chương 25/ 25

“Mũ mang xong chưa?”

“Có!”

“Kiểm tra túi!”

“Báo cáo Đạt Đạt, toàn bộ đều ở đây.”

“Chúng ta chờ ba ba đi ra là có thể xuất phát!”

“Muôn năm!”

Thẩm Quần mới vừa ra khỏi cửa đã thấy tiểu Mông và Lôi Nhất Minh một lớn một nhỏ bộ dáng như đang chờ xuất phát, nhìn cách bọn họ ăn mặc, không ai dám hoài nghi đây có phải người một nhà hay không.

“Ba ba, ba ba thật chậm chạp a, chúng ta phải nhanh lên, xe của ông nội đã chờ ở ngoài rồi.” Tiểu Mông không biết đã nhòm qua cửa sổ bao nhiêu lần nhanh chóng chạy đến báo cáo tin tức chính xác.

“Sao cậu không nói sớm cho tôi biết?” Sao có thể để lão nhân gia chờ chứ? Thẩm Quần liếc nhìn Lôi Nhất Minh mang theo ý trách cứ. Người kia bày ra vẻ mặt vô tội, ‘tôi đã nói anh nhanh lên, anh lại muốn đi kiểm tra cửa sổ, sao có thể trách tôi chứ?’

Khó có dịp hẹn cha mẹ Lôi Nhất Minh ra ngoại thành chơi, Thẩm Quần vốn muốn sắp xếp mọi chuyện thật tốt, kết quả là chỉ có kiểm tra cửa sổ một chút mà để hai vị lão nhân phải đợi, bảo làm sao y có thể an tâm được chứ!

“Các ngươi còn ở đó ngơ ngác cái gì, còn không mau xuống đi, sao có thể không biết xấu hổ mà để lão nhân gia chờ a!” Người mới nãy còn chậm chạp thoắt cái đã biến thành người vô cùng tích cực. Nhìn thấy y như thế, Lôi Nhất Minh nhịn không được có chút vừa buồn cười vừa đắc ý, vì vậy cầm lấy chìa khóa trên bàn, một tay cầm theo đồ đạc chuẩn bị xuất môn, một tay dắt tiểu Mông theo sát, khóa cửa.

Mới vừa xuống lầu, liền thấy Lôi Vạn Niên và Vương Tú Nhã không ngồi trong xe mà đứng dưới tàng cây sắm soi cây cổ thụ này. Thấy bọn họ xuống tới liền vui vẻ vẫy tay với tiểu Mông, “Tiểu Mông, nhanh qua đây, để ông bà nội ôm một cái.”

Tiểu Mông vốn đã làm người ta phải thương yêu, giờ lại chu cái miệng nhỏ nhắn ra, hôn mỗi người một cái, làm hai vị lão nhân tâm hoa nộ phóng (vô cùng vui vẻ).

“Thật xấu hổ, là do cháu chậm chạp làm hai bác phải chờ. Cũng, cũng không để hai bác lên lầu ngồi, cháu thực sự vô phép quá.” Thẩm Quần đứng bên cạnh nhẹ giọng xin lỗi.

Lôi Vạn Niên đứng thẳng người lên, vừa ôm tiểu Mông vừa lắc đầu, cười với y, “Đứa trẻ này, sao lại xa cách như thế? Ta và mẹ Nhất Minh cũng không phải người ngoài, cần gì phải để ý này nọ như vậy.”

“Đúng vậy!” Vương Tú Nhã cũng vờ tức giận mà nhíu mày, “Quả thực là xem hai người lão nhân gia ta đây là người ngoài mà.”

“Cháu không phải có ý này.” Thẩm Quần nhìn Lôi Nhất Minh với ánh mắt cầu cứu, ngụ ý ‘cậu mau thay tôi giải thích chút đi.’

Lôi Nhất Minh cười, mở cửa xe ra, “Được rồi được rồi, đại gia đừng nói nữa, mau lên xe đi, lộ trình nguyên ngày hôm nay của chúng ta nhiều lắm a, đừng có đứng đó kì kèo mè nheo như người nào đó a, lãng phí thời gian lắm!”

“Đúng vậy, ba ba chậm nhất.”

“Lên xe, lên xe.”

Thừa dịp đại gia lên xe, Lôi Nhất Minh kéo Thẩm Quần bên cạnh, cúi đầu, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nhẹ nhàng nói vào bên tai y, “Tôi cứu ánh lần này đó, anh báo đáp tôi thế nào a? Buổi tối thay tôi…” Nói đến đây còn cố ý dừng lại, dùng môi nói hai chữ không ra tiếng, “Chà lưng.”

Người kia! Thẩm Quần cắn môi dưới, chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, ngực lại nổi lên trận ngọt ngào nhàn nhạt.

************************

Không lâu sau khi công ty con mới được thu mua của Lôi Nhất Minh xảy ra chuyện.

Sự việc tuy đã điều tra được, nhưng bởi vì truyền thông đưa tin lung tung nên cũng có ảnh hưởng không nhỏ đến công ty. Sợ cứ tiếp diễn như vậy, mệt mỏi tích tụ lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến thân thể hắn, hơn nữa vợ chồng Lôi Vạn Niên rất nhớ tiểu Mông; nên Thẩm Quần mới lớn mật đích đề nghị, không bằng đại gia cùng đi dã ngoại ở ngoại ô đi một chút.

Người yêu có thể nghĩ như vậy, Lôi Nhất Minh đương nhiên không gì vui bằng; dù sao đã từng là người không hề tự tin mà giờ có thể đưa ra đề nghị dũng cảm như thế, nói thế nào cũng đã là tiến bộ vượt bậc rồi. Thích một người, còn có thể cùng người nhà mình hảo hảo ở chung, chịu thay đổi mình vì hắn thì còn chuyện gì vui vẻ hơn được nữa chứ?

Cho nên hắn có phải sắm vai tài xế đi nữa thì hắn vẫn cam tâm tình nguyện, rất vui sướng, vô cùng vui sướng a!

“Có muốn uống gì đó không?” Nhìn Lôi Nhất Minh đang lái xe, Thẩm Quần lấy nước uống đã cuẩn bị tốt từ trong túi, “Nước ô mai nhé?”

“Không cần, tôi đang lái xe mà!” Ngồi trên xe này là tính mệnh già trẻ nhà hắn, hiển nhiên không thể phân tâm. Mỉm cười với Thẩm Quần, Lôi Nhất Minh nhìn qua kính chiếu hậu, thấy cha mẹ mình hiển nhiên cưng chiều tiểu Mông thế nào, ba người đã cùng nhau chơi đùa vui vẻ, thảo nào người ta vẫn nói ‘người già như trẻ con’.

“Cho tiểu Mông uống đi.”

Thẩm Quần cúi đầu, lấy cái ly nhỏ ra, nhẹ giọng nói, “Vừa rồi tôi đã cho họ uống rồi.” Sau đó rót một chút vào ly, lén quay đầu nhìn thoáng qua mấy người ngồi phía sau, “Tôi cầm cho cậu, cậu dùng ống hút uống được không?”

“Anh muốn đút cho tôi?” Rõ ràng biết tính tình Thẩm Quần dịu ngoan như thế nào, Lôi Nhất Minh cố ý đùa giỡ y, “Anh đút thì tôi uống.”

“Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn nói những lời này…” Lấy ống hút ra, đưa tới bên miệng hắn, Thẩm Quần nhẹ giọng oán giận, nhưng sắc mặt lại dần dần đỏ lên.

“Có bao nhiêu tuổi cũng phải ngon ngọt nha!” Lôi Nhất Minh không biết mình làm sai cái gì, vừa tiếp tục khoái trá lái xe, vừa uống nước ô mai mĩ vị.

“Ông nội, ba ba đút Đạt Đạt ăn cái gì vậy?” Tiểu Mông thấy chuyện mờ ám phía trước, đồng âm không cố kị (lời trẻ con không kiêng dè) kêu lên, “Cháu cũng muốn.”

“Đạt Đạt phải lái xe, không có tay nào nha.” Trái ngược với Thẩm Quần đang bối rối, Lôi Nhất Minh lại rất thoải mái.

“Cháu cũng muốn đút cho Đạt Đạt ăn.” Tiểu Mông chưa từ bỏ ý định đứng lên tranh việc đưa đồ uống cho Lôi Nhất Minh, buộc hắn phải uống một ngụm. Trẻ con như nó đương nhiên không thể nào điều chỉnh độ mạnh yếu; mắt thấy cái ly sắp bị hất đổ, hắn bất đắc dĩ phải đưa tay ra bắt lấy, “Được rồi được rồi, Đạt Đạt tự uống.”

Tiểu Mông cảm thấy mĩ mãn, không phát hiện lời nói và hành động trước sau của hắn không đồng nhất, trái lại vui vẻ trở lại chỗ ngồi, tiếp tục nói chuyện ở nhà trẻ cho hai vị lão nhân gia nghe.

Lôi Vạn Niên hơi trừng mắt với Lôi Nhất Minh, ám chỉ hắn đừng có nói dối không chớp mắt trước mặt trẻ con thế nữa. Lôi Nhất Minh làm mặt dửng dưng, tiện tay vỗ vô mu bàn tay Thẩm Quần. Thẩm Quần cúi đầu không để ý đến hắn, vẻ mặt thẹn thùng.

“Đều lão phu lão thê rồi, da mặt sao còn mỏng như thế a!” Khóe miệng khẽ nhếch, Lôi Nhất Minh liếc mắt nhìn y.

(lão phu lão thê: vợ chồng, không phải kiểu vợ chồng già mà là cách gọi vợ chồng của người TQ.)

“Hảo hảo lái xe đi!”

************************

Cho đến khi đến nơi, hai người chỉ dám len lén nắm chặt tay nhau, còn cái loại hành động như đút này no ‘quá mức thân mật’ thì Thẩm Quần không dám làm nữa.

Lôi Nhất Minh tuy có bất mãn với y, nhưng cũng may đường không phải quá xa, chưa tới bữa trưa mà đoàn người đã đến nơi rồi. Vương Tú Nhã ôm tiểu Mông xuống xe trước. Tiểu Mông lần đầu tiên rời khỏi thành pố đến vùng ngoại ô liền cảm thấy vô cùng hứng thú, quay đầu nhìn hết núi non đến dòng suối, vẻ mặt hiếu kì, hận không thể lập tức đến thám hiểm.

Lôi Nhất Minh là lao động chính, đương nhiên phải phụ trách chuyển đủ thứ, Thẩm Quần chỉ hỗ trợ cho hắn, Chờ bọn họ sắp xếp xong hết, Lôi Vạn Niên lấy dụng cụ câu cá ra, chia cho Thẩm Quần và Lôi Nhất Minh, “Đến đến dến, hôm nay theo lão nhân ta thả câu đi! Ta đã hỏi thăm rõ ràng, chỗ này là nơi câu cá tốt nhất đó; nói không chừng bữa trưa nay chúng ta còn có thêm đồ ăn đó!”

“Nhưng cháu không biết câu.” Cầm cần câu, Thẩm Quần thành thật nói, “Cứ để chau làm cơm đi! Cháu có mang theo vỉ nướng, giờ cháu đi nhóm lửa, chờ hai người câu được cá, việc xử lý gì gì đó giao cho cháu được rồi. Hơn nữa tiểu Mông…”

“Đừng gấp thế, không phải còn có mẹ Nhất Minh sao?” Lôi Vạn Niên khát tay với Thẩm Quần, “Cậu cho là Nhất Minh biết câu cá chắc? Đi câu đi, không vui chút nào cả.”

“Ba ba thật hăng hái, chúng ta bồi ông đi!” Lôi Nhất Minh xoay người quay về xe, cầm mũ đội lên đầu Thẩm Quần, “Nếu sợ câu không được còn có thể hỏi tôi mà! Đến lúc đó tôi sẽ cho anh một nữa, không để anh phải mất mặt đâu.”

“Đúng là khẩu khí của nhóc con! Tiểu Quần, chúng ta cũng không để nó khinh thường thế được.” Lôi Vạn Niên chỉ vào con trai, vẻ mặt không phục.

“Ân, cháu nghe ngài.” Thẩm Quần không phục liếc Lôi Nhất Minh một cái, lại vì hành động trẻ con của mình mà nở nụ cười.

Vương Tú Nhã cũng đã mang tiểu Mông đi dạo một vòng trở về, “Ông nội và bọn họ muốn câu cá đó. Tiểu Mông, chúng ta qua đó làm trọng tài đi.”

“Được!” Tiểu Mông vui vẻ hoan hô, “Cháu muốn làm trọng tài!”

“Được, làm trọng tài, người thua phải rửa chén.”

“Không thành vấn đề!”

“Tiểu Mông, nhóc nói coi ai thắng hả?” Lôi Nhất Minh móc mồi vào cần câu, cố ý trêu nó.

“Ân?” Tiểu Mông suy nghĩ một chút, ánh mắt từ trên người Lôi Nhất Minh chuyển qua Thẩm Quần, sau đó lại từ Thẩm Quần chuyển qua Lôi Vạn Niên, cuối cùng giơ hai tay lên kêu to, “Ông nội thắng, ông nội sẽ thắng.”

“Ai, cháu ngoan! Đến, hôn ông một cái, nhìn ông cho cháu con cá lớn thế nào, cho cháu ta nấu canh ăn.” Lôi Vạn Niên đắc ý dào dạt, cũng móc mồi câu, “Chuẩn bị cho tốt, bắt đầu rồi nga.”

Tay chân không lanh lẹ bằng Lôi Nhất Minh và Lôi Vạn Niên, Thẩm Quần rõ ràng chậm hơn nhiều. Chờ y thả câu xuống sông, Lôi Vạn Niên nhịn không được nhắc nhở y, “Ôi, tiểu Quần, vị trí của cậu gần bờ quá, không tốt đâu; mau đến chỗ nước sâu một chút, cũng đừng để bóng mình in xuống nước. Cá rất tinh, thấy bóng cậu thì nó sẽ không cắn câu đâu.”

“Vậy ạ?” Thẩm Quần không biết những điều đó, nhanh chóng thu lại dây câu, lại đi tìm vị trí khác.

Lôi Nhất Minh thấy y không biết nên đứng chỗ nào, nhịn không được cười ha hả, “Quên đi, tiểu Quần! Anh có đứng đâu cũng như nhau thôi, dù thế nào cũng không câu được đau. Anh đến chỉ là góp cho đủ số thôi, cứ tùy tiện làm ra vẻ đang câu là được rồi.”

“Cậu lại chọc tôi.” Thẩm Quần trừng hắn, nhẹ giọng phản bác, “Tôi cũng chưa bao giờ thấy cậu đi câu nha.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy hai mắt Lôi Nhất Minh tỏa ánh sáng, nhẹ tay giật lên, cần câu vẽ một vòng cung duyên dánh trên mặt nước, trong lưỡi câu là một con cá đang quẫy mạnh.

“Cáp, bây giờ tôi đủ tư cách nói anh chưa? Tiểu ngốc nghếch!” Lôi Nhất Minh đắc ý dào dạt cẩn thận gỡ cá xuống, bỏ vào thùng nước.

“Vậy mà cũng gọi là cá?” Lôi Vạn Niên hồi lâu không nói lời nào, giờ cười nhạt, “Đo thử xem có phải nó chỉ dài hơn đầu ngón tay út của con không?”

Lời này cũng là thật, con cá này đúng là có hơi nhỏ. Lôi Nhất Minh vừa đắc ý, giờ không biết nói sao, quay đầu nhìn Thẩm Quần tìm đồng minh, “Tiểu Quần anh nói đi, ít nhất tôi là người đầu tiên câu được cá, đúng không? Không được chơi xấu a! Nói thế nào cũng là tôi thắng, đúng không?”

“Tiểu Quần, cậu đừng sợ nó, mới nãy nó mới chọc cậu, giờ đừng giúp nó nói.” Lôi Vạn Niên bên cạnh gấp rút nhìn y, một bước cũng không nhường, “Tiểu tử thối, ta cảnh cáo con, đừng thấy tính tình Thẩm Quần tốt mà buộc nó phải nói lời trái lương tâm.”

“Tiểu Quần, anh làm chứng đi.”

“Tiểu Quần, đừng sợ nó.”

Một bên là người yêu, một bên trưởng bối tôn kính, Thẩm Quần chỉ có thể mỉm cười ho khan, “Lôi bá bá, theo lý thuyết thì Nhất Minh là người đầu tiên câu được cá.”

“Nghe thấy chưa, lão ba ba, tiểu Quần không bao giờ nói dối.” Lôi Nhất Minh đắc ý nhíu mày, chỉ vào con cá nho nhỏ trong thùng, “Dù nó chỉ to hơn chiếc đũa một chút nhưng cũng là con cá do ta bắt được đầu tiên, Nguyện ý chịu thua đi, lão ba.”

“Ai, thằng nhóc này!” Lôi Vạn Niên thở dài, vừa muốn nói gì, lại nghe thấy Thẩm Quần nói tiếp, “Nhưng Lôi bá bá cũng không cần tức giận. Nếu Nhất Minh coi con cá bé như ngón tay kia như bảo bối thì cũng hiểu hắn như thế nào rồi, chỉ với tiêu chuẩn như thế thì đương nhiên không thể so sánh với cao thủ chân chính như Lôi bá bá đây được. Ngài nhường hắn được rồi, hà tất phải chấp nhặt làm gì?”

Tình thế chuyển biến đột ngột, Lôi Nhất Minh mới giương vẻ mặt giương giương tự đắc thì giờ trên mặt đã nổi đầy hắc tuyến. “Tiểu Quần, nói nữa ngày, hóa ra là anh pha trò đùa cợt tôi!”

“Không có, không có, tôi sao só thể đùa cợt cậu chứ? Tôi nói thật đấy chứ!” Nhịn cười, Thẩm Quần nghiêm trang nói.

“Không sai, không sai, tiểu Quần nói đúng! Nhất Minh, thằng nhóc này cũng chỉ có thế thôi, may mắn như mèo mù vớ cá rán thôi, chúng ta không cần tranh với nó. Nó là người đầu tiên, chúng ta tiếp tục câu cá thôi.”

“Ân.”

“Tôi nói nhị vị hai người, thật đúng là khinh thường người khác a! Hôm nay tôi sẽ cho hai người xem thực lực của tôi.” Nói xong Lôi Nhất Minh xách thùng nước lên, đổ cả cá cả nước xuống sông. “Tôi phải câu được một con cá lớn, cho hai người nhìn, cho các người thua tâm phục khẩu phục.”

“Là cậu tự thả đó nha, chúng ta không ép cậu nha.”

“Cũng đừng hối hận a!”

Mắt thấy thắng lợi đã tới tay mà còn bị ném ra ngoài, Thẩm Quần và Lôi Vạn Niên nhìn nhau cười, nụ cười không được mấy tốt lành gì. Ngực không hẹn mà cùng nghĩ, có đôi khi, Lôi Nhất Minh khôngo khác một tên nhóc con là bao.

Thế nhưng cũng không biết có phải bị Lôi Vạn Niên nói trúng hay không mà vận Lôi Nhất Minh thực sự chỉ dừng ở đây, từ đó đến lúc câu xong, ngay cả nửa con cá hắn cũng không câu được nữa. Ngay cả Thẩm Quần đánh bậy đánh bạ cũng câu được vài con, đương nhiên cao thủ như Lôi Vạn Niên thì khỏi phải bàn, trong thùng nhanh chóng đầy hơn phân nửa.

Tiểu Mông chạy tới chạy lui, bên này nhìn một cái, bên kia nhìn một cái, bái phục Lôi Vạn Niên tới cực điểm, nghĩ ông nội quả nhiên là người lợi hại nhất thế giới. Lôi Vạn Niên đã nắm chắc phần thắng lại càng tỏ ra cao hứng, bắt đầu chỉ bí quyết cho tiểu Mông. Tiểu Mông tuy vẫn còn nhỏ nhưng là đứa trẻ khá thông minh, dưới sự chỉ dẫn của Lôi Vạn Niên cư nhiên cũng may mắn câu được một con cá không nhỏ. Lôi Vạn Niên càng khoa trương, cười Lôi Nhất Minh không có gì, đúng là làm cho hắn bực mình muốn nổi khùng luôn.

Đến cuối cùng, trận thi câu cá này, thùng của Lôi Nhất Minh trống không. Đến khi mọi người thu cần, hắn còn không cam tâm, đứng đó chuẩn bị đến chố khác câu tiếp.

“Có hối hận khi thả con cá kia xuống không? Bằng không bây giờ cậu cũng không phải không có gì.” Thu dọn dụng cụ xong, Thẩm Quần đứng bên cạnh hắn, nhìn hắn cười, thấy hắn vừa nóng vừa đổ nhiều mồ hôi, liền cầm khăn mặt lau cho hắn. “Được rồi được rồi, đừng cố câu nữa, phơi nắng thế này cũng k tốt. Ăn cơm xong tôi rửa chén cho.”

“Anh cũng đừng theo lão ba ba mà cười tôi, tiểu bại hoại!” Hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Quần, Lôi Nhất Minh kề sát vào tai hắn nói nhỏ, “Xem lát nữa tôi hảo hảo ‘trừng phạt’ anh thế nào.”

“Được được được. Tùy cậu, đừng câu nữa, mau đến chỗ râm ngồi đi.”

Lôi Vạn Niên ngồi bên kia thấy bộ dáng hai người, đoán nga rằng Thẩm Quần lại giúp Lôi Nhất Minh chơi xấu rồi, liền cao giọng nhắc nhở, “Tiểu Quần, cậu đừng có nhẹ dạ mà tin lời Nhất Minh a! Đánh cược thua rồi, người lớn đừng có nuốt lời như trẻ con thế.” Nói xong lại quay đầu, nói với tiểu Mông đang ngồi cạnh, “Cháu ngoan, mau nói cho ba ba bọn họ đi, người thua phải thế nào?”

“Người thua phải rửa chén, cháu là trọng tài, Đạt Đạt thua, Đạt Đạt phải rửa chén.”

“Rửa thì rửa, ai sợ ai chứ!” Lôi Nhất Minh và nói vừa bắt đầu thu dây; ai ngờ kì tích lại xảy ra ngay lúc này… Một con cá siêu lớn cư nhiên mắc vào lưỡi câu, theo động tác của hắn cũng bị giật lên khỏi mặt nước.

“Ha ha ha ha. Bây giờ thì sao?” Lôi Nhất Minh vừa phiền muộn giờ đã cao hứng, ngẩng đầu ưỡn ngực mang theo con cá siêu lớn đến bên kia, “Ba ba, người xem, con cá này còn nặng hơn tất cả cá mà ba ba câu được đó a! Theo con thấy thì so với nó, mấy con cá nhép kia còn không xứng là con cháu của con này đâu! Xem ai còn không biết xấu hổ nói mình thắng a!”

Nếu nói một phía, con cá Lôi Nhất minh vừa câu được quả thực là rất to. Lôi Vạn Niên bị biến cố này làm sững sờ. Tiểu Mông vừa mới coi ông như anh hùng giờ đang nhìn con cá được mệnh danh là ‘Vua cá’ kia thì lập tức phản bội, như con chó nhỏ chạy đến bên cạnh Lôi Nhất Minh, cất tiếng hoan hô, “Đạt Đạt thật giỏi, Đạt Đạt quả nhiên là lợi hại nhất!”

“Đúng là có nặng hơn thật, nhưng số lượng thì con cũng quá ít đi chứ! Chỉ có một con? Tiểu Mông còn có thể câu được một con, con vẫn là thua thôi.” Lôi Vạn Niên mặc kệ tất cả, kiên trì nói.

“Nhưng một con của con còn nhiều hơn tất cả những con của mấy người. Luận chất lượng, các người đếu kém con cả, sao con thua được? Không có thiên lý!Trọng tài, trọng tài đâu? Mau đến đây phân xử đi!”

“Tiểu Mông chỉ là đứa trẻ con, con đừng hòng thay đổi nhận thức của nó.”

“Ba ba, lần đánh cược ngày người phải thua là ba ba a!”

Mắt thấy hai người càng nói càng hắng, càng nói càng nghiêm túc, Vương Tú Nhã cười ngất, tiểu Mông cũng nhào vào ồn ào theo. Thẩm Quần không biết làm gì hơn là nhấc tay đầu hàng, đi ra giảng hòa, “Được rồi, được rồi, tính gì đi nữa thì cũng là tôi thua. Luận số lượng thì tôi kém Lôi bá bá, luận chất lượng thì tôi kém Nhất Minh, lần này tôi rửa bát.”

“Tiểu Quần, cậu đừng nuông chiều nó, cẩn thân sau này nó sẽ ăn hiếp cậu đó.”

“Còn lâu!”

Khuyên nửa ngày mà không có kết quả gì, Vương Tú Nhã lôi Thẩm Quần đi, “Đừng động vào bọn họ, chúng ta đi làm cơm trưa, lấy tất cả chiến lợi phẩm của hai người kia nấu hết, nuốt vào bụng rồi thì xem hai người kia lấy cái gì mà cãi nữa.”

“Bụng con cũng đói rồi, ba ba làm cơm ăn đi.” Tiểu Mông vuốt bụng, phụ họa.

“Vậy được rồi.” Thẩm Quần cầm lấy cá đi làm thịt.

Mãi cho đến khi ăn xong bữa trưa, tất cả mọi người vào bóng râm nghỉ ngơi, trận thua đủ của hai cha con mới lắng xuống.

Cãi nhau như vậy mới thực sự là người một nhà a!

Thẩm Quần len lén nghĩ, may mà mình chưa bao giờ thực sự buông tay với hắn, bằng không hạnh phúc như vậy sao có thể hưởng thụ được. Nghĩ tới đây, y nhịn không được ngẩng đầu tìm kiếm hình bóng Lôi Nhất Minh, không ngờ lại bị một bàn tay chặn ngang mắt, làm y bị một phen hoảng sợ.

Lôi Nhất Minh đưa tay lên miệng, làm động tác ‘chớ lên tiếng’, kéo tay Thẩm Quần, “Đi, chúng ta đi shoping.”

Hai vị lão nhân và tiểu Mông đã nằm trên ghế ngủ say, căn bản không phát hiện bọn họ đã ‘biến mất’, huống hi y cũng có rất nhiều việc muốn nói với hắn, vì thế không chút ndo dự mà đi theo hắn, giống y như kẻ trộm mà le lén chui vào bụi cây cách đó không xa.

“Đi chậm một chút!” Thật vất vả đi theo sau Lôi Nhất Minh tới một bãi đất trống vắng người, còn chưa đứng vững đã bị người nào đó vào *** ngực ấm áp, đôi môi nóng cháy đã áp sát vào môi y.

Thẩm Quần rất tự nhiên vươn tay, cố sức ôm chặt lấy cổ Lôi Nhất Minh, phối hợp động tác của hắn làm nụ hôn càng lúc càng sâu. Bỗng y cảm nhận được bàn tay hắn tiến vào áo, chạm vào da thịt mình, liền vọi vàng ngăn lại, “Bây giờ là ban ngày!”

“Ai bảo hồi nãy anh dám cười nhạo tôi.” Lôi Nhất Minh trả thù, cúi đầu cắn cổ áo y xuống, cố sức gặm cắn cổ y, như là quỷ hút máu mút thành một dấu hồng hồng trên cổ y.

“Đừng.” Lát nữa trở lại còn phải đối mặt với hai vị lão nhân, còn cả tiểu Mông nữa. Nếu thực sự làm ở đây thì y cũng không muốn sống nữa! Thẩm Quần khẩn trương lui về sau, giọng nói đã tỏ ra yếu thế, “Cậu cũng biết, tôi muốn để Lôi bá bá hài lòng chứ không phải thực sự muốn cười nhạo gì cậu! Buổi tối, buổi tối thì tùy cậu… Bây giờ không được!”

“Bị hù rồi sao?” Nhìn chằm chằm Thẩm Quần một hồi, Lôi Nhất Minh rốt cục cười ra tiếng, sau đó dùng lực kéo y vào lòng, thở dài một hơi, “Anh thực sự xem tôi như trẻ con chắc? Tôi sẽ để ý mấy chuyện cỏn con vậy sao?”

Thẩm Quần làm tất cả nhưng thứ đó, sao hắn lại không biết được chứ?

Chỉ là muốn cho Lôi Nhất Minh hài lòng, muốn người mình thích có thể hòa hợp với người nhà, còn gì có thể làm một người vui vẻ hơn? Chỉ là…

“Nhưng tôi cũng phải chỉ vì muốn hù dọa anh mà mới lôi anh đến đây đâu. Ai bảo anh làm chuyện khả ái thế chứ!” Nói xong Lôi Nhất Minh cúi đầu, cố sức hôn y, nhỏ giọng nói bên tai y, “Lần sau chỉ hai người chúng ta đến đây thôi, được không?”

Người này, người này thật là! Thẩm Quần vừa hận vừa tức nhìn chằm chằm vào hắn, sau cùng đành nhận mệnh nhắm mắt lại, đỏ mặt mà nhẹ gật đầu.

Nếu người này đã nói thế, có lẽ chuyện gì cũng dám làm a!

end

Bình luận





Chi tiết truyện