“Heo Con, ngày
mai cậu chớ có ra ngoài nhé.”
“Vì sao?”
“Ngày mai là rằm tháng Bảy âm lịch, âm khí thịnh,
không nên ra ngoài.”
Âm khí thịnh, không nên ra ngoài?
Cổ ngữ cũng lôi ra dùng rồi, hóa ra âm lịch kết hợp
thêm một chút khí chất cổ điển liền lộ rõ vẻ nguy hiểm nhỉ.
“A La à, cậu mê tín quá đó.” Chúc Tiểu Tiểu biệt danh
là “Heo Con” cắn chiếc thìa nhỏ, tỏ vẻ rất không đồng ý. Mùi vị thơm ngon của
ly kem khiến cô vui vẻ đến mức híp cả mắt lại, tiện miệng hỏi: “Vậy tại sao rằm
tháng Bảy các năm trước đều không có chuyện gì xảy ra?”.
“Năm nay không giống.”
“Vì sao lại không giống?” Tiểu Tiểu luôn luôn có rất
nhiều câu hỏi.
Tề Nghiên La gõ gõ bộ móng tay được tô vẽ cẩn thận đẹp
đẽ của mình lên bàn, có chút không nhẫn nại: “Từ đâu ra mà lại lắm ‘vì sao’ như
vậy, mình nói với cậu chuyện này đương nhiên là có lý do, cậu cứ nghe mình là
được rồi”.
Tiểu Tiểu đã quá quen với tính cách mạnh mẽ nóng nảy
của người bạn tốt này nên cũng chẳng buồn so đo nữa, cô lại đút một miếng kem
vào miệng, cười hi hi rồi xua xua tay nói: “Chuyện không biết đương nhiên là
phải hỏi rồi, khát vọng kiến thức là yếu tố quan trọng thúc đẩy nhân loại chúng
ta phát triển đi về phía trước mà”.
“Nói bậy!”, Tề Nghiên La hừ một tiếng, đẩy cốc kem của
mình tới trước mặt Tiểu Tiểu, nhìn cô mặt mày hớn hở, không chút khách khí nhận
lấy, không kìm được bèn dội cho cô một gáo nước lạnh: “Cậu đã khát khao kiến
thức như vậy, vì sao không bước một bước lớn về phía trước, tìm được một công
việc thật tốt, làm một người thành công trong lĩnh vực của mình?”.
“Ai da, câu này làm tổn thương người khác quá đấy. A
La, khi cậu nói có thể bớt nhẫn tâm đi một chút được không?” Tiểu Tiểu vừa ăn
một miếng lớn, vừa làm bộ đáng thương.
Xin việc không thuận lợi vẫn luôn là điều khiến Tiểu
Tiểu phải đau lòng. Cô và A La là bạn cùng lớp, đều là sinh viên đại học mới
tốt nghiệp năm nay. Những bạn học khác đều đã có việc làm rồi. A La thì càng
chẳng phải nói, khi mới là sinh viên năm hai đã có công ty đến mời làm việc.
Chỉ có Chúc Tiểu Tiểu từ khi rời khỏi ghế nhà trường tới nay cũng đã mấy tháng
rồi mà vẫn chưa tìm được việc. Chuyện này quả thực khiến cho cô vô cùng sốt
ruột.
Chúc Tiểu Tiểu có khuôn mặt rất trẻ con, cặp mắt tròn
tròn, khuôn mặt bầu bĩnh, cái miệng xinh xắn, hồi còn nhỏ ai gặp cũng đều khen
cô đáng yêu. Nhưng khi lớn lên vẻ ngoài như thế này lại trở thành một thứ phiền
phức. Khuôn mặt trẻ con của cô, chẳng công ty nào muốn nhận cả. Không đủ chín
chắn, già dặn thì chẳng nói làm gì, nhưng có công ty còn nói, trông cô chẳng có
chút tố chất chuyên nghiệp nào cả.
Tố chất chuyên nghiệp lẽ nào chỉ dùng để nhìn? Tiểu
Tiểu rất không phục. Sớm biết sẽ thế này, lúc đầu cô đã đi học để làm cô giáo
mầm non. Sau khi tốt nghiệp, làm một cô nuôi dạy trẻ, chắc chắn không có ai chê
bộ dạng của cô đã lớn rồi mà trông vẫn trẻ con nữa. Nhưng trên thực tế, từ khi
Tiểu Tiểu còn nhỏ, lý tưởng của cô chính là trở thành một cảnh sát trừ bạo an
dân, cho nên cô rất có hứng thú với Taekwondo. Tuy nhiên, việc phải tiêu tốn
một khoản tiền để cho cô vận động chân tay, rèn luyện sức khỏe thì bố mẹ rất
ủng hộ, còn chuyện cô muốn làm cảnh sát thì họ tuyệt đối không đồng ý. Nhưng
nói đi cũng phải nói lại, với hình thức này của cô, thật sự không biết cục cảnh
sát có thể tiếp nhận nổi hay không?
Dù gì, hiện thực tàn khốc chính là: Hôm nay Tiểu Tiểu
đi phỏng vấn lại thất bại. Thế là cô tìm A La ra ngoài ăn kem, nói chuyện để an
ủi một chút tấm lòng dốc sức thực hiện chí hướng chưa thành mà lại phải chịu sự
đả kích sâu sắc của cô. Thật không ngờ A La lại nắm lấy cơ hội này để truyền bá
“đại đạo lý” ngày mai không được ra khỏi cửa.
“Đừng giả vờ đáng thương nữa, trên sự kiện tìm việc
thất bại này, cậu chẳng phải đã sớm luyện được ‘Kim cương tâm’ rồi sao?” A La
trong chốc lát nhìn thấu cô.
“Cái gì mà ‘Kim cương tâm’, mình chỉ có thể che giấu
để sự đau lòng bớt rõ ràng hơn mà thôi.” Tiểu Tiểu nói đầy lý lẽ, sau đó lại
khó kìm nén được lòng hiếu kỳ, truy vấn: “A La, cậu nói cho mình đi mà, vì sao
rằm tháng Bảy năm nay lại khác?”.
“Năm nay vừa hay còn là thứ Sáu, ngày mười ba tháng
Tám.”
Đáp án này khiến Tiểu Tiểu mắc nghẹn miếng kem trong
cổ họng, rất lâu sau mới nuốt xuống được. “A La, cậu là một cô gái thời hiện
đại, một đại mỹ nữ thế hệ mới, nói ra những điều mê tín đã khiến mình tiêu tan
ảo mộng về cậu rồi, giờ lại còn lôi cả mấy thứ Trung Tây kết hợp ra nữa, cậu
rốt cuộc là tin kiểu Trung Quốc hay kiểu phương Tây?”
Tề Nghiên La đích xác là một đại mỹ nữ, mái tóc xoăn
của cô dài chấm eo, ngũ quan xinh xắn, cơ thể gợi cảm, hoạt bát, xinh tươi,
chiều cao một mét bảy mươi ba, đôi hoa tai to sáng loáng, móng tay được vẽ
duyên dáng dịu dàng, nhìn thế nào cũng thấy giống như những cô gái xinh đẹp,
thời thượng bước ra từ tạp chí. Từ miệng của một cô gái trẻ thời thượng như thế
này mà lại nói ra toàn những lời mê tín, bảo mình không được ra ngoài, đương
nhiên khiến cho Chúc Tiểu Tiểu vô cùng kinh ngạc.
Nhưng Tề Nghiên La lại tiêu cực đáp: “Cậu cũng
nói rồi đó, Trung Tây kết hợp, uy lực càng lớn, vẫn nên cẩn thận thì hơn”. Cô
nói xong, lại bổ sung thêm một câu: “Đặc biệt là cậu đấy, Heo Con!”.
Trong đầu Tiểu Tiểu lập tức hiện lên cảnh tượng Thượng
đế và Phật tổ ngồi họp trong một đại hội bàn tròn, sôi nổi thương lượng rồi
chuẩn bị mời cô tham gia, bất giác bật cười thật lớn.
Tề Nghiên La không cần nghĩ cũng biết cái đầu ngốc
nghếch trước mặt lại bắt đầu nghĩ vớ vẩn rồi, cô đưa tay ra véo cái má tròn
căng hồng mịn màng của Tiểu Tiểu: “Mình không phải đang đùa đâu”, cậu rốt cuộc
có nghe lọt tai hay không hả?
“Ai da, đau đó đau đó!” Chúc Tiểu Tiểu ôm mặt: “Mình
có nói gì đâu, sao lại véo mình chứ. Ngày mai mình còn phải đi phỏng vấn, không
ra khỏi cửa làm sao mà được?”.
A La trừng mắt nhìn Tiểu Tiểu, ngữ khí rất nguy hiểm:
“Là đơn vị quan trọng nào đợi cậu đến phỏng vấn vậy?”.
“Xí…” Tiểu tiểu do dự một chút, vẫn mặt dày nói: “Là
Công ty Thiết bị y tế gia đình đang tuyển nhân viên bán hàng…”.
Tiểu Tiểu vẫn còn chưa nói xong, nữ vương A La đanh đá
đã bắt đầu phát hỏa: “Cậu có tiền đồ hay không vậy? Muốn làm việc đến phát điên
rồi? Cậu đâu có thiếu tiền, lại là người có trình độ, loại công việc nhân viên
bán hàng này có thích hợp để cậu làm không? Có xứng với chuyên ngành của cậu
không? Xin cậu đó, đừng có nhắm mắt làm bừa như vậy nữa?”.
“Mình đâu có nhắm mắt làm bừa, hơn nữa nghề nghiệp
cũng không phân sang hèn…”. Biện giải của Tiểu Tiểu càng lúc càng yếu ớt trước
cái trừng mắt của A La, cuối cùng nửa câu còn lại cô đành chuyển hướng một cách
cứng ngắc: “Nghề nghiệp không phân sang hèn…, ngày mai mình tuyệt đối sẽ không
ra ngoài!”.
“Vậy còn tạm được.” A La miễn cưỡng coi như hài lòng,
cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm.
“Nhưng ngày mai trên đường đông người lắm, đi làm, đi
học, dạo phố… chỗ nào mà chẳng có người, sợ gì chứ?” Tiểu Tiểu vẫn chưa chịu
khuất phục.
“Cậu làm sao biết được trong đám đông đó sẽ không có
ai bị ma quỷ lôi đi? Hơn nữa còn là âm thầm lặng lẽ!” Khi A La nói câu này mặt
không có biểu cảm gì, còn Tiểu Tiểu lại sợ đến mức nổi cả da gà.
Ngày mai, thực sự xấu vậy sao?
Chúc Tiểu Tiểu vừa đủng đỉnh đi về hướng nhà mình, vừa
trầm tư suy nghĩ vấn đề này.
Những sự việc cổ quái trên thế giới thực sự là có
không ít, nhưng chọn ngày không ra khỏi cửa có phải là hơi thái quá không? Cô
không ngờ rằng A La hóa ra lại mê tín đến thế, những lời đó nói ra còn rất mạch
lạc rõ ràng. Hơn nữa, vì sao lại phải nhấn mạnh, nói cô là đối tượng đặc biệt,
càng phải chú ý chứ?
Điều đó khiến Tiểu Tiểu nhớ tới một bà xem bói từng
gặp trên con phố này. Bà ấy kéo chặt lấy tay của cô, nói cái gì mà chưa từng
gặp qua người số tốt như thế, mệnh khổ như thế. Lúc đó Tiểu Tiểu mù mờ không
hiểu, đã là số tốt thì sao còn khổ? Nhưng cô hiếu kỳ vừa muốn hỏi, bà đó lại
nói cái gì mà thiên cơ bất khả lộ, cuối cùng còn bỏ đi mất như chạy trốn vậy.
Thật là rất kỳ quái!
Tiểu Tiểu lắc lắc đầu, lúc ngẩng lên, vừa hay nhìn
thấy biển hiệu lớn của “Waiting”, cửa tiệm này cũng rất kỳ lạ!
Nằm trong phần đất trung tâm của khu thương mại phồn
hoa, Waiting còn chiếm vị trí cực đẹp chính ở đầu đường. Toàn bộ không gian
trong tiệm được bài trí, trang hoàng hết sức hoa lệ. Cửa kính sát đất siêu lớn,
rèm lụa đỏ tươi vừa kiều diễm lại vừa ấm áp. Nơi nơi bày biện những đồ vật tinh
xảo, những loài thực vật đẹp đẽ tươi mới. Ghế sofa trong cửa tiệm cũng thuộc
vào hàng cực phẩm. Tất cả mọi thứ đều vô cùng thanh lịch, thời trang, lại có
phẩm vị khiến cửa tiệm toát lên một phong cách hiện đại xa hoa tương đối hút
mắt trong cái con phố phồn hoa này.
Chỉ có điều, tất cả các cửa tiệm khác đều người vào
người ra tấp lập, duy nhất mỗi tiệm Waiting này, đến một bóng khách hàng cũng
chẳng thấy.
Tiểu Tiểu thực sự vô cùng thích cái tên của cửa tiệm.
“Waiting”, từ này mang đến cho cô những tưởng tượng cực kỳ lãng mạn, cảm giác
như người thiết kế ra cửa tiệm này chính là một người đàn ông nặng tình, đang
chờ người mình yêu quay trở về.
Nhưng từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều không tìm hiểu rõ
được cửa tiệm này rốt cuộc là bán thứ đồ gì, cũng chưa từng nghĩ qua việc muốn
đi vào bên trong xem xét. Cửa tiệm này dường như sinh ra đã mang một vẻ lạnh
lẽo, cách người ta đến cả hơn nghìn dặm. Được rồi, cái vẻ lạnh lẽo đó thực ra
chỉ là tưởng tượng của riêng Tiểu Tiểu, nhưng mà cửa tiệm làm ăn không tốt, có
thể vì nguyên nhân đó cũng nên.
Chúc Tiểu Tiểu sống ở tiểu khu Phúc Hinh Viên cách đây
hai con phố, cho nên thường đi qua cửa tiệm Waiting này. Trông nom cửa tiệm là
một cô gái rất mực đoan trang thanh tú. Cô thường búi tóc, mặc áo dài, phong
cách rất Trung Hoa. Có mấy lần ánh mắt cô ấy đã lướt qua, đánh giá Chúc Tiểu
Tiểu, còn khe khẽ mỉm cười với cô một cái. Trong tiệm thỉnh thoảng xuất hiện
một người đàn ông lạnh lùng rất đẹp trai, mái tóc ngắn, bờ vai rộng rãi, đôi mắt
sáng trong, sống mũi thẳng, đến cặp môi cũng rất đẹp, toàn thân gọn gàng, lại
vô cùng khí chất.
Tiểu Tiểu không thể không thừa nhận, anh chàng đẹp
trai đó chính là nguyên nhân khiến mỗi lần cô đi qua đều nhìn vào trong cửa
tiệm này. Đương nhiên, những anh chàng đẹp trai thì chỉ có thể đứng ở xa mà
nhìn, đạo lý này cô biết. Trong tiêu chuẩn chọn bạn đời của cô, đẹp trai không
được xếp thứ hạng cao. Dáng vẻ ưa nhìn dịu dàng, biết quan tâm chăm sóc chu
đáo, có ý chí vươn lên mới là hình mẫu lý tưởng của cô.
Giống như là… giống như là Âu Dương Tĩnh.
Cái bệnh nghĩ ngợi lung tung của Tiểu Tiểu lại tái
phát rồi. Cô đang đứng ngây ra trước cửa Waiting, đột nhiên nghe thấy phía sau
có tiếng một phụ nữ hét lớn: “Đứng lại, không được chạy, khốn nạn, anh đứng lại
cho em… Giữ anh ta lại, mau giữ anh ta lại, anh ta… Đừng có chạy, có giỏi thì
đứng lại…”.
Bắt cướp! Ý nghĩ này khiến Tiểu Tiểu giật thót mình.
Cô quay người lại nhìn, một nam thanh nhiên tóc nhuộm
vàng đang gắng sức bỏ chạy, lao về phía cô, đằng sau là một cô gái trẻ nước mắt
đầm đìa, vừa lớn tiếng gào thét vừa chật vật đuổi theo.
Lòng chính nghĩa của Tiểu Tiểu bỗng nhiên hoạt bát hẳn
lên, cô chỉ tay, hét lên với tên con trai tóc vàng: “Không được chạy, đứng lại
ngay!”.
Tên con trai tóc vàng kia nhìn lướt cô một cái, chẳng
thèm để ý, cứ tiếp tục chạy về phía trước. Tiếng hét đáng thương của cô gái
đang đuổi phía sau vẫn còn vang tới: “Anh đừng chạy, đứng lại…”.
Tình cảnh này khiến Tiểu Tiểu bắt đầu bị kích thích từ
tận trong tim, cô nhân lúc người thanh niên kia chạy ngang qua mình, đạp một
cái về phía hắn ta.
Thanh niên tóc vàng kia đương nhiên không ngờ rằng có
người sẽ động thủ, hắn ta “á” lên một tiếng thảm thiết, bị đạp ngã xuống đất.
Như thế này không thể được, hắn ta nhảy bật dậy, chỉ vào Tiểu Tiểu chửi: “Khốn
kiếp, dám đánh ông đây!”. Một tràng câu nói thô tục tuôn ra, hắn ta vừa chửi
rủa vừa khua nắm đấm muốn đánh Tiểu Tiểu.
“Còn dám đánh con gái!”, Tiểu Tiểu bị chửi đã thấy hơi
bực mình, hắn lại còn muốn động thủ khiến cô càng tức giận hơn. Cô chuyển chân,
nghiêng người, nhanh chóng giữ chặt và vặn cánh tay gã thanh niên tóc vàng,
dùng lực ấn vào phần cơ mềm trên cánh tay, nâng đầu gối lên thúc mạnh vào tay
hắn. Hắn ta kêu “ối” một tiếng thảm thiết. Tiểu Tiểu liền một mạch, chống lưng,
hạ vai, dồn lực mạnh vào vùng eo, hai tay thuận theo lực đạo vung ra, miệng la
lớn một tiếng, lướt qua vai một đường đẹp đẽ, đem tên kia quật mạnh xuống đất.
Dáng người Chúc Tiểu Tiểu không cao, nhưng động tác
nhanh gọn, thân hình thanh thoát, thu hút không ít người vây lại xem. Nhưng
người xem náo nhiệt không ít, mà người đứng ra giúp đỡ lại chẳng có một ai. Lúc
này cô gái trẻ đuổi theo phía sau cuối cùng cũng chạy tới nơi. Cô ta xông đến
chỗ người thanh niên tóc vàng, lấy chiếc túi xách trên tay ra sức đập mạnh lên
người hắn.
Tiểu Tiểu hỏi: “Hắn cướp đồ gì của cô, cần báo cảnh
sát không?”.
Lời của cô còn chưa nói xong, lại thấy cô gái kia tóm
lấy cổ áo của người thanh niên tóc vàng, hung dữ lớn tiếng quát: “Anh nói đi,
rốt cuộc anh có yêu em không?”.
Yêu, không yêu?
Tiểu Tiểu ngẩn ra. Làm cái gì vậy chứ, không phải là
đánh cướp sao?
Tiểu Tiểu quay đầu nhìn xung quanh, những người có mặt
đều kinh ngạc như cô, xem ra cô thực sự không nghe nhầm.
Lúc này, cô gái có bề ngoài nhã nhặn kia sau khi đưa
ra câu hỏi còn chẳng thèm đợi đáp án, lại kéo đầu người thanh niên tóc vàng
xuống, cưỡng hôn ngay giữa phố. Cằm Tiểu Tiểu suýt chút nữa thì rớt xuống đất,
ngẩn tò te nhìn người ta hôn nhau xong, ngốc nghếch nói một câu: “Đúng là gặp
quỷ thật rồi”.
Cô gái kia nghe thấy giọng nói, quay đầu nhìn một cái,
phát hiện mình đã diễn kịch miễn phí, ngữ khí không vui vẻ, lớn tiếng với đám
người vây quanh: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy người ta yêu đương sao?”.
Người xem xung quanh bịt miệng lại, cố nhịn cười, lặng
lẽ rời đi.
Tiểu Tiểu cũng muốn đi, không ngờ rằng cô gái kia lại
quay sang mắng chửi cô: “Còn cả cô nữa, cô làm sao vậy? Cô bị bệnh hả! Dựa vào
cái gì mà đánh người ta chứ?”.
“Tôi?”, Tiểu Tiểu giơ ngón tay chỉ vào mình, ấp úng
hồi lâu, rồi lại quay tay chỉ vào cô gái kia: “Sao cô không tự đi nói bản thân
cô, hét loạn lên cái gì, còn cả anh ta…”. Ngón tay đổi hướng, chỉ vào người
thanh niên tóc vàng: “Anh ta lại còn dám đánh con gái, cô mở mắt ra mà nhìn,
chưa biết chừng anh ta còn có khuynh hướng bạo lực…”.
“Cô mới có khuynh hướng bạo lực đó!” Người thanh niên
tóc vàng và cô gái kia đồng thanh chửi, chửi xong còn quay lại nhìn nhau. Cô
gái kia dường như rất vui mừng vì sự ăn ý giữa bọn họ, nhào đến hôn người thanh
niên tóc vàng cái nữa, sau đó hai người lại thân thân thiết thiết nắm tay nhau
đi tiếp.
Tiểu Tiểu đứng đơ ra nhìn bóng hai người kia, qua một
lúc lâu mới có phản ứng trở lại, tức đến mức phải đứng giậm chân tại chỗ, nhe
nanh múa vuốt: “Chúc Tiểu Tiểu, mày là đồ con heo, thực là đồ con heo, heo
ngốc!”. Cô thật là ăn no nhàn rỗi, đi quản chuyện vớ vẩn rồi.
Cô đang tự phát tiết với chính mình, khóe mắt lại
thoáng thấy có động tĩnh. Quay đầu lại nhìn, thì ra người đàn ông lạnh lùng đẹp
trai trong tiệm Waiting đang đứng phía sau cửa kính nhìn cô, ánh mắt kia rõ
ràng hiện lên ý cười.
Gò má Tiểu Tiểu ửng hồng trong thoáng chốc, có trời
mới biết người này đã ở đó nhìn cô bao lâu rồi. Lẽ nào anh ta đã thấy toàn bộ
chuyện xấu hổ cô vừa làm?
Tiểu Tiểu gắng sức nhìn chòng chọc vào anh ta, nhìn
cho tới khi người đàn ông đó phải ngại mà rút lui, không dám nhìn cô nữa. Kết
quả, ánh mắt của cô đến một chút sức sát thương cũng không có, người đàn ông
lạnh lùng kia không những không quay đi, trái lại còn nhếch môi lên, lộ ra một
nụ cười.
Nụ cười này trong chốc lát đã đánh bại Tiểu Tiểu, cô
đỏ bừng mặt, quay đầu bỏ chạy, chỉ hận không thể đem cái sức mạnh khủng khiếp
như khi hút hết bay một hộp sữa để làm cho mình biến mất ngay lập tức.
Ôi ôi! Thực sự là mất mặt quá!
Tiểu Tiểu chạy cả đoạn đường về nhà, rửa mặt mũi sạch
sẽ, nhưng vẫn không rửa hết được cái cảm giác nóng rực đang cháy trên khuôn
mặt. Hôm nay thật là một ngày xui xẻo, cô thở dài, sau đó lăn lên giường nằm im
như chết. Cô vừa đi phỏng vấn thất bại, trên đường về lại gặp chuyện dở hơi,
còn bị người ta cười. Nhưng điểm quan trọng nhất trong những điểm quan trọng đó
là, người cười cô kia, lại chính là anh chàng siêu đẹp trai, siêu đẹp trai!
Đúng rồi, còn có lời cảnh cáo của A La nữa, ngày mai
không được ra khỏi cửa.
Nhưng mà không ra khỏi cửa thì phải làm thế nào? Ngày
mai cô vẫn muốn tiếp tục đi phỏng vấn. Tuy công việc đó cô hoàn toàn không hứng
thú, cũng không cảm thấy có tiền đồ gì, nhưng cô thực sự rất muốn có một công
việc để tự nuôi sống bản thân và để cho hai vị phụ mẫu đang dự định nuôi dưỡng
cô cả đời biết rằng cô không phải là đồ vô dụng. Thế nhưng xin việc đã lâu như
vậy mà đến cái mép của chiếc bàn làm việc, cô cũng vẫn chưa sờ được vào. Tiểu
Tiểu nằm trằn trọc trên giường, ôm gối kêu khóc, lẽ nào Trời thực sự ghen tỵ
với khuôn mặt búp bê của mình?
Tiểu Tiểu lăn lộn mệt rồi, nằm dang chân dang tay như
một chữ “Đại”[1] trên
giường, đưa ra một quyết định vô cùng chí khí. Ngày mai không ra khỏi cửa thì
không ra khỏi cửa, dù gì nhất định sẽ có công việc còn tốt hơn ở phía trước đợi
cô.
Nhưng mà, ngày mai thực sự không bình thường như vậy
sao?
[1] Chữ “Đại”: 大.
Bình luận
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1