chương 27/ 51

“A --- thu!” Đột nhiên cảm thấy lỗ mũi thật nhột, nàng nhịn không được ắt xì một cái rõ to.

“Hoa muội, bị bệnh sao?” Thương Thương theo sách thuốc ngẩng đầu lên, “Đưa tay cho huynh.”

Nàng lắc đầu một cái, giọng nói hơi mang chút giọng mũi: “Không có việc gì. Đột nhiên ngứa mũi mà thôi.” Nhưng nhìn đến ánh mắt ôn hòa của hắn, vẫn cứ đưa tay qua.

Thương Thương đặt nhẹ tay lên cổ tay nàng, “Mấy ngày nay muội luôn không yên lòng, có tâm sự sao?”

“Không có a.” Nàng cười.

“Có phải là lại nhớ ‘hắn’ rồi không?” Hoa muội thường ngẩn người, đại khái đều là vì hài tử kia. Mà ánh trăng hôm nay lại đẹp, quả là thời điểm tốt để nàng ngẩn người.

“Đại ca, lại bị huynh biết?” Ở trước mặt Thương Thương, nàng luôn không che giấu được gì. Hoặc là nói, nàng sẽ nhịn không được muốn cho hắn thấy con người thật của mình, không có bất kì che giấu, cố kỵ nàng, cũng không cần cố gắng tỏ ra trưởng thành --- mặc dù nàng cũng không còn nhỏ nữa.

Thương Thương buông ra cổ tay nàng, thuận tay sờ sờ đầu nàng: “Muội a! Đã như vậy sao còn phải rời đi hắn? Còn làm cho hắn không tìm được muội?”

“Đại ca, huynh biết.” Nàng làm nũng.

“Ai, muội chính là nghịch ngợm, thích khi dễ người khác.” Một khi nàng không muốn nói thì có ép hỏi thế nào cũng là vô dụng. “Trễ rồi, đi ngủ đi.”

“Không, ta thức cùng đại ca.”

Thương Thương không thể làm gì khác hơn là buông sách xuống. “Được rồi, vậy ta cũng ngủ, muội cũng không cần thức cùng ta.”

Mặt nàng giãn ra: “Ân! Đại ca nhớ nghỉ ngơi thật tốt!”

Thương Thương đưa mắt nhìn theo bóng dáng nàng trở về phòng, mới đóng cửa phòng, cởi áo lên giường.

Nếu không hiểu rõ, đại khái sẽ cho nàng là tùy hứng. Nhưng hắn biết, nàng là lo lắng cho thân thể hắn.

Nữ hài tử như vậy, thật làm cho người ta khó lòng không thương yêu từ đáy lòng.

Chỉ mong nam hài kia có thể sớm ngày vượt qua bước quân nàng.

Sáng sớm, trong phòng Thương Thương truyền ra mấy tiếng ho khan không áp chế được.

“Đại ca, huynh có khỏe không?” Nàng nhẹ nhàng gõ một cái, liền đẩy cửa bưng thuốc tiến vào.

“Khụ khụ… Hoa muội, muội dậy thật sớm! Khụ…” Thương Thương nửa người chống bên mép giường, ho đến mức gần như không thở nổi.

Nàng vội vàng đặt thuốc xuống, đi tới giúp hắn đấm lưng thuận khí. Nàng hơi trách cứ nói: “Đại ca, tối qua huynh nằm xuống lại không ngủ ngay có phải không?”

Thương Thương miễn cưỡng ngừng ho: “Đúng vậy a, ta mải suy nghĩ về bệnh của Nhụy Hà phu nhân…”

Nàng ngừng tay, không tán thành cho lắm: “Đại ca, hôm nay huynh còn muốn đi sao?”

Thương Thương yếu ớt cười một tiếng: “Đương nhiên là muốn đi. Đưa thuốc cho ta đi, coi chừng lạnh mất.”

Nàng hơi nhíu mày, im lặng bưng thuốc cho Thương Thương.

Nàng rất muốn nói, mặc cho đại ca cố gắng thế nàng, cùng Nhụy Hà cũng không thể co kết quả được. Nhụy Hà là một con hoàng yến được nuôi trong phủ Thái Sư, tài sắc song toàn, đang tuổi thanh xuân. Mà đại ca chỉ là một đại phu bình thường, tuổi đã hơn ba mươi mà chưa lập gia đình, ngày ngày trải qua cuộc sống không đói cũng không no. Ngay cả khi lang có ý thiếp có tình, cuối cùng cũng tranh không được với quyền thế, ngược lại sẽ hại nhau.

Thương Thương uống thuốc xong, hô hấp rốt cuộc cũng ổn định lại. “Ta biết rõ muội muốn nói gì, nhưng ta lại không bỏ được nàng. Hầu môn sâu như biển, tên Thái Sư kia có tính thích thu thập đồ vật quý giá và mỹ nữ, Nhụy Hà cũng chỉ là một món đồ chơi của hắn mà thôi. Dù nàng không có ý tranh thủ tình cảm, cũng không tránh được bị người khác oán hận. Cho nên lần bệnh này của nàng cũng không phải là không có duyên cớ.”

“Đại ca hoài nghi là có người hại nàng?”

Thương Thương gật đầu một cái. “Không phải là thủ đoạn mới mẻ gì, nhìn triệu chứng của nàng hơn phân nửa là có người hạ độc mãn tính trong đồ ăn của nàng.”

Nàng thở dài: “Lại là độc dược. Ta đặc biệt không biết giải độc, xem ra không giúp gì được cho đại ca.”

“A, sở trường của Hoa muội là ngoại khoa, ta kém xa. Nếu không phải nhờ muội, ta một đại phu nội khoa tay trói gà không chặt đã sớm chết dưới đao của sơn tặc.”

Nàng khẽ mỉm cười: “Nhờ vậy mới quen đại ca, thật là phúc của ta.”

“Lại nói ngốc. Ta chưa làm được gì cho muội bao giờ, còn nhận ân cứu mạng của muội, nên nói là phúc của ta mới đúng.”

Nàng cũng không so đo, thuận miệng đổi đề tài: “Đại ca rửa mặt đi, ta đi lấy điểm tâm.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Bảy năm trước, nàng ra đi không từ giả, một đường đến phương bắc, chạy thẳng tới Kinh thành. Trên đường đi gặp phải Thương Thương bị cường đạo chém bị thương, nàng cứu hắn. Sau biết hắn cũng là đại phu.

So với Diệp Thiếu Phong thiếu niên tuấn mĩ, Phong Vô Tình thành thục tự nhiên, diện mạo của Thương Thương có thể nói là vô cùng bình thường. Nhưng nàng bị sự nho nhã từ bên trong của hắn thuyết phục, tình nguyện cùng hắn vân du bốn phương, thi y cứu người, cho nên kế hoạch thượng kinh ban đầu cũng vì vậy mà bị trì hoãn thật nhiều năm.

Thương Thương là kiểu người trời sinh có thể làm người ta an lòng, phong thái bình tĩnh, ở bên hắn, nàng lần đầu tiên cảm thấy tinh thần mình được nghỉ ngơi. Nếu không phải trước đó đã có Diệp Thiếu Phong, đã chiếm đầy trái tim nàng, không chừa một khe hở, nàng có lẽ sẽ yêu Thương Thương đi.

Ăn điểm tâm xong, ước chừng nửa canh giờ sau, cỗ kiệu của phủ Thái Sư tới đón. Thương Thương cầm hòm thuốc đi. Nàng một mình trông nhà.

Vốn định ra đường một chút, xem qua tên ăn xin hôm trước bị trẹo chân khôi phục được thế nào rồi, nhưng lại chán đến chết, không muốn nhúc nhích, vì vậy an vị dưới mái hiên, xõa mái tóc dài trước ngực, lấy lược chải tóc.

Nàng rất nhớ hắn. Nhớ nhiệt độ cơ thể hắn, nhớ vẻ mặt ảo não của hắn, nhớ hàng lông mày của hắn, mắt của hắn, môi của hắn.

Nàng rất muốn trói buộc hắn cả đời, giấu hắn đi không cho gặp người. Nhưng nàng nhìn thấy vẻ mặt khát vọng muốn được đi ra thiên hạ của hắn, không đành lòng mai một tài năng của hắn, cũng càng muốn biết… khi hấp dẫn tới, hắn có thật vẫn đối với nàng trung trinh không dời nữa hay không.

Hơn nữa, nàng cũng có chuyện nhất định phải làm.

Cho nên, nàng đi. Cho nhau một cơ hội, cũng cho tình cảm của bọn họ một khảo nghiệm.

Nàng biết hắn nhất định sẽ đuổi theo, đòi một đáp án nơi nàng.

Hắn sẽ từ trong quá trình truy đuổi mà chân chính trưởng thành, trở nên thành thục hoặc sa đọa.

Một con chim bồ câu rơi uỵch vào dưới chân nàng. Nàng dùng lược vấn tóc lên, cúi người ôm lấy chim bồ câu, rút ra mảnh giấy trên đùi nó.

Đọc xong, nàng nhắm mắt tựa vào cây cột trên hành lang. Đuôi lông mày, tia vui sướng nhàn nhạt tràn ra, kéo dài đến khóe miệng.

Thương Thương trở lại, nhìn thấy nàng ngâm nga tiểu khúc hết sức vui vẻ bận rộn.

“Hoa muội, có chuyện tốt gì sao? Vui vẻ đến như vậy.” Hắn biết nàng hát dễ nghe, lại rất ít nghe nàng hát. Bởi vì nếu không phải nàng đang vui mừng từ đáy lòng, nàng tuyệt đối sẽ không cất giọng hát.

Nàng cười, mang theo chút ngượng ngùng, giống như một nữ hài tử mới biết mùi đời.

“Đại ca, hắn sắp đến rồi!”

Diệp Thiếu Phong cảm thấy thực sự cảm tạ Phong đại thúc dạy võ công cho hắn. Mặc dù không cao thâm, nhưng lại vô cùng thực dụng.

Hắn mới đi tới trong thành, vừa đói vừa khát, còn chưa kịp lấy hơi, nghỉ chân một chút, đã gặp một chiếc xe ngựa mạnh mẽ đâm tới. Nếu không phải nhờ hắn phản ứng nhanh, kịp nhảy vọt sang một bên, hắn đã sớm bị đánh bay.

Nhưng rốt cuộc cũng có bách tính bình dân động tác chậm chạp không kịp né tránh, bị xe ngựa đang chạy như bay tông ngã, phát ra một chuỗi kêu thảm thiết.

“A---!! Đau quá! Đau chết mất!!”

Không để ý có người bị thương, xe ngựa kia cũng không dừng lại đi tiếp.

Đám người chưa tỉnh hồn nhốn nháo tưng bừng.

“Thật sự không có vương pháp… Chỉ là một họa sĩ nho nhỏ, cư nhiên dám làm mưa làm gió như vậy!”

“Hư! Nhỏ giọng một chút! Người ta có núi dựa đấy!”

Diệp Thiếu Phong nghe vậy có chút giật mình. Người ngồi trong xe ngựa là môt họa sĩ sao. Cũng quá lộ liễu quá đạo chút.

“Mọi người nhường đường một chút, nhường đường một chút! Thương đại phu đến rồi!”

Chợt, trong đám người truyền ra một hồi tiếng ho khan. Sau đó, đám người tự động tránh ra, một nam nhân trung niên đi ra.

“Khụ khụ…” Hắn cố gắng khắc chế nhưng vẫn ho kịch liệt, “Khụ khụ…”

Người té xuống đất bị thương nhìn thấy hắn, lập tức kêu to: “Thương đại phu, cứu mạng a!”

Thương đại phu này ngồi xổm xuống, nở một nụ cười trấn an: “Không nên cử động. Để ta xem xem.”

Diệp Thiếu Phong thấy người bị thương này trầy da sứt thịt, chắc hẳn xương cũng gãy mất rồi.

“Không việc gì.” Thương đại phu lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong ngực, mở ra, “Kiên nhẫn một chút.” Vẩy bột trắng lên vết thương của người kia.

Người nọ đầu tiên là gào lên mấy tiếng bi thống, mà sau đó vẻ khổ sở cư nhiên hòa hoãn không ít. “Thương đại phu, đây là thuốc gì? Thật là lợi hại! Vừa cầm máu vừa ngưng đau!”

Thương đại phu khẽ mỉm cười: “Đây là sơ cứu thôi. Xương ngươi gãy, phiền các vị đại ca mang đến chỗ của ta để muội tử ta nối xương giúp ngươi.”

Người bị thương cảm kích cùng mọi người khâm phục không cần phải nói. Lập tức liền có người kéo một chiếc xe đẩy tới đây, đặt người bị thương lên.

Đám người tản đi, Diệp Thiếu Phong cũng đi ra ngoài.

Bụng hắn rất đói, cho nên hắn muốn mau tìm được đầu lĩnh của khất cái nơi này, chào hỏi xong mới kiếm được miếng cơm ăn.

Nghề nghiệp đều có quy tắc. Khất cái cũng như vậy. Trừ dân chạy nạn ra, đơn đả độc đấu, không ngừng chuyển địa phương ăn xin như hắn, đến vùng mới nếu không mò mẫm trước đám địa đầu xà, sẽ rất nhanh bị đầu lĩnh khất cái tìm phiền toái. Hắn lúc mới bắt đầu không có kinh nghiệm, không biết quy củ, bị thiệt thòi không ít. Nếu muốn làm đầu lĩnh khất cái như Tín Hoa, hắn thật sự làm không nổi.

Ai ngờ hắn mới đang tìm kiếm mục tiêu xung quanh, thì có một tên khất cái ốm nhách, vóc người trung đẳng đi tới bắt chuyện với hắn: “Huynh đệ, mới tới? Bản lĩnh không tồi a!”

Hắn sững sờ, ngay sau đó nghĩ đến có thể vừa rồi lúc tránh xe ngựa bị người thấy được. Mới đến đã triển phong lộ góc hình như không tốt lắm, hắn nhẹ nhàng khiêm tốn nói: “Đại ca, ta vừa mới tới, cái gì cũng không biết, kính xin đại ca chiếu cố nhiều hơn.”

Tên khất cái kia cũng không để ý, lộ ra hàng răng cửa vàng khè cao thấp không đều nói: “Làm gì có ai chiếu cố ai, kiếm miếng cơm ăn mà thôi. Đi theo ta.”

Diệp Thiếu Phong đi theo tên răng cửa vàng khè tới một mảnh đất ở Thành Nam.

Đối lập với khu chợ náo nhiệt phồn hoa vừa rồi, nơi này vô cùng nghèo túng, đầy rác rưởi, khắp nơi là bọn khất cái cùng dân nghèo áo quần rách nát. Đảo mắt qua còn có thể thấy mấy thi thể được đắp chiếu lên.

Diệp Thiếu Phong khẽ nhíu mày. So với nơi này thì ngôi miếu đổ nát ở Thái Bình huyện quả thật là thiên đường.

“Nơi này là…:

Răng cửa vàng khè cười nhạt nói: “Nơi này gọi là Tứ Khối Ngọc, là bảo địa của khất cái chúng ta, phàm là người có chút thân phận địa vị cũng sẽ không đến gần nơi này một bước. Đi thôi, dẫn ngươi đi gặp lão đại.

Diệp Thiếu Phong yên lặng theo sau.

Hắn dừng chân ở nơi này, lâu thì nửa tháng nhanh thì mười ngày. Chỉ cần dò xem nơi này có người từng nhìn thấy Tín Hoa hay không, hắn lập tức lên đường đến trạm kế tiếp. Từ khi từ biệt La Tam ca, hắn đã đi gần nửa năm. Mấy tháng này, hắn thăm dò tin tức từ những người trong ngôi miếu đổ nát nay tứ tán các nơi, sửa lại lộ tuyến của mình. Như La Tam ca đã từng nói, hắn tìm bảy năm cũng không có được tin tức về nàng, quả thật có liên quan với việc nàng đã thăm hỏi qua mọi người trong ngôi miếu đổ nát. Mà bây giờ, hướng đi của hắn đã ngày càng rõ ràng, hắn cũng tin chắc, mục tiêu, cũng ngày càng gần hơn.

Răng cửa vàng khè mang Diệp Thiếu Phong đi vào một tòa trạch viện ọp ẹp đã sụp mái ngói, bên trong có mấy tên khất cái đang ngồi hoặc nằm.

Lão đại đang dựa vào ngưỡng cửa chính sảnh.

“Lão đại, người hôm nay vừa tới, mang tới cho ngài nhìn một chút.”

Răng cửa vàng khè đẩy Diệp Thiếu Phong tới trước mặt lão đại, Diệp Thiếu Phong lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất.

Lão đại kia bộ dạng khoảng hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt biếng nhác, hạ mí mắt: “Tên gì?”

Diệp Thiếu Phong cũng mặt không biểu tình: “Lại Tứ.”

Lão đại lần nữa ngẩng đầu quan sát hắn từ trên xuống dưới: “Lại Tứ? Thật đúng là người cũng như tên. Ta họ Long, các huynh đệ cất nhắc, gọi ta một tiếng lão đạo. Ngươi đã là do Hoàng Bản Nha (răng cửa vàng) mang về, trước đi làm quen với bọn hắn đi.”

Diệp Thiếu Phong mất nửa ngày mới áp chế da mặt rung động về nơi lông mày --- không ngờ tên khất cái dẫn hắn tới đây thật đúng là tên Hoàng Bản Nha. “Tạ ơn lão đại rất nhiều.”

Hoàng Bản Nha ngồi xuống đất: “Lão đại, ngày mai Thương đại phu có đến không?”

“Thế nào? Ngươi lại ngứa da, muốn Thương đại phu châm kim cho ngươi à?” Lão đại nhạo báng Hoàng Bản Nha.

Hoàng Bản Nha cũng không so đó: “Cũng không phải có mình ta muốn Thương đại phu tới, bọn huynh đệ chỗ này ai mà không muốn a!”

Thương đại phu? Là người vừa rồi cứu người trên đường kia sao? Hắn mới đến còn chưa tới một ngày, nghe gì thấy gì cũng không thoát khỏi có liên quan đến Thương đại phu. Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Lão đại nói: “Ta xem các ngươi mấy tên thối độc thân, không phải là nhớ thương Thương đại phu mà mà muội tử của Thương đại phu đi!”

Lập tức mọi người trong viện một hồi cười ầm lên.

Diệp Thiếu Phong không rõ chân tướng, cũng không tham gia, chỉ mong chờ Hoàng Bản Nha dẫn hắn ra ngoài xin cơm thuận tiện hỏi thăm một chút tin tức của Tín Hoa. Cho nên khi bụng hắn bị ngược đãi lên tiếng kháng nghị, hắn không hề che đậy, mặc cho chuỗi âm thanh cô lỗ vang tận mây xanh, bay về phía chân trời.

Mọi người trừng hắn, hắn lộ ra hàm răng được xem là chỉnh tề nhất trên khuôn mặt, cười.

Bình luận





Chi tiết truyện