chương 21/ 31

Bạn biết đấy, Việt Nam có rất nhiều cảnh đẹp!

Nào là biển xanh ở Vũng Tàu, Mũi Né, Đà Nẵng, Nha Trang...

Núi cao như núi Chứa Chan, dãy núi Hoàng Liên Sơn, dãy Bạch Mã...

Đảo thì có đảo Phú Quốc, Hoàng Sa, Trường Sa, Côn đảo,...

Thành Phố lại có Hồ Chí Minh, Hải Phòng, Cần Thơ, Đà Nẵng.

Rồi lại nói tới thủ đô xinh đẹp nơi Hà Nội, cổ kính như Huế..

Nhiều, rất nhiều!

Và vì thế!

Thiên Yết đang điên lên vì phải chọn nơi đi du lịch cùng người thương.

À không, chính xác hơn, Thiên Yết lúc này đây đang điên lên để bóc lột Nhân Mã đáng thương giúp mình lựa chọn địa điểm đi hú hí với Ngưu ngu yêu dấu.

“Bóc lột! Có một sự bốc lột rất không công bằng!”

“Sao? Muốn cãi?”-Thiên Yết cười nhẹ mà âm lãnh.

“.... tao tìm!” Mẹ khiếp, Thiên Yết, mày đợi đó cho bố! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!

“Không phải mày có cái resort sát biển sao? Đâu như là Đà Lạt thì phải?”

“Đà Nẵng!”

Nhìn vào ánh mắt như đang nói mày- bị- ngu- à của tên bạn, tên công tử nào đó liền nóng máu cả lên!

Mẹ nó, bố đang giúp mày đó, mày làm sao cho ra dáng người đang nhờ vả được không hả?

“Mày đi đâu đó?”

“Đi về!” Ý chính là, lợi dụng mày xong, có cớ gì tao phải ở lại.

“Mẹ nó! Thằng lợi dụng! Phắn ngay cho bố!”

Nhân Mã tức muốn ói máu nhìn tên khốn nạn mang mác bạn thân nào đó đi xa. Hừ, thù này không báo, tao thề tao không mang họ Nhân tên Mã.

Muốn lãng mạn riêng tư? Muốn mau chóng mang vợ về? Hừ, đó là do con nhỏ chưa thấy bộ mặt thật của mày thôi con! Muốn bơ quân sư tài ba như ông đây hả? Cưng chết chắc!

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!!

Quà của tao đến, mau nhận đi!

Ngây thơ không biết gì về hành động của tên bạn thân, Thiên Yết hài lòng hốt trọn cô bạn gái của mình đi chơi đó đây, lòng tự nhủ, Kim Ngưu, anh sẽ làm em ngạc nhiên đến chết sau đó, ngoan ngoãn bị anh đưa đi.

Càng đến gần khu nghỉ dưỡng, người thanh niên nào đó cười càng thêm đậm.

Chú ý một chút, người bên cạnh đang mắt chữ A, mồm chữ O, Thiên Yết cười càng ngày càng xán lạn.

Anh đã nghĩ đến kết quả là muốn khoái đến điên rồi:

Tưởng tượng 1:

Kim Ngưu ngạc nhiên nhìn nơi sang trọng phía trước, mắt lấp lánh như sao, nói bằng giọng run run

“Anh... đây là...”

“Đẹp chứ em yêu?”

“Vâng, rất đẹp!”

“Làm sao có thể sánh bằng vẻ đẹp cùng nét lộng lẫy đến vô thường của em! Ôi, Kim Ngưu, em là vầng nhật nguyệt, là ánh sao sáng soi đêm tăm tối, là tình yêu mà anh muốn có trọn đời trọn kiếp!”

“Anh ơi, em...”- Kim Ngưu cảm động không nói nên lời, hai người nắm tay nhau đi vào khu nghỉ dưỡng chuẩn bị cho một kì nghỉ đầy mật ngọt!

Tưởng tượng 2:

“Oa! Đẹp quá, yêu anh chết mất!”-Kim Ngưu nhảy chồm lên, hôn vội lên làn môi Thiên Yết thật khẽ, đầy yêu kiều và dụ hoặc.

Thiên Yết cúi xuống, mỉm cười dịu dàng

“Em yêu, em thích là được!”

“Ôi, em yêu anh!”

“Anh cũng vậy!”

Hai người ôm nhau hôn đến mê luyến, chậm chậm xe chạy vào nơi cần đến.

Tưởng tượng 3:

Thấy Kim Ngưu ngây ngốc, Thiên Yết mỉm cười bất đắc dĩ, bé con vẫn là chưa quen với điều này a~~

Anh nhẹ nhàng bế cô nhóc của mình vào trong lúc xe ngưng bánh, đặt cô lên chiếc giường thơm tho, mùi hoa hồng ẩn hiện mê ly, đâu đó là tiếng nhạc của bảng tình ca lãng mạn chỉ thuộc về tuổi trẻ và tình yêu nồng cháy.

Lúc này, cô gái còn ngây người ấy mới nhìn lại, ngốc ngốc nói:

“Anh....!”

“Đẹp chứ? Em yêu!”

“Thật tuyệt vời... em không ngờ anh... quá ngọt ngào!”

Thiên Yết lúc này mới nửa quỳ nửa ngồi, nâng bàn tay đẹp của cô lên, hôn nhẹ

“Em yêu, vì em, anh có thể tìm kiếm loại mật ngọt nhất, loại hương thơm ngào ngạt nhất đời, loại trái ăn ngọt ngon đến mê luyến, loại cảnh sắc đẹp nhất cho em”

“Anh ơi, em thật sự...”

“Nữ hoàng của tôi ơi, em đừng nói nữa, chỉ cần em vui, tôi nguyện làm kẻ khờ theo em vạn kiếp!Anh... yêu thương và tôn thờ em xiết bao!”

Kim Ngưu nén những giọt lệ mặn vị hạnh phúc, môi muốn cười mà lòng mắng anh thật ngốc, cô cũng yêu anh, anh có biết?

“Nữ thần của tôi, mặt trời duy nhất của thế giới âm u của tôi, em có tình nguyện, chấp nhận con tim của kẻ hèn này đang âm ỉ từng ngày vì yêu em?”

“Em... em đồng ý! Em yêu anh!”

Anh bế cô lên, hôn mạnh, từ giờ, họ sẽ không bao giờ tách biệt...

Trở lại với thực tai, Thiên Yết cười đắc ý, đường nào cũng sẽ có thịt ăn a!

Kim Ngưu, kì này, em khó thoát!

“Anh... anh Thiên Yết...!”- giọng cô run run, không vững

“Sao hả, em yêu!” Đúng, đúng là như thế, nên cảm động đến khóc đi!

Thiên Yết, mày là thiên tài ( ơ thế chú đã quên là ai chỉ chú đến đây rồi à?)

Từ nay, coi em có cách nào thoát khỏi anh đây? Xem em làm sao bỏ rơi đoạn tình này đây!

Thiên Yết hồi hộp, cô sẽ phản ứng như thế nào a

“Ha ha! Anh ơi, Xà Phu kìa! Oa, có cả anh Nhân Mã, Thiên Trân, Thiên Bình, Xử Nữ và Sư Tử nữa!”

Cái gì????

Thiên Yết nhìn lại, quả nhiên đám người nào đó đang ở đây! Cái quái gì? Tại sao?

Lại nhìn tên khốn Nhân Mã đang cười đắc ý, Thiên Yết nghiến răng hậm hực

Nhân Mã, mày giỏi lắm!

Nhân mã kênh măt, cười láu cá.

Bố mày đã nói, quân tử trả thù, mười năm chưa muộn!!!

Muahahaha

P/s: mọi ngừi, con nhỏ ăn hại này đã trở lại. Hế lô all♡♡♡

cái chính là, các bạn thân mến, truyện còn một tấm màn xinh đợp chưa được vén ra, cho nên đừng gấp, mình còn một bất ngờ cho mọi người ở cuối truyện a~~ đảm bảo kịch tính luôn hắc hắc ( mà có bất ngờ không ta? Không biết)

Dù sao đi nữa, sắp 30/4-1/5 rồi, nghỉ lễ vui vẻ nhé♡♡

Love all mằn mằn

P/s 2: nghe đồn thi xong rồi hả? Mọi người kết quả ok hết chứ? Dù sao, hy vọng mọi người có kết quả như ý nhé♡♡

Bình luận





Chi tiết truyện