chương 29/ 86

-Sao ko bật đèn lên hả anh? Như Tùng lần tìm công tắc điện trong bóng tối hỏi.

-Đưa Nguyệt về rồi hả? Một câu hỏi để trả lời.

-Dạ, em đưa cô ấy qua nhà dì rồi, giáng sinh sao anh ko đưa bạn gái đi chơi mà lại ở nhà xem phim thế này?, Nhìn vào cái màn hình ti vi, rùng mình một cái ( anh ý đang nhớ lại chuyện ngày trước cùng Hạ Dương xem phim kinh dị đấy mà), ko hiểu sao anh và Dương lại có thể ham mấy cái thể loại này được nhỉ?

-Bạn gái ấy hả? Như Phong phát hiện ra chi tiết “khả nghi” trong câu nói của em trai, nhìn cậu em một cách khó hiểu.

-Haiz, ngồi phịch xuống ghế, uống nhanh một ngụm nước, cầm hộp bỏng ngô lên ăn tóp tép, (Ha: Bắt gặp quả tang “chôm” đồ ăn của người ta nhé? NT: Nào có, ăn công khai em ạ, em ko thấy hả? Cười đắc chí. Ha: mình đang bị đau mắt nha), cũng ra vẻ vừa xem vừa ăn mà nói chuyện với anh trai, ko phải giấu em em biết hết rồi.

-Biết gì? Có chuyện gì anh giấu em sao? Như Phong ngây ngô ko hiểu.

-Anh và Hạ Dương…, kéo dài ko nói hết, biết nói thế nào được nhỉ?

-Làm sao?

-Ko phải 2 người đang quen nhau sao? Quay sang hỏi trực diện đối phương.

-Quen nhau? Giọng thoáng chút thảng thốt, đầu óc em có vấn đề hả? Ko phải là em bỏ rơi cô bé để yêu Moon đấy sao?

-Ủa, em làm gì đâu mà bỏ rơi? Em yêu Nguyệt từ lâu rồi mà anh.

-Ừa, cũng quên mất, Như Phong buồn bực, vậy làm sao mà lại nhẫn tâm lừa gạt người ta? Để người ta thích mình rồi lại gạt phăng đi như thế chứ?

-Anh nói linh tinh gì vậy? ai lừa ai cơ? Đối với Hạ Dương em chỉ coi như em gái thôi mà, à ko, giờ phải là “chị dâu” mới đúng. Như Tùng gật gù.

-Chị dâu? Có chút giật mình, Như Phong buột miệng nhắc lại.

-Em đã xem ảnh cưới 2 người chụp rồi, nói giọng dụt dè nhỏ nhẹ, ko phải là em cố ý lục đồ của anh, hôm rồi vô tình em nhìn thấy…

-Ảnh cưới? Vậy nên em nghĩ anh với cô bé có gì hả? Như Phong cũng chỉ hỏi lại mà ko hề có ý giải thích thay cho Hạ Dương.

Vì sao phải giải thích khi đó là điều anh mong muốn?

Giải thích rằng đó là chuyện anh sắp đặt để có được những bức ảnh như vậy cùng cô, trước khi cô bé thuộc về em trai sao?

Tất cả đều đã là vô nghĩa, dù sao cô bé vẫn là một tia nắng trong lòng anh.

-Ko phải là em nghĩ mà sự thục là như thế anh ạh. ngáp một cái thật dài, thôi, em lên ngủ sớm đây, anh cũng đừng thức khuya quá nha.

Như Tùng rời đi để lại một không gian suy tư cho người ở lại.

Ko còn đầu óc đâu để mà xem phim, tắt cái phụp, Như Phong cũng nhanh chân về phòng.

Anh đã có một quyết định cho riêng mình.

Quyết định làm thay đổi cả cuộc đời anh, hạnh phúc hay đau khổ thì bây giờ anh cũng đã sẵn sang đón nhận.

-Em lên mạng lâu chưa? Gửi đi một dòng tin cho nàng, Như Phong ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mong đợi.

-Hi, giáng sinh vui ko anh, em lên được một lúc rồi, đang nhắn tin cho mọi người đây.

-Vậy hả, em ko nói anh cũng quên mất, chẳng chúc bạn bè gì cả. Giáng sinh thế nào rùi, nhận được nhiều quà chưa?

-Hi chán lắm anh ạ, có một số chuyện ngoài ý muốn khiến em hơi buồn, nhưng mà giờ thì ko còn nữa rồi, em đang cười rất tười đây này. Haha

-Thật vậy? Có chuyện gì thế? Anh có thể chí sẻ cùng em được ko?

-Haiz, cũng ko có gì to tát, chỉ là em ko được nhận nhiều quà giáng sinh thôi anh ah.

-Ừa, vậy anh sẽ tặng em nhé.

Thao tác nhẹ nhàng trên bàn phím, Như Phong nhanh chóng gửi cho nàng một loạt những bông hồng đỏ, kèm theo một lời chúc em mãi hạnh phúc.

Thực sự là Hạ Dương cũng hơi bất ngờ, tưởng tặng gì chứ, nhanh tay viết lại.

-Cảm ơn anh, nhưng mà em muốn cái gì ăn được cơ. Hi hi

-Tốt thôi, anh mời em một ly cà phê trong ngày đông giá rét nhé.

Hạ Dương chính là đang tưởng bở, sắp được gặp người ta cùng đi uống cà phê, hí hửng hỏi:

-Bao giờ hả anh?

-Ngay bây giờ.

-Anh ko nói đùa chứ?

-Ko. Trả lời chắc nịch.

-Anh có gặp được em đâu?

Sau khi gõ rồi nàng mới nhìn thấy trước mắt là một ly cà phê đang nghi ngút khói.

Cà phê nóng thiệt nha, bất quá nàng ko thể thưởng thức mà thôi.

-ANH LỪA EM! Hạ Dương tức giận viết to lên.

-Lừa đâu chứ? Đó cũng là cà phê mà? Giả ngây giả ngô, Như Phong tự cười một mình.

-Sao biết đấy là cà phê? Em có nếm được vị của nó đâu? Nhỡ đấy là trà đá thì sao? Nhanh trí lật lại.

-Ah, thông minh lắm, rồi, hồi nào có dịp anh sẽ mời em cà phê nhé, chỉ sợ lúc đấy em lại ko đi thôi.

-Sao lại ko đi chứ? Của chùa mà? Được ăn uống là em thích.

-Ừ, thế có muốn ăn khoai nướng nữa ko?

-Quá tuyệt! hi hi, nhưng mà đợi khi nào hả anh? Nàng đã phát hiện ra mấu chốt của vấn đề.

-Đợi đến lúc đó đã, giờ thì chưa được. Đăm chiêu một mình, Như Phong ko biết rằng khóe miệng đang nhéch lên vì một âm mưu nho nhỏ sắp được thực hiện.

-Lúc nào? Đợi vợ anh đi vắng ấy hả? Hạ Dương tinh nghich true đùa.

-Vợ anh?

-Ừ,

-Sao có thể? Anh chưa có vợ mà?

-Thật?

-Ừ. Anh đã nói là anh yêu em mà, chỉ một mình em thôi, mãi mãi…

-Sao hồi đó anh lại thôi ko tìm em? Giờ thì em muốn gặp mặt anh cũng ko được nữa? Tưởng anh đã có gia đình rồi chứ? Chần chừ một lúc Hạ Dương mới trả lời.

-Ừa, có một số chuyện nho nhỏ như con thỏ làm anh gián đoạn công cuộc tìm em đấy, dịp tới anh sẽ tiếp tục nhé?

-Haiz, em sẽ đợi anh tìm được em , khi ấy mình sẽ cùng đi uống cà phê ha. Em biết một nơi rất ngon đấy.

-Ok! Nếu như em đồng ý cho anh cơ hội, nhất định anh sẽ tìm thấy em mà. Đợi anh nhé?

-…..

-….

Đêm ấy…

Có một người mang theo cả những nụ cười vào trong giấc mơ.

Có một người mang những lo lắng, hồi hộp, trông mong…

Và ai biết đâu đây vẫn phảng phất hương vị của hạnh phúc.

Bình luận





Chi tiết truyện