chương 29/ 51

Long Lão Đại thấy Diệp Thiếu Phong trở lại còn bị thương một chân, cũng không hỏi là chuyện gì xảy ra, nhướng mày với Hoàng Bản Nha.

Hoàng Bản Nha bĩu môi. Long Lão Đại hiểu ý gật đầu một cái.

Những người khác sau khi nhìn thấy phản ứng không giống nhau, có hâm mộ, có ghen tị, có ảo não, cũng có đơn thuần vui vẻ. Suy nghĩ mỗi người tuy khác nhau, nhưng bọn hắn đều có chung khẳng định: ngày mai tuyệt đối có thể nhìn thấy Thương đại phu và Hoa cô nương rồi.

Thật ra thì hai người bọn Thương Thương luôn cảm thấy khó hiểu, không biết là do bọn họ đi đúng dịp, hay là bọn họ đi quá ít, tóm lại mỗi lần đến Tứ Khối Ngọc, bọn khất cái nơi đó luôn đông bị bệnh một mảng tây bị thương một đám. Nếu bọn khất cái thật sự mảnh mai đến vậy thì xuất gia đi làm hòa thượng cho rồi.

Lần này so với trước đó càng thêm khoa trương, Hoàng Bản Nha cư nhiên không kịp đợi bọn họ đến đã vội vàng tới gõ cửa, nói là ngày tên khất cái chốc đầu hôm qua mới tới bị trọng thương, Hoa cô nương phải sang nhanh chút.

Kết quả Thương Thương còn chưa kịp uống thuốc, hai người đã phải đi rồi. Cho nên từ xa đám khất cái trong Tứ Khối Ngọc đã nghe thấy tiếng ho khan kịch liệt của Thương Thương, nghĩ rằng chắc hẳn Hoa cô nương cũng đi cùng, không khỏi nhao nhao lên vui vẻ ra mặt.

Đến khi nghe thấy tiếng bước chân sắp bước vào viện, Diệp Thiếu Phong bỗng thay đổi chủ ý, hắn không muốn được “Hoa cô nương” này chẩn bệnh đầu tiên. Khi Hoàng Bản Nha hấp ta hấp tấp vào ốc tranh công với hắn, Diệp Thiếu Phong phủ chăn hàm hồ một câu: “Ta còn chịu đựng được, ngươi kêu Thương đại phu và Hoa cô nương chẩn bệnh cho những huynh đệ khác trước đi.”

Hoàng Bản Nha trong lòng “hắc ---“ một tiếng.

Tiểu tử chốc đầu này không phải là vì gặp Hoa cô nương mà tự ngược sao? Còn mới sáng sớm đã uy hiếp hắn nhanh mời Thương đại phu cùng Hoa cô nương tới. Thế nào mà bây giờ lại thành rùa đen rút đầu? Chẳng lẽ nước đến chân lại thấy tự ti mặc cảm rồi? Rốt cuộc tại sao Lại Tứ này lại có được bức họa của Hoa cô nương đây?

Bất quá người ta yêu tự ngược hắn cũng không can thiệp được. Vừa hay các huynh đệ cũng đang vô cùng nhớ thương Hoa cô nương, còn lắm người muốn cướp làm người đầu tiên đấy!

Cho nên Hoàng Bản Nha đồng ý một tiếng xong liền đi ra ngoài.

“Thương đại phu, Hoa cô nương, xin lỗi. Huynh đệ ngày hôm qua bị thương nặng bị đau bụng đang trong nhà vệ sinh, hai vị xem cho những huynh đệ khác trước đi.”

Diệp Thiếu Phong đang nghe cách một tầng cửa sổ, thiếu chút nữa đã ném cái bô vào đầu Hoàng Bản Nha.

“Không phải là ngươi nói chân hắn bị thương sao, làm sao có thể ở trong nhà vệ sinh? Các ngươi chưa chuẩn bị thùng cho hắn sao?” Lên tiếng là nữ thần trong mắt bọn độc thân – Hoa cô nương.

Nàng vừa nói xong, bốn phía liền nhớ lại rên rỉ liên tục. “Ai u ta đau chỗ này” “Ai u ta ngứa chỗ kia”…

Nói đùa! Vốn không có mấy đại phu chịu xem bệnh trị thương cho khất cái, trước khi Thương đại phu cùng Hoa cô nương đến đây, bọn họ căn bản là ở trong trạng thái tự sinh tự diệt. Khó khăn lắm mới có một đại phu tốt bụng lại y thuật cao minh, hơn nữa một người trong đó còn là mỹ nhân, nào có thể ngơ ngác nằm trên đất phơi nắng? Nếu bệnh nhân đầu tiên tự nguyện thối lui khỏi cuộc đua, không nhanh tiến lên giành chỗ chính là đứa ngốc!

Hoàng Bản Nha cười làm lành: “Thương đại phu, Hoa cô nương, ta thấy…”

“Khụ khụ, nếu vậy, Hoa muội, chúng ta nắm chặt thời gian khám cho những huynh đệ khác chút đi. Khụ khụ…” Tay Thương Thương nắm thành quyền đỡ trước môi.

Nàng vội vã tiến lên vỗ nhẹ lưng hắn: “Đại ca, ngươi trăm ngàn lần không được miễn cưỡng, nơi này một mình ta khám là được rồi.”

Diệp Thiếu Phong nằm sau cửa sổ nhìn lén mà nắm chặt quả đấm đến trắng bệch, cặp mắt phun lửa thiếu chút nữa đốt luôn cửa sổ giấy. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, đã xác định “Hoa cô nương” chính là Diêu Tín Hoa.

Bảy năm a! Không còn thấy nàng phi dương bạt hổ, lại dịu dàng nhu tình hơn trước. Dù chỉ cài trâm gỗ mặc quần vải, nhưng đã không còn miếng vá. Mái tóc dài được búi lên, rút đi nét thiếu nữ thanh thoát, lại tản ra sự trầm ổn của thiếu phụ.

Hắn rất muốn lập tức xông ra hung hăng ôm nàng vào ngực, chất vấn nàng vì sao vừa bỏ hắn mà đi chính là bảy năm. Nhưng một tiếng “Hoa muội” một câu “Đại ca” làm tim hắn rốt loạn, cũng cuốn đi dũng khí của hắn.

Huynh muội không có huyết thống gắn bó, rốt cuộc là huynh như thế nào muội như thế nào?

Diệp Thiếu Phong chán nản ngã xuống giường, không đành lòng nhìn cảnh thân thiết của hai người bọn họ.

Hắn sợ. Sợ chân tướng sẽ đánh tan ý nghĩa cuộc sống suốt bảy năm qua của hắn.

Long Lão Đại bỗng nhiên đi ra, nhẹ ôm quyến thi lễ với Thương Thương và Diêu Tín Hoa: “Thật xin lỗi, Hoa cô nương, vị huynh đệ mới tới sợ mình xấu xí không dám gặp người. Còn làm phiền cô nương đi xem thương thế của hắn trước.”

Thương Diệu hai người liếc mắt nhìn nhau, Diêu Tín Hoa nói: “Được rồi, phiền Long Lão Đại dẫn ta đi xem vị huynh đệ kia một chút.” Nói xong, nàng đi theo Long Lão Đại vào phòng.

Nàng lúc này còn không biết nam nhân mà nàng chưa mỗi khắc mỗi giờ đang co rúc dưới một cái chăn rách mướp trên giường, như lá mùa thu, không ngừng run rẩy vì cảm xúc mãnh liệt trong lòng.

“Đừng vào!”

Nàng vừa mới tiến vào phòng bên đã nghe thấy một tiếng gào thét vô cùng đèn nén.

Nàng chỉ hơi dừng một chút lại chạy nhanh đến bên cạnh “Lại Tứ”, dịu dàng nói: “Ngươi không cần sợ, ta tới để chữa bệnh cho ngươi. Nếu ngươi nhất định xấu hổ không muốn gặp người thì lộ chân ra cho ta nhìn một chút, được không?”

Hồi lâu sau, Diệp Thiếu Phong không lên tiếng cũng không cử động. Diêu Tín Hoa cho là hắn ngầm cho phép, liền đưa tay nhẹ nhàng vén mép chăn lên. Mặc dù nàng đã gặp qua không ít trường hợp bị thương đến thối rữa, nhưng khi nàng nhìn thấy chân của “Lại Tứ” vẫn không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

Thật sự rất thê thảm…

Kể từ khi Lam Tam ca chỉnh hắn thành bộ dáng này chưa có người nào dám trực tiếp chạm vào hai chân hắn, ngay cả chính mình cũng thường xuyên không đành lòng tận mắt nhìn. Nhưng mà, qua bảy năm, hắn lại cảm nhận được đôi tay nhỏ bé lành lạnh kia một lần nữa.

Hắn không nhịn được co rúm lại một chút.

Diêu Tín Hoa vội vàng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi! Rất đau sao?”

Diệp Thiếu Phong phát ra một tiếng trả lời mơ hồ: “Không…”

“Chân ngươi bị như vậy đã bao lâu rồi?” Giọng cùng động tác của nàng cũng càng trở nên dịu dàng hơn.

“Nửa năm.” Đột nhiên, Diệp Thiếu Phong rất muốn khóc. Tín Hoa của hắn, nếu như biết được người đang nằm ở đây là hắn, nàng còn có thể chữa trị tỉ mỉ như thế sao? Nàng có thể lợi dụng lúc hắn còn chưa kịp đứng đậy bắt được nàng đã trốn đi như gió hay không?

Diêu Tín Hoa nhìn vết thương mới vết thương cũ trên chân “Lại Tứ”, không tự chủ suy đoán người thanh nhiên này đến tốt cùng là đã ăn bao nhiêu đau khổ gặp bao nhiêu tội, nếu như hắn có thể gặp nàng sớm hơn, có lẽ có thể hồi phục tốt hơn nhiều. “Vết thương mới là vết đao, nhưng không sâu lắm, rất nhanh có thể trị khỏi. Ngươi nhịn một chút.” Dứt lời vung dao lên, lưu loát cắt quần xung quanh vết đao, quan sát độ sâu cùng tình trạng vết thương cẩn thận hơn. “Có chút sinh mủ, nhưng nếu bôi thuốc trị thương ta điều chế thì sẽ hồi phục rất nhanh. Long Lão Đại, ở đây có nước sạch không?”

“Có!” Long Lão Đại ngay cả phòng cũng không ra xách ra một thùng nước sạch, trên thùng còn đắp sẵn một miếng vải sạch. Mỗi lần Thương đại phu và Hoa cô nương đến, những thứ này đều được chuẩn bị trước.

“Đa tạ!” Diêu Tín Hoa tẩm ướt vải, cực kì cẩn thận lau vết thương cho “Lại Tứ”. Đến khi xung quanh vết thương đã được lau sạch sẽ, nàng kề sát mặt nhìn vùng da thịt bị lật lên quanh vết thương, sau đó đặt tay lên bắp chân chồng chất vết thương kia, sờ từng chút từng chút một.

Diệp Thiếu Phong cảm thấy kì quái, nhưng lại không dám lên tiếng, cứng ngắc không dám cử động.

Diêu Tín Hoa lại mở miệng, giọng nói trở nên là lạ: “Lại Tứ huynh đệ, có thể cho ta xem cổ tay trái của ngươi một chút không?”

Tim Diệp Thiếu Phong đột nhiên nhảy lên, ngoan ngoãn đưa cánh tay trái ra ngoài.

Diêu Tín Hoa lại làm hệt như khi nãy khám bắp chân, còn sờ soạng cánh tay cũng thê thảm không nỡ nhìn kia một lần. Ngay sau đó lại nói: “Lại Tứ huynh đệ, ta có thể nhìn mặt của ngươi sao? Còn nữa, ta mới sáng sớm đã bị dựng dậy, nói là nơi này có bệnh nhân bị trọng thương, bây giờ còn thiếu ngủ, khí rời giường rất thịnh, cho nên tốt nhất là ngươi không cần cứ ôm tỳ bà che nửa mặt mà mè nheo ở bên kia.”

Ai?

Diêu Tín Hoa không đợi cho nên kia buồn bực xong, không chút khách khí lật cả tấm chăn lên, sau đó nhảy lên giường, cưỡi trên người Diệp Thiếu Phong, vặn mặt hắn qua, trừng mắt nhìn ước chừng một chung trà thời gian, rốt cuộc cũng bỏ đi dịu dàng uyển chuyển của nàng, rống to: “Ai cho ngươi biến mình thành ra như vậy hả ---!?”

**************************

Lại nói về chúng khất cái…

Người hâm mộ: Oa! Cư nhiên may như vậy, một ngày trước ngày Hoa cô nương tới bị thương nặng như vậy!

Người ghen tị: Đáng ghét! Lại dám bị thương nặng như vậy, ngày mai nhất định sẽ được Hoa cô nương quan tâm nhất!

Người ảo não: Trời ạ! Không ngờ tiểu tử này còn bị thương nặng hơn ta! Sớm biết vậy ta đã ngã nặng hơn chút!

Người đơn thuần vui vẻ: Ai nha, không cần mình đầu đau não nhiệt, ngày mai sẽ lại có thể gặp Hoa cô nương rồi, hạnh phúc quá!

Long Lão Đại: Một đám không có tiền đồ!

Bình luận





Chi tiết truyện