chương 12/ 25

“Ba ba, chúng ta đi lấy Doraemon đi!” Tiểu Mông tiến lên, nắm tay Thẩm Quần.

“Trong nhà có nhiều Doraemon như vậy còn chưa đủ nữa hả?” Thẩm Quần vừa nói vừa liếc nhìn Lôi Nhất Minh, đưa đồ uống cho hắn rồi quay lại nói với tiểu Mông, “Hơn nữa chưa chắc đã ném được.”

“Càng nhiều càng tốt! Hơn nữa cái này không giống những cái đó.” Tiểu Mông ngẩng đầu nhìn Lôi Nhất Minh, cười đến mữa khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại y như cái bánh bao, “Bây giờ có chú ở đây.”

“Chú còn hơn cả ba ba?” Thẩm Quần nghiêng đầu nhìn tiểu Mông, “Không sợ ba ba ghen tị?”

“Nhưng ba ba không dám ngồi đu quay khổng lồ a!”

“Đúng vậy!” Lôi Nhất Minh gật gật đầu, giơ tay ra hiệu chiến thắng với tiểu Mông, “Đi, chúng ta đi lấy Doraemon về, sau đó lại ngồi đu quay khổng lồ!”

“Vạn tuế!”

Hai nam nhân, mỗi người một bên nắm tay tiểu Mông đi tới đi lui trong khu vui chơi. Hìn ảnh này tuy không giống thông thường nhưng rất có cảm giác ấm áp của gia đình.

Đến quầy đổi xèng, Lôi Nhất Minh đổi một đống xèng trở lại. Đưa hơn phân nửa cho Thẩm Quần, mình chỉ giữ lại năm đồng, còn lại tất cả đều đưa cho tiểu Mông.

“Cái này cho hai cha con anh, tôi chỉ cần năm đồng này.”

“Năm đồng? Tự cao!” Nhìn một đống xèng trong tay, Thẩm Quần không cam lòng phản bác hắn.

“Không tin thì so xem!” Lôi Nhất Minh cười đến tự tin vô cùng.

“So thì so!” Tuy không tự tin với trò ném vòng lấy thú nhưng Thẩm Quần vẫn tự ái mà đáp ứng hắn. Dù sao trong tay cũng có một đống xèng, mà Lôi Nhất Minh hắn chỉ có năm đồng, thấy thế nào thì mình cũng có cơ hội thắng hơn.

“Phần thưởng là cái gì?”

“Phần thưởng gì?”

“Trận đấu có thắng thua, đương nhiên cũng phải có thưởng có phạt a!” Lôi Nhất Minh nhíu nhíu mi, “Sao? Sợ a?”

“Có cái gì phải sợ? Sợ cậu ăn tôi chắc?” Thẩm Quần cười, sờ sờ đầu tiểu Mông bên cạnh, tìm kiếm lời ủng hộ của nó, “Đúng không, tiểu Mông!”

“Đúng vậy, ba ba cố lên!”

“Tôi cược nếu tôi ném không được thì tối nay sẽ rửa chén. Anh cược cái gì?” Trong mắt Lôi Nhất Minh hiện lên sự giảo hoạt.

“Tôi thua thì tôi rửa chén.”

“Không được, vốn dĩ anh đã rửa chén hàng ngày rồi. Thua thì phải đồng ý một yêu cầu của tôi.” Lôi Nhất Minh nhìn y.

Thẩm Quần suy nghĩ trong chốc lát, cười gật gật đầu.

“Một lời đã định!” Hai đại nam nhân giống hệt như mấy đứa nhỏ, vỗ tay phát thệ. Lôi Nhất Minh lại quay đầu nói tiểu Mông, “Nhóc làm chứng nha.”

“Ân!” Tiểu Mông dùng sức gật đầu, “Người xấu sẽ không lớn được.”

Lôi Nhất Minh và Thẩm Quần nhìn nhau, thấy buồn cười!

Thẩm Quần bắt đầu trước, nhưng trình độ của y thật sự quá kém, ném nửa ngày mà chưa vào được cái nào, càng miễn bàn chỗ xa nhất, khó ném nhất. Lôi Nhất Minh và tiểu Mông xem mà cười ha ha.

“Tôi thấy anh đã ném tất cả rồi mà không trúng được cái nào, đến cái dễ nhất mà còn không được.” Thấy y đầy mồ hôi đi ra, Lôi Nhất Minh châm chọc.

“Ba ba dở quá a!” Tiểu Mông cũng hùa theo góp vui.

“Cậu thì sao? Đừng nói trước!” Thẩm Quần đổi vị trí cho Lôi Nhất Minh.

“Cố lên, cố lên!”

Lôi Nhất Minh đến vị trí ném, ném một quả to nhất ra, đụng tới cái chén thứ tám, rơi vào khoảng không.

“A, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa.” Tiểu Mông khẩn trương, giơ cả hai chân lên.

Thẩm Quần cũng gật gật đầu thừa nhận “Kỹ thuật của cậu đúng là hơn tôi.”

“Chỉ là hơn thôi sao?” Vòng lớn nhất này chỉ là bước thử, tìm cảm giác thôi. Trò này cũng được xem như sở trường của hắn rồi. Lôi Nhất Minh nhíu mày liếc một cái đầy tự tin về phía Thẩm Quần, “Bây giờ mói cho anh thấy thế nào là thực lực!”

Nói xong lại ném hai cái vòng nữa, một vòng ném vào lại bắn ra, vòng thứ ba an ổn dừng lại giữa cột. Vèo! một tiếng, trúng phóc.

“Vạn tuế, vạn tuế!” Tiểu Mông cao hứng đến hoa chân múa tay.

Người chung quanh đi xem náo nhiệt cũng trầm trồ khen ngợi, vẻ mặt đầy hâm mộ nhìn tiểu Mông ôm một con mèo máy Doraemon cao hơn cả người mình, vẻ mặt đắc ý.

“Cái này cho anh, cố mà luyện đi!” Lôi Nhất Minh tức cười, đưa những cái vòng còn lại cho Thẩm Quần.

“Cậu chác chắn đã học đạn chỉ thần công của Hoàng Dược sư.” Thẩm Quần còn chịu thua, lại tiếp tục nói, “Nhưng tôi còn chưa thua đâu. Tôi chưa ném xong, vẫn còn cơ hội.”

Lôi Nhất Minh làm động tác xin mời, “Tiếp tục đi! Nhưng tôi quên nói với anh, buổi tối nay chúng ta chắc chắn phải ăn cơm ở ngoài rồi, cho dù anh có thắng thì tôi cũng không cần rửa chén; ngược lại, anh thiếu tôi một yêu cầu chắc rồi!”

“Đồ xấu xa! Dám đùa giỡn tôi!”

“Cái đó cũng phải có thực lực mới giỡn được a! Không ném trúng cũng không được mà. Hơn nữa, anh chưa từng nghe vô gian bất thương (không gian không phải thương nhân) chưa? Ai bảo anh ngốc thế làm gì?!” Lôi Nhất Minh trả lời không chút hổ thẹn.

Chơi đến giữa trưa, ba người ngồi băng ghế dài dưới tán cây, thưởng thức trù nghệ của Thẩm Quần, Tuy là mùa đông nhưng ba người vẫn ăn đến vui vẻ.

Ánh mặt trời xuyên qua lá cây, chiếu những chùm nắng loang lổ xuống cơ thể, tiểu Mông như con mèo nhỏ chơi đùa với cuộn len, đưa đôi tay mập mạp lên chọc chọc những đốm năng trên mặt Thẩm Quần; Thẩm Quần nhắm mắt lại, tựa lên vai Lôi Nhất Minh, thỉnh thoảng lại mở to mắt nhìn hắn chơi đùa với tiểu Mông, hoặc là cùng Lôi Nhất Minh bên người nói câu gì đó.

“Thỉnh thoảng ra ngoài một chút, cảm giác thật thoải mái a!” Lôi Nhất Minh dựa vào lưng ghế, nhìn đu quay khổng lồ cách đó không xa, “Ở đây chờ tôi với tiểu Mông sao?”

“Tôi sợ độ cao!” Thẩm Quần nâng tay lên, che bớt ánh mặt trời, nheo mắt nhìn đu quay khổng lồ trước mặt.

“Vẫn giống như trước đây! Bốn năm đại học cũng chưa bao giờ cùng anh đi, lần này cũng không miễn cưỡng anh nữa.” Lôi Nhất Minh nhìn phía trước, biểu tình không rõ là vui hay buồn, “Tôi tìm anh cả sáu năm, thật không ngờ anh còn ở lại thành phố này.”

Thẩm Quần như có như không thở dài, không nói chuyện.

“Vẫn là câu nói kia, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.” Nói tới đây, Lôi Nhất Minh tự giễu nở nụ cười. Sau đó hắn hạ quyết tâm, nhấc bổng tiểu Mông lên, cho nó ngồi trên vai mình, “Đi, chúng ta đi chơi đu quay khổng lồ.”

Thẩm Quần nhìn bóng dáng bọn họ, yên lặng thu dọn hộp đồ ăn. Mang túi rác ném vào thùng rác cạnh đó, rửa tay rồi ngồi lại vị trí cũ, mắt nhìn đu quay khổng lồ xa xa bắt đầu chuyển động.

Một trận gió thổi qua, lá khô rớt xuống đầu, từ từ rơi xuống chân y. Y yên lặng nhặt lên, lại nhìn thạt lâu, cuối cùng cẩn thận bỏ vào ví, nhẹ nhàng mỉm cười.

Bình luận





Chi tiết truyện