Mấy tháng sau.
Thương Thương cúi người dọn dẹp thảo dược đã phơi tốt. Một con chim bồ câu màu xám tro uỵch một cái đáp ngay cạnh chân hắn. Hắn vội buông đồ trong tay ra, ôm lấy chim bồ câu rút ra tín trong ống thư.
Nhụy Hà ở trong phòng nghe được động tĩnh, cũng vội đi ra, dùng ánh mắt thăm dò nhìn Thương Thương.
Thương Thương nhanh chóng xem lướt qua tín một lần, sau đó lắc đầu với Nhụy Hà một cái.
Trên mặt hai người đều không che giấu được thất vọng.
Ngày bọn họ rời đi Kinh Thành, chờ ở Vô Lượng tự rất lâu nhưng thủy chung
không thấy Diêu Tín Hoa và Diệp Thiếu Phong xuất hiện. Cho đến khi có
một tên khất cái đến đưa tin, bọn họ mới biết, thì ra hai người này đã
đi theo hướng ngược lại ra khỏi thành.
Trong thư chia tay, cũng chỉ nói li biệt sau hãy bảo trọng, không cần lo lắng cho bọn họ, sớm ngày lên đường…
Vốn Thương Thương muốn quay về tìm, lại bị La Tam ngăn cản. “Không cần tìm. Nếu nàng muốn đi, ngươi tuyệt đối không tìm được nàng. Hơn nữa bây giờ
quay về thành cũng không kịp rồi, trong thành sợ rằng đang loạn thành
một đống, cửa thành sẽ đóng ngay, đi vào không đi ra được, uổng phí một
mảnh tâm của nàng. Nghe ta, nhanh lên đường đi!”
Hai người chần chờ hồi lâu, cuối cùng cũng phải đi trước.
Nhiều năm ở chung, Thương Thương hiểu rất rõ tính tình của Diêu Tín Hoa. Biết nàng thích làm chuyện ngoài dự đoán của mọi người; cũng biết nếu nàng
muốn trốn đi, tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào tìm được --- cũng
như vì không để kẻ thù tìm được mình, nàng cư nhiên mai danh ẩn tích làm khất cái mười năm. Huống chi, bây giờ bên người nàng có Diệp Thiếu
Phong đi theo, hắn không cần phải quá lo lắng.
Chỉ là, không biết tung tích của nàng, luôn làm cho không người nào có thể không lo lắng.
Hơn nữa Nhụy Hà vẫn muốn giáp mặt tạ ơn Diêu Tín Hoa.
Cho nên,
khi Thương Thương cùng Nhụy Hà một đường xuôi nam, tìm một địa phương
dân phong thuần phác để định cư, vẫn giữ liên lạc với bọn Long Lão Đại,
La Tam trong Kinh Thành, hỏi thăm vị trí của hai người Diêu Tín Hoa.
Nhưng mỗi lần đều thất vọng, cuối cùng không ai biết bọn họ đi phương
nào.
Lần này tín đến từ Long Lão Đại.
Đầu tiên là nói Nhụy Hà mất tích tạo thành rối loạn, bây giờ đã dần trở lại bình thường,
biến thành đề tài nói chuyện ở đầu đường cuối ngõ. Lại nói “Lục bà” đã
gần khỏi bệnh hẳn, cũng không bài xích hắn như trước nữa. Cuối cùng mới
nói vẫn chưa dò được hướng đi của hai người kia.
Nhụy Hà nhận lấy tín, lại xem qua một lần, sau đó nở nụ cười nhàn nhạt: “Mặc dù thiếp
không có duyên nhìn thấy Hoa cô nương, nhưng nghe chàng nói, xem tín của La Tam ca và Long Lão Đại, có thể tưởng tượng ra nàng là một cô nương
thông tuệ động lòng người đến mức nào. Đáng quý nhất là nàng thiện lương đến mức an bài chu đáo cho từng người. Chỉ sợ ta cả đời cũng không được đến một phần mười của nàng.”
Ban đầu kế hoạch cứu Nhụy Hà đều là của Diêu Tín Hoa.
Vừa muốn thần không biết quỷ không hay, lại muốn vĩnh tuyệt hậu hoạn, càng
không thể liên lụy những người khác, cuối cùng còn phải chặn được miệng
mọi người.
Cho nên nàng gọi tiền Giang Dương đạo tặc La Tam tới,
còn đặc biệt dặn dò hắn mang đến một con hồ li cái xinh đẹp. Mặc dù
không ngờ lại nhiều ra tiểu hồ li Tú Tú, nhưng dù sao cũng không ảnh
hưởng đến đại cục, cùng mặc nàng.
Cho La Tam dịch dung tiến vào
phủ Thái Sư, mang Nhụy Hà đi ra rất dễ dàng. Nhưng nếu như Nhụy Hà hư
không biến mất, tiểu nha hoàn hầu hạ nàng là Liên Nhi tất phải trở thành hình nhân thế mạng, càng dễ khiến có người muộn cớ, vu hãm Nhụy Hà bỏ
trốn theo Thương Thương. Cứ như vậy, cho dù Thương Thương thành công
mang Nhụy Hà rời đi Kinh Sư, cuộc sống sau này cũng nhất định sẽ không
an bình. Thái Sư chưa chắc sẽ quan tâm đến một tiểu thiếp bỏ trốn, nhưng lại quan tâm mặt mũi của mình, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nhưng nếu như cho thêm một con hồ li cái vào trọng “Nhụy Hà bỏ trốn kí” thì không lại khác hoàn toàn.
Nhụy Hà hóa trang thành tiểu gia đinh đi theo La Tam, Liên Nhi đi đưa cơm
trưa, không thấy bóng dáng Nhụy Hà đương nhiên rất hoảng hốt, nhưng thứ
khiến nàng hoảng sợ chạy trốn lại là con hồ li đang thay thế Nhụy Hà nằm ngủ giữa giường.
Vì vậy “bỏ trốn kí” tự nhiên biến thành “hóa hồ kí”.
Hơn nữa những người khác cố ý thêm bớt, vì vậy “chân tướng” liền thay đổi
thành thế này --- Nhụy Hà thật ra là hồ li tinh hóa thành, bị đại phu
nhân đoán được, âm thầm dùng thuốc đánh tan đạo hạnh của nàng, cuối cùng khiến nàng hiện ra chân thân. Điều này cũng giải thích hợp lí vì sao
trước khi Nhụy Hà hiện ra chân thân cả ngày triền miên trên giường bệnh.
Kết quả chính là đại phu nhân không chỉ tiến thêm một bước vững chắc cũng
cố uy tín cùng địa vị của nàng trong phủ, trở thành hiền thê có tuệ nhãn nhận ra yêu tinh, từ đó về sau có lí do quang minh chính đại ngăn cản
Thái Sư nạp thiếp. Mà Thái Sư không chỉ mất đi một ái thiếp, còn bị kinh sợ, đừng nói là đuổi theo tra chân tướng, ngay cửa của Hà Hương uyển
cũng không dám bước vào một bước.
Về phần Liên Nhi, vốn đại phu
nhân muốn thu nàng vào bên người từ từ điều tra, nhưng bởi vì Thái Sư
nhìn thấy Liên Nhi liền nhớ tới Nhụy Hà, vô cùng vội vả đuổi nàng về với tổ phụ tổ mẫu. Nghe nói Liên Nhi còn được một khoản phí bịt miệng không nhỏ.
Nhưng cho dù Liên Nhi không nói, thế gian này nào có tường nào gió không lùa qua được đây?
“Chuyện lạ” trong phủ Thái Sư lập tức lan truyền khắp Kinh Sư, thậm chí tới tai Hoàng Thượng. Trùng hợp đương kim Hoàng Thượng thích ăn chơi, thấy có
đồ chơi mới, cư nhiên hạ thánh chỉ, đòi con hồ li bị giam trong lồng còn thiếu chút nữa đã bị róc xương lóc thịt vào cung, sớm chiều ở chung,
mong đợi một ngày nào đó “hồ tiên” có thể lại biến thành mỹ nữ.
Dân chúng trong Kinh Thành nói chuyện này say sưa hơn mấy tháng.
Mặc dù mấy người Thương Thương cũng cùng ngày đột nhiên rời đi Kinh Thành,
nhưng không có ai liên hệ chuyện này và một đám nam nữ quan hệ lung tung lộn xộn lại với nhau. So với loại chuyện “Vậy còn phải đoán! Nhất định
là nữ nhân kia không còn mặt mũi sống ở Kinh Thành, cuốn gói đi rồi”
không có quan hệ tam giác hay tứ giác hồi hộp thú vị, chuyện về hồ tiên
có sức hút hơn nhiều.
Còn có người hiểu chuyện, đem chuyện này
biên soạn thành sách, cùng với sau này chuyện được diễn trên sân khấu
một lời không thể kể hết.
Hồi tưởng lại từ đầu đến cuối, Thương
Thương cũng không nhịn được cười: “Đúng vậy a. Hoa muội đúng là một kỳ
nữ tử khó gặp được, ta xem cũng chỉ có Diệp đệ mới xứng được với nàng.”
(tác giả: đúng vậy đúng vậy, nữ bá vương tự mình bồi dưỡng, có thể không xứng đôi sao?)
Nhụy Hà cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của Thương Thương đang nhìn mình, nghe ra ý trong lời nói của hắn, đỏ bừng kiều
nhan --- nam nhân này a, đúng là con giun trong bụng nàng, nàng đã hàm
súc như vậy, vẫn bị hắn nghe ra nàng đang ghen.
Nhưng Thương
Thương nhạy cảm cũng không làm người ta cảm thấy bị xâm phạm vào riêng
tư, mà giống như ánh mặt trời ấm áp, vừa đúng chiếu vào đáy lòng đối
phương, làm cho đối phương cảm nhận được sự quan tâm vô hình của hắn.
“Không biết hai người bọn họ bây giờ sống có tốt không…”
Thương Thương si ngốc nhìn Nhụy Hà thẹn thùng hồng nhan, lẩm bẩm đáp: “Đúng vậy a…”
Thực ra, hai người bọn họ sống không chỉ là tốt, thật sự là quá tốt.
Bình luận
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1