh cúi đầu xuống và hôn cô, nâng niu cô trong lòng.

“Em cũng ngớ ngẩn.” Cô nhẹ nhàng nói. “Em và cái kế hoạch của em.” Cô rúc sát vào anh hơn.

“Em sẽ không bao giờ tìm được anh chàng nào phù hợp với cái kế hoạch đó.” Jake nói, ôm chặt lấy cô.

“Ồ, thực ra thì em đã tìm được rồi.” Kate nói. “Rick Roberts rất hoàn hảo cho kế hoạch đó.”

Jake cau mày nhìn cô. “Nếu anh ta thực sự hoàn hảo thì em đang làm gì trần truồng với anh thế?”

Kate cười toe toét. “Anh ta hoàn hảo cho kế hoạch. Còn anh hoàn hảo cho em. Phân biệt chuyện đó đi.” Cô kéo đầu anh xuống phía cô và hôn anh, anh thở dài rồi ôm cô sát vào hơn nữa.

“Anh phải làm việc.” Anh nói. “Nhưng có lẽ hôm nay anh sẽ xin nghỉ.”

Kate lăn ra khỏi vòng tay anh và nhặt lấy chiếc áo choàng trong lúc đứng lên. “Anh làm việc đi.” Cô nói. “Em sẽ đi loanh quanh một chút khi không có anh.”

Khi Kate quay trở lại cabin của mình, cô thấy Penny đang ngồi trên bậc thang, trông có vẻ phiền muộn.

“Tôi có thể nói chuyện với chị không, Kate?” Cô ta hỏi.

“Dĩ nhiên rồi.” Cô ngồi xuống bên cạnh Penny. “Có chuyện gì thế, cô bé?”

“Tôi đã ở với Mark tối qua.”

“Ồ, điều đó thật hay. Tôi nghĩ Mark rất tuyệt.”

“Tôi cũng nghĩ thế.” Penny ủ ê nói. “Và tôi đã ở với Mark suốt cả đêm qua.”

“Ồ, tốt.” Kate nói, và rồi toàn bộ ý nghĩa của những gì Penny vừa nói với cô tống thẳng vào cô, cô liền thêm vào. “Ôi, không tốt chút nào.”

“Anh ấy rất ngọt ngào, và anh ấy làm tôi cười suốt.” Penny nói.

“Như một người bạn thân.” Kate gợi ý, trong đầu nghĩ đến Jake.

“Và khi anh ấy làm tình với tôi, tôi đã mất hết lý trí.”

“Như một người bạn thân thực thụ.” Kate nói, trong đầu vẫn nghĩ đến Jake.

“Tôi nghĩ là tôi đã yêu anh ấy.”

“Ồ, điều đó thật tuyệt.” Kate nói và liếc nhanh nhìn Penny, cô bé không có vẻ gì là hạnh phúc. “Đúng không?”

“Không,” Penny nói, “tôi chuẩn bị kết hôn với Allan vào tháng tới, nhớ không?”

“Ồ, đúng rồi, tôi nhớ rồi. Nhưng, cô có nghĩ rằng…” Kate gợi ý một cách thận trọng, “có thể với diễn tiến mới này và tất cả mọi thứ khác, cô tốt hơn có lẽ nên đến với Mark thay vì Allan?”

Penny lắc đầu. “Mark vẫn đang còn học đại học, tôi sẽ phải chờ rất nhiều năm mới có thể có con.”

“Này, dĩ nhiên con cái rất tuyệt.” Kate nói, “nhưng tôi thực sự nghĩ rằng tốt hơn hết cô nên tạm thời quên phần con cái đi và tập trung vào phần đàn ông đã.”

“Tôi không biết.” Penny có vẻ bối rối. “Tôi chỉ cảm thấy thật kinh khủng về chuyện này. Tôi chưa bao giờ lừa dối Allan cả.”

“Có lẽ đó là vì cô chưa bao giờ yêu ai đó trước đây.” Kate nói, cố gắng làm sao để nghe không giống như chuyên mục tâm sự hẹn hò trên tờ Seventeen. “Sao cô không trải qua thêm một chút thời gian với Mark xem xem mọi chuyện như thế nào. Biết đâu cảm giác đó sẽ nhanh chóng biến mất.”

“Chị có nghĩ thế không?” Penny hỏi.

“Tôi hi vọng thế.” Kate nói, trong đầu lại nghĩ đến Jake. “Chúng ta sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn thực sự nếu nó không diễn ra như thế.” Cô vỗ nhẹ vào chân Penny. “Thôi nào, hãy đi ăn trưa, chơi tennis và quên các anh chàng đi một lúc nào.”

Kate chơi tennis với Penny hầu hết buổi chiều hôm đó bởi vì cô muốn được hoạt động. Cô chưa bao giờ cảm thấy đầy sức sống như thế, cảm thấy hoàn toàn nhận thức được từng tế bào trên cơ thể mình. Cô và Penny đập mạnh trái bóng tới lui mà không hề tính điểm, phá lên cười vui vẻ với nhau và thưởng thức ánh nắng buổi chiều, mồ hôi và tình bạn của họ. Vài anh chàng dừng lại để ngắm nhìn họ. Kate chờ Penny lả lơi gì đó với họ, nhưng Penny ngậm chặt lưỡi mình giữa hai hàm răng và tập trung vào việc đánh trả bóng lại, hoàn toàn lãng quên những kẻ hâm mộ mình.

“Tôi cảm thấy vui vẻ quá mức.” Cô ta nói với Kate khi họ dừng lại để lau mồ hôi.

“Tôi cũng thế.” Kate nói. “Tôi nghĩ là chúng ta sẽ khá hơn.”

“Chúng ta không thể tệ hơn được nữa.” Penny nói và cười phá lên.

Họ quay trở lại vào trong sân, và Kate nhe răng cười khi cô nhìn thấy các anh chàng xếp hàng bên ngoài hàng rào mắt xích để ngắm nhìn Penny giao bóng. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện họ cũng đang ngắm nhìn cả cô nữa.

Lúc ba giờ, họ bước vào quầy bar trong phòng ăn của khách sạn để tìm ít đồ uống lạnh, cười đùa, nói chuyện và vung vẩy những chiếc vợt của mình không nhắm vào cái gì.

“Một ngày thật tuyệt.” Penny nói khi họ bước vào trong khu vực tối mờ mát lạnh.

“Đây rồi.” Kate nói, cô vẫy tay với Mark đang đứng phía sau quầy bar. “Hai cô ca, không ăn kiêng. Loại mạnh ấy. Penny và tôi đang rất phấn khích.”

Mark nhe răng cười với cả hai bọn họ trong lúc rót cô ca ra cốc và Penny đỏ bừng mặt. Khi cậu ta nhận thấy điều đó, cậu ta cũng đỏ mặt theo.

“Chúng ta sẽ ngồi ở chiếc bàn đầu kia.” Kate nói, cố gắng giấu nụ cười nhăn nhở của mình. “Chúng ta quá mệt không thể giữ thăng bằng trên những chiếc ghế đẩu cao ngất ngưởng này đâu.”

Penny tìm được một cái bàn ở trong góc và chờ Kate cùng nhập bọn. “Tôi sẽ phải làm gì bây giờ?”

“Cô có sự lựa chọn nào không?” Kate hỏi. “Thực sự cô có thể quay lại và kết hôn với Allan trong khi có cảm giác như thế này với Mark không?”

“Có thể đó chỉ là say nắng thôi.” Penny nói.

“Có thể,” Kate nói, “nhưng…”

“Xin chào, tôi có thể nhập bọn được không?” Valerie thả người xuống chiếc ghế bành bên cạnh họ. “Tôi đang rối tung lên không biết phải làm thế nào đây.”

“Ồ?” Kate nói, cảm thấy bực bội vì bị xen ngang. Cô liếc nhìn qua Penny và nhận ra ngay cả Penny cũng cau có. Ai đó phải có một kỹ năng cư xử cực kỳ tồi tệ mới có thể làm Penny bực bội được. Ngày hôm nay Valerie đã đụng phải toàn bom nổ chậm rồi.

“Có chuyện gì thế?” Penny hỏi với vẻ nhã nhặn.

“Còn chuyện gì được nữa? Đàn ông.” Valerie bật cười. “Mark!” Cô ả kêu lên mà không hề ngoảnh lại. “Gin và nước khoáng!”

Penny lừ mắt nhìn cô ả.

“Cụ thể là người đàn ông nào?” Kate vội vàng hỏi, mắt liếc sang kiểm tra xem Penny có vũ khí gì không. Dường như Penny không thể làm gì nhiều với một cái cốc thuỷ tinh trừ khi cô bé đập vỡ nó vào mép bàn và sử dụng cạnh sắc lởm chởm để đâm vào cổ họng Valerie. Kate nhấc chiếc cốc ra khỏi tầm tay của Penny để đề phòng trường hợp đó có thể xảy ra.

“Will!” Valerie thốt lên với một vẻ cay độc. “Tôi không thể nào tin được anh ta ngu ngốc đến thế.”

“Tôi chưa bao giờ có ý tưởng là Will ngu ngốc.” Kate nói.

“Nhưng anh ta đúng là thế đấy. Anh ấy từ chối nói về quán bar mới. Trong khi chúng tôi càng nấn ná lâu ở cái ý tưởng đó bao nhiêu thì chúng tôi càng mất thêm nhiều lợi nhuận ở đó bấy nhiêu. Tôi đã làm mọi thứ ngoài việc nói toạc móng heo ra với anh ấy là có một tập đoàn khách sạn khác đang cố gắng lôi kéo tôi về làm cho họ, thế mà anh ấy cứ phớt lờ tôi.” Cô ả kết thúc bài diễn văn đả kích của mình bằng một câu than vãn ỉ ôi. “Như thể là anh ấy không quan tâm vậy.”

“Có thể là anh ấy không quan tâm thật.” Penny nói.

“Dĩ nhiên là anh ấy quan tâm rồi.” Valerie vặc lại. “Khốn kiếp, tôi có một kế hoạch ở đây chứ.”

“Đừng nói thế.” Kate nhăn mặt phản đối.

Mark đem gin và nước khoáng ra cho Valerie và nháy mắt với Penny trước khi cậu ta quay trở lại chỗ quầy bar.

“Đúng thế, những kế hoạch dành cho những con chim.” Penny rầu rĩ nói.

“Hai người đang nói chuyện gì thế?” Valerie hỏi.

“Ồ, tôi có một người bạn.” Penny nói, lừ mắt nhìn Kate như thể muốn nói “Im nào.” “Và cô ta lập kế hoạch cưới một anh chàng thực sự giàu có và ổn định để cô ta có thể ở nhà, trở thành một người nội trợ, một người mẹ có cả tá con cái bởi vì đó chính là những gì cô ta thực sự mong muốn. Chị hiểu không?”

“Không,” Valerie nói. “Nhưng nếu đó là những gì cô ta muốn thì thật kinh khủng.”

“Và cô ta tìm được một gã hoàn hảo.” Penny ủ ê nói tiếp. “Rồi cô ta tình cờ phát hiện ra mình yêu một anh chàng nghèo khổ, một người không bao giờ có thể có nhiều tiền và sẽ không thể có con với cô ta trong nhiều năm tới.”

“Thế vấn đề là gì?” Valerie hỏi.

“Gì cơ?” Kate nói Valerie nhún vai. “Cô ta sẽ chọn anh chàng giàu có. Tình yêu không kéo dài, tiền bạc thì có nếu cô biết cách sử dụng nó.” Cô ả quay sang nhìn Penny. “Nói với bạn cô đá gã trai nghèo khổ kia đi, kết hôn với anh chàng giàu có và sử dụng hàng đêm của mình để làm một cuộc đầu tư. Đó là những gì tôi sẽ làm.”

“Tôi chắc là cô sẽ làm thế.” Kate nói. “Cô có yêu Will không?”

“Ồ, dĩ nhiên là tôi yêu Will.” Valerie nói.

“Thế sẽ thế nào nếu như anh ấy không có cái khách sạn này?” Kate hỏi. “Sẽ thế nào nếu anh ấy chỉ điều hành một cửa hàng máy tính?”

Valerie suy nghĩ về điều đó. “Còn phụ thuộc vào quy mô của cửa hàng máy tính đó, tôi nghĩ thế, và những gì tôi có thể làm với nó.”

Kate nghiêng đầu và nhìn Valerie như để đánh giá. “Chuyện này không phải là về tiền bạc, đúng không?”

“Gì cơ?” Valerie hỏi với vẻ thắc mắc.

“Nó không phải vì chuyện tiền bạc, mặc dù cô cũng muốn có nó. Chuyện này là về khách sạn, về việc xoay vòng, xử lý và lập kế hoạch. Đó là những vấn đề làm cô cảm thấy lưu tâm.”

“Tôi nghĩ thế.” Valerie nói. “Ý cô muốn nói gì thế?”

“Bởi vì đó cũng là những thứ làm tôi lưu tâm.” Kate nói. “Tôi muốn đối mặt với những thách thức, tôi không thể chỉ ngồi chơi trên mặt hồ và ngắm nghía mấy con cá trong suốt cuộc đời còn lại của tôi. Tôi muốn được tham gia vào những trò chơi.” Cô cắn môi suy nghĩ. “Tôi ghét chuyện đó, nhưng đó là tôi.”

“Tại sao lại ghét nó?” Valerie nhìn cô như thể cô đã phát điên. “Cô cực kỳ tuyệt vời với những gì cô làm.”

“Đúng thế, nhưng giờ có vấn đề xảy ra với những gì mà tôi muốn.” Kate nói.

“Tôi không thể tin là cô lại để cho chuyện gì có thể ngăn cản cô đạt được những gì cô muốn.” Valerie nói. “Tôi đã thực sự ngưỡng mộ điều đó ở cô.”

“Cảm ơn, Valerie.” Kate nói và đứng dậy. “Xin phép một lát. Tôi cần một cốc cô ca khác. Lần này sẽ pha với rum, tôi nghĩ thế.”

Buổi tối hôm đó quán Nancy như một nhà thương điên, và Kate phục vụ đồ uống cho đến khi cô cảm thấy mụ mẫm cả người. Ba ngày trước đó, cô là một khách hàng, tối nay cô đã là người phục vụ chuyên nghiệp.

Cô đem một chai bia là một cốc vang lạnh cho Brad và bạn hẹn của anh ta, anh ta cười toe với cô và nói. “Cảm ơn, Kate.”

Ba ngày trước đó anh ta mò mẫm sờ soạng cô. Giờ thì là “Cảm ơn, Kate.” Tốt hơn hết là anh ta nên để lại một khoản boa kha khá.

Cô rót cô ca pha lẫn và không pha lẫn với rum. Cô thả những quả ô liu vào trong rượu martini và ngâm những ly tequilla vào trong muối. Cô chất đầy những đĩa bánh quy cây hết lần này đến lần khác. Cô phân phát đồ uống qua quầy bar, gọn gàng né tránh những bàn tay chỉ chực thò ra để phát vào mông cô, nói với những người say xỉn rằng cốc tiếp theo của họ sẽ là cà phê, nhận yêu cầu từ vài bàn cùng một lúc và phục vụ những bàn đó mà không mắc phải sai sót nào. Mình khá chuyên nghiệp với chuyện này, cô nghĩ. Đó là một ý nghĩ dễ chịu vì dù sao thì cô cũng đang cảm thấy đặc biệt vui vẻ. Khi cô tình cờ đi ngang qua Jake lúc anh đang chồm người trên bàn bi-a, cô vỗ vào mông anh như để ăn mừng.

Anh đánh trượt.

“Chúa ơi, tôi ước gì cô sẽ ở lại đây mãi mãi.” Ben kêu lên với cô, cô bật cười và tiếp tục phục vụ đồ uống cho hết khách này đến khách khác.

***

Jake ngắm nhìn cô khi cô lắt léo xuyên qua đám đông, mỉm cười với tất cả mọi người, để lại một hàng dài những nụ cười toe toét hài lòng ở phía sau lưng cô. Trông như thể cô thuộc về nơi này vậy. Cô thực sự thuộc về nơi này, cùng với anh.

Thế rồi, như một lời nguyền rủa xấu xa, một ý nghĩ khác ập đến: Cô ấy sẽ làm gì ở đây? Ở nơi này không có gì cho cô ấy cả. Và ngươi có nhớ chuyện gì đã xảy ra lần cuối cùng khi ngươi mê mẩn một cô nàng thông minh tóc vàng với một thân hình tuyệt hảo không? Điều gì làm ngươi nghĩ rằng lần này ngươi sẽ thông minh hơn?

“Cậu có chơi bi-a không đấy?” Ben hỏi.

“Có.” Jake nói ngắn gọn và xua những ý nghĩ về tương lai ra khỏi đầu. Anh sẽ nghĩ về chuyện đó sau. Rất lâu sau. Xét cho cùng thì anh vẫn còn chưa chắc chắn về chuyện anh có cảm giác như thế nào về cô.

Anh ngẩng đầu lên và nhìn thấy Kate bước ngang qua Brad, anh chàng với tay ra và vỗ vào mông cô trước khi cô kịp có thời gian để né tránh. Cô đổ một chút bia lên anh ta, và anh ta bật cười. Jake đặt cây gậy của mình xuống.

“Sẽ quay lại ngay.” Anh nói với Ben và bước về phía Brad. Anh đặt một tay lên lưng ghế của Brad và tay còn lại trên mặt bàn ở ngay trước mặt anh ta và chồm người tới.

Brad ngẩng lên nhìn. “Chào Jake.” Anh ta vui vẻ chào.

“Đừng có chạm vào Kate.” Jake nói.

Brad nhìn lên, nụ cười của anh ta héo đi.

“Nếu cậu hiểu ý tôi.” Jake nhẹ nhàng thêm vào.

“Hiểu rồi.” Brad gật đầu. “Xin lỗi về chuyện đó.”

“Không sao.” Jake vỗ vỗ vào lưng anh ta rồi thong thả quay trở lại bàn bi-a.

Ben tựa người lên cây gậy của mình và nhăn nhở cười với anh. “Sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu chúng ta chỉ đơn giản là dán nhãn cho họ.” Ben nói. “Rồi tất cả mọi người sẽ biết là không nên xớ rớ đến các cô nàng của chúng ta.”

“Im mồm lại và chơi bi-a đi.” Jake cầm gậy của mình lên.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ là tôi có thể nhìn thấy cảnh cậu lên tiếng vì một người đàn bà.” Ben châm chọc anh. “Ngay trước mặt toàn bộ quán bar và tất cả mọi thứ.”

“Tôi chỉ không nghĩ là cô ấy đáng phải chịu đựng chuyện đó.” Jake lừ mắt nhìn bạn với vẻ bực mình. “Cậu có định chơi không thì bảo?”

“Tôi sẽ chơi ngay đây.” Ben bôi lơ cho gậy của mình. “Thật buồn cười là cậu không bao giờ cảm thấy khó chịu khi Thelma hay Sally phải chịu đựng những chuyện như thế.”

“Thelma và Sally có thể tự chăm sóc cho chính mình.”

“Và Kate thì không thể à?” Ben bật cười. “Kate có thể chăm sóc cho tất cả chúng ta ấy. Nếu chúng ta đặt cô ấy vào trong một bộ sắc phục, chúng ta sẽ không cần phải có một đội hải quân nữa.”

“Nancy cũng có thể tự chăm sóc mình. Thế cậu sẽ làm gì nếu Brad bám theo cô ấy?”

“Như những gì mà cậu đã làm, bạn thân ạ.” Ben nói. “Đó chính xác là ý mà tôi muốn nói.”

Jake đứng im một lúc rồi nghĩ thầm. Ồ, đúng thế. Mình vẫn chưa chắc chắn mình cảm thấy như thế nào về cô ấy. Ôi, quỷ tha ma bắt.

Anh di chuyển vòng quanh chiếc bàn. “Đánh đi.” Anh nói với Ben. “Lần này cố gắng chọc một viên bi vào trong lỗ đi đấy.”

Phần lớn là Kate phục vụ bia. Những chiếc chai cổ dài, những chiếc bình, những chiếc cốc. Cô có cảm giác mình như con chuột Mickey trong “The Sorcerer’s Apprentice.” Sau một lúc, cô tựa người vào quầy bar và nhìn những chai bia đang bước dần đều về phía cô, bắn tung toé bọt lên chân cô. Toàn bộ thế giới quanh cô như thể được làm từ chất lỏng vậy.

“Kate!” Cô lắc người cho tỉnh lại rồi quay lại với Nancy. “Nghỉ đi một chút.” Nancy nói. “Mười giờ rồi, chúng ta sẽ chậm lại một chút.”

“Sao mà cậu nói thế được?” Kate hỏi. Quán bar vẫn đang nêm chặt cứng những người là người, tiếng ồn ào vẫn còn ầm ĩ.

“Bởi vì chúng ta sẽ nói chuyện với nhau thay vì vận chuyển đồ uống. Cậu có muốn ngồi xuống một chút không?”

“Không.” Kate quay lại nhìn chiếc bàn mà cô vừa phục vụ. “Hãy nhìn anh chàng trong chiếc áo phông màu xanh da trời kìa. Mình nghĩ là anh ta đã uống đủ rồi.”

“Đúng thế.” Nancy gật đầu. “Mình sẽ cảm thấy ghét khi cậu ra đi. Cậu đang nắm bắt công việc ở đây rất tuyệt gần như mình vậy.”

Khi cô ra đi. Cô cố gắng tránh ý nghĩ đó nhưng nó vẫn cứ vỗ thẳng vào mặt cô.

“Này, Nancy, thêm hai chai nữa ở đây.” Early gọi. Nancy quay lại để chuẩn bị đồ uống và nhìn thấy vẻ mặt của Kate. “Cậu sẽ ra đi, đúng không?”

“Đúng thế.” Kate lặng người, lẩm bẩm.

“Chỉ là kiểm tra thôi. Mình đã nghĩ cậu có thể đã thay đổi quyết định của mình, vì Jake và những thứ khác.” Nancy đẩy chiếc khay ngang qua quầy. “Cái này cho Early và Ross ở bàn bi-a phía góc kia.”

“Mình thấy họ rồi.” Kate cầm chiếc khay lên rồi khựng lại. “Mình không thể nào từ bỏ toàn bộ cuộc sống của mình chỉ vì một đêm.” Cô nói với Nancy. “Điều đó sẽ rất ngu ngốc. Anh ấy chưa bao giờ nói là anh ấy yêu mình, làm sao anh ấy có thể nói thế chứ? Bọn mình mới chỉ biết nhau có một tuần, thậm chí còn chưa được một tuần.”

“Mình biết.” Nancy nói. “Nhưng mình muốn cậu ở lại không chỉ vì Jake, mình muốn cậu ở lại vì mình nữa.” Cô tỳ lên quầy bar. “Mình có rất nhiều bạn ở đây, những người mà mình cùng lớn lên, nhưng cậu và mình … nói chuyện với nhau, về quán bar và những thứ khác nữa. Mình sẽ rất nhớ cậu.”

“Mình cũng sẽ nhớ cậu.” Kate nói, giọng cô như có nước mắt. “Tốt hơn hết là mình nên đem mấy thứ này đến cho Early.”

“Mình không định làm cậu buồn, bạn thân mến.” Nancy vỗ vỗ vào tay cô. “Chúng ta vẫn còn hơn một tuần nữa trước khi cậu rời khỏi đây. Giờ cứ thưởng thức nó đi đã. Đây, đem hai chai cho Ben và Jake luôn, đến lượt họ rồi.”

Kate bê cái khay quay trở lại góc quán bar, đưa cho Ross ly whiskey và Early cốc gin.

“Cảm ơn, Kate.” Ross nói. Còn Early nói. “Cô thật tốt bụng, Kate.”

“Hân hạnh cho tôi.” Cô nói và mỉm cười bởi vì cô thực sự cảm thấy thế. Có một điều gì đó thật kỳ diệu khi được ở một nơi mà ta biết tất cả mọi người và tất cả mọi người đều biết ta. Như ở nhà vậy.

Cô đem bia đến cho Jake và Ben.

“Vỗ mông cậu ta lần nữa đi.” Ben nói với cô khi anh ta đang nhìn Jake cúi xuống ngắm một viên bi. “Tôi gần như thắng trận khi vừa nãy cô làm thế.”

“Nếu như anh chỉ gần như thắng thôi thì điều đó có gì hay ho đâu?” Kate hỏi.

“Ồ, thế thì làm gì đó khác nữa đi.” Ben cằn nhằn. “Quỷ tha ma bắt, chúng tôi trả cho cô mức lương tối thiểu. Hãy kiếm tiền nuôi thân đi.”

Kate đặt chiếc khay xuống khi Jake di chuyển vòng quanh chiếc bàn để thực hiện cú đánh tiếp theo. “Lại đây nào, cậu bé to đầu.” Cô ngoắc ngón tay vào thắt lưng quần của anh và kéo anh về phía cô. Rồi cô hôn lên miệng anh và nghe thấy ai đó hò reo phía sau lưng cô.

Cô đã nghĩ là anh sẽ tránh ra, nhưng anh lại tỳ hẳn vào cô, uốn cong lưng cô xuống bàn bi-a trong lúc lưỡi anh trượt vào trong miệng cô. Chiếc mũ của cô rơi xuống. Anh hơi nấn ná không muốn kết thúc nụ hôn vì thế cô vội chấm dứt nó, khi cô dứt ra khỏi anh, anh ghim cô thật chặt xuống bàn và nói.

“Anh đã bao giờ kể cho em nghe về giấc mơ của anh trên những chiếc bàn bi-a chưa?”

“Chưa!” Cô luồn người lách ra khỏi người anh, mặt đỏ bừng.

Anh chụp chiếc mũ trở lại lên đầu cô. “Đừng có khơi mào chuyện gì mà em không thể kết thúc.” Anh nói, nhăn nhở cười với cô, và rồi quay trở lại bàn bi-a.

Ben lắc đầu nhìn anh.

“Bọn tôi tưởng là sẽ được chứng kiến một buổi trình diễn lớn cho thấy là “Jake Templeton cuối cùng cũng đã bị hạ gục”, nhưng giờ thì chúng tôi sẽ không có cơ hội nữa rồi.”

“Cái vụ ‘cuối cùng’ này là thế nào đấy?” Jake trông có vẻ bị xúc phạm. “Tôi không hề tuyệt vọng.” Anh nghiên cứu chiếc bàn để điều chỉnh cú đánh của mình. Rồi khi anh ngắm chiếc gậy và nhớ lại cảm giác Kate ngả người ra phía bên dưới anh cũng ở ngay vị trí đó. Nếu trước đây anh chưa có giấc mơ nào với những chiếc bàn bi-a thì lúc này anh đã có.

Anh đánh trượt.

“Thêm một vận động viên vĩ đại nữa bị huỷ hoại bởi sex.” Ben reo lên và bắt đầu với lượt đánh của mình.

***

“Rất tuyệt.” Nancy nói khi Kate quay trở lại quầy bar.

“Mình không biết có chuyện gì xảy ra với mình nữa.” Kate kéo chiếc mũ sụp xuống che ngang mắt.

“Đoán thử nhé, Jake.”

“Rất khôi hài.”

“Cậu chắc là cậu sẽ rời khỏi đây chứ?” Nancy hỏi. “Dường như là cậu đã luôn luôn ở đâu đó quanh đây.”

“Mình chắc chắn.” Kate nói. “Mình cần phải làm việc và không có gì cho mình làm ở đây cả. Hơn nữa, mình không nghĩ là Jake có hứng thú với chuyện gì đó mãi mãi. Chỉ nội cái ý nghĩ mình ở lại đây nghe đã không có khả năng rồi.”

Một tiếng reo hò chiến thắng vang lên từ phía cuối quầy bar. “Kate, tôi yêu cô.” Ben hét lên với cô.

“Đây là lần thứ hai Ben thắng trong vòng một tuần.” Nancy nói. “Nếu điều đó có thể xảy ra thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.”

***

Bốn người họ đóng cửa quán bar vào lúc nửa đêm và cùng nhau bước về phía bãi đỗ xe phía sau quán bar.

“Tôi không tin được là tôi đã đánh bại cậu.” Ben nói, vẫn còn say sưa với chiến thắng. “Hai lần trong một tuần.”

“Tôi không tập trung.” Jake vòng tay quanh người Kate và kéo cô lại gần. “Tốt hơn hết là cậu nên khen ngợi cô ấy.”

“Đàn bà,” Ben nói. “Cậu phải yêu thương họ.” Anh ta bước lên phía sau Nancy và vòng tay ôm lấy cô. Cô nhắm mắt lại và tựa người hẳn vào anh, mỉm cười. “Hai mươi năm rồi. Thế mà anh vẫn làm em phát điên lên.”

“Nếu chúng tôi là kỳ đà cản mũi thì hãy lên tiếng ngay.” Jake nói. “Nếu không chúng tôi sẽ đứng lại nhìn đấy.”

“Ý kiến hay.” Ben nói. “Có thể cậu sẽ học được cái gì đó.”

“Không cần nếu như cậu làm tình như chơi bi-a.”

“Này, tôi đã thắng đấy.”

“Thôi nào,” Kate kéo tay Jake, “Em mệt, và người em toàn là bia, hơn nữa Nancy luôn chủ động đấy chứ.” Cô kéo anh về phía chiếc xe.

“Vấn đề của em là em không đủ dạn dĩ.” Jake nói với cô. “Đàn ông thích người phụ nữ có thể thể hiện một chút hứng thú nào đó. Em cứ làm hết sức mình để nhận và em sẽ không bao giờ nhận được…”

“Vào xe đi.” Kate nói. “Em sẽ cho anh biết thế nào là dạn dĩ.”

Buổi sáng hôm sau, Kate quay về cabin của mình và nhìn thấy Penny đang khóc lóc thảm thiết trên bậc thềm.

Kate đưa cô bé vào trong cabin và rửa mặt cho cô ta bằng nước lạnh. “Có chuyện gì thế?”

“Tôi đã quyết định.” Penny nuốt khan và ngồi xuống trên giường. “Tôi quyết định điều thông minh duy nhất tôi phải làm là sống với Allan, vì thế tôi đã nói với Mark rằng tôi sắp kết hôn. Anh ấy phát điên lên…” Penny lắc đầu.

“Này, cậu ấy có lý do làm thế.” Kate ngồi xuống bên cạnh Penny. “Cô sẽ cảm thấy thế nào nếu tình huống xảy ra ngược lại, cô ngủ với cậu ấy, rồi sau đó cậu ấy nói với cô là cậu ấy đã đính hôn?”

“Tôi đã nghĩ là những gã trai họ không quan tâm. Tôi đã nghĩ họ chỉ thích sex, chị biết không?”

“Tôi không nghĩ Mark là một ‘gã trai’. Tôi nghĩ cậu ấy là một con người. Tôi nghĩ cậu ấy thực sự quan tâm đến cô.” Kate hít một hơi thật sâu. “Tôi biết là cô cũng thực sự quan tâm đến cậu ấy.”

Penny lại bắt đầu khóc lóc. “Tôi phải làm gì bây giờ?”

“Gọi Allan và bảo với anh ta tất cả chỉ là sai lầm.”

“Tôi không thể. Lễ cưới đã được lên kế hoạch. Chúng tôi đã đặt khách sạn, váy của tôi đã may xong.”

“Cô định trải qua quãng đời còn lại với một người đàn ông mà cô không yêu chỉ bởi vì chuyện đã đặt khách sạn và một cái váy? Cô có bị mất trí không đấy?”

“Đúng vậy.” Penny nói và khóc to hơn.

“Cô muốn tôi làm gì, Penny?”

“Xử lý lại chuyện này cho đúng.” Penny nhìn cô trông như một cô bé.

“Tôi không thể, cô bé.” Kate nói. “Cô sẽ phải tự mình xử lý nó. Chọn người này hoặc người kia.”

“Allan.”

“Thôi được. Thế thì chuyện Mark phát điên không có ý nghĩa gì cả. Bởi vì dù sao thì cô cũng sẽ không bao giờ gặp lại cậu ta nữa.”

Penny khóc ầm lên và ngã lăn ra giường.

“Thôi nào, Penny.” Kate vỗ nhè nhẹ lên lưng cô ta. Thật hài hước. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ là người vỗ về người khác.

“Chị không hiểu được đâu.” Penny nức nở. “Chị sẽ có Jake mãi mãi.”

“Không đâu.” Kate nuốt xuống khó nhọc khi nhớ lại. “Tôi sẽ rời khỏi đây sau một tuần nữa.”

Một tuần. Bảy ngày.

Penny ngẩng đầu lên từ phía dưới giường. “Vì sao?”

“Bởi vì tôi có một công việc ở thành phố và…”

“Chị bỏ Jake vì một công việc, thế rồi chị bảo tôi bị mất trí?”

“Chuyện đó khác.” Kate mệt mỏi nói, bước tới và ngồi lên mép giường.

“Jake có biết không?”

“Có.” Anh ấy hẳn là phải biết, mình và anh ấy chưa nói về chuyện đó, nhưng anh ấy hẳn là phải biết.

“Tôi cá là anh ấy không biết.” Penny lau nước mắt bằng lưng bàn tay. “Anh ấy phát cuồng lên vì chị.”

“Không cuồng đến mức đó đâu.” Kate nói với vẻ dứt khoát.

Penny ngồi dậy bên cạnh cô. “Chúng ta làm mọi chuyện không tốt lắm, đúng không?”

“Đúng thế.” Kate đồng ý. Nhưng chúng ta vẫn chưa làm xong đâu. Tôi nghĩ cô tốt hơn hết là nên nghĩ lại về Mark và Allan.”

Penny im thít.

“Tưởng tượng đến chuyện sống với Allan trong suốt quãng đời còn lại.” Kate nói. “Tưởng tượng đến chuyện sẽ không bao giờ gặp lại Mark nữa.”

“Chị nghĩ là tôi nên ở lại với Mark?” Penny sụt sịt.

“Tôi nghĩ cô không có sự lựa chọn nào cả.” Kate nói. “Nếu cô buồn phiền đến mức này khi cậu ấy nổi điên lên với cô, thì cô sẽ còn cảm thấy thế nào nếu cô không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa?”

Penny lại ngã ra giường và lại bắt đầu khóc lóc, Kate thở dài và đưa cho cô ta thêm một ít khăn giấy. Còn mình rồi sẽ cảm thấy thế nào đây? Cô tự hỏi bản thân trong lúc vỗ về Penny. Mình cảm thấy cũng muốn lăn ra bên cạnh cô bé này và khóc toáng lên. Đây là một đống hỗn độn, nhưng mình sẽ không nghĩ về điều đó lúc này. Mình sẽ để bản thân mình được tận hưởng sự vui vẻ, chết tiệt thật, mình sẽ nghĩ về tương lai sau.

Rất lâu sau.

Bình luận





Chi tiết truyện