chương 14/ 30

Hôm nay thời tiết thật dễ chịu nha, trời cao trong xanh, mây trắng lơ lửng nửa muốn bay đi, nửa lại như ngập ngừng.

Minh Kỳ thức dậy sớm hơn mọi ngày, vươn tay thoải mái, trong người đầy nhiệt huyết tuổi trẻ. Hôm nay tự nhiên lại dậy sớm thế này, à, thì tại tối qua ngủ rất ngon, không phải suy nghĩ tới công việc, tâm trạng lại còn rất dễ chịu nữa. Hôm nay sẽ đi làm sớm hơn, tranh thủ giải quyết mội số công việc, và còn......Không biết cô bé Hiểu My đó đã dậy chưa nhỉ ? Hôm qua uống nhiều rượu như thế, lại còn vì tự ái, vì không muốn liên quan tới anh mà một mực từ chối sự giúp đỡ của anh, không để anh uống giúp. Đã thế thì cứ đợi đấy, hôm nay đi làm muộn hay nghỉ làm thì xem anh sẽ xứ lí cô thế nào, con mèo nhỏ cứng đầu ạ.

Hắt...xì.

Con mèo nhỏ đang co ro trên sàn nhà lạnh ngắt.

Tối qua ngủ quên ở cửa, lại không đắp chăn, sáng nay tỉnh dậy, thấy trong người mất hết sức lực.

Che miệng ngáp dài, nhìn đồng hồ thì đã 7h30, mấy giờ phải đi làm ấy nhỉ ? Xem nào, 7h30, 8h.....aaaaaaaaa, rốt cuộc thì Hiểu My cũng đã tỉnh táo, chẳng có thời gian ăn sáng, đánh răng, rửa mặt qua loa ( qua loa sao???), chọn bộ quần áo đơn giản nhất trong tủ quần áo toàn những bộ đơn giản, Hiểu My rốt cuộc cũng có thể an toàn ra khỏi nhà.

Đường đã đỡ kẹt xe, Hiểu My lại luôn mồm hối thúc bác tài xế hiền lành nên may mắn, cuối cùng cô đã đến công ti.

Đưa đồng hồ lên cao, 7h58, Hiểu My thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn 2 phút nữa, không lo bị trừ lương, hì

- Em may đấy.

Hiểu My quay đầu lại thì đã thấy chị Bảo Lan đứng đó tự lúc nào.

- Chị này....sao lúc nào chị cũng xuất hiện bất ngờ thế hả ? Lo người khác không bị yếu tim sao ?

- Con nhỏ này - Bảo Lan mắng yêu thế rồi giơ tay cốc một cái nhẹ vào trán cô, đi vào phòng làm việc. Nhìn theo dáng chị khuất sau cánh cửa, tay chạm vào chỗ vừa bị cốc, Hiểu My mỉm cười, chỉ có chị Bảo Lan là lúc nào cũng xem cô như con nít, bên chị lúc nào Hiểu My cũng thấy thật ấm áp, như là một gia đình thứ hai vậy.

Từ sảnh đường vào phòng làm việc chỉ có vài chục mét thôi mà sao hôm nay cứ xa xa thế nào ấy.

Lúc bước vào công ti tới giờ, Trịnh Hiểu My cứ thấy là lạ, tất cả nhân viên đều nhìn cô với ánh mắt cực kì không bình thường. XÌ xào, bàn tán, có người còn chụm lại, che miệng nhìn cô, nói nhỏ với nhau gì đó. Thôi, tốt nhất là cứ nhanh chân chuồn khỏi chốn thị phi này đã, tính sau. Nghĩ là làm, Hiểu My nhanh chóng vọt vào thang máy. Phía sau là những lời xì xầm

Nhân viên A : Ôi dào, nhìn thế mà cáo già, chỉ mới vào công ti chưa tới một năm đã tìm cách dụ dỗ tổng giám đốc

Nhân viên B : Thì sao chứ, người ta thông minh, hiền lành, xinh đẹp, được tổng giám đốc yêu mến là chuyện bình thường, cô ghen tị sao ?

Nhân viên A : Tôi mà thèm ganh tị ?

Bla bla bla....

Nhân viên nữ trong công ti lập tức chia thành hai phe, một cho rằng Hiểu My là người dụ dỗ tổng giám đốc đáng kính, một cho rằng vị tổng giám đốc đào hoa là con sói gian manh đã lợi dụng cô thôn nữ hiền lành Trịnh Hiểu My. hai phe bắt đầu tranh chiến quyết liệt hơn để bảo vệ cho thần tượng của mình, thật chẳng biết ai sẽ thắng nữa. Haizzzzzz.....

Nhưng dù là ai thắng đi chăng nữa thì bây giờ thang máy cũng đã bắt đầu chạy lên tòa nhà cao nhất, nơi tọa lạc của Vũ Minh Kỳ.

Cầm tờ báo đã sớm bị vò nát, Hiểu My hùng hổ xông vào văn phòng Minh Kỳ, chẳng cần thư kí Đinh báo cáo.

Bên trong văn phòng, Vũ Minh Kỳ đang nhâm nhi tách trà buổi sáng, tâm trạng thư thái, một vài điệu nhạc vang lên làm cho bao khó chịu dần vơi đi, cách này quả thật là rất tốt cho sức khỏe. Đã lâu lắm rồi, thư kí Đinh mới lại thấy ông chủ mình yêu đời như thế, dĩ nhiên cũng sẽ thoải mái hơn, không phải khép nép, dè chừng như mọi ngày.

Rầm

Tiếng động làm Minh Kỳ lười biếng mở mắt. Nhìn thấy Hiểu My, anh chẳng tỏ thái độ bất mãn gì khi thấy cô tự ý xông vào phòng mình, ngược lại chỉ nhìn cô rồi sau đó.....nhắm mắt tiếp.

- Vũ Minh Kỳ, anh đã đọc báo sáng nay chưa hả ? - Hiểu My vứt tờ báo xuống bàn, trước mặt Minh Kỳ. Thấy anh vẫn bình tĩnh ngồi thưởng thức nghệ thuật, chẳng để ý gì đến mình, cô bực tức đá vào chân anh.

- Ái ! - Minh Kỳ lúc này mới chịu mở mắt nhìn cô, trong mắt như hiện rõ dòng chữ " Cô điên đấy à ?"

Hiểu My chẳng thèm quan tâm anh đang vui vẻ hay khó chịu, tiếp tục giải quyết mớ rắc rối đang quay vòng xung quanh mình

- Anh đừng nhìn tôi, nhìn tờ báo này đi, có ích hơn đấy.

Minh Kỳ sớm đã biết chuyện khiến cô nổi cáu thế nhưng vẫn như vô tội, ngây thơ không biết gì, chồm người về phía trước, cầm tờ báo lên đọc

" VŨ MINH KỲ VÀ TRỊNH HIỂU MY - ĐÔI TÌNH NHÂN TỎA SÁNG TRONG ĐÊM DẠ TIỆC THỜI TRANG TỐI QUA"

Khóe môi Vũ Minh Kỳ khẽ nhếch lên. Hay thật. Đan xen với những nội dung trong báo còn có cả hình ảnh thân mật của cô và anh lúc anh ôm eo cô, chúc rượu, cả lúc hai người khiêu vũ nữa.

Thả tờ báo về chỗ cũ, Minh Kỳ gả người ra ghế salong, nhìn cô thích thú.

- Sao vậy, cô Trịnh thấy ảnh không đẹp sao ?

Hiểu My nghe câu này xong, nửa mặt đen lại. Anh ta.....Anh ta.....hình như chẳng có phản ứng gì gọi là lo lắng, hoàn toàn trái ngược lại với cô.

- Anh....đã sớm biết có chuyện này ? - Hiểu My nghi ngờ hỏi Minh Vũ.

Thấy cái vẻ mặt ngây thơ tội nghiệp của Hiểu My, Minh Kỳ không thể nào nhịn cười. Dừng tách trà trên tay, điềm tĩnh đặt cẩn thận xuống bàn, Minh Kỳ bước về phía cô, đặt hai tay lên vai và ấn cô ngồi xuống ghế.

- Tôi thấy anh phóng viên này chụp ảnh đẹp đấy chứ. Nội dung thì chưa đọc kĩ lắm nhưng mấy câu đầu thì nghe có vẻ ngọt ngào mà - Anh cố tình trêu chọc cô.

- Vũ Minh Kỳ, anh nghiêm túc có được không ? - Hiểu My đã dần mất hết kiên nhẫn

- Thì không phải tôi đang nghiêm túc sao? những gì tôi vừa nói là những nhận xét rất thật của tôi. Không ngờ cô lại ăn ảnh như thế. Không tồi, không tồi - Minh Kỳ tay cầm tờ báo, miệng không ngừng xuýt xoa, hết khen tay nghề chụp ảnh lại chuyển sang tự khen mình, khen Hiểu My

Cô gái nãy giờ an phận trên ghế salong chờ nghe giải thích rốt cuộc cũng không thể chịu được, bước về phía Minh Kỳ, cô đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cổ áo anh.

- Anh, rốt cuộc có ý gì ?

Dáng vẻ hung hăng này của cô không may lại là cơn gió thổi bùng lên ngọn lửa lưu manh tiềm ẩn trong Minh Kỳ. Cô càng thế này, anh lại càng muốn đùa giỡn cô. Liếc mắt nhìn xuống phần cổ áo bị túm chặt, Minh Kỳ cười nhẹ, không đẩy tay cô ra, cứ vậy để cho khoảng cách giữa hai người trở nên gần hơn, mờ ám hơn.

Đôi mắt Minh Kỳ trong một phút lơ là của chủ nhân đã tự ý di chuyển xuống phía dưới.

Từ ngày Hiểu My đi làm, hầu như cô chủ yếu vẫn là thích mặt áo sơ mi nhỉ ? Hôm nay cũng vậy. Cổ áo không rộng lắm, rất kín đáo, lịch sự thế nhưng ở cự li thế này thì....Mặt anh bỗng thoáng chút đỏ.

Thấy Minh Kỳ không nói gì mình mà lại nhìn chú tâm vào vị trí nào đó, hiểu My hơi khó xử, cứ nghĩ sẽ đe dọa được anh, không ngờ tên biến thái này lại không có chút phản ứng nào, có phải bị cô túm cổ áo chặt quá, không thở được, não thiếu ô xi rồi hay không ? Hiểu My theo hướng nhìn của mắt anh, di chuyển, là vị trí này phải không nhỉ ? Ơ, có gì đâu mà nhìn chứ ? Ơ ? Ơ ? Ơ ? anh ta....anh ta dám.....

Cuối cùng thì ánh mắt không bình thường của anh cũng đã nhắc cho Hiểu My nhớ rằng, cô đang tạo cơ hội cho sói no mắt, đây gọi là gì nhỉ ? Không phải là dâng mỡ lên tận miệng cho mèo hay sao ?

Cuống lên, hiểu My vội vã buông tay, đẩy anh ra xa và tự động lùi lại sau mấy bước, ngồi vào ghế salong.

Chỉnh chỉnh lại cổ áo, nhìn thấy khuôn mặt cô ửng hồng vì thẹn, Minh Kỳ tự nhiên lại thấy.....khó thở, tự nhiên lại muốn.....như hôm qua ấy.

- Tôi thật sự rất nghiêm túc, anh định thế nào ?

- Thế nào là thế nào ? Cô không thấy tôi cũng đang rất nghiêm túc à ?

- Chuyện tờ báo..ờ...tôi hay anh sẽ đi gặp người ta, yêu cầu đính chính ?

- "Đính chính", việc gì phải đính chính ? - Giọng Minh Kỳ bỗng chốc hơi trầm xuống khó chịu.

- Chứ chẳng lẽ anh định để thế này à ?

- Thế này thì đã sao chứ, tôi không lo thì cô lo làm gì, bị gán ghép với cô, tôi còn chưa thấy mất mặt, cô lo gì ?

- Anh......Chính vì không muốn bị mất mặt nên anh hãy sớm giải quyết chuyện này, nếu không phải tại anh, tôi đã không dính vào mấy chuyện tình ái lăng nhăng này, anh tưởng tôi thích thú khi tên tôi đứng cùng một chỗ với tên anh sao ? Anh thì có gì mà mất mặt, người thiệt thòi là tôi cơ mà - Bị chạm vào lòng tự ái, Hiểu My chẳng thèm nhường nhịn, mỗi tiếng đáp lại đều khiến người ta tự thấy xấu hổ mà rút lui.

- Cô....ở đâu ra cái kiểu nhân viên cãi sếp nhem nhẻm thế hả ? Mà thôi, được rồi, muốn giả quyết chứ gì ? Cô đi mà giải quyết, tôi không rảnh ! - Minh Kỳ buông lời phũ phàng như thế rồi tiếp tục ngả người ra salong, chân phải gác lên đùi trái, nhịp nhịp theo điệu nhạc, mắt nhắm lại như đang ngủ nhưng khóe môi lại nhếch lên cười.

MỘT NỤ CƯỜI ĐÁNG GHÉT !!!!!!!!

 

Choang.....

Tiếng li rơi vỡ trên nền làm các vị khách đang say sưa trò chuyện giật mình, quay lại theo quán tính, hướng về chiếc bàn có hai cô gái ăn mặt rất thời trang, dáng người chuẩn không cần chỉnh nhưng nét mặt thì đằng đằng sát khí.

- Tên khốn kiếp đó, dám chơi tôi ! - một cô gái vò nát tờ báo mới ra buổi sáng, giọng nói oang oang chói tai khác hẳn với ngoại hình ưa nhìn.

- Mai Phương, bình tĩnh đã nào, đừng gây chú ý như thế chứ - Cô bạn đi cùng có vẻ khôn ngoan hơn, ái ngại khi bị mọi người trong quán nhìn với vẻ kì lạ như nhìn thiên thạch từ vũ trụ bay xuống, nhỏ giọng khuyên ngăn cô bạn có tên Mai Phương, người đang sắp bốc cháy vì lửa giận ngùn ngụt phun trào.

"Hóa ra là Mai Phương, đó không phải là người mẫu sao ? Cư xử thiếu văn hóa thế nhỉ ?", đâu đó có tiếng xì xào

Nhưng có vẻ như cô người mẫu tiếng tăm ngất trời lại chẳng mấy để ý những gì người ta đang nói, đôi mắt sắc bén như dao vẫn đang trừng trừng vào bức ảnh đôi nam nữ đang thân mật trên tờ báo văn hóa.

- Tên Vũ Minh Kỳ và con nhóc Trịnh Hiểu My đó, tôi sẽ không để yên chuyện này .Mai Phương vùng vằn rời khỏi quán cà phê, phía sau cô còn có một đám mây đen đang ngày càng nặng hạt.


Bão tố bắt đầu nổi lên rồi đây, nếu muốn biết tiểu thư Trịnh của chúng ta sẽ bị con nhỏ Mai Phương trả thù thế nào thì hãy chờ đến chương 15 nhé !

Bình luận





Chi tiết truyện