Ta phi thường thản nhiên, nhìn thẳng sư phụ, sau đó cầm tờ giấy đặt lên bàn, sau khi tự nhiên bỏ cái phao của ta lên một góc sáng sủa như một vật bình thường, lão nhân trừng trừng mắt, rốt cục không có dũng khí tố cáo và lấy tội chứng của ta ra.
Chờ lão xoay người đi, ta thở ra một hơi thật dài, thầm nghĩ: nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. Mộc Tử ở cạnh ta đã gục xuống bàn mà không ngừng cười thầm.
Ta nhỏ giọng nói: "Cẩn thận để dịch bài ra cho huynh xem với." Mộc Tử lúc này mới cố nén cười, ngước đầu lên tiếp tục làm bài.
Ta nhìn lại bài kiểm tra của mình, bởi vì vừa rồi chép tốc độ tương đối nhanh, đã viết hơn một nửa, đã có thể thuận lợi quá quan, nội dung còn lại là do ta viết loạn lên, dựa theo ý của phần trên tờ giấy mà ta vừa đọc được.
Rốt cục cũng đến lúc hết giờ, bài kiểm tra cũng đã thu lại, ta đắc ý: "Khẳng định không có chuyện gì, ha ha, cám ơn muội. Huynh mời muội ăn cơm thế nào?"
Mộc Tử nói: "[Ngươi vừa rồi phản ứng quả là nhanh, sư phụ đều muốn bị ngươi chọc giận đến chết mất, biết rõ ngươi tác tệ nhưng không thể bắt được chứng cớ."
Ta dương dương đắc ý cười nói: "Đương nhiên, muội rốt cuộc đi hay không đi ăn cùng huynh a."
Mộc Tử nghĩ nghĩ, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, trầm ngâm nói: "Được rồi, bất quá, không thể cùng ăn ở phòng ăn của trường học được, ta đi ra bên ngoài ăn nhé."
Ta xởi lởi nói: "Không thành vấn đề, địa điểm tùy muội chọn, giữa trưa học xong chúng ta sẽ đi."
"Đó là ngươi nói đó nhé, ngươi mang thêm nhiều tiền vào, ta ăn rất nhiều đó."
Ta nghĩ thầm rằng: ngươi có thể so sánh về ăn với ta sao, ta nổi danh quang hệ phạn dũng, hắc hắc, để xem ai ăn nhiều hơn ai. Ngoài miệng đương nhiên không thể nói như vậy, ta nói: "Yên tâm đi, cam đoan muội sẽ được ăn thật no thật ngon, hài lòng chứ."
Mộc Tử mỉm cười: "Hảo a, ta cũng lâu rồi không có được ăn tử tế, ta sẽ ăn thiệt nhiều thiệt nhiều món ngon."
Lần đầu tiên Mộc Tử phi thường hòa hợp cùng ta, học xong buổi sáng, ta đi theo nàng ra khỏi học viện, đông xuyên tây tẩu, đi cả nửa ngày đều còn chưa tới nơi.
"Tiểu thư, muội muốn dẫn ta đến nơi nào a."
Mộc Tử nhìn ta cười thần bí, nói:" Sao vậy, còn sợ ta lập mưu hại ngươi a, mời ta đi ăn sao còn hỏi nhiều như vậy."
Ta vội nói "Hảo hảo hảo, ta đi theo muội là được." Ta đường đường là ma đạo sư ta sợ ai.
Rốt cục tới nơi, không phải đâu, đây là quán cơm sao? Mộc Tử dẫn ta tới một chỗ kim bích huy hoàng. Quả thực rộng như hoàng cung, mặc dù ta chưa đi đến hoàng cung. Mặt trên có chữ vàng thật lớn - Bích Hải Triều Thăng. Hai người phục vụ đi tới, khách khí hỏi: "Tiên sinh, tiểu thư tới dùng bữa sao?"
Mộc Tử gật gật đầu, nói: "Hai vị, cho chúng ta một nơi thật thanh tịnh."
Phục vụ mỉm cười nói: "Hoan nghênh nhị vị quang lâm." Nơi này phục vụ quả là lịch sự, chúng ta đi theo phục vụ vào Bích Hải triều thăng tửu lâu.
Oa, bên trong càng hào hoa, trên mặt đất là thảm dày êm mịn danh quý, nơi nơi đều là kim bích huy hoàng, phục vụ dẫn chúng ta tới một chỗ gần cửa sổ ở tầng hai, lấy ghế cho chúng ta rồi mới nói: "Thỉnh chờ, phục vụ sẽ tới ngay." Nói xong trở lại vị trí của mình.
Quả nhiên, một nữ phục vụ còn trẻ đi tới, đem thực đơn đưa cho ta, vì tỏ vẻ thân sĩ phong độ, ta liền nhường Mộc Tử, làm vẻ lịch sự.
Mộc Tử không khách khí tiếp lấy, mở ra một tờ, đại khái nhìn qua, sau đó trả thực đơn cho phục vụ rồi gọi: "Trước tiên cho mỗi loại một phần, cho thêm một bình bích hải triều thăng."
Phục vụ viên giật mình nhìn Mộc Tử, nói: "Nhiều như vậy, hai vị có ăn được hết không? Nơi này chúng ta không thể trả lại được đâu."
Mộc Tử cau mày hỏi: "Tại sao ngươi biết trước chúng ta sẽ không ăn hết." Phục vụ viên đáp lên tiếng rồi quay lưng đi xuống.
Ta hỏi: "Bích hải triều thăng là cái gì, không phải tên của quán này sao?"
"Ngươi còn không biết, Bích Hải triều thăng quả là phi thường nổi danh hảo tửu, phạn quán cũng vì vậy mà đắc danh, cho nên lão bản cũng đổi tên quán thành Bích Hải triều thăng."
Nguyên lai là như vậy, ta hỏi"Muội hình như rất quen thuộc nơi này a, có phải là thường tới nơi này không."
"Đúng vậy, trước kia ta thường tới, nhưng ta đã tiêu hết tiền của nhà cho ta nên giờ chỉ có thể ăn ở phòng ăn của trường."
Ta kinh ngạc: "Muội thích ăn như vậy sao? Lại đem tất cả tiền đều dùng để ăn cơm." Mặc dù ta cũng rất thích ăn, nhưng vẫn còn dưới nàng.
Mộc Tử cười, nói: "Đúng vậy, ăn là sở thích lớn nhất của ta, thức ăn của loài người quả thực rất ngon, quả thực quá tuyệt vời."
"Loài người chúng ta? Muội không phải người a!"
Mộc Tử hình như bị nói trúng tim, cả giận nói: "Ngươi mới không phải là người, chán ghét, chỉ là ăn cơm thôi, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, ngươi tiếc tiền à."
Ta lập tức đầu hàng, nói: "Hảo, hảo, hảo, ta không hỏi là được."
Đến lúc mâm được dọn ra, ta mới biết được vì sao vừa rồi phục vụ viên chỉ sợ chúng ta ăn không hết, Mộc Tử vẫn bình tĩnh coi như không có gì, phục vụ đã bày ra cả nửa bàn thức ăn.
"Nhiều như vậy a, không sợ lãng phí sao."
Mộc Tử chu môi nói: "Ai nói là lãng phí, nhanh ăn đi." Nói xong tự gắp cho mình một miếng thịt khoái long, ăn vào quả là có hương vị mới riêng "ăn ngon, ăn ngon, đã lâu không có ăn ngon như vậy. Quá tuyệt vời."
Dù sao cũng là ta trả tiền, không ăn thì phí tiền sao, ta cầm lấy Bích Hải triều thăng uống một ngụm, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái trong nháy mắt thẩm thấu suốt toàn thân ta, thật sự là rất hấp dẫn.
Ta hô lên một tiếng" Bắt đầu." Bắt đầu cuộc chiến. Thức ăn ở đây thật sự là sắc, hương, vị đều toàn vẹn, ngon đến nỗi ta suýt nữa nuốt cả đầu lưỡi của chính mình, thật sự là rất ngon, Mộc Tử quả là biết chọn nơi để ăn, mâm cỗ trước mắt bị chúng ta không ngừng tiêu diệt.
Nửa tiếng qua đi, trước mặt ta có mười mấy cái đĩa trống, đồ ăn ở đây quả thật rất ngon, đây là bữa ăn nhiều nhất của ta từ trước đến nay, ta thỏa mãn vỗ vỗ bụng mình, thở ra một hơi dài, nhìn về phía Mộc Tử.
Oa, không phải đâu, nàng vẫn còn ăn, chiến đấu lực của nàng quá mạnh mẽ, mâm cỗ trước mặt không còn lấy một chút.
Ta nhìn thấy lại có một món mới được bê ra liền nói: "Muội ăn chậm thôi. Đừng gấp."
Mộc Tử vừa tiếp nhận đồ ăn, liền gắp một miếng vào miệng. Mơ hồ nói: "Ngươi mau ăn đi, ta không khách khí." Nói xong, lại tiếp tục phấn đấu.
Ta trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, đến lúc đồ ăn đồ uống đều bị nàng tiêu diệt không sót món nào.
Mộc Tử thở ra một hơi, xoa xoa tay, thỏa mãn nói: "Hảo bổng nga, đã lâu rồi không có ăn ngon như vậy."
"Muội thật lợi hại, huynh cam bái hạ phong, ăn nhiều như vậy, muội không sợ trướng bụng sao ?"
"Sẽ không trướng a, hệ thống tiêu hóa của ta rất tốt, mới nói chuyện, ăn cũng chưa phải rất nhiều mà. Phục vụ viên, lại cho ta hai suất du phanh địa long nhục, một suất lam kình sí, hai suất điềm điểm, hai suất băng kích lăng."
Nghe thấy nàng gọi đồ, ta vội nói: "Ta no rồi, không ăn được nữa."
Mộc Tử thản nhiên nói: "ngươi không ăn ư, ta còn muốn ăn nữa."
Ta lẳng lặng nhìn nàng còn tiêu diệt nốt một đĩa gì đó xong Mộc Tử vỗ vỗ bụng, nói: "Thống khoái nga, hảo a, thanh toán đi, ta ăn xong rồi."
Ta âm thầm gạt mồ hôi lạnh, nàng rốt cục đã ngừng ăn.
Ta gọi phục vụ nói ta muốn thanh toán, chỉ trong chốc lát, phục vụ viên cầm hóa đơn đi tới, mỉm cười nói: "Tiên sinh, tổng cộng 103 toản thạch tệ 4 kim tệ 8 ngân tệ."
Ta kinh hô: "Cái gì, Ăn vàng à? Sao hết nhiều như vậy." Ánh mắt nữ phục vụ chợt lóe lên ý chê ta nhà quê nhưng nàng vẫn kiên nhẫn nói: "Tiên sinh, thực vật của chúng ta đều là tương đối hi hữu, thịt địa long là 2 toản thạch tệ một phần ……"
Khó trách Mộc Tử muốn ta mang theo nhiều tiền, bị chặt đẹp rùi.
Mộc Tử đứng một bên: "Oa, nhiều như vậy a, huynh trước kia ta tiêu nhiều nhất cũng chỉ có 70 cá toản thạch tệ."
Ta còn chưa nói cái gì, từ không gian đại trung lấy ra tử tinh tạp đưa cho phục vụ viên, phục vụ viên cung kính tiếp lấy rồi nói: "Ngài chỉ dùng tử tinh tạp a, vậy chúng tôi phải đi đổi ở tiền trang, mong ngài đợi chút." Nghe nàng nói trong lòng ta cũng có chút tự kiêu hãnh.
Mộc tử gây thơ: "Dụng cái này thật là tiện a, ta cũng muốn có một cái."
Ta đã quyết định từ nay về sau tận lực tránh mời Mộc Tử đi ăn, danh hào phạn dũng có lẽ muốn cấp cho nàng.
Mộc Tử đột nhiên dụng ánh mắt đáng thương nhìn ta ta.
Ta hỏi: "Làm sao vậy?"
Mộc Tử ngượng ngùng nói: "Ta có thể mua thêm một bình Bích Hải triều thăng được không, trở về uống buổi chiều, hảo hảo uống nga, chỉ cần năm toản thạch tệ mà thôi."
Ta nhất thời cảm giác một trận thiên toàn địa chuyển, miệng lẩm bẩm: "Hảo, tùy tiện muội."
Bình luận
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 39
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 38
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 37
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 36
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 35
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 34
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 33
- Chương 33
- Chương 33
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 32
- Chương 32
- Chương 32
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 31
- Chương 31
- Chương 31
- Chương 31
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 30
- Chương 30
- Chương 30
- Chương 30
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 29
- Chương 29
- Chương 29
- Chương 29
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 28
- Chương 28
- Chương 28
- Chương 28
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 27
- Chương 27
- Chương 27
- Chương 27
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 26
- Chương 26
- Chương 26
- Chương 26
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 25
- Chương 25
- Chương 25
- Chương 25
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 24
- Chương 24
- Chương 24
- Chương 24
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 23
- Chương 23
- Chương 23
- Chương 23
- Chương 23
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 22
- Chương 22
- Chương 22
- Chương 22
- Chương 22
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 21
- Chương 21
- Chương 21
- Chương 21
- Chương 21
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 20
- Chương 20
- Chương 20
- Chương 20
- Chương 20
- Chương 20
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 19
- Chương 19
- Chương 19
- Chương 19
- Chương 19
- Chương 19
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 18
- Chương 18
- Chương 18
- Chương 18
- Chương 18
- Chương 18
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 17
- Chương 17
- Chương 17
- Chương 17
- Chương 17
- Chương 17
- Chương 17
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 14
- Chương 14
- Chương 14
- Chương 14
- Chương 14
- Chương 14
- Chương 14
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 11
- Chương 11
- Chương 11
- Chương 11
- Chương 11
- Chương 11
- Chương 11
- Chương 11
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1