chương 23/ 30

Sáng hôm sau, lúc Hiểu My tỉnh dậy thì hai mắt đã như gấu trúc, sưng húp

- Hiểu My à, đừng nói là đêm qua em nhớ anh tới mức không ngủ được nhé - một anh đồng nghiệp vui tính pha trò làm cả phòng rố lên cười.

- Anh mơ à ? Anh có cửa để Hiểu My nhớ thương sao chứ ?

- Sao, tôi không đẹp trai nhưng tôi rất có duyên mà, đúng không Hiểu My

- À, vâng ạ !

- Ừm....... ừm - tiếng hắng giọng của chị Bảo Lan làm mọi người ngay lập tức đóng chủ đề trêu chọc Hiểu My

Phù ! Thật may quá !

- Mọi người chú ý nhé, sắp tới có tổ chức cuộc thi thiết kế, chủ đề tự do, mọi người cố gắng đầu tư nhé, vì thời gian còn rất dài, công ti đặt hi vọng vào các bạn !

- Ôi, hai chữ Hi vọng nghe sao mà xa xăm quá........haizzzzzzz - Anh đồng nghiệp lúc nãy lại có cơ họi thể hiện năng khiếu hài hước khiến cả phòng được một trận cười thoải mái.

Nhưng Hiểu My lại chẳng thể nào cười nổi.

Đầu óc cô bây giờ chỉ toàn một mớ bòng bong, rối rắm hết cả.

Kiết Tường....Minh Kỳ...đến bao giờ, cuộc sống của cô mới được bình yên?

Gió đông lạnh như thế, nhiều như thế, tại sao lại không làm cô đóng băng hay cuốn cô đi đi chứ?

Một nơi yên bình ? cô biết đi đâu tìm ra nơi ấy đây?

Cô tại sao lại cứ phải cuốn theo những chuyện như thế này?

Bây giờ, cô chỉ muốn để mình đắm trong mấy bức vẽ, bận rộn với những bộ quần áo, với niềm đam mê của cô, cái có thể mang lại niềm vui cho người khác, và cho cả cô, chứ không phải ngày nào cũng bế tắc với những thứ cảm xúc không tên thế này.

Biết bao giờ, cô mới có thể vẫy tay chào tạm biệt những mệt mỏi ấy ?

- Hiểu My, có người gặp em nhé !

 

Không biết ai lại gặp cô lúc này. Dù trong lòng vô cùng nghi hoặc nhưng Hiểu My vẫn ra sảnh trước của công ti.

Là Lí Kiết Tường !

Không phải chứ, anh ta tới đây làm gì ? Trong lòng Hiểu My đột nhiên nổi lên một nỗi sợ hãi vô hình, chân cô bất động một chỗ, không thể nào bước tiếp.

Kiết Tường nheo mắt nhìn cô hồi lâu, rồi dường như nhận ra những bối rối trong lòng cô gái ấy, anh mỉm cười thật hiền, bước về phía cô:

- Trịnh Hiểu My, em không tính trốn anh cả đời đấy chứ?

Trốn sao? À, từ hôm qua tới giờ, Kiết Tường đã gọi cho cô không biết bao nhiêu cuộc, nhưng lần nào cũng chỉ là những tiếng tút tút trong vô vọng. Bắt anh đợi chờ, anh không đủ kiên nhẫn. Nói anh nóng vội, ừ thì cũng chẳng sao, bởi anh nhận ra rằng, anh không thể nào sống thiếu cô gái ấy.

Ngày anh tỏ tình, cô không hề thấy vui như dự đoán ban đầu của anh. Nét mặt ngơ ra, ngạc nhiên, không phản ứng thái quá như ôm chặt cổ anh chẳng hạn. Cô không giống những cô gái mà anh đã gặp. Anh vì cô, tốn bao nhiêu thời gian, một nửa để nhớ cô, một nửa để tính cách lấy lòng cô, thế mà, cô lại chẳng để tâm tới anh, thậm chí còn gọi anh bằng ông một cách khách sáo. Anh thật sự không thể đối phó với sự ngây thơ " vô số tội" của cô .

- Ơ, tôi không trốn anh !

- Thế à ? như vậy thì tốt. Vì nhớ em, tôi đã phải tới tận đây đấy. Nào, để xem.....ừm, bây giờ, sắp tới giờ nghỉ trưa, em đi ăn trưa với tôi nhé, tôi còn có chuyện chưa nói xong, chưa làm xong đấy ! - Đôi mắt của Kiết Tường nheo lại nhìn cô nguy hiểm, giọng anh trầm ấm thì thầm sát tai cô.

Cảm giác nhột nhột làm vai Hiểu My rung lên, cô vội vàng lùi ra xa, trước khi môi anh dán vào má cô.

- Ờ...à...tôi xin........

- Em nhất định phải đi. - Kiết Tường nói xong, lập tức kéo tay cô trước con mắt kinh ngạc của nhiều người.

- Này, anh Lí Kiết Tường !

Tiếng nói ấy.....giọng nói mang theo bao nhiêu sự khiêu khích ấy....còn có thể là của ai ngoài Vũ Minh Kỳ cơ chứ ?

Anh ta có phải là ma không, tai sao bất cứ cô làm gì, với ai, đều sẽ bị anh ta biết được ?

Minh Kỳ, hai tay xỏ túi quần, chậm rãi tiến về phía hai người, đôi mắt không một giây rời khỏi khuôn mặt của Hiểu My.

Khóe môi Minh Kỳ cong lên, anh nhìn Kiết Tường, thân thiện

- Tôi có thể đi cùng không ? xin lỗi, nhưng tôi không thích đi ăn một mình

Điên rồi, chỉ sau một đêm, đầu óc con người ta cũng có thể thay đổi !

- Nhưng anh không thấy bất tiện nếu như đi với một đôi tình nhân mới hẹn hò lần đầu chứ ? - Kiết Tường nói ra câu ấy, chẳng có chút gì ngần ngại, tay anh lại còn cố ý đặt vào em Hiểu My, kéo cô về phía mình.

Nhưng thật lạ, nét mặt Minh Kỳ lại không hề có bất cứ thay đổi nào. Nếu là mọi ngày, chắc chắn anh đã giận dữ, hạ lệnh cho Hiểu My phải thế này thế nọ hay nắm lấy tay cô, kéo đi chỗ khác rồi.

Hiểu My từ nãy giờ vẫn chú ý vào Minh Kỳ, há hốc mồm trước những phản ứng thất thường của anh nên hoàn toàn không chú ý tới việc có một bàn tay đang ôm eo mình vô cùng thân mật trước sự chứng kiến của biết bao người.

Đến khi cô tỉnh ra thì cả người cô, không biết bằng cách nào lại có thể yên vị trên ô tô.

Cô có nói là đồng ý đi sao ????

Từ lúc lên xe tới giờ, Minh Kỳ không nói một câu nào, cũng không hề nhìn cô, lạ thật.

Anh ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những ngọn cây đang đu mình trong gió, đôi mắt xa xăm.....

Một tay chống cằm, một tay thả tự nhiên, chân vắt chéo lên nhau....anh ta đang nghĩ gì thế ?

Rồi đột nhiên, Minh Kỳ quay đầu lại. Hiểu My như con mèo nhỏ bị bắt gặp lúc đang ăn vụng, lập tức cúi đầu né tránh cái nhìn dò xét từ anh, mặt cô đỏ lên vì ngượng.

Phía bên phải cô, ai đó đang cười đấy !

Kiết Tường từ nãy giờ ngồi ở ghế lái, cứ 5s là lại liếc lên gương nhìn về băng ghế sau, lòng thấp thỏm không yên.

Không khí trong xe nặng nề lạ, đáng lẽ nó phải là nơi vun đắp tình cảm cho anh mới đúng chứ ? Đằng này, lại có kẻ chặn đường, anh có muốn nói lời đường mật cũng thấy không thể mở lời.

Đáng lẽ ra, ngay từ đầu nên từ chối mới phải, có phải anh không biết người vô duyên trong chiếc xe này là tình địch của anh đâu .

Kiết Tường ơi là Kiết Tường, khôn ba năm dại một giờ. Tên Minh Kỳ đó mặt dày, đáng lẽ mầy phải hơn hắn mới phải !

 

Bàn ăn sang trọng, sơn hào hải vị chẳng thiếu món nào, tài tử giai nhân đều có đủ nhưng lại là hai chàng trai và một cô gái, có vẻ như có cái gì không ổn thì phải ?

- Nào, ăn thôi ! Hiểu My, em dùng món này đi, ngon lắm đó !

- Khoan đã !

- Vũ Minh Kỳ, anh lại có chuyện gì thế hả ?

- Hiểu My, kia có phải là Tú Linh không nhỉ ? Bạn học của em ấy ? - Minh Kỳ chẳng thèm quan tâm đến bọ mặt phật ý của Kiết Tường, anh quay sang nói với Hiểu My

- A, đúng rồi , là Tú Linh ! - Hiểu My reo lên, đã mấy ngày nay, cô và Tú Linh không tụ tập mua sắm, vì cả hai đều bận, chỉ có thể tám chuyện qua điện thoại thôi, cô thực sự là rất nhớ Tú Linh.

- Tú Linh, bên này, bên này này ! - Minh Kỳ vẫy vẫy tay ra hiệu.

Cô gái đang ngơ ngác tìm chỗ ngồi lập tức lại gần chỗ người quen, gương mặt vui vẻ.

Tú Linh cũng có sở thích rất giống Hiểu My, gu thời trang cực kì đơn giản nhưng lại rất lịch sự, dễ thương.

Tóc dài ngang vai, buộc cao, trẻ trung, nhanh nhẹn, áo pull trắng, quần Jean đen, hình như đó là trang phục yêu thích của Tú Linh.

Việc Tú Linh có mặt ở đây, vào thời điểm này, đừng ngây thơ nghĩ rằng đó là việc ngẫu nhiên nhé !

 

Vài tiếng đồng hồ trước.......

- Chị à, chị phải giúp em ?

- Chị không biết đâu, việc của em, em đi mà giải quyết !

- Chị......

- Thôi được rồi, em nhờ Tú Linh thử xem !

- Tú Linh ?

- Haizzzzzz, gì thế hả, Tú Linh, bạn thân nhất của Hiểu My đấy.

- À, em nhớ rồi......nhưng mà, em....không biết làm sao liên lạc với cô ấy.

- Thật là....sao chị lại là chị của em chứ ? Hiểu My mà biết thì chị chẳng biết phải giải thích làm sao !

- Chị yên tâm đi, lúc cô ấy biết được thì mọi chuyện đã êm đẹp cả rồi !

Gác máy điện thoại, Minh Kỳ hài lòng rời khỏi công ti

 

Cà phê Mylove......

- Sao anh lại muốn gặp tôi, Vũ Minh Kỳ ! - Tú Linh hoàn toàn không quên chuyện trước kia, Minh Kỳ đã làm cho Hiểu My đau đớn thế nào, cô vẫn còn rất cay cú anh.

- Tú Linh, anh cần em giúp.

- Tại sao phải giúp ?

- Vì anh yêu Hiểu My !

Lời nói chắc nịch không cần suy nghĩ của Minh Kỳ làm Tú Linh hơi kinh ngạc. Cô không hiểu sao, lúc nghe anh nói câu này, cô lại không thể không tin anh dù trước khi tới đây, trong đầu đã chuẩn bị sẵn bao câu hỏi vặn vẹo. Nhìn vào mắt anh, cô không thể hoài nghi. Nếu là bình thường, Tú Linh sẽ không bao giờ dành thời gian tới đây, nhưng hôm nay, cô tới đây là vì lời nhờ cậy của chị Bảo Lan, người chị mà Hiểu My và cô hết lòng yêu mến dù chưa quen thân bao lâu. Qua Bảo Lan, cô biết Minh Kỳ đã yêu Hiểu My, nhưng cô không tin điều ấy. Nhưng bây giờ thì khác rồi, anh ta chân thật. Không hiêu sao, cô lại tin điều đó. Và điều quan trọng hơn, Hiểu My vẫn còn yêu Minh Kỳ, yêu tha thiết.

Hiểu My chẳng bao giờ chịu thú nhận điều đó. Ngay cả bản thân nó cũng chẳng biết rằng lí do tại sao tim nó lại đau thì làm sao có thể gật đầu đồng ý với cô rằng nó vẫn yêu Minh Kỳ cơ chứ ?

Nhưng đôi khi, không phải người ta nói không thì mọi chuyện sẽ là không, đặc biệt là trong chuyện tình cảm. Trái tim luôn có lí lẽ riêng của nó.........

 

Chỉ có người ngây thơ như Hiểu My mới tin rằng đây là sự trùng hợp, còn với Kiết Tường, có nhắm mắt lại anh cũng biết đây là một âm mưu đã được dàn dựng sẵn.

Chính vì thế, dù Tú Linh có nghiêng nước nghiêng thành tới đâu cũng không thể làm Kiết Tường mắc bẫy.

Bữa ăn trưa, nhờ có Tú Linh mà không khí đã đôi phần thoải mái hơn.

- Anh Kiết Tường từ nãy giờ không nói câu gì, anh phật ý vì sự có mặt của tôi sao? -Tú Linh đưa miếng bittet lên miệng, không quên giả nai nhìn về phía Kiết Tường. Miệng thì hỏi nhưng hình như, cô chẳng thèm quan tâm xem câu trả lời sẽ như thế nào.

Nhưng dù là vô tình hay cố ý thì câu hỏi của Tú Linh cũng làm Kiết Tường khốn đốn. Cô ta, có nhất thiết phải thẳng thắn thế không ?

- Xin lỗi vì đã hỏi thẳng, nhưng tính tôi từ trước nay vẫn thế. Câu hỏi này, anh không cần trả lời đâu, cứ coi như tôi đã biết, được chứ ? - Một ngụm rượu vang cũng được tiêu hóa ngay sau câu nói ấy.

Kiết Tường thật không biết đỡ sao với con người này. Lần đầu tiên, anh gặp một cô gái ngang nhiên ăn uống tự nhiên trước mặt anh, vừa ăn vừa nói móc người khác, thái độ tự cao, ngang ngạnh, chẳng xem ai ra gì.

Cứ tưởng Hiểu My là cô gái duy nhất phớt lờ vẻ ngoài lịch lãm của anh, không ngờ lại có người thứ hai như thế. Anh, có phải nên soi lại gương hay không? Bộ quần áo sang trọng này, có phải là chưa đủ sức thuyết phục không nhỉ ?

Kiết Tường chắc chắn là không thể nào lịch thiệp với Tú Linh được nữa, nếu không phải là đang ở trước mặt Hiểu My, anh đã cho cô một trận vì cái tội dám gây chiến với bổn đại thiếu gia,

Kiết Tường đưa li rượu vang lên trước mặt, nhìn Tú Linh khiêu khích

- Ồ, cô Tú Linh hiểu lầm rồi, tôi.....rất thích cô Tú Linh đấy - Từ "thích" chẳng có gì đặc biệt nhưng với ngữ khí nhấn mạnh của Kiết Tường, nó lại như được đặt trong dấu ngoặc kép vậy.

- Anh thích tôi? Thật nực cười, ha ha ha....- Li rượu thứ 3

- Có gì nực cười sao ? - li rượu thứ 3

- Có chứ, bởi vì tôi không nghĩ người như anh lại có thể thích ai được. Anh thích tôi ? cảm ơn nhưng xin lỗi, tôi lại thấy chán ngấy anh - li rượu thứ 4

Chán ngấy ? con nhỏ này, chán sống rồi ! dám nói chán ngấy anh ?

- Được thôi, cô Tú Linh cảm thấy thế, tôi không ép được đúng không, nào, tôi mời cô một li vì đã làm cô thấy khó chịu.

- Anh đang cố chuốc say tôi đấy à ? xem nào, nãy giờ mới chỉ có 4 li, tôi sẽ không say đâu, Lí Kiết Tường ạ !

Bị nói trúng tim đen, Kiết Tường chỉ biết cười cho xong chuyện.

- Hai người này, sao thế chứ ? - Hiểu My nãy giờ ngồi xem hai người đấu khẩu, không tránh khỏi choáng váng

- Xong rồi, chúng ta về thôi.

 

 

- Này, Lí Kiết Tường, anh không phiền nếu cho tôi đi nhờ xe chứ ?

- Tôi không phiền, nhưng tôi phải đưa Hiểu My về.......

- À, không sao, Kiết Tường, anh yên tâm, hai chúng tôi tự về được, tôi đã gọi tài xế rồi, hơn nữa, anh và Tú Linh cùng đường mà .

Thấy Kiết Tường ngần ngừ không muốn đồng ý, Tú Linh khoác tay anh nũng nịu

- Không phải anh nói thích tôi sao? Chẳng lẽ nào lại không thể cho tôi đi cùng sao?

Ơ, cô gái này, trơ trẽn quá, sao lúc nãy nói chán ngấy anh, bây giờ lại thế này chứ????

- Thôi, vậy đi, anh Kiết Tường, anh cứ đi đi, tôi tự về được, không cần ai đưa đón đâu. Từ đây đến chỗ công ti Tú Linh hơi xa, mà bây giờ lại muộn rồi, phiền anh đưa cậu ấy đi nhé ! -Hiểu My từ tốn lên tiếng. Cô không hề biết rằng những lời nói của mình lại vô tình giúp cho kế hoạch của hai người nào đó thành công.

Từ chối không xong, Kiết Tường cuối cùng cùng đành gật đầu, hộ tống Tú Linh đi.

Lúc xe Kiết Tường vừa rời khỏi thì tài xế Kim cũng vừa tới nơi.

Minh Kỳ nhanh nhẹn giúp cô mở cửa xe

- Hiểu My, em vào đi

- Cảm ơn tổng giám đốc, tôi tự đi được,anh cứ đi trước.

- Em muốn trễ giờ làm sao ? - Minh Kỳ dựa người vào xe, khoanh tay trước ngực nhìn cô, thích thú

Bây giờ chỉ còn có mười phút nữa là bắt đầu vào giờ làm, nhìn qunah nãy giờ cũng chẳng thấy chiếc taxi nào, Hiểu My thật sự hơi lo ngại, nhỡ cứ chờ mà không bắt được xe thì nguy. Sao cô lại vô ý thế chứ, đáng ra phải về sớm hơn mới phải. Bây giờ đang là giờ cao điểm, muốn bắt được xe cũng là cả một vấn đề.

Không để cô lưỡng lự quá lâu, Minh Kỳ đã ấn cô vào xe.

Chỉ là ngồi cùng thôi, lại có cả tài xế Kim, anh ta sẽ không thể làm gì cô, sẽ không sao đâu nhỉ ?

 

Hơi men hơi ngấm, lên xe xong, Tú Linh bỗng chốc hơi nhức đầu.

Cô không quen uống rượu, hôm nay tự dưng lại uống những 4, 5 li, Tú Linh có phần quá đề cao bản thân mình thì phải. Mà cũng không hẳn là tự nhiên, là do cô ghét cái dáng điệu kênh kiệu của Lí Kiết Tường, anh ta quá hống hách. Dám đem rượu ra, dù chẳng nói nhưng cô biết chắc anh ta đang ngầm thách thức cô. Lúc anh ta nâng li rượu lên, săm soi thật kĩ, trong mắt anh ta rõ ràng là có dòng chữ " Dù có thông mình đến đâu thì cuối cùng cô vẫn chỉ là một người phụ nữ". Biết thế, làm sao cô để yên cho anh tự mãn được.

Cô đến đấy, vốn chỉ định phá đám nhẹ nhàng, nhưng không ngờ lại bị anh ta khiêu khích đến mức gần như không thể khống chế bản thân được. Máu hiếu thắng nổi lên, cô nhất định làm anh ta bẽ mặt.

Nhưng bây giờ, thì hình như cô đang không ổn lám thì phải.

Hình như là vì trời lạnh quá thì phải, đầu óc cô hơi chếnh choáng.

Đường về vẫn còn xa, Tú Linh tựa đầu vào xe, tự cho mình nhắm mắt lại một chút.

Kế hoạch đã thành công, cô diễn vai đanh đá, chua ngoa cho ai xem chứ ?

 

Kiết Tường từ lúc vào xe tới giờ, đầu óc chỉ lo cho Hiểu My sẽ bị Minh Kỳ quấy rối, hoàn toàn không để ý gì đến cô gái đang ngồi trong xe.

Lúc anh quay sang thì Tú Linh đã ngủ.....rất an lành.

Hai má hơi ửng hồng, tay chống vào thành cửa, đỡ lấy đầu, lúc này, trông cô hiền lành, ngây thơ, khác hẳn với lúc ăn trưa.

Có lẽ là do rượu, Kiết Tường thấy người mình hơi nóng. Ý muốn trả thù cô, làm cô mất mặt, bây giờ biến đâu mất. Thay vào đó là một ý nghĩ cực kì không giống anh " Dù gì thì cô ấy cũng chỉ là một cô gái, không nên chấp nhất thì hơn". Ôi, anh cũng có ngày tự tìm lí do biện minh cho người khác sao ? Anh say thật rồi !

 

Không khí trong chiếc xe của Minh Kỳ vô cùng im lặng.

Hai người, mỗi người ngồi một góc xe, mắt dán vào những dãy nhà cao tầng chót vót, cứ lùi xa dần.

Sự thay đổi đột ngột của Minh Kỳ làm Hiểu My thấy lạ, cô không thích nghi kịp. Dù lòng rất phân vân, nhưng cô không hề lên tiếng. Tại sao cô phải quan tâm, anh ta thế này, không phải người có lợi là cô hay sao ?

 

CỐP - Á

Kiết Tường cố ý thắng phanh gấp, làm Tú Linh va đầu vào thành xe, tỉnh cả ngủ.

Cô định mở cửa bước ra thì thấy Kiết Tường đã lịch sự mở cửa xe giúp mình.

Tú Linh bĩu môi, khing thường

- Ông Lí Kiết Tường, đây là cách ông dụ dỗ những cô gái hay mơ mộng à ?

- Xem ra nó không có tác dụng với cô thì phải ?

- Đúng vậy, bởi vì, tôi không có hứng thú với ông, thật là nhàm chán !

- Cô Tú Linh, cô đang cố tình gây chú ý với tôi à ?

- Ha ha, ông Kiết Tường, ông thấy tôi giống vậy sao ? - Lời nói của Kiết Tường làm Tú Linh tức cười đến mức muốn phụt hết thức ăn lúc trưa. Trên đời này, cô chưa thấy tên con trai nào trơ trẽn, mặt dày như anh ta.

- Thật sao ?

Kiết Tường vừa nói vừa nheo mắt nguy hiểm, tiến đến sát cô. Tú Linh vô thức lùi ra sau, đến khi chạm vào xe, không thể lùi được nữa thì mới nhận ra, cả người nhỏ bé của mình đã bị bao vây bởi cánh tay của Kiết Tường. Anh đè cô ép sát vào xe. Tình thế không ngờ diễn ra, Tú Linh nhất thời không biết ứng phó sao. Chưa bao giờ, cô....và một người khác giới nào lại cách nhau cự li gần như thế........

- Anh.....anh làm gì thế ? Tôi....tôi phải vào làm việc ?

Kiết Tường không nói gì, nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt to tròn, mũi cao, làn da trắng, môi....hình như cô ta không..... tô son thì phải ?

Tú Linh hoàn toàn bất ngờ, cô chưa từng gặp tình huống này. Mấy cuốn tiểu thuyết cô đã đọc, có quyển nào có chi tiết tương tự thế này không nhỉ ? Sao bây giờ, cô lại thấy mình trống rỗng thế này......

Kiết Tường cứ ngày càng cúi người xuống thấp hơn, mắt không hề di chuyển khỏi đôi môi của Tú Linh. Đôi mắt anh mơ màng, đầu cứ cúi thấp xuống dần....

Tú Linh sợ hãi nhắm nghiền mắt lại. Anh ta định làm gì chứ, không phải là....anh ta...anh ta dám.....?

- Ha ha ha......

Tú Linh mở mắt ra thì đã thấy Kiết Tường nhìn mình cười thích thú.

Đất ơi, mở ra đi, cô muốn trốn ! AAAAAAAAAA

Tú Linh giận quá hóa thẹn, cô đẩy Kiết Tường ra, định chạy đi, nhưng đã bị anh ép xuống xe lần nữa. Kiết Tường cúi người, ghé sát mặt mình vào mặt cô. Trong tiếng gió đông rít lên từng đợt, Tú Linh thấy bên tai mình có một hơi nóng phả ra, dù đầu óc không tỉnh táo lắm nhưng cô vẫn nghe rất rõ lời đe dọa của Kiết Tường

- Đừng chọc giận tôi, em sẽ không gánh nổi hậu quả đâu, cô bé ạ !

Rồi Kiết Tường đứng thẳng người dậy, hai tay thôi chống vào xe, anh để Tú Linh đi, môi nhếch lên thú vị.

- Tôi.....không dư thời gian làm chuyện vô bổ ấy đâu. Tôi chỉ muốn nói với anh một điều thôi. Hiểu My không yêu anh đâu, không thể, bởi vì, người nó yêu là Minh Kỳ, anh dù sao cũng là người đến sau, chỉ là Hiểu My chưa nhận ra tình cảm của nó thôi, tôi nghĩ anh nên rút lui trước thì hơn. - Tú Linh nhanh chóng hồi phục tinh thần, chậm rãi nói rõ từng tiếng. Mới lúc nãy, cô là người chủ động, bây giờ, sao có thể để anh ta biến cô thành trò đùa được. Cô đã sơ ý bị anh ta đùa giỡn, nhưng đó chỉ là sự việc ngoài ý muốn, chỉ một lần thôi, tại cô quá khinh địch, không ngờ anh ta lại cáo già như thế thôi. Cứ xem đấy, bây giờ, không phải cô là người hiên ngang bước đi sao, và anh ta, chắc chắn là đang nhìn chằm chằm vào cô, hận thù, à không, tan nát con tim khi nghe cô giáo huần mới phải nhỉ ?

 

Bỏ cuộc ư ? còn lâu !

Em nghĩ tôi là ai chứ ? có thể dễ dàng chịu thua khi mọi thứ còn chưa bắt đầu ? Thật là nực cười !

Trong cái lạnh của một chiều đông, Kiết Tường đứng lặng nhìn vào dáng người nhỏ bé của Tú Linh khuất sau cánh cổng sắt, môi anh khẽ cười, Tú Linh, cứ chờ xem, em và tôi, ai sẽ thắng !

Tôi không tin, Hiểu My không yêu tôi, chính vì vậy, những lời em nói hôm nay, hãy cứ để cho gió cuốn đi, bởi vì, tôi sẽ không để nó trở thành hiện thực !

Bình luận





Chi tiết truyện