chương 70/ 111

Bong bóng đã bao phủ lấy Thanh Long kiếm.

Kiếm khí của Thanh Long kiếm khiến cho bong bóng căng lên, muốn nứt.

Nhưng bong bóng vẫn bao phủ lấy mũi kiếm, hơn nữa còn lan về phía tay và thân của Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương lập tức buông kiếm.

Thuật ngự kiếm thông thường đều là đem tinh, khí, thần, công lực, thần và kiếm hợp lại làm một, dùng thể không gì ngăn cản được tấn công, đó là một hình thức đặt mình vào chỗ chết để tìm đường sống, toàn lực nhất kích, đối mặt với cái chết, là phương pháp đánh liều mạng không ngại vàng đá cùng tan.

Hình thức người và kiếm hợp thành một thể như vậy, là loại chiêu thức người chính là kiếm, kiếm chính là người, không phải là người có công lực thâm hậu thì không thể thực hiện được. Với những người bình thường, kiếm là kiếm, người là người, chính là người sử dụng kiếm. Với những kẻ đạo hạnh kém hơn, thậm chí còn coi kiếm là quan trọng, thành ra kiếm sử người.

Với những kẻ công lực cao hơn, thực sự có thể sử kiếm đến mức xuất thần nhập hóa, nhưng dù sao thì vẫn chỉ là kiếm pháp. Đem tình cảm, suy nghĩ của mình dung nhập vào kiếm pháp, thì tiến lên mức kiếm thuật. Nhưng mà, chỉ khi thực sự biến kiếm trở thành bản thân mình, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất, mời có thể phát huy toàn bộ nhuệ khí của kiếm và tiềm lực của người, tuy hai mà một, là cực hạn của người và kiếm, đó chính là "Thuật ngự kiếm".

Nhưng mà một khi ngự kiếm, thì khó phân tách, một khi kiếm hủy, người cũng khó mà sống sót được.

Thanh Long kiếm của Thích Thiếu Thương bị bong bóng phủ lấy, bản thân chàng cũng sắp bị hút vào.

Nhưng mà không ngờ Thích Thiếu Thương có thể bỏ kiếm.

Chàng có thể ngự kiếm, nhưng còn hơn thế, đã đạt đến mức kiếm không chỉ là kiếm, người không đơn thuần là người, nguyên khí của người và tinh hoa của kiếm hợp lại xuất kích, nhưng niệm động hình phân, một khi gặp nguy, người vẫn có thể li hình quy thần, người và kiếm tách ra. Kiếm là kiếm, người là người. Người dùng kiếm chế địch, kiếm mà không địch được, người sao lại phải vong?

Thích Thiếu Thương vừa buông kiếm, thân hình liền rơi xuống phía dưới.

Chàng chỉ có một cánh tay.

Vào lúc chàng buông kiếm, liền rút Xuân Thu bút.

Trong lúc chỗ nứt của bong bóng còn chưa kịp khít lại, Xuân Thu bút đã nhoáng lên.

Thanh Long kiếm tuy bị hút vào trong, nhưng nơi lưỡi kiếm đi qua, bong bóng bị nứt ra một vệt, chính là đang nhanh chóng khít lại.

Xuân Thu bút đâm vào đúng chỗ đó, bóng bóng liền vỡ ra.

Thích Thiếu Thương dùng Thanh Long kiếm kết hợp với Xuân Thu bút, phá vỡ cái bong bóng kỳ dị đó.

Bong bóng vừa vỡ, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ hô lên một tiếng.

Từ trong bóng tối sau thân tùng, một thân ảnh bé nhỏ loáng lên một cái. Thích Thiếu Thương lúc này người đang ở giữa không trung, rơi xuống bên dưới, chính vào lúc sau khi chàng phá vỡ bong bóng, chân chưa kịp chạm đất, trên đầu đột nhiên vang lên một tiếng nổ rất lớn.

Thanh âm đó như tiếng của thiên ma vạn mị bị một trận cuồng phong cuốn tới đó, Thích Thiếu Thương ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng đen khổng lồ lướt qua những ngọn cây, hai bên của bóng đen đó dường như có một đôi cánh, một xanh một hồng, màu xanh khiến người ta lạnh cả người, màu hồng khiến người ta run lên.

Còn thân ảnh bé nhỏ đó, cũng nương theo ma ảnh đó biến mất.

Dường như cùng một lúc, bốn người, từ trên bốn ngọn tùng cạnh nhau lao xuống.

Bốn người đó lăng không phi hành, đạp gió lướt đi, hướng thẳng về thân tùng bị chặt hết cành lá đó.

Chỉ thấy trên một chạc đôi của thân tùng, hai bên có hai người ngồi.

Dưới ánh trăng chiếu quá, hai người đó, một người là Lưu Độc Phong, còn người kia, không ngờ lại là người đứng đầu Tứ Đại Danh Bộ - Vô Tình.

Thích Thiếu Thương chấn động.

Chàng đã cảm thấy mình và Lưu Độc Phong dường như đã làm sai một chuyện gì đó không thể cứu vãn được, nhưng vào lúc nguy cấp này, chàng không kịp suy nghĩ nhiều.

Chàng bám người vào dưới gốc tùng.

Bốn kẻ kia nhìn nhau một cái, chia làm bốn hướng lao đến.

Bốn kẻ đó chính là:

"Long Thiệp Hư".

"Anh Lục Hà."

"Thiết Tật Lê".

"Hồ Chấn Bi".

Bốn đệ tử của Cửu U Thần Quân.

Thích Thiếu Thương giơ kiếm chặn trước thân tùng.

Bất cứ kẻ nào muốn tiến lại gần cây tùng đó, bất kể phi thiên độn địa, trước hết đều phải vượt qua chàng.

Điều đó đồng nghĩa với việc phải hỏi thanh bảo kiếm trong tay chàng.

Trong lòng Thích Thiếu Thương vô cùng rõ, cục diện này hiển nhiên là: Cửu U lão quái hao phí tâm cơ, giả vờ đào tẩu, dụ Lưu Độc Phong đuổi theo, Sau đó Lưu Độc Phong nhầm kiệu của Vô Tình là kiệu của địch, xuất thủ giết chết một kiếm đồng thân cận của Vô Tình. Vô Tình tức giận phản kích, cùng Lưu Độc Phong đều bị trọng thương rồi mới phát hiện ra đối phương. Còn Cửu U lão quái tranh thủ cơ hội hạ sát thủ, khiến hai người thương nặng thêm, có lẽ trong chốc lát khó mà hồi phục được, cũng không thể tái chiến được. Còn Cửu U lão quái, trong lúc Lưu Độc Phong và Vô Tình hỗn chiến, đều bị thiệt hại, cùng Bào Bào vừa bị kiếm bút của chàng công phá chạy mất. Chỉ để lại bốn tên đệ tử hung thần ác sát ở lại quyết lấy tính mạng của chàng cùng Lưu Độc Phong, Vô Tình và Trương Ngũ.

Thích Thiếu Thương quyết không để cho kẻ nào lấy đi tính mệnh của chàng. xem tại TruyenFull.vn

Chàng còn muốn sống, sống để báo cừu.

Chỉ có những kẻ từ trước đến này chưa từng thực sự trải qua cừu hận mới có thể ba hoa: "Việc gì phải báo cừu cho khổ?". Thích Thiếu Thương năm xưa có thể đại độ dung người, quy tụ tinh anh, kết nạp hiền năng, nhưng đợi đến lúc chàng thực sự trải qua huyết hải thâm cừu, mới biết được trên thế gian còn có cừu hận, người muốn tưởng không báo, tìm cách để tránh né, cũng không thể nào thoát ra khỏi được.

Thích Thiếu Thương chưa bao giờ hy vọng có một ngày bản thân mình không ngờ trở thành một đại nhân vật phục cừu.

Chàng chưa bao giờ không nghĩ tới việc dung nạp người khác, chịu đựng người khác, tha thứ cho người khác.

Nhưng mà bây giờ chàng mà không huy kiếm tự vệ, còn có thể có con đường nào khác.

Nếu như chàng không chặn đường lui của kẻ địch, bản thân chàng liệu có đường lui?

Những kẻ chưa trải qua cừu hận sẽ không hiểu được nỗi đau đớn, khổ sở, bất lực của người mang theo nỗi thâm cừu, không hiểu được hạnh phúc và hạnh vận của người mang theo cừu hận.

Nhưng không thể như vậy mà trào phúng những người mang theo cừu hận đáng thương.

Kẻ nào nguyện ý có cừu hận?

Kẻ nào nguyện ý mang theo cừu hận?

Thích Thiếu Thương quan sát tình thế, chàng quyết không để mình rơi vào tay của bốn tên ác ma kia, cũng không cho phép ai động đến Lưu Độc Phong và Vô Tình.

Lưu Độc Phong là bộ khoái áp đang áp giải chàng.

Vô Tình chính là nguyên nhân khiến chàng bị bắt.

Nhưng mà bọn họ là hai kẻ hảo hán, Thích Thiếu Thương quyết không để bọn họ rơi vào tay của bọn ác đồ.

Chàng có thể đào tẩu.

Lúc này dường như bốn tên kia đang tập trung vào Lưu Độc Phong và Vô Tình, nếu như chàng chạy trốn, đối phương chỉ có thể phân ra hai người truy đuổi chàng.

Chàng sợ rằng không thể địch lại bốn người.

Hai người thì chàng giải quyết dễ dàng.

Nhưng mà Thích Thiếu Thương quyết không thể chạy trốn.

Chàng không thể dùng một tay đem theo ba người đang trọng thương đi theo.

Lưu Độc Phong, Vô Tình, Trương Ngũ... không một ai là không đang bị trọng thương, sinh tử còn chưa rõ.

Chàng chỉ có thể cắn răng khổ chiến.

Hồ Chấn Bi, Long Thiệp Hư, "Thiết Tật Lê", Anh Lục Hà liếc nhìn nhau một cái.

Đêm nay có thể giết chết Lưu Độc Phong, Vô Tình, Thích Thiếu Thương trước mặt sư phụ thì đó thực sự là một đại công, hơn nữa, còn là một sự kiện chấn động thiên hạ.

Chỉ là, muốn giết Lưu Độc Phong và Vô Tình, trước tiên phải tiêu diệt Thích Thiếu Thương trước mặt.

Thích Thiếu Thương hoành kiếm đứng dưới gốc cây, dưới ánh trăng, cánh tay duy nhất như có một màn sương bao phủ, mang theo thần sắc nhất phu đương quan, dù chết cũng không hối.

Anh Lục Hà cười hi hi nói: "Thích trại chủ, chỉ bằng một mình ngươi, chúng ta có bốn người, Lưu bộ thần và Vô Tình đại bộ đầu đều đã bị sư phụ của chúng ta đánh cho bị thương chỉ còn chút hơi tàn, bó tay chờ chết, ta thấy ngươi nên ngoan ngoãn đầu hàng, đừng có phản kháng vô vị nữa".

Thích Thiếu Thương chậm rãi đáp: "Cả quãng đường đại khái hai nghìn dặm, rất ít khi có cục diện một chọi bốn". Chàng ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp: "Thông thường ta đều là lấy một địch mười, dùng một chặn trăm cả".

Anh Lục Hà thấy Thích Thiếu Thương tơi tả nhưng vẫn tiêu sái, bị dồn vào thế chân tường vẫn ngạo nghễ, trong lòng mặc dù rất muốn giết chàng, nhưng lại rất muốn thu phục chàng mà không phải động thủ, liền gật gù nói: "Ngươi hãy nhìn thần uy của sư phụ chúng ta, bây giờ Lưu Độc Phong và Vô Tình không phải là bị đánh không còn ra hình người, chỉ có thể ngồi im trên cây. Ngươi có thể hủy được pháp bảo bong bóng của tiểu sư muôi của chúng ta, đã là cao minh lắm rồi. Triều đình đã coi ngươi là họa hại, không bắt ngươi về thi pháp không được, ngươi cần gì phải bảo hộ cho hai tên sai nha chó má và bộ đầu khốn nạn này. Hãy một kiếm giết chết bọn chúng, rồi về với chúng ta, ta sẽ cùng ngươi nói chuyện với sư phụ. Nói không chừng lão nhân gia trong lòng vui vẻ, sẽ thu ngươi là tiểu sư đệ của bọn ta cũng không chừng...", vừa nói, ả vừa cười khanh khách, cười đến rung cả má, mắt híp lại, nhìn thực sự cũng mê người.

Thích Thiếu Thương khẽ vuốt thanh kiếm trong tay hỏi: "Lệnh sư vũ công cao cường ư? Lão tơi tả đào thoát, có lẽ thương thế chẳng nhẹ hơn hai người kia được bao nhiêu?".

Khuôn mặt của Anh Lục Hà dưới ánh trăng càng trở lên trắng bệch: "Thích Thiếu Thương, ngươi quyết tâm chưa chết chưa thôi đấy à".

Tiết Tật Lê cười lạnh nói: "Nhiều lời với y làm gì? Y chính là đang tranh thủ thời gian đó".

Anh Lục Hà vênh mặt lên: "Ngươi đợi cái gì? Lưu Độc Phong và Vô Tình trúng phải Không Kiếp thần công của sư phụ ta, công lực càng cao, thụ thương càng trọng, bọn họ làm sao có thể phục nguyên được. Còn Trương Ngũ trúng phải Ma Vân Nhiếp Phách của tiểu sư muội ta, hì, còn lâu mới hồi phục được, ngươi đợi cứu binh ư, vô ích thôi".

Dung mạo của Anh Lục Hà khá xinh đẹp, cho dù không phải là hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng có dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của một tiểu nữ hài. Nhưng nói cho cùng, chiếc eo uốn éo không ngừng, giọng nói cũng trầm đục từng trải, đó là những cử chỉ mà những nữ tử phong trần lâu năm bên bờ sông Tần Hoài mới có được.

Thích Thiếu Thương liếc nhìn ả, đột nhiên cảm thấy như muốn ngất đi.

Không biết vì sao, làn da trắng của Anh Lục Hà, khiến người ta lập tức nảy ra ý tưởng đen tối: rất muốn xé nát y phục của ả, khám phá cơ thể dưới lớp trang phục đó, có phải là cũng ngọt ngào, trắng nõn như thế không.

Thích Thiếu Thương biết đối phương đang thi triển tà thuật, lập tức không nhìn ả nữa.

Chàng nhìn vào mũi kiếm.

Mũi kiếm đột nhiên trở lên xanh biếc.

Nhất Nguyên thần công đã chuyển nhập vào trong thân kiếm.

Anh Lục Hà đột nhiên cười vang: "Nhìn ta đi, làm sao lại không dám nhìn ta".

Long Thiệp Hư đột nhiên gầm lên một tiếng: "Nói nhiều với y làm gì! Để ta giết chết y".

Hồ Chấn Bi lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn nói: "Ta còn chưa hạ lệnh, ngươi vội làm gì?".

Trong đám đồng môn, bối phận của Hồ Chấn Bi cao hơn Long Thiệp Hư, Long Thiệp Hư nhất thời không dám nói gì, chỉ biết hung hăng đá ra một cước, một cây tùng nhỏ, bị một cước của hắn đá gãy, đổ xuống đất.

Hồ Chấn Bi cười lạnh nói: "Ngươi không phục à? Ngươi quên mất sự phân phó của sư phụ rồi à?".

Long Thiệp Hư vừa nghe đến hai chữ sư phụ, vội vàng nén cơn giận, không dám nói thêm một tiếng nào.

Trong mắt Hồ Chấn Bi lóe lên ánh quang mang như sài lang, hướng về phía Thích Thiếu Thương vỗ tay cười nói: "Thích trại chủ lấy đức báo oán, người ta muốn bắt ngươi chặt đầu, ngươi lại quyết tâm hộ chủ, thật đáng khâm phục, khâm phục!".

Thích Thiếu Thương im lặng cười.

Hồ Chấn Bi hỏi: "Ngươi thực sự muốn đem một chọi bốn? Ta thật ngưỡng mộ".

Thích Thiếu Thương tiêu sái nói: "Vừa rồi ta chẳng được ngươi ngưỡng mộ, cũng đã dùng một chọi bốn đấy chứ".

Trên mặt Hồ Chấn Bi lóe lên một tia sát khí, lùi lại một bước nói: "Được". Dừng một lúc, y lại quát: "Người trong kiệu kia, mau lăn ra đây".

Y chưa dứt lời, bảy đạo khói xanh đã từ trong tay "Thiết Tật Lê" bên cạnh y đã bắn ra.

"Thiết Tật Lê" xuất thủ, ám khí bay vào kiệu, mất hút.

Sau đó, dưới ánh trăng, chỉ thấy một thân hình thấp bé như một làn khói xuất hiện, như chuồn chuồn điểm nước lao tới.

Một tiểu đồng tóc búi quả đào.

Thích Thiếu Thương nhìn nó, chỉ thấy tiểu đồng đó cốt cách thanh kỳ, mắt sáng mày cao, nhưng đầy nước mắt, khuôn mặt tràn đầy bi phẫn.

Thích Thiếu Thương đối mặt với nó, đặc biệt thấy rõ, đối phương thực sự là một tiểu đồng. Tiểu đồng đó vừa đặt chân xuống đất, nhìn thấy thi thể của tiểu đồng kia nằm trên xe ngựa, lại òa lên khóc.

Thích Thiếu Thương chú ý quan sát, tiểu đồng này quyết không phải là dịch dung, không phải là giả. Chỉ thấy tiểu đồng đó cúi chào Thích Thiếu Thương: "Thích trại chủ...".

Thích Thiếu Thương nghi ngờ hỏi: "Người là...".

Tiểu đồng chớp chớp mắt, gạt lệ trên mặt nói với Thích Thiếu Thương: "Thích trại chủ, ngài không cần nghi ngờ, chúng ta đã gặp nhau ở An Thuận sạn tại trấn Tư Ân. Lúc đó, công tử còn cho ngài là cự khấu ác phỉ, liền ra tay giúp Lưu gia bắt ngài. Sau đó nghe thấy các vị anh hùng hảo hán kể về các sự tích của ngài, trong lòng sinh ra ngưỡng mộ, liền vội vàng tình nguyện lên đường, muốn cứu ngài từ tay Lưu gia... Không ngờ Lưu gia vừa xuất hiện, liền hạ sát thủ, không những giết chết tiểu huynh đệ của ta, còn làm công tử trọng thương, toàn là do...".

Nói đến đây lại òa lên khóc

Thích Thiếu Thương không nỡ nhìn, vội nói: "Người đừng có khóc nữa?".

Anh Lục Hà cười nói: "Nó đang sợ đó". Dứt lời còn nháy mắt với Thích Thiếu Thương.

Không ngờ Anh Lục Hà vừa dứt lời, trong tay tiểu đồng đã có thêm một thanh tiểu kiếm màu bạc.

Ngân kiếm vừa lọt vào tay, mũi kiếm đã đến trước yết hầu của Anh Lục Hà.

Anh Lục Hà cả kinh.

Ả biết bốn kiếm đồng bên cạnh Vô Tình cũng đều có chỗ hơn người, nhưng vạn lần không ngờ lại có thể xuất thủ nhanh, độc như vậy, hơn nữa còn chưa nói gì, đã ra chiêu sát thủ.

Hơn nữa, dưới ánh trăng, Anh Lục Hà thấy Thích Thiếu Thương đứng dưới gốc tùng, chí cao khí ngạo, dáng vẻ ngạo mạn bất cần, sớm đã mê mẩn tâm thần, một đòn này của Ngân kiếm, có lẽ ả không tránh khỏi.

Hồ Chấn Bi lạnh lùng bàng quan, Anh Lục Hà nhìn Thích Thiếu Thương bằng ánh mắt khác, sớm đã nổi máu ghen tị. Long Thiệp Hư gầm lên như sấm, hận không thể chặt Thích Thiếu Thương thành tám mảnh, không ngờ đến việc Ngân kiếm đột nhiên xuất thủ.

Đến cả Thích Thiếu Thương cũng không ngờ rằng Ngân kiếm lại hạ sát thủ.

Anh Lục Hà trong long chấn kinh, nhanh chóng lùi về sau hơn một trượng, Ngân kiếm vội vàng lao lên, tay án vào thân kiếm, "keng" một tiếng, mũi kiếm bắn ra, vẫn tiếp tục hướng về cổ họng của Anh Lục Hà.

Đúng vào lúc này, một tiếng "keng" vang lên, một viên Thiết tật lê to bằng đầu nắm tay bay vụt đến, phát sau đến trước, đập vào thân kiếm.

Mũi kiếm chấn động, Ngân kiếm đồng tử biết mình giữ không được, kiếm vụt khỏi tay bay đi, vội vàng dứt đứt xích bạc, ổn trụ thân hình.

Nhưng lúc này, Anh Lục Hà đã rít lên một tiếng chói tai.

Chỉ thấy tóc của ả tuy không dài, nhưng đang tung bay trước mặt, đầu các sợi tóc có rất nhiều vòng ngọc nhỏ, dùng chỉ màu buộc vào, ả đã rút Thiết Như Ý, mang theo tiếng hú thê lệ, cong người lao lên phía trên đầu Ngân kiếm đồng tử, điên cuồng bổ xuống.

Thích Thiếu Thương nhìn thấy thế, biết là Anh Lục Hà đã thực sự nổi giận.

Chàng sợ Ngân kiếm gặp nguy hiểm, vừa muốn lao lên trước, Hồ Chấn Bi đã quát lớn: "Lên".

"Thiết Tật Lê" vung tay, năm vật màu đen bắn thẳng vào trong xe ngựa.

Mấy vật màu đen bắn qua rèm xe vào trong.

Chỉ nghe một tiếng la thảm.

Thích Thương Thương trợn rách cả mí mắt, tức giận gầm lên: "Trương Ngũ".

Hồ Chấn Bi như một làn khói lao thẳng lên trên ngọn tùng.

Mục tiêu của y chính là Lưu Độc Phong và Vô Tình.

Thích Thiếu Thương muốn lao lên ngăn cản, Long Thiệp Hư giống như một ngọn núi đã ép xuống.

Toàn thân hắn trương hồng lên, mặt như phủ một lớp máu, toàn thân giống như một cánh buồm đỏ rực no gió, chụp về phía eo của Thích Thiếu Thương.

Bình luận





Chi tiết truyện