chương 5/ 11

Vào lúc chín giờ sáng hôm sau - cố ý phớt lờ cảm giác nghi ngờ lẵng nhẵng trong đầu rằng mình đang tiêu phí một khoảng thời gian mà cô có thể sử dụng hiệu quả hơn nếu tập trung vào kế hoạch của mình – Kate đến gặp Jake ở hồ nước.

“Valerie vừa gọi đến cabin của tôi để thu xếp cho một cuộc đi bộ đường dài để ngắm cảnh thiên nhiên.” Cô nói. “Làm ơn đừng để cô ta tóm được tôi. Tôi có mang theo một cuốn sách, tôi sẽ không làm phiền anh đâu.”

“Cô không hề làm phiền tôi.” Jake nói. “Lên thuyền đi.”

Anh chèo thuyền băng qua hồ và lại đến dưới tán lá liễu, cởi bỏ chiếc áo sơ mi và nằm ngửa ra để ngủ, đúng y như những gì anh đã làm sáng hôm trước đó.

“Đây là tất cả những gì anh làm à?” Kate hỏi trong lúc ổn định chỗ của mình cùng với cuốn sách.

“Gì cơ?”

“Ngủ trên thuyền?”

Jake đẩy nghiêng chiếc mũ trên mặt và quắc mắt nhìn cô từ đầu bên kia chiếc thuyền. “Tôi dậy từ lúc năm giờ rưỡi sáng và làm việc chổng mông lên để đảm bảo cho toàn bộ khu đất này trông thật đẹp đẽ cho những người như cô, và đây là câu cám ơn mà tôi nhận được sao?”

“Xin lỗi.” Kate nói.

Jake gật đầu cục cằn và đậy chiếc mũ trở lại che ngang mặt.

“Vậy chính xác là anh làm gì?”

Jake lại đẩy nghiêng chiếc mũ. “Nếu cô bỗng trở nên thích tán gẫu, tôi sẽ chèo thuyền mang cô quay trở lại bờ đấy.”

Kate nhún vai. “Tôi chỉ tò mò thôi. Penny bảo với tôi là anh đã từng là một luật sư thuế.”

“Đã từng là là một cụm từ chính xác,” Jake nói. “Giờ tôi là người quản lý các hoạt động ngoài trời.” Anh lại đậy chiếc mũ lại.

“Có phải điều đó có nghĩa là anh cắt cỏ không?”

“Không, điều đó có nghĩa là tôi bảo những người khác cắt cỏ. Giờ thì im đi và để tôi ngủ.”

Kate giở cuốn sách ra, nhưng cuối cùng thay vì đọc nó cô lại ngồi mơ mộng. Khung cảnh thật quá yên bình trên mặt hồ, không có chút áp lực nào, không bị căng thẳng; chỉ có mặt hồ, cá và Jake. Cô nhớ lại những thứ mà cô đã lên kế hoạch cùng với Jessie lúc ở thành phố và mỉm cười. Jake hẳn sẽ nghĩ rằng cô bị mất trí nếu như cô kể cho anh nghe chuyện đó.

Cô liếc nhìn qua anh. Hơi thở của anh vẫn chưa đủ sâu để cho thấy là anh đã ngủ rồi.

“Có bao giờ anh nhận ra là thực tế thay đổi rất nhiều tuỳ thuộc vào nơi mà anh đang sống không?” Cô hỏi anh.

“Không.”

“Khi tôi còn ở thành phố, tôi có một ý tưởng về cách mà mọi việc sẽ diễn ra một cách hoàn toàn hợp lý. Nhưng rồi sau đó tôi đến Toby’s Corners và ý tưởng của tôi trở nên đường như … ờ … không còn đúng nữa. Và rồi tôi chèo thuyền ra đây với anh, và ở giữa mặt hồ thế này, chính cái ý tưởng đó lại trở nên cực kỳ ngu ngốc, nó rất buồn cười. Anh có hiểu ý tôi muốn nói gì không?”

Jake im lặng một lúc khá lâu làm cô nghĩ là anh đã ngủ thiếp đi rồi.

Đột nhiên anh lên tiếng. “Có.”

“Gì cơ?” Kate giật mình hỏi lại.

“Tôi hiểu ý cô muốn nói gì.” Jake đẩy chiếc mũ ra khỏi mặt mình một lần nữa. “Đó là lý do vì sao tôi không đến các thành phố lớn nữa và vì sao tôi trải qua rất nhiều thời gian ở ngoài này.”

“Ồ.” Kate nói. “Ý tưởng ngu ngốc của anh ở thành phố là gì?”

“Tiền là tốt, và thật vui vẻ khi ta kiếm ra được chút ít.” Jake nói.

“Ồ,” Kate lặp lại. Sau một lát, cô hỏi thêm. “Đó là một ý tưởng ngu ngốc à?”

“Thực ra thì không nếu ở Boston,” Jake nói. “Ở Boston, họ nghĩ rằng tôi là một tuyệt tác.”

“Nhưng ở đây thì không à?”

“Thực ra…” Jake duỗi người ra một chút. “Người Toby’s Corners có một ý tưởng rất chi là thực tế về tiền bạc. Đó chỉ là một thứ mà cô dùng để chi trả các khoản vay và để mua thức ăn. Ở thành phố, tiền còn hơn là một phương tiện dùng để ghi điểm.”

“Không phải đó chỉ là vì có nhiều tiền hơn ở thành phố hay sao?” Kate hỏi.

“Không,” Jake nói. “Lấy ví dụ dì Clara của tôi nhé. Bà ấy được coi là giàu có theo tiêu chuẩn của Toby’s Corners, và khi bà ấy chết bà ấy chia số tiền của bà cho Will và tôi.”

“Bà ấy thật tử tế.” Kate nói.

“Có khoảng hai mươi nghìn đô la cho mỗi người chúng tôi, ở đây con số đó là cả một gia tài nhưng lại chẳng đáng là bao nếu đem con số đó khoe khoang ở nơi tôi sống.” Jake với lên và mở nắp thùng lạnh. “Tôi sẽ uống bia,” anh nói. “Còn cô uống nước hoa quả.” Anh đưa cho cô một lon nước cam và lại nằm xuống.

“Cảm ơn.” Kate nói, cố gắng kìm chế câu trả đũa của mình lại để có thể nghe nốt phần còn lại của câu chuyện. “Thế chuyện gì xảy ra sau đó?”

“Ồ, tôi ly dị và kiếm được nhiều tiền hơn tất cả những gì tôi đã có thể tiêu pha trước đó, và tôi sống ở thành phố thay vì Toby’s Corners, vì thế số tiền đó có thể coi như là tiền của riêng một mình tôi. Một vài năm sau, tôi bắt đầu tham gia thao túng thị trường chứng khoán, tôi mất một ít, kiếm được rất nhiều, rồi lại mất một ít, kiếm được rất nhiều. Điều đó thật vui vẻ, như thể chơi một trò chơi vậy.”

Jake rơi vào im lặng vì thế Kate dùng chân thúc giục anh. “Tiếp đi chứ.” Cô nhắc.

“Rồi,” anh chậm rãi nói, “trong khi đó ở nơi này, Will đang tham gia một khoá học về thư tín trong quản lý khách sạn, dự định sẽ tái mở cửa khu nhà nghỉ bao gồm tám căn cabin cũ kĩ đã bị bỏ hoang từ rất rất lâu mà không ai có thể nhớ được này. Bởi vì cậu ấy ở Toby’s Corners thay vì ở thành phố nên cậu ấy đã sử dụng số tiền của mình để mua thêm ít đất và sửa sang các căn cabin, điều đó dĩ nhiên sẽ là một vụ đầu tư ngớ ngẩn theo tiêu chuẩn của thành phố. Gia đình đã bố thí cho cậu ấy một số đồ nội thất cũ kỹ để lấp đầy các cabin đó, rồi cậu ấy quảng cáo và một số khách nghỉ bắt đầu xuất hiện. Cậu ấy xây thêm vài cabin nữa, và rồi cậu ấy mượn thêm tiền từ ngân hàng và xây dựng một sân golf nho nhỏ ở phía sau khu khách sạn. Mọi chuyện diễn biến khá tốt đối với cậu ấy, nhưng cậu ấy không kiếm được thứ mà người thành phố gọi là tiền bạc đích thực. Cậu ấy chỉ cung cấp thêm ít việc cho một số người ở quanh đây và nuôi sống chính mình. Hoàn toàn không có gì khác.”

“Vậy nghĩa là anh đã ở trên làn đường cao tốc, còn anh ấy trên làn cho xe đi chậm.” Kate nói.

“Thực ra thì Will và tôi luôn khác nhau.” Jake nói. “Mặc dù thực ra thì mọi việc thường xảy ra theo kiểu khác. Tôi luôn là người vừa chạy vừa ngắm cảnh, còn cậu ấy luôn là người chạy nước rút. Nhưng tôi không thể chờ được để có thể thoát khỏi đây, còn cậu ấy không thể nào rời bỏ nơi này.”

“Nếu thế thì vì sao cuối cùng anh lại quay trở lại đây và làm công việc cắt cỏ?”

“Tôi dần trở nên như thế.” Jake nói. “Cô chắc là cô hứng thú với chuyện này chứ?”

“Hoàn toàn mê mẩn.” Kate nói.

Jake nốc một ngụm bia. “Tôi nói đến đâu rồi nhỉ? Ồ đúng rồi, Will lúc đó đang thuê một số người trong thị trấn làm việc ở đây, và khi nơi này trở nên rộng lớn hơn thì quy mô nhân sự cũng thế. Chẳng bao lâu, cậu ấy đã trở thành nhà tài phiệt trong vùng. Vì thế khi mọi thứ đổ bể hoàn toàn, người dân liền kéo đến tìm cậu ấy.”

“Đổ bể hoàn toàn?”

“Ừm, hầu hết người dân ở đây làm việc tại nhà máy ở Tuttle.” Jake nói. “Một thị trấn nhỏ, cách đây khoảng mười lăm dặm về phía bắc.”

Kate ngờ ngợ nhớ ra cô đã nhìn thấy khu đó khi lái xe xuống đây - một khu xám xịt, hoang tàn với đầy những cửa hàng và những ngôi nhà hoang vắng. “Có chuyện gì đã xảy ra?”

“Nhà máy đó đóng cửa. Chủ nhân của nó chuyển toàn bộ hoạt động về Mexico.”

“Ôi,” Kate nói. “Bao nhiêu nhân lực?”

“Khoảng ba trăm, hơn kém một chút.” Jake nói. Anh trông có vẻ khắc nghiệt trong một lát. “Họ chỉ chuyển đi thôi, không hề có thông báo trước gì cả.”

“Rồi chuyện gì xảy ra?” Kate hỏi.

“Mọi người bắt đầu xuất hiện, hỏi Will xin việc làm, nhưng dĩ nhiên là không có cách nào để cậu ấy có thể thuê nhiều người như thế. Nhưng tất cả bọn họ ngước mắt nhìn cậu ấy, và cô biết Will rồi đấy.” Jake liếc nhìn qua cô. “Ồ, thực ra thì cô đâu có biết Will. Cậu ấy luôn nghĩ rằng cậu ấy là cha của tất cả mọi người, Will là thế đấy.”

Kate nghĩ về chuyện Will và Valerie định tiêu diệt quán bar của Nancy. “Nhưng…”

“Nhưng sao?”

“Không có gì đâu.” Kate lắc đầu bối rối. “Chuyện gì xảy ra sau đó?”

“Ồ, cậu ấy làm cái việc mà cậu ấy luôn làm khi chúng tôi còn là những cậu bé và rồi cậu ấy dính vào một mớ lùng nhùng, rồi cậu ấy gọi cho tôi.”

“Và thế là anh trở thành đấng cứu thế.”

Jake khịt mũi. “Quỷ tha ma bắt, không. Tôi không có ý tưởng gì và tôi cũng bảo cậu ấy thế. Và cậu ấy nói là cậu ấy không cần ý tưởng, cậu ấy cần tiền. Rất nhiều tiền. Rồi cậu ấy cầu xin tôi cứu giúp cậu ấy bằng một vài dạng đầu tư để cậu ấy có thể xây dựng một khu resort và điều đó có thể tạo ra công ăn việc làm cho mọi người.”

“Ồ.” Kate nói. “Điều này làm thay đổi cách nhìn của tôi về khu resort này.”

“Đúng thế.” Jake nói. “Cứ mỗi lần tôi nhìn vào cái công trình Taj Mahal bằng gỗ ghép đó, tôi lại nghĩ đến những việc làm mà nó đã tạo ra, và thế là tôi phải câm miệng lại.”

(Taj Mahal: một khu lăng tẩm được xây dựng ở Agra, Ấn Độ, được xây bởi Mughal Emperor Shah Jahan để tưởng nhớ người vợ mà mình yêu thương nhất.)

“Thế là anh ấy tìm thấy anh như là một người chống lưng.”

“Không.” Jake nói và nốc thêm một ngụm nữa từ lon bia của mình. “Tôi chỉ đưa cho cậu ấy toàn bộ số tiền tôi có và quay về nhà.”

“Anh hẳn là phải có nhiều tiền lắm.”

“Đủ để Will cảm thấy ấn tượng.” Jake nói.

“Khu resort này thuê ba trăm nhân công?”

“Vào lúc nó bắt đầu được xây dựng thì đúng thế.” Jake nói. “Rồi sau đó khi những du khách đổ về đây, những cửa hàng trong thị trấn bắt đầu kinh doanh khấm khá lên với những mặt hàng thủ công mỹ nghệ và những thứ rác rưởi kiểu đó. Và cứ mỗi lần Valerie tổ chức khua chiêng đánh trống những trò phô trương của cô ta như buổi tiệc luau kinh khủng đó là chúng tôi lại phải thuê mọi người cách đây hàng dặm để làm việc. Tổng kết lại, Will đã gần như là cứu rỗi toàn bộ thị trấn Toby’s Corners cũ.”

“Will và anh.” Kate sửa lại.

“Không hề.” Jake nói, kéo chiếc mũ phủ lại trên mặt mình. “Chỉ Will thôi. Hoàn toàn là sự may mắn ngớ ngẩn khi lúc đó tôi đang đóng một vai trò quan trọng trên thị trường chứng khoán. Vào lúc khác, có lẽ túi tôi còn nhẵn thín hơn cả mặt đường nữa.”

“Và anh không bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ quay lại?” Kate nói.

“Không.”

“Anh hẳn là phải giỏi lắm,” Kate nói. “ý tôi là để có thể làm ra nhiều tiền như thế.”

Jake đẩy chiếc mũ lên và lừ mắt nhìn cô. “Này, lúc này tôi không có đồng nào cả, vì thế đừng bắt đầu nảy sinh ý tưởng đấy.”

“Ý tưởng gì?” Kate hỏi với vẻ bị xúc phạm.

“Như thể tôi là một anh chàng có nhiều hoài bão mà có lẽ cô sẽ có hứng thú.”

Kate không nói được tiếng nào mất một lúc.

“Tôi biết kiểu người của cô, thưa quý cô.” Jake nói. “Cô ăn thịt những gã như tôi cho bữa sáng. Thôi, quên chuyện đó đi. Tôi hoàn toàn trắng tay.” Anh quay trở lại phía bên dưới chiếc mũ.

Kate cân nhắc đến chuyện đá anh một phát, nhưng rồi quyết định là hành động đó không ra vẻ quý cô chút nào. “Anh biết không, tôi cảm thấy thật thần kỳ khi mà chiếc thuyền này không chìm xuống dưới sức nặng của cái tôi nặng trịch của anh đấy.”

“Ha.”

“Lý do duy nhất tôi có thể có hứng thú với anh là bởi vì anh đã giúp em trai anh cứu cái thị trấn này. Và bởi vì rõ ràng là anh không hề làm điều đó cho nên hoàn toàn không có điều gì về một gã huênh hoang khoác lác, lởm chởm, lười biếng, ngạo mạn, khinh người như anh có thể cuốn hút tôi được.”

“Lởm chởm?”

“Tóc và râu của anh cần được tỉa tót rồi đấy.”

“Đấy, thấy chưa?” Jake nói. “Đó chính là cái kiểu thái độ làm tôi rời khỏi thành phố đấy.”

“Ngay cả chiếc mũ cao bồi đó nhìn cũng thật kỳ cục.”

“Này.” Jake đẩy nghiêng chiếc mũ. “Will đã tặng tôi chiếc mũ này, nó không hề kỳ cục chút nào.”

“Tại sao anh ấy lại tặng anh chiếc mũ ngốc nghếch đó?”

"Bởi vì cậu ấy nói tôi là một anh hùng.” Jake lầm bầm.

“Gì cơ?”

“Cậu ấy nói nếu tôi định hành động như một anh chàng mũ trắng cứu nguy cho mọi nguời thì tôi nên đội một chiếc mũ màu trắng.” Jake nói.

Kate bật cười, và anh lừ mắt nhìn cô.

“Thế đó là lý do vì sao anh đội nó suốt ngày.” Kate nói. “Anh đúng là một đồ lừa đảo ngoại hạng.”

“Gì cơ?”

“Anh thích chuyện quay trở lại nơi này và biết rằng anh là một nửa trong số hai anh em nhà Templeton đã cứu sống thị trấn này. Anh đội chiếc mũ đó vì anh tự hào khi trở thành một người anh hùng vĩ đại. Và rồi anh đi loanh quanh và lèm bèm ‘Ôi dào, vớ vẩn, dở hơi, chả có ý nghĩa gì’, và xúc phạm những người tuyệt đối ngây thơ đến từ thành phố như tôi.”

“Cô chả tuyệt đối ngây thơ chút nào.” Jake nói.

“Chắc chắn tôi là thế đấy.” Kate nói. “Tôi không thể tin được anh lại nghĩ rằng tôi sẽ có ý gạ gẫm anh chỉ bởi vì anh có tiền.”

“Tôi không có đồng nào cả.” Jake nói.

“Ồ, nhưng tôi thì có đấy.” Kate nói. “Rất nhiều.”

“Bao nhiêu?” Jake hỏi. “Tôi có thể bắt đầu bằng chuyện bắt cô phải trả tiền bia.”

“Không trừ khi tôi được uống một chút.” Kate nói. “Anh thực sự nghĩ là tôi sẽ nhảy xổ vào anh vì tiền của anh à?”

“Tôi được nghe từ một người cực kỳ có uy tín rằng cô đến đây để tìm kiếm một anh chàng doanh nhân giàu có.” Jake nói. “Đó không phải là tôi.”

“Người cực kỳ có uy tín nào?” Kate giật mình hỏi.

“Valerie nói với Will thế.”

“Ồ, quỷ tha ma bắt.” Kate nói.

Jake lắc đầu. “Đúng là đàn bà.”

“Thực ra thì đó là cái ý tưởng mà tôi đã nói đến vừa nãy.” Kate nói. “Cái ý tưởng mà nghe có vẻ thật tuyệt khi tôi ở thành phố và trở nên ngu ngốc khi tôi ở đây ấy.”

“Hãy tránh xa thành phố.” Jake gợi ý. “Nó có ảnh hưởng tồi tệ đến bộ não của cô hơn là với tôi đấy.”

“Ồ, thực ra nó không hoàn toàn ngu ngốc.” Kate nói. “Tôi đã ba mươi lăm tuổi rồi. Tôi muốn kết hôn, và những thứ mà người ta cứ nói với tôi về một người đàn ông lý tưởng sẽ bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi lại không hề xảy ra. Vì thế tôi quyết định phải suy nghĩ nghiêm túc về chuyện đó.”

“Và thế là cô xuống đây để tìm kiếm và đính hôn với một cái giá mắc áo.” Jake nói.

“Không, tôi đã từng đính hôn với những cái giá mắc áo rồi, ba trong số họ. Tôi xuống đây để tìm kiếm ai đó mà tôi có thể suy nghĩ nghiêm túc đến chuyện kết hôn.” Kate nheo mắt lại nhìn anh. “Anh không phải là anh chàng đó, hãy thả lỏng người và uống bia đi.”

“Cô đã đính hôn ba lần rồi?” Jake bắt đầu phá lên cười. “Điều gì làm họ bỏ đi thế?”

“Họ không bỏ đi, tôi mới là người bỏ đi.” Kate cố gắng tỏ ra dửng dưng và rồi thất bại thảm hại. “Tôi không thể nào ép bản thân mình phải chịu đựng chuyện đó được.”

“Tôi vẫn không hiểu vì sao cô lại xuống đây. Tại sao cô không chỉ đột nhập vào một hãng đầu tư tài chính thật lớn nào đó, diễu qua diễu lại quanh phòng vệ sinh nam cho đến khi một anh chàng nào đó nhìn có vẻ khá khẩm xuất hiện?”

“Được lắm, cứ cười tôi đi.” Kate nói. “Ít nhất thì tôi cũng đang làm một điều gì đó cho cuộc sống trống vắng của tôi thay vì đi cắt cỏ và giấu mình trên mặt hồ.”

“Tôi không cắt cỏ,” Jake phản đối, “Tôi kiểm soát những người cắt cỏ. Đó là một vị trí ở đẳng cấp quản lý. Thêm vào đó tôi sở hữu một nửa khu resort, nhưng khoản đầu tư đó không có tính thanh khoản cao nên cô không có hứng thú thôi.”

“Tôi không quan tâm cho dù nó có là hơi nước đi chăng nữa. Tôi sẽ không bao giờ có hứng thú.” Kate lừ mắt nhìn anh. “Tôi không thể tin được là tôi đang phải ngồi nghe chuyện này.”

(Đoạn này lại là một đoạn chơi chữ nữa của hai người. Jake nói khoản đầu tư của của mình không “liquid”, trong kinh tế, từ này có nghĩa là có tính thanh khoản = dễ chuyển sang tiền mặt, ngoài ra nghĩa gốc của “liquid” có nghĩa là chất lỏng. Vì thế Kate mới nói là cô không quan tâm cho dù khoản đầu tư đó có là “vapor” đi chăng nữa. “Vapor” = hơi nước.)

“Hơn nữa, nói đến lúc này, cô cũng đang giấu mình trên mặt hồ này đấy, bé con ạ. Cả hai chúng ta, thêm vào đó nữa, lại ở trên cùng một con thuyền.”

“Đúng thế, nhưng chiều nay tôi sẽ lại tiếp tục theo đuổi kế hoạch của mình trong lúc anh mục nát trong những bụi hoa đỗ quyên.”

“Chúng tôi không có bụi đỗ quyên nào cả.” Jake nói. “Thế chiều nay cô định làm gì?”

“Đi shopping trong thị trấn với Donald Prescott, một môi giới chứng khoán và có khả năng là người đàn ông trong mơ của tôi.” Kate nói.

“Không, anh ta không được thế đâu.” Jake nói.

“Xin lỗi.” Kate nói. “Nhưng tôi là người sẽ quyết định những giấc mơ của tôi. Anh, dù sao đi chăng nữa, cũng sẽ không xuất hiện trong những giấc mơ đó.”

“Anh ta không phải là một môi giới chứng khoán.” Jake nói. “Mặc dù cô thực sự có thể tìm kiếm một người như thế.”

“Anh ta bảo anh ta là một môi giới chứng khoán.” Kate nói.

Jake nhìn cô với vẻ buồn thảm. “Đừng có tin vào mọi thứ mà lũ đàn ông nói với cô, ngốc ạ.” Anh nói. “Anh ta là một tên do thám do Eastern Hotels cử đến. Anh ta đến đây để cướp Valerie khỏi tay Will.”

Kate nháy mắt. “Will sẽ làm gì với chuyện đó?”

“Cầu nguyện anh ta làm nhanh lên.” Jake nói.

“Họ không phải đã đính hôn rồi sao?”

Jake khịt mũi. “Ai nói với cô chuyện hoang đường đó?”

“Valerie.”

Jake nhắm mắt lại. “Ôi, tôi đã cảnh báo cậu ấy rồi.”

“Gì cơ?”

“Quên Will và Valerie đi. Giải thích cho tôi cái kế hoạch của cô để tôi có thể tránh xa nó xem nào.”

“Anh thậm chí còn không dính dáng gì đến nó.” Kate nói. “Tôi đang tìm kiếm một người cao ráo, thành đạt và nổi bật.”

“Tôi cao ráo còn gì.” Jake nói.

“Anh trì trệ.” Kate nói. “Quên chuyện đó đi.”

“Vậy thì nói cho tôi nghe lần nữa xem vì sao cô lại chọn nơi này thay vì tất cả các nơi khác.”

“Người bạn thân nhất của tôi bảo tôi xuống đây. Cậu ấy nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời. Cậu ấy, dĩ nhiên là không ở đây và chưa vao giờ đến đây, vì thế cậu ấy không nhận ra cuối cùng tôi lại lênh đênh trên mặt hồ với một gã như anh.”

“Và người bạn đó của cô là một chuyên gia về đàn ông?”

“Jessie ư? Lạy Chúa, không. Cậu ấy thậm chí còn hẹn hò với những gã thất thế hơn rất nhiều so với những người mà tôi đã hẹn hò.” Cô nhìn anh với vẻ chỉ trích. “Cậu ấy giống anh.”

“Với nhận xét đó,” Jake nói, “thì tôi sẽ đi ngủ đây. Đánh thức tôi khi nào đến cuộc hẹn của cô với Donald.”

“Chắc chắn rồi.” Kate nói. “Nó sẽ thật tuyệt, và tôi không muốn lỡ mất bất cứ một giây nào.”

Vào lúc hai giờ chiều, Kate gặp Donald, Penny và một người bạn mới của Penny tên là Brian, rồi rất cả bọn họ cùng nhau lái xe vào trong thị trấn.

Thị trấn thật tuyệt vời.

Donald thật kinh khủng.

Anh ta là người cao ráo, lừng lững phía trên cô trong bộ vest được thiết kế cẩn thận. Anh ta rất nổi bật, mùi nước hoa cologne của anh ta nghe thoang thoảng rất độc đáo, mái tóc anh ta được cắt tỉa cẩn thận từng lớp một theo một phong cách rất hợp thời trang. Anh ta rất thành đạt, tất cả mọi thứ về anh ta đều gào thét lên tên những nhãn hiệu thiết kế đắt tiền và tiền bạc. Anh ta có vẻ dửng dưng, kín đáo và thạo đời. Và trên hết, anh ta là thứ mà Kate đã từng một lần gọi là sâu sắc.

Nhưng cho đến cuối buổi chiều hôm đó, cô đã kiếm ra được một tính từ khác hẳn, một tính từ quá khiếm nhã đến mức không thể thốt ra được dành cho anh ta.

Đầu tiên họ ghé vào trong một cửa hàng tên là The Toby’s Corners Shop. Ở đó người ta bày biện từ sàn lên đến trần nhà đầy những món quà và đồ lưu niệm với những màu sắc mà tạo hoá không bao giờ tạo ra, và Kate bước lùi lại, thị hiếu sành sỏi của cô bị xúc phạm bởi sự rẻ mạt của tất cả mọi thứ ở đó. Penny cầm lên một con chó nhỏ màu hồng với một cái đuôi quấn quanh cổ và luôn miệng bi bô “Toby”, và Brian mua nó cho cô ta. Cô ta ôm chầm lấy anh chàng để cảm ơn, và anh ta nhắm mắt lại trong trạng thái ngây ngất và cũng ôm cứng lấy cô ta.

Donald tỏ vẻ kiên nhẫn trong lúc những người khác nhìn quanh cửa hàng, mặc dù vậy anh ta nói huỵch toẹt ra với họ bằng một giọng vang vọng từ đầu này sang tận đầu bên kia căn phòng rằng cửa hàng này chỉ là một cái bẫy cắt cổ dành cho các khách du lịch. Người đàn ông đứng tuổi nhỏ thó chủ cửa đang đứng bán hàng trông có vẻ cực kỳ bị tổn thương, vì thế Kate mua cho Jessie một chiếc áo phông màu tía có dòng chữ “Ai đó đã đến Toby’s Corners và tất cả những gì tôi nhận được là chiếc áo phông kinh khủng này” và một cái gạt tàn thuốc lá cho bố cô trông như một con chó đang đứng tựa vào một thân cây.

“Tôi thực sự thích cửa hàng của ông.” Cô nói với ông già như là một sự chuộc lỗi cho thái độ của Donald, và ông mỉm cười với cô, cảm ơn cô và nói với cô ông và vợ ông đã điều hành cái cửa hàng này gần hai năm nay như thế nào để tự nuôi sống mình sau khi nghỉ hưu. Donald đứng chờ với sự kiên nhẫn được nguỵ trang không khéo lắm ở ngoài cửa.

Sau đó họ ghé qua Phòng trưng bày Nghệ thuật The Corners và dán mắt lên những bức tường treo đầy những bức tranh phong cảnh loè loẹt sặc sỡ. Kate cố gắng hết sức để nghĩ đến toàn bộ những công việc mà người ta phải trải qua để làm ra những bức tranh đó thay vì nghĩ đến chuyện chúng xấu đến mức nào. Donald săm soi những bức tranh thật gần. “Một phong cách vẽ amateur.” Anh ta tuyên bố, “được vẽ bởi một loạt những tên nhãi nhép.” Anh chàng trẻ tuổi phía sau quầy trông như thể sẵn sàng bảo vệ những tác phẩm nghệ thuật của mình bằng nắm đấm, vì thế Kate hỏi anh ta liệu anh ta có bức tranh nào vẽ hồ nước không và mua một tấm vẽ cảnh những cây liễu rủ có màu xanh nhàn nhạt.

“Bức tranh này thật đẹp.” Cô nói với anh chàng trẻ tuổi. “Tôi thích một cái hồ như thế này, và giờ tôi sẽ luôn có nó ở bên mình.”

“Mẹ tôi vẽ bức đó.” Anh ta nói. “Tôi sẽ nói với bà ấy những gì cô đã nói. Bà ấy sẽ vui lắm, thật đấy.”

Donald khịt mũi.

Họ ghé qua cửa hàng Cline’s Dry Goods và thấy từng hàng áo sơ mi bằng cotton và flannel sọc caro sáng màu, quần jean màu xanh thẫm và hàng đống tất, áo phông trắng và đồ lót mà Donald cứ khinh bỉ cười thầm. Họ cũng tìm thấy, cái này là dành cho khuôn mặt sáng ngời của Penny, một ngăn giá đựng những chiếc mũ cao bồi.

Bà Cline bước ra từ phía sau quầy hàng để giúp Penny.

“Cô nhìn thật dễ thương, cô sẽ nhìn thật tuyệt với bất cứ cái mũ nào ở đây, cô em thân mến.” Bà nói với Penny. “Thật là một niềm hạnh phúc lớn lao khi thấy cô thử đội chúng lên đầu.”

Penny cười tươi rói với bà ta và thử một chiếc màu xanh da trời với những chiếc lông màu vàng cắm quanh chỏm mũ.

“Ổn lắm.” Brian nói.

“Đúng là cô thật.” Kate nói và cười phá lên. “Cô phải mua nó thôi.”

“Cả chị nữa.” Penny kéo cô về phía chiếc giá. “Chị cũng chọn một cái đi.”

Bà Cline chọn một chiếc màu đỏ với những chấm màu trắng. “Thử cái này xem.” Bà ta giục Kate. “Cô sẽ là một bức tranh trong một bộ váy màu đỏ với chiếc mũ này.”

Kate do dự, và Penny lắc đầu. “Không, cái kia cơ.” Cô ta chỉ vào một chiếc màu đen với những chiếc huân chương màu bạc xung quanh chỏm mũ.

“Cái đó dành cho đàn ông, cô gái.” Bà Cline nói, tuy nhiên bà vẫn cứ lấy nó xuống.

Kate đội nó lên và tụm lại cùng với Penny nhìn vào trong gương.

“Chúng ta sẽ đội những cái mũ này vào tối nay.” Penny nói, và Kate gần như đã định nói không, những chiếc mũ cao bồi không phải là kiểu của cô thì ngay lúc đó Donald nhấc chiếc mũ ra khỏi đầu cô.

“Một trăm hai mươi lăm đô la ư? Thật buồn cười.”

Kate nhìn thấy mặt bà Cline biến sắc.

“Tôi không nghĩ thế.” Kate lấy lại chiếc mũ từ anh ta, mặc dù bản thân cô cũng nghĩ như thế. “Đây là một chiếc mũ chất lượng cao. Tôi sẽ phải trả nhiều hơn thế rất nhiều để mua nó ở trên thành phố.”

Cô đội lại chiếc mũ lên đầu và để nó trượt ra phía sau để nó có thể trông hợp với khuôn mặt cô hơn. Cô trông như thể bị trọc vì toàn bộ tóc của cô đã búi gọn trên đầu, vì thế cô kéo lưới chụp tóc ra và để mái tóc của cô tự do rơi xuống.

“Ổn rồi.” Penny nói.

“Giờ thì nó đáng giá một trăm hai mươi lăm đô rồi.” Donald nói với vẻ rất galant.

Nếu cô thắt bím tóc, cô có thể giả vờ mình là Annie Oakley. Cô đã luôn muốn mình là Annie Oakley. Cô sẽ làm gì với một chiếc mũ cao bồi giá một trăm hai mươi lăm đô la bây giờ?

(Annie Oakley: sống trong giai đoạn cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20, là một người bắn súng thiện xạ của Mỹ. Tài năng kỳ diệu của cô và sự nổi tiếng đúng lúc đã làm cô trở thành nữ siêu sao đầu tiên ở Mỹ. Hình ảnh của cô thường xuất hiện là với hai bím tóc tết hai bên và đội một chiếc mũ rộng vành.)

Cô nhìn bà Cline, lúc này bà đang nhìn cô và mỉm cười. “Tôi sẽ lấy nó.” Cô nói. “Cả cái của Penny nữa. Tôi bao.”

“Ôi Kate, thật chứ?”

“Đúng thế đấy.” Kate nói.

Họ quyết định vào cửa hàng ăn nhanh của Dickerson bởi vì Kate nói cô cảm thấy đã mệt vì mua sắm. Thực tế là cô đã mệt vì cứ phải trả tiền cho những món mà cô không hề muốn một chút nào. Sẽ là một sự may mắn cho cô vì nơi tiếp theo họ ghé qua sẽ là một đại lý xe hơi, và rất có thể cô sẽ phải chuộc lỗi cho cái miệng bô bô của Donald bằng cách mua một con Chevy đời ’69 cũng nên.

“Xin chào những người bạn.” Một người phụ nữ nhỏ nhắn tròn trịa bước về phía bàn của họ, trong tay cầm một tập giấy. “Các bạn dùng gì?”

“Hamburger và thịt rán, nhiều nước sốt cà chua nấm.” Penny nói.

“Hamburger và thịt rán, nhiều nước sốt cà chua nấm.” Brian lặp lại với vẻ trìu mến.

“Bà có thứ gì nướng không?” Donald hỏi.

“Khoai tây nghiền và nước sốt thịt.” Kate nói, mắt vẫn đọc thực đơn. “Bà có khoai tây nghiền và nước sốt thịt đúng không?”

“Chắc chắn rồi.” Người phụ nhữ nhỏ nhắn cười rạng rỡ với cô. “Tôi tự làm đấy.”

“Tôi mê món khoai tây nghiền và nước sốt thịt lắm.” Kate nói. “Món tự nhà làm lấy thực sự ấy. Lấy cho tôi hai suất luôn.”

Khi chúng được đem ra, món khoai tây nhìn hơi nhạt màu và được nghiền rất mịn, nước sốt thịt thì sẫm màu với những miếng thịt mập mạp trộn lẫn với thịt xay.

“Tôi đã chết và giờ đã được lên thiên đàng.” Kate nói và người phụ nữ nhỏ nhắn bật cười.

“Kate,” Donald nói to khi người phụ nữ đã quay trở lại sau quầy hàng. “Chúng là đồ ăn liền đấy.”

Kate phớt lờ anh ta. Món sốt thịt có vị mặn và sền sệt, khoai tây thì rất mịn, thịt cũng mịn đến mức lọt hẳn qua cái nĩa của cô. Ai cần đàn ông chứ? Cô đã có món này rồi.

“Kate!” Donald trở nên tức giận như thể anh ta đã đọc được ý nghĩ của cô.

“Nó là đồ thật đấy.” Cô xúc thêm một thìa nữa, một miếng thịt rơi xuống, và cô giơ chiếc nĩa ra để xiên vào nó.

“Để anh xem.” Anh ta thò tay qua chiếc đĩa ngay đúng lúc cô cắm nĩa xuống.

Sau đó, cô không thể nhớ được là cô có có thời gian để dừng lại hay không, hay là liệu có phải Donald đang cố gắng huỷ hoại đĩa khoai tây của cô như cái cách anh ta đã huỷ hoại tất cả những thứ khác đã nhất thời làm cô trở nên điên cuồng hay không. Cho dù là lý do gì đi chăng nữa, cô cũng đã đâm anh ta bằng chiếc nĩa kiểu cổ sắc, nhọn và đã đâm trúng mạch máu trên lưng bàn tay của anh ta.

Donald thét lên, và cô đẩy tay anh ra ra xa để anh ta không làm dây máu lên đĩa khoai tây của cô.

“Tôi rất xin lỗi, Donald.” Cô nói và cắn một miếng khoai tây nữa.

Một giờ sau đó, Kate dừng lại trước cabin của mình và thả xuống đất toàn bộ các thứ cô đã mua và tản bộ về phía bể bơi một lúc. Hai xuất khoai tây nghiền của bà Dickerson đã làm cho cuộc đời của cô tươi sáng hơn hẳn, mặc dù Donald đã cố gắng bắt cô phải rời đi sau khi bà Dickerson dùng gạc băng bó lại vết thương cho anh ta.

“Tôi sắp xong rồi.” Cô đã bảo với anh ta thế. “Và tay anh không còn chảy máu nữa.”

Anh ta đang đứng bên cạnh quầy bar khi cô ngồi xuống cạnh bể bơi, anh ta đang uống bia bằng tay trái của mình và phớt lờ cô. Rõ ràng là anh ta sẽ không gạ gẫm cô qua đêm tối nay.

Cũng thật tốt, cô tự nhủ. Anh ta có thể sẽ nói với mình là chiếc váy ngủ của mình làm bằng vải nhân tạo và rằng mình giả vờ lên đỉnh. Anh ra hẳn là sẽ sai về chiếc váy ngủ của mình nhưng lại đúng về vụ lên đỉnh.

Penny vẫy tay gọi cô và cô bước về phía chiếc ghế bên cạnh cô ta.

“Cảm ơn vì hôm nay đã dẫn tôi vào thị trấn.” Cô nói với Penny. “Tôi đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ.”

“Ồ, đừng quên là tối nay chúng ta sẽ đến quán của Nancy đấy.” Penny nói.

“Bất cứ thứ gì cô nói.” Kate nói và rúc vào trong chiếc ghế của mình để thưởng thức không khí buổi chiều muộn.

***

Jake quan sát dáng đi lừ đừ của cô và rồi chủ động quay đi. Cô dường như không có vẻ gì là buồn bực cả, nhưng rõ ràng là có chuyện gì đó cực kỳ không ổn đã xảy ra chiều hôm nó; vì một lý do: con muỗi mắt Donald đang bị băng bó bàn tay. Cô hẳn là đã gây ra chuyện gì đó cho hắn ta. Jake cười gằn, trong lòng tự hỏi không biết hắn ta đã làm gì.

Anh cảm thấy có ai đó chạm vào khuỷu tay mình liền quay lại và nhìn thấy Kate.

“Soda.” Cô nói. “Bất cứ loại nào. Tôi đang sắp chết vì khát rồi.”

“Chắc chắn rồi.” Jake bước vào phía trong quầy bar. “Thế kế hoạch của cô chiều nay thế nào?”

Kate liếc xéo về phía Donald lúc này cũng đang lừ mắt nhìn cô trong lúc xoa xoa bàn tay của mình. “Không ổn lắm. Sao?”

“Tôi cảm thấy tò mò không hiểu vì sao anh chàng Donald già cả lại phải băng bó. Cô là suy đoán đầu tiên của tôi. Cô đã làm gì thế, cắn anh ta à?”

“Nếu thế thì anh ta đã may mắn.” Kate nói. “Tôi đã đâm anh ta.”

Jake đưa cốc soda cho cô. “Cố gắng đừng có làm ai ở đây bị thương nữa, được không?”

“Anh ta xứng đáng bị như thế.” Kate nói.

“Tôi tin chắc là anh ta xứng đáng. Nhưng nếu như cô cứ đi loanh quanh và làm bị thương tất cả những gã xứng đáng bị như thế thì cô sẽ phải giải quyết gần hết cái khách sạn này đấy.”

“Tôi sẽ để ý cách cư xử hơn.” Kate nói. “Thậm chí tối nay tôi sẽ không ở lại khách sạn. Penny sẽ đưa tôi đến một nơi gọi là Nancy Quán.”

“Tôi sẽ cảnh báo trước với Nancy.” Jake nói.

“Rất khôi hài.” Kate nói và lững thững bước về phía ghế của mình trong lúc Jake nhìn theo.

Mình thực sự không bị cuốn hút bởi những người như cô ta, Jake nghĩ. Đó là một điều tốt, bởi vì nếu mình như thế, mình sẽ bị dính sâu vào những rắc rối.

***

Penny gõ cửa nhà Kate vào lúc bảy giờ. “Đi nào, Kate.” Cô ta gọi. “Đi thôi.” Cô ta đeo một đôi hoa tai vòng có kích cỡ bằng chiếc còng tay, đội chiếc mũ cao bồi mới và mặc một chiếc áo liền váy dệt bằng cotton cổ khoét sâu màu xanh dương kết thúc ở một khoảng khá xa phía bên trên đầu gối. Cô nàng có cái đầu gối thật thanh nhã. Penny bước vào và ngồi lên giường, chiếc váy của cô ta co lên hẳn trên đùi. Cô ta cũng có một cặp đùi thật tuyệt.

“Chị sẽ thích quán của Nancy cho mà xem. Tất cả mọi người đều bảo nó là cái quán tuyệt nhất - một quán bar đồng quê thực thụ. Tất cả mọi người đều đến đó.” “Tốt.” Kate nói.

“Tôi sẽ đi, cho tôi một phút thôi.” Phải mặc gì là một vấn đề lớn. Cô thực sự rất thích Penny, nhưng đi đây đó với cô ta lại là một chuyện đau đầu.

Không đùi không gối gì cả, cô tự nhủ. Ngươi không thể đấu lại được đâu.

Cô lôi ra khỏi tủ một chiếc váy bằng lụa màu trắng loại thắt dây qua cổ. Chiếc váy đó nhìn hơi nghiêm túc một chút và nó xếp nếp ở phía sau lưng hơi thấp một chút nếu đến một quán bar, nhưng nó vẫn đủ dài để phủ hết bắp chân của cô. Cô liếc nhìn cặp đùi của Penny. Còn cái này của cô là một cái váy. Cô lại búi mái tóc lên và lắp vành chụp màu vàng của mình vào.

“Chị nên thả tóc xuống.” Penny nói với cô. “Chị nhìn cực kỳ ổn khi xoã tóc.”

“Nó rối lắm.” Kate thắt lại thành một búi mềm vững chắc phía sau gáy mình.

“Đàn ông thích tóc rối, họ thích chạm vào nó.”

Kate nhìn mái tóc của Penny, xoã ra tự nhiên phía trên vai. Nhìn thật đáng yêu.

“Không phải phong cách của tôi.” Cô gài thêm một chiếc kẹp nhỏ bằng kim loại lên tóc mình.

Penny thở dài và theo cô bước ra ngoài về phía chiếc xe.

Thật ngạc nhiên, Kate cảm thấy thích quán bar đó. Nó đúng như tất cả những gì Penny đã nói - một quán bar đồng quê thực thụ. Ánh điện lờ mờ, những chiếc bàn làm bằng gỗ sứt sẹo, và một chiếc máy hát tự động lập loè sáng màu nê ông trong lúc phát ra những lời ca rên rỉ về đồng quê và về miền Tây cho đám đông nghe. Trên cái nền đó, Kate vẫn có thể nghe thấy tiếng những viên bi-a va vào nhau và nhìn thấy mọi người đang chơi phía bên dưới những bóng đèn treo lơ lửng phía trên, và ở đâu đó có ai đó đang chơi pinball. Một quán bar thực thụ, không phải một kiểu lai căng xuất hiện ở nơi này.

Một người phụ nữ tóc đỏ nhìn rất bắt mắt đang phục vụ bên trong quầy bar làm bằng gỗ sồi cũ, đang lau dọn mặt quầy lát đá hoa cương có gân màu trắng dày cộp. Giống như những cô bồi bài còn lại, cô ta mặc một chiếc áo sơ mi không tay màu đen vừa vặn và khoác bên ngoài một chiếc áo vest màu hồng. Còn không giống như những cô bồi bàn còn lại, cô trông có vẻ điềm tĩnh và đã vào khoảng trên ba mươi tuổi. Kate tự cá với chính mình rằng người phụ nữ đó chính là Nancy.

“Làm ơn cho rượu vang trắng”. Kate ngồi xuống trên chiếc ghế đẩu bên quầy bar ở phía trước mình, và người phụ nữ tóc đỏ rót rượu cho cô.

Penny đứng dựa lưng vào quầy bar, đưa mắt quan sát căn phòng.

“Tôi là Nancy,” người phụ nữ tóc đỏ nói. “Nếu cô cần bất cứ thứ gì, chỉ cần hò tên tôi. Tất cả mọi người quanh đây đều làm thế.”

Kate mỉm cười. “Tôi là Kate, còn đây là Penny.”

“Tôi rất thích quầy bar của chị.” Penny nói và quay một vòng. “Nó tạo cảm giác rất rất thân thiện.”

“Cảm ơn.” Nancy nói. “Đó chính xác là một môi trường mà chúng tôi muốn tạo ra.”

Kate nhìn cô ta với vẻ thích thú hơn hẳn trước đó. “Chính xác là làm thế nào mà cô lại tạo ra được cái môi trường thân thiện đó?”

“Ồ, điều đó không khó khăn lắm đâu. Chúng tôi chỉ thuê một vài gã mặc áo len đến đây để chơi bi-a và khạc nhổ lên sàn nhà.”

“Chị thuê họ ư?” Penny hỏi.

“Chỉ là đùa thôi, Penny.” Kate nói.

“Thực ra thì cái gã mặc chiếc áo len màu xanh da trời phía bên kia là chồng tôi.”

Kate quay nhìn lại chiếc bàn bi-a đó. Gã đàn ông mặc áo len xanh có mái tóc vàng và nhìn thấp nhưng chắc nịch. Anh ta đang nhìn chăm chú với vẻ mặt rầu rĩ vào chiếc bàn nơi một anh chàng to con đội chiếc mũ cao bồi màu kem đang chọc những viên bi rơi vào trong lỗ với sự chính xác làm nản lòng đối thủ.

“Đó không phải là Jake sao?” Penny hỏi.

“Hai người biết Jake à?” Nancy lắc đầu. “Anh ấy luôn đánh bại Ben trên bàn bi-a. Họ đã chơi đi chơi lại với nhau trong suốt năm năm ròng. Ben chưa từng thắng lần nào.”

“Tại sao anh ấy lại vẫn tiếp tục chơi?” Kate hỏi.

“Anh ấy bảo anh ấy đang tiến bộ dần lên.”

“Ồ, cô phải cảm thấy ngưỡng mộ một người đàn ông không bao giờ bỏ cuộc chứ.”

“Jake nói là anh ấy càng ngày càng tệ hơn.”

“Jake chỉ nằm mơ thôi.” Penny nói.

“Đến và nói với anh ta đi.” Nancy nói. “Có thể cô sẽ làm anh ấy bị sao lãng và Ben sẽ thắng đấy.”

“Có lẽ là sau đi.” Penny nói. “Chúng tôi muốn nhìn loanh quanh một chút. Đúng không, Kate?”

“Cô muốn uống gì, Penny?” Kate vội vàng hỏi. “Tôi sẽ mua.”

“Daiquiri vị dâu.” Penny nói.

(Daiquiri: hỗn hợp rượu rhum, nước chanh và đường ướp lạnh.)

Nancy thở dài.

“Bia thì sao?” Kate gợi ý. “Đàn ông ở những nơi như thế này thích những người đàn bà uống bia.”

“Chị chắc chứ?”

“Cô đã bao giờ xem Chàng cao bồi thành thị chưa?”

“Chưa.” Penny nói. “Làm ơn cho bia.”

“Cảm ơn.” Nancy nói với Kate và quay vào rót bia cho Penny.

***

Ở phía bàn bi-a, Ben ngẩng lên nhìn. “Nhìn qua những cô nàng hấp dẫn ở quầy bar kìa.”

Jake liếc qua vai mình và khựng lại một chút để nhìn, rồi anh quay lại bàn bi-a. “Cô nàng mặc màu trắng là Kate.”

“Kẻ sát nhân đó ư?” Ben chăm chú nhìn lâu hơn. “Đó là một kiểu váy nào đó.”

“Đúng vậy.” Jake nói. “Tôi nghĩ là cậu sẽ thua trận này, con trai.”

Ben nhìn anh với vẻ ngờ vực. “Cậu nói rằng cô ta là một đứa trẻ dễ thương.”

“Đúng thế.” Jake ngắm nghía chiếc bàn. “Nếu không tính đến những tổn thương mà cô ta gây ra cho những người bạn hẹn hò của mình.” Anh tỳ người lên bàn thực hiện cú đánh của mình, và Ben nhìn anh rồi lắc đầu.

“Cô nàng đó không có gì là một đứa trẻ cả.”

Jake đánh viên bi cuối cùng vào lỗ. “Không, nhưng đây là một trận đấu. Cậu còn thời gian cho trận khác không?”

“Quỷ tha ma bắt, có. Chuỗi trận thắng của tôi sắp bắt đầu rồi.” Ben quay lại nhìn Kate. “Cô ta còn không thực sự vàng hoe nữa.”

“Không cái con khỉ ấy.”

“Hai mươi đô là cô ấy không phải.”

Jake nhìn anh ta với vẻ ghê tởm. “Và cậu nghĩ là chúng ta sẽ giải quyết vụ cá cược này bằng cách nào?”

“Tôi nghĩ là cậu sẽ tìm ra cách.” Ben nói và nhe răng ra cười.

“Tự cậu đi mà tìm hiểu đi.” Jake di chuyển vòng quanh chiếc bàn để sắp bi vào khuôn. “Nhưng phải đảm bảo là tôi sẽ lấy được hai mươi đô từ tài sản của cậu. Chết không phải là lý do để cậu xù vụ cá cược của cậu đâu đấy.”

***

“Đây là một nơi thật tuyệt, Penny.” Kate nói. “Cảm ơn cô đã rủ tôi tới đây. Thực sự là tôi rất thích nó, tôi sẽ mua lượt đồ uống tiếp theo.”

“Ồ, từ từ đã.” Penny nói. “Chúng ta sẽ không phải mua thêm bất cứ cốc bia nào nữa. Đó là việc của những gã đàn ông. Hãy nhìn anh chàng đội chiếc mũ Stetson màu đen đầu kia mà xem.”

(Stetson hay Stetson hat: là một nhãn hiệu mũ được sản xuất bởi John B Stetson Company. Từ “Stetson” thi thoảng còn được dùng để thay thế cho từ cowboy hat – mũ cao bồi.)

Anh chàng đội chiếc mũ Stetson là một anh chàng cao bồi thời đại mới, đó là tính cả những cái đinh thúc ngựa gắn vào giày anh ta. Một anh chàng cao bồi thời đại mới bảnh bao. Anh ta có lẽ là một nha sĩ đến từ Detroit. Tuy nhiên, nếu Penny thích anh ta thì Kate sẽ không tỏ vẻ hợm hĩnh. “Anh ta nhìn rất hấp dẫn, Penny.”

“Anh ta cười với chúng ta.” Penny cười trả lại.

Anh chàng nha sĩ thong thả bước tới. “Hân hạnh được làm quen, quý cô bé bỏng.” Anh ta chạm vào vành mũ của mình. “Liệu tôi có thể mời cô một cốc không?”

“Chắc chắn rồi.” Penny nói. “Đây là bạn tôi, Kate.”

“Tôi rời đi một lát.” Kate lùi lại một vài ghế, cầm theo ly rượu của mình. Anh chàng nha sĩ mỉm cười vẻ cảm kích.

Tại sao thế, Kate nghĩ khi cô lùi lại, tại sao Jake và Penny lại có thể trông thân thiện một cách thực lòng trong chiếc mũ cao bồi nhưng anh chàng này lại trông như là một kẻ thất thế như thế? Và cả những cái đinh thúc ngựa nữa. Chúng làm mình cảm thấy căng thẳng.

Cô khựng lại khi đâm sầm vào một ai đó trong lúc đang giật lùi. Cô quay lại để xin lỗi và nhìn rõ ràng vào anh chàng mà cô vừa đâm phải – anh ta cao ráo, tóc vàng và đẹp trai một cách ấn tượng.

Xin chào, cô nghĩ. Anh ta không chính xác là một phần trong kế hoạch của cô, nhưng dù sao thì cho đến lúc đó kế hoạch của cô rõ ràng là không thành công một chút nào.

“Để anh mua cho em một cốc bia, em yêu.” Anh ta líu cả lưỡi lại và túm lấy cánh tay cô.

Khoảnh khắc bị quyến rũ của cô đã biến mất, cô không thích những kẻ cứ túm lấy cô, nhất là những kẻ say xỉn túm lấy cô.

“Cảm ơn nhưng không.” Cô mỉm cười thật ngọt ngào và cố gắng tránh ra khỏi anh ta, nhưng anh ta chặn đường đi của cô và vẫn túm chặt lấy cô.

“Lùi lại, Brad,” Nancy lên tiếng từ phía sau quầy bar. “Cô ấy không thích.”

“Cô ta sẽ thích thôi, chỉ cần cho cô ta chút thời gian.” Brad cố hôn cô nhưng Kate cúi nhanh người xuống tránh và tất cả những gì anh ta chộp được chỉ là gáy của cô. Từ khóe mắt của mình, cô nhìn thấy Nancy vẫy tay gọi ai đó, và rồi cô tập trung vào việc thoát khỏi vòng tay của Brad.

***

Từ phía bên kia căn phòng, Ben ngẩng lên nhìn thấy Nancy đang vẫy và nhìn thấy vở kịch nhỏ đang diễn ra tại quầy bar.

“Ừ, ồ.” Anh ta nói. “Brad đã có động thái với đứa trẻ của cậu rồi đấy. Có muốn đến cứu cô ấy không?”

Jake ngẩng lên. “Không.” Anh thở dài và đặt gậy của mình xuống. “Nhưng tôi sẽ phải đến cứu Brad. Cậu ta là một kiểu người đáng ghê tởm, nhưng cậu ta không đáng phải chịu đựng những gì Kate sẽ gây ra cho cậu ta.”

Bình luận





Chi tiết truyện