chương 27/ 30

- Chị, em đi học đây !

- Ừ, nhớ về sớm nhé !, hôm nay chị sẽ nấu rất nhiều món ngon đấy !

- Vâng

Nhìn Bảo My khuất sau cánh cửa sắt, nơi những khóm hoa đang đua nhau nở rộ, lòng cô có một cảm giác gì đó rất khác thường, nao nao, bồn chồn, cảm giác y hệt như lúc nhận được tin bố mẹ cô ra đi......

Bảo Lan sau ngày làm việc mệt mỏi đã nhanh chân về nhà, chuẩn bị cơm tối.

Mười lăm phút, hai mươi phút.........

Một tiếng, hai tiếng........

Bảo Lan hết đi ra rồi lại đi vào, nhưng cánh cửa vẫn im lìm không tiếng động

Rồi một cú điện thoại, cả thế giới như sụp đổ chỉ trong một giây !

Người ta nói Bảo My bị tai nạn, cô không thể nhận ra Bảo My, vì những người gặp tai nạn đều không thể nhận diện chính xác được, nhưng có một thứ, duy nhất Bảo My mới có, trong chiếc túi xách bên cạnh, có vật may mắn của hai chị em cô. Đó là vật không thể bị cháy hay bị ướt, là món quà mà ba mẹ cô đã rất khó khăn mới kiếm được.

Thứ đó là duy nhất, trên đời này, ngoài Bảo Lan ra, không thể tìm ra người có cái giống như vậy......

Bảo Lan như không còn thở được, cô điếng người, chao đảo, mất phương hướng....Đó là em gái cô, đứa em gái duy nhất, người thân duy nhất còn lại.......

Bảo My ! Không ! Áaaaaaaaaaaa

Cơn ác mộng làm Bảo Lan giật mình, trên trán cô, mồ hôi đầm đìa.

Bảo Lan đưa tay lên ngực, thở dốc. Từ sau lần gặp Tiểu Bảo An, dường như đêm nào cô cũng mơ thấy giấc mơ này. Một cơn ác mộng kinh khủng. Hai hàng nước mắt tuôn trào, Bảo Lan ngồi bó gối trong chăn, thẫn thờ.

Vốn cứ tưởng bản thân mình mạnh mẽ.

Vốn cứ nghĩ rằng nước mắt đã cạn khô từ sau đám tang ấy.

Vậy mà....không ngờ...bây giờ nó vẫn cứ làm cô đau !

Chưa lúc nào, cô quên đi cái ngày định mệnh ấy !

Bảo Lan trong suốt thời gian dài không ngừng tìm cho mình hi vọng, dù chỉ là mỏng manh thì cô vẫn cứ muốn hi vọng, rằng người nằm bất động trên mặt đất không phải là em cô, rằng chỉ là một sự trùng hợp vô duyên nào đó, và rằng em cô cũng đang ở nơi nào, gần thôi, cũng đang tìm cô.

Nhưng vô vọng.....

6 năm dài cho một cuộc tìm kiếm không có gì để người ta mơ tưởng, cuối cùng, kết quả vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh.

Vô ích thôi, người nằm trong mộ chính là em cô.

Kể từ đó, Bảo Lan sợ lửa. Lí do ư ? là vì Bảo My, em cô đã chết cháy, đến mức, cô không thể nhìn em lần cuối cùng

Người ta nói, có lẽ cô bé đã xông vào nhà để cứu một em bé đang bị nhốt trong ngôi nhà đang ngun ngút khói.

Cô có thể trách ai đây?

Trách ông trời đã quá tàn nhẫn với cô hay trách số phận mỉa mai, cứ lần lượt cướp đi những người cô yêu thương nhất

Ba, mẹ, rồi bây giờ đến cả em cô

Một mình cô độc, không ruột thịt, không người thân, lần đầu tiên cô hiểu, sự cô đơn đáng sợ tới mức nào......

 

- Hiểu My....cậu được lắm ! - vừa nhấc máy, Hiểu My đã nghe thấy tiếng cười nguy hiểm của Tú Linh

- Cậu sao thế hả ?

- Lại còn vờ vịt, chuyện này, đáng lẽ ra tớ phải là người biết đầu tiên chứ? - giọng Tú Linh hờn dỗi

- Nhưng có chuyện gì ?

- Này, lúc đó, tớ có được mời làm phù dâu không thế ? ^^

- Con nhỏ này, ăn nhầm thứ gì rồi à, sao nói chuyện không đầu không cuối gì thế hả ?

- Ơ, thế chuyện Minh Kỳ nói trên tivi...cậu không biết à, ồ, tên này tính gây bất ngờ à ?

- Minh Kỳ ? Tú Linh à, chuyện gì thế, cậu nói rõ ra được không ?

- Đi mà hỏi chồng tương lai của cậu ấy, thôi, tớ bận rồi, gặp cậu sau nhé, tớ chỉ gọi để chúc mừng cậu thôi, hihi !

Phù dâu ? Chồng tương lai ? ai làm ơn nói cho cô biết, chuyện gì đã xảy ra trong nửa ngày cô lơ đãng !

Nhắc mới nhớ, bây giờ, có phải là có quá nhiều người nhìn cô không ? Mà ánh mắt nào cũng......thật đáng sợ ! Cô phạm trọng tội gì à ? Mọi tâm trí dồn hết trong mấy bản thiết kế, cô hoàn toàn vô tội mà !

Chắc chắn Minh Kỳ lại gây rắc rối cho cô, nhất định là anh ta !

Hiểu My tạm gác mọi công việc đang dang dở, tức tốc chạy lên văn phòng tổng giám đốc.

Minh Kỳ vẫn đang cắm cúi làm việc, thấy cô, anh lập tức ngừng lại, mỉm cười vui vẻ

- Sao vậy, chưa gì hết đã nhớ anh sao ?

- Không hiểu có chuyện gì mà thái độ của mọi người với em rất lạ, mà hình như chuyện đó có liên quan tới anh ? - Hiểu My không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề

Minh Kỳ phì cười

- Em từ đâu tới đấy hả, lúc sáng không xem tivi à ?

- Em không có thời gian !

- Nào, lại đây - Minh Kỳ kéo tay cô tới bàn làm việc, ấn cô ngồi xuống chiếc ghế thoải mái và tay thì mở máy tính lên. Anh đang định cho cô xem lại buổi phỏng vấn lúc sáng.

"- Chẳng có gì phải giấu diếm, tôi sắp kết hôn

- Là Trịnh Hiểu My."

VŨ MINH KỲ !!!!!!!!!!!!!

- Anh đang nói lung tung cái gì thế hả ????????

- Này, người đang nói lung tung là em đấy ! em có biết, có bao nhiêu cô gái mơ được anh nhắc tới với hai chữ bạn gái mà không được không hả, còn em, lại là vị hôn thê, hôn thê đấy, có biết không hả ? - Minh Kỳ thấy kết quả không được như dự kiến thì có chút phật ý, mặt buồn bã quở trách

Không phải lúc này, nhân vật nữ chính phải đang ôm cổ nam chính mà sướt mướt vì hạnh phúc sao ? Cô cớ gì lại nổi giận với anh chứ ?

- Nhưng em có nói là muốn kết hôn với anh sao ? - Hiểu My vẫn cứ thấy không phục

- Này, Trịnh Hiểu My, có giỏi thì em nói lại xem nào, em dám không yêu anh ? - Minh Kỳ nắm chặt lấy bàn tay Hiểu My, nheo mắt nhìn cô đe dọa.

Ánh mắt này, thực sự là cô rất sợ.......

- Anh.....từ từ rồi nói có được không, tay em.....đau....

Minh Kỳ lúc này mới nhớ ra mình đang cầm tay cô rất chặt, vội vã buông tay

Hiểu My cau mày xoa cổ tay. Chết tiệt, lại dám dùng vũ lực với cô cơ đấy !

- Nhưng yêu và kết hôn là hai chuyện không giống nhau ! Huống hồ gì, em lại.....

- Lại thế nào hả ? - hai mắt của Minh Kỳ lập tức sầm xuống

- Thôi bỏ đi ! Nhưng anh còn chưa nói với em thì đã tự ý công khai như thế, anh đúng sao ?

- Thì bây giờ em biết rồi đấy thôi ! - Minh Kỳ nhún vai, nhất quyết không nhận mình sai

AAAAAAAA, tại sao lại có người như anh ta chứ ?

- Mà em đừng có lạc đề, nói vào chuyện chính, ý em là sao hả? có phải là em thích tên Lí Kiết Tường đó không hả ? - Minh Kỳ vừa nói vừa tiến về phía trước, từng bước từng bước dồn Hiểu My vào tường. Cô dám gật đầu thừa nhận xem, anh sẽ cho cô biết hậu quả ngay lập tức.

Hiểu My biết chắc mình mà càng lùi thì sẽ càng chết, vì vậy trong lúc Minh Kỳ sơ ý, cô lập tức chạy vọt ra chỗ ghế sa lông, không gian rộng rãi bao giờ cũng an toàn hơn ^^

Minh Kỳ bị phản ứng của cô làm cho dở khóc dở cười, anh chỉ còn biết thích thú cười trong bụng.

- Nói tóm lại, em còn phải làm việc, anh có nghĩ tới, anh nói như thế, có nhiều người sẽ nghĩ em lợi dụng anh để thành công, trong khi em mới chỉ làm việc ở đây không bao lâu. Còn nữa, sắp tới, em phải tham gia cuộc thi thiết kế, em không muốn năng lực của mình bị người ta công nhận một cách miễn cưỡng.

Ơ ? Hiểu My nói không sai chút nào, anh thực sự là không nghĩ tới chuyện này .

- Hơn nữa.......

Minh Kỳ vừa định mở miệng xin lỗi thì đã thấy Hiểu My nửa muốn nói nửa lại sợ điều gì

- Hơn nữa ?

- Hơn nữa........ai nói em sẽ kết hôn với anh chứ ? Anh bá đạo, ngang tàng, em không thể nào giao cuộc đời này cho anh được, rõ chưa hả ? - Cô hiên ngang tiến về phía cửa trước con mắt kinh ngạc của Minh Kỳ. Đã nói rồi, máu hiếu thắng trong cô rất lớn mà, sao cứ thích chọc giận cô chứ ?

Con mèo nhỏ này ? Hôm nay lại dám ngang nhiên chỉ trích anh ! Anh thật sự đã làm mấy cái móng vuốt vươn ra rồi ! Haizzz

Nhưng mà.....ngang tàng ? bá đạo ? cô thực sự coi anh như thế sao ?

Không được, không thể để hình tượng của anh trong cô tệ thế được. Anh chỉ vừa mới có được tình cảm của cô, không thể làm cô nổi giận mà quyết định sai lầm được.

Không chần chừ, Minh Kỳ nhấc điện thoại.

- Thư kí Đinh, liên lạc chuyên gia trang sức tốt nhất cho tôi, sắp xếp lịch nữa nhé !

*******************************************************************************************************​

- Tổng giám đốc à, đã lâu như vậy rồi vẫn chưa thể chọn được mẫu nào ưng ý sao ? - người được mời tới nãy giờ vẫn chờ đợi trong mỏi mòn nhưng không dám lớn tiếng mặc dù lưng đã sắp gãy tới nơi. Cô nở nụ cười méo xệch.

- Cô khẩn trương gì chứ ? ừm, mẫu cũng không tệ, cô rất có khả năng - Minh Kỳ vẫn thảnh thơi lật qua lật lại mấy trang ảnh mẫu, chép miệng khen.

- Vậy, anh đã lựa được rồi.....- cô mừng thầm trong bụng, giọng nói hồ hởi hẳn

- Vẫn chưa.

Vẫn chưa ?????? O_o

Mặt cô gái lập tức ỉu xìu. Nếu không phải vì cô quyết tâm đứng trong giới trang sức này thì có lẽ đã sớm bỏ cuộc rồi.

- Những mẫu này tuy đẹp nhưng không có gì đặc biệt, tôi muốn có một thứ duy nhất !

- Nếu muốn vậy, anh có thể nói cho tôi biết, người mà anh tặng có sở thích thế nào, tôi có thể giúp anh làm ra trang sức duy nhất mà anh muốn.

Sở thích à ? Cô ấy thích gì nhỉ ???

Minh Kỳ chau mày, nghiêm túc nghĩ ngợi. Thật khó nghĩ, anh không biết cô thích gì, nhưng chắc chắn không thể đi hỏi thẳng cô, như thế thì còn gì là bí mật nữa chứ? Quả thật, thời gian làm chuyện này, anh có thể kí mấy cái hợp đồng. Đã mất mấy tiếng đồng hồ rồi mà anh vẫn chưa tìm ra món quà ưng ý.

- Thế nào ạ ? - đã gần mười phút trôi qua mà Minh Kỳ vẫn cứ ngồi yên bất động, cô đành sốt ruột hỏi

- Tôi vẫn chưa nghĩ ra. - Minh Kỳ thở dài

- Có thể là một loại hoa nào đó, hoa hồng chẳng hạn - cô gái tốt bụng gợi ý

Hoa à ? hình như Hiểu My thích tất cả các loại hoa thì phải ? Nhưng lần trước, Kiết Tường đã tặng hoa cho cô, không thích ! >.

Bình luận





Chi tiết truyện