chương 13/ 51

Ray lập tức mở loa ngoài điện thoại, sau đó xông vào phòng điều khiển ra hiệu tay với Thẩm Thanh cùng trực ban, đồng thời nói với Tiểu Tiểu: "Cô đừng căng thẳng, xin nói cho tôi địa chỉ và tình hình cụ thể ở chỗ các cô bây giờ, chúng tôi lập tức phái người đến".

Tiểu Tiểu định thần lại, nói ra hết những sự việc xảy ra và địa chỉ tòa nhà, khu vực xung quanh. Ray rất nhanh nhẹn, tìm ngay được danh sách nhân viên của công ty, chọn ra những tổ hàng ma sư có thể điều động và tư liệu của hàng ma sư cấp một, khoanh tròn vào hai tổ rồi chuyển cho Thẩm Thanh. Sau đó lại tìm bản đồ vị trí của tòa nhà kia trong máy tính, truyền qua mạng nội bộ cho nhân viên thao tác máy tính. Nhân viên thao tác tiếp nhận, tiếp tục tìm trong kho số liệu, chọn ra bản đồ kết cấu của tòa nhà và bản đồ kết cấu của khu vực xungquanh.

Thẩm Thanh ấn chuông cảnh báo trong công ty, dùng thiết bị phát thanh thông báo: "Xin chú ý, tiểu đội tổ 52, tổ 83 tập họp! Cao Lôi, Tư Mã tập hợp! Sự kiện ác linh ở tòa nhà văn phòng cho thuê, có súng, tình hình khác không rõ. Đã có hàng ma sư vào trong, tình hình không rõ, đợi cứu viện. Lập lại, tiểu đội tổ 52, tổ 83 tập họp! Cao Lôi, Tư Mã tập họp! Sự kiện ác linh ở tòa nhà văn phòng cho thuê, có súng, tình hình khác không rõ...".

Một liên lạc viên giám sát khác gọi điện thoại thông báo cho bên cảnh sát kết hợp với người và tư liệu của bên cảnh sát cùng hành động.

Thẩm Thanh tập hợp người hoàn tất, mang theo máy tính, gật đầu với Ray, đeo túi thiết bị của mình lên rồi lập tức xuất phát Ray nói vói Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, chúng tôi phái đi hai tổ hàng ma sư, bọn họ đã xuất phát. Chỉ huy hành động tại hiện trường là Tư Mã Cần. Tôi đã kết nối điện thoại của cô với thiết bị thông tin cúa nhân viên đi làm nhiệm vụ, lời cô nói bây giờ bọn họ đều có thể nghe thấy".

Tiểu Tiếu hiểu ý của anh, lập tức đem tình hình nói lại một lượt: "Tôi chỉ phát hiện có một con ác linh, những con khác thì không biết. Tình hình trước đó của công ty này vẫn rất bình thường, tôi ở trong đó hai mươi phút, cũng không thấy có gì bất thường cả. Cho đến lúc phỏng vấn xong, chỉchưa đầy mấy phút, Giám đốc Thôi vừa phỏng vấn tôi đã biến thành ác linh. Ông ta bước qua sau lưng tôi, đi thẳng vào phòng làm việc chủ tịch. Lúc đó tôi muốn gọi điện thoại, phát hiện trong tầng đó không có tín hiệu, liền chạy xuống dưới, chạy đến tầng năm mới có tín hiệu. Sau đó Thư Đồng đeo cái kính có thể nhìn thấy hồn thể kia lên rồi đi vào bên trong. Côấy nói giả làm người đến xin việc lẻn vào trong tìm hiểu tình hình trước, nếu như có vấn đề gì sẽ lập tức rút lui. Nhưng cô ấy vào đó chưa lâu thì có tiếng súng vang lên, đến bây giờ cô ây vẫn chưa ra. Bên trong có tiếng hét, chắc là mọi người đều nhìn thấy tình hình. Cửa kính lớn của công ty đó mở, nhưng tôi không thấy có người chạy ra. Lúc nãy Thư Đồng đi vào cũng rất thuận lợi". Cô ngừng lại một chút, hỏi: "À, còn cần biết thêm gì, tôi có thể quay lại tầng trên nhìn xem".

"Cô cứ đứng nguyên đó. Tiểu Tiểu, tôi là Cao Lôi. Cô nghe thấy mấy tiếng súng nổ?"

“À, một tiếng."

"Vậy trong công ty đó có hệ thống giám sát không?"

"Tôi, tôi không để ý." Tiểu Tiểu gắng sức nhớ, nhưng cô đến hai lần rồi, thực sự là không chú ý đến có camera hay không, cô ảo não trả lời: "Tôi có thể đi quan sát lại một chút".

Ray lúc này tiếp lời: "Không cần, cái này để tôi tra, chúng tôi liên hệ với phòng bảo vệ trong tòa nhà đó, lắp thiết bị giám sát an toàn bắt buộc phải xin phép. Đợi tổ đi làm nhiệm vụ bên ngoài đến chỗ cô, là chúng tôi đã có thể lấy được tư liệu. Tiểu Tiểu, cô phải bình tĩnh, đừng lo lắng".

"Tiểu Tiểu, tôi là Tư Mã Cần, tầng lầu đó chỉ có một công ty ấy phải không?"

"Đúng."

"Cửa kính của công ty vẫn mở?"

"Đúng vậy."

Tư Mã Cần và Ray đồng thời nói: "Kết giới!".

Cao Lôi tiếp lời nói: "Không phải là ác linh bình thường".

"Nó có súng, chuyện này tương đối kỳ lạ."

"Thư Đồng quá đặc biệt, nó chắc chắn phát hiện ra điều bất thường." Mấy người liền miệng thảo luận, Tiểu Tiểu nghe không hiểu lắm.

"Ray, tôi cần tư liệu về sự kiện liên quan và danh sách nhân viên của công ty này", Tư Mã Cần nói.

"Tôi biết rồi, cho tôi thêm một chút thời gian." Ray nói xong, quay đầu nhìn nhân viên thao tác máy tính đang kiểm tra kết cấu tòa nhà. Đối phương giơ ba ngón tay với anh, Ray nói vào máy liên lạc: "Thêm ba phút nữa, chúng tôi sẽ gửi trước cho mọi người sơ đồ kết cấu của tòa nhà đó và khu vực xung quanh".

"Được." Tư Mã Cần trả lời. Cuộc thảo luận trước mắt kết thúc nhanh gọn. Tiểu Tiểu không kìm được hỏi: "Kết giới là thế nào?".

Thẩm Thanh giải thích với Tiểu Tiểu: "Cửa mở, người của cả tầng lầu đều nghe thấy tiếng súng mà lại không chạy ra ngoài, chứng tỏ bọn họ đã bị kết giới giam giữ. Đương nhiên cũng có khả năng là trúng ảo giác. Nhưng bây giờ đang giữaban ngày, trong phòng làm việc chắc chắn có ánh sáng, năng lượng của ác linh cũng bị hạn chế nhiều. Muốn dùng ảo giác để khống chế hành động của cả một tầng lầu sẽ rất khó khăn. Cho nên chúng tôi phán đoán việc ác linh tạo ra kết giới là có nhiều khả năng hơn. Thư Đồng muốn đi vào, thì phải qua kết giới, cho nên đối phương mới có cơ hội phát hiện cô ấy không phải người bình thường, thế là liền nổ súng. Ác linh không có hình thể, không cầm được súng. Súng nó dùng nếu như không phải của nhân viên để sẵn trong công ty, vậy thì là nó đã chiếm thân thể của người khác mang vào, hoặc là có người giúp nó cầm súng mang vào. Kết giới và súng, hai điểm này đều xuất hiện, tức là ngoại trừ ác linh, còn có con người hoặc thứ gì khác góp tay".

"Cho nên phát súng kia là bắn Thư Đồng, có đúng không?" Tiểu Tiểu đột nhiên lại muốn khóc, nãy giờ cô cứ luôn không dám nghĩ đến khả năng này, bây giờ bị điểm trúng, trong chốc lát cảm thấy khó chịu vô cùng.

Nhóm người ớ đầu dây bên kia im lặng một hồi, Cao Lôi nói: "Tiểu Tiểu, bây giờ không phải lúc để buồn, sa đà vào tình cảm, không giải quyết được vấn đề gì cả".

Anh không nói còn được, nói ra thế này lại giống như Thư Đồng đã thực sự xảy ra chuyện, Tiểu Tiểu khóc lên thành tiếng: "Lẽ ra tôi phải ngăn cô ấy lại, phải đợi mọi người đến rồi mới hành động, tôi nên ngăn cô ấy lại.”

Tư Mã Cần nói: "Phán đoán bước đầu của Thư Đồng không hề sai. Nếu như chỉ là ác linh, đối với cô ấy mà nói rútlui giữ mình không phải là chuyện khó. Khả năng hành động của ác linh mạnh hơn nhiều so với con người, thời gian kéo dài càng lâu thì những người ở đó càng nguy hiểm. Cô ấy đi vào tìm hiểu tình hình trước không hề sai. Chỉ là không ngờ rằng đối phương lại có súng".

Tiểu Tiểu lau nước mắt: "Tôi, tôi lên trên xem xét tình hình ra sao, một lát nữa sẽ báo cáo với mọi người".

"Này, này... tốt nhất cô đứng nguyên tại chỗ..." Mọi người lên tiếng ngăn cản, nhưng Tiểu Tiểu đã ngắt điện thoại chạy đi rồi. Chưa đến ba phút, Tiểu Tiểu lại chạy xuống, thở hồng hộc gọi điện thoại: "Ray, là Ray phải không? Vừa rồi, vừa rồi có một người mặc đồng phục nam đi vào trong công ty đó, nhìn có vẻ giống bảo vệ. Tôi đợi một lát, nhưng không thấy anh ta ra ngoài".

“Thật là gặp quỷ rồi." Ray ảo não, "Lại còn có người đi vào đó lúc này nữa sao, đúng là tìm cái chết. Phía cảnh sát bên kia chừng năm phút nữa sẽ có người đến, bọn họ sẽ triển khai phong tỏa trước. Tổ của Hồ Dương thì đến muộn hơn một chút, xe cứu thương cũng đang trên đường tới rồi".

"Tiếng súng lúc trước chắc chắn có rất nhiều người nghe thấy, vạn nhất còn có người tò mò đến xem náo nhiệt thì sao? Ác linh kia chạy rồi thì phải làm thế nào? Thư Đồng không biết có bị thương hay không? Tôi nên làm gì đây? Làm sao cứu được cô ấy ra bây giờ?", Tiểu Tiểu lo lắng vô cùng.

"Cô chẳng thể làm được gì cả, tốt nhất cô nên xuống lầu, đến nơi an toàn chờ chúng tôi", Ray khuyên cô: "Chúng tôi đãthông báo để phía cảnh sát liên hệ với phòng bảo vệ, bảo tất cả mọi người không được đến đó, phong tỏa cầu thang, khóa thang máy tầng tám, và dời hết nhân viên của mấy tầng lầu trên dưới đi chỗ khác. Những chuyện này có thể cần chút thời gian. Cô xuống dưới trước được không?".

"Tôi sẽ cẩn thận, tôi giúp các anh trông coi hiện trường trước." Tiểu Tiểu lại chạy lên lầu, ở trong phòng cầu thang quan sát tình hình của thang máy hành lang và cửa lớn Công ty Huệ Thông. Các tầng trên dưới đã có chút ồn ào, hình như là đám nhân viên đang rời đi. Tiểu Tiểu không để ý, cô chỉđứng sau cửa cầu thang đợi, cảm thấy mỗi một phút đều trôi qua trong giày vò.

Hình ảnh Thư Đồng người đầy máu ngã trên mặt đất cứ chập chờn hiện lên trong đầu cô, Tiểu Tiểu biết đây là cô tưởng tượng ra, nhưng không ngăn lại được mà cứ nghĩ đến. Lúc này cô thấy hận bản mình không có bản lĩnh đi cứu Thư Đồng biết bao.

Bên trong Công ty Huệ Thông vẫn không có động tĩnh gì. Hành lang ngoài này cũng rất yên tĩnh, Tiểu Tiểu không làm gì, cứ ở trong phòng cầu thang đợi. Sáu phút trôi qua, tầng dưới truyền đến tiếng bước chân, hai người cảnh sát chạy đến, hỏi: "Là cô Chúc Tiểu Tiểu phải không?".

Tiểu Tiểu nhìn đổng hồ, vừa khớp với thời gian cảnh sát đến nơi như Ray nói, liền trả lời: "Vâng".

"Chỗ này chúng tôi đã tiếp nhận, mời cô xuống lầu được không? Trước khi những người của Công ty An ninh Nhã Mãđến, chỗ này là khu vực cấm. Đồng nghiệp của tôi sẽ đưa cô xuống dưới."

Tiểu Tiểu nhìn nhìn Công ty Huệ Thông, bên trong vẫn không chút động tĩnh. Cô gật gật đầu, khoác túi của Thư Đồng lên, chiếc túi nặng nề đó khiến bước chân cô khựng lại. Tiểu Tiểu lắc đầu từ chối ý muốn giúp đỡ của nhân viên cảnh sát, cắn răng khoác chiếc túi đi tiếp, giữa đường cô còn nhặt đôi giày cao gót mình đã vứt ở tầng bảy về.

Nhân viên cảnh sát đưa Tiểu Tiểu vào phòng giám sát của bảo vệ, tìm một chỗ để cô ngồi, sau đó lại đi mất. Tiểu Tiểu cứ ôm mãi cái túi của Thư Đồng, cô nhìn màn hình giám sát trên một bức tường, tìm kiếm tầng tám. Trong lúc đó nhân viên bảo vệ nhận mấy cuộc điện thoại, hình như đều là của bên cảnh sát. Bảo vệ báo cáo rằng đều đã làm tốt những việc được dặn dò, một người đang lấy hình ảnh giám sát của tầng tám ngày hôm nay và tư liệu Công ty Huệ Thông đã đăng ký để cung cấp cho bên an ninh và cảnh sát. Đang nói thì cửa phòng bảo vệ bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục giống như đội trưởng đưa một nhóm người vào.

Người đầu tiên dáng cao Tiểu Tiểu chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng cô nhận ra Cao Lôi và Thẩm Thanh đi phía sau. Trong chốc lát bị kích động, Tiểu Tiểu đứng phắt dậy.

Người đàn ông trung niên kia bước vào nói với mấy nhân viên bảo vệ, bọn họ là người của công ty an ninh hợp tác với phía cảnh sát, đến để xử lý vụ việc trên tầng tám, yêu cầu mọi người dốc sức phối hợp.

Cao Lôi và Thẩm Thanh vẫy vẫy tay với Tiểu Tiểu, Tư Mã Cần cũng gật gật đầu, sau đó đều không để ý đến cô nữa. Tư Mã Cần trực tiếp nói với bảo vệ: "Chúng tôi cần phải dùng chỗ này làm nơi chỉ huy giám sát tạm thời. Còn cần cả băng giám sát của đại sảnh, thang máy và hành lang tầng tám ngày hôm nay, bản thiết kế mô hình làm việc Công ty Huệ Thông đăng ký xây dựng và điện thoại người liên hệ của bọn họ".

Bảo vệ gật đầu lia lịa: "Trước đó cảnh sát có gọi điện đến, chúng tôi đều đã chuẩn bị những thứ này. Bên trong Công ty Huệ Thông không lắp thiết bị giám sát, chỉ duy trước cửa lớn là có một máy giám sát của bảo vệ chúng tôi. Tư liệu chúng tôi đều chuẩn bị xong rồi". Anh ta vừa nói vừa nhanh chóng gỡ một cái bàn xếp ra, đặt các thứ lên đó. Thẩm Thanh mở chiếc túi lớn, lấy ra hai cái máy tính rồi nhanh chóng lắp đặt, sau đó ngón tay gõ thoăn thoắt trên bàn phím, bắt đầu làm việc. Trong khi ấy, hàng ma sư còn lại cùng với nhân viên bảo vệ xem xét đống tư liệu.

Tiểu Tiểu ở bên cạnh, không dám làm phiền bọn họ.

Cao Lôi và Tư Mã Cần cầm sơ đồ, nhìn nhanh rồi khoanh tròn mấy điểm. Lúc này máy liên lạc truyền đến tiếng của Hồ Dương, người bên phía cảnh sát bọn họ đã đến rồi. Tư Mã Cần trả lời: "Hồ Dương, tòa nhà này cao quá, từ tầng thượng leo xuống tầng tám, tấn công từ bên ngoài vào là không khả thi. Chúng tôi phái người dùng bùa sáng từ tầng dưới leo lên, phong ấn tại cửa sổ của tầng tám, ông hãy trực tiếp lên trên đó. Cao Lôi sẽ tới phối hợp cùng ông. Tay bắn tỉa có thể đã vào vị trí rồi, người của chúng tôi cũng đã tới nơi".

Tiểu Tiểu đang định nói gì, lại thấy Tư Mã Cần quay về phía mình nói: "Cô ở lại đây đi". Tiểu Tiểu mím môi, biết tình hình cấp bách, không dám gây thêm phiền phức.

Cao Lôi đeo túi lên, đưa người lên lầu. Tư Mã Cần nói vào thiết bị liên lạc: "Ray, danh sách nhân viên, tư liệu sự kiện?".

Ray trả lời rất nhanh: "Tra ra người đại diện pháp luật, bối cảnh và tư liệu của chủ tịch và cổ đông, trước mắt không thấy gì khác thường. Tư liệu của nhân viên không dễ tra được, còn có manh mối khác, cho tôi thêm chút thời gian".

Tư Mã Cần lại hỏi: "Tống Bình, chỗ các anh tình hình thế nào?". Tống Bình là tổ trưởng tổ 52, anh đưa tổ viên lên tầng thượng của tòa nhà bên cạnh vào vị trí. Nhìn trên bản đồ kiến trúc phương vị, chỗ đó vừa hay đối chiếu với Công ty Huệ Thông, là vị trí quan sát từ xa cực tốt, cũng là chỗ thích hợp để bố trí tay bắn tỉa.

"Đã đến rồi, đang điều chỉnh thiết bị giám sát."

Vừa nói xong, bên này Thẩm Thanh búng tay với Tư Mã Cần, trên màn hình chỗ anh đi có hình ảnh của tổ 52 chuyển đến. Vị trí bọn họ đối diện thẳng với khu vực làm việc của Công ty Huệ Thông, rèm cửa có ba tấm, tất cả đều đang mở. Bọn Tống Bình ở đó có thể quan sát được một phần tình hình bên trong khu làm việc của Huệ Thông.

Tư Mã Cần và Thẩm Thanh quan sát cẩn thận, trong phạm vi tầm nhìn, có một số người đang ôm đầu quỳ dưới HồDương vừa nói, vừa vẫy vẫy tay với Cao Lôi. Cao Lôi gật đầu, rồi cùng một hàng ma sư khác đeo kính nhận hồn lên, mang theo một lá chắn chống đạn, cùng Hồ Dương bước vào trong. Ba người từ từ tiến vào, rẽ qua vị trí trước quầy lễ tân, đi đếntrước khu làm việc. Hồ Dương vừa đi vừa nói, cố ý để tên cướp bên trong thả lỏng tinh thần, tránh tình trạng phản kháng bằng vũ lực. Bọn Cao Lôi có đặt máy camera nhỏ ở trên vai, Thẩm Thanh đã nhận được tín hiệu, bọn họ vừa đi, hình ảnh trước mặt cũng cùng lúc được truyền đến.

Tiểu Tiểu hít sâu, căng thẳng quan sát màn hình, nhìnhình ảnh khẽ khàng dao động trên màn hình vừa mới rẽ vào khu làm việc. Rất nhiều khuôn mặt kinh hoảng sợ hãi xuất hiện trên đó. Cô thấy Thư Đồng ngã dưới đất, bộ dạng thảm thương nằm trong vũng máu, không động đậy chút nào. Tiểu Tiểu nhìn chăm chú vào hình ảnh của Thư Đồng, cắn chặt môi, sợ rằng mình sẽ bật khóc. Trái tim cô còn đang chìm đắm trong đau thương, thì đột nhiên hình ảnh nhấp nháy, rung mạnh, hai viên đạn thoáng chốc bay đến, Tiểu Tiểu bịt chặt miệng, ngăn mình không hét lên.

Cao Lôi trúng đạn ngã xuống đất, bọn Hồ Dương nhanh chóng kéo anh rút ra ngoài.

"Mẹ nó chứ." Cao Lôi chửi một câu, còn chưa nhìn rõ ai với ai thì đã bị bắn rồi. Anh nhìn vị trí trên vai gần giáp chống đạn, từ chỗ đó rút ra một đầu đạn, một viên khác thì bắn trúng vào áo giáp.

"Xem chừng hắn ta không tiếp nhận đàm phán", HồDương nói.

"Hắn ta rốt cuộc là muốn làm gì? Uy hiếp nhiều con tin như thế, không giết hại, cũng không đưa điều kiện, như vậy rất không bình thường."

Hồ Dương không trả lời câu hỏi này, ông đang lo lắng một chuyện khác: "Tư Mã, trên tay hắn có súng, chúng ta không thể để hắn bắn lung tung. Chúng ta còn chưa rõ tìnhhình bên trong, con tin trong tay hắn lại quá nhiều. Nếu từ đây tấn công vào sẽ rất nguy hiểm, chỉ có thể sử dụng đến khảnăng bắn tỉa mà thôi".

"Cứ coi như tay bắn tỉa, bắn trúng hắn ta cũng không cótác dụng. Hắn ta là ác linh, chỉ cần đổi sang một thân thể khác là được. Đừng quên trong đó bây giờ có gần một trăm cơ thểcho hắn lựa chọn. Tay bắn tỉa của ông bắn chết, chẳng qua chỉ là một người dân vô tội. Bắn chết cơ thể rồi, chúng ta tìm thấy hồn phách của họ cũng chẳng tác dụng gì."

Tống Bình lúc đó đang báo cáo trong máy liên lạc: "Vừa rồi người giữ súng đi vào tầm nhìn giám sát, nhưng chỗ chúng tôi ở đây xa quá, kính nhận hồn cũng vô tác dụng, không cócách nào để chắc chắn người đó có phải bị ác linh chiếm cơthể hay không".

"Anh xem, đến các anh cũng không có cách nào để phánđoán có phải là ác linh không. Vậy bây giờ phải làm sao? Người nằm trong đó chẳng phải là đồng nghiệp của tôi, nhưng đến giờ đã cách thời gian xảy ra chuyện ba mươi phút rồi, anh cảm thấy Thư Đồng có thế cầm cự bao lâu nữa? Cứ coi như cô ấy không bị bắn trúng chỗ nguy hiểm thì cũng sẽ chết vì mất máu quá nhiều. Lẽ nào chúng ta còn có thời gian chờ đợi phân tích người bên trong kia là ai? Vì sao phải làm như thế? Sao cứ phải tìm hiểu bối cảnh của hắn ta, nguyên nhân hắn ta chết, hắn ta làm ác linh khi bao nhiêu tuổi?", Hồ Dương vô cùng sốt ruột: "Thêm vào đó, bây giờ cũng đâu thể xác định được hắn thực sự là ác linh. Con tin không thể ra ngoài được có thể chỉ là do bị súng uy hiếp, căn bản chẳng có kết giới thì sao. Cho đến bây giờ, vẫn không có một hàng ma sư nào có thể nhận ra ác linh, chỉ có Chúc Tiểu Tiểu nói ngửi thấy mùi thôi. Cô ấy chắc là ngửi nhầm rồi, có thể hôm nay mũi cô ấy phán đoán không được chuẩn. Vào lúc sinh tử quan trọng như thế này, lẽ nào chúng ta thực sự phải dựa vào phán đoán của một hàng ma sư ngoại môn như cô ấy để quyết định?".

Tư Mã Cần quay đầu nhìn Tiểu Tiểu một cái, nói: "Tôi tin tưởng cô ấy, hoặc nên nói là, tôi tin tưởng Thư Đồng và Boss". Cao Lôi cũng nói: "Tôi cũng tin".

Tiểu Tiểu không biết bọn họ đang nói gì trong thiết bị liên lạc, nhưng thấy Tư Mã Cần nhìn mình một cái, và nói câu "Tôi tin tưởng cô ấy", cô liền đoán được là đang nói về chuyện phán đoán ác linh. Tiểu Tiểu cắn môi, trong lòng nặng trịch.

"Nhưng chúng ta có thể sử dụng được phương pháp của các tay bắn tỉa." Cao Lôi lúc này nói: "Chúng tôi có đạn bùa điều chỉnh cự li bắn, với cự li của tòa nhà đối diện chắc là không vấn đề gì" .

"Đạn bùa sợ rằng không bắn xuyên được qua cửa kính", Thẩm Thanh nói.

"Để người của phía cảnh sát bắn vỡ kính xong, chúng ta sẽ bắn người."

Tư Mã Cần suy xét tính khả thi: "Chúng tôi cần xác nhận tình trạng bên trong mới có thể động thủ, có phải là chỉ có một ác linh không? Có phải là chỉ có một khẩu súng không?Liệu còn vũ khí nào có khả năng sát thương khác không? Nếu như chuyện này có con người trợ giúp, người đó chắc chắn sẽ có vũ khí". Anh ngừng lại một chút: “Không tra ra động cơ, mức độ nguy hiểm trong hành động của chúng ta rất lớn".

Nhân viên tổ 52 báo cáo: "Vừa rồi chỉ có một người giữ súng hành động, là đàn ông, hắn ta đang đi vào phạm vi tầm bắn. Chúng tôi ở đây quan sát được, ánh nhìn của con tin rất tập trung, đều chú ý lên người của chủ tịch và kẻ cầm súng. Tình trạng bên trong, trước mắt ổn định".

Tư Mã Cần gật gật đầu: "Hắn rất tiết kiệm đạn, bắn từng phát một, và không nổ súng bừa bãi". Anh ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Hai tay súng chuẩn bị. Cao Lôi, anh đến vị trí bắn tỉa, tôi tới phụ trách tầng tám. Thẩm Thanh, anh ở đây theo dõi". Cao Lôi trả lời, chạy nhanh từ tầng tám xuống, một hàng ma sư khác cầm túi đựng súng bắn đạn bùa từ xa đi tới đưa cho anh.

Lúc này Tống Bình lại tỏ ý không hài lòng với việc sắp xếp của Tư Mã Cần: "Tôi có thể bắn tỉa".

Tư Mã Cần ra lệnh: "Anh muốn thảo luận lại vấn đề sắp xếp người với tôi trong lúc này sao?".

Tống Bình không đáp lời, Tư Mã Cần không để ý đến anh ta nữa, dặn dò Thẩm Thanh: "Nếu như có con người tham dự vào chuyện này, hắn ta nhất định đang ở trong tòa nhà, phải tìm ra hắn ta từ trong băng giám sát". Thẩm Thanh gật đầu, Tư Mã Cần khoác ba lô, chạy lên tầng tám.

Lúc này Tiểu Tiểu nhìn thấy người đàn ông cầm súng trên màn hình, cô kinh ngạc chỉ: "Người cầm súng không phải là Giám đốc Thôi". Thẩm Thanh sững lại, nhanh chóng báo cáo: "Tiểu Tiểu nói, bây giờ người cầm súng không phải là người bị ác linh chiếm thân cô ây nhận ra lúc ban đầu". Tiểu Tiểu cũng bổ sung: "Trên màn hình không nhìn thấy Giám đốc Thôi nữa".

Tư Mã Cần cau mày: "Chúng ta lúc này dùng kính nhận hồn không nhìn ra ác linh, đến nhận định lúc ban đầu cũng không còn đúng nữa?". Anh đột nhiên nhớ ra: "Thư Đồng đi vào bị bắn, bọn Cao Lôi, Hồ Dương đi vào cũng bị bắn... nhưng vừa rồi rõ ràng Hồ Dương mới là người đứng đầu, vì sao người đó lại nổ súng bắn Cao Lôi trước?".

"Nó không sợ cảnh sát, chính là sợ hàng ma sư?", Thẩm Thanh nhìn Tiểu Tiểu một cái, cô vẫn đang gắng sức quan sát màn hình, "Nhưng nó làm sao biết được đâu mới là hàng ma sư?".

"Tư Mã." Cao Lôi đã chạy trên nóc tòa nhà đối diện, vừa tìm vị trí vừa nói: "Cự li chỗ này xa quá, kính nhận hồn thực sự không nhìn rõ, tôi không thể xác định phải dùng đạn gì".

Lúc này Ray gửi đến một bản vẽ: "Đây là sơ đồ hệ thống thoát khí của tầng một, tôi vốn đã nghĩ ác linh có thể trốn ra theo hệ thống đường ống này. Nhưng bây giờ xét thấy, đườngống cửa phía đông có lẽ chính là cơ hội của chúng ta. Chúngta sẽ phái người bò vào trong, dùng kính nhận hồn nhìn rõ ác linh ở đâu, quan sát kỹ tình hình hiện trường, sau đó mới hành động".

"Sợ rằng không thể được." Tư Mã Cần như vừa hiểu ra vấn đề: "Nó rất mẫn cảm với kính nhận hồn, nó biết kính nhận hồn có thể nhìn ra ác linh, cho nên Thư Đồng vừa vào trong liền trúng đạn. Như khi nãy, ba người cùng xuất hiện một lúc, nhưng nó chỉ chọn đúng người đeo kính nhận hồn để ra tay".

"Nhưng mà không dùng kính nhận hồn thì không có cách nào phán đoán ra ác linh. Bên trong rất nhiều người, nó có thể tùy ý lựa chọn bất cứ cơ thể nào. Người của chúng ta cứ coi như lẻn được vào trong, chỉ đeo đồng hồ thăm dò yêu ma cũng không có tác dụng. Không có kính nhận hồn thì chẳng biết làm thế nào", Thẩm Thanh vừa nói, vừa tua lại đoạn ghi hình ngắn lúc bọn Cao Lôi đi vào vừa rồi, hy vọng sẽ tìm ra người bị ác linh mượn xác.

"Tôi có thể." Lúc này Tiểu Tiểu, đẩy đẩy anh.

"Cái gì?" Thẩm Thanh không kịp phản ứng.

"Tôi có thể không cần dùng kính nhận hồn vẫn tìm ra được đâu là ác linh", Tiểu Tiểu lặp lại một lượt.

Thẩm Thanh kinh ngạc há hốc miệng, sau khi lấy lại được ý thức bèn nói: "Nhưng mà bên trong có thể còn có kết giới".

"Tôi có thể xuyên qua kết giới." Tiểu Tiểu trả lời rất nhanh.

"Bên trong còn có súng."

"Phân cho tôi một chiếc áo chống đạn." Tiểu Tiểu thực sự không biết áo chống đạn có thể che chắn được bao nhiêu.

"Sao…" Thẩm Thanh không biết nên trả lời thế nào.

"Cô ấy nói cái gì?" Mấy người Tư Mã Cần đồng thời hỏi.

"Cô ấy nói cô ấy có thể không cần kính nhận hồn mà vẫn nhìn ra ai là ác linh, cô ấy nói cô ấy có thể đi qua kết giới."

Mấy người cùng ngẩn ra.

"Cô ấy nói đúng."

"Tôi còn học qua võ thuật và Taekwondo, tôi còn biết thuật hàng ma cơ bản, tôi biết dùng bùa trấn quỷ, biết dùng bình dẫn hồn, hồn lực của tôi lại rất mạnh, ác linh không thểchiếm thân thể của tôi...", Tiểu Tiểu vội vàng nói, cô cắn môi, vặn ngón tay, nhìn vào hình ảnh Thư Đồng đang nằm trong vũng máu trên màn hình giám sát: "Thư Đồng chảy rất nhiều máu, không có thời gian nữa. Cô ấy đã dạy tôi cách hàng ma, tôi thực sự biết, là Thư Đồng đích thân dạy tôi, đến Boss cũng khen tôi có khả năng thiên phú, tôi có thể. Tôi muốn đi cứu cô ấy, các anh nhất định có phương án thích hợp, đúng không?".

Thẩm Thanh ngẩn ra một lát, đem lời của Tiểu Tiểu lặp lại một lần vào trong thiết bị liên lạc. Mọi người im lặng mất mây giây, Ray nói: "Tôi nghĩ đường thông gió kia, thân hình cô ấytrèo qua chắc là vừa".

"Có thể bên trong có ảo giác, tôi sẽ tới giúp cô ấy", Tư Mã Cần nói.

Bây giờ thời gian chính là sinh mệnh của Thư Đồng, sự việc được quyết định rất nhanh. Thấm Thanh tìm đến cho Tiểu Tiểu một chiếc áo chống đạn loại siêu nhẹ, bảo cô mặc lên người. Anh đeo cho cô thiết bị liên lạc ẩn hình đã được điểu chỉnh tần số, rồi còn gài một chiếc cúc áo nhỏ ở chỗ cổ áo, thực ra là một máy quay phim mini. Cuối cùng thì đưa cho cô bình dẫn hồn, bùa trấn quỷ và đạn chu sa. Thẩm Thanh vốn muốn đưa cho cô cả đạn bùa, nhưng Tiểu Tiểu đến chốt an toàn ở đâu còn không biết, ngượng ngập nói với anh: "Bỏ đi bỏ đi".

Tư Mã Cần chạy xuống, làm một lá bùa tỉnh hồn đưa cho cô, lá bùa này có thể khiến cô duy trì được sự tỉnh táo khi gặp phải ảo giác.

"Bên trong rất nhiều người, cho nên dù ác linh có tạo ra ảo giác, tác dụng cũng sẽ không quá mạnh. Lá bùa này sẽ giúp được cô. Nhưng nếu như nó bỏ qua những người khác, chỉ chú tâm tấn công cô, lá bùa này cũng không đủ dùng. Lúc đó có gì không ổn, cô phải hét lớn lên, chúng tôi sẽ xông vào."

Tiểu Tiểu gật gật đầu, Tư Mã Cần đưa cô lên lầu, vừa đi vừa dặn dò: "Cao Lôi và tay bắn tỉa của cảnh sát ở nóc tòa nhà đối diện, việc cô cần làm chính là phán đoán xem tên cướp cầm súng kia có phải ác linh không, trên hiện trường còn có người nào khác khả nghi không, liệu có còn súng hay vũ khí gì có khả năng sát thương nữa không. Nếu như cô nhìn thấy những thứ đó, hãy kéo máy quay phim trên cổ áo hướng vào mục tiêu cho chúng tôi thấy. Cô ở bên trong phải cố gắngnói ngắn gọn, nói ít hết mức, tránh gây ra sự chú ý. Nếu như không phát hiện bất kỳ sự uy hiếp nào khác, tay bắn tỉa có thế hành động. Khi đó cô hãy ra hiệu cho bọn Cao Lôi".

"Ra hiệu như thế nào?" Tiểu Tiểu căng thẳng, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.

"Nếu cô xác định tên cầm súng kia là ác linh, thì dùng tay che lên máy giám sát trên cổ áo và giữ nguyên. Nếu người cầm súng không phải bị ác linh chiếm thân thì cô cứ dùng tay vẫy vẫy trước cổ áo. Như thế tay bắn tỉa của cảnh sát sẽ bắn kẻ cầm súng. Đồng thời chúng tôi sẽ xông vào trong bắt ác linh." Tư Mã Cần nhìn Tiểu Tiểu, cảm thấy rất lo lắng: "Chẳng ai biết được bên trong sẽ xảy ra chuyện gì, e là cô sẽ phải tự mình khi có ứng biến. Nếu như không chắc chắn, cô chớ có hành động. Chúng tôi sẽ lại nghĩ đối sách".

"Tôi biết rồi." Tiểu Tiểu hít một hơi thật sâu, leo lên thang, trèo vào ống thông khí. Tư Mã Cần, Hồ Dương cùng với nhóm người ngẩng đẩu nhìn cô, Tư Mã Cần lại dặn đò: “Cô ở bên trong đừng làm gì manh động, xảy ra tình huống gì phải nghe theo sự chỉ huy của tôi".

Tiểu Tiểu lại hít sâu một hơi, gật đầu, nói với bọn họ: "Tôi đi đây".

Tiểu Tiểu bò vào đường ống, trong này rất tối, rất chật, lại đầy bụi. Cô cẩn thận hít thở, cố gắng bò về phía trước.

"Hàng ma sư là thiên chức, không phải muốn làm thì có thể làm, cũng không phải không muốn làm thì có thể không làm.” Lời Thư Đồng văng vẳng bên tai, trong đầu óc Tiểu Tiểu ngập tràn nụ cười phóng khoáng của cô ấy và hình ảnh cô ấy đang nằm trong vũng máu.

"Ông Trời ban cho khả năng đặc biệt, chính là để mình sử dụng. Nếu không dùng, chính là không làm hết tráchnhiệm, ông Trời nhất định sẽ trừng phạt."

Tiểu Tiểu chống khuỷu tay, nỗ lực bò về phía trước, côkhông muốn bị trừng phạt cô không muốn mất đi bạn bè.

"Đây là khả năng ông Trời ban cho tôi, là thiên chức của tôi. Nếu tôi không thực hiện thiên chức đó, thì nhất định sẽ phải hối hận."

Tiểu Tiểu bò được tới cửa thông khí, xuyên qua vách ngăn nhìn thấy ánh sáng.

"Có một số chuyện vẫn cần phải tự mình đối mặt."

Tiểu Tiểu dừng lại, trong lòng nghĩ Boss quả thật có khảnăng thấy trước mọi việc. Cô quan sát cẩn thận tình hình bênngoài lỗ thông khí chắc chắn không có ai rồi mới len lén nhảy ra.

"Thư Đồng, hãy đợi tôi!"

Bình luận





Chi tiết truyện