chương 64/ 111

Tiếng rú thảm vừa vang lên, Lưu Độc Phong đã lướt ra khỏi miếu.

Hồng Phóng vừa nhìn thấy Liêu Lục rút gương ra, lập tức uốn người lao tới, kêu lên: "Đừng để y rọi kiếng!".

Trên tay hắn đã có thêm một sợi xích đầu cột mũi tiêu, phất tay ra, "vù" một tiêu bắn về phía Liêu Lục.

Liêu Lục đã bị thương quá nặng, không có cách nào tránh né.

Y chỉ rọi cái gương về phía Hồng Phóng.

Mắt thấy liên tiêu sắp lấy mạng, thình lình Hồng Phóng phát hiện có một người bắn một tiêu về phía hắn.

Hồng Phóng ứng biến cực nhanh, xông vọt lên trời, tránh thoát một tiêu.

Tới lúc đó, hắn lại phát hiện có một người bay vọt lên, lại bắn về phía hắn một tiêu, mà người đó lại chính là hắn!

Hồng Phóng vội dùng thiên cân trụy hạ mình xuống đất, lăn một vòng, rướn người dậy, vừa nghĩ đã tránh khỏi tiêu đó, lại thấy một người lăn sang, từ dưới lên trên, phất một tiêu dưới sườn hắn!

Hồng Phóng tránh một hơi hai tiêu, tiêu thứ ba lại đến, tâm niệm máy động, thân thủ không chút chậm trễ, xoay một lượt tám vòng, không những tránh thoát liên tiêu, thân hình lại ép ngược qua!

Nhưng liên tiêu kia lại "vèo" quay lại, đâm thẳng lên lưng Hồng Phóng.

Hồng Phóng bụng đã có định đoạt, cuộn liên tiêu một vòng, thắt cổ Liêu Lục, "khà" một tiếng cười đanh ác: "Đó chỉ là ảo tượng của gương, ta đâu có tin...". Nói còn chưa dứt, gió rít tới lưng!

Hồng Phóng kinh hồn táng đảm, cho nên đâu thể ra sức thắt cổ Liêu Lục, nghiêng mình né, "phập" một tiếng, liên tiêu bắn trúng xương cánh tay trái của Hồng Phóng.

Hồng Phóng đau đến mức chết đi sống lại, Liêu Lục lại giương gương lên, thấy một bóng người lướt qua trong kiếng, lại phóng một tiêu về phía Hồng Phóng!

Hồng Phóng đau đến mức đầu óc xoay mòng mòng, nào còn sức tránh né.

Lại vào lúc đó, thân người Liêu Lục cứng đờ, ngã ụp xuống đất, trên lưng y cắm hai mũi thiết xoa.

"Trương Ngũ" đang đứng sau lưng y.

Gương đã lọt vào tay "Trương Ngũ".

Chỉ thấy mắt "Trương Ngũ" phát ra ánh sáng quái dị siết chặt cái gương, lẩm bẩm: "Hiên Viên Hạo Thiên kính! Chính là Hiên Viên Hạo Thiên kính! Quả là thần vật!".

Đột nhiên nghe một tiếng bi thương: "Lão Lục!".

Hồng Phóng vội la lên: "Coi chừng!".

Một bóng người kình phong ào ạt đổ về phía "Trương Ngũ" giả.

"Trương Ngũ" giả vội vã ngửa người, như cá chép vọt khỏi mặt nước, như chim hạc trở mình về rừng, cấp tốc hạ mình, lại búng người đánh về phía kẻ đến!

"Trương Ngũ" giả trong một sát na từ thủ biến thành công, nhét gương bên hông, biến liền bốn loại thân pháp, dồn kẻ đến vào tuyệt địa, Âm Dương Tam Tài Đoạt chộp tới!

Âm Dương Tam Tài Đoạt đầy mũi cứng, trên dưới như mũi câu, khóa giữ binh khí của địch thủ dễ như trở bàn tay, cương chùy tẩm độc, đầu hình mũi mâu, thân mũi vồng lên, chuôi cũng có thể đả thương người, là vũ khí cực độc!

Kẻ đến đột nhiên rút ra một binh khí.

Thứ binh khí đó khiến "Trương Ngũ" giả không ngờ được.

Đó không ngờ là một cây bút.

Một cây bút không ngờ có thể cứng cỏi đón đỡ Âm Dương Tam Tài Đoạt khiến giang hồ nghe tiếng là biến sắc của hắn!

Âm Dương Tam Tài Đoạt là độc môn binh khí do sư phụ hắn truyền thụ cho hắn. Tam Tài Đoạt tổng cộng có hai cái, cái hắn cầm là Dương Đoạt, thân lấp loáng hàng quang trắng nhợt khiến người ta không khỏi rùng mình.

Thứ vũ khí này tổng cộng có chín chiêu, hắn chỉ học được một chiêu.

Chiêu đó gọi là "Chỉ Thiên Hoa Địa".

Nhưng bằng vào một chiêu đó đã đủ tạo thành ngoại hiệu của hắn.

"Tam Tài Đoạt" của hắn đã chụp bấu đứt hơn mười hai cái đầu người, bảy cánh tay, bốn cái chân, còn có hai người bị chộp đứt ngang hông.

Hai mươi lăm người đó nếu không phải bị hủy diệt dưới tay hắn, trong võ lâm, trên giang hồ đã cả ngàn nhân vật hắc đạo lợi hại phải trốn tránh cả đời, không dám ló đầu ra.

Cho nên "Trương Ngũ" giả đối với võ khí của mình vô cùng tin tưởng.

Hắn cũng biết địch thủ là ai.

Đó là Trương Ngũ thật.

Trương Ngũ không do dự chút nào.

Ngọn bút của y lập tức bị Tam Tài Đoạt kẹp giữ.

"Trương Ngũ" giả chưa tung chiêu thứ nhất ra, bút và đoạt đã dính lại thành một.

Kết quả hoàn toàn khiến Hồng Phóng và "Trương Ngũ" giả kinh ngạc.

"Âm Dương Tam Tài Đoạt" như biến thành cành cây, ngọn tiểu bút trong tay Trương Ngũ như đao bén, cứ gọt gọt xẻ xẻ.

Chẳng bao lâu sau, Tam Tài Đoạt bị gọt thành một cây gậy trơ trọi.

Ngọn bút cũng đâm vào mũi, đó là sát chiêu hung mãnh nhất trong bút pháp "Xuân Thu bút", mỗi một bút đều mang theo cuồng phong rần rật, cứ như chiến trận sát phạt!

Trương Ngũ giả rú lên một tiếng quái dị, vội rút Hạo Thiên kính ra, dưới ánh chiếu, sát thế của Xuân Thu bút phản công ngược về phía Trương Ngũ!

Trương Ngũ cùng Liêu Lục là đồng môn, tình cảm cũng tâm đầu ý hợp nhất.

Y đương nhiên biết uy lực lớn nhất của "Hiên Viên Hạo Thiên kính" là lợi dụng cảnh tượng hư ảo, đem công thế của đối phương phản kích lại đối phương, đến khí đối phương nghĩ chỉ là ảo giác, nó sẽ biến thành sát chiêu thực sự. Nếu đối phương phòng bị đón đỡ, lại bất quá là ảo ảnh mà thôi. Đối phương tấn công càng hung mãnh, phản kích cũng càng ghê gớm.

Trương Ngũ ngón bút chậm lại, lăng không hoạch vẽ sơn thủy chim chóc hoa lá.

Công thế vụt ngưng bặt.

Trương Ngũ giả tay cầm Hạo Thiên kính, vật phải hòa với tâm ý, nhất thời khó mà điều khiển, quơ quào không nhịp nhàng, phòng bị sơ hở, Hồng Phóng thấy tình hình không hay, quát lên: "Ngũ sư huynh, ngươi làm gì vậy?".

Trương Ngũ đột nhiên làm một động tác.

Y đưa bút chọt vào yết hầu.

"Trương Ngũ" giả trong cơn mê hoặc, cũng đưa vành gương tống vào yết hầu.

Một bút hoành tảo thiên quân đó không tấn công người ta, lại phản công chính mình.

Lúc bút công kích về phía gương, gương phản chiếu công thế của y, mà làm cho bút trái lại công phạt lấy chính mình, gương liền mất đi tác dụng, người lại trở ngược thành gương.

Bút của Trương Ngũ đến cổ họng đột nhiên mềm nhũn, giống như một cây bút tầm thường, mũi bút chỉ điểm nhè nhẹ vào yết hầu y, để lại chút dấu mực lờn lợt, xem ra Xuân Thu bút có cương có nhu, tùy tâm sở dục.

Nhưng "Trương Ngũ" giả lại không biết làm sao khống chế cách dùng "Hạo Thiên kính", binh khí này lọt vào tay "Trương Ngũ" giả lại biến thành một nguy cơ.

Bên đỉnh vành "Hiên Viên Hạo Thiên kính" có một mũi nhọn!

"Trương Ngũ" giả xoay tay đâm về, rõ ràng là tự diệt mình.

Hồng Phóng thoạt thấy tình hình, không khỏi ớn lạnh xương sống, vung tay ra, ba mũi Thiết tật lê xé gió bay ra!

Một mũi bắn lên mũi nhọn trên gương!

Một mũi bắn về phía cán gương!

Một mũi xộc thẳng giữa trán Trương Ngũ!

Trương Ngũ đã không còn lý gì tới mạng.

Y nhìn thấy Vân Đại, Lý Nhị, Lam Tam, Chu Tứ từng người ra đi, lại chứng kiến Liêu Lục thảm tử.

Y quyết tâm giết hai người trước mắt để báo thù cho Liêu Lục, đoạt lại Hạo Thiên kính.

Lúc y vừa thấy "Âm Dương Tam Tài Đoạt", liền biết kẻ đến là ai.

"Chỉ Thiên Hoa Địa" Hồ Chấn Bi.

"Thiết Tật Lê".

Đó là hai đại đệ tử của Cửu U Thần Quân.

Hồ Chấn Bi hóa trang thành mình, còn "Thiết Tật Lê" hóa trang thành Hồng Phóng, hoặc giả Hồng Phóng chính là "Thiết Tật Lê", hợp lực ám sát Liêu Lục.

Y biết rõ mình quyết không phải là đối thủ nếu Hồ Chấn Bi và "Thiết Tật Lê" liên thủ, nhưng cảm giác bi phẫn đã bao trùm tất cả, y quyết định phải lấy lại pháp bảo độc môn của Lưu bộ thần, liều mạng với hai tên ác ma.

Y giơ tay nhấn một cái, "vù" một tiếng, một đống mực vừa hay bắn đón Thiết tật lê đang bay tới.

"Bạch" một tiếng, khối cứng do mực kết thành đập vào Thiết tật lê, vỡ thành vô số mảng, nhưng phương hướng của Thiết tật lê cũng bị đánh dạt, không biết rơi đi đâu.

Cùng một lúc, "Hiên Viên Hạo Thiên kính" trên tay "giả Trương Ngũ" Hồ Chấn Bi bị một mũi Thiết tật lê đánh trúng, mũi nhọn trên gương không quét trúng yết hầu, chỉ bị vành gương cắt một đường trên cổ.

Còn mũi Thiết tật lê kia lại bắn trúng cổ tay Hồ Chấn Bi. Hồ Chấn Bi cổ tay run lên, Hạo Thiên kính rơi xuống.

Thiết tật lê của "Thiết Tật Lê" có tẩm kịch độc, thân ám khí đầy gai nhọn, nhưng mũi bay đánh lên tay Hồ Chấn Bi không ngờ chỉ chấn cho Hạo Thiên kính rơi xuống chứ không rạch trầy da thịt, có thể thấy thủ pháp thi phóng ám khí của "Thiết Tật Lê" trong lúc hoảng vội vẫn nắm bắt mức độ nặng nhẹ, không sai một tí nào!

Hạo Thiên kính rơi xuống, Hồ Chấn Bi như sực tỉnh mộng, nghĩ sư đệ mình phóng Thiết tật lê ám toán mình, giận dữ quát: "Ngươi làm gì...", nhưng lại sực nghĩ tới nguy cơ hồi nãy, nhất thời mặt mày biến sắc.

Xuân Thu bút trên tay Trương Ngũ vung ra, người lướt về phía Hạo Thiên kính!

--- Bảo vật đó quyết không thể để lọt vào tay địch nhân!

"Thiết Tật Lê" lại quyết lấy cho được.

Hắn phất tay, hai mũi Thiết tật lê chia nhau trên dưới bắn tới.

Trương Ngũ nhoài mình nằm xuống, vừa thò tay ra, hai mũi Thiết tật lê đã bắn tới!

Y nếu nắm lấy Ngô Thiên kích, là phải bị hai mũi Thiết tật lê đó bắn trúng!

Gã nếu thoái lui né tránh, Hạo Thiên kính nhất định phải lọt vào tay địch nhân!

--- Hạo Thiên kính lọt vào tay địch nhân, Xuân Thu bút của y uy lực tất nhiên sẽ bị kềm chế, phải chết chắc trong tay địch nhân.

--- Nếu gắng lấy Hạo Thiên kính, hai mũi Thiết tật lê đó đâu kịp tránh thoát.

Đường nào cũng chết. Truyện được copy tại Truyện FULL

Trương Ngũ quyết định tìm sống trong tử địa.

Y muốn đánh đổ một ván.

Y thân pháp bất biến, vụt gia tăng tốc độ.

Kính đã lọt vào tay.

Thiết tật lê đã ngay trước mắt, trước ngực!

Y xoay gương lại, chiếu ra hai mũi Thiết tật lê một trên một dưới!

Lúc đó hai mũi Thiết tật lê đã ép sát cực kỳ, khi Hạo Thiên kính chiếu vào chúng, hai mũi Thiết tật lê cơ hồ trong một sát na sẽ đâm phập lên mình Trương Ngũ!

Nhưng Hạo Thiên kính đã kịp rọi chiếu hai mũi Thiết tật lê!

Do Trương Ngũ vội vàng xoay gương chiếu rọi, góc độ không có cách nào trở kịp, cái rọi đó chỉ chiếu được quá nửa mũi Thiết tật lê bắn lên trán, rọi được gần nửa mũi bắn lên ngực.

Bất quá lực lượng đặc dị của Hạo Thiên kính đã phát huy.

Hai mũi Thiết tật lê, mũi bên trên lập tức phản xạ, mũi bên dưới không thể bắn tới, sức lùi cũng không đủ, hơi sựng giữa không trung, "tạch" một tiếng vỡ vụn!

"Thiết Tật Lê" bắn ra hai mũi ám khí độc môn, nghĩ mình nhất định phải đắc thủ, không cần biết Trương Ngũ né tránh hay chịu chết, hắn lại muốn len tới đoạt Hạo Thiên kính.

Nào ngờ người vừa nhào tới, Thiết tật lê đã bắn ngược trở về!

"Thiết Tật Lê" lao tới trước, nào có khác gì đập mình vào Thiết tật lê!

Một đón một bắn, thần tốc làm sao!

"Thiết Tật Lê" quả có năng lực hơn người, vèo vèo hai tiếng, hai mũi Thiết tật lê lại từ song thủ bắn ra!

Mũi Thiết tật lê thứ nhất đỡ trừ kình lực của mũi Thiết tật lê phản xạ, mũi thứ nhì chấn mũi Thiết tật lê đã hao hết kình lực bay ra.

"Thiết Tật Lê" thế lướt không giảm.

Cùng một lúc với khi Trương Ngũ nắm giữ Hạo Thiên kính, "Thiết Tật Lê" cũng thò tay chộp vành kính.

Trương Ngũ cổ tay oằn xuống, dằn gương.

Vành kính có mũi nhọn.

"Thiết Tật Lê" chỉ đành rụt tay!

Vào lúc đó, Trương Ngũ phát giác sau lưng gió rít vụt tới!

Y xoay mình, một mũi Thiết tật lê đã đến trước chót mũi y.

Mũi Thiết tật lê này không ngờ là mũi Trương Ngũ hồi nãy dùng "mực" trong "Xuân Thu bút" đánh dạt đi.

Mũi Thiết tật lê đó không ngờ không bị đánh rơi.

Nó vẫn bay vòng lại, đổi thành phương vị khác, không hơi không tiếng bắn đến sát Trương Ngũ.

Đợi đến lúc Trương Ngũ phát hiện, bất kỳ ứng biến gì cũng đâu còn kịp cứu mình khỏi Quỷ môn quan.

Đó là nguyên do tại sao "Thiết Tật Lê" trên giang hồ bằng vào mấy mũi Thiết tật lê cỏn con có thể danh chấn tam tương – thất trạch – lục lâm mười sáu phân đà của hồng trần này.

"Thiết tật lê, kiến huyết phong hầu, dứt khoát đi chầu Diêm vương điện".

Số phận của Trương Ngũ xem ra chỉ có Diêm la vương mới có thể xử lý.

Thích Thiếu Thương mí mắt nhướng lên, phát hiện Lưu Độc Phong đã không còn trong miếu.

Nhưng chàng lại có một cảm giác quỷ dị.

Trong miếu không chỉ có một mình chàng.

Trong bóng tối nhất định còn có người.

Người nào?

Vào lúc đó, tro tàn không ngờ lại cháy trở lại.

Mấy cụm khó mờ vọt thẳng lên, bao nhiêu tro than lại hóa thành lửa đỏ, hỏa quang tuy mạnh, nhưng quang ảnh trong miếu lại càng u ám.

Bởi màu của lửa là màu xanh nhợt.

Khói mờ quẩn quyện, ngọn lửa lấp liếm; Thích Thiếu Thương phảng phất nghe thấy tiếng rên gào thê thảm, tiếng xích xiềng rổn rảng dưới lòng đất.

Thích Thiếu Thương lại đã trấn định.

Càng ngộ hiểm, càng phải trấn tĩnh.

Khủng hoảng là chuyện vô bổ.

Người giang hồ thật sự từng trải hiểm nguy đều có thứ định lực đó.

Ngọn lửa càng lúc càng bừng cháy.

Cả tòa miếu hoang đều một màu xanh nhợt, ngay cả bức tượng bồ tát, đường nét dáng dấp cũng lồi lõm lung linh quỷ dị.

Ngọn lửa và khói mù khi tụ khi tản, trở thành bốn cột trụ, bốn cột trụ vọt lên, hợp thành một thể, dần dần hình thành một mảng xanh mong manh bằng phẳng, giống như một tấm lụa mỏng, bao trùm ba thước bên trên ngọn lửa.

Thích Thiếu Thương chăm chú nhìn ngọn lửa ảo dị khôn cùng, biến hóa khó lường, cảm thấy lóa mắt, chàng từ tự khép mắt lại.

Nguy cơ ngay đằng trước, chàng không ngờ lại không nhìn!

Chỉ nghe một thanh âm thốt: "Ngươi là Thích Thiếu Thương?".

Thích Thiếu Thương nhắm chặt mắt, nhưng còn linh mẫn tỉnh táo hơn so với lúc mở mắt, câu hỏi đó lại làm cho tâm thần chàng chấn động.

Thanh âm đó nếu như quỷ mị gào rên, cũng không thể làm cho chàng kinh sợ, nhưng giọng nói đó lại là từ cổ họng chàng phát ra.

Câu nói vừa nãy không ngờ là câu hỏi tự chàng hỏi.

Giọng nói đó hoàn toàn là thanh âm của chàng, cũng cùng một dạng.

Thật ra là lực lượng gì có thể khiến cho chàng tự hỏi mình một câu như vậy?

Thích Thiếu Thương không cầm được đáp một câu: "Ngươi là ai?".

Giọng nói đó phảng phất vẫn từ cổ họng chàng tuôn ra, cũng là hỏi một câu: "Ngươi là ai?".

Thích Thiếu Thương trán rướm mồ hôi, khản giọng: "Ngươi thật ra là ai?".

Thanh âm của chàng y một dạng hỏi một câu: "Ngươi thật ra là ai?".

Thích Thiếu Thương thì thầm: "Thích Thiếu Thương, ta là Thích Thiếu Thương".

Thanh âm đó đột nhiên chia thành hai thứ thanh âm, một là giọng nói của Thích Thiếu Thương: "Ta là Thích Thiếu Thương, ta là Thích Thiếu Thương, ta là Thích Thiếu Thương...", một như giọng nói của đứa bé đứt hơi, bệnh hoạn dai dẳng: "Ngươi là Thích Thiếu Thương, ngươi là Thích Thiếu Thương, ngươi là Thích Thiếu Thương...".

Thích Thiếu Thương vụt quát một tiếng: "Ngươi là ai?!", chấn động đến mức bụi bặm rơi rào rạt trong miếu.

Tiếng quát đó lại tạo thành tiếng hồi vọng: "Ngươi là ai, ngươi là ai, ngươi là ai...". Rồi lại chia thành hai thanh âm: "Ngươi là ai", "Ta là ai", tiếp đó lại oong oong hồi ứng thành bốn thanh âm: "Ngươi là ai", "Ta là ai", "Ngươi là ai ta là ai", "Ta là Thích Thiếu Thương"... cứ xoay vòng trở lại, sau đó lại phân làm tám, rồi mười sáu giọng điệu khác biệt, đan dệt hồi vọng trong tai trong não Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương đột nhiên vụt hú dài.

Tiếng hú sang sảng.

Ngọn lửa dao động. Dơi quạ trong tòa miếu hoang bay tứ tán. Tòa miếu chợt lại thanh tĩnh trở lại. Chỉ còn lại một mình Thích Thiếu Thương khoanh gối ngồi đối diện ngọn lửa. Thích Thiếu Thương mày tóc xanh rờn. Không tiếng. Tĩnh lặng.

Bình luận





Chi tiết truyện