chương 65/ 69

Chu Hạo Đế vội vàng đỡ lấy nàng , đột nhiên hơi thở của nàng yếu dần đi , hắn lo lắng gào lên với Mạc Viễn :

-Mau , mau đến xem Huyên Nhi !!!

Bắt mạch xong , Mạc Viễn mới thở ra nhẹ nhõm , đưa một viên thuốc vào miệng Mạc Tịnh Huyên , rồi gật đầu với Chu Hạo Đế tỏ ý không sao . Lúc này hắn mới buông lõng tâm tình , sau đó quay sang kẻ còn lại, nộ khí tỏa ra càng lúc càng lớn , rít lên :

-A – Đat –La !

-Không … không phải do ta ! - A Đat La suy yếu cố gắng gượng dậy

Mạc Viễn vội lại bắt mạch cho y , sau đó rút kim bạc , châm tại vài điểm quan trọng trên đầu và ngực , xong xuôi Mạc Viễn mới quay lên nói với Chu Hạo Đế :

-Hoàng thượng , không phải do hắn đâu , vừa rồi nương nương là do bị ảnh hưởng từ mạch tượng của hắn , không có nguy hại gì, nhưng mà hắn thì có lẽ chịu ảnh hưởng rất nặng .

Chu Hạo Đế nhíu mày , lúc nãy nhìn nàng phun ra ngụm máu tươi, tim hắn gần như muốn ngừng đập , bàn tay đang ôm nàng lúc này vẫn còn run rẩy không thôi, hắn nhìn A Đat La :

-Chuyện này là sao ?

-Máu của ta đã hóa đen , nếu đoán không sai , hẳn là chú thuật… của Hoán Nhân hoàn …

-Hoán Nhân hoàn ? - Mạc Viễn và Chu Hạo Đế cùng thốt lên .

-Đại loại… là một loại thuốc chú , một người dùng thuốc để hạ chú một người khác - A Đát La giải thích .

-Nếu đã biết là chú thuật gì thì sao không mau giải cho nàng đi ? - Chu Hạo Đế quát

-Có phải … ngươi không thể giải được , phải không ? - giọng Mạc Tịnh Huyên mặc dù suy yếu , nhưng vẫn nghe ra chút tự giễu bên trong .

-Không thể ? Hắn là Các chủ Dạ Liên các , làm gì có chú thuật nào hắn không giải được ? - Mạc Viễn ngạc nhiên lên tiếng

-Hừ , chú thuật của Hoán Nhân hoàn không ai có thể giải được cả ? - A Đat La bĩu môi nói .

Vút ! Phập !

Đột nhiên một thanh chủy thủ từ ống tay áo của Chu Hạo Đế phóng ra cắm phập vào mé cổ áo phải của A Đát La …gim chặt y vào tường ! Y cứng đơ người như trời trồng , liếc nhìn xuống lưỡi dao …một chút … nếu nó lệch một chút thôi thì e là y đã đi chầu ông bà rồi …

-Ực … ta … ta chỉ nói là không có người giải được… chứ cũng không nói là không có cách giải được mà !

-Nói rõ ? - Chu Hạo Đế sắc bén hỏi

-Tình cờ trước đây sư phụ ta từng nói , muốn…muốn giải chú thuật của Hoán Nhân hoàn thì nhất định phải có máu của kẻ đã dùng nó hòa cùng với Hàn Tị Thủy , lại phải dùng Hạt Châm …. châm trong bảy bảy bốn mươi chín ngày , sau…khi hết bốn mươi…chín ngày phải…liên tục …uống máu của Kim xà Li Bàn nấu với Hoàng Liên … Nàng ta là trúng Mẫu Thương Khung nên khi hạ sinh đứa trẻ nhất định phải đặt Hỏa Linh Châu bên người nếu không nhất định sẽ bị hàn khí công tâm mà chết !

Mạc Viễn tỉ mỉ ghi nhớ từng câu từng chữ , nhưng càng về sau lông mày y càng nhíu chặt …

-Hết rồi ? - Chu Hạo Đế hỏi

-Hừ …thiếu một hay sai một … mẫu tử cùng vong …! - A Đát La cười khi dễ , vì hắn biết những thứ kia căn bản là khó tìm thấy trên đời.

-Đưa hắn về đại lao ! - Chu Hạo Đế ra lệnh.

Vừa dứt lời hai bóng dáng màu đen đến đến đem A Đat La rời đi .

Về phần Huyên Nhi ,mặc dù nàng đến đây không lâu , nhưng ít nhiều cũng biết những vật được nêu tên lúc nãy tuyệt đối là quý hiếm “bức người “, tìm một thứ đã khó huống chi là hội tụ tất cả lại . Chu Hạo Đế thấy lông mày nàng nhíu lại , hắn vội cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng vỗ về an ủi :

-Đừng lo lắng , ta nhất định sẽ bảo vệ mẫu tử nàng !

-Vâng …

…………………

Mạc Tịnh Huyên thời gian này hoàn toàn đóng cửa ở trong cung dưỡng thai , không tiếp ai đến thỉnh an , mà Chu Hạo Đế cũng hạ lệnh nàng không cần đến cung thỉnh an thái hậu … lúc này nàng đang an nhàn nằm trong ngực Chu Hạo Đế xem cách giải chú thuật Mẫu Thương Khung , không biết có phải vì suy nghĩ thông suốt không mà nàng cảm thấy mọi chuyện đều nhẹ nhàng hơn hẳn .

-Những thứ này thật rất quý hiếm ? - Nàng hỏi

-Không nói Hỏa Linh Châu cùng Hàn Tị Thủy là linh vật trấn quốc của Bắc Sở , Kim xà Li Bàn là loài rắn cực độc rất khó bắt ở Thanh Tự Sơn , Hoàng Liên là loại cây chỉ mọc ở dưới đáy Đàm Thiên Nhai sâu hun hút … chỉ riêng Hạt Châm đã khiến ta đau đầu rồi - Chu Hạo Đế ôm Mạc Tịnh Huyên thở dài buồn bã .

-Sao thế ? Không ai biết thi châm này ư ? - Mạc Tịnh Huyên nghiêng đầu khó hiểu .

-Theo lời Mạc Viễn nói thì Hạt châm từ hơn ba mươi năm trước đã biệt tích trên giang hồ rồi , ta còn nghe nói người lúc thi châm phải là lòng vô tạp niệm , nếu không châm sẽ hóa đen thành kịch độc giết người .

Lòng vô tạp niệm ? Mạc Tịnh Huyên âm trầm tự hỏi , thật có người lòng vô tạp niệm sao ? Có vẻ như cách giải chú thuật này chỉ khiến người ta như tìm trăng trong nước mà thôi …

Bình luận





Chi tiết truyện