Lúc này đã gần mười một giờ đêm, phía bên khách sạn
vẫn chưa có bất cứ động tĩnh gì, số điện thoại thần bí kia từ đầu đến cuối vẫn
không mở máy, người thứ năm ở lại trong căn phòng xảy ra vụ án tại khách sạn
cũng vẫn chưa biết được là ai.
Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ ra, số điện thoại của nhà
Vu Lạc Ngôn tổ chức Thần Khải là làm thế nào mà biết được? Người kia cung cấp
cho Chung Tường Sơn tin tức bệnh trạng của Vu Lạc Ngôn và những người bị lừa
khác, những tin tức này Thần Khải làm thế nào mà có?
Chúc Tiểu Tiểu vội vội vàng vàng đi tìm Vu Kiến Quốc:
"Chú Vu, Vu Lạc Ngôn bị bệnh, bọn chú đã đưa đi những bệnh viện nào để
khám, hoặc là có tìm đến những bác sĩ nào?" .
Vu Kiến Quốc lập tức gọi điện thoại, sau khi hỏi rõ
ràng liền viết ra tên của các bệnh viện, bác sĩ, số điện thoại... đưa cho Tiểu
Tiểu, thậm chí họ tên, số điện thoại của cố vấn sức khỏe gia đình cũng đưa cả
ra.
Chúc Tiểu Tiểu đem những tin tức này nhanh chóng đến
thảo luận với mọi người, cái gọi là "Thần Khải" này có thể cung cấp
được tin tức về tình hình bệnh tật cho Chung Tường Sơn, vậy có phải nghĩa là
hắn đang nhậm chức trong cơ quan y tế điều trị hoặc là có quan hệ tương đối mật
thiết với những chỗ đó. Các suy đoán này được sự đồng ý của mọi người, Ray cũng
cho rằng muốn cung cấp máu cho yêu ma hoặc là tế người, bệnh viện đích xác là
lá chắn tốt nhất.
Thế là Chu Duệ từ chỗ Chung Tường Sơn hỏi được danh
tính, điện thoại của những người đã bị ông ta lừa. Sau đó ngay trong đêm, yêu
cầu bên cảnh sát lộ diện gặp những người này dò hỏi, tìm hiểu trước đây bọn họ
đều đã đến khám ở những bệnh viện nào, khám qua của những bác sĩ nào.
Hơn hai giờ sáng, tư liệu đối chiếu của bệnh viện cuối
cùng cũng xuất hiện, mục tiêu chỉ đến bệnh viện An Thánh, chỗ đó cách khách sạn
Hải Dật Hằng Nhã năm con đường, tức là gần 10 km.
A Dũng dẫn tổ của anh lái hai chiếc xe công ty trang
bị xuất phát, sau khi Tống Bình mất, anh vượt qua sát hạch trở thành tổ trưởng
mới của tổ 52. Sự việc lần đó khiến tất cả mọi người không còn dám có bất kỳ
khinh mạn nào đối với quy định an toàn nữa.
Cùng đi với A Dũng còn có một nhân viên cảnh sát trong
tổ của Hồ Dương. Chúc Tiểu Tiểu và Chu Duệ ở lại công ty làm điều phối hỗ trợ
cho hành động ở bệnh viện An Thánh. Bọn họ mở sẵn thiết bị giám sát điều khiển,
đợi lệnh bất cứ lúc nào. Bởi vì hành động ở bệnh viện kia cũng thuộc phạm vi vụ
án tại khách sạn, cho nên bọn họ và tổ của Ray ở trong cùng một phòng điều
khiển giám sát, thuận tiện thông báo trao đổi tin tức.
Nhóm của A Dũng đã đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra
xong thiết bị liên lạc và điều chỉnh lại máy giám sát siêu nhỏ trên vai, A Dũng
đưa A Cường và nhân viên cảnh sát Tiểu Mạc đi vào trong bệnh viện. Một tổ viên
khác là Tiếu Phi trước đó mấy phút đã đi vào trước, anh tìm đến buồng máy và
phòng theo dõi giám sát của bệnh viện, đem hình ảnh giám sát của bệnh viện
chuyển về công ty, kiêm phụ trách bảo vệ cho bọn A Dũng làm việc. Hai hàng ma
sư còn lại thì đặc biệt trấn giữ trên hai chiếc xe được phân.
Nhóm người A Dũng đầu tiên chia nhau ra, đi tới những
địa điểm lớn của bệnh viện để tuần tra, không phát hiện thấy điều gì khác
thường. Sau đó A Dũng và cảnh sát Tiểu Mạt đi tìm bác sĩ trực ban để hỏi, A
Cường thì lặng lẽ đến phòng làm việc của bác sĩ, bác sĩ điều trị của mấy bệnh
nhân kia lại không phải là cùng một người, nhưng không loại trừ khả năng giữa
các bác sĩ có thể trao đối tư liệu bệnh nhân cho nhau.
Lúc này đã quá ba giờ sáng, khu hành chính trong bệnh
viện gần như không có người, rất nhiều chỗ đã tắt đèn, cả tầng lầu yên tĩnh u
ám. A Cường vừa đi vừa nhỏ tiếng báo cáo vị trí của mình, anh mở cửa phòng làm
việc của bác sĩ ra, đi vào trong cẩn thận lật tìm kiểm tra.
Bọn A Dũng đang hỏi han bác sĩ trực ban, đối phương
trả lời ứng phó mấy câu, nói phải gọi điện thoại cho viện trưởng báo cáo trước,
bọn A Dũng đồng ý, lùi sang bên cạnh đợi.
Còn hình ảnh trong phòng giám sát của bệnh viện mấy
phút trước đã được chuyển tất cả đến máy giám sát của công ty, Tiếu Phi thuận
lợi hoàn thành công việc của mình. Nhìn vào hình ảnh trên màn hình, mọi thứ vẫn
rất bình thường. Lúc này điện thoại của Chúc Tiểu Tiểu vang lên, cô nhìn xem,
là Boss, liền vội vàng nhận điện, nhỏ tiếng nói: "Boss, em đang bận, không
tiện nói chuyện".
Phía bên kia Nghiêm Lạc lạnh lùng hừ một tiếng:
"Chuyện lớn đến thế sao?".
Chúc Tiểu Tiếu bĩu môi, không biết nên tiếp lời thế
nào, con người này, chắc chắn đang cố ý trêu cô. Nghiêm Lạc ở bên kia lại nói:
"Biết em đang tăng ca rồi, không nói chuyện, anh chỉ gọi điện đến để nghe
giọng nói của em, anh dập máy đây". Nói xong anh dập máy thật, lại còn dập
cực kỳ dứt khoát.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn chiếc điện thoại, đây là ý gì chứ,
kỳ lạ. Cô đang oán thán trong lòng thì lúc này bệnh viện đột nhiên mất điện,
hình ảnh trên màn hình giám sát tất cả tối đen.
Chu Duệ lớn tiếng nói với mọi người ở bên kia qua
thiết bị liên lạc: "Mọi người giữ nguyên vị trí, đừng hoảng loạn. Bệnh
viện có điện dự phòng".
Chúc Tiểu Tiểu thao tác nhanh nhẹn, điều chỉnh máy
giám sát mini trên vai bọn A Dũng sang chế độ nhìn ban đêm.
Một đồng nghiệp khác ở bên cạnh cũng rất mau lẹ, kiểm
tra lại một lượt: "Điện cung ứng ở khu vực đó không vấn đề gì, chỉ có mỗi
bệnh viện mất điện".
Kỳ lạ! Tình huống này không bình thường!
Một phút sau, điện dự phòng vẫn còn chưa khởi động,
Ray ở bên cạnh nhanh chóng chỉ thị: "An toàn là quan trọng nhất, bảo bọn
họ rời khỏi đó trước".
Lúc này bên trong bệnh viện đã rối tung lên, bệnh
nhân, người nhà kêu ca không ngừng, các y tá vội vàng vỗ về, cầm đèn dùng trong
trường hợp khẩn cấp đến, có một số bắt đầu gọi điện thoại, hỏi về sự việc cung
ứng điện.
Tiếu Phi ở trong buồng máy tối đen như mực bên này bật
đèn pin, cả đoạn đường lần sờ đi ra, dưới sự chỉ dẫn của Chúc Tiểu Tiểu rút lui
tới ngoài cửa lớn của bệnh viện, nhưng anh đang đi đột nhiên dừng lại:
"Tiểu Tiểu, chỗ này không có đường".
"Con đường này khi nãy anh đã đi qua, không sai
đâu. Tôi đang nhìn trên hình ảnh của thiết bị giám sát, đều bình thường mà, đi
hết chỗ này lại rẽ trái thì là cửa lớn của bệnh viện rồi.
Tiếu Phi nghe vậy tỏ ra rất kỳ lạ, anh giơ tay sờ vào
giữa khoảng không ở trước mặt, làm động tác biểu ý: Ở trước mặt tôi là một bức
tường.
Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc há hốc miệng ra, Ray sắc mặt
nặng nề: "Là kết giới, bọn họ bị giam bên trong rồi".
Quả nhiên A Cường và A Dũng đều gặp phải vấn đề như
vậy, bọn họ cứ đi qua đi lại một chỗ mà không tìm được đường ra. Những gì bản
đồ không gian trên màn hình giám sát nhìn thấy không giống với những gì mắt
thật bọn họ nhìn thấy. Bốn người đi vào trong, bị giam lại ở ba khu vực khác
nhau trong tòa nhà bệnh viện.
Ray nhanh chóng thông báo cho bọn Smile biết: “Phía
bệnh viện bên kia có chuyện, nhóm của A Dũng sau khi đi vào gặp phải kết giới
mang cảnh ảo, e là khách sạn bên đó cũng có chuyện khác thường, các anh phải
cẩn thận hơn".
Lúc này một trong số hai hàng ma sư ở lại giữ xe tên là
Phương Khải cầm rìu phá ấn chuẩn bị xông vào bệnh viện ứng cứu. Anh ở cửa lớn
lại không gặp phải trở ngại nào, rất thuận lợi đi vào bên trong. Chu Duệ bảo
anh thử đi ngược ra ngoài, kết quả không ra được. Đây là kết giới một chiều,
chỉ có thể vào không thể ra.
Phương Khải niệm chú, vung tay cầm rìu phá ấn chém vào
kết giới trên cửa lớn, lưỡi rìu đó còn chưa hạ xuống, một lực gió mạnh đã đột
nhiên ập đến, cả người Phương Khải bị đẩy bật ra xa, ngã xuống đất, cây rìu
trong tay cũng bị rơi mất. Đồng hồ của anh phát ra ánh sáng màu đỏ, là ác linh!
Phương Khải phản ứng rất nhanh, liền lăn một vòng,
tránh được một đòn tấn công của ác linh, sau đó nhanh tay vung ra một sợi dây
trói hồn. Đáng tiếc con ác linh cũng rất mau lẹ, lập tức tránh được. Sợi dây
trói hồn đó bay bay rồi rơi xuống đất. Phương Khải không mang kính nhận hồn,
không nhìn thấy bóng sáng của ác linh, chỉ đành giữ chặt dây trói hồn và bình
dẫn hồn cẩn thận phòng bị, nhưng lúc này anh phát hiện màu đỏ trên đồng hồ đã
không còn nữa rồi.
Con ác linh kia chỉ tấn công một lần liền rút lui,
điều này thực sự không bình thường. Nếu nói nó là bị dây trói hồn của Phương
Khải dọa cho sợ chạy, cũng không hợp lý lắm. Có thể đem Phương Khải một người
đàn ông to khỏe như thế hất một cái ngã xuống đất, lại có thể tránh được dây
trói hồn, chứng tỏ năng lượng của ác linh này không phải tầm thường. Nhưng vì
sao nó lại rút lui nhanh như vậy?
Hàng ma sư còn lại đang trông giữ trong xe nghe được
tin tức liền chạy xuống, lao về phía bệnh viện định đi hỗ trợ cho Phương Khải.
Nhưng vừa tới cửa bệnh viện, anh đã bị Chu Duệ gọi lại. Hóa ra Phương Khải nhìn
thấy ác linh đi rồi, liền muốn nhặt lây cây rìu phá phong ấn, ai ngờ lúc này
giữa anh và chiếc rìu, lại có thêm một đường kết giới. Phương Khải không lường
được điều này, chỉ còn biết đập mạnh lên trên đó.
Vậy là đến Phương Khải cũng bị giam trong bệnh viện
rồi.
A Dũng, A Cường và Tiếu Phi bên kia đang gặp phải vấn
đề, bọn họ muốn phá kết giới, nhưng hoặc là đột nhiên có ác linh xông ra làm
phiền cản trở, hoặc là kết giới biến ảo khó đoán, phá một cái, quay người lại
có một cái, quay đi quay lại, di chuyển trong bệnh viện này giống như một mê
cung vậy.
Những ác linh kia chỉ tấn công đe dọa không hề nặng
tay giết người, tấn công xong một cái là lui, lại có kết giới bảo vệ, khiến bọn
A Cường muốn bắt cũng không bắt được, muốn rời đi cũng không thể đi. Cứ như vậy
bị giày vò cả chục phút, hệ thống điện trong tòa nhà đột nhiên khôi phục, năm
người bọn A Cường vẫn bị vây giữ ở bốn khu vực khác nhau. Bóng đèn sáng lên,
trong chốc lát bọn họ đồng thời nhìn thấy trước mặt hiện lên mấy chữ lớn đầm
đìa máu.
"Nội dung là gì?" Chúc Tiểu Tiểu hỏi, bọn họ
trên màn hình giám sát, không nhìn thấy gì cả.
"Đừng làm loạn, không thì chết!" Nội dung
năm người đọc được hoàn toàn giống nhau.
"Là ảo giác!" Cái này đến Chúc Tiểu Tiểu
cũng hiểu rõ.
Ác linh và kết giới, thêm vào đó là cảnh cáo bằng ảo
giác, xem ra người đứng sau chuyện này không chỉ bản lĩnh cao cường, còn vô
cùng thông thuộc địa hình của bệnh viện. Hắn ta huênh hoang lại tự tin, công
khai làm ra mấy thứ này giống như đang đùa chơi với mọi người, nhưng thực tế
cũng biểu hiện rõ ràng là, muốn giết bọn họ thì không hề khó.
Có thể nhanh chóng bố trí kết giới ngăn không gian?
Ray đột nhiên nghĩ đến một người có khả năng này.
Mẫn gia ở Thanh Hải trong gia tộc hàng ma, nổi danh
với kết giới và thuật mê ảo.
Ray từng nghe Happy nói, hậu nhân của Mẫn gia này là
Mẫn Kỳ pháp thuật cao cường, Boss đã từng mời anh ta, nhưng anh ta không muốn
gia nhập vào công ty, chỉ nói bản thân mình không có hứng thú với việc kế thừa
gia nghiệp. Sau này Boss quan sát một thời gian, cảm thấy người này không có
tâm lòng trừ ác giúp đỡ kẻ yếu, lạnh lùng vô cảm, thế là liền dập tắt ý định
chiêu mộ anh ta. Mà Mẫn Kỳ đích xác là chưa từng xuất hiện trong giới nghiệp
hàng ma, cho nên dần dần cũng không còn tin tức của anh ta nữa.
Nhưng bây giờ pháp thuật này ở bệnh viện, thực sự rất
giống với thủ đoạn của Mẫn gia. Ray nhanh chóng gọi điện thoại cho Thạch Đầu.
Thạch Đầu tên thật là Mẫn Thực, chính là đến từ Mẫn
gia ở Thanh Hải, cũng là người duy nhất của Mẫn gia ở trong công ty. Ray hỏi
anh: "Thạch Đầu, cậu biết được bao nhiêu về Mẫn Kỳ?".
"Mẫn Kỳ? Anh ấy là anh họ tôi, nhưng mất tích đã
rất lâu rồi, trong gia tộc của chúng tôi không có ai liên lạc với anh ấy. Ừ,
quan hệ của anh ấy với gia tộc rất không tốt.”
"Trừ anh ta ra, trong Mẫn gia nhà các cậu còn có
ai pháp thuật xuất chúng không?"
Thạch Đầu ngại ngùng: "Trong gia tộc chúng tôi
người làm nghề này rất ít, trước đây xảy ra một số chuyện, cho nên suy tàn
rồi".
Chúc Tiểu Tiểu đến thời điểm này cũng làm việc khá lâu
rồi, đã có chút nhạy bén trong việc hiểu ý và phối hợp, cô nhân lúc Ray gọi
điện thoại nói chuyện, liền tìm ra tất cả những số liệu của Mẫn gia, gửi đến
trên màn hình trước mặt Ray.
Ray xem hết nhưng chẳng nhìn ra điều gì, những tin tức
có được từ chỗ Thạch Đầu cũng không hề hiệu quả, thế là dập điện thoại, nghiêm
túc suy ngẫm.
Người đứng sau bức màn này có thể khống chế được chuẩn
xác năm người trong bệnh viện, chứng tỏ anh ta vô cùng nắm rõ phương vị của bọn
họ, lẽ nào cũng đang quan sát nhất cử nhất động của bọn họ qua thiết bị giám
sát? Chu Duệ từ lúc đó bắt đầu theo dõi tình hình phát tín hiệu của camera giám
sát an ninh trong bệnh viện. Nhưng đối phương lại rất giảo hoạt, làm nhiễu tín
hiệu mấy máy giám sát, không những thế còn thay đổi IP, muốn tìm lại cần phải
có thời gian. Nhưng dù gì hắn ta muốn giăng kết giới nên chắc chắn sẽ không thể
ở xa bệnh viện.
Lúc này tà khí phía bên khách sạn càng lúc càng nặng,
giống như là từ dưới lên trên rồi tỏa ra vậy, tầng lầu càng cao, tà khí càng
mạnh, tất cả mọi người của nhóm Happy đang trong trạng thái phòng bị, căn bản
không thể điều người đi hỗ trợ cho bệnh viện.
Ray báo cáo lại tình hình với Happy, rồi từ những nhân
viên đang đợi lệnh ở công ty phái đi hai tổ tăng viện, một tổ đến bệnh viện cứu
người, một tổ đi bắt bàn tay đen đứng phía sau. Người của hai tổ đều hỏa tốc
xuất phát, đến ngay bệnh viện, đợi chỉ thị bất cứ lúc nào.
Chúc Tiểu Tiểu đứng ngồi không yên, kết giới, hai từ
này khiến trái tim cô đập dữ dội. Bây giờ nhiều đồng nghiệp ở trong hoàn cảnh
nguy hiểm như vậy, nếu như thiên phú khác thường của cô có thể cứu được, cô cảm
thấy mình cần phải hành động ngay thôi.
Chúc Tiểu Tiểu từng đồng ý rằng bất luận là gặp chuyện
gì đều sẽ báo cáo với Boss đại nhân, cô không muốn để anh thất vọng, nhưng cô
gọi liền ba cuộc điện thoại rồi, Boss đều không nghe máy. Tiểu Tiểu cắn răng,
nói với Ray: "Tôi đến bệnh viện đợi lệnh trợ giúp, nhất định không làm
bừa, đợi liên hệ xong với Boss, tôi mới đi vào".
Ray do dự, anh không dám đảm bảo Tiểu Tiểu liệu có
nghe lời là chỉ ở bên ngoài bệnh viện hay không, anh cũng không thể xác định
Boss có đồng ý cho Tiểu Tiểu đi không. Nhưng Tiểu Tiểu không đợi cho anh do dự,
tự mình đã lấy trang bị, mang theo Bát Bát lái xe xuất phát rồi.
Happy và Smile nghe thấy tin đó thì giật thót mình,
nhưng bọn họ đang vướng chuyện bên này không thể phân thân đi được, chỉ có thể
vội vàng gọi Thôi lão đại giúp đỡ. Thôi phán quan này bây giờ là cục trưởng Cục
Cảnh sát, chuyện lớn chuyện nhỏ chuyện đóng chuyện mở cả một đống, lại là người
cương trực nhất, không bao giờ nói đến chuyện tình cảm, ông cả ngày hôm nay
cũng bị mấy vụ án lớn quấn lấy, chỉ có thể mong lúc này ông đã làm xong, chuyện
đến khách sạn cứ từ từ đã, trước tiên phải tới bệnh viện bảo vệ tốt cho
"heo bảo bối" của Boss,
Chúc Tiểu Tiểu đương nhiên biết mọi người lo lắng, cô
đảm bảo không kích động, không làm loạn, kết thúc cuộc gọi của Happy, lại lần
nữa gọi điện cho Boss, nhưng vẫn không có người nghe máy. Tiểu Tiểu bắt đầu lo
lắng, Boss ở thành phố C có phải đã gặp chuyện phiền phức rắc rối gì không?
Lúc này là hơn bốn giờ sáng, bầu trời đã hưng hửng
rồi, Chúc Tiểu Tiểu lái xe dừng lại ở một nơi cách bệnh viện khá xa, chờ đợi.
Nghiêm Lạc vẫn không bắt máy, Tiểu Tiểu không kìm được nghĩ ngợi lung tung,
công việc ở thành phố C bên kia, anh và A Mặc phải đích thân ra tay, còn mang
theo không ít người, lẽ nào lúc này cũng đang ác chiến, lẽ nào anh đã bị bao
vây, chẳng biết có bị thương không nữa? Tiểu Tiểu nhìn điện thoại hồi lâu,
trong lòng thực sự rất bất an.
Trên màn hình thiết bị theo dõi trong xe, không lâu
trước đó tổ hành động vừa mới xông vào ứng cứu đã gặp phải sự tấn công của ác
linh, Vốn dĩ ác linh không khó đối phó, nhưng kết giới liên tục biến ảo xuất
hiện lại khiến tổ ứng cứu vướng tay vướng chân. Ác linh sau khi tấn công liền
rút ra ngoài, sự phản kích của các hàng ma sư bị kết giới ngăn lại, thậm chí
rìu phá kết giới và vũ khí của bọn họ khi bị tấn công rời khỏi tay cũng bị kết
giới giữ lại không lấy về được. Phạm vi bọn họ có thể hoạt động càng lúc càng
thu hẹp, hơn nữa ác linh lần này không còn tấn công xong liền chạy nữa, bọn
chúng có vẻ đã bị chọc giận, không ngừng xông đến tấn công, tình thế càng ngày
càng nguy cấp.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy những điều này, gọi điện cho
Boss lần cuối cùng, vẫn không có người nhận máy. Cô xoa đầu Bát Bát: "Bát
Bát, là Boss tự mình không nhận điện thoại, cho nên anh ấy không thể trách tao,
đúng chứ?".
Bát Bát gật gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu, nó chỉ
là một chú chuột nhỏ bé không có tiếng nói, không thể biểu thị ý kiến bừa bãi,
làm không tốt sẽ bị chết rất thảm.
Nhưng Chúc Tiểu Tiểu cũng không cần đến ý kiến của nó,
cô đã đeo thiết bị liên lạc lên, kiểm tra bản đồ kết cấu tòa nhà bệnh viện trên
điện thoại, sau đó đeo kính nhận hồn lên, nhanh nhẹn kiểm tra dây trói hồn,
bình dẫn hồn, đạn chu sa, súng đạn bùa, còn cả Tiểu Phấn Hồng quan trọng nhất
của cô, lại cầm thêm một chiếc rìu phá ấn nữa.
Tất cả chuẩn bị hoàn tất, Chúc Tiểu Tiểu cúi đầu hôn
lên nhúm lông màu nâu trên đầu Bát Bát, nói: "Mày ở lại trên xe đợi, ngoan
nhé". Nói xong mở cửa xe đi ra, bỏ lại chú chuột béo đang nhảy nhót kêu
chít chít trên ghế ngồi bằng da của ô tô. Vì sao chuột cưng thì phải ngoan,
người lại có thể không ngoan, rõ ràng đã nói không liên lạc được với Boss thì
không vào rồi.
Đáng tiếc Chúc Tiểu Tiểu không nghe thấy, mà có nghe
thấy thì cũng không hiểu.
Chúc Tiểu Tiểu lẻn vào trong từ cửa sau của bệnh viện,
tránh khỏi chỗ cấp cứu đêm, đi lên phòng khám của tòa nhà ở tầng hai. Cô mở
thiết bị liên lạc ra thông báo: "Tôi là Chúc Tiểu Tiểu, từ cửa tây đi vào
tầng khám bệnh, bây giờ từ cầu thang số hai đi lên tầng hai phía nam khu Một,
trước mắt tới cứu viện cho tiểu tổ bị vây ở khu Ba".
Ray vừa nghe thấy Chúc Tiểu Tiểu đi vào bệnh viện,
không kìm được vỗ trán, tiểu tổ cứu viện mới vào đều bị vây cứng rồi, bây giờ
chỉ có thể gắng sức chống đỡ ác linh tấn công, bọn họ vẫn không dám để tiểu tổ
thứ hai đi vào, chỉ sợ sẽ càng hao binh tổn tướng, trọng điểm trước mắt chính
là truy tìm kẻ đứng sau bức màn, chỉ có bắt được hắn ta mới có thể giải cứu
được những người ở bệnh viện này ra ngoài. Nhưng việc truy tìm tin tức trong
mạng lưới giám sát tiến hành rất chậm chạp, tra tông tích của Mẫn Kỳ cũng không
tìm được tin tức gì có tác dụng. Bây giờ Chúc Tiểu Tiểu một mình đi vào, thực
sự là quá nguy hiểm.
Nhưng cô đã đi vào rồi, bây giờ có nói cũng chẳng tác
dụng gì, trên màn hình máy giám sát đã xuất hiện hình ảnh của Chúc Tiểu Tiểu,
Chu Duệ nhanh chóng xác định vị trí của tổ cứu viện cho cô.
"Tôi nhìn thấy bọn họ rồi. Có ba con ác linh, giờ
tôi sẽ qua đó!"
"Tiểu Tiểu, cô nhất định phải cẩn thận.”
Năm người của tổ cứu viện lúc này đã bị kết giới phân
tách làm hai bên, một bên hai người, một bên ba người. Mọi người đều đã thở
hồng hộc, hao phí sức lực cả hồi lâu, bọn họ mới thu được một ác linh, lúc này
chỉ có thể chụm lưng vào nhau để đối phó với chúng. Hồn lực của hàng ma sư đều
mạnh hơn người bình thường, ác linh muốn đẩy ép hồn phách của bọn họ ra khỏi cơ
thể cũng không dễ dàng. Bọn họ lại đều đã trải qua huấn luyện, có chút pháp
thuật chống chọi được với sự công kích của ảo thuật. Nhưng sự công kích mạnh
liên tục bất ngờ như thế này cùng với những căng thẳng mệt mỏi của họ sẽ khiến
khả năng thắng của ác linh càng lúc càng lớn.
Đột nhiên, ba con ác linh đồng thời tấn công về bên
chỉ có hai người, ba người còn lại bị chặn ở bên kia chi biết trơ mắt ra nhìn,
hoàn toàn chẳng thể giúp đỡ. Hai hàng ma sư bị tấn công lúc này trên tay đã
không còn vũ khí, chỉ có thể niệm chú chống chọi. Nhưng ba con ác linh kia hành
động nhanh chóng, trong chốc lát đã đẩy ngã được hai người này xuống đất, một
người trong đó cuối cùng bắt đầu không kìm được nôn khan, ác linh ép bức hồn
phách của anh rất nhanh, sắp thành công rồi.
Lúc này Chúc Tiểu Tiểu chạy đến, cô vung dây trói hồn
ra hướng về phía bóng sáng đang áp chế trên người kia, con ác linh đã phát
hiện, trong thoáng chốc né đi, nhanh chóng lùi đến vòng ngoài của kết giới.
Nhưng Chúc Tiểu Tiểu hoàn toàn không bị kết giới cản trở, cô đuổi theo, bấm tay
niệm chú, dây trói hồn tiếp tục tấn công, lần này thì trói được ác linh, bình
dẫn hồn đồng thời được đưa ra, lập tức thu nó lại.
Hai con ác linh còn lại thấy tình hình như vậy liền
cùng lúc xông đến, Chúc Tiểu Tiểu rút Tiều Phấn Hồng ra lắc một cái, Tiểu Phấn
Hồng phân thành hai khúc, ở giữa, một sợi dây trói hồn mọc dài ra giống như sợi
roi hướng đến cuốn lấy ác linh kia. Ác linh tránh rất nhanh, lùi đến phía sau
một kết giới khác, nhưng cái này đối với Chúc Tiểu Tiểu mà nói không phải là
vấn đề, cô xoay cánh tay Tiểu Phấn Hồng bám sát truy đuổi ác linh không buông,
sau mấy chiêu quay vòng, cuối cùng hai ác linh kia cũng bị vây chặt lại, bình
dẫn hồn một lần nữa nhẹ nhàng thu bọn chúng vào trong.
Mọi người cùng lúc thở phào một cái, đối với hàng ma
sư mà nói, ác linh cũng chẳng phải là đáng sợ, chỉ có điều bị kết giới trở ngại
nên bọn họ không có cách nào để phát huy. Lúc này vấn đề lớn nhất đã giải quyết
xong, chuyện phía sau sẽ dễ dàng hơn. Chúc Tiểu Tiểu vung rìu phá ấn, đập tan
kết giới, giải cứu thành công tổ hàng ma sư này.
Một thao tác viên trong phòng giám sát điều khiển nhìn
thấy bản lĩnh Chúc Tiểu Tiểu coi kết giới chẳng là gì, vô cùng kinh ngạc, hỏi:
"Tiểu Tiểu là hàng ma sư của nhà nào vậy? Tôi hình như chưa nghe qua có
gia tộc hàng ma nào họ Chúc".
"Điều này còn phải hỏi sao, của nhà Boss."
Ray thở phào một cái, nguy hiểm quá nguy hiểm quá! Chu Duệ lúc này truy tìm
được chút đầu mối, đã lần ra địa chỉ IP, cuối cùng lại chính ở khách sạn Hải
Dật Hằng Nhã. Anh chuyển tin tức cho bọn Smile, Cao Lôi lập tức đưa người đến phòng
máy của khách sạn kiểm tra, tìm ra phòng 2232, căn phòng có dùng chứng minh thư
của một khách hàng nam giới đăng ký. Tin tức này khiến mọi người đều có tinh
thần hơn một chút, Cao Lôi và Smile lập tức đưa đội đến phòng 2232.
Chu Duệ thông báo lại tin tức qua thiết bị liên lạc
cho bọn Chúc Tiểu Tiểu: "Chỗ của kẻ đứng sau tìm được rồi, mọi người kiên
trì thêm chút nữa".
Lúc này Chúc Tiểu Tiểu đã giải cứu được A Cường ra
khỏi phòng làm việc của bác sĩ, hai người đang chạy hướng về phía A Dũng và
Tiểu Mạc.
Cao Lôi và Smile đã đến trước cửa phòng 2232, Smile
cảm giác thấy không bình thường, anh giơ tay bảo mọi người đợi chút rồi tự mình
chạm lên trên cửa. Smile triển khai linh lực cảm ứng, bên trong cửa này không
thấy có dấu hiệu nào của sự sống. Smile lập tức hiểu rằng tình hình không tốt,
gật đầu ra hiệu tiến lên. Một hàng ma sư nhanh chóng mở cửa ra, Smile xông vào
trong trước.
Cảnh tượng trong phòng khách khiến mọi người kinh ngạc
sững sờ. Máy tính trên bàn đang mở, màn hình hiện lên hình ảnh giám sát của
bệnh viện An Thánh, nhưng dưới sàn thì lại là bốn thi thể, máu đã tận, hồn
phách tán, tim bị móc đi, trên người có xăm ấn hình ngôi sao, ngay đến tư thế
đặt nằm, cũng hoàn toàn giống với phòng 1808.
Chỗ này không phải là chỗ của kẻ đứng sau, căn bản
chính là một hiện trường án mạng khác, hắn cố ý dùng địa chỉ liên lạc để dẫn
mọi người đến đây, thật là khoa trương.
Án mạng này lại xảy ra trước mắt mọi người không chút
âm thanh động tĩnh gì, cái thứ nhận tế phẩm này, rốt cuộc đáng sợ đến thế nào?
Ray đạp bàn, chửi thề một câu, mọi người bị giày vò cả
một tối, tất cả lại quay ra làm lại từ đầu.
Chúc Tiểu Tiểu bên này dốc sức, cùng với A Cường tiếp
tục thu phục bốn con ác linh, giải cứu được A Dũng và cảnh sát Tiểu Mạc. Nhưng
khi bọn họ vội vàng chạy đến địa điểm cuối cùng nhìn thấy Tiếu Phi trong hình
ảnh giám sát điều khiển của công ty, lại không tìm thấy anh đâu cả.
Trong máy liên lạc, cũng không thấy Tiếu Phi trả lời.
Mọi người lo lắng tìm kiếm, cuối cùng ở góc rẽ của một con đường khác tìm thấy
thân thể của Tiếu Phi, hồn phách anh không còn, nhưng cơ thể vẫn ấm, hiển nhiên
là đã bị ác linh chen đẩy linh hồn ra.
Chúc Tiểu Tiểu đứng sững lại đó, vừa đau lòng vừa khó
chịu, cô trách mình vì sao không nhanh lên một chút, nếu như cô đến sớm hơn,
chưa biết chừng kết quả sẽ không như vậy. Cô khụt khịt, cố gắng nén xuống những
giọt nước mắt rồi bảo những người khác rời khỏi bệnh viện trước, bản thân mình
thì cùng A Dũng và A Cường ở lại tìm linh hồn, hy vọng có thể tìm được hồn
phách của Tiếu Phi, cứu anh một mạng.
Nhưng công việc này không hề dễ dàng, không gian bệnh
viện rất lớn, phòng ốc quá nhiều, hồn phách Tiếu Phi không biết bay lang thang
đến đâu, không biết có phải đã bị kẻ ẩn thân phía sau đám ác linh này thu đi
rồi không.
Bây giờ người kia chắc cũng đã biết kết giới không có
tác dụng với Chúc Tiểu Tiểu, cho nên ngoại trừ lúc bắt đầu còn làm ra mấy cái
để trêu đùa bọn họ, bây giờ hoàn toàn không có gì nữa rồi. Nhưng dù như thế bọn
họ cũng vẫn chưa tìm thấy linh hồn, điều này khiến Tiểu Tiểu càng lúc càng lo
lắng, cô còn hỏi Ray mấy lần Boss có liên lạc với công ty không, đáp án nhận
được đều là phủ định, vậy nên cô lại càng sốt ruột, cả người căng thẳng như sắp
nổ tung.
Lúc này Ray thông báo cho bọn họ: "Tiểu Tiểu, các
cô rút ra khỏi bệnh viện đi, Cục trưởng Thôi đến rồi, bệnh viện sẽ giao cho ông
ấy xử lý".
A Cường có chút không hiểu, vừa rút ra vừa hỏi:
"Cục trưởng Thôi là ai, lãnh đạo của bọn Hồ Dương sao? Ông ta một mình có
thể làm được?".
"Căn cứ theo mệnh lệnh thì đúng là như vậy, chắc
là ông ấy có vũ khí bí mật lợi hại hơn chúng ta." A Dũng cũng không biết
đây là nhân vật nào.
Trong lúc nói chuyện mấy người đã ra khỏi bệnh viện,
Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy một người đàn ông trung niên cao to nghiêm nghị đơn
độc tiến vào bệnh viện. Lúc này trời đã gần sáng, một đêm sắp qua rồi, Chúc
Tiểu Tiểu dựa vào cạnh xe, lại cầm điện thoại ra xem, cả một buổi tối, Boss
cũng không gọi điện, không biết anh có xảy ra chuyện gì không?
Chúc Tiểu Tiểu buồn rầu khổ sở, tâm trạng lo lắng đến
cực điểm, bộc phát thành tức giận. Vừa ngước mắt lên, lại nhìn thấy Huyền Thiên
Ngọc Nữ đứng ở bên đường cách đó không xa nhìn mình. Tiểu Tiểu bất chợt hiểu ra
điều gì đó, bước đến hỏi: "Sao cô lại ở đây?".
"Có phong ấn ma thần biến động kỳ quái, bọn ta cả
đoạn đường tìm đến khách sạn, đi qua chỗ này lại cảm ứng được muội đang phá kết
giới, liền ở đây quan sát muội một chút." Huyền Thiên Ngọc Nữ mỉm cười,
trong mắt rõ ràng có ý an ủi: "Muội thực sự vẫn như trước đây, Heo Con. Sư
phụ quả nhiên đã không nhìn nhầm, muội có trái tim nhân từ, có dũng khí và khả
năng gánh vác. Cùng với thiên phú của muội, Heo Con, muội đúng là chiến tướng
trời sinh".
Chúc Tiểu Tiểu nghe những lời này của cô ta lại không
thấy vui sướng khi được khen ngợi chút nào, cô nói: "Cô nhìn thấy đồng
nghiệp của tôi bị ác linh sát hại đúng không? Dựa vào bản lĩnh của cô, vì sao
cô không đi cứu chúng tôi? Cô không phải là đại đệ tử của chiến thần thiên đình
sao?".
"Sư môn có lệnh, hễ là người thuộc địa phủ của
Diêm La, Huyền Thiên phái thiên đình ta tuyệt đối không được ra tay tương trợ.
Đây là hậu quả phải gánh vác do việc Diêm La xem thường đại cục, không màng đến
tính mệnh sinh linh, bức hại muội, tàn hại thiên đình."
Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy những lời này, tâm trạng vốn
đang không tốt lại càng tồi tệ hơn. Thần linh cái gì, thiên đình cái gì, rõ
ràng chỉ là loại hèn nhát thấy chết mà không cứu, lại còn chiến thần nữa chứ?
Chúc Tiểu Tiểu vô cùng tức giận, không kìm được châm chích: "Ồ, là vậy à,
Huyền Thiên phái của thiên đình các người thật là cao thượng".
Sắc mặt Huyền Thiên Ngọc Nữ nghiêm túc, giọng nói trầm
xuống: "Huyền Thiên phái cũng là sư môn của muội, không cho phép muội dùng
loại ngữ khí như thế để nói về sư môn của mình!".
"Vậy cũng không cho phép cô nói về Boss của tôi
như thế." Chúc Tiểu Tiểu phẫn nộ giậm chân, có gì tài giỏi chứ, là thần
thì có thể mắng Boss sao? Cô không cho phép, cô không thích nghe, bất cứ ai
cũng không được mắng Boss ở trước mặt cô, ai ức hiếp Boss cô sẽ nổi giận với
người đó!
Huyền Thiên Ngọc Nữ nhìn Chúc Tiểu Tiểu, cô chưa từng
thấy bộ dạng châm biếm cao ngạo như thế này của Heo Con. Heo Con khi vừa mới tu
luyện thành hình người thì luôn rất xấu hổ, cô ấy đơn thuần cung kính hòa thuận
lễ phép, dũng cảm không sợ gì, chứ đâu phải là kẻ mù quáng như thế này, còn
không thèm đếm xỉa tới thanh danh sư môn của mình.
Cô ấy lúc đầu là bán tiên tu luyện, bây giờ thì chỉ là
một người bình thường hiểu qua chút pháp thuật, năng lực thậm chí còn chẳng
bằng năm đó, thế mà lại có thái độ như vậy, dám ngang bướng nổi giận trước mặt
mình!
Huyền Thiên Ngọc Nữ chăm chú nhìn Chúc Tiểu Tiểu, nhìn
tới nhìn lui lại cảm thấy cô có chút đáng thương, một mình cô độc ở nhân gian
chịu nhiều vất vả như thế, trải qua sinh lão bệnh tử, đau khổ luân hồi. Cô ta
ngẫm nghĩ rồi giải thích: "Ta không đấu khẩu với muội, tất cả những việc
Diêm La làm, từng người Huyền Thiên phái chúng ta đều in sâu trong lòng, rồi sẽ
có một ngày muội hiểu ra được".
Lúc này mấy hàng ma sư nghe thấy động tình, vội vội
vàng vàng chạy đến, Huyền Thiên Ngọc Nữ quay mặt nhìn thấy, liền giơ một tay
lên ngăn bọn họ ở bên ngoài mấy mét.
Cô ta quay lại phía Chúc Tiểu Tiểu, thấy cô vẫn còn
cảm xúc bất bình, hạ ngữ khí xuống ôn hòa nói: "Heo Con, muội có một trái
tim yêu thương lớn lao, muội quan tâm thế nhân, yêu quý sinh mệnh, chỉ là sáu
trăm năm trước bị Diêm La hãm hại mới không cách nào hoàn thành đại nghiệp cứu
thế. Nhưng vận mệnh không thể nào nghịch chuyển, đến bây giờ đại kiếp sắp đến,
thời khắc gặp ma của muội, chính là bắt đầu của vận mệnh cứu thế. Điểm này
trong lòng Diêm Vương hiểu rất rõ, anh ta dùng trăm phương ngàn kế để cản trở,
là vì động cơ gì? Muội hãy suy nghĩ cẩn thận. Thần - ma hai giới đều bị tổn
thương, cùng lúc diệt vong, không phải vì để Diêm La một mình chưởng quản nhân
gian, xưng bá thiên hạ sao?".
Những người nhỏ nhen bẩn thỉu nghĩ người khác cũng tối
tăm đê tiện như vậy sao, Chúc Tiểu Tiểu cắn môi, ra sức lườm cô ta, trong lòng
rất không phục.
Huyền Thiên Ngọc Nữ nhìn những hàng ma sư bị vây lại
kia, nói tiếp: "Thế lực của Diêm La tới hôm nay đã thâm nhập vào từng ngóc
ngách, cả địa phủ lẫn lộn trong nhân gian, thật là đáng cười. Thần tộc cũng có
quy củ của thần tộc, không được xâm phạm quấy nhiễu nhân gian. Nhân loại có
quyền làm chủ sự phát triển, tồn vong của nhân loại, anh ta đường đường là đại
thần nhất thế lại nhúng tay làm những công việc của nhân gian, điều đó cực kỳ
không nên. Đảo ngược vận mệnh nhân loại chính là làm trái ý trời, Diêm Vương
càng lúc càng làm sai ý chỉ của thần giới. Muội cho rằng anh ta cao thượng? Anh
ta lúc đầu ở địa phủ mưu đồ đoạt vị không thành, cuối cùng đã dùng chính muội
muội của mình để dụ dỗ Tất Vương, thuộc hạ của Bắc Âm Vương phản bội, sau đó
giết hại bao nhiêu người của tộc Bắc Âm Vương, giẫm trên con đường đẫm máu mới
có thể lên làm vua của địa phủ. Những thứ này muội có biết không?".
Tiểu Tiểu mím chặt môi, cô không biết, cô chỉ biết
Boss từng nói sinh hồn không thể xử lý cẩu thả, tiểu yêu không thể giết, anh rõ
ràng có quyền lực nắm giữ sống chết, nhưng vẫn luôn chăm lo đến sinh mệnh của
người khác. Dưới con mắt cô, Boss là người tốt, tốt hơn cả trăm lần so với cái
gọi là thần linh mà lại lạnh lùng nhìn thấy đồng nghiệp của cô chết nhưng không
hề ra tay giúp đỡ. Bây giờ anh mất liên lạc cả một đêm, cô rất lo lắng.
Chúc Tiểu Tiểu tức giận không nói nên lời, ngược lại,
đó là Boss của nhà cô, cô cứ bao che đấy, vậy thì sao chứ?
Huyền Thiên Ngọc Nữ nhìn dáng vẻ không kìm được giận
dữ của Chúc Tiểu Tiểu, ngẫm nghĩ một hồi rồi không khuyên gì nữa, chỉ nói:
"Ta đến chỗ khách sạn trước, có ma thần muốn nhập thế, sư phụ cũng sắp
xuất quan rồi, chúng ta sau này sẽ có cơ hội gặp mặt nói chuyện". Lúc này
Thôi cục trưởng đã từ trong bệnh viện đi ra, nhìn thấy Huyền Thiên Ngọc Nữ và
Chúc Tiểu Tiểu nói chuyện, nheo mắt lại, sải bước đến chỗ hai người. Huyền
Thiên Ngọc Nữ không hề dừng bước, quay người rời đi, hòa vào sắc nhạt của buổi
sáng sớm, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Bọn A Dũng khi đó có thể cử động được rồi, vội vàng
xông đến xem Chúc Tiểu Tiểu xảy ra chuyện gì không, người phụ nữ đó cổ cổ quái
quái, còn có thể nhẹ nhàng định chú được mấy người bọn họ, rõ ràng pháp thuật
không phải bình thường. Chúc Tiểu Tiểu tinh thần suy sụp, chỉ lắc đầu nói là
người quen, rồi quay trở về xe.
Thôi cục trưởng đưa hồn phách thu lại được cho A Dũng,
cảnh sát Tiểu Mạc cung kính chào hỏi ông, Thôi cục trưởng gật đầu, quay lại
nhìn bóng lưng cô đơn đi về hướng chiếc xe của Tiểu Tiểu, cuối cùng không nói
gì, lái xe rời đi.
Chúc Tiểu Tiểu ngồi một mình trong xe, lại lần nữa gọi
điện cho Nghiêm Lạc, lần này đã thấy có người nói rồi, nhưng lại là một giọng
nữ máy móc rất tiêu chuẩn: "Xin chào, số điện thoại bạn gọi đã tắt
máy".
Chúc Tiểu Tiểu cắn chặt răng, cảm thấy mắt mình vừa
cay vừa đau, cô nhoài người trên vô lăng xe, áp mặt lên cánh tay, cố gắng không
chế cảm xúc. Rốt cuộc Boss xảy ra chuyện gì rồi? Cô rất lo lắng, rất lo lắng.
Bát Bát ở bên cạnh chăm chú nhìn, cũng không dám làm ồn.
A Dũng đi đến gõ gõ vào cửa xe: "Tiểu Tiểu, hồn
của Tiếu Phi tìm thấy rồi, cô đừng buồn nữa. Chúng tôi bây giờ phải quay lại
công ty, Ray bảo cô cũng trở về đó".
Chúc Tiểu Tiểu dụi dụi mắt, mở miệng giọng khàn khàn:
"Tôi ở lại một lát, tý nữa sẽ về".
A Dũng lo lắng nhìn cô: "Cô không sao chứ?".
"Tôi không sao." Chúc Tiểu Tiểu gắng cười:
"Lát nữa tôi sẽ lái xe về, mọi người mau đi trước, Tiếu Phi đang đợi được
đưa vể công ty để dẫn hồn nhập xác đó".
A Dũng gật đầu, đúng là sự việc của Tiếu Phi đang rất
gấp gáp, anh vẫy tay chào Tiểu Tiểu rồi rời đi. Lúc này trời đã sáng rõ, Chúc
Tiểu Tiểu nhìn vầng thái dương rực rỡ trên cao ngẩn ra một lát, đột nhiên gọi
điện thoại cho Ray.
"Ray, Boss không phải là mang theo mấy tổ hàng ma
sư sao, anh có thể liên lạc với bọn họ không, hỏi xem tình hình của Boss thế
nào?" Nếu bên đó còn không có tin tức, cô sẽ gọi ngay cho A La để tìm A
Mặc hỏi.
Ray thầm thở dài nói: "Tiểu Tiểu, tôi đã hỏi qua
rồi, Boss và Tất lão đại đi vào một khu vực mỏ bỏ hoang, bảo những người này ở
bên ngoài bảo vệ, bọn họ cũng không biết tình hình bên trong như thế nào. Cô
đừng lo lắng, có thể họ chỉ đang bận, cô cứ quay về trước đi. Phía khách sạn
bên kia rất phiền phức, có một phụ nữ đưa người đến gây mất trật tự, tôi không
thể nói nhiều với cô nữa, cô cứ yên tâm, Boss không sao đâu".
Chúc Tiểu Tiểu dập máy, lại ngẩn ra một hồi, khu mỏ bỏ
hoang? Cô khởi động xe từ từ lái, ngẫm thấy vẫn nên quay về công ty trước. Ray
nói cũng đúng, Boss bản lĩnh lớn như vậy, anh chắc chắn sẽ không gặp chuyện gì,
hơn nữa còn có A Mặc ở bên cạnh. Chúc Tiểu Tiểu tự an ủi bản thân, cố gắng kiềm
chế những lo lắng trong lòng.
Trong lúc thất thần, quay đầu lại, cô phát hiện ở khu
dân cư cách bệnh viện nửa con đường, có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi
đi ra, anh ta đeo một chiếc ba lô to, cao gầy, tóc hơi dài. Chúc Tiểu Tiểu nhìn
ngoại hình của anh ta, cảm thấy hình như đã gặp ở đâu. Chiếc xe chầm chậm lái
đến, phía trước không xa, đèn vàng chỗ đầu đường lóe lên, chắc cũng sắp tắt
rồi. Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ ra, Mẫn Kỳ!
Trước đó ở công ty khi điều tra tư liệu có nhìn thấy
ảnh của anh ta, tuy người này gầy hơn trên ảnh, nhưng thật sự giống như cùng
một người. Tiểu Tiểu vội vàng dừng xe lại bên đường, quay đầu quan sát, tìm
kiếm bóng dáng của người kia. Anh ta lên một chiếc xe màu xanh, phóng đi như
bay, lướt qua bên cạnh xe của Tiểu Tiểu huýt sáo.
Chúc Tiểu Tiểu thấy vậy vội gọi điện thoại cho Chu
Duệ, nói lại phát hiện của mình, và đem báo cáo hết chủng loại, màu sắc, biển
số của chiếc xe kia. Chu Duệ lập tức điều chỉnh hệ thống tín hiệu của camera
giám sát giao thông, trên đoạn đường mà Chúc Tiểu Tiểu báo tìm thấy chiếc xe
kia, chụp lại hình trong camera, đích xác người đàn ông ngồi ở ghế lái đó tướng
mạo vô cùng giống Mẫn Kỳ.
Chu Duệ nhanh chóng tiến hành sao quét phần mặt rồi
đối chiếu với một tấm ảnh, quả nhiên là anh ta.
"Được, vậy tôi sẽ theo anh ta, có vấn đề gì sẽ
thông báo ngay.” Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy tin tức xác nhận liền phấn chấn trở
lại, có việc để làm luôn tốt hơn là suy nghĩ lung tung.
"Tiểu Tiểu, anh ta đang lái xe hướng về phía
khách sạn Hải Dật Hằng Nhã, có khả năng là muốn đến đó. Tôi đã thông báo cho
Happy rồi, cô phải cẩn thận hơn."
"Ok, hiểu rồi." Chúc Tiểu Tiểu nhân lúc đèn
đỏ, mở GPS ra, lại lần nữa đeo thiết bị liên lạc lên, Ray chuyển tần số của cô
đến tổ đang hành động trong khách sạn, Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng của Smile rồi:
"Các tổ chú ý, lập tức rời khỏi tòa nhà chính, tất cả các tổ viên lùi về
tòa nhà phụ phía đông đợi lệnh, mục tiêu đã chắc chắn, tòa nhà chính lập tức sẽ
được phong tỏa giăng kết giới, tất cả nhân viên di chuyển khỏi đây ngay".
Tiếp sau đó là tiếng của Tư Mã Cần: "Chỗ tôi phát
hiện có một khách hàng của tầng mười vẫn chưa chuyển đi, chúng tôi đang chạy
đến đưa anh ta rời khỏi đó, cần thêm mấy phút nữa".
"Huyền Thiên Ngọc Nữ, cô đợi một chút, bên trong
còn có người, cho chúng tôi thêm mấy phút nữa. Không. Đồ đàn bà chết
tiệt!" Happy cuồng nộ trong thiết bị liên lạc. Rõ ràng Huyền Thiên Ngọc Nữ
đã bắt đầu giăng kết giới phong tỏa.
"Đợi một chút tôi đón được anh ta rồi."
Trong thiết bị liên lạc truyền đến tiếng của Tư Mã Cần, anh chạy cật lực suốt
cả đoạn đường, giọng nói thều thào.
"Tư Mã, không còn kịp nữa, kết giới đã giăng lên
rồi, các anh không thể ra được. Trời, đây là thứ gì chứ?" Trong giọng nói
của Smile lộ rõ vẻ kinh ngạc khiến lòng Chúc Tiểu Tiểu chùng xuống. Xem ra kẻ
nhận tế phẩm bên trong tòa nhà xuất hiện rồi, có thể khiến cho Smile kinh hãi,
tuyệt đối không phải loại yêu ma quỷ quái thông thường.
"Là Hậu Khanh!" Thôi phán quan kinh hãi thốt
lên, đã nhận ra thân phận của ma thần vừa mới xuất thế này.
Hậu Khanh là ma thần thượng cổ, thủy tổ của cương thi,
hắn ta một khi xuất thế, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Happy lớn tiếng nói: "Tư Mã, các cậu chạy xuống
lầu dưới đi, Hậu Khanh đang xông lên trên tầng thượng, bây giờ không có cách
nào đưa các cậu ra khỏi tòa nhà, tìm một nơi an toàn tránh trước đi. Ray, rò
quét tòa nhà chính, tìm một chỗ tà khí yếu để bọn Tư Mã Cần ẩn thân".
Lúc này Chúc Tiểu Tiểu bám theo Mẫn Kỳ đến được cửa
khách sạn, cô nhìn thấy anh ta thần sắc khẩn trương, xuống xe lao về phía tòa
nhà chính của khách sạn.
Chúc Tiểu Tiểu vừa báo cáo vừa đuổi, rất nhanh chóng
bên kia có bốn, năm người chạy đến định vây lấy Mẫn Kỳ. Mẫn Kỳ nhanh chóng xoay
tay niệm chỉ quyết, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, thì đã bị một luồng khí
đánh bật ra ngoài. Bọn họ tiếp tục xông vào, liền bị một bức tường vô hình ngăn
lại.
Trong lòng Mẫn Kỳ có chút sốt ruột, anh ta đến muộn,
bây giờ tòa nhà đã bị phong tỏa, anh ta muốn đi vào thật sự có chút phiền phức,
cũng may mới chỉ là kết giới, thứ này ắt không ngăn được anh ta.
Phàm là phong ấn kết giới, tất sẽ có huyệt điểm, anh
ta là người giỏi về cái này nhất trên đời. Kết giới phong ấn của tòa nhà vô
cùng tề chỉnh, nhưng anh ta chỉ nhìn một cái đã thấy ngay vị trí huyệt điểm.
Mẫn Kỳ ở bên cạnh bày ra kết giới phòng thân, bắt đầu vẽ bùa chu sa phá phong
ấn.
Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, lúc này lại có một
đường kiếm tấn công đến, Mẫn Kỳ nghiêng người liên tiếp lùi mấy bước, duỗi tay
ra tóm lấy cổ tay của người tấn công đến, lại là cô gái trong lúc nửa đêm ở
bệnh viện phá hết tất cả kết giới của anh ta.
Chúc Tiểu Tiểu bị anh ta tóm lấy cổ tay phải, thế tấn
công vẫn không ngừng lại, cô thả lỏng tay, để Tiểu Phấn Hồng rơi xuống tay
trái, tay trái xoay một cái, lưỡi kiếm sắc bén lại đột nhiên dài ra hai tấc,
đâm vào phần bụng của Mẫn Kỳ. Lúc này Mẫn Kỳ không thể không buông cô ra, nhanh
chóng lùi về phía sau.
"Từ khi nào trong giới hàng ma lại mọc ra nha đầu
như cô đây?" Mẫn Kỳ thật sự chưa từng biết tới một hàng ma sư nào có bản
lĩnh về kết giới hơn những người thuộc Mẫn gia anh ta.
Chúc Tiểu Tiểu không nói gì, vùi đầu tấn công tiếp.
Ngoài kết giới của Mẫn Kỳ, mấy người đang vẽ bùa giơ rìu có ý muốn phá. Mẫn Kỳ
nheo mắt lại, dưới tình thế cấp bách ra tay độc ác, nghiêng người tránh một đòn
tấn công của Chúc Tiểu Tiểu sau đó một dao chém lên cánh tay của cô. Chúc Tiểu
Tiểu đau đớn kêu lên một tiếng, không nắm chắc được Tiểu Phấn Hồng nữa, vũ khí
"choang cạch" rơi xuống đất Mẫn Kỳ quay người tung chân một cái hung
mãnh, Chúc Tiểu Tiểu bị đá bay ra xa ngoài kết giới.
Tiểu Tiểu ôm lấy bụng, nằm cuộn lại trên mặt đất rất
lâu không động đậy. Mẫn Kỳ không để ý đến cô, nhanh chóng vẽ nốt bùa, hai lòng
bàn tay chập vào nhau lẩm nhẩm đọc, tiếp đó toàn thân sáng lên, đi vào trong
kết giới do Huyền Thiên Ngọc Nữ giăng.
Trên đỉnh của tòa nhà, Huyền Thiên Ngọc Nữ và năm vị
đệ tử của Huyền Thiên phái, còn có cả Thôi cục trưởng dẫn đầu các phán quan,
cùng Happy, Smile, mọi người đang đối mặt với một mớ tóc màu đen càng lúc càng
dài, ác chiến trong làn khói dày đặc.
''Mọi người cẩn thận, ma thần Hậu Khanh này được sinh
tế gọi tỉnh, lúc này huyết lực không đủ, cần phải hút nhiều máu tươi, nhất định
không thể để hắn ta thoát ra khỏi kết giới." Huyền Thiên Ngọc Nữ vừa nói
xong lời này, liền cảm thấy kết giới của mình bị người nào đó dùng bùa chú phá.
Cô ta vung kiếm chém đứt một bó tóc của Hậu Khanh đang cuốn đến, chỗ tóc đó giống
như có sinh mệnh vậy, lại nhanh chóng dài ra, cuốn lấy.
Thôi phán quan giơ côn khua, cuộn đám tóc đen lại, lớn
tiếng hét: "Mau phong kết giới". Đến ông cũng cảm thấy được kết giới
bị phá một lỗ rồi, Hậu Khanh này không thể nào không phát giác ra.
Quả nhiên Hậu Khanh toàn thân căng cứng, dùng lực gạt
hết đám người tấn công ra, thân thể phình lên giống như muốn nổ tung, khói đen
dày đặc từ từ lan ra. Hậu Khanh này là ma vật thượng cổ, thủy tổ của cương thi,
lấy máu để sống, hút hồn dưỡng linh, còn có thuật phân thân, có thể biến hóa ra
nhiều thân thể, khó phân thật giả.
Đến lúc này cơ thể hắn ta trương căng lên, tiếp đó là
có ý phân thân, hắn ta tốc độ cực nhanh, một khi phân thân trốn ra, sợ là càng
khó bắt về hơn. Happy và Smile vung hai sợi tỏa liên1 Tiểu
Hắc và Tiểu Bạch ra, kết thành lưới dày đặc vây kín lấy Hậu Khanh. Lần này
Huyền Thiên Ngọc Nữ tranh thủ thời gian nhanh chóng niệm chú, lập lại kết giới,
lại lần nữa phong ấn chết tòa nhà.
1 Sợi
tỏa liên: Sợi xích.
Mọi người tất cả xông lên, cùng tấn công Hậu Khanh.
Hậu Khanh này vừa mới thức tỉnh, năng lượng chưa hoàn toàn khôi phục, cần phải
nhân cơ hội tiêu diệt hắn ta. Nếu không, một khi hắn ta lại hấp thu được thần
lực, thì không phải là cục diện mấy người bọn họ có thể xử lý được.
Nhưng Hậu Khanh trước mắt cũng đã đủ lớn mạnh rồi, Vô
Thường tỏa liên căn bản không giữ được hắn ta, chỉ nghe thấy "phựt"
một tiếng, tỏa liên đứt thành vô số đoạn, Happy và Smile bị đẩy bay ra ngoài
mấy mét, "ộc" một tiếng nôn ra máu. Máu tươi kích thích Hậu Khanh,
con mắt đỏ như máu của hắn ta sáng lên, móng vuốt giống như xương khô duỗi ra,
nhào về phía Happy và Smile.
Thôi phán quan kinh hãi, đưa ngang cây côn ra ngăn
chặn móng vuốt của hắn ta, Lý phán quan, Vũ phán quan chạy đến, dùng Phán Yêu
chú tấn công tới trước ngực Hậu Khanh. Nhưng chưởng chú cứ như đánh lên một bức
tường vô hình, năng lượng bị hóa giải không còn tung tích. Huyền Thiên Ngọc Nữ
vốn muốn nhân cơ hội rút kiếm đâm vào sau gáy của Hậu Khanh, yềt hầu mới là chỗ
cửa mệnh của hắn ta. Nhưng lúc này, lưỡi kiếm cũng như đâm trúng một bức tường
vô hình, cong lại, bật ngược ra sau.
Hậu Khanh chẳng biết có phải do mất kiên nhẫn, hay do
ngửi thấy mùi vị của máu người, hắn ta "soạt" một cái, hóa thành năm
thân thể, cuộn một làn khói nồng xuyên xuống dưới lầu.
Ở trên đỉnh của tòa nhà, chúng thần và ma vật đánh
nhau nước sôi lửa bỏng, còn các hàng ma sư bên này lại gặp phải một cục diện
căng thẳng khác.
Chúc Tiểu Tiểu bị Mẫn Kỳ đá ngã xuống đất, sau khi
được người ta đỡ dậy chỉ cảm thấy bụng đau như lửa đốt, nóng rực. Trong thiết
bị liên lạc truyền đến giọng của Ray, báo cáo thông qua máy giám sát của khách
sạn đã tìm thấy hành tung của Mẫn Kỳ. Hắn ta đi thang máy lên thẳng đỉnh của
tòa nhà ba mươi tầng. Tư Mã Cần nghe thấy tin tức, bảo hai hàng ma sư còn lại
đưa người khách kia đi ẩn nấp, còn mình thì chạy lên trên đỉnh tòa nhà.
Chúc Tiểu Tiểu chậm lại một chút, cảm thấy không còn
đau nữa, cũng hỏa tốc xông vào trong khách sạn. Kết giới của Huyền Thiên Ngọc
Nữ quả nhiên cũng không ngăn cản được cô, cô nhẹ nhàng chạy vào bên trong tòa
nhà.
Lúc này Mẫn Kỳ đã lên đến đỉnh, mở ba lô sau lưng, lấy
ra một chiếc hộp gỗ, bên trong đặt bốn quả cầu tròn màu đỏ máu, đây là huyết
chú đan, là Linh vật quan trọng để Hậu Khanh hoàn toàn khôi phục năng lượng,
phá vòng vây xuất thế, cũng là cống phẩm có thể giúp Hậu Khanh nguyện ý làm
việc cho anh ta. Cổ thư có viết, người hiến huyết chú đan, cũng là người hiệu
lệnh ma tính Hậu Khanh.
Mẫn Kỳ giơ cao chiếc hộp lên đỉnh đầu, đợi một lúc,
nhìn thấy trong lối đi của tòa nhà bắt đầu có khói đen tản ra, không kìm được
liền cười. Tuy quá trình này có chút khó khăn, còn gặp phải khá nhiều phiền
phức, nhưng chẳng bao lâu nữa mọi thứ đều sẽ có kết quả. Hậu Khanh một khi khôi
phục được năng lượng, những người cản đường linh tinh vớ vẩn này sẽ chẳng còn
là vấn đề.
Khói đen càng lúc càng dày hơn, một cặp mắt màu đỏ máu
đang xuất hiện thấp thoáng trong đám khói mờ.
Bình luận
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1