chương 24/ 86

Lo lắng đi đi lại lại, ra ra vào vào.

Hạ Dương thật nóng ruột nha, cánh cổng nhà bên vẫn khép chặt, chưa thấy bóng dáng ai cả.

Haiz!

Đứng ngoài cửa ngóng trông như thiếu phụ chờ chồng thế này thật ko ăn thua a?

Bất quá nàng cũng ko thể đi tìm xem Phong ca ở chốn nào để mà hỏi han, thôi thì đành ở nhà đợi người.

- Thầy! Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc về đến nơi, nàng nhanh chân lao tới ko chần chừ, đứng cạnh cửa xe trực tiếp hỏi luôn, thế nào rồi?

- Cái gì thế nào rồi?

- Thì là chuyện của thầy đó, em hỏi thầy thế nào rồi? Đúng là hấp tấp, hỏi ko đầu ko cuối thì ai mà hiểu được nàng muốn gì chứ.

- Thầy bị làm sao? Chàng chính thức ngờ vực, có chuyện gì với thầy mà khiến em phải lo lắng như vậy? Trong long thoáng chút vui mừng, nàng ấy vì ta mà quan tâm.

- Thì là chuyện của thầy hôm nay với thằng Hải kều A1 đó, ko phải bị đuổi việc rồi? Nàng cẩn thận nhắc lại từng từ.

- Mạng lưới tình báo của em nhanh nhạy vậy mà thầy ko biết? Thầy bị đuổi việc ko phải bọn em càng vui mừng sao? Ko phải chịu đựng gió bão bất ngờ ập đến?

- Thầy nói thế, chột dạ ko ngờ người ta cũng biết chuyện của tụi học trò các nàng, bọn em luôn luôn yêu thầy, ko nỡ rời xa thầy mà?

- Thật ư? Mắt nghi hoặc ko thể tin em được, chẳng qua trong lòng vẫn thì thầm hi vọng đó là lời nàng ấy nói với riêng mình.

- Vậy thật sự là thầy bị đuổi việc rồi sao? Em tưởng cỡ bự như thầy thì phải có kết thúc khác chứ, kịch bản cũ như vậy chán phèo. Nàng thở dài than vãn tỏ thái độ.

- Thầy bự cỡ nào cũng chỉ là 1 giáo viên dưới trướng thầy hiệu trưởng, ko phải sao?

- Thầy cứ giấu em chứ em biết thừa, nghe nói ai đó còn làm Tổng giám đốc của tập đoàn Vũ Long ấy nhỉ? Nói mát mấy câu cho bõ tức.

- Em biết chuyện này? Giật mình, Như Tùng nói em biết sao?

- Gật đầu chắc nịch, thầy ko định chối chứ?

- Khẽ nhếch môi mỉm cười, ra là vậy, những bí mật của anh đều bị cậu em trai nói với bạn gái hết rồi, khổ tâm ah.

- Thầy chịu thua dễ sao? Tụi em chẳng có kịch hay để xem ư? May mắn câu sau nàng còn kịp nuốt lại vào trong bụng nha.

- Ừ, thầy thua rồi. Giọng thất vọng tràn trề, đúng là mình đã thua ko phải sao?

- Oải quá đi, thầy giáo mà em yêu mến lại chịu thua dễ dàng như vậy, em ko phục, tụi em sẽ đòi lại công bằng cho thầy. Tuyên bố dõng dạc trước mặt Như Phong đầy tự tin đắc, mắt ẩn ý cười gian xảo như đã có một mưu đồ sắp được thực hiện.

…..

Ngày hôm sau.

Tiết đầu tiên là của cô Tắc kè hoa yêu quý.

Bước chân vào lớp 12D1 thân thương, cô Phượng sửng sốt vì dòng chữ choán ngợp hết cả cái bảng trên tường.

“ PHẢN ĐỐI ĐUỔI VIỆC THẦY VŨ NHƯ PHONG”.

Nhìn xuống bên dưới thì sốc toàn tập luôn.

Toàn bộ 45 nhân sĩ lớp nàng gục mặt xuống bàn, ko đứng dậy chào cô giáo, tỏ rõ ý ko muốn học.

- Hạ Dương! Chuyện này là sao đây? Đứng trên bục giảng, Cô Phượng khó hiểu cùng bất ngờ vì thông tin mới được cập nhật, ngay lập tức tra hỏi nguyên nhân.

- Dạ, cô cũng biết rồi đấy, hất cằm về phía cái bảng treo, các bạn được tin thầy hiệu trưởng vô lí đuổi việc thầy chủ nhiệm nên tất cả thành ra thế này.

- Sao lại đuổi việc? Vì chuyện gì vậy? Đích thực là do hôm qua cô ko đến trường nên ko biết tí gì nha.

- Em ko biết, cô có thể đi hỏi các thầy cô khác, có lẽ mọi người sẽ rõ hơn em. Nhún vai bất lực, ko dại gì mà ra mặt nói xấu chê bai thầy hiệu trưởng ạ.

Cùng lúc ấy, trước khi cô Phượng kịp hỏi tiếp thì đã có 1 cô giáo đứng ngoài cửa cần gặp.

- Chị Phượng.

- Có chuyện gì thế em?

- Chị đã biết gì chưa? Anh Phong bị đuổi việc, lớp em đang đình công ko đưa nào chịu học hành gì cả, đứa nào đứa ấy ủ rũ như đưa đám ý.

- Lớp em cũng vậy? Nhìn vào lớp nàng, em xem đây này.

- Hả? Cô giáo kia như muốn rớt cằm xuống đất luôn, chị cũng vậy, tính đình công tập thể ư?

Cùng lúc đó thì ngoài hành lang nhốn nháo những bóng của các thầy cô chạy ra chạy vào.

Cả trường ko còn ko khí yên tĩnh nghiêm trang.

Các giáo viên ko biết làm thế nào để giải quyết được, nhìn nhau chán nản.

Cũng chẳng ai muốn đứng ra dẹp cái đống hỗn độn này.

Thế nên cư nhiên cả thầy cô cùng học sinh bắt tay nhau làm loạn, khởi nghĩa chính thức nổ ra toàn trường.

Đến khi thầy hiệu trưởng xuất hiện tình hình mới lắng xuống đôi chút.

- Thế này là thế nào? Các em muốn làm loạn trường học đấy hả?

- Ko phải, Hạ Dương đại diện cả lớp, trước mặt thầy hiệu trưởng phản kháng, các bạn là ko đồng ý thầy đuổi việc thầy Phong. Thầy Phong làm việc tốt, kỉ luật tốt, học sinh rất yêu quý, cớ vì sao thầy ấy lại bị đuổi việc ạ?

- Bất chợt có chút lúng túng, chuyện này…, các em ko cần biểu tình dữ dội như vậy, thầy chưa hề có quyết định đuổi việc ai cả, các em làm thế này là ko đúng kỉ luật, nếu ko dẹp ngay lập tức tôi đình chỉ học tập tất cả.

Tức giận quay lưng đi, thầy hiểu trưởng buồn bã.

Vì sao ta phải khổ như vậy?

Dù là chấp nhận mong muốn cảu Như Phong nhưng hoàn toàn chưa hề có quyết định chính thức.

Thông tin mới ngày hôm qua mà nay đã loan ra toàn trường?

Như Phong thật muốn làm khổ ta ah.

Chưa hết hạn hợp đồng, ta hủy trước đã phải chịu 1 khoản phạt ko nhỏ, cũng may hắn hảo ý ko cần.

Bất quá thì tình thình còn tệ hại hơn như vậy.

Học sinh biểu tình đòi người quá ư dữ dội, hơn thế lại có lực lượng đông đảo giáo viên hậu thuẫn.

Mà sự thật thì cũng ko có gì để mà buộc tôi người ta, làm khó nhau thế này sống sao đây?

- Alo, Phong à, tôi e ko đáp ứng được yêu cầu của cậu, học trò lớp thầy tiên phong lôi kéo học sinh toàn trường đấu tranh đòi người ghê quá, tôi thấy có lẽ cậu ko nên nghỉ việc thì hơn. Giọng ông hiệu trưởng già vang lên đều đều trong ống nghe có vẻ thê thảm.

- Dạ, cháu mới biết được thông tin này, thật xin lỗi đã làm khó chú, cảm ơn chú đã giúp cháu.

- Tôi ko dám, đã giúp gì cậu đâu, chỉ là cậu đừng xin nghỉ việc như thế, học trò cùng đồng nghiệp rất quý cậu.

- Vâng, cháu đã biết. Khẽ mỉm cười.

Thở ra nhẹ nhõm, thuyết phục cậu ta hôm nay sao dễ thế?

Hôm trước còn nhất quyết muốn nghỉ?

Haiz.

Tuổi trẻ nông nổi.

Bình luận





Chi tiết truyện