chương 56/ 86

- Ghê nha, hôm nay gió mùa về có khác. Anh Nam bảo vệ nhìn thấy nàng dắt xe vô trường ko nhịn được tỏ vẻ ngạc nhiên ghẹo nàng.

- Hihi, anh có tin ko, ngày mai trời nắng to nữa đấy. Hạ Dương cười đáp lại.

Tất nhiên anh Nam ko thể nhìn ra sự gượng gạo trong nụ cười của nàng, thoải mái để nàng đi cất xe, hiếm khi con bé này tự giác đến sớm những 20 phút a, chắc ở nhà lại bị bố mẹ mắng ko chịu được chứ gì.

Hạ Dương buồn bã nhấc chân vượt từng bậc cầu thang, cuộc sống nàng lúc này tựa như đang leo cầu thang vậy. Những bước đầu tiên thật đơn giản, dễ dàng, càng leo cao càng cảm thấy mệt mỏi, khổ nhọc và có chút chán nản, đâu là bậc thang cuối cùng?

Đáp án hiển nhiên là ko có.

Mở cánh cửa lớp học, âm thanh cót két nghe sao dễ thương đến lạ, chẳng mấy nữa mà ko còn được ngồi ở đây nữa, khi ấy mình đã lớn rồi nhỉ, có thể chăm sóc cho mẹ được hay ko?

Nàng uể oải đi vào chỗ mình, duỗi tay phải lên bàn, nghiêng đầu áp xuống.

Rất mệt!

Chỉ cảm thấy vậy rồi Hạ Dương cũng nhắm mắt lại thư giãn.

Chẳng biết bao nhiêu lâu, đến khi có những tiếng ồn ào của các thành viên 12D1 đập vào màng nhĩ mình, Hạ Dương mới nhíu mày khó chịu.

“Mấy tên nhóc này, thật bất lịch sự, đùa nhau cũng lớn tiếng như vậy…” Nàng cũng chưa có ý định mở mắt ra mắng cho mấy tên kia một trận, đột nhiên thâm tâm lại nghe thấy một “tiếng nói” quen thuộc:

- Hạ Dương, lên thầy nhờ chút.

Ah?

Là Như Phong! Hạ Dương hết hồn bạt vía, ko biết thầy đã đến lớp từ khi nào? Vội vội vàng vàng, kín đáo lau nước miếng đứng dậy:

- Thầy gọi em ạ? Tiếng nàng rất to, rất rõ ràng, chính là cảm giác muốn lấy công chuộc lỗi.

OaOa hiện tượng gì đây? Hạ Dương thầm than.

Như Phong một mực ngẩng đầu lên, hơi nhăn trán 1 chút, đang cùng mấy đứa bạn nàng giải đáp thắc mắc, đột nhiên thấy nàng nói vậy ko biết làm sao?

3 4 đứa xung quanh ông thầy cũng há miệng ngạc nhiên, có chuyện gì xảy ra ko?

Ko khí có chút ngưng đọng, mọi người im lặng vậy? Nàng là hướng thấy hỏi chuyện chứ ko có mắng **** ai mà?

Nàng ngây ngô ko biết đây là cái loại phản ứng gì, Thùy Dương phía trên nàng đã quay xuống trợn mắt:

- Bà điên à? Nằm xuống mau!

- Hơ? Hạ Dương tròn mắt khó hiểu tại sao Thùy Dương lại nhấn mạnh chữ “nằm” thế kia, nhưng vẫn nghe lời liền lập tức ngồi xuống trở về bộ dạng như cũ: nằm gục xuống bàn.

Có khác một điều so với trước đó, Hạ Dương nàng ko dắm mắt, chỉ là dùng tai để nghe ngóng, chắc chắn mọi thứ đã trở lại bình thường mới kéo áo Thùy Dương ra hiệu.

Quả nhiên, Thùy Dương mắng nàng té tát, cũng may là đang ở trong lớp học nên âm lượng ko đủ giết nàng:

- Dở à? Đang yên đang lành bà đứng dậy làm gì? Trời đất ạ!

- Làm sao? Nàng vẫn chưa rõ chuyện gì cả hỏi lại.

- Có biết là mấy giờ rồi ko? Hết tiết một rồi bà cô ạ! Khi nãy, thầy thấy mày nằm vật vạ ở trên bàn tỏ thái độ rất rất ko hài lòng, tao liền biện minh là mày mệt nên lão mới thả lỏng, tha cho mày một lần, còn hảo tâm nhắc nhở tao về dặn mày chép bài. Ko ngờ đến mày đang ngủ say như lợn chết ấy lại tỉnh dậy, hỏi ổng câu gì đấy? Mày chết đi, tao thù oán mày, làm tao bị vạch trần nói dối như thế. Ô ô…

- Ha? Là vậy hử? ko phải thầy gọi tao sao? Hạ Dương sốt sắng, vậy khi nãy là do nàng nằm mơ thấy Như Phong kêu tên nàng sao? Thật xấu hổ. Nàng thân chính là lớp trưởng a? Đầu tàu gương mẫu là ngủ li bì trong lớp suốt một tiết học liền? Như Phong sẽ bóp chết nàng.

- Mày khôn hồn thì nằm im thêm 45 phút nữa, nếu ko thì hoàn toàn tỉnh táo lại học tiếp cho tao nhờ. Thùy Dương cho nàng 2 con đường lựa chọn, phũ phàng quay lên chép bài.

Hạ Dương thở dài còn chưa kịp suy nghĩ, tiếng trống vào lớp đã vang lên, vừa lúc mấy người kia đã hỏi bài xong về chỗ học tiếp thì Như Phong đã vẫy nàng lên bàn giáo viên.

Toi mạng rồi, xét xử âm thâm hả? Hạ Dương nheo mắt nhìn Như Phong suy đoán, nhất quyết coi như ko nhìn thấy, lảng đi rồi gục đầu xuống bàn.

Ta là người mù, ta là người mù a... Hạ Dương tự thôi miên mình.

Như Phong nhìn nàng như vậy, khóe môi giật giật ko thôi, nha đầu ngốc này lại nghĩ đi đâu nữa, chàng ra tay giúp một phen mà còn ko biết điều?

Như Phong lật tìm trong cặp, rồi mang ra một tờ giấy, hướng Hạ Dương gọi:

- Hạ Dương, đây là các hoạt động cho ngày 26/3 tới của Đoàn trường, em về nghiên cứu rồi lập kế hoạch chi tiết, phân công các bạn tham gia chuẩn bị, thứ 4 này nộp lại cho thầy xem rồi cả lớp cùng góp ý.

- Dạ? Nàng có chút ít ngạc nhiên, thì ra đúng là Như Phong có nhiệm vụ giao cho nàng a? Quá tốt!

Hạ Dương tươi cười tỉnh ngủ, đi lên cầm lấy tài liệu từ tay Như Phong, rất bị ”bắt ép” nhìn thấy một tờ giấy ghi 4 chữ ”Đợi anh cùng về”.

Huhu Hạ Dương ai oán nghĩ rằng Như Phong cương quyết bằng mọi cách phải xử phạt nàng, tâm trạng suốt tiết học ấy ko hề vui vẻ cùng một chút chú tâm nào cả.

Cuối cùng vẫn là lôi kéo Thùy Dương buôn dưa:

- Ê, này, thế thầy có nói gì tao nữa ko? Hạ Dương tìm hiểu chuyện lúc trước một chút, nhân tiện lấy chứng cứ về cãi tay bo với Như Phong, đích thực là nàng mệt chứ ko ngủ gật bởi những gì mà thầy nói nàng đều nghe được hết. ”Hô hô, ta thật thông minh!” Hạ Dương tự mình ca ngợi ko tiếc lời.

- Ko! May phước cho mày là hôm nay tâm tình lão cực tốt, người ta là vừa đi hưởng tuần trăng mật về còn đang đắm chìm trong mật ngọt, hơi đâu mà để mắt tới mày? Sướng quá nhé!

- Hả? Thầy chủ nhiệm mình mà đi trăng mật á?

- Đừng nói với tao là mày ở gần nhà lão mà ko biết gì a? Ngón tay đeo nhẫn rồi kia kìa, vỡ mộng, vỡ mộng rồi, ko biết là cô gái nào khiến trái tim nữ nhân lớp mình tan nát hết thế ko biết? Đau lòng quá đi…! Ta hận, ta hận, CMN, dám quyến rũ Phong ca của chúng ta.

Hơ?

Hơ?

Ban đầu xác thực có chút sửng sốt ngỡ ngàng, khi nghe Thùy Dương nói đến chi tiết cái nhẫn mới giật mình ngộ ra, tự nhiên mà chột dạ đưa tay sờ lên cổ mình, may quá a, ko có ai nhìn thấy cái nhẫn của nàng, nếu ko thì…. Hạ Dương ko dám nghĩ tiếp, tự nhắc nhở mình về nhà nhớ phải tháo sợi dây chuyền ra.

Ko ngờ đến Như Phong nghỉ mấy tuần đi công tác liền lúc nghỉ Tết xong, lại bị thổi phồng lên là kết hôn + trăng mật chỉ bằng một cái nhẫn?

Chết đi, ai bảo thích khoe khoang chứ? Hạ Dương hít hít mũi cố nhịn cười, tiếp tục chuyện với Thùy Dương:

- Công nhận là có chút bất ngờ, trông vậy mà cưới xin cũng ko nói với lớp chủ nhiệm mình một tiếng, hẳn là lão sợ tốn cỗ với chị em nhà mình. Hạ Dương cũng rất khoái chí, cao hứng thập phần, ko tiếc tay ném đá xuống nước.

- Đúng vậy! Đúng vậy! Rất bất công! Thùy Dương cũng vào hùa với nàng, chính vì thế mà đại diện cho lớp 12D1 này, lớp trưởng mau lựa chọn ngày lành tháng tốt giờ đẹp để đòi lại công bằng đi á. Thùy Dương nhiệt tình ủng hộ nàng, giao trọng trách cho nàng cố gắng đè bút thật đậm 2 chữ “lớp trưởng”.

Hạ Dương sau khi nhận lại được hồi đáp cuả Thùy Dương, hận ko thể thổ huyết tại trận.

Hình như là nàng ném đá nhầm vào chân mình rồi?

Mưu mô bôi xấu Như Phong hẹp hòi, ích kỷ, ky bo ko thành, Hạ Dương ngậm ngùi im lặng ko thèm phản hồi cho Thùy Dương ở trên.

Ranh con này, chúng nó tham ăn mà cứ đùn lại cho mình gánh vác là sao? Miếng ngon đâu ko thấy, tiếng xấu đâu đâu cũng đến mặt.……. Phì phì *thở mạnh tức giận*

Cứ như vậy, 4 tiết học nhanh chóng trôi qua, thoát nạn một tiết chào cờ đầu tuần, cả trường vui vẻ hân hoan được về sớm 1 tiết.

Vốn dĩ cùng đi với Thùy Dương xuống nhà xe lấy xe, nàng định qua chỗ mẹ luôn thay vì về thẳng nhà, cho nên làm phép coi như mình chưa nhìn thấy gì hết, lẽ thường mà đi ko đợi ai đó.

Tiếc thay, nhìn chiếc xe đạp của mình biến mất tung tích, Hạ Dương lo lắng tái mặt, vội vàng chạy đi báo bảo vệ, chưa đến nơi đã thấy điện thoại reo:

- Ko phải sợ hãi, xe ở trong cốp xe anh.

Giọng Như Phong chậm rãi bình thản trong điện thoại làm Hạ Dương uất nghẹn họng, tắt điện thoại đi vuốt mồ hôi, Như Phong đi guốc trong bụng mình hay sao?

Rốt cục cũng ko nhịn nổi, Hạ Dương sau n lần suy nghĩ ko thôi quyết định tìm giải đáp cho trí tò mò của mình, quay sang hỏi Như Phong:

- Sao thầy biết là em sẽ ko đợi thầy mà đem xe bỏ vào cốp từ trước vậy?

- Có sao? Anh thì nghĩ là em sẽ đợi nên cứ thế cất xe trước đón người sau. Như Phong mặt ko thay đổi từ tốn đáp lời nàng.

Oa oa….

Nàng lại bị bắt nạt nữa rồi???

Hạ Dương ấm ức mím môi, ko cùng Như Phong tranh luận, nàng biết đến tột cùng là nàng sẽ vinh dự thua cuộc cho coi, tốt nhất ko thèm.

Như Phong ngược lại cực kì vui vẻ, vẫn là chàng hiểu nàng, đề phòng nàng còn giận chuyện hôm qua mà ko đợi mình cùng về nên chuẩn bị chu đáo:

- Đêm qua lúc em gọi anh đang tắm, khi gọi lại thì em ko nhấc máy, chắc là ngủ rồi phải ko?

- Hả? Hạ Dương nhớ lại, hình như là cả đêm mình ko ngủ, vậy sao nàng lại ko biết có điện thoại nhỉ? Thầy gọi cho em lúc nào ạ? Trưng ra một bộ mặt hoài nghi.

- Hử, kiểm tra lại xem, có cuộc gọi nhỡ đấy, Như Phong biện minh cho mình một chút, chuyện hôm qua là anh ko tốt, anh xin lỗi nha. Giọng chàng cõ xu hướng xuống thấp, người ta là rất chân thành biết lỗi rồi đó.

- Thầy có lỗi sao? Nàng chu miệng dỗi hờn, nhân tiện “làm cao chỉnh đốn hàng ngũ” tí chút.

- Được rồi, là tại anh ghen với anh ta nên lạnh nhạt với em, ko phải vì thế mà em cũng đã lạnh lùng với anh sao? Coi như là huề nhé.

Ko hổ là dân làm ăn, thương lượng nhanh chóng ghê a? Hạ Dương lòng thầm khen ngợi, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy mình ko phải, cúi đầu “tha thứ” cho đối phương:

- Là tại em, em ko nên thân mật như vậy với người khác. Nhưng thầy là người lớn, phải nhìn trước ngó sau chứ, đâu ai biết chúng ta là một đôi đâu? Em cùng người khác trêu đùa thì làm sao mà trưng ra cái mặt bí xị ấy? hứ, như là trẻ con ấy. Rõ ràng đã tha lỗi cho người ta, nhận trác nhiệm về mình nhưng nàng vẫn ko quên tranh thủ “răn dạy” quý ông ngồi cạnh một bài.

- Uhm, Như Phong ra chiều vuốt cằm đăm chiêu, sau đó ít giây liền đưa ra sáng kiến, vậy chúng ta kết hôn đi, kết hôn rồi ai cũng biết chúng ta là một đôi, em ko thể vụng trộm bên ngoài công khai như vậy được nữa? Như Phong cười sáng lạn, nhân tiện anh cũng ko thể vô cớ giận em chuyện quan hệ xã giao?

- Thầy…? Hạ Dương trân trối nghẹn họng ko nói ra lời nhìn tài xế, vuốt vuốt ngực điều hòa lại nhịp tim, có thể nói chuyện nghiêm túc hơn một chút ko?

- Gật đầu cương nghị, anh đang nói chuyện nghiêm túc mà? Như Phong quay sang nhìn nàng, nếu ko thì cứ đăng kí trước đã, có thể tổ chức đám cưới sau, anh sẽ sang xin phép bố mẹ em nhưng trước hết thì em vẫn cứ dọn ra ở cùng anh đã, vậy anh mới chăm sóc cho em được.

Hạ Dương hít hít mũi, tự nhiên lại nói chuyện này, hình như là đang rất nghiêm túc????? Như Phong đang lo lắng cho cuộc sống hiện tại của nàng ư? Hay là nàng đã quá nhạy cảm rồi?

- Ko sao, em ở cùng bố mẹ cũng rất tốt. Hạ Dương ko nhìn Như Phong trả lời, coi như là một loại từ chối tạm thời đi, hẳn là người ta có thể hiểu được.

- Nhưng ở cùng anh sẽ tốt hơn nữa, nếu ko thì anh dọn sang ở cùng em? Như Phong vẫn kiên nhẫn lờ đi câu trả lời của nàng, thật ra thì đêm qua bố mẹ nàng cãi nhau chàng cũng vô tình nghe thấy hết, nếu ko chàng cũng ko quyết tâm như thế.

Hạ Dương bất lực trước sự trơ trẽn của người bên cạnh, kháng nghị yếu ớt:

- Em chưa có chứng minh thư. Cái này nàng biết, hình như đi đăng kí kết hôn cần có chứng minh thư thì phải, lại còn sổ hộ khẩu nữa.

- Ờ, ko sao, sang tháng là lấy được chứng mình của em rồi, cái gì cần thiết anh sẽ tự chuẩn bị, em đừng lo nghĩ nhiều. Như Phong một tay rời vô-lăng vuốt tóc nàng âu yếm, còn nữa, lúc ko ở trường gọi anh là anh nhé, nếu ko anh ko làm thầy giáo nữa đâu.

- Dạ? Hạ Dương đau đầu nghĩ, lời vừa rồi là hướng nàng cầu xin hay uy hiếp đây hả trời?

Vốn dĩ đầu óc nàng đang bị rối rắm bởi rất nhiều thứ, cũng ko nghĩ đến tìm kiếm lí do khác nữa, ít nhất nàng cũng có thể trì hoãn đến tháng sau cơ mà, quan trọng là chuyện này này:

- Các bạn lớp mình nói thầy…( Như Phong quay sang nhìn nàng nhíu mày, trợn mắt) a, nói…a..a…anh đã kết hôn, vừa hưởng tuần trăng mật về…, lại nữa, nói chưa được ăn cỗ cưới của thầy, à nhầm, của anh nên có nhờ em đề nghị nho nhỏ. Hạ Dương rụt rè cuối cùng cũng nói hết cây, Amen a, nàng là bị bắt ép đi “đòi ăn”.

Như Phong thập phần sung sướng, có thể chỉnh nàng ko gọi là thầy ở chỗ riêng tư như vầy là 1 loại hạnh phúc, cười rạng rỡ đáp nàng:

- Chuyện nhỏ, để mọi người cùng tới dự tiệc cưới của chúng ta đi.

- Chết đi! Tức giận quay đi. Nàng ko có ý này mà?

- Được rồi, muốn anh diễn kịch, anh liền diễn, được chưa nào? Anh sẽ sắp xếp chu toàn. Như Phong vẫn là nhìn nàng sủng nịnh hơn bao giờ hết.

- Hừm, vậy còn nghe được. Hạ Dương thở mạnh nghĩ nhiệm vụ đã hoàn tất xuất sắc, xuống xe còn ko quên làm bộ mặt chia buồn, thật làm khổ anh rồi. hihi

Như Phong cùng nàng thoải mái bước đến café Kim Xuân, lại còn công khai đường hoàng nắm tay nàng nữa, cảm giác này thật là thích.

Hạ Dương thì ko lâng lâng như ai đó, lén lút quay trước quay sau nhìn ngang nhìn dọc, lỡ đứa nào mà nhìn thấy là toi đời, dù sao giấu được lúc nào cũng tốt lúc ấy.

Đợi đến khi đứng ở cửa quán, nhìn vào bên trong, bà Xuân đang cười nói vui vẻ với một người đàn ông trung tuổi, rồi người kia xuýt xoa xem vết thương trên bàn tay mẹ đã tháo băng, chỉ còn là một vết dao khô khốc sắp hình sẹo, Hạ Dương mới vô thức rời khỏi cái nắm tay của Như Phong, trong đầu như một mớ hỗn độn, chỉ hiện lên 1 câu : “Ông ăn chả, bà ăn nem”?

Bình luận





Chi tiết truyện