chương 21/ 25

Thẩm Quần cầm điện thoại, chỉ có thể ái muội mỉm cười. Đối với lời Lôi Vạn Niên, y không biết phải nói thế nào mới được. Y không biết có nên nói cho ông biết trong người tiểu Mông còn có gien của Lôi Nhất Minh hay không, bởi việc này quá mức phức tạp, nhất thời không cách nào nói cho rõ ràng được. Thứ hai, vạn nhất bị người khác biết được, sợ rằng tiểu Mông sẽ bị coi như quái vật mất.

“Vậy cứ quyết định như vậy đi!”

“Vâng!”

Gác điện thoại, vừa quay đầu liền thấy A Tinh đang giả vờ lau lau mặt bàn, vừa không ngừng nhìn y, chắc chắn cậu đã nghe lén cuộc trò chuyện vừa rồi của y.

“Cậu nghe được?”

“Không, tôi không nghe được gì hết.” A Tinh vội vàng phủ nhận, nói xong lại không đánh đã khai hỏi lại, “Lão bản đi gặp cha tiên sinh, không phải là muốn hai người chia tay chứ?”

Thẩm Quần lắc lắc đầu. Sáu năm trước thì có lẽ đúng, nhưng tâm ý hiện giờ của Lôi Vạn Niên đã khá rõ ràng. Nếu đã hiểu rõ ý của ông rồi mà còn không chấp nhận thì có vẻ không tốt lắm.

“Đừng suy nghĩ bậy bạ, hảo hảo làm việc đi!”

“Nếu thật sự có chuyện gì vẫn nên gọi điện nói cho tiên sinh một tiếng mới được a.” Tuy Thẩm Quần nói không có việc gì, nhưng A Tinh trời sinh đã có tính gà mẹ lại cảm thấy không yên tâm lắm.

(tính gà mẹ: thiên hướng của gà mẹ là luôn bảo vệ con. Những người được ví là có tính gà mẹ là những người luôn có thiên hướng bảo vệ người khác, coi người khác như người cần bảo vệ.)

Vấn đề này… Nghe khẩu khí của đối phương, tựa hồ như Thẩm Quần còn có thể tưởng tượng ra bộ dáng của Lôi Nhất Minh nữa. Y thật sự lo lắng một chút, “Buổi tối nói sau!”

**************************

Trên đường đến nhà trẻ đón tiểu Mông, tiểu Mông không hỏi y dưới mười lần, “Đạt Đạt khi nào mới trở về.”

Y cũng không cảm thấy phiền mà giải thích không dưới mười lần, thuận tiện dạy nó một chút, “Mười ngày, đã qua hai ngày, mười giảm hai còn tám, còn tám ngày nữa.”

Cứ như vậy, tiểu Mông vẫn không hài lòng, luôn oán giận thời gian trôi qua quá chậm, còn luôn miệng nói, mỗi lần ăn cơm tối đều phải chờ điện thoại của Đạt Đạt mới ngủ, như vậy có thể nhanh đến buổi sáng ngày hôm sau.

Nghe cam đoan trẻ con của nó, Thẩm Quần nhịn không được có chút buồn cười. Kỳ thật, chính hắn lcũng hy vọng Lôi Nhất Minh có thể nhanh chóng trở về.

Hạnh phúc là một loại tình cảm làm người ta yếu đuối hơn, càng yêu sẽ càng yếu duối. Hai người vốn luôn ôm nhau ngủ ban đêm, giờ lại bắt một người phải vượt qua, đêm dài đương nhiên trở nên vừa rét lạnh vừa cô độc. Tuy mỗi tối Lôi Nhất Minh đều gọi điện về, nhưng thanh âm dù sao cũng không phải người thật, Không thể ôm hôn hay sưởi ấm cho nhau.

“Đèn đỏ, ba ba mau dừng lại. Không thể vượt qua đường lúc đèn đỏ, sẽ bị Đạt Đạt đánh đó.” Trong đầu đang ở miên man suy nghĩ, Thẩm Quần bị tiểu Mông giữ chặt.

“Thực xin lỗi.” Cư nhiên nghĩ đến chuyện này giữa ban ngày ban mặt đến thất thần, lại còn đang nắm tay tiểu Mông, Thẩm Quần quả thực hận không thể có cái hố mà chui luôn vào.

Cũng may tiểu Mông cũng không phát hiện, tràn trề tinh thần mà nói, “Mười giảm hai còn tám, mười giảm ba còn bảy. Ngày mai nữa là chỉ còn bảy ngày là Đạt Đạt sẽ trở lại!”

Về nhà, Thẩm Quần làm cơm chiều, tiểu Mông xem TV. Xem được một nửa, nó lớn tiếng kêu lên, “Ba ba, mau đến đây, con thấy Đạt Đạt.”

Thẩm Quần vội vàng chạy đến phòng khách, trong TV là một phóng viên đang hỏi hắn về vụ công ty thực phẩm con không hợp vệ sinh. Nếu không phải chi nhánh mới này gây chuyện lớn như thế, Lôi Nhất Minh cũng không cần phải tự thân xuất mã đến đây.

Thẩm Quần nhìn người gần hai ngày không thấy mặt trong TV, một cảm giác đau lòng cơ hồ lấp đầy lòng y. Chỉ mới hai ngày không thấy mà hắn vừa đen vừa gầy. Mỗi ngày gọi điện thoại về hắn cũng chưa bao giờ nói tình hình nghiêm trọng thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ hắn hiện tại thì biết, nhất định không dễ dàng như hắn nói.

Phóng viên kia có cách phỏng vấn tương đối sắc sảo; nhưng bất luận gã nói cái gì, Lôi Nhất Minh đều dùng cách trực tiếp mà vẫn lễ độ để ứng đối: Vẫn chưa điều tra rõ ràng, hắn muốn tiếp tục tiến hành điều tra. Đối với những nhân viên bị ảnh hưởng, công ty đã đưa đi chữa trị và sẽ bồi thường; nhưng hắn không loại trừ khả năng có đối thủ cạnh tranh cố ý rải lời đồn khuếch đại sự thật để hãm hại công ty.

“Đạt Đạt hình như đang tức giận.” Trực giác của trẻ con thường rất đúng.

Huống chi cho dù là cách màn hình TV, Thẩm Quần vẫn có thể cảm nhận được sát khí và phẫn nộ trong mắt Lôi Nhất Minh. Phóng viên kia hình như đã bị hắn dọa sợ, khi hỏi lại vấn đề đã bắt đầu lắp ba lắp bắp. Thẩm Quần có chút ý xấu mà cười cười, y nhịn không được mà nghĩ: Có lẽ tính tình ôn nhu hiền hậu của mình chỉ là biểu hiện bề ngoài, trong cốt tủy y vẫn tồn tại con người vô cùng cố chấp. Nếu có người dám tổn hại Lôi Nhất Minh hay tiểu Mông, chính mình thực sự sẵn sàng lấy dao liều mạng với kẻ đó. Ý nghĩ như vậy có lẽ không có ai dám tin.

Y nhịn không được khẽ nở nụ cười, đưa tay sờ sờ đầu tiểu Mông, “Đạt Đạt thực vất vả, tiểu Mông phải ngoan ngoãn nghe lời. Chờ điện thoại buổi tối gọi đến, con nhớ phải hôn chú nha.”

“Vâng!”

Phỏng vấn nhanh chóng chấm dứt, trong TV lưu lại một câu, “Chúng tôi sẽ tiếp tục thông tin thêm về vụ việc.” Tiểu Mông tự nhiên thay đổi kênh khác xem phim hoạt hình.

Thẩm Quần suy nghĩ một chút, vẫn là nhịn không được ấn sối điện thoại của Lôi Nhất Minh. Điện thoại vang thật lâu mới nghe được thanh âm của hắn, “Tiểu Quần?”

“Cậu không sao chứ? Tôi và tiểu Mông đều biết việc trong công ty cậu qua Tv rồi. Có muốn tôi làm cái gì không?” Nắm điện thoại Thẩm Quần nhớ lại, đây là luật của hai người lúc còn học đại học. Nhưng sáu năm nay vẫn chưa bao giờ lặp lại, không biết còn nhớ rõ bao nhiêu.

“Không có việc gì. Tôi có thể thu xếp! Tin tưởng tôi.” Thanh âm Lôi Nhất Minh rõ ràng mang theo mỏi mệt, nhưng vẫn tràn đầy tự tin như trước, “Bây giờ phóng viên đài truyền hình còn chưa biết rõ ràng sự việc đã nói bừa, anh đừng lo lắng, cũng đừng suy nghĩ lung tung.”

“Phải không?” Nghe thanh âm cố gắng tỏ ra thoải mái của hắn, Thẩm Quần cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể dò hắn, “Hảo hảo chiếu cố chính mình. Đặc biệt là dạ dày của cậu, nhớ phải ăn cái gì đó.”

“Tôi biết rồi, anh cũng vậy nhé. Có nhớ tôi không?”

“Ân!” Tuy biết hắn không nhìn thấy nhưng Thẩm Quần vẫn nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó vây vẫy tay với tiểu Mông, “Tiểu Mông nó rất nhớ cậu.”

Điện thoại bên kia Lôi Nhất Minh cười ha ha, hiểu rõ hàm ý mà y mượn tiểu Mông để nói.

“Đạt Đạt, chừng nào chú về a?” Tiểu Mông tiếp điện thoại, câu đầu tiên hỏi là câu này.

“Ha ha, không phải đã nói rồi sao? Mười ngày, mười ngày sau nhất định chú sẽ trở về. Bây giờ đã qua mấy ngày rồi?”

“Hai ngày, tí nữa cháu ăn cơm rồi ngủ, vậy là có thể nhanh chóng đến ngày mai.”

Thẩm Quần nhìn tiểu Mông và Lôi Nhất Minh nói chuyện rất cao hứng, nhịn không được nhớ lại lúc Lôi Nhất Minh đi công tác, không ngờ hắn lại nói cho tiểu Mông biết.

Lúc đó Lôi Nhất Minh còn cười đến quái đản, còn nhẹ nhàng thổi khí bên tai y, “Anh không phải thích nhất là nói với tiểu Mông rằng tôi đi công tác sao? Cái này gọi là nói dối thì phải phạt. Trước đây anh chưa từng ghe qua câu chuyện ‘Sói đến đấy!’ chưa?”

(Chuyện ‘sói đến đấy!’: cậu bé chăn cừu nhiều lần nói dối rằng ‘Sói đến đấy!” để lừa những người nông dân. Khi sói đến thật, cậu bé lại hô ‘Sói đến đấy’ nhưng không ai tin nữa, kết quả là cả bầy cừu bị ăn thịt.)

“Nhưng nếu tôi không nói như vậy thì tiểu Mông sẽ làm loạn lên mất.”

“Nếu anh lớn rồi mà còn không tuân theo lời hữa thì ngay cả nhóc con cũng không tin tưởng anh nữa đâu nha!” Lôi Nhất Minh liếc mắt đưa tình nhìn y, “Tôi cũng vì tốt cả thôi, cho anh một cơ hội vãn hồi danh dự.”

Không còn cách nào khác, Thẩm Quần đành phải đảm đương nhân vật ‘ác’ này. Đúng như y đã dự đoán, vừa nghe Lôi Nhất Minh phải đi công tác, tiểu Mông đương nhiên là vừa khóc vừa nháo. Cuối cùng người thu thập tàn cục vẫn là Lôi Nhất Minh. Hắn cầm tờ lịch đi ra, vẽ một ngôi sao năm cánh thật to vào ngày sẽ về, để tiểu Mông mỗi ngày rời giường dậy đều nhìn thấy được, cam đoan đến ngày có sao năm cánh kia hắn chắc chắn sẽ trở về.

Chờ đợi không phải là chuyện đáng sợ nhất, kì thật chyện đáng sợ nhất là không biết phải chờ đến khi nào. Lôi Nhất Minh dùng cách của riêng mình nói cho Thẩm Quần, không thể trốn tránh nữa, bởi thế giới tưởng tượng của y, hắn không biết ngày nào sẽ trở về, nhưng hắn đã đánh dấu vào lịch, đến ngày đó nhất định hắn sẽ trở về… Nam nhân kia có đôi khi giảo hoạt đến đáng yêu như thế!

“Ba ba, Đạt Đạt bảo ba ba nghe điện thoại.” Hiển nhiên tiểu Mông đã buôn điện thoại với Lôi Nhất Minh đến chá luôn rồi.

Thẩm Quần tiếp điện thoại, “Là tôi.”

“Tối nay tôi còn bận, sẽ không gọi điện chúc ngủ ngon được. Nhớ kĩ buổi tối mỗi ngày tôi đều nói câu kia, ‘tôi yêu anh’.”

“Ân, tôi cũng vậy.” Thẩm Quần nhẹ giọng đáp lại một câu.

“Nhớ kĩ, nếu muốn cái đó thì phải có câu trả lời cho vấn đề mà tôi anh nha. Nếu ngày đó tôi không chủ động nói với anh ‘tôi yêu anh’ thì anh sẽ làm gì?”

“Hôm nay đã nói đáp án?”

“Hôm nay chưa cần, cứ nghĩ kĩ lại đi, lần sau phải nói cho tôi biết.”

Bình luận





Chi tiết truyện