chương 3/ 11

Hồ nước tương đối nhỏ, hẻo lánh và xanh ngắt màu rêu. Neo ở phía trên bờ hồ lát đá là một chiếc thuyền rộng và nông có mái chèo, trông như thể đã bị bay mất màu sơn từ trước khi Kate được sinh ra.

“Cái này nổi được chứ?”

“Ồ, dĩ nhiên.” Jake quăng túi vải len thô vào bên trong. “Tôi sẽ không nhảy tưng tưng ở phía trên nó, nhưng đúng là nó nổi được.”

“Không có chỗ ngồi nào cả.” Kate nói.

“Ai đó đã xé nó ra để làm mái chèo.” Jake đẩy chiếc thuyền hoàn toàn xuống hồ. “Sắp xếp đống đệm cho gọn, nếu như cô vẫn có ý định đi cùng.”

Kate nhìn lại qua vai mình. Valerie rõ ràng là đã nằm ở ngoài tầm mắt rồi, nhưng cô ta vẫn cứ là người kiên quyết nhất mà cô từng gặp. Tốt hơn hết là không nên mạo hiểm. Cô cẩn thận bước vào trong thuyền và đổ túi vải len ra. Có đến nửa tá đệm hình vuông màu xanh bọc ni lông và vài chiếc gối sô pha màu hồng nhạt. Cô xếp ba chiếc đệm ni lông ở ba góc và ngồi lên một chồng ở góc còn lại, tay cô xếp ngay ngắn phía trước mặt. Jake trèo vào trong thuyền ở phía đối diện và đẩy mạnh, rồi khua mái chèo khi chiếc thuyền đã trôi một đoạn vào trong lòng hồ. Đó là hành động mạnh mẽ nhất mà cô từng nhìn thấy anh làm, nhưng ngay cả ở đây anh cũng lười biếng, anh chèo thuyền bằng những sải dài và chậm rãi. Cô nhìn đôi bàn tay của anh trên hai mái chèo và cơ bắp của anh nổi lên trên cẳng tay, bị mê hoặc bởi những cử động chậm rãi của cơ thể anh trong lúc anh kéo mái chèo ngập sâu vào trong lòng nước.

Anh chèo thuyền đến phía bên dưới bóng râm của một cây liễu ở phía bờ bên kia, buộc neo thiếc thuyền vào một cành cây nhô ra hồ, rồi trải rộng những chiếc đệm ni lông mà anh đang ngồi lên ở phía sau lưng, đặt chiếc gối sô pha lên trên đầu. Kate bắt chước làm theo với những chiếc đệm của mình rồi ngả ra sau nhìn anh.

Cô nhận ra mọi cử động ở anh đều chậm rãi, nhưng rất hiệu quả. Anh cầm chiếc cần câu lên, quăng sợi dây câu một cách chuyên nghiệp xuống nước, rồi cắm chiếc cần vào giữa mép thuyền và cọc chèo. Không hề có một cử động nào thừa. Trong lúc cô vẫn đang còn ngưỡng mộ tính hiệu quả của anh, anh đá đôi giày ra khỏi chân và cởi phăng áo sơ mi.

Bờ vai của anh rất rộng, có cơ bắp của người vẫn thường xuyên làm việc hàng ngày. Anh chồm về phía cô và cô bỗng dưng thấy căng thẳng, nhớ lại Lance vào buổi tối hôm trước, nhưng tất cả những gì anh làm chỉ là đưa cho cô chiếc cần câu còn lại. “Bia ở trong thùng lạnh.” Anh nói, rồi nằm xuống trên đống nệm của mình ở phía đầu chiếc thuyền, đầu gối lên đám gối sô pha, kéo chiếc mũ cao bồi đậy lên mặt cho đến khi tất cả những gì cô có thể nhìn thấy chỉ là vành môi cong cong của anh phía bên dưới hàm ria mép.

Kate nhìn chiếc cần câu của mình. “Jake,” Cô nhẹ nhàng nói. “Lưỡi câu của tôi không có mồi.”

“Nếu cô móc mồi vào lưỡi câu,” Anh kiên nhẫn lên tiếng từ phía bên dưới chiếc mũ cao bồi, “cá sẽ dính câu.”

Cô chờ thêm lời giải thích nhưng anh đã nói xong. Rõ ràng là với Jake, câu cá có nghĩa là nằm ngủ nửa trần truồng dưới một tán liễu. Khi cô nghĩ về điều đó, cô thấy nó cũng có lý. Dù sao thì cô cũng không thích cá.

Cô quăng dây câu xuống nước và cắm cần bên cạnh chiếc cần của anh rồi làm tổ cho mình với những chiếc đệm, cô duỗi thẳng chân bên cạnh chân anh, cẩn thận để không chạm vào anh. Cô nằm ngửa ra và nhìn lên xuyên qua tán liễu, lắng nghe tiếng nước vỗ ì oạp vào mạn thuyền và tiếng gió nhẹ nhàng khuấy động tán lá đang rủ xuống ngay phía trên cô. Âm thanh xào xạc êm dịu dễ gây buồn ngủ, và chỉ một lát sau Kate bắt đầu cảm thấy lần đầu tiên cô hoàn toàn thả lỏng bản thân kể từ lâu lắm rồi mà cô không thể nhớ được. Có lẽ cuộc sống không trôi qua ở nơi này, cô lười biếng nghĩ. Có lẽ thời gian đã ngừng lại ở đây, và không có gì quan trọng nữa. Có lẽ đây là điều kỳ diệu. Cô mỉm cười và ngắm nhìn những đám mây xuyên qua tấm màn lá liễu ở phía bên trên đầu cô.

Một lúc sau cô liếc nhìn qua Jake. Ngực anh nâng lên hạ xuống với nhịp điệu sâu và chậm rãi, rồi một cách vô thức cô bắt đầu hít thở theo anh, cảm thấy chút căng thẳng cuối cùng còn lại cũng đã trôi ra khỏi cơ thể cô trong lúc chiếc thuyền nhẹ nhàng bập bềnh trên mặt nước.

Thật tiếc là anh không phải mẫu người của cô. Anh không xấu một chút nào, ngay cả với chiếc mũi gẫy đó, và chắc chắn anh là người đàn ông nghỉ ngơi thoải mái nhiều nhất mà cô từng gặp. Nhưng rõ ràng là anh không phù hợp với kế hoạch của cô. Ở anh không có một chút nổi bật hay một chút năng nổ nào cả, trên thực tế, cứ nhìn vào anh lúc này thì biết, cô không chắc là cơ thể anh có xương sống hay không nữa. Anh chỉ như một dòng chảy ở bất cứ nơi đâu. Anh sẽ bị ăn tươi nuốt sống ở các thành phố lớn.

Tuy vậy, vẫn thật dễ chịu khi nghỉ ngơi với một người đàn ông để thay đổi không khí, ngay cả nếu anh ta không ý thức được điều đó.

Dây câu của cô bỗng nhiên giật nẩy lên.

Cô bật dậy và túm lấy cần câu, chụp lấy bánh quay khi nó xoay tròn nhả dây ra. Chắc chắn là có một cái gì đó đang giật mạnh ở đầu dây bên kia.

“Jake,” cô gọi nhỏ. Anh không động đậy, và cô có thể khẳng định dựa vào hơi thở đều đặn của anh rằng anh vẫn đang say ngủ. “Jake,” cô gọi to hơn, nhưng anh vẫn tiếp tục ngủ.

Con cá lại giật mạnh sợi dây câu của cô. “Jake!” cô hét lên, lấy chân đạp vào chân anh. Hơi thở đều đặn khựng lại.

“Gì thế?” Anh lên tiếng từ phía dưới chiếc mũ.

“Tôi câu được con cá.”

“Hay đấy.”

“Tôi không muốn có nó.”

“Thế thì quăng nó đi.”

“Jake.” Anh ngáp dài và từ từ ngồi dậy, đẩy chiếc mũ lên lại trên đầu. “Nếu tôi biết được cô trở nên sung sức như thế này, tôi sẽ không đem cô theo.”

“Tôi không chủ tâm làm điều này .” Cô quấn dây câu lại và thấy một con cá vàng bé xíu nhảy tung lên qua mặt nước.

“Cô câu được một con cá vàng ư?” Jake hỏi. Cô kéo chiếc cần lại để túm lấy con cá, nhưng nó cứ quẫy lung tung và vùng vẫy làm cô không thể bắt được nó. Sau khi nó quẫy qua mặt anh lần thứ hai, Jake với lên và túm được nó, nhẹ nhàng tháo lưỡi câu ra khỏi miệng nó và quăng nó trở lại mặt nước.

“Cảm ơn.” Cô nói.

“Không có gì.”

“Anh có dao không?”

“Phụ thuộc vào chuyện cô định làm gì với nó.”

“Để cắt phăng cái lưỡi câu chết tiệt này đi trước khi có thêm con cá nào khác lao đầu vào dây câu của tôi để tự tử.”

Anh nhăn nhở cười với cô và đưa cho cô con dao bỏ túi. Cô cắt đoạn dây câu phía trên lưỡi câu và đưa trả cả con dao lẫn lưỡi câu cho anh. Rồi cô quăng dây câu của mình trở lại trong lòng hồ và nằm xuống trên thuyền. “Cảm ơn.” Cô nói. “Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”

“Không một chút nào.” Anh lại ngả người ra và bỗng dừng lại. “Cô có phải quay trở về vào một giờ cụ thể nào không?”

“Tôi sẽ chơi golf vào lúc hai giờ với Peter nào đó.” Kate nói. “Nếu tôi bước chân lên bờ hồ trước giờ đó, Valerie sẽ bắt tôi phải chơi đùa với đám con nít khác. Tôi không vội chút nào, tin tôi đi.”

“Valerie không phải là người có thể đùa được.” Jake đồng ý. “Thế nghĩa là cô sẽ chơi golf theo phương thẳng đứng, đúng không?”

“Gì cơ? Trên ngọn đồi đó à? Tuyệt đối không.” Kate nói. “Chúng tôi sẽ chơi trên cái sân đất mềm ở phía sau khách sạn.”

“Cá không?” Jake nói.

“Anh biết điều gì mà tôi không biết à?”

“Nếu đó là anh chàng Peter mà tôi đang nghĩ đến, thì cô nên biết là hắn sẽ gian lận.” Jake nói. “Và sẽ dễ dàng gian lận hơn nhiều nếu chơi trên sân rắn chắc.”

“Anh ta không gian lận.” Kate nói và nhìn Jake với vẻ ghê tởm. “Chỉ cần nhìn anh ta thôi, anh ta như thể có dòng chữ ‘người đàn ông nổi bật’ trên khắp người anh ta, giống như một trong những mẩu quảng cáo đồ uống đắt tiền kia kìa.”

“Đó thường là những người hay gian lận.” Jake nói. “Đừng có cá tiền với hắn, hay bất cứ thứ gì mà cô không muốn đánh mất.”

“Rất khôi hài.” Kate nói. “Tôi không tin điều đó. Ai nói thế?”

“Mấy cậu bé nhặt bóng.” Jake nằm trở xuống ở đầu thuyền của mình.

“Mấy cậu bé nhặt bóng rất thích anh ta.” Kate nói. “Penny nói là bọn chúng chủ động bu quanh anh ta.”

“Chắc chắn là thế rồi.” Jake nói. “Hắn boa bọn chúng để chúng không phản bội hắn. Thu nhập thực tế của mấy cậu bé nhặt bóng tăng lên đáng kể từ khi quý ông Pete đến và ở lại đây.”

“Tôi vẫn không tin điều đó.” Kate nói và trượt nằm xuống ở đầu thuyền của mình. “Anh ta không phải là hạng người như thế.”

Jake cười phá lên, cô nhắm mắt lại và phớt lờ anh. Cô có thể cảm thấy anh đang nhìn cô, nhưng tiếng nước vỗ ì oạp vào mạn thuyền quá dễ chịu làm cô lãng quên anh và bị cuốn trôi tuột đi.

Jake đẩy chiếc mũ lên và ngắm nhìn cô đang say ngủ. Trong giấc ngủ cô trông có vẻ yếu đuối hơn rất nhiều, gần như là một đứa trẻ. Nhưng trông cô vẫn lạnh lùng và không thể chạm vào được với mái tóc kéo ngược ra phía sau, ăn vận trong bộ đồ màu sắc nghiêm trang như thế. Ở cô không có một chút hơi ấm nào, thứ mà khi anh cân nhắc đến chính là một điều vô cùng hấp dẫn bởi vì anh có thể dễ dàng bị cuốn hút về phía cô nếu như anh chưa từng kết hôn với một người như cô, mặc dù vẻ bề ngoài thành đạt của cô đã ngăn cản không để anh có những nhận xét tốt hơn về cô. Anh nhớ lại chuyện Tiffany đã chê bai anh suốt vì anh tiếp nhận cuộc sống một cách quá dễ dãi. Phải mất một thời gian rất dài anh mới nhận ra vấn đề là gì, nhưng cuối cùng anh cũng đã hiểu ra: cô ta đã cho rằng cô ta kết hôn với một người giống mình: tự chủ trong công việc, tập trung và thành đạt. Sau một vài tháng sống cuộc sống hôn nhân cô ta mới nhận ra rằng cuộc sống chỉ như là một trò chơi đối với Jake, và cô ta quyết tâm sẽ thay đổi toàn bộ. Ồ, đúng là cô ta đã làm thế. Họ đã ly hôn khi chưa tròn năm.

Điều đáng buồn thực sự là không ai trong hai người họ đã dối trá với đối phương hay giả vờ trở thành bất cứ thứ gì không phải là mình, họ luôn sống theo cách của mình. Cả hai bọn họ chỉ là đã ngoan cố hiểu sai lẫn nhau vì sự cuốn hút về thể xác giữa họ quá mãnh liệt. Jake nhìn lại Kate đang cuộn tròn một cách thanh thản ở đầu bên kia lòng thuyền và tự nhắc nhở mình: sự cuốn hút về thể xác sẽ không kéo dài. Hãy nhớ điều đó, cho dù cô ta có làm gì đi chăng nữa.

Dĩ nhiên là, anh thừa nhận với bản thân, Kate sẽ không làm gì cả. Anh tự đá mình vì đã mời cô lên thuyền, nhưng hoá ra cô lại là một người bạn đồng hành dễ chịu. Hoàn toàn yên lặng trừ cuộc vật lộn với con cá vàng. Một người phụ nữ có thể chấp nhận bị trêu chọc mà không nổi đoá lên, một người không hề cố gắng quyến rũ anh, không trông chờ anh sẽ tiêu khiển cho mình, một người chỉ nằm xuống trên chiếc thuyền và ngủ thiếp đi. Một cô nàng biết nghỉ ngơi một cách thực sự.

Và cô không hề nhàm chán chút nào. Trên thực tế, cô đã làm nên một câu chuyện cực hay. Đêm qua tại bữa tiệc luau, anh đã phát hiện ra anh đã kể cho bố mẹ và chú anh nghe về Frank và Lance, và Will đã phủ nhận những gì anh nói. “Anh nói như thể cô ấy là Kẻ huỷ diệt không bằng.” Will nói và cười phá lên. Và anh khẳng định “Cô ta đúng là như thế đấy.” Nhưng lúc này nhìn cô không có chút nguy hiểm nào cả. Cô như thể một kiểu người … không có chút hấp dẫn nào về giới tính, trông như thể một cô em gái. Anh chưa bao giờ có em gái. Có thể anh sẽ mượn Kate làm em gái trong khoảng thời gian cô ở đây. Thật là thú vị khi có một mối quan hệ bạn bè với một người phụ nữ, và với Kate thì lại tuyệt đối an toàn vì cô chỉ có hứng thú với những người có nhiều hoài bão, và anh sẽ không nghiêng ngả vì cô.

Anh liếc nhìn sang Kate một lần nữa, lắc đầu, và rồi kéo sụp chiếc mũ cao bồi xuống và quay trở lại với giấc ngủ.

***

Khi Kate tỉnh lại thì trời đã gần trưa rồi. Cô đã lăn ra khỏi chỗ của mình trong lúc ngủ, và chân của họ vướng vào nhau. Cô duỗi thẳng người và cảm thấy chân mình trượt trên chân anh. Cô nghĩ vu vơ về chuyện cọ ngón chân mình vào phía dưới mép chiếc quần đùi của anh và rồi đỏ mặt, kết luận rằng đó là một ý tưởng vô cùng tồi tệ. Cô chắc chắn là mình không có hứng thú với anh, và nếu như anh có ý định gạ gẫm cô, chắc chắn thuyền sẽ chìm.

Cô rút chân lại và ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy đói cồn cả ruột. Valerie đã tấn công cô trước khi cô kịp ăn sáng, và giờ ít nhất cũng chỉ còn khoảng một giờ nữa là đến bữa trưa rồi. Cô lục trong chiếc thùng lạnh. Tất cả toàn là bia. Ồ, bia cũng chứa chất dinh dưỡng, đúng không? Hoa bia và lúa mạch. Cô cầm một lon bia từ thùng lạnh và nằm xuống suy nghĩ về cuộc sống ở trên hồ thoải mái như thế nào, ngay cả khi có Jake ở bên cạnh.

Ồ, thực ra thì, cô thừa nhận trong lúc nhấm nháp lon bia, Jake có lẽ là một trong những lý do của sự thoải mái này. Thật dễ chịu khi có một người bạn đồng hành không đòi hỏi để thay đổi không khí. Cô nhìn anh đang ngủ gật ở đầu kia con thuyền. Nhìn anh như thể một ông anh trai, một người anh trai mà cô chưa bao giờ có. Thoải mái, nói chuyện vui vẻ, đáng tin cậy. Ồ, có lẽ còn hơn thế nữa. Cô có thể nhìn thấy những phẩm chất như thế từ một con chó chồn ngoan ngoãn. Dĩ nhiên là cô chưa bao giờ có một con chó chồn. Thật là xấu hổ.

(dachshund: một loài chó săn có chân ngắn, người kéo dài.)

Cô nghiền ngẫm suy nghĩ về ý tưởng sẽ nuôi một con chó khi cô mở lon bia thứ hai. Đó có lẽ là một ý tưởng tồi, bởi vì cô sống ở thành phố. Ngay cả nếu đó là một con chó nhỏ thì nó cũng sẽ trở nên cô đơn cả ngày trong căn hộ của cô. Cô thì chắc chắn là cô đơn cả đêm trong căn hộ đó rồi. Dừng lại, Kate, cô tự nhủ. Tự thương hại bản thân là dấu hiệu của sự yếu đuối.

Kate nhoài người ra đặt chiếc lon rỗng vào trong thùng và nhón lấy lon thứ ba thì nhận ra Jake không còn ngủ nữa. Cô vươn người tới và nhấc chiếc mũ của anh lên, anh mở mắt lờ đờ nhìn cô.

“Xin chào.” Cô nói. “Uống bia không?”

“Nghe có vẻ tuyệt đấy.”

Cô thả chiếc mũ xuống ngang mắt anh và bật cho anh một lon bia. Anh giơ tay mình ra, và cô quấn những ngón tay của anh quanh lon bia đó. Anh đưa lon bia xuống bên dưới chiếc mũ, còn cô bật một lon khác cho mình và tựa người vào đống đệm. Bầu trời đã trong xanh hơn trước đó, mặt trời đã lên làm cho đầu thuyền chỗ cô ngồi một phần đã ngập trong ánh nắng mặt trời. Hơi nóng làm chiếc áo cánh màu trắng của cô nóng bỏng làm cô không thoải mái. Cô uống bia và cảm thấy ghen tị với Jake, hoàn toàn râm mát và không cần phải mặc áo. Thêm một điều bất công nữa về sự văn minh.

Lon bia thứ ba hết nhanh hơn lon thứ hai vì tác động nắng nóng. Đầu Kate bắt đầu hơi biêng biêng, có lẽ là bởi vì ánh nắng mặt trời quá nóng. Cô ngồi dậy và bật lon bia thứ tư.

Khi nghe thấy tiếng mở bia, Jake nhấc chiếc mũ lên một chút và liếc nhìn cô, rồi nhún vai và lại nằm xuống trở lại.

Kate lăn lon bia lạnh trên cổ họng mình và xuống phía trước chiếc áo cánh, rồi nghĩ về sự bất công trong cuộc sống. Cô thực sự cảm thấy rất nóng dưới ánh nắng mặt trời, nhưng liệu cô có thể cởi áo ra không? Không. Và vì sao? Bởi vì cô là đàn bà. Cuộc sống lúc nào cũng tồn tại sự phân biệt giới tính, và vô cùng, vô cùng bất công. Cô liếc nhìn qua Jake, râm mát, thoải mái và không mặc áo, rồi quyết định đi một bước đòi lại công bằng cho phụ nữ ở khắp mọi nơi. Điều này là dành cho những người phụ nữ phải chịu nắng nóng, cô nghĩ, và cởi phăng áo. Phía trong cô mặc một chiếc áo ngực bằng vải sa tanh có ren màu đào và trắng, là chiếc áo ngực kín đáo nhất mà Jessie đã đồng ý để cho cô mua. Nó che phủ cơ thể, Jessie lý luận, nhiều hơn rất nhiều so với chiếc áo trong bộ bikini. Cô cảm thấy khá hơn rất nhiều. Cô quăng chiếc áo cánh của mình vào giữa lòng thuyền và nằm ngửa ra để uống hết lon bia của mình.

Jake nhấc chiếc mũ lên khi anh cảm thấy chiếc áo của cô rơi trên chân mình. “Mát hơn không?”

“Rất nhiều.”

“Cố gắng đừng có cởi thêm cái gì ra nữa. Cô sẽ doạ bọn cá sợ đến chết.”

Cô vẫy lon bia về phía anh và gật đầu, rồi vung vẩy tay vào trong lòng nước. “Đây này, cá ơi.”

“Kate, sáng nay cô đã ăn sáng chưa?”

“Chưa.” Cô uống thêm một ngụm bia lớn nữa.

Anh nhổm dậy và cầm lấy chiếc thùng lạnh, kéo nó ra khỏi tầm với của cô.

“Đưa lon bia của cô đây.” Anh nói, và cô quay lại đưa nó cho anh, cảm thấy ngực mình căng ra tì vào lớp ren khi cô chồm người về phía trước. Cảm giác thật tuyệt.

Jake nhìn xuống khi anh cầm lấy lon bia từ tay cô. “Áo ngực đẹp lắm.”

“Cảm ơn anh. Mới toanh đấy.”

Anh bật cười. “Ngủ lại đi, cô bé. Chúng ta sẽ quay về khi cô tỉnh dậy.”

Thế là quá nhiều đối với một cô nàng không có sức hút giới tính, Jake lắc đầu trong lúc ngắm nhìn cô. Có quá nhiều nữ tính phía bên dưới chiếc áo cánh đó. Và hẳn là phải có điều gì đó về Kate mà anh đã bỏ qua, bởi vì anh không nghĩ rằng cô là loại người sử dụng thể loại áo ngực-sa-tanh-và-ren. Loại cotton trắng mỏng thì anh có thể đoán ra, mặc dù anh đã không hề đoán; đồ lót của Kate thực ra chưa bao giờ xuất hiện trong đầu anh bởi vì anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Kate cởi quần áo.

Cô ta đang phải kìm nén, anh nghĩ. Cô ta mặc toàn quần áo màu xám xịt rồi lại mặc đồ lót thật sexy ở bên trong. Nhưng có lẽ kìm nén không phải là từ đúng ở đây, có lẽ cô bị bệnh tâm thần phân liệt. Điều đó có thể giải thích lý do tại sao một anh chàng như Lance cứ lao vào cô như những con thiêu thân lao đầu vào bóng điện. Ở đó phát ra dấu hiệu thu hút chúng, và rồi cô bắn gục tất cả bọn chúng. Jake lại lắc đầu lần nữa, cảm thấy bối rối trước cô đồng thời cùng lúc cảm thấy tự mãn vì chí ít anh cũng không bị tác động vì vẻ quyến rũ của cô. Tuy vậy, anh vẫn phải cẩn thận tránh nhìn vào cô khi cô nằm co người lại, ngủ say sưa ở đầu bên kia chiếc thuyền.

Anh không gặp may chút nào.

Một giờ sau, Kate tỉnh dậy khi Jake lay chân cô để kéo cô ra khỏi giấc ngủ lơ mơ. Cô ngồi dậy và vươn vai một cách vụng về, rồi anh quăng cho cô chiếc áo cánh. Cô mặc nó vào, xỏ nhầm tay khi mới chui vào.

“Đến lúc phải quay về rồi.” Anh nói.

“Đáng lẽ chúng ta nên đem theo đồ ăn trưa.” Kate nói.

“Cô cảm thấy thế nào?”

Kate cân nhắc về điều đó. Hơi váng vất. Dễ chịu. Đầu quay quay. “Tôi đã say.”

“Tôi cũng đoán thế. Đóng cúc áo vào.” Anh tháo dây cột thuyền và chèo quay trở về phía bờ hồ. Kate tập trung vào việc đóng cúc áo, ngắm nhìn ngón tay mình cố đẩy những chiếc cúc qua lỗ áo. Mình tự hỏi không biết ai đã phát minh ra những cái lỗ cúc, cô nghĩ. Và mình tự hỏi không biết cô ta đang làm gì khi cô ta phát minh ra những cái lỗ đó. Hình ảnh về những đoàn tàu chui vào trong đường hầm nháng qua óc cô. Cô vẫn đang bận rộn với việc cài cúc áo khi Jake cho chiếc thuyền cập cạn, kéo nó lên trên bờ đá trong khi cô vẫn ngồi trong đó. Cô trèo ra ngoài, loạng choạng kéo theo những chiếc cần câu và túi đựng thùng lạnh theo mình.

“Chờ một chút.” Anh nói và kéo cô quay lại đối diện với anh. “Ai dạy cô tự mặc quần áo đấy?”

Cô đã bỏ qua mất vài cái cúc. Vấn đề lớn đây. Cô đứng sát cạnh anh trong lúc anh kéo thẳng chiếc áo của cô ra, tháo tất cả các cúc cài nhầm ra khỏi những cái lỗ và rồi tròng chúng trở lại vào đúng vị trí của chúng. Có một lần ngón tay của anh chạm vào da cô, và theo bản năng cô hơi tỳ người vào anh, chạm nhẹ vào bàn tay anh. Anh khựng lại một chút rồi nói. “Yên nào, bé con.” Và rồi cài hết cúc cho cô trước khi anh xoay người cô lại và đẩy nhẹ cô bước về phía con đường mòn.

“Đừng có đi quá nhanh.” Anh nói. “Tôi ở ngay phía sau cô.” Anh nhặt nhạnh đám đồ đạc lên và hướng cô đi theo một con đường mòn khác, ngắn hơn rất nhiều – con đường đưa họ về phía những chiếc cabin thay vì về phía khách sạn. Rồi anh thả đám đồ đạc xuống hiên nhà cô và bảo cô đưa chìa khóa.

“Trong áo ngực của tôi ấy.” Cô nói rồi thò tay vào mò mẫm tìm nó. Chùm chìa khóa đã trượt xuống phía dưới ngực cô, nhưng cô vẫn tìm được nó và đưa cho anh, chùm chìa khoá vẫn còn ấm hơi cô.

“Tôi thấy ngạc nhiên vì vẫn còn chỗ trống cho nó ở đó.” Anh nói và mở khóa cửa nhà cô.

Cô bước về phía giường, quay một vòng, giơ tay lên vẫy để cảm ơn anh, và rồi ngã ngược về sau trên tấm đệm. Anh nhấc chân cô lên và quăng chúng lên trên giường rồi đặt tay mình phía dưới cánh tay cô để kéo cô nằm gối đầu lên những chiếc gối.

Nhìn anh thật dễ thương khi cúi người xuống phía trên cô với hàng ria mép đó. Cô vòng tay mình quanh anh và kéo khuôn mặt anh lại gần cô.

“Anh là một người anh trai mà tôi chưa bao giờ có.” Kate nói với giọng nặng trĩu.

“Tôi không thể diễn tả được điều đó làm tôi cảm thấy dễ chịu đến thế nào đâu.” Jake nói, và rồi cô ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.

***

Jake quay trở về khách sạn, lắc đầu. Cô nàng này cần có người trông nom - bất cứ người nào ngoài anh. Ký ức về cô – mềm mại và tròn trịa, tay quàng quanh người anh – làm lòng anh cảm thấy xáo trộn. Nên nhớ, anh tự nhủ, cơ thể cô ta có thể ấm áp, nhưng cô ta có một tảng băng trong đôi mắt và có một kế hoạch kinh doanh trong trái tim của mình.

Hình ảnh Kate mỉm cười nhìn anh trên thuyền hiện ra trước mắt anh. Ồ, có lẽ cô ta còn hơn thế nữa. Cô rất thân thiện. Và cô là một người bạn đồng hành dễ chịu. Và cô dường như không có bất cứ động cơ bí mật nào. Trên thực tế, cô nghĩ về anh như một người anh trai. Điều đó làm anh cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa bị xúc phạm bởi vì rút cục thì cô cũng là một người phụ nữ cực kỳ hấp dẫn, và gần như không lạnh lùng như anh đã nghĩ. Đôi mắt màu xanh da trời của cô tan chảy ra khi cô mỉm cười với anh ngay trước khi cô ngủ thiếp đi, lạnh như một con cá tuyết.

Điều đó không thành vấn đề. Anh sẽ tránh xa cô ra, đó là chiến lược an toàn nhất, anh kết luận. Cô sẽ ổn thôi, chiều nay cô sẽ chơi golf. Cô có thể vướng vào bao nhiêu rắc rối đây?

Rồi anh nhớ ra cô sẽ chơi golf với ai và thở dài. Cô thực sự cần một người trông nom.

***

Một tiếng sau đó Kate mới tỉnh dậy, vẫn còn cao hứng vì ảnh hưởng của bia, và lục tìm thức ăn để trung hòa tác dụng của chất cồn.

Khu nhà ăn rộng rãi lợp kính xung quanh đông nghẹt người khi cô tìm thấy nó, vì thế cô cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Penny ngồi một mình tại một chiếc bàn dành cho hai người.

“Ôi bạn thân mến, ngồi xuống nào, Kate, ngồi xuống đi.” Có một cái gì đó rất đáng phấn khởi khi được chào đón nhiệt tình như thế, Kate mỉm cười và ngồi vào bàn cùng với Penny. Mặc dù không quá rực rỡ, nhưng Penny thực sự là một người rất thân thiện, cởi mở và Kate tự hỏi không biết làm thế nào mà cô nàng có thể làm được điều đó. Với tất cả những kinh nghiệm mà cô ta hẳn là đã có được từ những người đàn ông, không hiểu làm thế nào cô ta vẫn tỏ ra tin người đến như thế?

“Không có Chad à?”

Penny lắc đầu. “Anh ta dành cho Thứ Bảy, hôm nay là Chủ nhật rồi.”

“Đại loại như kiểu quần lót cho từng ngày trong tuần ấy hử?”

“Đúng thế.” Penny khúc khích cười.

“Cô có chắc là cô muốn kết hôn không?”

“Có chứ.”

Kate chờ nghe giải thích thêm, nhưng Penny chỉ mỉm cười với cô – một nụ cười cởi mở và ấm áp như mặt trời.

Rồi bồi bàn đem salad ra cho Penny.

“Chị cũng dùng salad, phải không Kate? Greg, anh có thể thật tốt bụng và nhanh chóng đem ra một đĩa salad khác cho Kate được không?”

“Cô có thể tin tôi, Penny”. Anh chàng bồi bàn rạng rỡ cười với cô ta và phóng ngay vào trong bếp trở lại.

“Thật tiếc nếu như cô bỏ cuộc chơi sớm thế.” Kate nói. “Bằng cách này cô đem lại bao nhiêu niềm vui cho rất nhiều người.”

“Tôi muốn có một đứa con.” Penny mỉm cười với vẻ cân nhắc.

“Ồ, thế còn một ông chồng thì sao? Cô cũng muốn có chứ?”

“Ồ, chắc chắn rồi.” Penny dường như kém nhiệt tình hơn nhiều về một ông chồng so với đứa con.

“Penny, tôi không muốn thọc mạch, nhưng cô có yêu người đàn ông mà cô sắp kết hôn không?”

“Allan ư? Ồ, chắc chắn rồi.”

“Anh ta có biết, ờ, cô ở đây không?”

“Ồ, chắc chắn rồi. Anh ấy biết tôi thích khiêu vũ và những thứ tương tự, nhưng anh ấy quá bận rộn với công việc kinh doanh. Anh ấy biết tôi sẽ không lừa dối anh ấy hay làm gì khác. Chỉ là khiêu vũ, nói chuyên… chị biết đấy. Anh ấy muốn tôi được vui vẻ.”

“Ồ.”

Greg đã quay trở lại với đĩa salad của Kate trên tay. Cậu ta không hề rời mắt khỏi Penny trong lúc phục vụ cô, và vào phút cuối Kate đã phải điều chỉnh tay cậu ta để ngăn cho đĩa salad không đổ thẳng vào lòng mình.

“Cảm ơn.”

“Vâng, ma’am. Chị cần gì nữa không?”

“Bữa trưa.” Kate gợi ý.

“Đúng, đúng.” Greg cố dứt mắt ra khỏi Penny. “Chị cần gì?”

“Thực đơn.”

“Đúng, đúng.” Greg trộm một quyển thực đơn từ một bàn khác và đưa cho cô, mắt cậu ta lại dán dính vào Penny như thể kim loại bị hút vào một cục nam châm vậy.

“Sandwich kẹp thịt kiểu Thổ Nhĩ Kỳ.” Kate nói. Greg mỉm cười với Penny.

“Sandwich kẹp thịt kiểu Thổ Nhĩ Kỳ.” Kate nhắc lại. Greg vẫn mỉm cười với Penny.

“Tôi nghĩ là tôi sẽ dùng sandwich kẹp thịt kiểu Thổ Nhĩ Kỳ.” Kate quát lên.

“Đúng, đúng.” Greg đi giật lùi vào trong bếp.

“Allan tin tưởng tôi, mặc dù vậy thi thoảng anh ấy vẫn cảm thấy ghen tuông.” Penny thừa nhận.

“Tôi không hiểu được vì sao?”

“Điều duy nhất tôi không thích về đàn ông đó là thi thoảng họ cứ nghĩ là họ sở hữu chúng ta.”

“Đó là điều duy nhất cô không thích ư?”

“Còn gì nữa?”

“Tôi sẽ làm cho cô một cái list.”

“Không đâu, thực sự đấy, đàn ông rất thú vị.” Penny nghịch ngợm với đĩa salad. “Đàn ông quan tâm chăm sóc chúng ta, điều đó thật tuyệt.”

“Allan có chăm sóc cô không?”

“Ồ, có chứ.” Penny thở dài.

Kate nhìn cô ta một lát. “Penny, có chuyện gì không ổn với Allan thế?”

Penny do dự và rồi đặt dĩa của mình xuống và chồm người về phía trước. “Anh ấy rất nhàm chán, thi thoảng anh ấy đang nói chuyện với tôi, và rồi tôi lơ đãng và bắt đầu nghĩ đến quần áo hay con cái hay một bộ phim mà tôi vừa mới xem. Và rồi tôi nhớ ra là anh ấy đang nói chuyện, và tôi lại phải cố gắng lắng nghe trở lại.” Penny trở nên chán nản thất vọng nhiều nhất mà cô có thể thể hiện, đối với Penny, điều đó có nghĩa là bớt rạng rỡ hơn một chút. “Điều đó thực ra không thành vấn đề bởi vì anh ấy không bao giờ nhận ra, nhưng…”

Kate cau mày nghĩ về những khoảng lặng dài trong những cuộc đính hôn trước đây của cô. “Tôi đã từng đính hôn với những người đàn ông như thế. Ba người. Quá bận tâm đến sự nghiệp và quan điểm của chính họ đến mức mà họ không bao giờ nhìn thấy tôi. Đừng cưới anh ta.”

“Tôi phải cưới ai đó nếu tôi muốn có con. Và tôi biết Allan từ khi anh ấy chuyển về sống cạnh nhà lúc tôi học lớp sáu và anh ấy học lớp trên tôi.” Penny thở dài khi nhớ lại. “Anh ấy thông minh, thành đạt, có rất nhiều tiền, và anh ấy sẽ chăm sóc tôi và con cái của chúng tôi. Không có người đàn ông nào hoàn hảo cả, nhưng Allan thì gần như hoàn hảo.” Cô ta cầm chiếc dĩa lên. “Tôi không ngốc nghếch. Tôi biết tôi không yêu anh ấy và biết là chúng tôi sẽ không có một cuộc hôn nhân hạnh phúc đến đầu bạc răng long. Nhưng tôi không giống như chị, tôi không muốn có một công việc. Tôi muốn kết hôn và có thật nhiều con và ở nhà với chúng toàn thời gian.” Cô ta cắn một miếng salad rồi nhai nó trong lúc nghĩ đến những gì mình định nói tiếp theo. “Chị thấy đấy, những gì tôi muốn là trở thành một bà mẹ toàn thời gian. Nhưng nếu tôi kết hôn với một người không có nhiều tiền lắm, tôi sẽ không thể làm thế, tôi sẽ phải đi làm. Ý tôi là, hầu hết những ông chồng đều không có đủ khả năng để vợ mình ở nhà. Trong khi đó Allan lại có thể, trên thực tế, anh ấy muốn tôi ở nhà.”

“Ồ,” Kate nói. “Thế thì…”

“Tôi biết. Chị nghĩ điều đó thật tồi tệ.” Penny nói.

“Không.” Kate nói dối. “Không nếu như đó thực sự là những gì cô muốn.”

“Tôi muốn thế.” Penny bậm môi. “Tôi đã lên kế hoạch toàn bộ những chuyện này và sẽ thực hiện nó. Và tôi sẽ công bằng với Allan. Tôi cũng yêu anh ấy theo một kiểu nào đó và tôi cũng sẽ chăm sóc anh ấy, và tôi sẽ trở thành một người vợ ngoan. Tôi chỉ xứng đáng có được hai tuần tới đây hoàn toàn tự do thôi. Đó là tất cả.” Cô ta nhìn Kate. “Tôi cho là chị nghĩ chuyện này thật ngu ngốc.”

“Tôi không nghĩ cô ngu ngốc.” Kate nói, ngạc nhiên vì cảm thấy đúng là mình có suy nghĩ đó. “Tôi chỉ không trung thực được như cô thôi. Nhưng nếu cô có thể trung thực, vậy thì tôi cũng có thể. Tôi cũng muốn một kiểu hôn nhân như thế. Kiểu có kế hoạch, thực tế. Điểm khác nhau duy nhất giữa chúng ta là tôi vẫn chưa tìm thấy Allan của tôi thôi.”

“Và đó là lý do chị đến đây,” Penny nói, cô ta nhìn quanh và chồm tới trước. “Thực ra thì, nơi này nhung nhúc những anh chàng có thể tin cậy được, chị sẽ không gặp vấn đề gì để có thể tìm được một người đâu.”

“Cho tới giờ, nhung nhúc đúng là từ chuẩn cho những người đàn ông mà tôi đã gặp.” Kate nói. “Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Tôi sẽ tìm thấy một người đàn ông đáng tin cậy và thành đạt đù điều đó có giết chết tôi.”

“Tôi hi vọng là chuyện đó sẽ không nhàm chán đến thế.” Penny nói. “Tại sao đáng tin cậy luôn luôn đi đôi với nhàm chán nhỉ?”

“Bởi vì nếu một chuyện gì đó thật kích thích, thì nó sẽ không an toàn.” Kate nói.

“Vậy là chị tìm kiếm một anh chàng giàu có?”

“Thực ra thì,” Kate trả lời, hơi cau mày lại vẻ suy nghĩ. “không cần phải giàu lắm. Tôi không quan tâm đến tiền bạc, tôi có tiền. Nhưng anh ta phải là một người thành đạt.”

“Giàu có.” Penny nói và ăn thêm một miếng salad.

“Tôi nghĩ thế.” Kate nói. “Cô biết đấy, tôi thực sự ghét chuyện này. Nó dường như là hơi tính toán. Thực ra là nó quá tính toán.”

“Tôi biết.” Penny nói. “Nhưng chị không thể trẻ ra được nữa. Chị thực sự nhìn rất tuyệt ở độ tuổi của chị, tuy nhiên, tốt hơn hết là chị nên tìm một ai đó trong lúc chị còn có thể.”

“Cảm ơn cô.” Kate nói.

Greg đem bữa trưa của cô ra: salad gà. “Tôi có thể lấy gì thêm cho chị không?” Cậu ta hỏi, mắt dán vào Penny.

“Không, cảm ơn.” Kate chờ cho đến khi cậu ta đi khỏi liền quay lại Penny. “Từ giờ trở đi, đừng có xuất hiện ở bàn ăn cho đến khi tôi gọi đồ ăn xong, được chứ?”

Penny cười khúc khích.

“Mọi chuyện ở đây có ổn không thế?” Kate ngẩng lên và nhìn thấy Valerie đang thập thò ở gần bàn của họ, trông rất sang trọng, gọn gàng và chuyên nghiệp trong bộ đồ bằng vải lanh màu xanh lá cây.

“Ổn cả.” Kate nói. “Tất cả mọi thứ thật đáng yêu.”

“Tốt.” Valerie nói. “Đó chính xác là những gì Will và tôi muốn các bạn cảm thấy.”

“Will?”

“Will Templeton – sếp của tôi.” Valerie mỉm cười vẻ tự mãn. “Và cũng là hôn phu của tôi.”

“Chúc mừng.” Kate nói.

“Ồ, ngồi xuống và kể cho chúng tôi nghe về chuyện đó đi.” Penny nói. “Will trông thực sự khêu gợi. Tôi không biết là chị đã đính hôn với anh ấy.”

“Không ai biết cả.” Valerie nói và trượt vào trong một chiếc ghế bành còn trống. “Thi thoảng tôi còn không nghĩ là Will biết điều đó.” Cô ta bật cười.

“Đàn ông mà.” Penny nói với vẻ cảm thông. “Họ thường không biết làm thế nào để có một mối quan hệ.”

“Ồ, chuyện này không tệ thế đâu.” Valerie nói. “Chúng tôi thực sự vô cùng hợp nhau. Trong ba năm trời liền mà chúng tôi không hề cãi nhau một lần nào.”

“Chà,” Penny xuýt xoa. “Ba năm!”

Valerie nhìn Penny cười tự mãn. “Will hiểu rằng về cơ bản thì tôi luôn biết điều gì là tốt nhất.”

“Tôi không thể tưởng tượng được chuyện đính hôn trong vòng ba năm trời,” Penny tiếp tục. “Tại sao hai người lại chờ lâu đến thế mà không làm đám cưới đi?”

Valerie liếc xéo Penny.

“Tôi đã đính hôn trong vòng ba năm.” Kate nói. “Dĩ nhiên là tôi đính hôn với ba gã khác nhau trong suốt thời gian đó. Nhưng dù sao đó cũng là một khoảng thời gian dài.”

“Một khoảng thời gian thực sự dài.” Penny nói.

“Will và tôi đã làm việc rất vất vả để làm cho nơi này trở nên thành công như thế này,” Valerie quạt lại. “Chúng tôi không có thời gian để cân nhắc đến bất kỳ chuyện gì khác.”

“Làm việc cùng nhau,” Kate nói, trong đầu vụt nháng qua kế hoạch của bản thân mình và rồi thấy nó hiển hiện ra bằng xương bằng thịt bằng câu chuyện của Will và Valerie. “Thật tuyệt vời. Đó chính là loại hôn nhân mà tôi mơ ước – là cộng sự, làm việc cùng nhau để cùng phát triển một công việc kinh doanh.” Cô nhìn sang Valerie. “Điều đó hẳn là tuyệt lắm.”

Valerie hài lòng trước vẻ ghen tị rành rành ở Kate. “Ồ, nó rất tuyệt, dĩ nhiên rồi, nhưng cũng có một trở ngại. Ý tôi là xét cho cùng thì tôi bị mắc kẹt ở đây, không có ai để nói chuyện ngoài những người giúp việc, và họ thì rất khó… ồ, cô biết đấy.”

Kate và Penny quay nhìn nhau rồi sau đó nhìn sang Valerie. “Gì cơ?” Kate hỏi.

“Ồ, họ là những người làng quê.” Valerie nhăn nhăn sống mũi. “Họ không hiểu được những người phụ nữ của công việc. Như chúng ta chẳng hạn.”

“Như chúng ta?” Kate lặp lại, ngờ ngợ với cảm giác bị xúc phạm.

“Chúng ta?” Penny cũng nhắc lại.

Valerie phớt lờ Penny và chỉ chú ý tập trung vào Kate. “Tôi muốn nói chuyện với cô bởi vì tôi biết là cô sẽ hiểu.”

“Hiểu?” Sáng nay mình uống nhiều đến mức nào nhỉ? Kate tự hỏi. Phải mất bao lâu thì mình mới có thể tỉnh táo lại được? Tại sao mình không thể hiểu được cô nàng này đang nhắm đến mục đích gì?

“Tôi nhận ra cô ở bữa tiệc luau tối hôm qua. Ban đầu tôi cảm thấy cô nhìn khá quen lúc cô làm thủ tục check in, rồi sau đó tôi nhớ ra. Ảnh của cô đăng trên tạp chí Business Week tháng trước. Tôi đã kiểm tra lại bản tạp chí đó và đúng là cô ở đó thật.” Valerie nhướn mày. “Tôi rất ấn tượng.”

“Đừng.” Kate nói. “Tôi xuất hiện trên tạp chí Business Week chỉ bởi vì tôi đang đứng cạnh bố tôi lúc họ chụp ảnh thôi.”

“Bài báo đó nói cô là người kế vị của ông ấy. Điều đó hẳn phải tuyệt lắm, làm việc với một người đàn ông đầy quyền lực như thế.”

“Ồ, đúng thế.” Kate nói. “Nhất là khi những tờ tạp chí bắt đầu đề cập đến cô như là người kế vị của ông ấy. Ông ấy thích điều đó.”

“Tôi ghen tị với cô: được sống ở thành phố, ở một đẳng cấp cao hơn những người khác. Thi thoảng tôi có cảm giác như tôi bị mất trí vì bị mắc kẹt ở dưới này.” Valerie nói.

“Thế tại sao cô lại ở lại đây?” Kate hỏi.

Valerie nhún vai. “Đây là nơi Will muốn sống, và chúng tôi thực sự đang làm cho khu resort này cất cánh bay lên. Đó là một thứ mà chúng tôi cùng nhau xây dựng.”

“Cùng nhau.” Kate nói.

“Ồ, đúng thế.” Valerie nói. “Và chúng tôi có rất nhiều ý tưởng. Đừng nói với ai nhé,” cô ta thêm vào, giọng hạ xuống chỉ còn thì thào, “dự án tiếp theo của chúng tôi là xây dựng một quán bar đồng quê thực sự, có máy hát tự động và tất cả mọi thứ khác.”

“Ồ, nghe có vẻ thú vị đấy.” Kate nói trong lúc cố gắng phân tích xem vì sao một quán bar đồng quê lại là một bí mật hàng đầu như thế.

“Không phải là có một quán bar đồng quê trong thị trấn rồi sao?” Penny hỏi.

“Đó là quán của Nancy.” Valerie nói. “Cô ta thì không đáng để tính đến. Cô ta không có tí ý tưởng nào về việc điều hành công việc kinh doanh. Cô ta chỉ mở cửa và mọi người bước vào và mua bia, thế thôi.”

“Đó không phải là khá nhiều cho ý tưởng điều hành một quán bar hay sao?” Kate hỏi.

“Nghe này, nơi đó có thể trở thành một mỏ vàng nếu cô ta biết phối hợp cách hoạt động lại với nhau. Bởi vì cô ta không biết làm điều đó,” Valerie nói, ngồi ngả ra ghế và mỉm cười. “nên Will và tôi sẽ mở mỏ vàng của riêng chúng tôi.”

“Điều gì sẽ xảy ra với Nancy?” Penny hỏi.

Valerie nhún vai. “Đó là kinh doanh.”

“Bố tôi sẽ thích cô.” Kate nói, hơi nhích ra tránh xa khỏi Valerie.

“Cảm ơn cô.” Valerie nói.

“Thế khi nào chị và Will sẽ kết hôn?” Penny hỏi.

“Sớm thôi.” Valerie nói. “Tôi đang bị một tập đoàn lớn ở East Coast lôi kéo về làm việc. Khi họ đưa ra lời đề nghị, tôi sẽ nói với Will. Anh ấy là một người rất công bằng, anh ấy không thể trông chờ tôi ở đây vô thời hạn mà không có một cam kết nào cả. Hơn nữa, anh ấy sẽ không thể điều hành nơi này mà không có tôi.”

Kate và Penny lại trao đổi ánh mắt với nhau.

“Hai người có thực sự là cộng sự ở đây không?” Kate hỏi vẻ thắc mắc. “Tôi vẫn chưa hiểu lắm.”

Valerie cau mày, có vẻ khó chịu vì bị dí sát mặt. “Will thành lập nơi này đã hơn chục năm rồi. Năm năm trước anh ấy mở rộng nó với một cộng sự giấu mặt – người mà đã tuyệt đối không làm bất cứ điều gì để giúp anh ấy điều hành nơi này. Tôi đến đây ba năm trước, lúc đó anh ấy gần như là rối tung lên không thể làm được điều gì và tôi đã cứu anh ấy cùng với khách sạn bằng cách lên kế hoạch cho những hoạt động khác cho các vị khách ngoài sân golf. Nhớ bữa tiệc luau tối qua không?”

Kate cau mày, nhớ lại buổi tiệc, rồi gật đầu.

“Đó, đó đính là ý tưởng của tôi. Tôi có rất nhiều ý tưởng kiểu như thế. Chúng đã lôi kéo rất rất nhiều người đến với khu resort này. Tôi là người không thể thiếu được ở đây.”

“Cô thật may mắn.” Kate nói vẻ không thoải mái. Cô đột nhiên cảm thấy có nhu cầu muốn tránh xa khỏi Valerie như thể cô ta có một căn bệnh truyền nhiễm nào đó mà cô có thể bị lây nhanh chóng, như thể cô ta là người đầy tham vọng đến mức không có tâm hồn và hoàn toàn không có nhân tính. Cô cười tươi với Valerie và đẩy chiếc ghế của mình ra. “Giờ tôi phải vắt chân lên cổ rồi, tôi sẽ trễ buổi chơi golf mất.”

“Chị chơi golf với ai thế?” Penny hỏi.

“Peter gì đó.”

“Ồ, anh ta có vẻ giàu có.” Penny nói. “Chúc may mắn.”

“Chúc may mắn?” Valerie nhướn mày lên nhìn Kate.

“Về trận chơi golf ấy mà.” Kate nói. “Tôi sẽ cần phải có tất cả những may mắn mà tôi có thể có đấy.”

“Ồ, thế thì tôi cũng chúc cô may mắn.” Valerie nói. “Chúng ta sẽ gặp nhau sau và nói chuyện nhé. Tôi thấy chúng ta có rất nhiều điểm tương đồng.”

“Nghe thật tuyệt.” Kate nói, cố gắng không tỏ ra hoảng sợ. “Thật đấy.”

“Thật đấy.” Valerie nói. “Tôi coi cô như là một tấm gương để noi theo vậy.”

“Tuyệt.” Kate nói trong lúc cô bước giật lùi ra ngoài. “Tôi không thể diễn tả được điều đó làm tôi cảm thấy thế nào đâu.”

Bình luận





Chi tiết truyện