chương 29/ 30

Với sự giúp đỡ của mọi người trong phòng, chỉ không quá nửa ngày, Hiểu My đã có thể tìm ra người được coi là " tài năng" trong giới thời trang này chỉ sau vài tiếng đồng hồ.

Cô không phải là vì muốn bắt ai chịu trách nhiệm hay bồi thường, chỉ là vì, cô thấy mình cần dược nghe một lời giải thích thỏa đáng.

Người này, thật tình cờ, lại là nhân viên trong công ti Lí Kiết Tường .

Hiểu My không còn tâm trí nào để làm việc, cô đeo túi xách, tới chỗ hẹn.

Lúc Hiểu My tới thì người cô cần gặp vẫn chưa thấy đâu. Hiểu My nhấp nhỏm ngồi chờ, trong lòng cô như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Cô thấy mất lòng tin, thấy bất lực, thấy mọi thứ xung quanh thật tối tăm. Cô rất muốn chạy đi, tìm một chỗ nào đó hét lên thật to rằng cô đang rất mệt mỏi.

- Cô là người muốn gặp tôi ? - giọng nói làm Hiểu My giật mình

Trước mặt cô, một cô gái ăn mặc kiểu cách, dáng điệu khinh người, cô ta ngênh mặt lên rồi rất tự nhiên kéo ghế ra ngồi mà không chờ Hiểu My gật đầu nói là cô đã hẹn cô ta ra đây.

Hiểu My lập tức thấy không mấy thiện cảm.

- Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ?

- Phải, cô có phải vì chuyện bài báo mà tìm gặp tôi ? - cô gái ngồi vắt chéo chân, đưa li cà phê còn ngun ngút khói lên miệng, vẻ mặt vênh vênh tự đắc

- Đúng vậy ! - Hiểu My không hề thay đổi sắc mặt

- Vậy cô muốn nói chuyện gì, tôi có rất nhiều việc, không có thời gian

- Tại sao cô lại có mẫu vẽ đó ?

Câu hỏi quá đúng đề tài khiến có gái giật thót. Mặt cô không còn vẻ ngạo mạn tự cao lúc nãy nhưng vẫn cố che đi sự lo lắng bất an.

- Cô đang nói nhảm gì vậy, tôi không hiểu ?

- Hừ, như thế mà không hiểu, không lẽ cô muốn tôi nói thẳng ra luôn? - Hiểu My hờ hững

- Cô.....thật không hiểu nổi....tôi phải đi đây, không rảnh ngồi đây nói nhảm với cô - Cô gái kia lúng túng đứng dậy đi, như trốn chạy điều gì đó

Hiểu My không hề ngăn cô lại, bởi vì có ngồi đây cò kèo cả buổi chắc cô cũng không chịu thừa nhận. Thôi, bỏ đi, cô đã có cách khác.

- Hiểu My, em đang ở đâu ? - giọng Minh Kỳ lo lắng trong điện thoại, chắc chắn anh đã biết chuyện. Cô lại chưa muốn nói cho anh biết, sợ anh lo, không ngờ chưa giải quyết xong đã bị lộ rồi .

- Em...à , em đang ở một tiệm cà phê, đang trốn việc, hì ! - Hiểu My cố làm ra vẻ không có chuyện gì.

- Mọi chuyện sao rồi ? - Minh Kỳ nghiêm túc

Haizz, tại sao cô lại không thể giấu anh chuyện gì thế chứ ?

- Em đang giải quyết, khi nào xong sẽ nói anh ngay, được chứ ?

- Em được lắm, Trịnh Hiểu My, dám không nói cho anh biết chuyện quan trọng như thế. Ở yên đó, anh đến chỗ em.

- Không cần - Hiểu My theo phản xạ từ chối, rồi sau đó nhận ra mình hét hơi to, lập tức nhỏ giọng dụ dỗ - Không cần đâu anh, em muốn tự giải quyết chuyện này, anh không tin em à ?

- Nhưng mà.....

- Không nhưng gì cả, em muốn thế, anh đến đây thử xem, em không thèm nói chuyện với anh nữa - Hiểu My giận dỗi

- Em dám !

- Anh không tin chứ gì, vậy anh đến đi ! - Hiểu My lớn giọng đe dọa, trong câu nói của cô, hoàn toàn không có chút gì giả vờ.

Và quả nhiên, Minh Kỳ không dám manh động. Anh hiểu tính cô, một khi đã nhất quyết thì có trời mới thay đổi được cô. Vì vậy, anh đành nén giận trong lòng, tự hứa sẽ âm thầm hỗ trợ cô. Chỉ cần tìm được người đứng sau chuyện này, anh sẽ không để yên chuyện này. Cô vì mẫu vẽ lần này, không thèm đếm xỉa tới anh trong suốt bao nhiêu ngày, tại sao lại dám cả gan phá hỏng chứ ?

Anh sẽ cho kẻ đó biết hậu quả của việc chọc giận anh ! Nhất định như thế !

Hiểu My chần chừ một hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định gọi một cú điện thoại

- Alo, Kiết Tường, là em....em có chuyện này, cần anh giúp.....vâng, em chờ anh.

Vốn không nhất thiết phải nhờ đến Kiết Tường, nhưng tài thuyết phục của cô lại không thể làm cho cô gái kia, người duy nhất có thể giúp cô, ngoài Kiết Tường ra, không ai phù hợp hơn.

Hiểu My khuấy tách cà phê. Đã bao lâu rồi, cô không cho phép mình uống cà phê, bởi với cô, cà phê chỉ uống vào lúc buồn , lúc cô không thể chống đỡ nổi. Biết bao lần muốn gục ngã, cuối cùng cũng bắt mình mạnh mẽ mà vực dậy, để mình nhất định không phải nếm cái vị đáng ngắt của cà phê thêm một lần nào nữa. Thế mà hôm nay, cô lại gọi cà phê đen, là cà phê đen chứ không phải là cà phê sữa như mọi lần khác.

Một li cà phê đen, liệu có đắng hơn lòng cô lúc này.......

 

- Em nói gì ? - Kiết Tường bật dậy sau khi nghe câu chuyện

- Cho nên, em cần anh giúp.

- Xin lỗi em, anh sẽ giúp em làm rõ mọi chuyện, nhất định không để em thiệt thòi.

- Cảm ơn anh, nhưng em chỉ muốn biết làm sao cô ấy có mẫu vẽ đó, em không muốn làm lớn chuyện đâu, anh giúp em nhé.

Kiết Tường gật đầu trấn an cô. Sao chứ ? bảo anh không làm lớn chuyện. Cô là đã quá tin tưởng anh rồi. Làm sao anh lại có thể để yên cho chuyện này được chứ ? Dù anh và Hiểu My có duyên không nợ thì bây giờ, anh vẫn yêu cô tha thiết, hơn nữa, Kiết Tường anh chưa bao giờ thích sự gian dối, chính vì vậy mà anh yêu Hiểu My, không phải sao ? Bất cứ ai, làm tổn thương Hiểu My, chính là đã đối đầu với anh.

 

Trong văn phòng của Lí Kiết Tường

Rầm

Tập tài liệu bị vứt mạnh lên bàn. Kiết Tường ngồi ngả người ra ghế, khoanh tay trước ngực, mặt lạnh lùng, ánh mắt hờ hững mà như chứa ngàn tia lửa đáng sợ.

- Chuyện này, làm tổng giám đốc như tôi, có phải là nên biết không cô Trương ?

- Thưa tổng giám đốc, chuyện này tôi nghĩ đã có hiểu lầm, thực sự thì......

- Hai lựa chọn !

- Dạ....

- Một là cô nói vào chuyện chính, có hay không, hai là cô về phòng, don đồ đac, rời khỏi công ti ngay lập tức.

- Tôi.....

- Tôi không có nhiều thời gian !

- Vâng, chuyện này, tôi thật sự không phải là người vẽ mẫu đó - Cô nhân viên cúi đầu, sợ hãi

- Ai ?

- Là Trần Tĩnh Như đưa cho tôi - giọng nói của cô cứ ngày càng nhỏ dần, chân rụng rời, muốn ngã quỵ.

- Hừ, Trương tiểu thư, cô được lắm, người tài năng như cô, công ti chúng tôi không thể tiếp tục hợp tác, cô xuống phòng tài vụ, nhận tiền, thu dọn hành lí ngay cho tôi ! - Kiết Tường tức giận quát lớn.

Thật mất mặt ! Bị chơi thế này, anh thật chỉ muốn.....bất kì một nhân viên nào, cũng không được phép gian dối khi làm việc tại đây !

- Nhưng thưa tổng giám đốc.....

Kiết Tường trừng mắt hìn cô, nhân viên Trương lập tức biết thân biết phận, không dám nhiều lời.

Không phải lúc nãy anh ta nói cô có hai lựa chọn sao, cớ gì bây giờ, có làm thế nào thì cũng vẫn cứ bị đuổi việc. Cô nặng nề bước ra khỏi cửa, lòng không khỏi tự trách bản thân mình ngu ngốc, bị cái lợi nhỏ trước mắt làm cho thân tàn. Tốt rồi, bây giờ, ngay cả công việc cũng không còn nữa.

 

- Thế nào rồi Hiểu My ? - mọi người trong phòng vừa thấy Hiểu My về đã vội vàng hỏi

Hiểu My chỉ im lặng lắc đầu. Cô không biết phải trả lời thế nào. Rằng chính là giám đốc Trần Tĩnh Như đã chơi xấu cô. Ha ha, thật là nực cười. Tại sao ai cũng muốn đối đầu với cô ? hết Mai Phương, bây giờ lại là Tĩnh Như. Rốt cuộc cô đã làm gì ? đã hại ai mà bây giờ cả thế giới này, dường như ai cũng muốn hại cô ? Cô biết bấu víu vào ai đây ? Biết bấu víu vào cái gì để tin rằng, ở hiền gặp lành ?

Cô đã rất hi vọng, người làm chuyện này là một người nào khác, không phải là đồng nghiệp của cô. Bởi vì, nếu như vậy, ít ra gì, cô cũng có thể tự an ủi mình. Cô biết, bây giờ, không nên làm lớn chuyện hay để lộ chuyện này, cô sẽ tự tìm gặp Tĩnh Như để làm rõ mọi chuyện.

- Hiểu My, tổng giám đốc cho gọi em !

Hiểu My nén tiếng thở dài, nhắm mắt, hít một hơi dài, lên phòng Minh Kỳ.

- Thế nào rồi ?

- Hì, em xin lỗi, em vẫn chưa tìm ra được chuyện gì ? - Hiểu My cười

Một nụ cười méo xệch !

- Em không biết em rất dở trong chuyện nói dối sao, Trịnh Hiểu My !

- Dạ ?

- Kiết Tường đã nói cho anh biết, nếu không, em định giấu anh sao ?

Kiết Tường ? A, tại sao cô lại quên Kiết Tường chứ ? Trời ơi !

- Em không phải trách Kiết Tường, anh ta là vì lo cho em thôi - Lúc Minh Kỳ nói câu này, giọng anh hơi nhỏ lại.

Ừ, thì anh đang tự hổ thẹn, hổ thẹn với Kiết Tường, vì anh không phải là người đòi công bằng cho người mà anh gọi là người yêu, là vị hôn thê......

- Em ngồi đi !

Cốc cốc

- Vào đi - Minh Kỳ nhàn nhã ngồi cạnh Hiểu My, anh như đã biết trước sẽ có người gõ cửa và hơn ai hết, còn biết rõ ai vào.

Là Trần Tĩnh Như ?!

- Ngồi đi ! - Minh Kỳ lạnh lùng ra lệnh

Tĩnh Như không hề có cảm giác lo sợ, bởi vì cô sớm đã biết anh là vì lí do gì gọi cô đến, hơn nữa, đó còn là một phần trong kế hoạch của cô. Mọi chuyện thú vị, bây giờ mới là lúc bắt đầu cơ mà ?

- Nói đi, lí do cô làm như thế - Minh Kỳ không tón thời gian, anh vào thẳng vấn đề

- Đúng, là em đã đưa cho cô Trương đó mẫu thiết kế của Hiểu My !

Hiểu My nghe nhói trong tim một cái. Tại sao, người làm sai như cô ta lại không có một chút ăn năn hối hận nào hết ? Bây giờ, ali5 còn đang ngạo nghễ trước mặt cô.

Minh Kỳ nhếch môi cười khinh bỉ

- Lí do ?

- Anh có chắc là muốn biết ?

Minh Kỳ không đáp lại câu hỏi của Tĩnh Như, chỉ đưa tách trà lên miệng, mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Điều đó có nghĩa " Nhiều lời "

- Là Hoàng Yến muốn em làm như thế .

Minh Kỳ thấy ngụm trà đắng ngắt nơi cổ họng, bàn tay anh như muốn co lại nhưng khuôn mặt lại như không cảm thấy gì.

Hiểu My thấy hơi thở mình ngày càng khó khăn, cô nhìn bàn tay đang đặt trên đùi của Minh Kỳ. Cô biết anh đang nghĩ gì, nhưng bản thân lại không biết mình đang nghĩ gì.

- Đi ra ngoài đi, Trần Tĩnh Như, từ bây giờ, cô không cần đến đây nữa đâu.

Trần Tĩnh Như bước đi, không mảy may đau buồn hay ân hận. Đã quyết định lật ngửa ván bài, lí gì lại không biết hậu quả chứ ? Vốn dĩ không định như thế, nhưng gần đây, cô mới nhận ra, mình không còn gì để mất. Hoàng Yến là vì môt câu nói lúc say mà chọc giận cô " Trần Tĩnh Như, hừ, cậu là gì chứ, tôi làm sao lại không biết cậu thích Minh Kỳ chứ ? Nhưng tôi không bao giờ quan tâm, lí do ư, vì Minh Kỳ sẽ không bao giờ đếm xiả tới cậu, cậu, cả đời cũng không bao giờ thắng nổi tôi, hahaha "

Xem nào, hình như bây giờ, cô mới là người thắng cuộc, Hoàng Yến ạ.

Khóe môi Tĩnh Như nhếch lên, đắc ý.

 

Trong phòng, không một tiếng động. Không gian im lặng đến mức người ta có thể nghe rất rõ hơi thở nặng nề của hai người ngồi trong phòng này.

Không ai lên tiếng, lúc này, sự im lặng là cái mà người ta cần để vỗ về trái tim bất ổn của mình.

Hiểu My liếc qua Minh Kỳ, anh vẫn đang cúi gằm mặt, suy tư đến đáng sợ. Cô biết anh đang nghĩ gì, hơn nữa còn biết rất rõ nữa. Bây giờ cô chỉ lo cho anh, cô sẽ không làm gì cả, chỉ ngồi im lặng bên anh thế này thôi. Hoàng Yến, lí do cô ấy làm như thế này với cô, Hiểu My phần nào hiểu được, chính vì thế, cô có nên bỏ qua mọi chuyện được không ? Cơ hội còn rất nhiều, chẳng lí gì cô cứ phải làm cho bản thân và cả Minh Kỳ đau khổ.

Lúc này, sự riêng tư có lẽ sẽ tốt hơn, cô ngồi đây, có lẽ chỉ làm Minh Kỳ thêm khó xử. Hiểu My nhẹ nhàng đứng dậy, định đi ra để anh được yên tĩnh một mình.

Nhưng cô chỉ vừa đứng lên, bàn tay đã bị ai đó nắm lấy. Cô nhìn theo hướng tay

Minh Kỳ vẫn không ngẩng mặt lên nhìn cô, nhưng câu anh nói, cô nghe rất rõ

- Anh xin lỗi, nhưng.....hãy để anh gặp cô ấy !

Hiểu My nghe thấy tiếng trái tim mình rạn nứt. Haha, thì ra, nãy giờ, anh trầm tư như thế....là vì....là vì lo cô sẽ làm khó, sẽ làm tổn thương Hoàng Yến......

Những tiếng cười dù cứ thốt ra trong im lặng nhưng chỉ mình cô biết, nước mắt cô sắp rơi.

Lúc này, khi cô đang nghĩ cho anh thì người mà anh hướng đến....vẫn là Hoàng Yến !

Lúc này, khi cô đang tìm cách để làm anh không khó xử thì người anh lo lắng......vẫn là Hoàng Yến !

Cứ bảo cô ngốc nghếch, cứ bảo cô quá đa cảm, nhưng làm ơn, đừng bắt cô thôi không suy nghĩ về chuyện này, bới vì, nó làm cô đau quá !

Hiểu My cố nuốt những giọt nước mắt chảy ngược vào trong, cười khó khăn

- Em không định đi gặp cô ấy, anh không phải lo đâu. Em chỉ định về phòng thôi ! Anh đừng lo gì cả !

Minh Kỳ ngước mắt nhìn theo Hiểu My. Anh đã làm gì chứ ? lo cô sẽ làm tổn thương Hoàng Yến trong khi người đang gục ngã là cô ? Anh thật sự là điên thật rồi ! Vũ Minh Kỳ, mầy điên thật rồi !

Minh Kỳ rất muốn chạy theo, níu lấy tay Hiểu My, nói với cô một câu xin lỗi, nhưng anh lại không có đủ dũng cảm. Anh sẽ làm gì, khi biết rằng người chơi xấu cô lại là Hoàng Yến. Anh biết làm gì khi trước đó mấy tiếng đồng hồ, anh đã lớn tiếng kiên quyết rằng sẽ giúp cô đòi lại công bằng ? Vậy mà giờ đây thì sao chứ, anh níu tay cô không phải để làm cô kiên cường thêm. Anh níu tay cô để bảo cô không tìm gặp Hoàng Yến trong khi đó là việc đương nhiên? Thật không ngờ, Vũ Minh Kỳ anh cũng có lúc làm việc theo cảm tính thế này !

Quán cà phê mùa đông, đông khách hơn và có lẽ cũng ấm cúng hơn. Nhưng đáng tiếc, tâm trạng anh giờ đây lại thật tồi tệ......

Hoàng Yến vẫn chưa đến........

Lần đầu tiên đối mặt với tình huống thế này, Minh Kỳ thật sự không biết phải làm gì. Một người là người anh yêu sâu đậm suốt bao nhiêu năm, mãi đến bay giờ anh vẫn không muốn tin, cô lại là người như thế. Nhưng một người đã yêu anh, vì anh mà chịu bao dằn vặt và cũng khó khăn lắm, anh mới có thể làm cô tin anh lần nữa. Nếu Hoàng Yến thật sự là chủ nhân của những trò lố lăng này, anh phải làm sao ???

- Anh đợi em lâu chưa ? em xin lỗi, tắt đường anh ạ !

- Cũng không lâu lắm, em ngồi đi !

Trong chiếc váy dài tới ngang gối, Hoàng Yến thật đẹp. Anh vẫn không thể tin, hay nói đúng hơn là không muốn tin cô gái trước mặt anh đây lại độc ác như người ta nói.

- Hoàng Yến, có chuyện này.......- Minh Kỳ dù đang rất nóng lòng nhưng giọng nói không thể bật ra khỏi cửa miệng

- Sao ạ ? - Hoàng Yến nghiêng đầu nhìn anh dò xét.

- Chuyện này....Tĩnh Như....cô ấy nói....em là người nói cô ấy đánh cắp mẫu thiết kế của Hiểu My ?

Mặt Hoàng Yến sa sầm lại. Cô lại cứ nghĩ, anh gọi cho cô là vì lí do khác, vui vẻ hơn, tại sao lại là chuyện này.

Tĩnh Như ? cô ta....đang phản bội cô ?

Chuyện Minh Kỳ nói, hơn ai hết, Hoàng Yến biết rất rõ nó có phải là sự thật không. Khi người ta lam chuyện xấu, một khi bị phát hiện thì chắc chắn là sẽ rất hoảng sợ. Tất nhiên là phải trừ những người không có lương tâm. Hoàng Yến cô, có còn có lương tâm không ? Bây giờ, thật sự cô đang rất lo sợ. Nhưng cô không thể thú tội. Một khi cô gật đầu, mối quan hệ giữa cô và Minh Kỳ sẽ lập tức bay vọt tới số 0. Cô ghét số không !

Hoàng Yến thản nhiên che giấu đi những lúng túng trên mặt mình, đưa cốc nước lên miệng, mắt cô vẫn không rời chiếc bàn làm bằng gỗ trước mặt.

- Anh tin những gì cô ta nói ?

- Anh đang hỏi em !

- Em chỉ cần biết, anh tin em hay tin Tĩnh Như ?

Chiêu đòn tâm lí này làm Minh Kỳ nghẹn giọng. Bởi vì, thật sự anh rất muốn tin cô !

Lí do anh yêu cô đơn phương bao nhiêu năm, không phải là nên có lí do chính đáng sao ? Và lí do ấy là gì ? là vì cô dịu dàng, ngây thơ, luôn làm anh thấy muốn được che chở.

Hoàng Yến vẫn chắm chằm nhìn anh, chờ một câu trả lời.

- Đừng hỏi anh, anh chỉ muốn nghe chính miệng em khẳng định, những gì Tĩnh Như nói là không đúng, bởi vì, ba người chúng ta, không phải trước kia, chúng ta là bạn thân sao ?

- Bạn thân ??? Haha, thật là buồn cười, nói như vậy, bây giờ, anh chỉ coi em là bạn ?

- Không phải em muốn thế sao ? - Minh Kỳ chua chát

- Đúng, là vì trước kia em không tốt, nhưng hôm trước, em đã nói rồi, em yêu anh, và anh vẫn còn yêu em, đúng không ?

- Em sai rồi, bây giờ, người anh yêu, là Hiểu My !

Minh Kỳ nói xong, đứng dậy đi. Hoàng Yến vẫn ngồi yên ở đấy, đăm chiêu nhìn vào một góc bàn. Khóe môi cô cong lên. Haizz, biết làm sao bây giờ ? cô lại không thích buông anh ra. Theo lẽ thông thường, những thứ không dễ dàng thì sẽ làm người ta muốn chinh phục hơn. Bây giờ, cô không chỉ muốn chinh phục, mà còn muốn mình là người chiến thắng trong trò chơi cút bắt này. Xem ra, chuyện lần này quả là sơ suất của cô. Tin tưởng Tĩnh Như ư ? Hừ, thật là tồi tệ.

Mọi chuyện sau này, có lẽ chỉ nên tin tưởng chính mình thôi !

Hoàng Yến đưa li nước lên, nhìn một hồi lâu nhưng lại không uống. Hiểu My, hãy cứ đợi xem, trong hai chúng ta, ai sẽ là người thắng cuộc !

 

Ngày mai là buổi quyết định kết quả cuộc thi, là ngày biết được,những cố gắng suốt mấy tháng trời qua của cô có mang lại kết quả gì, tức là Hiểu My chỉ có đúng một đêm để hoàn thành tác phẩm của mình, Trong khi trước đó, cô phải mất cả tháng trời để tìm ý tưởng và lên kế hoạch, vật liệu, phụ kiện kèm theo.

Bây giờ đã là 8 h tối, Hiểu My vẫn cặm cụi làm việc một mình trong phòng. Chị Bảo Lan đã ở đây với cô suốt từ chiều tới giờ, giúp đỡ cô nhưng không thể cùng cô cả đêm làm việc. Chị còn phải lo cho Bảo My, trong khi, cô là một mình, không hề có bất cứ vướng bận nào.

Cả người mệt lả, bụng đói cồn cào, dù là mùa đông, vậy mà trên trán Hiểu My vẫn lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Dù chỉ còn mấy tiếng đồng hồ thôi, nhưng cô không muốn bỏ cuộc. Vì bỏ cuộc là kẻ thua cuộc, chỉ cần cố gắng đến giờ phút cuối cùng, dù kết quả có ra sao thì cứ vẫn là người thắng cuộc.

Hơn nữa, giờ đây, lòng cô như chứa hàng trăm mối tơ vò, nếu không làm việc, cô thật sự không biết phải làm sao để có thể đợi đến ngày mai.

Minh Kỳ đứng ngoài cửa, lặng yên nhìn cô. Cô vẫn say sưa làm việc, tuyệt nhiên không hề biết đến sự hiện diện của anh. Như vậy lại tốt, anh lại có cơ hội ngắm cô lúc làm việc. Lúc cô làm việc, thật sự làm cho người ta có cảm giác rất lạ, rất thích. Đôi mắt chăm chú, tập trung cao độ, như quên hết mọi thứ đang tồn tại trên đời này vậy. Tay lâu lâu lại đưa lân, vén lại mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt. Khuôn mặt biến đổi linh hoạt. Thỉnh thoảng bặm môi, nghĩ ngợi. Lúc lại mỉm cười hài lòng. Rồi sau đó, lại tiếp tục tập trung như sợ có bao nhiêu thời gian cũng không đủ để cho cô làm việc.

Tự nhiên trong anh lại dâng lên một cảm giác tội lỗi...

Anh không trực tiếp đưa tay lấy đi thiết kế của cô, nhưng anh chính là nguyên nhân, dù có là gián tiếp đi chăng nữa thì anh vẫn thấy có lỗi với cô vô cùng.

Hoàng Yến nói với anh, là vì Tĩnh Như yêu anh, ghen tị với Hiểu My cho nên mới àm chuyện này. Có khi nào đó là sự thật ?

Bởi vì, anh biết chứ ? Biết Tĩnh Như yêu anh, hoặc là chỉ đơn giản là thích. ANh không chắc lắm, nhưng chắc chắn, đó là một thứ tình cảm không đơn giản, đó là một thứ tình cảm đặc biệt.

Chỉ tiếc rằng, anh chưa từng có cảm giác như thế với Tĩnh Như. Dù từ nhỏ, hai gia đình đã thân thiết, nhưng anh lại không thể có cảm tình gì đặc biệt với cô. Ngày ấy, trái tim anh đã trao trọn cho Hoàng Yến.

Và đến khi Hoàng Yến đi, anh vẫn không thể thích cô, mặc dù người ngày đêm bên anh là cô.....

Vì lí do này mà Tĩnh Như hãm hại Hiểu My, xét cho cùng, người có lỗi với Hiểu My vẫn là anh.

Giờ này, cô chắc chắn chưa có gì vào bụng, cái con mèo nhỏ ấy, chẳng bao giờ biết tự chăm sóc bản thân mình. Nếu anh không ở bên cốc vào đầu cô, thì chắc cô sẽ không chịu sống vì mình đâu.

Lúc nào cũng là người rất giỏi trong việc an ủi người khác, nhưng khi bản thân có chuyện, lại cứ tự chịu đựng một mình.

Cô như thế này, có khi nào là tại anh ?

Nếu như ngày đó, anh không làm tổn thương trái tim mỏng manh của cô, chắc thời gian ba năm vừa qua của cô đã không khó khăn và tồi tệ như thế .....

Nếu như ngày đó, anh không dùng cô để mong lấy được trái tim Hoàng Yến, hôm nay cô đã không phải giả vờ cứng rắn như thế......

Lớp vỏ ngụy tạo ấy, anh nhất định tự tay tháo ra cho cô, bởi chính anh đã tạo nên nó !

 

Mùi gà rán thơm phức làm cái bụng đang cố gắng theo chủ phản ứng dữ dội.

Hiểu My nhắm mắt, hít một hơi dài như chưa bao giờ được ngửi mùi gà rán.

Oa, thơm quá ! Cô quay đầu lại, thấy Minh Kỳ đã đứng bên cạnh từ lúc nào, trên tay còn đang giơ cao túi đựng thức ăn.

- Là quý khách gọi món này, đúng không ạ ? - Anh cúi đầu nghiêm túc

Hiểu My cũng giả vờ hắng giọng : Anh nhầm rồi, tôi không ăn gọi !

- Thế thì, tôi đành đem về vậy !

- Này, anh đi thật đấy à ? này, Vũ Minh Kỳ !!!!!!!!! - Hiểu My dở khóc dở cười, cô chỉ đùa thôi mà, không lí nào lại dùng thức ăn đả kích cô thế chứ ?

- Ơ, ai bảo không cần chứ ! - Minh Kỳ tiếp tục trêu cô

Đã thế thì........không thèm ăn nữa, không thèm nữa !!!!!!! Hiểu My quay đi, giận dỗi

Minh Kỳ nhìn thấy điệu bộ của cô thì phì cười. Nó làm anh có cảm giác đây mới là con người thật của cô, rất trẻ con và....cũng rất đáng yêu nữa ^^

Anh đem túi thức ăn đặt lên bàn, vòng tay ôm cô từ phía sau. Cái ôm bất ngờ làm Hiểu My giật mình, định đẩy ra thì anh đã siết chặt tay

- Anh ôm em một lúc thôi, mọi người về hết rồi !

- Anh....sao thế ?

- Anh yêu em, Hiểu My !

Hiểu My đứng yên cho anh ôm. Một cái ôm nhẹ nhàng, chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng nó làm tim cô đập nhanh hơn một nhịp.

 

- Em ăn từ từ thôi, ăn nhiều vào !

- Ừm, em biết rồi mà, anh cứ làm như em là con nít không bằng - Hiểu My phụng phịu

- Thì em vốn là con nít mà. Mà này......Hiểu My.....có chuyện này......

- Ưm, anh nói đi - Hiểu My cắn một miếng thịt gà, tròn xoe mắt nhìn Minh Kỳ.

- Hoàng Yến.....anh nghĩ không phải cô ấy làm chuyện này đâu, anh tin cô ấy, cho nên, em.....

Miếng thịt gà trong miệng Hiểu My tự nhiên lại không có mùi vị gì cả, ngoải sự đắng chát. Quái lạ, hay là họ nêm gia vị không đều nhỉ ? Lúc nãy ngon thế cơ mà, vậy mà bây giờ lại chẳng cảm thấy gì.

Anh, từ nãy giờ ngập ngừng....là vì chuyện của Hoàng Yến. Anh đang thay cô ấy giải thích với cô.....Đã nói cô không muốn nhắc tới chuyện này rồi mà, cô có buộc tội Hoàng yến đâu, cũng không nói là sẽ tin lời Tĩnh Như nói.....cần gì, anh phải thay cô ấy thanh minh chứ ?

Anh có biết rằng, anh làm thế này, em sẽ cảm thấy rất buồn không ?

- Ừm, em biết rồi - Hiểu My cố nở nụ cười bình thường nhất có thể.

Không gian im lặng, im lặng đến đáng sợ !

Ừ, là vì anh quan tâm em, hoặc cũng có thể là không muốn nghi ngờ Hoàng Yến, chỉ vậy thôi, đúng không ? cho nên, hãy cứ quên chuyện này đi, anh nhé !

Sau đó, hiểu My lại vùi đầu vào mớ công việc chưa ra đâu vào đâu. Bây giờ, cô chỉ biết làm việc, dồn hết mọi suy ngĩ vào công việc, giấu những lo âu vào từng nét bút. Phải rồi, cô cần gì phải nghĩ xem ai là người đã lấy cắp ý tưởng của mình, dù người đó là ai, thì cô vẫn cứ có thể làm việc cô thích. Nhờ người đó, hôm nay cô đã có một bữa gà rán rất ngon !

 

Một tuần sau cuộc thi chính thức, mọi người lại hồi hộp chờ kết quả. Hiểu My cũng không ngoại lệ, ngược lại, cô lại là người lo lắng nhất.

Thiết kế lần này của cô, chỉ được hoàn thành trong vòng một đêm ngắn ngủi. Cô không biết mình đã thể hiện được hết cái mà ban tổ chức yêu cầu hay chưa.

- Hiểu My, Hiểu My, có kết quả, thư kí Đinh vừa báo tin, có kết quả rồi đấy !

- Thế nào, thế nào hả ? Hiểu My nhà ta chắc chắn là qua rồi phải không ?

- Ừm, cái này thì.....

- Có nói nhanh không hả ?

- Hiểu My, qua rồi !!!!!!!!

Tiếng hò reo vang lên không ngớt. Không phải cô nghe nhầm chứ ? ai đó véo cô một cái đi, để biết rằng, cô thật sự đã làm được !

Phải, cô thật sự đã làm được !

 

Hôm nay, là ngày trao giải thưởng cho các cá nhân đã đạt giải trong cuộc thi thiết kế.

Hiểu My chọn cho mình một bộ váy hở vai trang nhã, và như thường ngày, nó là do cô thiết kế, cắt may, và vẫn là màu trắng !

Đơn giản, sang trọng, lịch sự, thanh lịch - đó là những gì làm người ta thích trang phục của cô !

Minh Kỳ đã chờ cô từ sớm, lúc Hiểu My bước ra, anh đã đứng đợi sẵn bên chiếc ô tô đen sang trọng. Nhìn cô, dù đã biết cô sẽ rất đẹp, nhưng Minh Kỳ vẫn không khỏi ngỡ ngàng.

Đây.....có phải là Hiểu My của anh không ?

Suốt quãng đường đến bữa tiệc, Minh Kỳ lâu lâu lại liếc qua Hiểu My một lần. Điều này làm cô không thấy tự nhiên.

- Anh sao thế hả, anh cứ nhìn hoài, làm em thấy.....hôm nay, em lạ lắm sao ?

- Không, à mà có, hôm nay, em trang điểm !

- Ơ, à cái này, tại em...... - Mặt Hiểu My đỏ lên

- Nhưng mà rất đẹp ! - Minh Kỳ thản nhiên nhận xét

Vốn dĩ em không cần trang điểm thì em cũng đã rất đẹp rồi, biết không mèo nhỏ ? - thật ra Minh Kỳ định nói câu này, nhưng anh sợ sẽ làm cô hoảng hốt. Hì, thôi vậy, cứ từ từ nói mấy câu thế này cho em nghe nhé ! ^_^

Hiểu my và Minh Kỳ vừa xuống xe, các phóng viên đã bao lấy họ. Lí do ư ? À, quên thông báo nhỉ, Hiểu My chính là người đã nhận được giải thưởng cao nhất của cuộc thi. Tác phẩm của cô, đều làm hài lòng cả những vị giám khảo khó tính nhất. Những ánh đèn của máy ảnh cứ chớp nháy không ngừng, phải khó khăn lắm, hai người mới thoát khỏi đám đông ấy.

- Chào, Trịnh Hiểu My - Ngay tại sảnh đường, Hiểu My bắt gặp Hoàng Yến.

Một cuộc đối đầu không có gì bất ngờ nhưng lại làm Hiểu My thấy ngạc nhiên, cô quên rằng, đây là một sự kiện lớn trong giới thời trang, một siêu mẫu nổi tiếng như Hoàng Yến, chắc chắn là sẽ được mời.

Nhưng ngoài ngạc nhiên trước sự chạm mặt không ngờ tới ra, Hiểu My không hề có chút gì lo ngại. Cô tin tưởng Minh Kỳ, bởi vì cô yêu anh !

Sau nghi thức trao giải, mọi người còn phải dự tiệc. Hiểu My, từ đầu đến cuối phải trả lời không biết bao nhiêu câu hỏi của giới báo chí, lại phải uống bao nhiêu rượu chúc mừng, Minh Kỳ đã phải đợ hộ cô không biết bao nhiêu đạn.

Trong lúc mọi người đang say sưa trò chuyện, Hiểu My lẻn lên sân thượng của tòa nhà, hít thở không khí trong lành để bản thân tỉnh táo hơn. Cô say rồi, đầu óc cứ ong ong !

- Cô vẫn cứ ngu ngốc như ngày nào nhỉ ?

Giọng nói đanh đá làm hiểu My giật mình. Quay đầu nhìn lại, là Hoàng Yến !

- Cô đi theo tôi lên đây ?

- Vẫn cứ muốn tin Minh Kỳ thật sự yêu cô sao ? - Hoàng Yến khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào thành tường, không hề đối diện với Hiểu My.

- Ý cô là gì ?

- Không hiểu sao ? haha, xem ra, so với ba năm trước, cô vẫn chẳng thông minh lên là mấy ?

- Cô muốn nói gì ? - Hiểu My nheo mắt nhìn Hoàng Yến, mặt không một chút biểu cảm.

- Cô vẫn cứ muốn tin Minh Kỳ là yêu cô thật lòng ?

- Hừ, điều đó, không liên quan tới cô, xin phép, tôi không có thời gian. - Hiểu My cười lạnh một tiếng rồi quay lưng đi. Nhưng cô vừa bước được vài bước thì đã đứng khựng lại một chỗ.

- Nếu thay vì bảo vệ cô, Minh Kỳ muốn bảo vệ tôi, điều đó có nghĩa gì không ?

Hiểu My xoay người lại, đứng đối diện với Hoàng Yến

- Cô nói như vậy, là ý gì ?

- Chuyện cái váy lần trước, đích thực là tôi bảo trần tĩnh Như làm, nhưng Minh Kỳ đã nói gì với cô ? Tôi nghĩ, nếu anh ấy nói là do tôi làm, cô sẽ không thể tươi cười với tôi lúc gặp, đúng không ? - Hoàng yến nhìn Hiểu My, cười nửa miệng thách thức

Hoàng Yến.....anh nghĩ không phải cô ấy làm chuyện này đâu, anh tin cô ấy

Minh Kỳ, anh ấy đã gặp Hoàng Yến, nghe cô thừa nhận, vậy mà với cô, vẫn một mực bảo vệ Hoàng Yến, vẫn nói tin Hoàng Yến ?

- Nói vậy, đích thực là do cô cố tình giở trò với tôi ?

- Đúng vậy, nhưng xem ra, trò chơi này vẫn chưa vui lắm, nếu biết trước, hôm nay cô vẫn có thể đứng ở đây, tôi đã không nhẹ tay như thế !

- Cô.......

- Hừ, công cụ thì mãi mãi là công cụ. Cô tưởng rằng Minh Kỳ yêu cô sao ? tôi....trở về đây lần này là để yêu Minh Kỳ, cô nghĩ xem, anh ấy yêu tôi biết bao nhiêu năm, không lẽ nào bây giờ nói quên là quên. Tốt nhất, cô nên bỏ cuộc sớm, để không phải ngậm ngùi quay đi như ba năm trước.

- Đó là chuyện của tôi, còn bây giờ, tôi nghĩ cô nên xin lỗi tôi vì chuyện mẫu thiết kế !

- Xin lỗi ? haha, cô thật khôi hài ! À, tôi quên nói cho cô biết, mẫu thiết kế ấy, vốn dĩ tôi đã định vứt sọt rác rồi đấy. Cô cũng nên cẩn thận đấy, đợi khi nào, Minh Kỳ quay trở lại với tôi, lúc đó, cô cũng sẽ như một vật vô ích, bị quăng đi lần nữa đấy.

Chát.........một tiếng chát rợn người trong đêm đông. Giữa những đợt gió đang xào xạc thổi, tiếng đánh ấy làm người ta thấy đau ê ẩm.

Hiểu My !!!!

Trong tiếng gió rít, Hiểu My nghe rất rõ tiếng Minh kỳ gọi tên cô. Không dịu dàng, không ôn nhu. Chỉ có giận dữ, chỉ có phẫn nộ........

- Trịnh Hiểu My ! Em đang làm gì thế hả ? sao lại đánh cô ấy ? - Minh Kỳ giận dữ nhìn Hiểu My rồi lại quay sang Hoàng Yến - Em không sao chứ ?

Haha, Hiểu My muốn cười nhưng nơi khóe mắt cô, nước mắt lại ngập đầy.......

Cô ngước mắt, nhìn thẳng vào Minh Kỳ, cái nhìn mạnh mẽ, không hề lẩn tránh, không hề sợ sệt, lạnh lùng, vô cảm. Từ ngày chấp nhận yêu anh, cô chưa bao giờ nhìn anh như thế. Trong ánh mắt cô, có chứa cả sự hờn tủi, phẫn uất, thất vọng.........

Anh thật sự đang cứa vào trái tim cô !

Hiểu My chuyển cái nhìn lạnh lẽo ấy qua phía Hoàng Yến, cô gái đang ra sức xoa xoa bên má đang đỏ lên bỏng rát.

- Cái tát này là cho mẫu thiết kế của tôi ! Tôi cảnh cáo cô, còn làm chuyện hèn hạ như thế một lần nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho cô !

Đêm càng khuya, gió càng lạnh.....nhưng thật tiếc vì dù có lạnh tới đâu, nó cũng không thể đóng băng mớ cảm xúc rối mù trong trái tim cô !

Cô quay lưng đi, kiêu hãnh, không một lần ngoảnh lại. Sau lưng chỉ nghe tiếng gọi nhỏ dần của Minh Kỳ.

Nhưng cô không quan tâm, anh lúc này, còn phải bên cạnh Hoàng Yến........Không hiểu sao, cô lại tát Hoàng Yến.....lại đúng lúc anh tìm thấy chỗ cô.....hừ, thế cũng tốt thôi, ít ra giờ này cô cũng biết rằng, vị trí của cô trong trái tim anh, thật sự vẫn không thể đủ lớn để xóa hết hình ảnh Hoàng Yến.......

Nếu như điều Hoàng Yến nói có ngày trở thành sự thật. Nếu như một ngày nào đó, cô thật sự bị đá văng ra khỏi cuộc đời, ra khỏi trái tim anh, một lần nữa.....cô sẽ thế nào ? cô sợ rằng, mình không còn đủ sức để gắng gượng qua khỏi lúc đó......

Khi một người cố tỏ ra mạnh mẽ thì chưa chắc họ đã không có những lúc yếu đuối. Giá như, cô thật sự mạnh mẽ, thật sự lạnh lùng được thì tốt biết mấy !

Cô rất sợ, sợ bản thân mình ngã quỵ một lần nữa nhưng cô lại không muốn thừa nhận điều Hoàng Yến nói

Buông tay lúc này ? níu kéo một tình yêu mơ hồ muốn đổ vỡ ? Ai đó làm ơn nói cho cô biết..... cô phải làm sao ?

Phải làm gì để nắng mặt trời có thể soi rọi vào mọi ngóc ngách trong tâm hồn cô trong khi xung quanh chỉ toàn sương đêm lạnh lẽo.

Phải làm gì để trái tim cô không có thêm bất cứ vết sẹo nào nữa khi xung quang cô, chỗ nào cũng chỉ thấy toàn dao.

Minh Kỳ, làm ơn.......hãy nói cho em biết......rốt cuộc, em là gì trong trái tim anh ?

Trong căn phòng tối đen, cô gái ngồi co ro trên giường, tay trượt dài trên chiếc dây chuyền có mặt ngôi sao.

Ngôi sao sáng lấp lánh........nhưng không đủ để làm ấm trái tim cô !

Bình luận





Chi tiết truyện