chương 7/ 11

“Mũ đẹp lắm.” là tất cả những gì Jake nói khi anh nhìn thấy cô, và Kate thở ra nhẹ nhõm. Vẫn là những người bạn, cô nghĩ. Mình rồi sẽ nhớ anh ta lắm đây. Cô bước vào trong thuyền, và anh lại chèo đến phía dưới những tán lá liễu.

Họ cùng cởi áo sơ mi ra, cắm cần câu và rồi cùng nằm dài ra. Chân họ trải dài trên lòng thuyền song song bên cạnh nhau, và Kate không còn lo lắng gì về chuyện chạm vào anh nữa, cô hoàn toàn lơ đãng thưởng thức hơi ấm tỏa ra từ làn da của anh ở bên cạnh cô trong lúc cô lôi quyển sách ra và bắt đầu đọc.

Jake nhìn cô đọc sách. Anh cảm thấy vui mừng vì cô đã quay trở lại vì nếu không anh sẽ nhớ cô lắm. Sẽ thực sự không có rắc rối gì vì cho dù Kate có hấp dẫn đến mấy thì cô cũng đã thể hiện rõ ràng rằng anh không phải là một phần trong kế hoạch của cô. Không có nguy hiểm gì cả. Và giờ thì cô đã quay trở lại, anh lại cảm thấy thoải mái. Anh đã không mất gì khi nhìn thấy cô trần truồng ngoại trừ một số tế bào não của anh đã bị thiêu cháy hoàn toàn khi anh nhìn thẳng trực tiếp vào ngực cô.

Anh ngẩng lên nhìn vào tán liễu và lắng nghe tiếng nước vỗ ì oạp vào mạn thuyền. Thật là một cuộc sống tuyệt đẹp, anh nghĩ và kéo chiếc mũ phủ lên trên mặt rồi trôi vào giấc ngủ.

Nửa giờ sau, Kate đang mải chìm đắm trong cuốn sách của mình và không nhận ra dây câu của Jake đang bị kéo mạnh cho đến khi chiếc cần gần như uốn cong xuống mặt hồ.

“Jake!” Cô gọi, và khi anh không trả lời, cô lấy chân đạp mạnh vào chân anh.

Anh thức dậy gắt gỏng. “Gì thế?”

“Có cái gì đó ở dây câu của anh.”

Anh đẩy nghiêng chiếc mũ và nhanh chóng ngồi dậy, túm lấy chiếc cần câu trước khi nó bị lôi vào trong lòng nước.

“Chết tiệt.” Anh nói, và rồi vật lộn với con cá. Đó là một cá to, nó vẫy vùng nhảy tung qua mặt nước, khoát nước vào đầy người anh khi anh cúi xuống và cố gắng túm lấy nó. Kate ngồi tựa ở phía đầu thuyền của mình và ngắm nhìn Jake vật lộn trong một cuộc chiến gian khổ trong lúc cô ngấu nghiến chén quả táo thứ hai của mình.

Cuối cùng, ướt sũng và cáu kỉnh, anh lôi được con cá ra khỏi lưỡi câu và quăng nó trở lại vào trong hồ. Anh ngồi xuống nhìn cô, cánh tay đặt trên đầu gối, hai bàn tay đung đưa trước mặt, nước nhỏ xuống ròng ròng từ ngực, cánh tay và bàn tay của anh.

“Cô là một người giúp đỡ tuyệt vời.” Anh nói.

“Nếu tôi biết được anh trở nên sung sức thế này,” Cô nói, “Tôi sẽ không đem anh theo.” Cô quăng lõi táo qua đầu vào trong lòng hồ. “Giờ thì cắt lưỡi câu của anh ra khỏi dây câu đi. Lũ cá quanh đây hình như rất kiên quyết muốn tự tử thì phải.”

Jake lắc đầu vì sự ngớ ngẩn của cô. “Điều gì có thể làm cho bọn cá trở nên thất vọng đến thế chứ?”

“Tốt thôi.” Kate phẩy tay về phía anh. “Tự tát vào mặt mình bằng một con cá khác đi.” Cô nằm xuống lòng thuyền và cầm cuốn sách lên. “Chỉ cần đảm bảo là anh sẽ để tôi chứng kiến chuyện đó thôi. Tôi không muốn bỏ lỡ cảnh đó.”

Một vài giây sau đó cô nghe một tiếng click nhẹ nhàng khi con dao của anh cắt qua sợi dây câu, và cô nhăn nhở cười với chính bản thân mình.

“Quăng tôi một quả táo.” Jake nói và cô đặt cuốn sách xuống rồi quăng cho anh một quả. Anh nằm xuống phía đầu thuyền của mình và cắn quả táo. “Cô kiếm cái mũ đó ở đâu ra đấy?” Anh hỏi.

“Cửa hàng của Cline’s.”

“Nó trông rất ổn với cô.”

“Tôi biết. Tôi nghĩ nó rất sexy.”

Anh ngẫm nghĩ về giọng điệu chua cay của cô một lúc. “Không,” cuối cùng anh nói, “nó không sexy, nhưng nó trông rất ổn.”

Kate cười vẻ tự mãn. “Ồ, tôi cứ nghĩ nó phải sexy lắm. Tôi có một cuộc hẹn chiều nay.”

“Ôi, Chúa ơi.” Jake nhắm mắt lại. “Lần này đến lượt ai sẽ bị cô hủy hoại đây?”

“Xin lỗi?”

“Cả khách sạn sẽ rất lấy làm cảm kích nếu như cô chỉ quăng lại những anh chàng mà cô không thích mà không làm cho họ trở nên tàn tật.”

“Tôi chưa làm ai bị tàn tật cả.”

“Cô gần như làm Lance chết đuối, cô dọa Peter lên cơn đau tim, cô đâm Donald bằng một chiếc nĩa, và cô táng vào đầu Brad bằng một chiếc chai.” Jake lắc đầu. “Thế mà những anh chàng khác vẫn cứ rủ cô đi chơi.”

“Lance đòi được như thế đấy chứ, Peter thì gian lận, Donald thì chỉ là một tai nạn thôi, và, tôi phải chỉ rõ ra là tôi táng Brad là để cứu anh - một hành động mà tôi luôn cảm thấy hối tiếc kể từ lúc đó.”

“Họ rủ cô đi chơi, nhưng họ không giữ cô lại. Đã có gã nào thực sự hoàn thành một cuộc hẹn với cô chưa?”

Kate ngồi dậy với vẻ bị xúc phạm. “Nghe này, tôi thực sự có việc phải làm với những gã đàn ông.”

Jake khịt mũi. “Chỉ là cần phải có một người đàn ông dũng cảm để có thể ở cùng với cô.”

“Anh trải qua tất cả các buổi sáng với tôi đó thôi.”

“Đúng thế, nhưng tôi đã đảm bảo là cô phải ở phía đầu bên kia chiếc thuyền. Nếu như cô cố gắng tiến đến gần hơn, tôi sẽ nhảy qua mạn thuyền.”

“Anh sẽ an toàn.” Kate khụt khịt vẻ khinh bỉ. “Tôi không bao giờ tấn công những kẻ hèn nhát ở trên thuyền.”

“Tôi rất lấy làm vui mừng vì cô có một số tiêu chuẩn. Nhân tiện, ai là anh chàng bị kết án ngày hôm nay?”

“Eric Allingham,” Kate nói và chờ để nghe Jake nói với cô rằng Allingham là một tên phát xít. Khi mà tất cả những gì anh phản ứng lại là cau mày và cắn một miếng táo nữa, cô bèn lên tiếng. “Sao?”

“Sao gì?”

“Thì có vấn đề gì không ổn với anh ta?”

Jake nhún vai. “Ngoài cái xu hướng muốn tự tử mà hẳn là anh ta đang mang trong người khi hẹn hò với cô thì không có gì tôi biết về người này cả. Dường như đó là một anh chàng tử tế.” Anh ngoạm vào quả táo một lần nữa với nhiều sức lực hơn là cần thiết.

“Tôi cũng nghĩ thế.” Kate nói với vẻ nghi ngờ.

“Cô nghe có vẻ thực sự nhiệt tình nhỉ.” Jake nói.

“Ồ, sau khi trải qua một buổi sáng nhìn anh vật lộn với một con cá hồi, tôi thấy khó tin được chuyện Eric sẽ có thể đọ được với anh về giá trị giải trí.” Kate nói. “Anh đã hành động rất khó để người khác có thể bắt chước theo.”

Jake lắc đầu. “Hôm nay là đặc biệt thôi. Đừng có tính đến chuyện tôi tự vả mình vào đầu bằng một con cá mỗi khi cô cảm thấy chán chường, bởi vì điều đó sẽ không xảy ra lần nữa đâu.”

“Mai tôi cũng có hẹn.” Kate nói. “Kế hoạch của tôi có lẽ sẽ thực sự có tác dụng.”

“Cô không thế ngớ ngẩn thế được.” Jake nói.

Kate phớt lờ anh. “Một cuộc hẹn thực sự tuyệt vời.”

“Được rồi.” Jake nói. “Tôi sẽ chờ xem. Ai sẽ là người mà đội cứu thương phải đón vào ngày mai?”

“Rick Roberts, một chuyên viên về môi trường. Chúng tôi sẽ đi bộ đường trường.” Khi Jake không nói gì, Kate hỏi. “Anh có biết anh ta không?”

“Có.” Jake nói, giọng có vẻ hơi cay cú. “Khẩu vị của cô đã được cải thiện rồi đấy. Anh ta là một anh chàng rất tuyệt.”

“Tôi rất vui vì anh chấp thuận.”

“Không hề. Hãy tránh xa những vách đá bên bờ biển và những con đường đông đúc.” Jake kéo chiếc mũ đậy lên mặt. “Xem xét những nơi cô sẽ đi. Đừng có gây hấn với những con thú hoang. Trên thực tế thì lời khuyên của tôi là hãy ở yên trong khách sạn. Cô sẽ lại gây ra những rắc rối nguy hiểm cho một ai đó ở đây ngay thôi. Có lẽ sẽ là tốt nhất nếu cô ở trong khu vực có thể gọi được 911.”

“Rất khôi hài.” Kate nằm xuống và kéo chiếc mũ lên mặt mình. “Tôi không biết vì sao anh lại thoải mái đến thế. Tôi ở với anh nhiều hơn với bất cứ ai. Theo luật xác suất thì anh sẽ là nạn nhân tiếp theo đấy.”

“Không phải tôi.” Jake ngáp dài. “Tôi quá già và quá thận trọng để có thể để cho cô chộp được tôi lúc đang chợp mắt.”

Anh im lặng hẳn đi và Kate nghe thấy tiếng thở sâu, đều đặn của anh.

Tôi nên đẩy anh ra khỏi thuyền mới phải, cô nghĩ. Quá già và quá thận trọng ư. Như Jessie hẳn sẽ nói, đúng là một con ngựa già yếu.

Rồi cô cũng cảm thấy buồn ngủ và họ cùng nhau gật gà gật gù dưới tán liễu, lăn về phía nhau cho đến khi chân họ ngoắc vào nhau trong lúc họ ngủ.

Vào lúc mười một giờ, Kate đánh thức Jake dậy khi cô lục tìm trong thùng lạnh để lấy một chai nước hoa quả.

“Cô biết không, cô thường rất yên tĩnh.” Anh càu nhàu.

“Tôi không thể tin được là anh đã từng kết hôn.” Kate nói trong lúc cô bật nắp lon nước. “Anh đã làm gì, bắt cô ấy phải đứng quay mặt vào góc nhà cả ngày à?” Cô uống một chút nước.

“Tiffany không phải là loại người chịu đứng quay mặt vào góc nhà.” Jake nói.

Kate phun nước cam vào người anh khi cô phá lên cười.

Jake ngồi dậy và gườm gườm mắt nhìn cô. “Cái quái gì thế?”

“Anh kết hôn với một người tên là Tiffany ư?” Kate hỏi. “Tôi không thể tin được điều đó.”

(Tiffany thông thường hay là biểu tượng cho những cô gái Mỹ “big breast, big butt but no brain”.)

“Ít nhất tôi cũng chỉ có một sai lầm trong quá khứ.” Jake chỉ ra trong lúc anh lau chỗ nước cam trên người bằng chiếc áo của cô. “Còn cô thì có cả Dopey (đần độn), Grumpy (gầm gừ) và Sleazy (nhớp nhúa).”

“Paul, Derek và Terence.” Kate nói.

Jake phải nỗ lực hết sức mới kiềm chế được cơn cười của mình. “Chúa ơi, đúng là đàn bà, cô tìm thấy họ ở đâu thế? Trên trang Twits ‘R’ Us à?”

(Trong một loạt các thứ có liên quan đến cụm từ này, pp chọn cái ý nghĩa đó là một trang web free dành cho những người cảm thấy buồn chán và muốn kết bạn qua mạng. Trên trang twit-chat có một đoạn giới thiệu về trang này như sau: Were a group of people who get bored easily, lol . So weve decided to make our own group for others like ourselves. have fun see you there fellow twits.These are our public pages www.freewebs.com/Twits-R-uS/ www.freewebs.com/icq-the-secret-society/ "come join us")

“Họ là những người đàn ông tử tế.” Kate nói dối. “Thế tên Tiffany có phải chấm trên chữ i bằng một trái tim nho nhỏ không?”

“Tiffany là một trợ lý biện lý quận.” Jake nói. “Đừng có hợm mình như thế.”

“Nếu Tiffany quá nóng bỏng như thế,” Kate phản công lại với vẻ cay cú, “thì sao anh không còn sống với cô ấy nữa?”

“Bởi vì tôi không nóng bỏng chút nào.” Jake nói.

“Ồ,” Kate. “Tôi rất tiếc.”

“Không, cô ngốc.” Jake kiên nhẫn nói. “Tôi không có ý là cô ấy đã đá tôi. Cô ấy cứ đi những nơi mà tôi không muốn đi. Chúng tôi chia tay dựa trên sự đồng thuận từ cả hai bên.”

“Ồ,” Kate lại nói. “Điều đó chắc phải tuyệt lắm.”

“Nó như địa ngục ấy.” Jake cau có nhìn cô. “Tuyệt ư? Cô có điên không đấy?”

“Không.” Kate cau có nhìn lại. “Tôi chỉ là chưa bao giờ chia tay với ai mà dựa trên sự đồng thuận của cả hai bên thôi. Tôi luôn phải tìm cách trốn thoát trong lúc ai đó cứ níu lấy mắt cá chân của tôi.”

“Nếu họ đã từng hẹn hò với cô, tôi không thể tin được là vẫn còn chút sức sống nào đó trong họ để họ có thế níu kéo cô lại.” Jake nói.

“Họ không hẳn là níu kéo tôi.” Kate nói, mắt nhìn xa xăm vào trong không gian. “Họ chỉ ghét phải buông ra một mỏ tiền thôi.”

Jake chồm tới phía trước để lấy một lon bia. “Chúng ta đang nói về bao nhiêu tiền đây nhỉ?" Anh hỏi, không có vẻ gì là quan tâm cho lắm.

Kate ngẩng lên. “Ồ, tôi không có nhiều đến mức thế, nhưng bố tôi thì có.”

Jake cau mày trong lúc uống bia. “Tôi hẳn là phải nghe nói đến bố cô rồi chứ nhỉ?”

“Bertram Svenson.”

“Ôi, quỷ tha ma bắt.” Jake nói. “Tôi đã từng gặp ông ta một lần.”

“Tôi rất tiếc.” Kate nói.

“Không, không.” Jake nói. “Ông ấy rất…”

“Không sao đâu.”

“Rất … quyền lực.”

“Ông ấy thực sự rất ghét Paul, Derek và Terence.” Kate nói.

“Có vẻ như ông ấy là một người biết xét đoán.” Jake nói. “Có phải đó là lý do vì sao cô đá họ?”

“Không.” Kate nói. “Tôi cũng ghét họ.”

Jake uống thêm chút bia nữa. “Ừm, không có cách nào tinh tế để hỏi vấn đề này, nên thôi tôi cứ hỏi thẳng. Tại sao cô lại đính hôn với họ nếu cô cảm thấy ghét họ?”

“Tôi không ghét họ cho tới sau khi tôi đã đính hôn với họ rồi.” Kate nói. “Tôi luôn mất một khoảng thời gian khá dài để nhận ra rằng họ có hứng thú với tiền bạc hơn là với tôi.”

“Bọn họ không thể nào ngu ngốc thế được.” Jake nói, và Kate ngẩng lên nhìn với vẻ ngạc nhiên. “Ồ, cô không phải là mẫu người của tôi, nhưng không có anh chàng nào biết suy nghĩ tử tế có thể nhìn vào cô rồi nói ‘Tất cả những gì người phụ nữ này có bên mình chỉ là tiền bạc.’ Họ cũng phải có hứng thú nào đó với cô chứ.”

“Không hẳn thế.” Kate nói. “Họ có hứng thú với chuyện tôi trông khá thế nào nếu đứng bên cạnh họ, khá nhất đấy. Bọn họ không hiểu tôi.”

“Đó là mất mát của họ.” Jake nói.

“Cảm ơn anh.” Kate bậm môi. “Tiffany cũng không quá thông minh khi để anh ra đi.”

“Tiffany cực kỳ thông minh.” Jake nói. “Và cô ấy không để tôi ra đi. Cô ấy mở cửa và thế là tôi bỏ chạy trối chết.”

“Tệ thế cơ à?” Kate lắc đầu. “Tôi không thể tưởng tượng được cảnh anh chạy.”

“Ồ, rất khôi hài.” Jake nói. “Lúc đó tôi trẻ hơn.”

“Tôi vẫn không thể tưởng tượng được anh có thể có nhiều năng lượng đến thế.”

“Nghe này, nếu hôm nay tôi rơi vào hoàn cảnh tương tự như hồi ấy, tôi sẽ lại tìm thấy nhiều năng lượng như thế ngay.” Jake lắc đầu và uống cạn lon bia. “Cô nàng chết tiệt đó nghĩ rằng tôi là một cái máy đọc được ý nghĩ. Cô ta cứ ám chỉ mọi chuyện, và tôi bỏ lỡ những chuyện đó, và thế toàn bộ địa ngục đổ ập xuống đầu tôi. Thêm vào đó cô ta có cái suy nghĩ rằng tôi là một thể loại nhà tài phiệt nào đó, và rằng chúng tôi sẽ cùng nhau xây dựng đế chế của riêng mình. Vào lúc tôi hiểu ra được cô ấy muốn điều gì thì tôi đã trải qua sáu tháng bị chê bai dè bỉu mỗi khi tôi quay lưng mình lại.”

Kate có vẻ ngạc nhiên. “Anh chỉ kết hôn trong vòng sáu tháng?”

“Với Tiffany,” Jake nói, “sáu tháng là nhiều lắm rồi.”

“Ồ.” Kate cố gắng hiểu. “Và anh không nhận ra kế hoạch của cô ấy trước khi hai người lấy nhau?”

“Điều duy nhất tôi nhận ra lúc đó,” Jake nói, “là cô ấy có một thân hình tuyệt hảo và chúng tôi thật đam mê mỗi khi lên giường.”

“Ồ.” Kate cảm thấy thất vọng. “Và rồi điều đó không còn nữa.”

“Nhanh chóng.” Jake nói.

“Ồ.” Cô lại thử lần nữa. “Chuyện đó xảy ra bao lâu rồi?”

Jake cau mày, cố gắng tính toán. “Khoảng bảy năm. Có lẽ là tám. Năm nay là năm nào?”

“Và anh vẫn lẩn tránh đàn bà?” Sự thông cảm của Kate biến mất. “Ít nhất thì tôi vẫn còn cố gắng.”

Jake khịt mũi. “Đúng thế, và thử nhìn xem cô đang cố gắng với những ai. Ít nhất thì tôi cũng không hẹn hò với những hình nộm của Tiffany và cố gắng giết họ để đòi công bằng.”

“Tôi không cố gắng giết họ.” Kate nói. “Tôi chỉ cố gắng tìm ai đó, và họ cứ tự hủy hoại mình.”

“Có lẽ cô nên dừng việc cố gắng tìm kiếm ai đó lại.” Jake nói rồi nằm xuống.

“Không!” Kate nói, tự cảm thấy ngạc nhiên vì sự hăng hái của mình. “Tôi đã mệt mỏi vì phải sống một mình rồi. Tôi muốn có ai đó để nói chuyện vào mỗi đêm, ai đó để cười đùa cùng, ai đó để…”

Jake nhướn mày lên. “Gì?”

“Không có gì.”

Cả hai người họ đều quan sát nhau với vẻ im lặng lịch sự trong lúc không nghĩ về cái gì cụ thể. Jack lấy một quả táo khác từ trong túi của cô. Sau một lúc, anh thay đổi chủ đề. “Thế tối nay cô sẽ làm gì sau khi hẹn hò xong với Allingham?”

“Tôi sẽ đến chỗ Nancy. Cô ấy định dạy tôi cách chạy bàn.”

“Tốt.” Jake cắn một miếng vào quả táo. “Tôi nghĩ rất là quan trọng đối với một người phụ nữ khi có được một công việc.”

“Điều đó cho thấy tư tưởng của anh rất tiến bộ, Jake.”

“Đúng thế, tôi là một anh chàng của thập niên chín mươi mà lại.” Anh nhìn lên trên bầu trời và thở dài. “Đã đến lúc quay trở lại rồi.” Anh ngồi dậy, cắn miếng táo cuối cùng và quăng lõi vào trong hồ, rồi xếp gọn lại chiếc thùng lạnh để anh có thể chèo thuyền. “Nói với cô điều này nhé. Hãy đến chỗ bàn bi-a sau khi cô xong việc với Nancy, và tôi sẽ dạy cho cô cách chơi bi-a như một chuyên gia thực sự.”

“Được rồi.” Kate nói với vẻ ngạc nhiên. “Tôi chưa bao giờ chơi bi-a.”

“Tốt. Chúng ta sẽ chơi tiền.”

Jake đặt những chiếc cần vào trong thuyền và cởi dây neo ra khỏi cành cây. Khi anh với ra nắm lấy mái chèo, anh nói. “Làm thế nào mà lúc nào tôi cũng phải chèo nhỉ?”

“Bởi vì tôi là một cô nàng kiểu thập niên năm mươi.” Kate nói và đẩy chiếc mũ xuống che ngang khuôn mặt mình.

***

Khi Kate nhìn lại buổi chiều hôm đó với Eric Allingham, như thể là chắc chắn sẽ xảy ra một điều không thể tránh được đối với toàn bộ câu chuyện, như thể cô bị ép buộc rơi vào tình cảnh đó và không thể nào kiểm soát được.

Eric là một anh chàng cao ráo, nổi bật, sâu sắc, thành đạt, trung thực, tử tế, biết quan tâm đến người khác, sạch sẽ, can đảm và đáng được nể trọng. Anh ta cũng hơi nhàm chán một chút, nhưng Kate tự chà đạp lên phần con người của cô đã phát hiện ra điều đó. Anh ta là một người đàn ông tốt, chỉ cần thế là đủ. Anh ta rất kiên nhẫn với cô và dịu dàng với bọn ngựa. Dưới sự giám sát của anh ta, cô nhận ra mình đang ngồi trên yên của một con ngựa cái gà gật, tay túm chặt dây cương với vẻ sợ hãi ít hơn rất nhiều so với tình huống nếu như không có anh ta đang đứng bên cạnh cô.

“Anh thật tử tế vì đã làm điều này cho em.” Cô nói với anh ta.

“Thật hân hạnh cho anh.” Anh ta nói với cô và dường như anh ta thực sự có ý đó.

Đây là một anh chàng rất tốt bụng, cô nghĩ. Cuối cùng thì kế hoạch của mình cũng đã thành công.

Thế rồi con ngựa cái đá một cú vào đầu gối anh ta, và anh ta ngã xuống mà không gây ra một tiếng động nào.

“Cho dù anh làm gì,” cô nói với Will khi anh gọi bác sĩ đến, “thì cũng đừng nói với Jake chuyện này.”

***

Suốt cả buổi chiều, Jake cứ có cảm giác ngờ ngợ không thoải mái về cuộc hẹn của Kate và Eric Allingham. Anh không thể nói rõ ra là vì sao. Allingham là một anh chàng rất tử tế. Sau một loạt những kẻ bỏ đi mà Kate đã hẹn hò thì Allingham sẽ là một sự ngạc nhiên đáng thú vị. Thậm chí anh ta có thể sẽ là chìa khóa cho cái kế hoạch ngốc nghếch của cô cũng nên. Vì lý do nào đó mà suy nghĩ đó không làm anh cảm thấy phấn khởi chút nào.

Nhưng hình ảnh đội cứu thương chạy dọc xuống con đường mòn về phía chuồng ngựa thì lại làm anh phấn khởi. Dĩ nhiên là đội cứu thương có thể xuống đó vì một ai đó khác, anh lý luận, nhưng anh biết Kate, rõ ràng là Allingham đang ở trong tình trạng cần được chăm sóc y tế.

Và, anh nghĩ với vẻ mãn nguyện, mình biết Kate mà.

Sau một buổi chiều ngồi trong phòng cấp cứu, Kate cố gắng quên đi chuyện về Eric và thay vào đó tập trung vào việc chuẩn bị sẵn sàng cho công việc phục vụ quầy bar. Chuyện đó hình như đã là một ý tưởng tuyệt vời vào buổi tối hôm trước, nhưng mười tám giờ sau đó, khi không có năng lượng bôi trơn của những chai bia, cô lại cảm thấy không thoải mái lắm.

Tiếng chuông điện thoại vang lên và cô cầm lấy ống nghe.

“Alô?”

“Cậu đã đính hôn chưa?”

“Jessie, hôm nay là Thứ Ba. Mình mới đến đây có bốn ngày. Mình vẫn chưa đính hôn. Cậu không có gì hay hơn để làm ngoài chuyện cứ gọi để cập nhận thông tin hàng giờ như thế à?”

“Không.” Jessie nói. “Có chuyện gì thế? Những anh chàng mới thế nào?”

“Những anh chàng mới?” Kate bắt đầu cười phá lên. “Không ổn.” Rồi cô nhớ đến Eric và ngay lập tức ngừng cười. “Không ổn chút nào.”

“Cậu đã giết thêm một gã nữa à?”

“Im đi. Cậu nói nghe như Jake ấy.”

“Ồ, đúng rồi, Jake. Anh chàng Jake ấy thế nào?”

“Rất đáng ghét. Thế gia đình Dershowitzes có thích cái bánh của họ lắm không?”

“Họ mê nó. Giờ thì nói cho mình nghe về Jake đi.”

“Vì sao?” Kate duỗi người trên giường và chuẩn bị tinh thần để chiều lòng Jessie.

“Bởi vì mình nghĩ là anh ta nghe có vẻ thú vị.” Jessie nói.

“Ồ, anh ta không được thế đâu. Nhưng mình thì có. Cậu sẽ rất tự hào về một số thứ mà mình đã làm cho mà xem.”

“Ví dụ?” Jessie hỏi với vẻ hoài nghi.

“Ừ thì, mình sẽ cứu một quán bar.”

“Ồ, tốt.” Jessie. “Chúng ta cần thêm nhiều những quán bar như thế.”

“Không, đây chỉ là một quán bar đồng quê nho nhỏ thôi. Một chủ sở hữu, và đã bị thế chấp. Cậu sẽ thích cô ấy. Tên cô ấy là Nancy.”

“Lại giống những ngày xưa tuyệt vời đó.” Jessie nói và Kate có thể khẳng định từ giọng nói của bạn mình rằng cô ấy cảm thấy hài lòng. “Thế là cậu sẽ lại làm thêm một dự án kinh doanh nữa, đúng không?”

“Đúng thế. Mình biết cậu sẽ thấy vui.”

“Tại sao cậu không hẹn hò với lão chủ ngân hàng người đang cầm giữ khoản thế chấp đó.” Jessie gợi ý. “Rồi khi cậu đã bắt được anh ta quỳ mọp trên gối cầu xin cậu cứu cuộc sống của anh ta thì cậu có thể mặc cả với vụ giấy tờ.”

“Không có lão chủ ngân hàng nào cả.” Kate nói.

Jessie chờ đợi, và khi Kate không nói gì, cô bèn lên tiếng. “Thế ai là người cầm giữ thế chấp? Thôi nào, xì ra đi nào.”

“Jake.” Kate nói.

“Jake?” Jessie có vẻ không hiểu. “Một anh chàng làm công việc tay chân lặt vặt làm ông chủ ngân hàng?”

“Anh ấy không chính xác là một người làm công việc lặt vặt.” Kate nói. “Dù sao thì mình cũng đang chuẩn bị đến chỗ Nancy tối nay và sẽ đem ít sổ sách về, và rồi cô ấy sẽ dạy mình trở thành một cô nàng phục vụ quầy bar.”

“Một cô nàng phục vụ?” Jessie bắt đầu phá lên cười. “Nghe thật tuyệt đấy. Một công việc thực sự để thay đổi.”

“Mình nghĩ nó sẽ rất thú vị.” Kate phản đối.

“Tốt,” Jessie nói. “Mình không thể nhớ được lần cuối cùng cậu làm điều gì đó chỉ vì nó thú vị. Tất cả mọi thứ đối với cậu chỉ toàn là kinh doanh với kinh doanh.”

“Không phải tất cả.” Kate nói. “Mình đã đi tắm truồng sáng nay.”

“Cậu đang đùa à?” Jessie nghe có vẻ thực sự bị ấn tượng. “Hoàn toàn trần truồng chứ?”

“Hoàn toàn. Thật dễ chịu.”

“Cậu tìm ra được một nơi riêng tư ở chỗ nào dưới đó thế? Mình cứ nghĩ mỗi một mét vuông ở đó đều nhung nhúc toàn những du khách chứ.”

“Có một chiếc hồ nhỏ khá là hẻo lánh ở đây.” Kate nói. “Và mình đã dậy rất sớm.”

“Thế nghĩa là cậu hoàn toàn chỉ có một mình.” Jessie nói với vẻ mơ màng. “Có lẽ mình nên xuống đó.” Khi Kate không nói gì, cô nói thêm. “Cậu chỉ có một mình chứ?”

“Ờ thì, lúc đầu là thế.” Kate nói, cảm thấy ghét cái điều mà cuộc đối thoại đang dẫn đến. “Vậy lúc này cậu đang làm cái bánh nào thế?”

“Ý cậu là gì, ‘lúc đầu là thế’?”

“Không có gì. Cậu đang làm bánh, đúng không?”

“Đúng thế, một cái bánh cưới. Thế chuyện gì đã xảy ra?”

“Không có gì xảy ra cả. Đám cưới của ai?”

“Kate.”

Kate thở dài. “Mình đã ở đó quá lâu. Jake hiện ra trên bờ lúc mình quay trở lại.”

Jessie bắt đầu phá lên cười. “Mình phải gặp Jake mới được. Thế làm thế nào cậu ra khỏi hồ được? Không, chờ, chờ đã. Mình biết. Cậu bắt anh ta quay lưng lại, và anh ta làm theo vì anh ta là một quý ông lịch sự?”

“Không, mình không làm thế.” Kate nói với vẻ bị xúc phạm. “Mình chỉ đơn giản là bước ra khỏi hồ, mặc váy vào, và rồi quay trở về cabin.”

“Cậu để một gã đàn ông nhìn thấy cậu không mặc gì?” Jessie ré lên.

“Ồ, không phải là chưa có người đàn ông nào từng nhìn thấy mình không mặc gì trước đây.” Kate nói.

“Hoàn toàn trần như nhộng trong ánh sáng ban ngày với một người hoàn toàn xa lạ?”

“Jessie, chỉ là Jake thôi mà.”

“Chỉ là Jake.” Jessie im lặng một lát. “Anh ta có nói gì không?”

“Có.” Kate nói. “Anh ta nói là mình đã cải thiện buổi sáng của anh ta. Giờ thì nói cho mình nghe về cái bánh nào.”

Jessie lại phá lên cười. “Làm thế nào mà cậu có thể đối mặt với anh chàng này lần nữa?”

“Mình đã trải qua cả buổi sáng trên hồ với anh ta.” Kate nói. “Tối nay anh ta sẽ dạy mình chơi bi-a. Anh ta chỉ là bạn. Đó là tất cả. Không phải một phần của kế hoạch. Nhưng nói về kế hoạch, mình đã đi cưỡi ngựa với một anh chàng rất tử tế chiều nay, anh ta có thể là người hoàn hảo.”

“Cậu ngồi trên lưng một con ngựa?”

“Chắc chắn rồi.” Kate nói. “Eric hướng dẫn mình. Anh ấy rất kiên nhẫn.”

“Cậu cưỡi ngựa?”

"Ồ, thực ra thì không chính xác là thế.” Khi Jessie không nói gì, Kate thở dài và nói tiếp. “Con ngựa đá vào đầu gối anh ấy, vì thế bọn mình phải đến phòng cấp cứu…” Cô dừng lại vì Jessie lại bắt đầu rú lên cười ngặt nghẽo. “Dừng lại. Anh ấy là một người đàn ông tuyệt vời.”

“Ôi, anh ta không chết, chỉ què thôi.” Jessie nói. “Kể thêm cho mình về Jake đi.”

“Mình không có hứng thú với Jake.” Kate nói.

“Xem nào, mình có thể có đấy.” Jessie nói. “Anh ta nghe có vẻ rất tuyệt. Anh ta bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mình không biết.” Kate nói, cảm thấy cáu kỉnh. “Có lẽ gần bốn mươi rồi.”

“Có vợ chưa?”

“Đã ly dị.” Kate nói. “Với một cô nàng làm trợ lý biện lý quận tên là Tiffany – một người rất tuyệt khi ở trên giường.”

“Ôi, ôi, ôi” Jessie nói. “Kể thêm cho mình đi.”

“Không.” Kate nói. “Anh ta không phải mẫu người của cậu. Mình phải đi rồi. Mình phải chuẩn bị sẵn sàng để còn phục vụ khách ở quầy bar, và rồi mình phải gọi cho Eric để xem anh ấy cảm thấy thế nào bởi vì anh ấy thực sự có tiềm năng cho kế hoạch của mình. Và ngày mai, mình sẽ đi chơi với một chuyên viên môi trường tên là Rick, người mà ngay cả Jake cũng phải thừa nhận là một anh chàng tuyệt vời.”

“Lại là Jake. Cậu có chắc là anh ấy không phải là mẫu người của mình không?”

“Tuyệt đối không.” Kate nói.

“Anh ấy có anh em trai gì không?”

“Will,” Kate nói. “Anh ta trẻ hơn Jake, rất đẹp trai, cực kỳ dễ chịu, mặc một bộ complet trông như một anh chàng trên bìa của tạp chí GQ (một tạp chí về đàn ông), điều hành toàn bộ khách sạn gần như là một mình, và được coi là anh hùng của toàn thị trấn bởi vì anh ta đã cứu nơi này bằng chính bàn tay của mình. Xuống đây đi, mình sẽ giới thiệu anh ta cho cậu.”

“Một anh chàng mặc complet à? Không, cảm ơn. Nhưng anh ta nghe có vẻ giống anh chàng hoàn hảo của cậu đấy.” Jessie nói. “Hai người có thể cùng nhau điều hành cái khách sạn đó.”

“Will ư?” Kate nghĩ về điều đó. “Không. Anh ấy rất đáng yêu, nhưng anh ấy không dành cho mình.”

“Vì sao?”

“Mình không biết.” Kate lại cảm thấy cáu kỉnh. “Anh ta về lý thuyết đã đính hôn với một con cá nhồng tên là Valerie. Và anh ta không… Mình không biết nữa.”

“Anh ta nghe giống với anh chàng trong kế hoạch của cậu đến từng milimet.” Jessie nói. “Mình sẽ tiến tới nếu mình là cậu và nếu như mình vẫn còn kiên quyết theo đuổi cái kế hoạch cực kỳ mơ hồ mà hẳn là mình đã đá bay đi từ vài ngày trước đó.”

“Kế hoạch này đang bắt đầu thành công rồi.” Kate nói. “Giờ mình phải đi rồi. Mình sẽ phải phục vụ quầy bar vào tối nay.”

“Mai nhớ gọi cho mình.” Jessie nói. “Mình muốn nghe xem chuyện gì xảy ra với Ron.”

“Rick.”

“Gì cũng được. Và gửi tình yêu của mình đến Jake. Nói với anh ấy là mình không thể chờ đến khi gặp được anh ấy.”

“Mình nói với cậu rồi, anh ta không phải mẫu người của cậu.” Kate nói và dập máy xuống, vẫn còn nghe tiếng cười của Jessie lanh lảnh từ đầu dây bên kia.

Mình không biết cậu ấy nghĩ cái gì thú vị đến thế, Kate nghĩ, và rồi tống Jessie ra khỏi đầu khi cô mở valise để tìm cái gì đó để mặc.

Đồ lót màu đen ư? Cô tìm thấy vài thứ trong suốt được thêu hoa màu hồng và vàng. Thật cổ điển. Chiếc váy màu đen của cô dài đến bắp chân, và với sự bốc đồng, cô túm lấy chiếc kéo cắt móng tay và cắt phăng nó phía trên đầu gối. Cô xõa tóc xuống, và rồi bởi vì cô trông có vẻ hơi yếu đuối với những lọn tóc quăn đó, cô liền đội chiếc mũ cao bồi màu đen của mình lên trước khi cô bước ra khỏi cửa.

Cô dừng lại trên bậc thang trên cùng. Xe của cô không có ở đó. Cô đã để nó lại chỗ Nancy buổi tối hôm trước vì cô đã uống quá nhiều bia nên không thể lái xe. Giờ thì sao đây? Cô sẽ gọi Nancy ư? Đi bộ? Sao đây?

Sau khi suy nghĩ một lát, cô ngồi xuống trên bậc thang cao nhất và chờ. Anh không nổi bật, không sâu sắc hay thành đạt, nhưng anh là người có thể tin cậy được. Jake, cô biết, sẽ nhớ ra là cô không có xe và sẽ đến đây đón cô.

***

Vào lúc bảy giờ ba mươi, Jake chui vào trong xe để xuống chỗ Nancy và nhìn thấy một chiếc giày của Kate ở trên ghế trước. Tuyệt. Xe của cô đang để ở chỗ quán bar. Anh thở dài và lái xe về phía cabin của Kate, giả vờ là mình đang rất cáu kỉnh mặc dù anh không có chút cảm giác nào như thế. Khi anh dừng xe lại ở phía trước nhà, cô đang ngồi trên bậc thang trước cabin của mình, mặc một chiếc váy bó và ngắn, vẫy tay với anh. Anh nhận ra là cô có một đôi chân rất dài và rất đẹp. Cô hẳn sẽ thu hút được một số anh chàng đáng gờm, và có lẽ là một vài lời gạ gẫm đáng kể. Anh cảm thấy có chút quan tâm, mặc dù anh tự nhủ với bản thận mình rằng sự quan tâm đó chẳng qua là dành cho những anh chàng trong thị trấn của anh mà thôi. Kate chui vào trong xe và mỉm cười với anh.

“Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đi bộ rồi, nhưng rồi tôi nhìn thấy anh xuất hiện và cứu sống tôi. Tôi rất biết ơn. Và tôi sẽ từ bỏ chuyện uống bia mãi mãi để anh không phải đưa tôi về nhà nữa.”

“Không sao.” Anh nói. “Chỉ cần cô cho tôi một ơn huệ và cố gắng không hẹn hò với bất cứ ai trong thị trấn vào tối nay. Dân số ở đây đã khá là ít rồi.”

“Rất khôi hài.” Kate nói.

Jake nhe răng cười. “Nói về chuyện cô và những người đàn ông, cô đã làm gì Allingham chiều nay thế?”

“Không có gì.” Kate nói.

“Tôi nhìn thấy đội cứu thương.”

“Con ngựa đã đá anh ấy.”

“Cô có chắc là cô đã bỏ ba anh chàng mà cô đã đính hôn không?” Jake hỏi. “Thi thể của họ có được tìm thấy không?”

“Lái xe đi.” Kate nói.

***

Nancy đưa cho cô một chiếc áo sơ mi không tay và một chiếc vest khi cô bước qua cánh cửa. “Giờ cậu là một người chuyên nghiệp. Hãy mặc bộ đồng phục này vào.”

Cô thay đồng phục ở trong nhà kho, chiếc áo sơ mi có vẻ hơi chật một chút so với cô, chiếc vest thì lại hơi rộng. Ai quan tâm chứ? Cô đang ở Toby’s Corners, và cô sắp sửa có một khoảng thời gian thú vị.

“Mình cảm thấy mình như là Debra Winger trong phim Chàng cao bồi thành thị ấy.” Cô nói với Nancy khi cô kéo nghiêng chiếc mũ của mình về phía sau. “Ngoài việc cao hơn, béo hơn, già hơn và tóc vàng.”

“Còn hơn thế nữa, cậu là một người kéo chuông chết người.” Nancy đồng ý, đưa cho cô một cái khay với sáu chai bia trên đó. “Chiếc mũ là một ấn tượng tốt, cứ đội nó. Những thứ này là dành cho cái bàn ở trong góc phía trước mặt. Nhìn anh chàng trong chiếc áo bowling kia. Anh ta có tay đấy. Ồ, và những sổ sách mà cậu cần cho kế hoạch của chúng ta ở phía sau. Cậu có thể đem về cabin của cậu tối nay nếu cậu muốn.”

“Mình muốn thế.” Kate nói. “Mình thực sự trông chờ chuyện này. Mình yêu việc lên kế hoạch cho những công việc kinh doanh.”

“Mình thì thà tự bắn vào chân còn hơn.” Nancy nói. “Nhưng ai có sở trường của người nấy, mình nghĩ thế.”

“Đúng thế, ngay lúc này thì sở trường của mình là trở thành một cô nàng phục vụ.” Kate nói, kiểm tra lại chiếc mũ của mình qua gương. “Mình sẽ thật tuyệt cho xem.”

Cô cảm thấy thật tuyệt. Tóc cô xõa ra trên vai, cơ thể cô tròn trịa trong chiếc sơ mi được cắt ngắn, mặt cô hồng lên vì nóng và vì hoạt động nhiều. Hẳn là cô không lên kế hoạch để mình trở nên như thế, nhưng cô phát hiện ra sau lúc đầu cảm thấy ngượng ngập rằng trở nên cực kỳ nữ tính như thế là một điều rất dễ chịu. Cô biết cô trông rất gợi cảm bởi cái cách những người đàn ông ngắm nhìn cô, cái cách mà cô chưa từng nhận được trước đây. Trước đây cô thường lạnh lùng, chấp nhận những ánh mắt đánh giá cô như thể cô là một mảnh đồ gốm đắt tiền. Những người đàn ông ở quán Nancy nhìn cô như thể cô làm bằng máu và bằng thịt. Điều đó làm cô vừa cảm thấy bối rối vừa thú vị. Cô cảm thấy mình có uy quyền thay vì bị sở hữu, cảm thấy được đánh giá cao thay vì bị thèm muốn. Cô kéo nghiêng chiếc mũ về phía sau và cười tươi với tất cả mọi người, thử nghiệm con người thân thiện trong bản thân mình, nhẹ nhàng đùa bỡn theo cái cách mà Nancy sử dụng với rất cả những người đàn ông mà cô gặp; và những người đàn ông đáp ứng lại theo một cách làm cô cảm thấy hãnh diện. Những người phụ nữ, cô nhận ra, thì chỉ đơn giản là thân thiện. Cô cảm thấy hạnh phúc và được sống một cuộc sống hiếu kỳ. Kế hoạch duy nhất cô có trong đầu lúc này là kế hoạch dành cho quán bar của Nancy.

Tuy nhiên, việc trở thành một cô nàng phục vụ, Kate phát hiện ra, không phải tất cả chỉ là nhún nhảy đi lại và tươi cười. Những thứ cô nhận được thêm là những người bạn thân thiện, là không khí phấn khởi, là những khoản boa, và được làm việc với Nancy. Còn những thứ rầy rà là chuyện đi lại không ngừng nghỉ và những bàn tay.

“Chỉ di chuyển xung quanh họ thôi, bạn thân mến.” Thelma, một trong những người phục vụ ở đó khuyên cô. “Nếu họ sờ soạng, hãy đổ một ít bia lên họ.”

Sally, người phục vụ còn lại, chỉ cho cô biết những gã khách kinh khủng nhất. “Đưa đồ uống cho họ từ phía bên này bàn. Họ sẽ nhìn thẳng xuống áo lót của cô, nhưng họ sẽ không thể chạm được vào cô.”

Nancy hướng dẫn cô làm thế nào để pha đồ uống, rót bia, và vào sổ sách. Kate tập trung như thể cô đang ở trên ghế trường đại học, tìm hiểu không chỉ là tên của những loại đồ uống mà còn cả tên của những vị khách và thói quen của họ uống những loại đồ uống nào. Khi cậu của Jake - Early, một ông già bụng phệ mặc một chiếc áo sơ mi màu cháo lòng, bước vào quán bar và nói. “Làm ơn cho một ly nữa.” Cô liền nói. “Gin,” và rót ra.

Nancy rất ấn tượng. Cô thậm chí còn ấn tượng hơn khi nhận ra Kate có thể làm điều đó với bất cứ vị khách nào chỉ cần họ gọi đồ uống đến lần thứ ba. “Cậu làm điều đó bằng cách nào?” Cô hỏi.

“Thuật nhớ.” Kate nói. “Đó là cách mình đã vượt qua được trường đại học. Cậu tạo nên những câu nói có thể liên kết các từ với nhau. Cậu biết đấy, ví dụ như ‘còn quá sớm để uống rượu Gin.’”

(Chơi chữ: “It’s too Early for Gin.” => là cách Kate nhớ ông cậu của Jake uống cái gì.)

Nancy lắc đầu. “Thật đáng kinh ngạc.”

“Mình nghĩ là mình là một chuyên gia trong chuyện đó.” Kate cảm thấy mình tự mãn một cách hơi thái quá.

“Mình cũng nghĩ thế.” Nancy đưa cho cô hai chai bia. “Jake và Ben. Đến lượt họ rồi.”

Kate len lỏi tìm đường đến chỗ bàn bi-a.

“Này.” Cô lên tiếng, và họ quay lại nhìn cô.

Jake nhìn chiếc áo sơmi của cô trong lúc cầm lấy chai bia của mình, và rồi anh quay đi.

“Đóng bộ đẹp lắm.” Anh nói, “Đến giờ đã làm ai bị thương chưa?”

“Tha cho tôi một chút đi.” Kate nói. “Không phải tất cả mọi người đều chết nhát như anh.”

“Ồ, gần như quên mất.”

Jake nói và boa cho cô năm đô.

“Cái này là dành cho cái gì?”

Anh cầm chiếc gậy của mình lên và bôi lơ cho nó. “Giúp tôi giải quyết một vụ cá cược với Ben.”

“Cá cược gì?”

“Là cô có thực sự có mái tóc màu vàng hay không?”

Hồ nước sáng hôm đó!

Kate đỏ bừng mặt mũi và quay trở lại quầy bar. Cô dừng lại trước khi đến nơi và rồi bước quay lại chỗ anh.

“Ai thắng?” Cô hỏi.

Jake thực hiện cú đánh của mình.

“Tôi. Ben là một kẻ theo chủ nghĩa hoài nghi.”

***

Khoảng mười giờ quán bar gần như đã vắng hẳn khách, vì thế mọi người đều nhìn thấy cảnh Sally đổi hướng đi để tránh bàn tay của Brad, rồi trượt chân vì dẫm vào một vũng bia bị đổ và bị bong gân mắt cá chân.

Jake nhìn Kate. “Tôi đã cảnh báo cô rồi.” Anh nói. “Tôi đã cầu xin cô đừng có hủy hoại thêm bất cứ ai trong số dân ít ỏi của thị trấn rồi.”

“Ôi, thôi nào.” Cô nói. “Chuyện này là lỗi của tôi sao?”

“Thôi được, cô đúng.”

Anh đặt chiếc gậy của mình xuống. “Lần này không phải lỗi của cô.”

Anh bước tới giúp Ben đưa Sally vào trong xe của Thelma.

Nancy vẫy gọi cô lại.

“Công việc mà mình mời chào đó giờ thực sự là nghiêm túc đấy. Cậu có thể lấp chỗ trống của Sally vài đêm được không?”

“Chắc chắn rồi.” Kate nói.

“Từ sáu đến mười một giờ, thứ Tư và thứ Năm. Nếu Sally vẫn chưa quay lại vào thứ Sáu, thì sẽ là từ sáu đến một giờ sáng.”

“Nghe tuyệt đấy.” Kate nói và quay lại lau dọn bàn.

Chân mình nhức nhối, nhưng mình thích việc này, cô nghĩ. Mình nợ Jessie rất nhiều cho chuyện này.

Bình luận





Chi tiết truyện