chương 46/ 60

Là ai, ta quen sao ? Khả năng là Hải Thủy, coi công phu của nàng không thể thấp hơn tỷ tỷ Hải Nguyệt một ít. Vì vậy ta đoán: "Là Hải Thủy sao? Nàng có Vô định phong ba cùng Thủy long ngâm."

Mã Khắc lắc lắc đầu: "Hải Thủy bài danh thấp hơn ta một chút, đứng thứ sáu."

"Không phải Hải Thủy, chẳng lẽ là tiểu từ Nhật gia tộc?"

Nhắc tới hắn Mã Khắc rõ ràng trên mặt tối sầm lại, nhưng vẫn lắc lắc đầu: "hắn mặc dù rất lợi hại nhưng vẫn cao hơn một bậc so với ta, bài đệ tứ."

"A? ta vẫn đoán không ra, những người ta biết đều còn không bằng ngươi a. Mau nói cho ta biết là ai?."

Mã Khắc cười nói: "đệ tam nhân ngươi cũng biết, chính là người ngồi cùng bàn với ngươi Mộc Tử • Mặc."

Ta kinh ngạc: "nàng á, ta không có cảm giác ra nàng có gì mạnh a. Không thể tin được."

Mã Khắc cười nói: "Mộc Tử là người rất bình thường, nhưng phong hệ ma pháp của nàng là người tốt nhất mà ta từng gặp, ma pháp khống chế lực so với ta cao hơn nhiều, tuyệt đối là ma đạo sĩ, nếu không phải thổ khắc phong có lẽ vị trí đệ nhất có thể chính là nàng. Năm ấy khi ta mới vừa vào học, tân sanh luận võ đại hội ta chính là thua ở trong tay nàng, lúc trước ta còn không phục, nhưng sau đó mỗi lần cùng nàng thử sức, ta đều lũ chiến lũ bại, bây giờ ta không dám tranh đấu cùng nàng. Ngươi khiêu chiến nàng cũng được, coi như trả thù cho ta."

Ta thở dài: "hôm nay ta mới viết thư tỏ tình với nàng."

Mã Khắc kinh ngạc nhảy dựng lên kêu: "Cái gì? Ngươi sao lại viết thư tỏ tình cho nàng, Mộc Tử mặc dù ma pháp rất cao nhưng hình dáng lại bình thường, hơn nữa nàng ở học viện có tiếng là núi băng, cũng từng có người muốn theo đuổi nàng, nhưng kết quả đều là rất bi thảm. Nếu yêu nàng không bằng ngươi yêu Hải Thủy còn hơn , ta thấy nàng không hợp với ngươi."

Ta cười hắc hắc, đem ý định theo đuổi Mộc Tử nói với Mã Khắc, Mã Khắc lúc này mới giật mình hiểu ra, vươn ngón cái thán phục: "lão Đại, ngươi chiêu này quả thật cao, ha ha, ngươi yên tâm, ta tuyệt sẽ không nói lộ ra ngoài."

"Đi thôi, đi học đi, hết giờ học hôm nay ta quyết định đi khiêu chiến."

Trong giờ học, ta giống như ngày hôm qua lấy một tờ giấy, múa bút viết, đại ý là: Mộc Tử, khi biết muội là học viện đệ tam cao thủ làm cho ta phi thường kinh ngạc, vì để xứng đáng theo đuổi muội , ta quyết định hôm nay sẽ khiêu chiến bài danh thập cao thủ. Muội có thể cổ vũ cho ta được không? ta phát hiện, ta càng ngày càng nhớ muội ……

Ta giống như ngày hôm qua, viết xong, ta cầm bức tình thư thứ hai đưa cho Mộc Tử. Mộc Tử lạnh lùng liếc mắt rồi quay trở về: "Nhàm chán."

Ta cầm tình thư đưa tới, cười nói: "Ngươi xem đi. Không đọc sẽ hối hận đó."

Mộc Tử đầu tiên là liếc mắt nhìn ta, sau đó vội đọc một lần, có thể thấy dần hồng lên, rồi mặt đỏ rần như mặt trời. Có cửa rồi, nhưng chưa biết nàng xử lý thế nào a.

Đáng tiếc, kết cục bức tình thư của ta cũng rất bi thảm, đã biến thành hình tròn, lúc này nàng cũng không có trả cho ta, mà là trực tiếp quẳng ra ngoài cửa sổ.

Ta nhất thời túc giận, đứng lên lớn tiếng quát: "Dù ngươi không nhận mối quan hệ với ta, thì ngươi cũng không nên quăng bỏ tình thư của ta chứ. Dù sao đó cũng là những lời chân tình ta viết ra." nghe ta nói xong cả phòng học nhất thời im lặng như tờ.

Nói xong, ta mới nhớ ra đây là khóa đường. Mặt Mộc Tử đã biến thành hơi tái, khóe miệng như hơi run lên.

Ti Lan • Vũ sư phụ tại giảng thai thượng bất duyệt đạo: "Trường cung, ngươi đang làm gì đó, nơi này là khóa đường không phải là công viên đàm tình thuyết ái ."

Ta vội cười nói: "Xin lỗi Vũ sư phụ, ta nhất định chú ý, nhưng vừa rồi Mộc Tử đồng học quăng ra một tờ giấy, vì vệ sinh công cộng của học viện, ngài có thể cho ta đi nhặt về không?"

Ti Lan • Vũ nhìn ta, đột nhiên bật tiếng cười : " đi đi, các ngươi đúng là trẻ con."

Nếu Mộc Tử không có thực lực mạnh mẽ, phỏng chừng cả lớp đã sớm cười nàng.

Ta vội chạy xuống dưới lầu, nhặt phong tình thư của ta, trở lại chỗ ngồi rồi lại đưa cho Mộc Tử. Mộc Tử đầu tiên là hung hăng liếc mắt nhìn, sau đó cũng giống như lần trước, đem bức thư tình trực tiếp xé nát.

Ta tức giận không để ý tới nàng nữa, nàng cũng không quý trọng thành quả lao động của ta chút nào, chẳng lẽ nàng biết ta lừa nàng sao? Không có khả năng. Mặc kệ, ngày mai tính sau. Hôm nay ta phải kiếm được một cái tên trên bảng bài danh đã, khiêu chiến ai đây?

Nếu khiêu chiến đệ nhất thổ hệ ma pháp sư có phải là có điểm bất thường, như vậy bất hảo, đệ nhị là Hải Nhật đại ca, đệ tam là Mộc Tử, nếu ta khiêu chiến nàng còn có thể có hy vọng theo đuổi nàng sao? Đáp án khẳng định là không, vì kế hoạch to lớn của ta, không thể khiêu chiến nàng, a đệ tứ, là tiểu tử Nhật gia tộc, đúng, phải là hắn, hắc hắc, nếu Hải Nguyệt thấy ta đánh bại bạn trai của nàng thì không biết nàng trông thế nào, ha ha, có lẽ có thể tạo một cơ hội cho Mã Khắc, tốt lắm, quyết định như vậy đi.

Tự sướng nghĩ thế, ta không nhịn được cười rộ lên. Mộc Tử bên cạnh liếc liếc mắt, lẩm bẩm trong mồm: " Phôi đản."

Cái lổ tai ta cũng rất thính, liếc mắt nhìn nàng, nhỏ giọng nói: " Học xong ngươi chờ xem đi."

Rất nhanh, một ngày học kết thúc, tiếng chuông hết giờ vừa reo một tiếng, ta đã chạy ra khỏi phòng học, chạy đến dưới lầu, ta hít sâu một hơi, sau đó lớn tiếng hô: "Phong Lương • Nhật, ta là Trường Cung • Uy, ta muốn khiêu chiến ngươi, nghe được thì đến học viện thao trường, ta ở nơi đó chờ ngươi."

Một thanh âm từ một lớp học truyền đến, "Hảo, ta phụng bồi."

Thành công, ha ha, ta chạy như bay đến thao trường, đứng ở giữa thao trường đợi đối thủ của ta.

Ta kiểm tra lại trong cơ thể một chút, ma pháp lực cùng tinh thần lực đều ở trạng thái tốt nhất, ta tin tưởng mười phần vào bản thân mình, bởi vì ta tuyệt đối không tin Phong Lương có thể đối kháng năng lực ma đạo sư của ta.

Xem ra cách khiêu chiến hô to của ta thật là hiệu quả, chỉ trong chốc lát, ta bị đoàn đoàn học sinh vây quanh.

"Người nầy là ai, trước kia chưa từng thấy qua a, lại đi khiêu chiến Phong Lương."

"Hảo đã lâu rồi không ai khiêu chiến học viện thập đại cao thủ, hôm nay lại có hảo hí để xem a."

"Không biết hắn thế nào, nhìn qua rất có khí thế a, không biết ma pháp thế nào."

Chúng đẹ từ gần đó đều nói về chuyện này.

Mã Khắc chạy đến bên người ta, thấp giọng nói: "Lão Đại, ngươi đi khiêu chiến Phong Lương a."

Ta ngạc nhiên hỏi: "Như thế nào, không được sao? Ta vì ngươi a, ta giúp ngươi nói lên vài lời công đạo."

Mã Khắc vội nói với ta: "Lão Đại, Hải Nguyệt nhất định tưởng ta nhờ ngươi khiêu chiến Phong Lương, nàng nhất định càng hận ta a."

Ta cười nói: "Vậy ngươi nói ta làm gì bây giờ, chẳng lẽ ngươi kêu ta thu hồi lời khiêu chiến, ngươi cũng thấy đó, chung quanh nhiều người như vậy, nếu ta thu hồi lời khiêu chiến, từ nay về sau làm sao tới học viện nữa, đã như vậy, ngươi đứng quan chiến đi, dù sao Hải Nguyệt cũng không thích ngươi , làm cho nàng hận ngươi thêm một chút cũng đâu sao, còn để lại thêm ấn tượng nữa."

"Lão Đại, ngươi lý luận lạ đời vậy ……"

Đúng lúc này, Phong Lương Nhật đi tới, bên cạnh đương nhiên đi theo là hồng phấn tri kỷ Hải Nguyệt của hắn.

Hải Nguyệt đang tức giận chạy vọt tới, hướng ta nói: "Ngươi bệnh a, khiêu chiến Phong Lương làm gì, hắn không có đắc tội ngươi a, có bổn sự ngươi đi khiêu chiến đệ nhất nhân Tư Ngõa • Minh đi."

Ta nhìn nàng làm vẻ mặt bất đắc dĩ, mỉm cười nói: "Như thế nào, ngươi sợ người yêu thất bại sao?"

Hải Nguyệt vừa muốn lên tiếng, đúng lúc Mã Khắc nói: "Hải Nguyệt ,Trường Cung không có ác ý, hắn chỉ muốn có danh tiếng mà thôi."

Hải Nguyệt đang tức giận, nhất thời chuyển hướng trút giận sang Mã Khắc: "Đều do ngươi, nhất định là ngươi cổ động hắn, ngươi quả là ti bỉ, ta Hải Nguyệt tuyệt đối vĩnh viễn không yêu kẻ tiểu nhân ti bỉ, hừ."

Mã Khắc sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng tái nhợt, ta vỗ vỗ vai hắn: "Ngươi đừng làm loạn lên, đứng một bên xem đi." Ta đã thực sự nổi giận khi thấy cách đối xử của Hải Nguyệt với Mã Khắc.

Hải Thủy cũng chạy tới, giữ chặt Hải Nguyệt rồi nói: "Thôi, họ đã ở thế cưỡi hổ khó xuống rồi, cứ để họ đấu với nhau một trận xem." Nói xong, còn liếc mắt nhìn ta thật sâu.

Phong Lương lên tiếng trước "Nghe Hải Nguyệt nói, ma pháp của ngươi rất lợi hại, vừa lúc hôm nay, mọi người luận bàn một chút. Hải Nguyệt, không có việc gì, các ngươi đều đi ra khỏi vòng đấu đi."

Rốt cục ta cũng mặt đối mặt cùng Phong Lương ở giữa sân đấu, ta lớn tiếng hô: "Các vị đồng học, mong mọi người thi triển kết giới để tránh ngộ thương." Nhất thời, quanh chúng ta, xuất hiện các loại ma pháp kết giới đồng thời vi xuất, hai chúng ta đều bị kết giới bao vây ở giữa sân.

Hôm nay ta nhất định cấp cho Phong Lương chút lễ độ, cho Hải Nguyệt biết huynh đệ chúng ta không dễ khi dễ.

Ta thủ thế rồi nói với Phong Lương: "đến đây đi, cho ta kiến thức tuyệt thế ma pháp của Nhật gia tộc các ngươi."

Phong Lương mỉm cười: "Hảo, ta đây không khách khí, tự do phong, nghe ta chỉ huy, hình thành cuồng nộ long quyển phong." một cái tiểu long quyển phong hội tụ tại trước mặt hắn, hắn muốn làm gì đây, vì sao không trực tiếp tiến công, dù sao ta có thể không cần niệm chú cũng dụng được ma pháp, không nóng nảy, đợi nhìn xem mới tính cách đối phó sau.

"Tự do phong, nghe ta chỉ huy, hình thành cuồng nộ long quyển phong."

"Tự do phong, nghe ta chỉ huy, hình thành cuồng nộ long quyển phong."

……

Chỉ trong chốc lát, Phong Lương xuất ra 9 tiểu long quyển phong. Ta nói với hắn: "Long quyển phong cường độ này bất luận nhiều ít bao nhiêu đối với ta đều vô dụng, đừng lãng phí ma pháp lực."

Phong Lương nhìn ta cười quái dị: "Phải không? Cuồng bạo long quyển phong a, phóng thích năng lượng hủy diệt của các ngươi, xé rách hết thảy mọi vật trước mắt."

Chú ngữ của hắn, vốn chỉ là tứ cấp long quyển phong tự nhiên mạnh dần lên, va chạm lẫn nhau, cuồn cuộn nổi lên vô số bụi đất cùng cát đá, rốt cục, chín long quyển phong tập hợp lại dần, chung quanh không khí đều bị áp súc, khi long quyển phong tập hợp thành một điểm, chợt nổ mạnh.

Bất hảo, là phong hệ phục hợp ma pháp, lực lượng thật mạnh, ma pháp này có lẽ phải ngoài cấp 7, xem ra gã này Phong Lương không đơn giản a.

Ta vội đặt trước mặt mình ba đạo quang thuẫn, tranh thủ thời gian niệm chú ngữ.

"Vĩ đại quang nguyên tố, thỉnh cho phép ta mượn cường đại của các ngươi, làm cho vô hạn ánh sáng khắp mặt đất, chiếu rọi - Quang diệu cửu châu." Ta lựa chọn lấy cứng đối cứng.

Ta từ trên mặt đất nhẹ nhàng bay lên, cả người phát ra bạch quang chói mắt, ta ngửa đầu, kim đan từ mi tâm xuất ra ma lực che kín toàn thân ta, ta mang quang nguyên tố tụ thành một cột sáng đường kính 2 thước chấn tới phía trước.

"Quang hệ ma pháp sư." Từ chúng đệ tử vây xem phát ra những tiếng kêu sợ hãi.

Bằng ma pháp lực của ta bây giờ, phát ra Quang diệu cửu châu uy lực so với trước kia đương nhiên không thể giống nhau, cuồng bạo long quyển phong cùng Quang diệu cửu châu kịch liệt đấu nhau cùng một chỗ, Phong Lương pháp lực thần kỳ có thể là do phương pháp sử dụng ma pháp của hắn có quan hệ.

Trên thao trường cuồn cuộn gió nổi lên từng trận, do chuẩn bị không đủ, ta cũng bị long quyển phong chấn lui về phía sau ba bước. Không khí hòa hoãn trở lại.

Phong Lương coi như không có chuyện gì, nhưng trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn nói: "Ngươi quả là mạnh khi dễ dàng ngăn cản cuồng quyển bạo phong của ta."

Ta phủi bụi đất trên người rồi nói: "Đã rất lâu không ai có thể làm cho ta rơi xuống hạ phong, ma pháp vừa rồi của ngươi rất mạnh a, là ngươi tự nghĩ ra sao?"

Phong Lương gật gật đầu: "Ta là lợi dụng long quyển phong xoay trên phương hướng bất đồng, làm cho bọn họ va chạm lẫn nhau, cuối cùng hình thành một loại trùng lực cường đại về phía trước ."

Ta kinh ngạc nói: " Ma pháp của ngươi khống chế lực thật sự là rất mạnh a, đến đây đi, làm cho ta xem ngươi còn có tuyệt học nào không, vài ma pháp vừa rồi không có hiệu quả đối với ta đâu."

Phong Lương mỉm cười nói: "Ngươi quả là có phân lượng, còn có lòng nhắc nhở đối thủ, hảo, đối thủ xứng tầm thật sự là khó cầu, làm cho ngươi mở mắt xem chúng ta Nhật gia tộc gia truyền ma pháp."

Nghe thấy gia truyền ma pháp, ta không nhịn được rùng mình, nhớ tới lúc trước chật vật cùng Hải Thủy đối địch, nhất thời hết sức cẩn thận. Âm thầm đem ma pháp lực ngưng tụ vào tay phải.

Phong Lương nhanh chóng niệm ma pháp, rất nhanh đã phát ra 6 đạo phong bích, hiển nhiên là muốn tranh thủ thời gian niệm chú, xem hắn cẩn thận như vậy, ma pháp này khẳng định sẽ không dễ đối phó.

Ta vung tay phải lên, phát ra một đạo quang nhận thật lớn bổ về phía phong bích phòng ngự của hắn. Phong Lương sắc mặt biến đổi, nhanh chóng thì thầm: "Mặt Nhật nhô lên cao, Thiên Cẩu phủ xuống, thôn phệ không thể chống đở, vô tận hắc ám tồn tại trên khắp mặt đất. - Thiên Cẩu Phệ Nhật."

Khi đạo quang nhận của ta thành công phá khai một đạo phong bích cuối cùng thì chú ngữ của hắn cũng đã hoàn thành. Phong Lương vốn da trắng nõn càng trở thành trắng bệch, tóc từ màu vàng trong nháy mắt biến thành thuần màu đen, tất cả dựng đứng lên, trong mắt phát ra quang mang nhiếp nhân, một ít tự phù bí ẩn từ trong miệng hắn phát ra. Chung quanh thân thể xuất hiện một tầng hắc khí như ẩn như hiện.

Quang nhận bổ tới trên đầu hắn, liền cùng hắc khí phát sinh kịch liệt ma xát, quang nguyên tố hình thành lưỡi dao sắc bén giống như bị hòa tan không thể tái phát huy uy lực.

Đây là ma pháp gì vậy, tại sao có vẻ giống như ma pháp của Ma tộc Trúc Can mà ta đã gặp được khi trước, nhưng Phong Lương không phải là người của Nhật gia tộc sao? Làm sao có thể sử dụng hắc ám ma pháp.

Trong đám người đang xem cuộc chiến Mộc Tử đột nhiên phát ra thần thái khác thường, hiển nhiên đối với ma pháp này của Phong Lương phi thường cảm thấy hứng thú.

Xung quanh Phong Lương hắc khí càng ngày càng đậm, trong miệng hắn phát ra thanh âm tà dị: "Đây là đặc kĩ của gia tộc chúng ta Thiên Cẩu Phệ Nhật, toán ngươi vận khí tốt, ta cũng vừa mới được truyện thừa, đặc biệt nó có thể thôn phệ toàn bộ ma pháp nguyên tố cùng với sinh vật trong phạm vi 10 thước, hy vọng ngươi không trở thành người đầu tiên hy sinh vì nó. hắc hắc hắc hắc ……"

Tại phía sau hắn Hải Nguyệt bị hình dáng tà ác của hắn làm cho kinh ngạc, bạch mã vương tử như thế nào trở thành lạnh như băng, dường như đã hoàn toàn biến thành một người khác.

Trong lòng ta sinh ra cảm giác sợ hãi, vội niệm chú ngữ: "Chánh nghĩa quang, nhu hòa quang, ấm áp quang, nghiêm túc quang, sắc bén quang, hủy diệt quang, hội tụ bên người ta, hóa thành vô cùng vô tận ánh sáng tiêu diệt hết thảy tà ác, mang chánh nghĩa lại cho nhân gian - Chúng quang lấp lánh." Đây là tuyệt chiêu của ta, bát cấp quang hệ ma pháp có tính tấn công mạnh nhất.

Phong Lương ma pháp đã hoàn thành, hắn phát ra một tiếng thét lớn đầy thê lương, trên người hắc khí cuồn cuộn tuôn ra ra, hình thành một hình con chó thật lớn, hướng ta lao tới.

Cường đại áp lực phô thiên cái địa tiến tới, trên người ta phát ra kim quang chói mắt, từ giữa mi tâm chui ra một cái kim cầu trong suốt màu vàng, đây là kim cầu trong cơ thể ta, vì muốn làm cho ma pháp uy lực lớn hơn nữa, ta phải phóng nó ra ngoài để gia tăng tốc độ ma pháp hội tụ. Chung quanh vô số quang điểm hướng kim cầu hội tụ tới, tại ta thúc dục, kim cầu phát ra một đạo kim quang đường kính chỉ có 5 li , hướng Thiên Cẩu nghênh chiến.

Thiên Cẩu trên không trung mở rộng miệng mang kim quang hút vào, ta cảm thấy ma pháp lực bị nó nhanh chóng thôn phệ, Phong Lương hình như cũng không hơn gì, lúc Thiên Cẩu bắt đầu thôn phệ kim quang, toàn thân hắn chấn động, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, cố hết sức chống đở. Hắn vẫn không ngừng niệm chú ngữ kỳ bí, hắc khí trên người hắn không ngừng phát ra bổ sung cho Thiên Cẩu.

Như vậy không được, nếu để cho hắn tiếp tục duy trì, năng lượng của ta càng ngày càng giảm, cuối cùng nhất định sẽ bị nó thôn phệ, chỉ có thể liều mạng.

Ta liều mạng thúc dục kim cầu phát ra kim quang tấn công tới Thiên Cẩu, kim cầu cùng kim quang đồng thời biến mất trong miệng Thiên Cẩu, ta trong lòng phi thường khẩn trương, nếu không thể tiêu diệt được nó có thể ta sẽ không còn ma pháp lực, cho dù về sau có thể khôi phục nhưng cũng sẽ làm công lực giảm đi rất nhiều.

Thiên Cẩu tại không trung dần mất đi hình dáng Thiên Cẩu, "Phanh." Một tiếng, Thiên Cẩu do hắc khí hình thành nổ mạnh ra, trên không trung chỉ còn lại một kim cầu ảm đạm không còn ánh sáng rực rỡ nữa, ta vội mang nó thu trở về, ma pháp lực của ta tiêu hao thật lớn, kim cầu hoàn hảo còn không có bị thôn phệ hết.

Đối diện trên mặt Phong Lương xuất hiện một vẻ quái dị, ta thầm kêu một tiếng, bất hảo, Phong Lương phun ra đầy trời huyết vụ, máu tươi từ thất khiếu hắn chảy ra, thân thể hắn ầm ầm rơi xuống đất.

Ta dụng một cái đoản khoảng cách thuấn di đến bên người hắn, trong lòng thầm than, vừa rồi ta căn bản không thể lưu thủ, nếu không có lẽ sẽ bị ma pháp của hắn phát ra thật sự thôn phệ.

Ta đi tới trước người hắn, tóc hắn đã khôi phục lại màu sắc tự nhiên, nhìn vô cùng thê lương, ta dùng hết dư lực dụng nguyên linh khôi phục thuật nhằm ổn định nguyên thần của hắn.

Chung quanh kết giới đã tản, Hải Nguyệt là người đầu tiên chạy tới, trong mắt bắn ra tia ngoan độc, gắt gao nhìn chằm chằm ta rồi nói: "Ngươi quả là ác độc, Phong Lương mà chết, ta phải cho ngươi chôn cùng hắn. Ôn nhu thủy, hóa băng thành trùy, đánh." Một quả băng trùy hướng ngực ta vọt tới.

Ta vừa mới đem tất cả năng lượng còn thừa đều dồn để bảo trụ tánh mạng hắn, thở phào nhẹ nhỏm. Đúng lúc ta cả người vô lực mắt nhìn băng trùy bay tới muốn xuyên thủng ngực ta thì trong cơ thể ta đột nhiên xuất hiện một cổ năng lượng mà ta không quen thuộc trực tiếp đối kháng với băng trùy.

Nhưng băng trùy cường đại cũng đánh ta bay lên, mãnh liệt chấn động tới nội tạng, ta "Oa" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi

Bình luận





Chi tiết truyện