Dành tặng cho LinhTrankhanstrong vì lượt vote đầu tiên và lời ủng hộ lúc mình đang có ý xóa nó!
Vậy để mình tặng bạn, tấm vé đầu tiên của vở kịch khi nó hạ màn này đi
______♡♡♡♡♡______♡♡♡♡♡______
Xuân đến rồi đi, hạ chào rồi biệt, đông qua thu tàn...
Xuân nhẹ cách xa....
Mùa lại cách mùa, năm nối tiếp năm.
Nắng vẫn chảy, đại dương vẫn xanh.
Mưa rơi rồi nắng đổ, như một dòng tuần hoàn dài vẫn vũ, bánh xe của thời gian, con lắc của sự phát triển...
Một năm hai năm rồi ba năm
Không biết nữa
Thời gian chầm chậm trôi, nhẹ nhàng ngã....
Hãy để tôi kể bạn nghe vài chuyện của vài năm sau đó, khi mà Kim Ngưu đủ lớn để nhận ra cái gọi là tình yêu giản dị đến nhường nào. Đó là lúc, cô nàng vừa đạt thiếu nữ e ấp ngày nào nay đã đi vào bước ngoặt lớn trong đời người..
Hôn nhân!
Trong phòng trang điểm cô dâu, một cô gái đang ngồi trước gương, áo dài đỏ thướt tha, bó hoa lan tươi xinh thơm ngát...
“Thật đẹp!”-Thiên Bình gật gù nhìn thành quả của mình, một cô gái á đông kiểu mẫu, không mắt xanh môi đỏ tây tàu hoa lệ. Cô có mái tóc đen, đôi mắt đen và đằng sau nụ cười ấy là niềm ước mong hạnh phúc của mọi cô dâu nên có!
“Xem! Anh mày đúng là thợ trang điểm chuyên nghiệp có khác! Cóc ghẻ hóa thiên nga rồi!”- Cất đống son phấn lược hoa vào hộp, Thiên Bình cười điềm tĩnh.
Thời gian biến đổi con người!
Thiên Bình nay đã trở thành một nhà trang điểm đại tài, có danh có tiếng trong giới. Phải nói, sẽ chẳng ai nghĩ, Thiên Bình choai choai ngày ấy lại có thể tỉ mỉ và khéo léo như hôm nay!
“Coi như quà tao tặng mày hen? Hôn nhân hạnh phúc viên mãn!”
“Mày không free thì bố cũng huỵch!”-Kim Ngưu vẩu môi-” Sư Tử hôm nay không đi sao?”
“Hừm, có vụ kiện khẩn... tao chả biết! Nhưng sẽ đến trễ!”
“Đó là vợ mày!”
“Tụi tao đã ly thân!”- Thiên Bình nhấn mạnh, cười nhạt-”Kim Ngưu, mày tốt nhất nên trân trọng những gì mày có! Cái gọi là tình cảm học trò kéo dài đến hôn nhân lãng mạn, thật ra chỉ cách sự ngu dốt một chút! “
“Nghe bất đắc dĩ quá!”
“Ờ! Bỏ qua vụ này, Xà vũ Phu đâu?”
“Phụ mọi người chào đón khách! Một nàng phù dâu bận rộn!”-Kim Ngưu cười-” Phụ dâu và phụ rể!”
“Nghe hay đấy, cuối cùng, chúng ta ai cũng có một bến đổ cho riêng mình!”
Thiên Bình cười, nhạt nhòa!
Có ai từng nghĩ, tương lai lại như thế này đâu!
Kim Ngưu, trong lúc thành công trong hôn nhân thì Thiên Bình lại rơi vào trạng thái ly thân, bao yêu dấu tuổi xuân ngây ngốc cuối cùng đã chấm dứt. Và Xà Phu, chia tay với Xử Nữ có lẽ đã được ba năm. Hôm nay, nó đã nắm tay một chàng trai khác- phù rể Nhân Mã!
Đã qua rồi thời thanh xuân mơ mộng, ai cũng nên thực tế rồi!
“Đến lúc rồi! Sẵn sàng từ giã tháng ngày độc thân chưa cô gái?”
“Luôn luôn sẵn sàng!”-Kim Ngưu cười,vui vẻ và xán lạn.
Nó đến rồi!
Hôn lễ, hoa thơm và truyền thống!
Kim Ngưu từ nay, đã không còn là cô bé ngốc ngày xưa nữa.!
Thời gian thay đổi con người và mọi thứ! Nhưng có vài điều,không phải nói đổi là đổi được!
Ví dụ như...
Nhìn người đàn ông chững trạc trước mắt, Kim Ngưu cảm thấy thật kì diệu!
Đây.... đây là, người đàn ông của cô...
Tình yêu xinh đẹp diệu kì của cô, nay vẫn chưa thay đổi mà nó còn lớn mạnh, mãnh liệt hơn ngày xưa gắp trăm ngàn lần.
“Kim Ngưu, anh yêu em!”
“Em cũng yêu anh!”-Kim Ngưu đáp, mỉm cười mãn nguyện!
Tình yêu của cô, tuổi trẻ của cô, mầm xanh ái tình ngày nào nay đã đến hồi gặt hái!
Cuối cùng, họ đã đợi được nhau và chấp nhận nhau! Kim ngưu sẽ nhận ra Thiên Yết không phải hoàn toàn hoàn hảo như cô luôn nghĩ và anh, cũng đã biêt rằng, cô gái này không phải chỉ đơn giản là đóa hồng tùy người hái mua...
Thời gian thay đổi con người...
Cuối cùng, Thiên Yết, sau bao năm yêu đương ấm nồng, từ sự mong muốn chiếm hữu ngây dại tuổi trẻ ngông cuồng ngày nào, bây giờ, em đã chính thức nói rằng:em yêu anh, là yêu và chỉ yêu thôi!
Thời gian thay đổi con người!
Kim Ngưu nay đã lớn, trở thành một giảng viên đại học đường hoàng tử tế, đầy kiêu hãnh sánh vai bên Thiên Yết, một doanh nhân thành đạt
Cuộc sống, đôi khi chỉ cần những nút thắt nhỏ như vậy!
Sau hôn lễ, là tuần trăng mật mật ngọt!
Đà Lạt vào một ngày đầu xuân, nắng ấm và dịu dàng, hoa thơm và cỏ lạ.
Bầu trời trong xanh, gió mang theo trăm vị hoa lạ hòa quyện vào một cái tiết trời trong lành như thế, và ấm ủ trong nó à cái ấm áp đẹp tươi chạy vào lòng người...
“Em thích nơi này chứ?”
“Thích....!”
“Vậy cô bé, hãy ôn lại một chút!”-Thiên Yết cười, nụ cười chỉ dành cho người con gái mình yêu trọn đời-” Hãy quên đi mọi sầu lo mà đi cùng anh!”
“Em luôn luôn muốn đi cùng anh!”
“Nhớ, anh luôn ở đây, cạnh em!”
“Em cũng vậy, không bao giờ muốn ngừng bên anh!”-Kim Ngưu nói, dựa vai vào Thiên Yết. Đôi khi, sau những tháng ngày yêu đương dài dòng mỏi mệt, con người ta chỉ muốn tìm cái gọi là bình yên nho nhỏ cho riêng mình...
Đã yêu thì sẽ có thương, có tình thì sẽ có nghĩa... sẽ có một ngày bạn nhận ra, ngoài cái gọi là yêu, chúng ta sẽ tự sinh ra một thứ gọi là thương, là nghĩa tình, là cái gắn kết hai người bên nhau muôn đời.
Cứ như vậy đi, yên ổn dựa vào vai anh và cùng anh bước tiếp.
Nhưng Kim Ngưu không thấy, cũng mãi mãi không bao giờ biết được, cái ánh mắt chiến thắng ma mãnh và tinh anh của Thiên Yết vào phút cuối, khi cô quyết định ngừng vở kịch ấy...
Hãy nói một chút về một vở diễn, như thường lệ, nó cần cả một kịch bản và ê- kíp. Và sau khi kịch tàn, người đạo diễn già hay nhà soạn kịch tài ba sẽ ngồi đó, an ổn bước qua mọi thứ, quyết định mọi con cờ trong vở kịch đại tài.
Không có người giỏi nhất, chỉ có người giỏi hơn!
Bình luận
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1