chương 12/ 51

“Ta như thế nào không biết ta trúng độc!!” Rít gào.

Chậc chậc, tuổi còn nhỏ, cơn tức thế nào lại lớn như vậy? Diêu Tín Hoa che lỗ tai, nhìn bộ dáng hắn tinh khí mười phần, đồng ý gật gật đầu: “Ngươi quả thật không giống trúng độc.”

Diệp Thiếu Phong bắt lấy bả vai Diêu Tín Hoa tiếp tục gào: “Ngươi nói rõ ràng từ đầu đến đuôi cho ta!!”

“…” Diêu Tín Hoa mở to hai mắt thâm tình nhìn chăm chú vào Diệp Thiếu Phong đang tức giận đến lông mày dựng thẳng lên, một hồi lâu không nói gì, bỗng nhiên, lạch cạch, rơi lê. Không đợi Diệp Thiếu Phong kịp phản ứng, đã biến thành lôi điện vũ (ghê!!!): “Oa! Ta thật sự là nuôi không ngươi! Uổng công quan tâm ngươi! Uổng công chiếu cố ngươi! Hiện tại ngươi bản sự lớn rồi, cư nhiên dám nói như vậy với ta! Ta thật sự là rất thương tâm! Ô ô…” Vù vù, đã muốn sớm mượn một cơ hội oha1t huy một chút quyền lợi của phụ nữ một khóc hai nháo ba thắt cổ.

Tám năm, tám năm Diệp Thiếu Phong lần đầu thấy Diêu Tín Hoa khóc không hình tượng như vậy. Còn kém nằm trên mặt đất lăn lộn thôi.

Hắn không có biện pháp. Hắn thường xuyên không có biện pháp đối với nàng, lần này cũng như thường lệ không có biện pháp.

“Đừng khóc!” Hắn kéo nàng vào trong lòng. Biết rõ ràng nàng là giả khóc, nhưng vẫn như cũ nhìn xem mà tâm hoảng ý loạn.

“Không khóc… cũng có thể…” Khuôn mặt dán tại khuôn ngực ấm áp của hắn, nghe tiếng tim hắn đập hữu lực, nàng lặng lẽ nở nụ cười, “Nhưng ngươi phải đáp ứng… về sau mọi việc… đều phải nghe theo ta!”

“Ân.” Hắn gật đầu. Hai người gần sát như thế, hô hấp là có thể ngửi được hương thơm trên người nàng, hắn bỗng có chút vui sướng.

“Phải khôi phục quỳ đưa quỳ nghênh. Phải gọi ta tỷ tỷ. Không được phản kháng ta động tay động chân với ngươi. Không được lớn tiếng với ta. Không được…”

Đây căn bản là tên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Hắn đáp ứng mới có quỷ! “Trước khi ta đáp ứng ngươi, ngươi trước hết nói với ta, ta khi nào thì trúng độc.”

Diêu Tín Hoa hảo đương nhiên đáp: “Chính ngươi còn không biết làm sao ta biết?”

Hắn rất muốn bóp chết nàng rồi tự tử.

“Đừng nóng vội đừng nóng vội, ta thật sự là không biết a. Ta chỉ biết lúc ta nhặt ngươi về ngươi đã trúng độc.” Diêu Tín Hoa vội vàng khai thật, bằng không tiểu xương cốt của nàng sẽ bị bóp nát mất.

“Thật sự?”

“Không giả”

Nàng luôn không nói cho hắn, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn liền quyết định nhặt hắn về nhà, trừ bỏ để làm đồng dưỡng phu, còn có một nguyên nhân khác rất trọng yếu, chính là nàng nhìn ra hắn thân trúng kỳ độc. Nàng không biết là loại người nào cư nhiên nhẫn tâm hạ độc thủ với một hài đồng mới sáu tuổi như thế, nếu cứ tiếp tục tiểu hài tử này lưu lạc đầu đường, nếu không may sẽ bị hung thủ phát hiện trực tiếp trừ bỏ cho thống khoái. Dù sao nàng nhặt người trở về dưỡng cũng không phải lần đầu, thêm một đứa bé cũng không ngại. Vì thế nàng không chút do dự mang hắn về nhà, cũng nhận hắn làm đồng dưỡng phu, không cho hắn bước ra khỏi cái miếu đổ nát nửa bước.

Đáng tiếc lúc nàng bắt đầu lưu lạc tuổi vẫn còn nhỏ, không học được cách giải độc, tuy nhìn ra Diệp Thiếu Phong trúng đôc, lại không biết chữa trị từ đâu, đành phải bệnh cấp tính loạn chạy chữa, mỗi ngày cho hắn ăn thập toàn đại phổ phấn. Đại khái là bổ quá mức, khiến cho tiểu nam hài vốn dịu ngoan đáng yêu nói gì nghe nấy, càng lớn lên càng tì khí táo bạo. Làm hại Diêu Tín Hoa thường xuyên âm thầm thổn thức không thôi.

[Nhưng là tác giả có thể cam đoan với lương tâm, tì khí đồng dưỡng phu ngày càng không tốt một là vì đứa nhỏ bắt đầu bước vào thời kì phản nghịch, hai là bị Diêu Tín Hoa thần kinh thô bức đến, không quan hệ gì với thập toàn đại bổ phấn]

Gần nhất mắt thấy đôc đã tới gần tim, nàng gấp nhưng lại vô kế khả thi. Cố tình vào giờ phút này, nàng gặp phải Phong Vô Tình đang trọng thương, quả thực tựa như thần tiên từ trên trời rớt xuống (Hề: vâng, là “rớt”). Nàng vội nhặt hắn về.

“Ta nói này, Tiểu Phong thân ái, hiện tại ngươi có thể đáp ứng yêu cầu của ta chưa?” Diêu Tín Hoa bị việc vui kích thích, một thoáng đã quên lưỡng đạo hồng thủy vừa rồi, trong nháy mắt đã kìm lòng không đậu tươi cười đầy mặt. Cũng không thôi, sơn cùng thủy tận nghi không đường, hi vọng lại nhất thôn a! (Hề: ta đoán là tương tự câu xe đi đến núi ắt có đường) Nàng đã sớm tính rồi, chờ lợi dụng Vô Tình xong, nàng liền lập tức lôi kéo đồng dưỡng phu trốn chạy. Ở chỗ này sớm muộn cũng sẽ trêu chọc thị phi, nhất là nam nhân mồm rộng này, giỏi nhất ô nhiễm Tiểu Phong thuần khiết của nàng.

“Ta không cần.” Trảm đinh tiệt thiết.

“Ngươi nói gì?” Nàng nhất định là nghe lầm, lặp lại lần nữa.

“Ngươi đáp cũng như không đáp. Vì sao ta phải đáp ứng yêu cầu của ngươi?” Đương nhiên.

Trái tim Diêu Tín Hoa tan nát: “Ngươi cư nhiên dám đùa giỡn tỷ tỷ! Tỷ tỷ rất thương tâm! Ô ô…..” Đáng giận đám nam nhân vô dụng mà cầm đầu là Ngô Đại Niên! Nếu bị nàng tra ra rốt cuộc là ai giáo huấn tư tưởng tà ác như thế cho đồng dưỡng phu của nàng, nàng nhất định sẽ làm cho hắn chịu không nổi! [Đợi chút, Diêu đại tiểu thư, có thể chịu không nổi là giấc mộng lớn nhất của khất cái nha! Đại tỷ thánh minh! Van cầu ngươi làm cho chúng ta đều có thể chịu không nổi đi!]

Diệp Thiếu Phong vươn tay ra, tuyệt không ngại mất công kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Diêu Tín Hoa: “Ngon, không khóc nga….”

Chính là –

Xem ra muốn từ miệng nữ nhân này moi ra một mảnh nhỏ bí mật, thật sự là so với nam nhân học thêu hoa còn khó khăn hơn.

Ai….

Thật sự là đồng dưỡng phu mệnh khổ, có một chủ tử có thần kinh còn thô hơn cây cột miệng còn nhanh hơn trai ngọc đồng dưỡng phu mệnh càng khổ!

Bình luận





Chi tiết truyện