chương 52/ 60

Như thế nào từ Bích Hải triều thăng về ta cũng không nhớ rõ, khi ý thức a quay lại, thì đã tới phòng học bắt đầu giờ học buổi chiều.

Mộc Tử huých ta một cái rồi hỏi: "Ngươi nghĩ gì đến nhập thần như vậy. Ngươi muốn uống thêm một chút hay không."

"Nga, không nghĩ gì. Muội cứ uống đi."

Phía trước Mộc Tử có nữ đồng học quay đầu lại hỏi Mộc Tử: "Ngươi uống cái gì mà có mùi thơm vậy?"

"Là Bích Hải triều thăng, ngươi có nghe bao giờ chưa?"

"Oa, là Bích Hải triều thăng, ta từng nghe nói rất đắt đó, ngươi quả là giàu a."

Mộc Tử chỉ chỉ ta: "Không phải ta có tiền, mà là Trường Cung mua đó, uống thử một chút đi."

Nữ sanh chợt nhỏ giọng, hâm mộ nói với Mộc Tử: "Hắn đối với ngươi thật tốt, cao lớn đẹp trai, ma pháp cũng rất cao cường, ngươi thật sự là hảo vận khí."

Mộc Tử bĩu môi: "Ngươi thích thì cho ngươi."

Lúc trước các nàng nói những gì, ta chỉ yên lặng nghe, nhưng nghe đến đây, ta nhất thời cả giận nói: "Mộc Tử, muội vừa nói cái gì."

Mộc Tử quay đầu, nói: "Ta còn không có đáp ứng làm bạn gái của ngươi, nói cái gì mà nói."

Ta nhất thời bị nàng nói đến á khẩu không trả lời được, đúng vậy, nàng quả thật không có đáp ứng bất kì cái gì với ta, xem ra toản thạch tệ cuat ta đã mất trắng, ta nở nụ cười khổ rồi nằm gục ở trên bàn không nói. Không biết vì cái gì, ta như chết lặng cả người.

Không biết có phải là vì uống Bích Hải triều thăng do ta mua hay không mà nữ sinh kia rốt cục nói một câu giúp ta: "Mộc Tử, tại sao ngươi nói hắn như vậy a, ngươi không sợ lời nói của ngươi đả thương người ta ư." Mộc Tử cũng thành trầm mặc, cũng không có trả lời cô bạn.

Rốt cục cũng hết giờ học, ta là người đầu tiên chạy ra khỏi lớp, nội tâm cực kỳ chán nản.

Chưa đi được mấy bước, đã gặp Mã Khắc, Mã Khắc vui mừng giữ chặt vai ta, nói: "Lão Đại, thật tốt quá, chúng ta thành công rồi"

Ta ngây ra hỏi: "Thành công, thành công cái gì."

Mã Khắc kỳ quái hỏi: "Lão Đại, ngươi làm sao vậy, có chỗ nào đau ư ? Đương nhiên hợp tác thành công, hôm nay Địch sư phụ đến thân vương phủ tìm phụ thân ta, bọn họ nói chuyện đến trưa, rốt cục đã đạt thành nhất trí, buổi chiều bọn họ cùng đi tìm ba vị ma đạo sư còn lại, ngoài Long sư phụ, còn lại hai vị ma đạo sư là viện trưởng và phó viện trưởng của chúng ta cũng đều đồng ý giúp phụ thân ta."

Đây thật sự là tin tức tốt, ta hỏi: "Vậy tốt lắm a, lúc nào hành động?"

"Cha ta nói, để tránh những xung đột không cần thiết, việc này cần làm càng sớm càng tốt, bọn họ đã quyết định, ngày mai đi dàm phán cùng Đặc Y công tước và tam đại gia tộc."

"Sao lại nhanh như vậy."

Mã Khắc nói tiếp: "Vốn phụ thân ta cũng muốn gọi ngươi cùng đi, nhưng Địch sư phụ nói, ngươi là vũ khí bí mật của chúng ta, không thể để đối phương biết."

"Ta toán cái gì bí mật vũ khí. Ngày mai đợi tin tức tốt của bọn họ đi, ta về phòng đây."

"Lão Đại, ngươi hôm nay làm sao vậy, bị con gì cắn vào à, đi, chúng ta đi ra ngoài ăn tiệm."

Lại ăn, ta vội xua xua tay: "Không được, không được, cũng nên đợi hết xong thảy mọi việc mới đi, hôm nay không biết vì sao, ta chợt thấy mệt quá, ta đi về nghỉ đây."

"Vậy được rồi, ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa, ngủ một giấc ngày mai sẽ đỡ hơn."

Ta cáo biệt Mã Khắc, trở lại túc xá của mình, nằm ở trên giường, trong lòng mãnh liệt nổi sóng, vì sao ta phải lo Mộc Tử cảm thấy đau lòng, chẳng lẽ ta thật sự yêu nàng sao. Không, nhất định không, nàng có cái gì tốt đâu, đã không xinh đẹp, lại không ôn nhu. Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng hình ảnh Mộc Tử lại luôn hiện lên trong đầu ta.

Sáng sớm, ta dậy hoạt động gân cốt một chút, vận Thăng Long quyết đấu khí do Chiến Hổ đại ca dạy cho ta, đấu khí bất tri bất giác ta đã tiến vào giai đoạn Bạt tụy, ta liền thử, đã miễn cưỡng có thể từ mặt đất bay lên, đấu khí từ dưới chân dũng xuất, tốc độ nhanh phi thường, mặc dù ta chỉ có thể bay được khoảng 5 phút nhưng vẫn làm cho ta kinh hãi dị thường, ta rốt cục có thể bay rồi. Quá tuyệt vời.

Tâm tình so với ngày hôm qua tốt hơn một chút, ta đi tới phòng học, đúng lúc là môn học của lão nhân kia, ta đi đến chỗ ngồi của chính mình, không nhìn Mộc Tử đến một cái.

Lão nhân nói: "Các trò, kiểm tra ngày hôm qua đã có kết quả rồi, nói tóm lại cũng không tệ lắm, tất cả mọi người thông qua, chỉ là có vài người dụng thủ đoạn bất chính để gian lận. Ta hy vọng các ngươi biết, tốt lắm, hôm nay chúng ta giảng ……"

Rõ ràng là đang nói ta, dù sao cũng qua, không để ý đến lão nữa.

Mộc Tử huých ta một cái, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy, vẫn còn giận sao?"

Ta nhàn nhạt nói: "Không có a, huynh sao phải giận, muội nói rất đúng, huynh vốn không là gì của muội, dựa vào cái gì mà giận muội."

Mộc Tử nói: "Ngươi ki bo."

"Ta ki bo, ngày hôm qua ai ăn của ta hết hơn trăm toản thạch tệ."

Mộc Tử mặt đỏ lên, nói: "ừ thì ngươi không ki bo vậy giữa trưa nay chúng ta lại đi tới đó ăn nữa, thế nào." Vẫn muốn đi nữa, không phải chứ, nếu cứ như vậy, không đến một tháng ta sẽ táng gia bại sản mất.

"Không đi, huynh không thích chỗ đó."

Cái miệng nhỏ nhắn của Mộc Tử cong lên: "Chắc ngươi không muốn đi chứ gì, trước kia những nam hài tử theo đuổi ta cũng đều nói vậy." nói xong thần sắc có chút buồn bả cúi đầu.

Trong lòng ta mềm nhũn, nói: "Vậy giữa trưa đi ăn ."

Đôi mắt của Mộc Tử sáng rực lên, rồi chợt xịu mặt xuống lại buồn rầu nói: "Thôi không đi nữa, sẽ tiêu phí rất nhiều tiền của huynh. Không biết vì sao ta lại mắc mao bệnh, thích ăn nhiều."

Khi ta thấy hình dáng đáng thương của nàng, tim ta liền thấy xuyến xao, dịu dàng nói: "Toán cái gì mao bệnh a, đâu có phải ăn trộm ăn cắp gì đâu, chỉ là ăn nhiều một chút thôi mà, giữa trưa chúng ta đi, đừng mất hứng."

Những giọt nước mắt trong suốt chỉ chực tràn khỏi mi Mộc Tử chợt biến mất như chưa từng xuất hiện: "Trường Cung, ngươi thật tốt, cám ơn ngươi, vậy giữa trưa chúng ta ăn cái gì." Nói xong lời cuối cùng, con mắt nàng đã sáng lên.

Trong lòng ta không nhịn được âm thầm cười khổ, nhưng phải giả vờ rộng rãi: "Tùy muội, muội muốn ăn gì cũng được."

Mộc Tử hô to: "Vạn tuế." Mặc dù lại muốn tiêu phí không biết nhiều ít bao nhiêu toản thạch tệ, nhưng thần kỳ chính là, trong lòng ta lại thấy vô cùng hạnh phúc .

Ta nhỏ giọng hỏi: "Muội có bằng lòng làm bạn gái của huynh không, mỗi ngày ta sẽ dẫn muội đi ăn đồ ngon."

Mộc Tử nhìn nhìn ta, hỏi: "Thật sự mỗi ngày đều được ăn ngon sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy được rồi, tạm thời làm bạn gái ngươi, bất quá, ngươi không được nói ra"

Ta vỗ vỗ ngực, nói: "Đương nhiên, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh." Xem ra, tình thư của ta còn không bằng đưa nàng đi ăn ngon ở đâu đó, trong đầu ta chợt nổi lên đúc kết xương máu. Mộc Tử chợt nói: "Nhưng ta còn có điều kiện, mỗi ngày ngươi phải tự viết thư tình cho ta được không."

A, xem ra nàng cũng đồng dạng có nữ hài tử hư vinh tâm, ta nói: "Không vấn đề gì, bây giờ huynh sẽ viết ngay đây." nói xong liền lấy giấy bút ra viết ngay một bức thư tình cho nàng. Bây giờ, trong lòng ta tràn ngập cảm tình đối với Mộc Tử, một phong tình thư như nước chảy mây trôi đã hoàn thành rất nhanh. Cho nên nội dung, đương nhiên là tán tụng cùng bày tỏ tình cảm của ta với nàng.

Mộc Tử sung sướng khi được thấy ta viết thư tình cho nàng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ta, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hồng lên không giấu được vẻ thẹn thùng trong nội tâm.

Sau đó, nàng đưa tay ra phía ta, ta nói: "Làm gì?"

Mộc Tử nói:" Đến đó ăn nhé."

"Được rồi, giữa trưa huynh đưa muội đi."

Giữa trưa tạm nghỉ, chúng ta đi Bích Hải triều thăng, thống khổ a thống khổ, mặc dù Mộc Tử đã tận lực tiết kiệm, nhưng ăn xong cũng hết hơn 50 toản thạch tệ, xem ra nếu cứ như vậy, một ngày nào đó ta sẽ cháy túi mất.

Từ sau buổi sáng Mộc Tử đáp ứng tạm thời làm bạn gái ta, thái độ đối với ta rõ ràng không giống trước, thỉnh thoảng còn toát ra vẻ mặt thẹn thùng, ta trong lòng thật vô cùng hạnh phúc.

Buổi chiều, trở lại phòng học, Mộc Tử lần đầu tiên không chăm chú nghe giảng, cầm lấy phong thư tình của ta đọc đi đọc lại, xem ra, tình yêu của ta rốt cục bước sang một giai đoạn mới. Mộc Tử đã bắt đầu nhận tình cảm của ta.

Tan học, Mộc Tử nói với ta: "tối nay đến phòng ăn chung ăn tối đi."

"Hảo a, huynh còn chưa bao giờ đi ăn cùng muội ở."

Phóng học hậu, chúng ta cùng đi tới phòng ăn, không đông người lắm, bởi vì hầu hết học sinh đều về nhà ăn tối nên chúng ta tìm được một nơi yên tĩnh, chọn thức ăn rồi cùng mang ra bàn.

Bình luận





Chi tiết truyện