chương 73/ 111

Lúc này, Lôi Quyển cưỡi ngựa đi phía trước, Đường Vãn Từ giục ngựa phía sau, bảo hộ cho cỗ xe ngựa do Thích Thiếu Thương điều khiển.

Lưu Độc Phong xuất thần một lúc, rồi thở dài một tiếng

Vô Tình gọi: "Lưu đại nhân...".

Lưu Độc Phong vỗ vai Vô Tình nói: "Đã đến lúc này, đồng sinh cộng tử, còn cái gì mà đại nhân với không đại nhân, nếu ngươi không ngại, cứ gọi ta một tiếng đại ca là được".

Vô Tình không đồng ý: "Gia sư là Gia Cát tiên sinh. Mặc dù là người vì thu phải một tên đồ đệ đại nghịch bất đạo, đã từng lập thệ với trời đất, vĩnh viễn không bao giờ thu đồ đệ nữa, nhưng coi chúng tôi chẳng khác gì đồ đệ. Người với ngài là mệnh quan đồng triều, là đồng liêu của nhau, tiên sinh còn phải gọi ngài một tiếng huynh, ta làm sao có thể vượt bối phận cho được".

Lưu Độc Phong xua tay nói: "Tục lễ, tục lễ, có thể bỏ".

Vô Tình cười nói: "Vậy ta gọi ngài một tiếng Lưu thần bộ vậy".

Lưu Độc Phong nói: "Vậy tùy ngươi". Rồi đợi Vô Tình nói tiếp.

Vô Tình hỏi: "Cửu U lão quái khi đến đây dường như cũng đã bị thương?".

Lưu Độc Phong cười khổ nói: "Trước đó ở trong miếu, ta bị trúng một đòn của lão vào hông, nhưng ta cũng đâm được lão một kiếm. Lần thứ hai là cuộc chiến bên ngoài miếu, tranh thủ thế lửa ta phách cho lão một chưởng. Ở trên núi, lão giả thành ngươi, dụ ta vào bẫy, Trương Ngũ bị trúng phải độc thủ của bọn chúng, nhưng lão cũng bị Xạ Dương tiễn của ta bắn thương. Trước giờ giao chiến lão vốn chưa bao giờ chiếm được thượng phong...".

Nói đến đây ông lại thở dài: "Đều là tại ta hồ đồ, ba mươi năm giao chiến cùng ác phỉ cường địch, không ngờ vẫn bị rơi vào bẫy của lão yêu. Lần thứ ba đụng độ trong miếu sơn thần, lão bày mưu giết chết Liêu Lục, nhưng không tính được ta vẫn phục ở trong miếu. Khi lão đang định hạ độc thủ với Thích trại chủ, ta đánh lão bị thương, nhưng thủ hạ của lão đông, ta cũng bị trúng một đòn của lão, coi như là hòa. Tiếp sau đó, bởi vì lão có Bình Loạn ngọc bội cùng với bút tích của ngươi, liền bày mưu trốn trong quan tài, khiêu chiến với ta ở bên ngoài miếu, nhưng cũng không chiếm được chút tiện nghi nào, chỉ dẫn dụ ta đến trước rừng tùng đầu núi. Lão lại kiếm được một chiếc kiệu giống như của ngươi, đột ngột tấn công rồi chạy trốn, dụ ta thừa thắng truy kích, sau đó gặp ngươi, mới bị trúng ám toán của lão". Lưu Độc Phong lắc đầu cười lạnh nói: "Lão yêu đó thật giỏi nhẫn, ta cũng phải phục lão".

Vô Tình nói: "Nếu không phải là ta ngại ngần, sớm trực tiếp gặp ngài bẩm báo, thì đã không xảy ra chuyện như thế này".

Lưu Độc Phong đáp: "Nếu không phải là ta cố chấp muốn bắt Thích Thiếu Thương, thì cũng sẽ không xảy ra hàng loạt chuyện như thế này". Ông cười một tiếng tự trào rồi nói tiếp: "Xem ra, bây giờ lại chính là y đang bảo hộ cho chúng ta".

Vô Tình nhíu mày hỏi: "Thương thế của ngài?".

Lưu Độc Phong thở dài một tiếng: "Xong rồi".

Vô Tình áy náy: "Ba đao đó của ta... thật là...".

Lưu Độc Phong nói: "Ba đao của ngươi làm ta bị thương, nhưng ta cũng chém ngươi một kiếm, hơn nữa, còn làm thương kinh mạch ở tay phải của ngươi, nếu không, ngươi cũng không bị Không Kiếp thần chưởng của Cửu U lão quái đánh trật khớp cổ tay trái".

Vô Tình nói: "Ta bản thân vốn không có nội công, tu luyện nội kình chỉ dùng để phát ám khí, khác xa so với các loại nội công khác. Không Kiếp thần công của Cửu U lão quái, gặp mạnh càng mạnh, gặp kháng cự càng lợi hại, do đó nếu không gặp phải kình địch, lão không dễ gì thi triển Không Kiếp thần công. Một chưởng đó, chỉ có thể khiến tay trái của ta không dùng được lực, chứ không thương được ta".

Lưu Độc Phong vui mừng hỏi: "Mất bao nhiêu thời gian mới có thể khôi phục".

Giữa đôi mày của Vô Tình đột nhiên hiện lên nét buồn rầu: "Có lẽ cũng cần đến sáng mai mới có thể chuyển động, một ngày một đêm mới có thể sử kình, muốn khôi phục hoàn toàn, có lẽ phải mất hai ngày hai đêm".

Lưu Độc Phong lắc đầu nói: "Kiếp số! Kiếp số! Tay phải thì thế nào".

Vô Tình đột nhiên hỏi: "Vừa rồi giao thủ trên cây, khi ta phát ra đao thứ ba, ngài có thể dùng Phong Lôi kiếm pháp chặt đứt một tay của ta, nhưng đột nhiên lại dùng một thứ binh khí ngắn đâm vào, theo lý thì cánh tay đó của ta không giữ được mới đúng".

Lưu Độc Phong nhẹ nhàng cười: "Cửu U lão quái võ công tuy cao, nhưng chưa bao giờ sử dụng thứ ám khí quang minh lỗi lạc như thế, do đó ta mới phát hiện ra có thể đó chính là ngươi".

Vô Tình nói: "May mà ngài hạ thủ lưu tình nếu không thì cánh tay này của ta...", đột nhiên nghĩ đến cánh tay cụt của Thích Thiếu Thương, liền không nói gì nữa.

Lưu Độc Phong áy náy cười nói: "Thứ ta dùng là Thu Ngư đao, bất kể bộ phận nào bị nó chạm vào, đều tê liệt vô lực, ít cũng phải ba ngày ba đêm mới có thể hồi phục".

Vô Tình ngạc nhiên nói: "Thu Ngư đao, là một trong Thần bộ lục bảo, vãn bối đã từng nghe qua, nhưng sao lại...?".

Lưu Độc Phong nói: "Thu Ngư đao, thực ra không phải là đao, mà là ngư".

Vô Tình càng thêm kinh ngạc "Ngư?".

Lưu Độc Phong nói: "Đó là một loại cá thân thể trong suốt ở trong ao Thiên trì trên đỉnh núi thánh của Thiên Trúc, những người lặn xuống nước nếu như chạm phải nó, toàn thân liền tê liệt. Loại cá này vốn có tên là Thu Kí Thanh Minh, có nghĩa là điện thần, gọi tắt là Thu Ngư, chỉ xuất hiện trong những ngày mùa thu, số lượng cực kỳ ít, nghe đồn là đã tuyệt chủng. Xương cốt của loài cá này trong suốt, chỉ ở trong nước mới có thể nhìn thấy xương cốt của nó. Loại cá này rất khó bắt, được coi là thần vật ở Thiên Trúc. Hơn nữa tuổi thọ của nó rất ngắn, chỉ sống được có ba tháng. Khi nó chết đi, lực lượng khiến người ta tê liệt hoàn toàn biến mất, trở thành thức ăn cho các loại cá khác. Chỉ có con Thu Ngư trong tay ta, nghe nói đã sống hơn ba trăm ngày, cuối cùng thôn phệ một thần khí sắc bén dưới hồ mà chết. Vây lưng nó và thần khí đó hóa thành một thể, trở thành thanh Thu Ngư đao. Ta cũng chỉ do kỳ duyên xảo hợp mới có thể có được nó. Thử hỏi trên thế gian này, tất cả các loại vũ khí sắc bén, nếu không phải là làm thế nào giết người cho nhanh, thì cũng là làm thế nào cọng tóc thổi qua cũng đứt, làm thế nào chém sắt như chém bùn. Còn lợi khí trên tay ta, lại có thể chế ngự mà không cần giết người, ta thấy đó mới thực sự là bảo đao".

Vô Tình nói: "Xem ra sáu thần vật của ngài, đều có lai lịch".

"Ta còn có sáu thanh bảo kiếm nữa". Lưu Độc Phong đang đắc ý, đột nhiên nhìn thấy Trương Ngũ đang thất thần bên cạnh, liền đau xót nói: "Nhưng sáu người vốn giữ sáu bảo vật đó, nếu không phải là đã chết, thì cũng bị thương thành ra thế này".

Vô Tình vội vàng nói: "Nhưng cũng chính nhờ Thu Ngư đao, mà cánh tay của vãn bối mới giữ được".

Lưu Độc Phong nói: "Nhưng hiện giờ đến lúc quan trọng, hai tay của ngươi không thể phát lực, còn ta...", nói đến đây trong lòng đã có quyết định, vội vàng cười một tiếng nói: "Không ngờ mệnh của ta lại mất về tay Cửu U lão quái".

Vô Tình biết lão bị thương nặng, nhưng không biết là lão bị thương đến mức nào, chỉ đành quan tâm nói: "Không Kiếp thần công, càng gặp phải nội lực cao thâm, lực phản chấn càng lớn, vãn bối thấy ngài bị trúng một chưởng vào lưng".

Lưu Độc Phong ngắt lời: "Ta bị thương không nhẹ. Nhưng mà, bằng vào Lôi Lệ Phong Hành đại pháp ta khổ luyện ba mươi lăm năm nay, gặp phải thương thế càng nặng, càng dễ áp chế". Ông cười ha hả một tiếng nói: "Vừa rồi ta nói xong rồi, thực là quá nản chí. Đợi đến khi Cửu U lão quái bức xuất được Thuận Nghịch thần châm của lão đệ, thương thế của chúng ta không chừng đã hồi phục được bảy tám thành rồi".

Vô Tình nhãn quang chớp động nói: "Mong là như thế".

Kỳ thực Lưu Độc Phong cố gắng gượng cường. Cửu U lão quái tính toán cẩn thận, trăm phương ngàn kế, không ngại ba lần đem thân dẫn dụ, mục đích chính là phế đi một tay của Vô Tình, đánh vào lưng ông một chưởng. Một chưởng đó, tất nhiên là không tầm thường.

Một chưởng đó chính là Không Kiếp thần công, nhưng chưởng lực phát ra còn tiềm phục nội kình của Lạc Phong chưởng và Ngọa Long trảo. Hai loại nội công này, một loại chuyên đoạt nguyên âm của nữ tử luyện thành, một loại hấp thu nguyên dương của đồng tử tu thành. Hai phương pháp luyện công đều vô cùng tàn độc, khiến người ta căm hận. Hai loại công lực này chuyên nhằm phá nội gia hộ thể cương khí, cho dù là tuyệt thế cao thủ, một khi trúng phải, nếu như may mắn kịp thời hộ trụ kinh mạch, không lập tức vong mạng, thì cũng phải mất trên ba tháng vận công khổ tu, tĩnh tọa hành công mới có thể thanh trừ được âm kình dương sát đó.

Nhưng mà, trong hoàn cảnh lúc này, thử hỏi Lưu Độc Phong có bao nhiêu cơ hội có thể hành công vận khí?

Lưu Độc Phong sợ làm Vô Tình nản lòng, liền hỏi: "Ngươi xem với công lực của Cửu U lão quái, nếu như muốn bức hết ba mũi Thuận Nghịch thần châm, thì cần bao nhiêu thời gian?".

Vô Tình nói: "Nhanh thì một ngày, chậm thì ba ngày".

Lưu Độc Phong lắc đầu nói: "Nói như thế, ta, ngươi và Cửu U lão quái đều đang tạm thời mất đi năng lực chiến đấu".

Vô Tình nhíu mày nói: "Đáng tiếc là kiệu của vãn bối đã bị hỏng, đến các cơ quan đều còn sử dụng được nữa".

Lưu Độc Phong thở dài một tiếng nói: "Cửu U lão quái còn có năm đệ tử".

Vô Tình nói: ""Thiết Tật Lê" trúng một chỉ của Lôi lão đại, cho dù có giữ được mạng thì cũng khó giữ được nguyên khí, chỉ còn Bào Bào, Hồ Chấn Bi, Long Thiệp Hư và Anh Lục Hà".

Lưu Độc Phong nói: "Bào Bào rất khó đối phó, thân phận chưa rõ".

Vô Tình đáp: "Nhưng mà độc môn binh khí của ả đã bị Thích trại chủ phá mất, người cũng đã bị thương. Ngược lại Hồ Chấn Bi mới là kẻ không thể không phòng, y đã luyện thành những môn công phu âm độc như Lạc Phong chưởng, Ngọa Long trảo".

Lưu Độc Phong nói: "Xá Nữ Nhiếp Dương kính trên người Anh Lục Hà có thể hấp thu bất cứ quang năng nào chuyển thành vũ khí tấn công, nhưng mà đã bị Lôi bảo chủ phá đi một chiếc".

Hai người bọn họ nói chuyện đều cố ý nói to một chút, mục đích là để Thích Thiếu Thương cũng có thể nghe được.

Nghe được thì sẽ chú ý.

Chú ý mới có thể đề phòng.

Đến giờ một trường chiến đấu, không còn phụ thuộc vào Cửu U Thần Quân, Vô Tình, Lưu Độc Phong, mà lại dựa vào Thích Thiếu Thương, Lôi Quyển, Đường Vãn Từ cùng bốn đệ tử của Cửu U Thần Quân để phân thắng phụ. Ít nhất là trong hai ngày tới, cục thế sẽ là như vậy.

Vô Tình đau đớn về cái chết của Kim kiếm đồng tử, nhưng nhìn thấy Trương Ngũ thần tình ngớ ngẩn, không kìm được hỏi: "Y bị trúng độc à?".

Lưu Độc Phong nhìn Trương Ngũ, xót xa lắc đầu: "Trúng độc có thể dùng thuốc cứu, hiện giờ chỉ sợ thần trí của y bị khống chế, cởi chuông cần phải có người buộc chuông, trừ khi bắt được Cửu U lão quái hoặc Bào Bào, nếu không...".

Vô Tình đang muốn nói, đột nhiên nghe thấy Thích Thiếu Thương hét lên một tiếng, xe ngựa đột ngột dừng lại.

Xe ngựa khựng lại, Trương Ngũ và thi thể của Kim kiếm suýt bị hất văng ra khỏi xe, Lưu Độc Phong vội giơ hai tay chụp lấy.

Vô Tình thò đầu ra khỏi xe hỏi: "Có chuyện gì vậy?".

Thích Thiếu Thương thần sắc ngưng trọng, quai hàm giật giật nói: "Quyển ca tiến vào rồi".

Vô Tình quan sát, chỉ thấy trên đường cắm hàng trăm thân trúc lớn nhỏ không đều nhau, kéo dài vô tận, cứ cách khoảng chục thân lại có một ngọn đèn treo trên ngọn trúc, phát ra quang mang âm u. Ở phía xa còn không biết bao nhiêu thân trúc như thế, nhưng ở giữa hai hàng trúc là một con đường, vừa đủ để cho một con ngựa đi qua".

Vô Tình thất thanh hỏi: "Lôi bảo chủ đã tiến vào trận rồi?".

Thích Thiếu Thương nhìn chăm chăm vào con đường trúc đó, không kìm được khựng lại nói: "Quyển ca vừa nhìn thấy, chỉ buông một câu "có thể có gian trá, ta đi xem sao", liền giục ngựa tiến vào".

Đường Vãn Từ lúc này đã đánh ngựa đến bên cạnh, nhíu mày nói: "Cái đống đồ chơi này để làm gì vậy?".

Lưu Độc Phong lẩm bẩm nói: "Là trận thế".

Sắc mặt Vô Tình cũng trầm xuống: "Trận này không phải do Cửu U lão quái thì không ai bày được".

Lưu Độc Phong biến sắc nói: "Lẽ nào Cửu U lão quái đã bức được Thuận Nghịch thần châm ra?".

Vô Tình tư lự một lúc, đột nhiên khẳng định: "Trận này đúng là do Cửu U bày ra. Nhưng việc lão bố trí trận pháp, đủ chứng minh lão đã không còn lực xuất thủ. Nhưng người này tính việc chu toàn, hành động mẫn tiệp, có thể tiên phát chế nhân, đoán trước việc để chuẩn bị, hoặc là sai đồ đệ bố trí Trúc Li cửu hạn trận, chặn đường của chúng ta".

Đường Vãn Từ nhướng đôi mày đẹp, hiển lộ nét cân quắc anh hùng, giương cằm nói: "Đó là trận gì? Ta cũng muốn thử xông vào xem".

Lưu Độc Phong cùng Vô Tình đồng thanh nói: "Không được".

Đúng vào lúc này, một trận âm thanh quái dị truyền đến.

Thích Thiếu Thương nghe thấy một tiếng kêu ai oán của Tức đại nương.

Vô Tình nghe thấy một tiếng gầm giận dữ của Thiết Thủ.

Ngân kiếm nghe thấy một tiếng la thảm của Kim kiếm.

Lưu Độc Phong nghe thấy một tiếng kêu thê lương của Liêu Lục.

Đường Vãn Từ nghe thấy một tiếng kêu cầu cứu của Lôi Quyển.

Âm thanh quái dị đó đều truyền vào tai của mọi người, nhưng cảm thụ của mỗi người lại khác nhau.

Trương Ngũ lúc này cơ mặt co giật, nhưng không một ai chú ý đến.

Mọi người đều bị âm thanh yêu dị đó chấn trụ.

Ngân kiếm công lực không cao, nhưng y biết Kim kiếm đã chết, không thể nào phát ra âm thanh như thế.

Mỗi người đều cảm thụ âm thanh đó một cách khác nhau, nhưng đều xác định âm thanh đó truyền ra từ trong khu vực trúc trận đó.

Chỉ thấy một con đường trúc treo đèn có thể đi qua được, trong bóng đêm có một cảm giác quỷ dị khó nói.

Đường Vãn Từ hừ lên một tiếng, vung đao giục ngựa lao về phía trước: "Hừm! Để ta xem đây là cái trận quỷ quái gì?".

Vô Tình vội vàng kêu lên: "Cản cô ta lại".

Nói thì chậm, thực tế thì nhanh, khi Đường Vãn Từ giục ngựa chạy ngang qua xe ngựa, cánh tay duy nhất của Thích Thiếu Thương chụp lấy cương ngựa của nàng.

Ngựa hí vang, người dựng đứng.

Đường Vãn Từ tức giận quát: "Huynh muốn làm gì?".

Vô Tình nói: "Trong đó nguy hiểm, không thể tiến vào".

Đường Vãn Từ đang vội, một đao chém vào cổ tay Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương chỉ còn biết rụt tay lại.

Chàng chỉ còn có một cánh tay.

Chàng không thể phòng thủ, chỉ có cách thu tay, Đường Vãn Từ liền giục ngựa tiến vào trận trúc, mái tóc búi cao của nàng lắc lư theo nhịp ngựa, để lộ ra chiếc gáy trắng như tuyết.

Lưu Độc Phong than thở: "Cô ta tiến vào thì có tác dụng gì chứ?".

Thích Thiếu Thương nói: "Nhị nương tiến vào, không chừng có thể giúp được Quyển ca một tay".

Vô Tình lập tức xua tay: "Chẳng có tác dụng gì cả. Trận thế này, bao nhiêu người tiến vào đều như nhau, cô độc tác chiến. Trừ khi hủy được trận, còn không cho dù có một người có thể thoát ra, những người khác cũng khó mà an toàn".

Thích Thiếu Thương rút Thanh Long kiếm, kiếm rít lên như rồng ngâm: "Chúng ta từng bước chém hết đám trúc này, xem trận pháp còn có thể phát huy được bao nhiêu công năng".

Vô Tình lập tức ngăn cản: "Không được chặt, trên những thanh trúc này đều có tẩm độc dược, bên dưới chân chôn thuốc nổ, một khi dẫn phát, cho dù bên ngoài trận an toàn, người trong trận cũng sẽ gặp phải tai ương".

Thích Thiếu Thương khẩn trưởng: "Vậy...".

Vô Tình hướng về phía Lưu Độc Phong: "Xin ngài cho ý kiến".

Lưu Độc Phong trầm ngâm một lúc rồi nói: "Mục đích của Cửu U lão quái là muốn vây khốn rồi tiêu diệt một hai người của chúng ta, ta nghĩ lão sẽ còn có những thứ còn lợi hại hơn để đối phó với những người nhập trận".

Vô Tình nói: "Do đó không thể chậm trễ, phải lập tức phá trận".

Ánh mắt của Lưu Độc Phong thần quang bạo phát, nhưng rồi lập tức ảm đạm, toàn bộ tinh thần của ông đều tập trung vào suy nghĩ: "Quỷ thần khó đoán là cơ sở, thiên địa tạo hóa là thần diệu. Nhất hạn cửu biến, cửu hạn bát thập nhất biến, đây đáng nhẽ phải là biến hóa và sinh khắc của tám trọng môn: Hưu, Sanh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai, làm sao lại có cửa thứ chín được?".

Vô Tình nghe thấy đề tỉnh này, đột nhiên hiểu ra: "Đúng, đây không phải là sinh khắc kỳ môn, mà là bàng môn tà đạo nghênh thần dịch quỷ, câu hồn nhiếp phách. Cửa cuối cùng, chính là vạn đoan pháp môn, do ma mà sinh ra chướng".

Ánh mắt của Lưu Độc Phong lại một lần nữa sáng rực lên: "Đúng".

Vô Tình lập tức phân phó Ngân kiếm: "Án tứ thời, hóa ngũ hành, hợp tam tài, bố cửu cung, ngươi có nhớ hết được không?".

Ánh mắt trong sáng của Ngân kiếm lóe lên: "Nhớ".

Vô Tình nói: "Án chiếu lục đinh độn giáp, tham dụng kỳ môn bát quái, gặp ba thì chưởng, gặp sáu thì chém, gặp chín diệt đăng, hoặc có thể phá đi".

Ngân kiếm rút kiếm ra đáp: "Vâng".

Vô Tình nói: "Hãy nhớ, trận này xảo đoạt tạo hóa, dễ dàng sinh ra ảo tượng, lúc phá trận cần vô tư vô thị, vô tư vô sự, không được sinh ra sợ hãi, hãi nhớ, tay không được chạm lửa, chân không được đạp trúc". Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Ngân kiếm lại đáp: "Vâng".

Vô Tình vẫy tay nói: "Đi nhanh về nhanh".

Ngân kiếm lắc mình, lập tức bay vào trong trận.

Thích Thiếu Thương vô cùng kinh ngạc, lo lắng nói: "Trận pháp này hung hiểm, hay là để ta tiến vào".

Vô Tình nói: "Muốn phá trận này cần kiêm tu điên đảo độn giáp và thái cực huyền môn pháp, Ngân nhi đi là hợp lý".

Thích Thiếu Thương vẫn không yên tâm: "Ta...".

Lưu Độc Phong nói: "Những người ở đây còn sẽ phải trải qua những khoảng thời gian khó khăn hơn, còn phải nhờ vào ngươi...".

Lời còn chưa dứt, Thích Thiếu Thương đột nhiên hét lên một tiếng, một kiếm cắm xuống đất.

Mười ngón tay vừa thô vừa ngắn vừa mới nhô ra khỏi đất, lập tức rụt vào.

Lúc Thích Thiếu Thương rút kiếm ra, thân kiếm dính máu.

Chỉ thấy một người kêu lên một tiếng giận dữ, phá đất chui ra, ôm ngực lảo đảo, đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Thích Thiếu Thương, chính là Hồ Chấn Bi.

Thích Thiếu Thương đột nhiên quay người lại.

Một nữ hài tử đáng yêu có khuôn mặt bầu bĩnh.

Trẻ trung, tràn đầy sức sống, mềm mại, yêu kiều.

Thích Thiếu Thương vừa nhìn thấy ả, giống như một người thợ săn giàu kinh nghiệm, đột nhiên gặp phải một lão hổ.

Thiếu nữ đó thở dài một tiếng, cau mày ai oán nói: "Ngươi làm hỏng bong bóng của ta, còn làm ta bị thương".

Bình luận





Chi tiết truyện