chương 11/ 25

Sáng cuối tuần, thời tiết vô cùng đẹp.

Lôi Nhất Minh lái xe chở Thẩm Quần và tiểu Mông vui vui vẻ vẻ đi khu vui chơi. Dừng xe rồi, Thẩm Quần dắt tiểu Mông xuống xe; Lôi Nhất Minh theo sát sau đó, mang theo một hộp thức ăn.

Kỳ thật bây giờ cũng chưa phải đầu xuân, cũng không thích hợp để ăn cơm dã ngoại bên ngoài. Nhưng nhìn Thẩm Quần bận rộn trong bếp làm đủ thứ, tiểu Mông lại bày ra vẻ mặt hứng thú chờ mong, Lôi Nhất Minh cũng không nói gì nữa. Hắn nhớ tới trước kia, Thẩm Quần thường xuyên nói, “Chỉ cần cậu cao hứng là tốt rồi.” Hắn nghĩ hắn đã hiểu được tâm trạng đó.

Đến khu vui chơi, tiểu Mông vô cùng hứng thú. Nó chỉ vào đủ các trò, nói đều phải chơi hết. Thẩm Quần kéo tay nó, chờ Lôi Nhất Minh ở phía sau.

Tuy chỉ mặc đò bình thương, nhưng Thẩm Quần đẹp trai và tiểu Mông trắng trẻo đáng yêu vẫn khiến người ta phải chú ý. Người qua lại trên đường đều không nhịn được mà nhìn hai người với ánh mắt hâm mộ ước ao. Lôi Nhất Minh hai ba bước vọt tới bên hai người, “Cha con anh thực đáng chú ý nha!”

Thẩm Quần cười lắc lắc đầu, “Cậu còn đẹp hơn.”

Lôi Nhất Minh không khiêm tốn, cứ thế gật gật đầu, quay đầu hỏi tiểu Mông đang che miệng cười trộm, “Chú đẹp trai hay ba ba nhóc đẹp trai?”

Tiểu Mông ngửa đầu nghĩ nghĩ, ôm lấy Thẩm Quần chân, “Ba ba!”

“Nhóc con không thành thật!” Lôi Nhất Minh nheo mắt điểm nhìn nó, “Chờ một chút, chú không mang nhóc ngồi đu quay khổng lồ.”

“Không mà, chú đẹp trai, rất đẹp trai!” Thẩm Quần có chứng sợ độ cao, đương nhiên không thể ngồi đu quay khổng lồ, tiểu Mông lập tức phản bội, ôm lấy chân Lôi Nhất Minh, một đôi mắt to tròn long lanh long lanh nhìn hắn, giống y như con chó nhỏ cố lấy lòng chủ, “Chú đẹp trai nhất!”

Nghe thanh âm non nớt của nó cam đoan như thế, Lôi Nhất Minh nhịn không được nở nụ cười, đưa tay nhéo cái cằm béo béo, “Nhóc con láu cá! Đầu tiên muốn chơi cái gì?”

Mỗi trò tiểu Mông đều muốn chơi, bị hỏi như vậy nhất thời không biết đáp sao, cuối cùng Lôi Nhất Minh đưa tay bế nó lên, quyết định thay nó, trước tiên đưa nó đi chơi vòng quay ngựa gỗ.

Tiểu Mông ngồi trên ngựa, hưng phần vẫy tay với Thẩm Quần đang chờ bên ngoài, Lôi Nhất Minh cũng vẫy tay với nó.

“Bây giờ cậu còn không thích tiểu Mông như lúc đầu nữa không?” Thẩm Quần bên cạnh đột nhiên hỏi hắn.

“Anh nhìn không thấy sao?” Lôi Nhất Minh quay đầu liếc y một cái, “Vô nghĩa!”

“Cậu không nói sao tôi biết được?!”

“Giỡn mặt tôi hả?” Lôi Nhất Minh không chịu mắc lừa. Muốn nghe chính miệng hắn nói thích tiểu Mông? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! Đánh mắt qua lại, tìm đại một lý do, “Tôi hơi khát, đi mua café đây, anh muốn uống gì?”

“Để tôi mua cho. Café không tốt cho dạ dày đâu, đổi thành trà sữa được không?”

Nhìn Thẩm Quần mỉm cười rời đi, Lôi Nhất Minh nghiến răng nghiến lợi thở dài, nhưng trong lòng lại không tự chủ được mà nổi lên hơi ấm hạnh phúc.

Vòng xoay ngừng lại, tiểu Mông hớn hở chạy đến bên người Lôi Nhất Minh, lắc lắc tay hắn làm nũng, “Còn muốn chơi, muốn chơi nữa, chơi nữa nha!”

“Chú thì không thành vấn đề, nhưng vừa rồi chúng ta đã thấy con mèo béo kia rồi, nếu nhóc còn ở đây nữa thì không kịp chơi chỗ kia đâu!” Lôi Nhất Minh khoanh tay, đã dự liệu trước mà nhìn nó.

“Không, không chơi nữa, cháu muốn Doraemon, Doraemon cơ.” Mới không muốn rời trò chơi, tiểu Mông vừa nghe lập tức lại thay đổi chủ ý, kéo tay Lôi Nhất Minh đến chỗ ném thú bông, luôn miệng la hét, “Đi mau, đi mau. Nhanh lên nào! Chậm sẽ bị người khác lấy đi mất!”

“Không đợi ba ba nhóc sao? Nhóc con vô lương tâm!” Lôi Nhất Minh buồn cười nhìn nó.

Người bên cạnh nhìn bọn họ, nhịn không được đến gần Lôi Nhất Minh, “Con anh thực đánh yêu!”

Lôi Nhất Minh vốn không thích nói chuyện với người lạ, nhưng giờ nghe người ta khen ngợi tiểu Mông, nhịn không được có chút đắc chí, cũng không khiêm tốn, lập tức liền “Ân” một tiếng đáp lại.

“Tôi có thể nhìn ra anh là ba ba tốt, chăm sóc đứa nhỏ thật chu đáo!” Thấy tiểu Mông sừng sờ, người bên cạnh lại nói.

Ba ba tốt? Từ này thật không sai, Lôi Nhất Minh sờ cằm, chưa kịp nói chuyện thì tiểu Mông nắm tay hắn đã ngẩng đầu phản bác, “Chú ấy không phải ba ba cháu.”

“Không phải ba ba cháu? Kia chú ấy là ai?” Người bên cạnh hoảng sợ.

“Tôi là chú nó.” Lôi Nhất Minh vuốt đầu tiểu Mông, thản nhiên trả lời.

“Nga! Thì ra là chú a! Nhưng tình cảm hai người rất tốt!”

Vốn chuyện đến đây có thể kết thúc được rồi, ai ngờ tiểu Mông lại lớn tiếng phủ nhận, “Chú ấy cũng không phải chú cháu đâu.”

(chú thích: ‘chú’ mà người qua đường nghĩ là em của bố, tức chú ruột. Tiểu Mông nói ‘không phải chú’ là muốn nói Lôi Nhất Minh không phải chú ruột của mình. Còn ‘chú’ dùng từ đầu đến giờ trong xưng hô của hai người là cách gọi chú thông thường, không có quan hệ huyết thống.)

“Chú không phải chú nhóc thì là cái gì? Thằng nhóc này!” Lôi Nhất Minh ngồi xổm xuống, trừng mắt nhìn tiểu Mông, “Chú là tên buôn người chắc?”

Tiểu Mông nghĩ nghĩ, tự cho là thông minh trả lời, “Chú là Đạt Đạt của cháu. Cháu muốn chú làm Đạt Đạt của cháu!”

Thật sự là nguyện vọng ngây thơ đáng yêu, chỉ tiếc…

“Vậy Đạt Đạt của nhóc lúc trước thì sao?” Lôi Nhất Minh cười khổ hỏi.

“Ba ba nói chú ấy xa nhà, cũng không biết tới khi nào mới về.” Nói tới đây, tiểu Mông chu chu miệng, vẻ mặt mất hứng, “Nhưng chú ấy không trở lại, không trở lại nữa! Cháu không muốn chú ấy làm Đạt Đạt của cháu nữa.” Nói xong lại kéo hắn cúi người xuống, ghé vào lỗ tai hắn thầm thì, “Cháu rất thích chú.”

“Cháu rất thích chú!” Bốn chữ đơn giản * lại làm Lôi Nhất Minh có cảm giác như dù có kiếm được cả triệu cũng không cao hứng như bây giờ.

(Tiểu Mông nói với Lôi Nhất Minh bốn chữ ‘Ngã hỉ hoan nhĩ’ nghĩa là ‘cháu yêu mến chú’, nhưng dùng trong giao tiếp không phù hợp lắm nên ta đổi lại thành ‘cháu rất thích chú’ để đảm bảo vẫn giữ nguyên bốn chữ trong suy nghĩ của Lôi Nhất Minh.)

“Cám ơn!”

Bốn chữa kia cứ đảo đi đảo lại trong lòng Lôi Nhất Minh, nhưng hắn bỗng thấy không nỡ, “Khoan hẵng cho ba ba nhóc biết việc này được không?”

“Vì sao?” Chớp chớp đôi mắt to đen tròn, tiểu Mông khó hiểu hỏi.

“Chú nghĩ có lẽ ba ba nhóc không thích đâu.” Lôi Nhất Minh thở dài, bây giờ không nên đụng đến vấn đề này. Có lẽ Thẩm Quần có cảm tình với hắn, nhưng đó dù sao cũng là tình cũ. Chỉ cần thấy y chưa bao giờ nhắc đến mình trước mặt tiểu Mông mà lại nói về Đạt Đạt kia, địa vị của mình trong lòng y cần phải xem lại đã!

“Sao lại không thích?” Điều người lớn lo lắng băn khoăn, trẻ con như nó sao hiểu được.

“Nhóc không hiểu đâu. Nói tóm lại là đừng nói gì, được không?” Lôi Nhất Minh vươn ngón tay, “Lại đây, nghéo tay như nam tử hán nào!”

Ngón tay trẻ con mềm mềm móc chặt lấy ngón tay Lôi Nhất Minh, tiểu Mông kiên định nói, “Vậy trước tiên cháu sẽ không nói!”

“Ngoan!” Lôi Nhất Minh buông tay ra, đứng lên, thấy Thẩm Quần cầm đồ uống đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ mỉm cười, cũng gật đầu với y.

*****************************************

Bình luận





Chi tiết truyện