chương 47/ 111

Người đó cao lớn, uy nghi, mày mi có một thứ khí phách cao quý, dù y phục trên mình ướt đẫm, lấm tấm bùn đất máu me, lại vẫn không giảm thiểu khí phách chút nào.

Người đó chính là Lưu Độc Phong.

Lưu Độc Phong quay đầu lại.

Vô Tình giật mình, thất thanh: "Là ông!". Thân thủ lăng không lùi lại, thu hồi phi đao.

Lưu Độc Phong có thể nói là hảo thủ đỉnh điểm trong Lục Phiến Môn, thân phận tuyệt đối cao hơn Tứ Đại Danh Bộ, thậm chí đủ để ngồi ngang hàng với Gia Cát tiên sinh; Tứ Đại Danh Bộ thanh danh tăng vọt, đi sau mà bắt kịp, rất có cái thế thanh xuất vu lam, nhưng Tứ Đại Danh Bộ đối với vị lão tướng của công môn này vẫn kính ngưỡng thập phần.

Trong Tứ Đại Danh Bộ, Vô Tình và Truy Mệnh đều đã từng có cơ duyên gặp Lưu Độc Phong, Vô Tình còn gặp tới ba lần, lần đầu là bữa yến tiệc của Gia Cát Tiên Sinh gặp Lưu Độc Phong cùng Lý Huyền Y, lần thứ nhì là theo nghị sự với Ngự sử đại nhân, Hình bộ thượng thư, các đại quan Lại bộ, lần nữa là bọn họ hợp lực chế ngự bọn "Tam Tinh Thất Sát" Thiên Lương, Yêu Tướng, Thiên Phủ.

Lần hợp tác phá án đó, khiến cho Vô Tình cùng Lưu Độc Phong tiến thêm một bước trong sự hợp tác, hơn nữa quý trọng lẫn nhau.

Lưu Độc Phong đó giờ không dễ gì khen ai, lần đó, lão nhịn không được nói với Vô Tình:

"Ta bội phục ngươi".

"Ngươi kém người ta một đôi chân, nhưng khinh công của ngươi lại hơn ai hết, thể chất của ngươi yếu nhược hơn bất cứ một ai, nhưng ý chí của ngươi lại kiên cường hơn hết. Ngươi cả võ công cũng không thể luyện, nhưng ám khí lại sử đến mức giỏi hơn cả Thục Trung Đường Môn. Ai cũng đều có thể làm bộ khoái, duy có ngươi là không thể, không thể nào, mà ngươi lại xứng đáng với chức vụ hơn hết".

"Ta nếu là ngươi, ta làm đâu có được. Ta thật bội phục ngươi".

Đó là lời khen tối cao của Lưu Độc Phong đối với Vô Tình.

Lần đó Vô Tình chỉ nói một câu.

"Tôi cả đời đều học theo ông".

Đó là chuyện năm năm về trước.

Sau đó bọn họ không còn gặp nhau nữa.

Lưu Độc Phong cũng thốt: "Là ngươi!".

Ông ta hồi nãy khi phát giác thủ pháp ám khí tuyệt thế đó, đã suy đoán rất có thể là Vô Tình, cho nên mức độ ngạc nhiên không dữ bằng Vô Tình. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Vô Tình tới giờ mới ôm quyền nói: "Lưu đại nhân".

Lưu Độc Phong thốt: "Thành bộ đầu". Vô Tình vốn tên là Thành Nhai Dư, trên giang hồ lại đã quên bẵng, Lưu Độc Phong thì nhớ rõ vô cùng: "Sao ngươi cũng đến đây vậy? Không phải đi Thiểm Tây Kim Ấn Tự phá án sao?".

Vô Tình đáp: "Vụ án đó đã kết liễu, tam sư đệ vẫn còn ở lại lo sắp xếp, tôi vì đuổi bắt một tên ác đồ, đến Yến Nam trấn, tên ác đồ đó đã bị thương, tôi tìm danh y ở đây hỏi han, y sư đó họ Phan, ngồi xuống nói chuyện tôi mới biết nhị sư đệ từng xuất hiện ở Tư Ân huyện, chừng như đã thụ thường, cho nên đi tới đây xem thử, mới đụng phải vụ này...".

"Tam sư đệ" chính là Truy Mệnh, "nhị sư đệ" tức là Thiết Thủ, y sư họ "Phan" kia dĩ nhiên là "Phiên sinh thần y" mà Thiết Thủ đã nhờ chữa trị.

Vô Tình phá án quá rành, biết vào lúc nào cần phải lập tức tỏ rõ lập trường, mấy lời của y lập tức làm rõ mình tại sao lại ở đây, Lưu Độc Phong liền nói: "Ồ, vậy ngươi đâu phải một băng với bọn họ". Lời nói ngụ ý: nếu các ngươi là một đảng, vậy thì thật không tốt đẹp rồi.

Vô Tình thốt: "Thích trại chủ nghĩa khí ngút trời, luôn luôn vang lừng hiệp danh, không biết ngày nay phạm lỗi gì mà phải nhọc đến đại giá của Lưu gia, tuốt từ ngàn dặm xa xôi đến đây tập nã y?".

Vô Tình biết bất kể là vụ án gì, chỉ cần kinh động đến Lưu thần bộ danh tiếng cao quý trong tận Hoàng cung, sự tình nhất định khó lành, chỉ là bất nhẫn thấy một Thích Thiếu Thương hiệp danh vang vọng gần xa, luôn luôn tiêu sái thanh dật trong truyền thuyết, đã bị nạn cụt tay mà vẫn khó thoát mạng lưới pháp luật, cho nên nói ra lời đó.

Lưu Độc Phong thốt: "Ta cũng không có cách nào đối với chuyện này, Thích Thiếu Thương kia là kẻ Hoàng thượng hạ chỉ muốn bắt".

Vô Tình kinh hãi: "Ồ?".

Lưu Độc Phong thốt: "Suốt dọc đường, có không ít người bảo vệ y, ta lợi dụng lúc bọn họ đối địch với ngươi, lén tiềm nhập, một chiêu bắt giữ lấy y... Lúc ta lẩn vào, chỉ thấy bọn họ toàn thần chăm chú vây đánh ngươi, ta cũng không nhận rõ là ai, lại không ngờ chính là Thành đại bộ đầu ngươi, ta cũng nhờ vậy mà chiếm phần tiện nghi này".

Vô Tình nói: "Bọn họ lại coi tôi là Lưu gia".

Lưu Độc Phong chợt thốt: "Tức đại nương kia, cả Hách Liên Xuân Thủy nữa, cũng chống cự bắt bớ, sát hại bốn tùy tùng của ta, chiến theo lý, ta cũng phải bắt bọn họ, chiếu theo pháp luật mà định tội".

Hách Liên Xuân Thủy hằn học: "Ngươi nhìn lại kiếm trên tay đi, xem xem đã nhuốm bao nhiêu máu của Hách Liên hầu phủ bọn ta? Ngươi đã sát hại không ít hảo hán nhiệt huyết của bọn ta, có nói tới thường mạng không?".

Lưu Độc Phong thốt: "Bởi ngươi kháng cự bị bắt trước, bọn họ mù quáng hành sự theo ngươi, giết bọn họ là đáng rồi!".

Cao Kê Huyết căm phẫn: "Mọi người đều chỉ có một mạng, cái gì mà đáng với không đáng, các ngươi muốn giết bọn ta, bọn ta phải giết các ngươi! Đây đâu phải là triều đình, mọi sự đều chiếu theo quy củ giang hồ!".

Lưu Độc Phong giận dữ cười thốt: "Chiếu theo quy củ giang hồ, ta liền phải lấy mạng ngươi!".

Cao Kê Huyết bước tới một bước, một tay đưa tới vẫy vẫy: "Lại đây, có nghề gì cứ tung ra hết đi!".

Lưu Độc Phong cười lạnh: "Ngươi cũng định dụ ta để cứu Thích Thiếu Thương? Đừng có nghĩ ta sẽ bị gạt!".

Cao Kê Huyết nói: "Ngươi nhát gan, không dám tiếp chiến, chỉ dám đàn áp kẻ cụt tay thương tích đầy mình".

Lưu Độc Phong mặt biến sắc, ráng nhịn: "Kẻ sát nhân phải chết, kẻ khác ta không tính tới. Tức đại nương giết chết Vân Đại, tất phải thường mạng".

Hách Liên Xuân Thủy rướn mình cản trước người Tức đại nương: "Được, ngươi đã giết nhiều thuộc hạ của ta, cũng thường mạng đi!".

Lưu Độc Phong mặt lộ vẻ giận dữ, hừ lạnh: "Không ngờ Hách Liên Nhạc Ngô cũng có đứa con không ra gì như vầy!".

Hách Liên Xuân Thủy: "Không ra gì? Thứ không ra gì như ta, ít ra có thể chặt cụt một ngón tay của Lưu thần bộ đỉnh đỉnh đại danh!". Chính y cũng cụt một ngón tay giữa, bàn tay siết chặt ngân thương đang ứa máu.

Lưu Độc Phong ý nghĩ chớp nhoáng trong đầu. Ông ta quả đã giết không ít người, những người đó đại đa số là hạng trung nghĩa không sợ chết, trong lòng khó mà tránh khỏi nuối tiếc hối hận, cái chết của Vân Đại, Tức đại nương đáng phải thường mạng, còn về kẻ giết Lý Nhị, Chu Tứ và Lam Tam đều đã bỏ mạng trong chiến dịch, không có gì là không công bình, Lưu Độc Phong trong lòng biết rõ Thích Thiếu Thương và Tức đại nương đâu phải làm chuyện ác tày trời gì, hơn nữa vang danh hiệp nghĩa, mình phụng chỉ tầm nã, nhằm ngay lúc bọn họ gặp nạn thụ thương, thù lớn còn chưa báo, rồi còn đến phá Toái Vân Uyên, hại không ít nữ tử vô tội, lại vì truy bắt hai người, trước sau đã kết thù với bọn Cao Kê Huyết, Vi Áp Mao trên giang hồ, lại kết oán với người trong Hách Liên phủ vốn có sức ảnh hưởng rất lớn trong triều đình, mấy mối thù này càng ngày càng thâm, đâu phải chuyện tốt.

Ông ta thấy Hách Liên Xuân Thủy cùng Cao Kê Huyết liều mạng xuất thủ, không có vẻ vì Thích Thiếu Thương, mà là muốn giúp Tức đại nương, còn có Vi Áp Mao bằng hữu thân thiết luôn luôn sát cánh với Cao Kê Huyết. Nếu mình nhất định muốn giết Tức đại nương cho được, Hách Liên Xuân Thủy với Cao Kê Huyết có thể dùng cớ báo thù cho chúng huynh đệ mà tru sát mình, oan oan tương báo như vầy, tới lúc nào mới kết liễu? Ông ta muốn giết Hách Liên Xuân Thủy cùng Cao Kê Huyết sạch gọn, đâu có phải quá khó, nhưng bộ thuộc của Cao Kê Huyết, thân nhân của Hách Liên Xuân Thủy khó mà không đi báo thù, cứ như vậy đâu có tốt lành gì! Ông ta đã bắt Thích Thiếu Thương trong tay, coi như đã bắt giữ được tội phạm hàng đầu, để lâu sợ đêm dài lắm mộng, chi bằng áp giải về kinh thành, coi như hoàn thành nhiệm vụ; huống hồ chỉ ý của Thánh thượng đâu có nói muốn bắt bọn Tức đại nương, mình hà tất phải ép người vào tuyệt địa.

Lưu Độc Phong nghĩ một hồi, đã có quyết định, liền thốt: "Được, ta nể mặt các ngươi, món nợ Tức đại nương giết chết Vân Đại tạm gác lại đó; vị Thích trại chủ này ta phụng mệnh Hoàng thượng, không thể không bắt về, Lưu mỗ chuyến này hành sự có thiếu sót lễ tiết giang hồ gì thì ngày sau sẽ tạ tội". Liền không đợi mọi người phản ứng, quay sang Vô Tình mau mắn thấp giọng nói một câu: "Ta phải đi rồi, ngươi cản đám này cho ta. Tái kiến sau này".

Vừa nói, vừa đâm ra một kiếm!

Thích Thiếu Thương nhát thấy mũi kiếm ló tới, nghĩ Lưu Độc Phong động ác niệm, muốn giết mình, có muốn tránh cũng tránh không được, nghĩ phải chết chắc, nào ngờ mũi kiếm đâm lên huyệt đạo của chàng, kiếm sắc bén lại tựa như biến thành cùn lụt, chỉ phong bế năm đại huyệt trên vai trên cổ chàng, lại không đâm toạt da thịt, Thích Thiếu Thương ngã ngửa, Lưu Độc Phong một tay đón đỡ, quát: "Sau này có dịp sẽ gặp lại". Thân hình bắn vù xuống dưới!

Hách Liên Xuân Thủy, Cao Kê Huyết đều ngây người.

Mục đích chủ yếu của bọn họ là muốn bảo vệ Tức đại nương, bọn họ trong lòng cũng biết rõ chỉ bằng vào vài người, cho dù có liên thủ, cũng vị tất có thể địch lại Lưu Độc Phong, huống hồ còn có một Vô Tình! Tục ngữ có nói: "Quan quan tương hộ" (quan quyền bao che lẫn nhau), huống hồ Vô Tình và Lưu Độc Phong đều là danh bộ!

Nhưng để bảo vệ cho Tức đại nương, bọn họ cũng chỉ còn nước liều mạng.

Mà nay vụt nghe Lưu Độc Phong nói chỉ muốn bắt Thích Thiếu Thương đi, không tính toán với Tức đại nương nữa, hai người bọn họ không khỏi mừng rỡ trong lòng.

Ngay lúc đó, Lưu Độc Phong cắp Thích Thiếu Thương đi.

Lưu Độc Phong biết, chỉ bằng vào sức của vài người kia, Vô Tình nếu xuất thủ tương trợ, mấy người đó đâu có giữ ông ta lại được, mình sau này gặp mặt Vô Tình cảm tạ, còn hơn là ù lì dây dưa tại đây.

Lưu Độc Phong lúc tiếp nhận vụ án này cũng cảm thấy áo não chưa từng có.

Lưu Độc Phong vừa đi, Hách Liên Xuân Thủy cùng Cao Kê Huyết nhất thời không nghĩ tới có nên xuất thủ hay không.

Vi Áp Mao cứ khư khư nhìn Cao Kê Huyết mà hành sự, gã tuổi tác cao hơn Cao Kê Huyết, kinh nghiệm phong phú hơn Cao Kê Huyết, nhưng Cao Kê Huyết lại là sư huynh của gã, gã cũng chỉ phục một mình Cao Kê Huyết, chỉ tận lực, tận trung, cúc cung tận tụy với một mình Cao Kê Huyết, thứ tình cảm của người giang hồ đó, người bình thường đâu thể hiểu được.

Nhưng chỉ có một người hoàn toàn không đắn đo do dự.

Không đắn đo đến sinh tử an nguy của mình, không do dự mọi thứ...

Người đó đương nhiên là Tức đại nương.

Tức đại nương toàn lực xuất thủ.

Nàng nào có thể nhẫn nhịn cho phép Lưu Độc Phong cắp Thích Thiếu Thương đi!

Tức đại nương một khi xuất thủ, Hách Liên Xuân Thủy và Cao Kê Huyết cũng xuất thủ, Vi Áp Mao đương nhiên cũng xuất thủ theo.

Nhưng bọn họ đã trễ một sát na.

Tức đại nương là người đầu tiên xuất thủ, nàng là người có khả năng ngăn chặn Lưu Độc Phong nhất, nhưng một vật đen đã bay tới!

Tức đại nương toàn thần lo cản Lưu Độc Phong, đâu kịp né tránh, bị quăng trúng huyệt "Khiêu hoàn" trên chân, liền loạng choạng lảo đảo, Hách Liên Xuân Thủy vung thương chặn, dùng tay đón đỡ, Tức đại nương mới không bị trượt rớt xuống.

Lúc đó Tức đại nương đâu còn kịp ngăn chặn Lưu Độc Phong thần tốc như chim ưng.

Lưu Độc Phong cắp thêm một người mà động tác tốc độ vẫn không chút giảm suy.

Ông ta còn chưa hạ xuống tới đất đã phát ra một tiếng hú dài.

Ba thớt khoái mã lập tức từ góc đường phi nhanh ra!

Ba thớt ngựa chạy song song, kỵ sĩ trên hai thớt ngựa hai bên chính là Trương Ngũ và Liêu Lục.

Con ngựa ở giữa không ai cưỡi.

Lưu Độc Phong thân hình lao xuống, nhẹ nhàng hạ trên lưng con ngựa đó.

Ba con ngựa phi vội đi.

Nhân thủ Cao Kê Huyết và Hách Liên Xuân Thủy bố trí muốn phóng tới vây bọc ngăn cản, nhưng đều bị Liêu Lục và Trương Ngũ quét đao ép dạt ra.

Ba con ngựa phi nhanh, bọn Tức đại nương đuổi theo mấy bước, khoảng cách càng lúc càng cách xa, nhưng Tức đại nương vẫn cắn răng rượt theo.

Hách Liên Xuân Thủy, Cao Kê Huyết chỉ đành làm bạn, sải chân đuổi mau.

Vi Áp Mao lại thoái về.

Đại bản doanh ở đây gã phải ngồi trấn thủ.

Người trong giang hồ, cái để lo lắng đâu chỉ là riêng tư cá nhân, mà là an nguy phước lợi của chúng huynh đệ bằng hữu.

Vi Áp Mao thân hình dừng sựng, mắt dõi theo bóng bọn Cao Kê Huyết dần xa, vụt quay đầu thở dài một tiếng, hỏi: "Sao ngươi phải làm vậy?".

Người gã hỏi là Vô Tình.

Trong giọng nói tràn ngập vẻ thất vọng, khó chịu.

Ám khí hồi nãy đánh trúng huyệt "Khiêu hoàn" của Tức đại nương chính là từ tay Vô Tình bay ra.

Vô Tình cũng đâu còn đường chọn lựa.

Lưu Độc Phong là Bộ Thần, ông ta phụng chỉ tìm bắt Thích Thiếu Thương; y cũng là bộ đầu, không có lý do giương mắt nhìn đồng liêu đang bắt giữ chứ không đả thương làm hại trọng phạm vốn là một hảo hán giang hồ khác, bị cường địch vây đánh mà không xuất thủ tương trợ.

Cho nên y tung ra một mũi ám khí.

Mũi ám khí đó đâu có đả thương ai, chỉ là muốn cản trở người ta.

Nhưng y cũng biết, y làm như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, đã kết oán với một đám nhân vật giang hồ.

Vi Áp Mao thấy y không nói gì, cũng hiểu được nỗi khổ của y, liền hỏi: "Ngươi có biết Thích trại chủ sao lại rơi vào hoàn cảnh này không?".

Vô Tình lắc đầu, y lặn lội tới tận Thiểm Tây điều tra vụ án Kim Ấn Tự, sau vì nghe Thiết Thủ gặp nguy mới tới đây, đâu biết gì về chuyện Liên Vân Trại, Hủy Nặc Thành bị công phá.

Vi Áp Mao nói sơ qua cho y rõ.

Vô Tình nghe xong, vừa xấu hổ vừa hối hận. Phải biết Tứ Đại Danh Bộ tuy thuộc công môn, nhưng Gia Cát tiên sinh đã dặn đi dặn lại phải nắm bắt tình hình, thấu hiểu nỗi khổ của lê dân bá tánh; trên giang hồ phải giữ đạo nghĩa; trong võ lâm cũng phải chiếu theo quy củ mà hành sự. "Liên Vân Trại" nổi danh hiệp đạo, vì vời lấy ganh ghét mà bị diệt trừ, trại chủ Thích Thiếu Thương chỉ còn một thân một mình, người mang trọng thương, bị phản đồ truy sát, mình còn xuất thủ khiến cho bị bắt, về tình về lý, thật khó biện hộ được.

Vi Áp Mao nói xong, thở dài: "Không ngờ Thích trại chủ y thoát khỏi hiểm trở trùng trùng, nghĩ sẽ có một ngày có thể báo huyết hải thâm cừu, lại vẫn thoát không được cửa ải này".

Vô Tình im lặng một hồi, thốt: "Lưu thần bộ đâu phải là thứ người như vậy. Trên đường quyết sẽ không làm khó y".

Vi Áp Mao cười khẩy: "Lưu thần bộ làm được gì? Cho dù Thích Thiếu Thương không chết dọc đường, áp giải về kinh sư, Phó thừa tướng sẽ tha cho y sao?".

Vô Tình trầm mặc.

Lúc đó bỗng nghe đằng xa vang lên tiếng chém giết, lại có tiếng tà áo phần phật lướt gió, Hách Liên Xuân Thủy, Cao Kê Huyết, Tức đại nương cuống cuồng chạy về.

Thì ra Tức đại nương, Hách Liên Xuân Thủy, Cao Kê Huyết rượt nà theo Lưu Độc Phong, đuổi được hai ba dặm, bỗng thấy nhân mã ùn ùn, đèn đuốc chói lòa, không ngờ là Cố Tích Triều triệu tập đám bộ chúng của Hoàng Kim Lân đến tiêu diệt, Lưu Độc Phong quất ngựa lọt vào trong đám quân, Cao Kê Huyết và Hách Liên Xuân Thủy thấy thế bất lợi, liền xốc Tức đại nương đi.

Tức đại nương mặt hiện thần sắc bi phẫn, lại khiến cho bờ má thon nhọn của nàng có một vẻ đẹp tuyệt vọng.

Cao Kê Huyết lướt về trong trấn, lập tức sắp xếp triệt thoái, Hách Liên Xuân Thủy ở lại để ý Tức đại nương, sợ nàng lại xông ra trận địch, bất chấp tất cả để cứu Thích Thiếu Thương. Tức đại nương lại bình tĩnh đến lạ kỳ, nàng lướt lên mái nhà, đi về phía Vô Tình, đến còn cách bảy bước thì dừng chân, gằn một câu: "Ngươi đã hại chàng, được, ta giết huynh đệ của ngươi!".

Vô Tình ngạc nhiên, không biết nàng nói gì. Bỗng nhớ tới hồi nãy Thích Thiếu Thương từng nói tới "có một vị tri giao còn ở lại với bọn ta", trong lòng cảm thấy bất an. Tức đại nương lộn một vòng, lượt vào tầng hai của khách sạn.

Tức đại nương không xuất thủ mà bay lùi, làm cho Vô Tình càng thấp thỏm, song thủ vỗ lên mái ngói, lướt vội lên.

Hách Liên Xuân Thủy một dạ si mê Tức đại nương. Y là con cháu nhà thế gia, tuy sự thông minh hơn người, quả đoán, dùng người, hành sự, chỉ cần nhìn đám nhân sĩ liều chết theo y là có thể thấy được, y không mượn vụ cụt một ngón tay để khiến Lưu Độc Phong thương cảm thoái lùi cũng cho thấy sự dũng cảm quả quyết của y, bất quá vẫn còn là tuổi trẻ dễ xung động, đối với cửa ải ái tình khó mà phá được. Tình của y chỉ giành cho độc một mình Tức đại nương, vốn chứng kiến Thích Thiếu Thương bị Lưu Độc Phong bắt đi, sâu kín tận đáy lòng khó tránh khỏi có chút vui mừng, nhưng thấy Tức đại nương con tim tan nát, y lập tức như mất đi hồn phách.

Giờ y thấy Vô Tình muốn rượt theo Tức đại nương, không chút tư lự vung ngân thương ngăn chặn, một thương nhắm ngay mặt Vô Tình chĩa tới!

Vô Tình thấy thương thế không phải tầm thường, thầm nghĩ mình đâu có thâm cừu đại hận gì với y, sao lại xuất thủ không chút lưu tình như vậy, "Tàn Sơn Thặng Thủy đoạt mệnh thương" của Hách Liên Xuân Thủy đâu phải giỡn chơi, liền toàn thần ứng phó.

Tức đại nương vọt vào trong phòng, liên tục quẹo vào ba gian phòng, mở cửa tủ, đều không phát hiện có người, hồi trước nàng nghe bọn Vi Áp Mao nói chuyện, biết Thiết Thủ huyệt đạo bị khống chế, đang giấu trong tủ, nàng hận Vô Tình vô cùng, thấy nếu không có Vô Tình cản trở, nhất định đã có thể ngăn chặn Lưu Độc Phong, cứu Thích Thiếu Thương về, cho nên nàng muốn tìm Thiết Thủ, giết hắn để tiết hận.

Đợi đến lúc nàng mở cửa tủ trong gian phòng thứ tư, bỗng phát hiện Thiết Thủ đang ở bên trong.

Tức đại nương quát: "Đại sư huynh của ngươi đã hại Thiếu Thương, ngươi đừng oán trách ta!". Nghiến răng đâm một kiếm vào tim Thiết Thủ!

Bình luận





Chi tiết truyện