Ánh mắt hai người giao nhau, đầu óc Chúc Tiểu Tiểu
càng lúc càng choáng váng, áp sát như thế này, cô còn có thể nghe thấy tiếng
thở của anh. Nhịp hô hấp nhè nhẹ khiến lòng cô phát hoảng. Ngoài hoảng ra, lại
còn có một chút cảm giác vui mừng. Cô làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Đúng
rồi, tối qua cả đêm cô không ngủ, bây giờ nhất định đang rất mệt. Con người hễ
mệt, đầu óc sẽ không tỉnh táo nữa.
Nghiêm Lạc lập tức cảm thấy thay đổi nhỏ đó của cô:
"Làm sao vậy?". Lẽ nào vừa rồi giao đấu bị thương, bây giờ thả lỏng
cơ thể mới cảm thấy không thoải mái? Cưỡng chú kia để cho cô ấy dùng, thực sự
là quá gượng ép rồi.
Lúc này Tất Mặc Kỳ cùng hai thủ hạ vội vàng chạy đến,
người còn chưa tới mà đã nghe thấy tiếng chất vấn của anh: "Làm sao vậy,
đã xảy ra chuyện gì?". Anh đang kiểm tra ở phía đông, kết giới bên đó vẫn
nguyên vẹn không hề hấn gì. Tất Mặc Kỳ vừa tăng thêm một tầng phong ấn nữa lên
trên, thì đột nhiên nhận được điện thoại của Nghiêm Lạc nói kết giới bên này có
vấn đề.
Nghiêm Lạc không trả lời câu hỏi, anh cau mày, giơ tay
ra hiệu bảo Tất Mặc Kỳ đợi, rồi cẩn thận hỏi Chúc Tiểu Tiểu: "Em làm sao
vậy? Thấy không khỏe ở chỗ nào?".
"Không sao, đâu có?" Chúc Tiểu Tiểu hơi chột
dạ, cô thật sự tâm không tạp niệm sao? Anh cứ tiếp tục hỏi sẽ xảy ra chuyện lớn
đó, Chúc Tiểu Tiểu vội vàng hướng ánh mắt cầu cứu về phía A Mặc.
Nhưng Tất Mặc Kỳ lại là người rất có mắt quan sát, đi
đến gần thấy không khí giữa bọn họ dường như không bình thường, anh chẳng ngốcc
nghếch gì mà chen chân vào, đợi Nghiêm Lạc thẩm vấn xong Heo Con nhà anh ta thì
hẵng nói.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn Nghiêm Lạc đang cau mày hình như
không hài lòng đối với câu trả lời của mình, bên cạnh lại chẳng người nào có
thể đỡ lời, chỉ đành nói lại một lần nữa: "Em thực sự không sao. Em chỉ
đột nhiên thắc mắc Bát Bát làm thế nào quay về được, chỗ này cách trường học
rất xa, chẳng qua là đột nhiên nhớ đến, cho nên liền...". Liền cái gì,
đúng thật chẳng ra làm sao, cô đang nói cái gì, cô cũng chẳng biết nữa. Ngay
đến bản thân cô cũng cảm thấy có chút không hiểu rõ chính mình.
Bát Bát nghe thấy tên mình thì bò ra khỏi túi, Chúc
Tiểu Tiểu túm lấy Bát Bát đặt lên lòng bàn tay, vẫn là Bát Bát tốt nhất, xuất
hiện giúp cô giải vây.
Nghiêm Lạc chăm chú quan sát cô, cuối cùng cũng chẳng
nhìn ra chỗ nào không thỏa đáng, thế là gật đầu với Tất Mặc Kỳ, bọn họ đặt Bát
Bát xuống đất, Bát Bát chạy lên trên núi, mọi người cùng đi theo phía sau.
Nghiêm Lạc giải thích: "Tôi tìm thấy huyệt điểm
bên trên rồi, phong ấn ở đó vẫn rất hoàn chỉnh, tôi vốn cho rằng không sao,
đang định tăng thêm một tầng gia cố rồi rời đi thì lại phát hiện Bát Bát ở bên
trong kết giới đó không ra được".
Tất Mặc Kỳ nghe đến đây liền cau mày: "Như vậy
phong ấn đó là sau này mới tăng thêm, vừa hay phong ấn luôn cả Bát Bát ở bên
trong?".
Nghiêm Lạc gật đầu: "Đúng, tôi phí bao công lực,
nhưng không cách nào đánh phá được phong ấn, chỉ có thể tạo ra một lỗ nhỏ để
Bát Bát chạy ra ngoài trước. Vốn cũng định thử lại chút xem sao, kết quả thì
cảm nhận được Ác hồn trận bên dưới, cho nên liền đi xuống giải quyết trước. Đợi
cậu đến rồi thì thử qua đây cùng xem lại phong ấn".
"Bát Bát nhìn thấy là ai tăng cường phong ấn
không?"
"Nó không nhìn thấy người." Lúc này đã đến
vị trí huyệt điểm của kết giới mà mọi người nói đến, theo như Chúc Tiểu Tiểu
tưởng tượng thì đây hẳn là một cửa động gì đó, kết quả huyệt điểm lại ở trong
một rừng cây lớn. Những người Tất Mặc Kỳ đưa đến lặng lẽ tản ra canh giữ ngoài
bìa rừng, Chúc Tiểu Tiểu cùng với bọn Nghiêm Lạc đi vào trong, vừa vào tới nơi,
bọn họ dừng lại.
Bát Bát kêu chít chít chít, nhảy qua nhảy lại. Nghiêm
Lạc giải thích với Chúc Tiểu Tiểu: "Lúc đó ở trường học sau khi bị ném vào
trong đống rác, Bát Bát đã tự mình bò ra. Sau đó nó vừa hay nhìn thấy con mèo
yêu, với bản tính trời sinh của mèo chuột, nó ham chơi muốn đi khiêu khích một
chút, kết quả nhìn thấy mèo yêu nôn ra một linh hồn cho Âm Yến Nam. Bát Bát
nhận ra là linh hồn của Hoàng Nhất Lệ, liền trốn ở bên cạnh muốn thăm dò tin
tức. Kết quả, Âm Yến Nam mang theo một số linh hồn lái xe đến sau ngọn núi này,
Bát Bát trốn vào trong xe trên cả quãng đường, cùng đến phía sau ngọn núi thì
gặp phải yêu sói. Nó chỉ đành trốn đi, làm mất dấu của Âm Yến Nam, cũng không
còn kịp quay trở về trường. Nó đi cùng linh hồn, kết quả bị hút vào chỗ này,
năng lượng kia rất lớn, nó hôn mê trong đám cỏ, đợi khi tỉnh lại thì đã bị
phong ấn ở bên trong rồi".
Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy, đau lòng đặt Bát Bát vào
lòng bàn tay, chọc chọc cái đầu nhỏ bé của nó: "Xem mày lần sau còn dám
ham chơi nữa không, còn muốn đi trêu mèo, để cho bản thân mình bị giam lại nữa
không? Nếu không phải là Boss cứu mày ra, mày chẳng phải sẽ bị giữ ở đây đến
chết sao. Hại tao lo lắng muốn chết có biết hay không?".
Bát Bát làm nũng dụi vào lòng bàn tay Tiểu Tiểu, lăn
qua lộn lại. Dáng vẻ ngốc nghếch đó đùa cho Chúc Tiểu Tiểu vui vẻ, cô giơ ngón
tay vỗ vào nhúm lông màu nâu ở trên đầu nó: "Mày xem, mày bẩn như thế này
rồi, chẳng còn đẹp đẽ nữa".
Không đẹp đẽ? Vấn đề này đối với Bát Bát mà nói hình
như rất nghiêm trọng, nó lo lắng ngóc thẳng đầu dậy, Chúc Tiểu Tiểu vội vàng dỗ
dành: "Đừng lo đừng lo, đợi xong xuôi mọi việc rồi, tao sẽ đưa mày về tắm
rửa, làm cho mày thật xinh đẹp".
Một người một chuột ở bên này chơi, Nghiêm Lạc và Tất
Mặc Kỳ lại rất nghiêm túc đứng quay mặt vào rừng cây. Tuy nhìn thì không có gì
dị thường, nhưng hai người đều cảm thấy kết giới ở đầy rất lớn mạnh, dựa vào
sức của bọn họ, muốn phá bỏ kết giới này trong giây lát thật sự là không được.
Nếu như kết giới này là mới tăng thêm, thì người giăng kết giới chắc vừa rời đi
chưa lâu.
Tăng thêm một tầng phong ấn ở đây, là muốn để tăng
phần kiên cố cho phong ấn ban đầu của Cửu Thiên Huyền Nữ, hay là muốn che giấu
một tầng phong ấn đã bị phá ở bên trong?
Nếu đúng như vế trước, thì người đó chứng tỏ là bạn,
anh ta cũng không muốn Bắc Âm Vương được thả ra, nhưng người như thế này bọn họ
không suy đoán nổi là ai, cảm thấy điều ấy rất khó xảy ra. Còn nếu như là vế
sau, thì có nghĩa: Bắc Âm Vương đã ra ngoài rồi. Phong ấn này, chính là Bắc Âm
Vương tự mình tăng thêm, vì muốn tránh việc bị bọn họ phát hiện để giành cho
mình nhiều thời gian chuẩn bị hơn. Hoặc là, ông ta đang cất giấu thứ gì đó bên
trong. Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ nhìn nhau, tính đến mức độ khả thi của vế thứ
hai này, trong lòng đều chùng xuống. Nếu đúng như vậy, bọn họ tối qua và Bắc Âm
Vương, ắt là bước trước bước sau, bỏ lỡ nhau trong gang tấc.
Hai người bọn họ vây lấy kết giới, nghĩ cách thử công
phá nó, loay hoay một hồi vẫn không thành công. Đang nhỏ tiếng thương lượng,
Tất Mặc Kỳ đột nhiên kinh ngạc nhìn vào bên trong kết giới, Nghiêm Lạc thấy
biểu hiện của anh không bình thường, trong lòng kinh hãi, quay đầu lại nhìn,
quả nhiên là Chúc Tiểu Tiểu đang cùng với Bát Bát nằm co kéo giữa đống cỏ. Hóa
ra hai kẻ kia ở bên cạnh chơi, Chúc Tiểu Tiểu nói chuyện hỏi Bát Bát lúc đó bị
hôn mê ở đâu, Bát Bát liền nhảy xuống, bò qua cái lỗ nhỏ dưới chân kết giới kia
vào bên trong. Chúc Tiểu Tiểu không nghĩ gì nhiều, cũng chạy vào theo nó.
"Heo Con!" Nghiêm Lạc tức giận, quát một
tiếng: "Em mau ra ngoài!".
Chúc Tiểu Tiểu chẳng hiểu sao tự dưng lại bị người ta
quát, không biết làm thế nào, vội vàng hoảng hốt chạy ra: "Sao vậy ạ? Em
chẳng làm gì cả, thật đấy, em chỉ xem đống cỏ, vẫn ở bên cạnh bọn anh, không có
đi xa mà".
Nghiêm Lạc chẳng nói câu nào, kéo cô vào trong lòng,
ôm thật chặt. Chúc Tiểu Tiểu bị anh dọa nên không dám phản đối, đến nói cũng
chẳng dám nữa, cứ để cho anh ôm.
Tất Mặc Kỳ không nhìn tiếp được, khuyên nhủ:
"Nghiêm Lạc, anh đừng có phản ứng thái quá".
"Đúng vậy, em không sao, thật đó." Có người
mở miệng nói đỡ, Chúc Tiểu Tiểu cũng nhanh chóng hùa theo.
Nghiêm Lạc buông Tiểu Tiểu ra, cau mày nói với cô:
"Chạy lung tung cái gì".
Tất Mặc Kỳ thở dài, người này chắc không nói chuyện tử
tế được rồi, anh giải thích cho Chúc Tiểu Tiểu: "Vừa nãy cô chạy vào trong
kết giới, cho nên anh ấy có chút lo lắng".
Chúc Tiểu Tiểu hơi mím môi, cảm thấy ấm ức: "Cái
đó người ta không biết mà".
Nghiêm Lạc chỉ nhìn cô không nói, Tất Mặc kỳ đột nhiên
vỗ vai anh một cái: "Tôi có một cách rất đơn giản để mở phong ấn
này".
"Tôi không muốn như vậy, A Mặc." Nghiêm Lạc
hiểu rõ suy nghĩ của Tất Mặc Kỳ, nhưng anh thật sự không muốn.
Hai người nhìn nhau, Chúc Tiểu Tiểu bối rối đứng bên
cạnh, cô không biết đang xảy ra chuyện gì. Tất Mặc Kỳ nhìn Nghiêm Lạc một hồi
lâu, cuối cùng nói: "Được rồi, không mở phong ấn nữa, tùy anh. Dù gì Bắc
Âm Vương có ra ngoài hay không tôi cùng chẳng sợ, không cần xác nhận hành tung
của ông ta, ông ta thích làm gì thì làm, dù gì tôi cũng không có người nào cần
phải bảo vệ".
Nghiêm Lạc cắn răng, Tất Mặc Kỳ lần này vừa hay chọc
trúng tử huyệt của anh. Anh im lặng rất lâu, cuối cùng nói với Chúc Tiểu Tiểu:
"Heo Con, ở đây chính xác là có kết giới, bọn anh đều không vào được, chỉ
mình em có thể".
Chúc Tiểu Tiểu "ồ" lên một tiếng, nhìn anh
đợi nghe những lời phía sau. Nghiêm Lạc tiếp tục nói: "Chúng ta cần phải
phá bỏ kết giới này, đi vào bên trong xem xem có phải là kết giới của Cửu Thiên
Huyền Nữ đã bị hủy rồi không. Nếu như đã bị hủy, vẫn phải tiếp tục kiểm tra xem
chỗ vốn giam Bắc Âm Vương có đầu mối gì không?". Anh nhìn Chúc Tiểu Tiểu,
có chút do dự, Tất Mặc Kỳ ở bên cạnh giúp anh nói, "Heo Con, chúng tôi
muốn cô bước qua kết giới, trong ngoài phối hợp, cùng nhau phá bỏ nó đi".
Chúc Tiểu Tiểu ngơ ngác: "Được thôi, tôi rất vui
được giúp.” Chẳng qua là đi vào trong giúp phá bỏ kết giới thôi mà, sao anh lại
biểu hiện như thế này chứ?
Ba người có những tâm sự khác nhau, nhưng vẫn cùng
nhau nỗ lực hợp tác. Chúc Tiểu Tiểu mở ba lô, lấy rìu và bùa phá phong ấn ra.
Tất Mặc Kỳ nhìn những trang bị này của cô, lắc đầu: "'Những thứ này chắc
là không được, pháp lực không đủ". Anh hỏi Chúc Tiểu Tiểu: "Cô còn có
chú pháp, phá lực gì mạnh hơn chút không?".
Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, nhìn nhìn Nghiêm Lạc rồi gật
đầu nói: "Tôi biết một cưỡng chú siêu lợi hại, Boss dạy cho tôi".
Tất Mặc Kỳ nhướn mày, mắt nhìn Nghiêm Lạc, học theo
ngữ khí của Chúc Tiểu Tiểu: "Siêu lợi hại?". Với công phu mèo ba chân
kia của cô, còn có thể dạy được thứ "Siêu lợi hại"?
Nghiêm Lạc vẫn cứ cau mày, rất không hài lòng với ánh
mắt của Tất Mặc Kỳ, anh nhìn Chúc Tiểu Tiểu nói: "Thử xem nhé, không được
sẽ xét sau. Nếu cảm thấy không thoải mái, thì đừng miễn cưỡng".
Chúc Tiểu Tiểu vỗ vỗ vào ngực, hào khí ngút trời:
"Em không sao, em rất khỏe". Tuy vừa rồi dùng cưỡng chú, bây giờ lồng
ngực vẫn còn khó chịu, đầu cũng hơi choáng, nhưng cô cảm thấy không có gì đáng
ngại.
Chúc Tiểu Tiểu đi vào bên trong kết giới theo như vị
trí Tất Mặc Kỳ chỉ. Hai người Nghiêm Lạc, Tất Mặc Kỳ ở bên ngoài cùng lúc tấn
công kết giới. Đây là lần thứ hai Chúc Tiểu Tiểu sử dụng cưỡng chú Nghiêm Lạc
cho, cô tập trung chú ý, dồn sức chuyên tâm xuất một chưởng. Lần này, cô đã cảm
thấy được kết giới mà bọn họ nói, bởi vì khi đó có một xung lực cực mạnh bắn
ngược lại phía cô. Chúc Tiểu Tiểu bị hất ra một đoạn, lảo đảo lùi mấy bước,
không đứng vững được, ngồi phịch xuống đất.
Kết giới cuối cùng đã bị phá, Nghiêm Lạc chạy nhanh
như bay vào trong, kéo cô lại nhìn từ trên xuống dưới, liên tục hỏi, xác định
cô không sao rồi mới yên tâm. Tất Mặc Kỳ cũng chạy đến, nhướn mày: "Diêm
Vương chú? Cái này anh cũng cho cô ấy?".
Chúc Tiểu Tiểu nhìn lòng bàn tay, hóa ra gọi là
"Diêm Vương chú", cái tên thật hoành tráng, chẳng trách lại lợi hại
như thế.
Nghiêm Lạc nắm chặt tay Tiểu Tiểu, nói: "Với bản
lĩnh của em, thực sự dùng chú này có hơi miễn cưỡng, vừa rồi lại phá kết giới
nữa, nếu như có bất cứ chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói anh
biết".
Tiểu Tiểu cảm thấy bản thân có chút hồ đồ, nhưng trong
lòng lại mềm nhũn, Boss thật sự rất quan tâm đến cô. Song lúc này không có thời
gian để cho cô nghĩ nhiều, Tất Mặc Kỳ đang giục họ nhanh chóng đi vào bên trong,
ở đó quả nhiên còn có tầng kết giới đã bị phá hủy. Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ
cuối cùng cũng xác định được, bọn họ đoán đúng.
Bắc Âm Vương đã quay lại nhân gian!
Bây giờ, e rằng thật sự sẽ có phiền phức lớn.
Nghiêm Lạc cùng Tất Mặc Kỳ đi vào chỗ phong ấn giam
giữ Bắc Âm Vương kiểm tra, không tìm ra được thứ gì, mấy người đi theo bọn họ
cũng tìm kiếm khắp một lượt ở trong núi. Bận rộn cho đến tận sẩm tối, mọi người
đều gần như không còn sức lực, thế là hai người làm chủ kia rốt cuộc đành phải
cho phép họ trở về.
Lúc sắp đi, Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ phong ấn thêm một
tầng ở chỗ ban đầu, nhờ đó để tiếp tục che giấu nơi này, hoặc dù cho Bắc Âm
Vương thật sự cất thứ gì đó ở đây, phong ấn này ít nhiều cũng có tác dụng.
Thực ra đến bây giờ, Chúc Tiểu Tiểu đã mệt tới mức
không chịu nổi rồi. Hôm qua cô ở trường học bận suốt một hôm nay lại cả ngày
không được nghỉ ngơi, ở trong núi đánh nhau, còn hai lần dùng Diêm Vương chú,
sớm đã hoa mắt chóng mặt, hai chân mềm nhũn.
Khi lên núi, bọn họ đều mang theo lương khô và nước,
giữa chừng cũng có người đưa cơm đến. Cô lúc đầu cho rằng vì đói, liền nhanh
chóng ăn một chút, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Sẩm tối lúc xuống núi, tuy Nghiêm Lạc dắt cô chầm chậm
đi, nhưng cô bước thấp bước cao, đầu óc cứ ong ong, cảm thấy nhìn không rõ
đường, chân giống như bị dính chặt xuống đất không nhấc lên nổi. Đi được một
đoạn, cuối cùng không nhịn được nữa, Tiểu Tiểu kéo vạt áo Nghiêm Lạc, nhỏ tiếng
nói: "Boss, em không phải yếu đuối đâu".
"Hử?" Nghiêm Lạc đã sớm cảm thấy cô không
bình thường lắm, nhưng khi hỏi cô lại nói không sao.
"Nhưng em thật sự thấy đầu rất choáng." Cô
đúng là không trụ nổi nữa rồi, cơ thể mềm nhũn chỉ muốn ngã xuống.
"Heo ngốc, không thoải mái lại không chịu nói
sớm." Nghiêm Lạc cau mày, rất không vui nhìn cô. Chúc Tiểu Tiểu chu môi
lên ấm ức, Boss lại hung dữ rồi.
Nhưng giây tiếp theo đó, Nghiêm Lạc hung dữ kia đột
nhiên khom lưng xuống trước mặt cô, chìa ra bờ vai rộng rãi: "Lên đây nào,
xuống núi đường hẹp, ôm em đi không tiện".
Cô ngoan ngoãn, không khách sáo trèo lên, ngả đầu lên
trên vai anh, còn lẩm bẩm nói: "Không phải em muốn anh ôm nên mới chóng
mặt đâu".
Nghiêm Lạc lạnh lùng hừ một tiếng, vững vàng cõng Tiêu
Tiểu đứng dậy: "Em tốt nhất đừng có sinh bệnh, nếu không anh sẽ huấn luyện
đặc biệt em một năm".
"Vậy em muốn thật nhiều kem, lần trước hộp kem
kia vẫn chưa ăn xong, thật đáng tiếc."
"Em còn dám nhắc đến lần trước?" Nghiêm Lạc
bây giờ nghĩ lại vẫn thấy tức giận, cô dám nói với anh cái gì mà thụ thụ bất
thân, còn muốn nói sau này không nên gần gũi như thế có phải không?
Tấm lưng của Boss đại nhân vừa rộng rãi vừa thoải mái,
Chúc Tiểu Tiểu choáng đến mức có chút mơ hồ: "Boss, anh đối với em thật tốt,
nhưng em rất phiền lòng".
"Có em ngốc mới thấy phiền lòng."
Đang đi xuống một sườn dốc, Chúc Tiểu Tiểu cố gắng níu
chặt cổ Nghiêm Lạc, cô choáng váng nên rất sợ bị ngã xuống, dụi dụi đầu vào cổ
anh: "Em không ngốc, người thông minh mới biết buồn lòng".
Nghiêm Lạc bị cô dụi đến phát nhột: "Vậy em buồn
phiền điều gì?".
Cô buồn phiền điều gì? Cô lo lắng, buồn phiền rất
nhiều việc. Cô phiền não chuyện ở cùng với Boss càng ngày càng vui vẻ thì phải
làm thế nào? Cô phiền não chuyện lớn gương vỡ lại lành của Boss và A La giờ
phải làm sao? Nhưng khi cô tinh thần phấn chấn còn không tự nói rõ được với
chính mình, huống hồ bây giờ lại đang đầu óc quay cuồng, làm sao mà nói rõ ràng
cho Boss được? Cô nghĩ ngợi đắn đo mãi, cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào, tự
nhiên lại nói một câu: "Em vẫn còn chưa thổ lộ với Âu Dương học
trưởng".
Nghiêm Lạc khựng lại, dừng bước. Anh thả Tiểu Tiểu
xuống, quay người, nhìn thẳng vào mắt cô: "Heo Con, ở đây không có Âu
Dương Tĩnh, cũng chẳng có Vu Lạc Ngôn, gạt bỏ sạch sẽ bọn họ ra khỏi đầu em
đi".
Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra ngơ ngác nhìn anh, ý gì vậy? Lẽ
nào đầu Boss bị gấu quái đánh bị thương rồi?
Nghiêm Lạc thấy cái vẻ ngây ngô cùa cô thì càng tức
giận, anh véo má cô, tuyên bố rõ ràng: "Bắt đầu từ bây giờ, anh chính là
bạn trai của em, em không được nhớ đến người khác!".
Chúc Tiểu Tiểu há hốc miệng, càng ngây người ra. Rất
lâu sau cô mới thốt lên được một câu: "Chuyện này quyết định khi nào? Sao
em lại không biết".
"Sớm đã định rồi, vừa rồi chỉ chính thức thông
báo cho em."
"Bạn gái mà lại dùng thông báo? Không phải là
theo đuổi sao?" Chúc Tiểu Tiểu bây giờ đã hơi khôi phục được thần trí.
"Anh theo đuối rồi, bây giờ thông báo cho em kết
quả."
"Hả?" Chúc Tiểu Tiểu lại đần mặt ra,
"Theo đuổi khi nào?".
"Nếu không phải để theo đuổi em, anh việc gì phải
làm cơm cho em ăn, đưa đón em đi làm, còn cõng em xuống núi."
"Đây, đây chính là theo đuổi? Vậy anh vì sao
không nói làm cơm là tiện tay làm, đưa đón em đi làm vì muốn kèm thêm bài huấn
luyện ma quỷ, cõng em xuống núi là bởi vì biểu hiện công việc của em xuất
sắc..." Lúc này miệng lưỡi cô lại trở nên sắc bén.
Nghiêm Lạc nhìn cô, Chúc Tiểu Tiểu nhỏ tiếng ấm ức:
"Người ta cứ cho rằng anh là ông chủ tốt".
Nghiêm Lạc lại khẽ thở dài: "Heo Con, lẽ nào em
không phát hiện ra, em ở trước mặt anh có thể làm nũng, có thể đùa cợt... Nếu
như anh không phải đang đối xử với em như người đặc biệt nhất, em làm sao lại
dám to tiếng nhỏ tiếng với anh? Em nhìn mọi người trong công ty xem, có ai dám
như thế hay không?".
Chúc Tiểu Tiểu chột dạ, hình như, cô thực sự đã lợi
dụng anh rất nhiều.
Nhưng mà, A La phải làm thế nào? Học trưởng giờ phải
làm sao? Cô... cô... thực sự thích Boss?
Chức Tiểu Tiểu cắn môi khổ sở suy nghĩ, làm thế nào
đây? Đầu choáng quá, nếu như có thể choáng hơn một chút thì tốt rồi, cô cứ hôn
mê luôn, sự việc này có phải đã lẩn tránh được rồi không.
Nghiêm Lạc nhìn cô, thản nhiên truy vấn: "Được
rồi, bây giờ chúng ta nói hết ra rồi, em cũng đừng có nghĩ đến học trưởng gì đó
nữa. Em thành thật nói đi, có phải em nhớ tới anh nhiều hơn anh ta không? Những
lúc ở cùng với anh có phải vui vẻ hơn khi ở cùng anh ta không? Anh chẳng lẽ
không tốt hơn anh ta?".
Từng câu từng chữ của anh, Chúc Tiểu Tiểu thực sự
không phản bác lại được, cái gì cũng đều bị anh nói đúng.
Nghiêm Lạc lại nói: "Em nói đi, em có phải là bạn
gái của anh không?".
Chúc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn Boss, cô nên trả lời thế
nào đây? Sự việc đến bất ngờ quá, rất muốn choáng ngã, nếu như lúc này ngất xỉu
được thì tốt biết bao.
Cô vừa nghĩ như vậy, đã thấy hai mắt tối đi, lần này
thì ngất thật.
Nghiêm Lạc mắt thấy cô mềm nhũn ra ngã vào lòng mình,
lo đến tái mặt. Anh nhìn cô thật kỹ, xác định không có vấn đề gì quá lớn, cuối
cùng thở ra một hơi, gắng sức véo cái má tròn tròn của cô như để xả giận.
Nghiêm Lạc không đưa Chúc Tiểu Tiểu quay về nhà, anh
đưa cô lên tầng cao nhất của cao ốc Đế Cảnh. Không sai, đây cũng chính là nơi ở
của anh, tầng dưới là phòng làm việc, không phải vì để đi làm thuận tiện, mà là
bởi vì trong cả tòa nhà này có rất nhiều thứ phải dựa vào năng lượng của anh
bảo vệ.
Chúc Tiểu Tiểu không phải vì mệt quá sinh bệnh, mà là
với năng lực trước mắt, cô không thể kiểm soát được Diêm Vương chú. Thỉnh
thoảng dùng một lần có thể cứu mạng, nhưng hôm nay cô đã dùng liên tiếp hai
lần, trong đó có một lần còn để phá bỏ kết giới mạnh. Năng lượng của kết giới
tấn công ngược lại, thân thể cô không tiếp nhận nổi.
Nghiêm Lạc đưa cô quay về, ở trong không gian của anh,
có năng lượng của anh xoa dịu, cô sẽ dễ chịu hơn một chút. Chúc Tiểu Tiểu hoàn
toàn không biết gì đối với những điều này, cô được anh ôm về nhà đặt lên trên
giường, chẳng hề mở mắt ra lần nào.
Bát Bát cũng nhảy lên trên giường, muốn ở lại bên cạnh
Tiểu Tiểu, liền bị Nghiêm Lạc chỉ tay: "Bùn đầy trên người, bẩn chết đi
được, xuống mau". Bát Bát xuống giường, nhảy nhảy kêu chít chít phản
kháng, rõ ràng cô ấy cũng bùn đất đầy người, thân thể cô ấy còn to hơn nó gấp
mấy trăm lần.
Nghiêm Lạc chẳng thèm nhìn đến nó: "Làm ồn khiến
cô ấy tỉnh đậy, tao sẽ cắt lông của mày".
Bát Bát trong chốc lát yên tĩnh trở lại, nhanh như bay
chạy vào trong góc. Được rồi, nó làm một con chuột ngoan ngoãn, đợi Tiểu Tiểu
dậy sẽ tắm rửa cho nó, cô đã nói là muốn trang điểm cho nó thật xinh đẹp.
Nghiêm Lạc yên lặng nhìn Chúc Tiểu Tiểu đang trong
mộng, không kìm được từ từ cúi đầu xuống, trước khi tiếp xúc với bờ môi của cô
thì dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng chạm vào môi cô. Một lát sau, anh ngẩng
lên, trên mặt tràn đầy nỗi thất vọng và thương cảm. Không có cảm giác, anh căn
bản không hôn được cô.
Lời chú của Cửu Thiên Huyền Nữ, thật là tàn độc.
Nghiêm Lạc đứng dậy, đi đến đứng bên chiếc cửa sổ lớn
nhìn cảnh đêm ngoài xa. Chuyện xảy ra lần đầu tiên, có lẽ đều dựa vào năng lực
phá bùa chú của Heo Con mới có thể.
Đèn điện sáng trưng khắp cả thành phố, phải chăng cũng
có thể chiếu sáng được hy vọng trong anh? Nghiêm Lạc hít sâu, nhắm mắt lại. Anh
đợi cô đã mấy kiếp rồi, chắc chắn một ngày nào đó, bọn họ sẽ có thể giống như
những người yêu nhau khác, làm tất cả những chuyện thân mật, kết hôn rồi sinh
con. Những gì trước đây chưa có cơ hội thực hiện, hai người bọn họ đều sẽ cùng
nhau hoàn thành viên mãn.
Cũng vào thời gian đó, ở một địa điểm khác.
Tại một ngã tư của khu đô thị phồn hoa, nơi cửa tiệm
hoa mỹ tên là Waiting đã xảy ra một chuyện. Con đường náo nhiệt này, mỗi cửa
tiệm khách hàng đều đông như nước triều, chỉ có Waiting lúc nào cũng yên tĩnh.
Mạnh Mạn theo thói quen trông nom trong cửa tiệm, cô
vừa mới chuẩn bị xong nước tịnh hóa cần thiết cho tất cả các hồn phách phải đầu
thai ngày mai. Đột nhiên cửa Waiting mở bung ra.
Mạnh Mạn thầm kinh ngạc, chẳng có hàng ma sư nào hẹn
đưa khách hàng đến, Boss cũng không bao giờ tới vào lúc này, mà phong ấn trên
cửa cũng không thể nào để cho những người thường lảng vảng đi tới. Lẽ nào lại
là Chúc Tiểu Tiểu?
Mạnh Mạn vội vàng đi về phía phòng khách của cửa tiệm.
Một người già tinh thần nhanh nhẹn đang đứng ở đó ngắm nghía chiếc ấm nhỏ được
bày trong tiệm. Ông ta nhìn thấy Mạnh Mạn, hơi mỉm cười: "Mạnh Bà, đã lâu
không gặp rồi”.
Mạnh Mạn kinh hãi đến mức suýt chút nữa nói không nên
lời, cô há hốc miệng ra, rất lâu sau mới lí nhí đáp một tiếng: "Đại
vương".
Bắc Âm Vương cười: "Tốt, rất tốt".
Nụ cười của ông ta thân thiết, Manh Mạn lại sợ đến mức
chân có chút run rẩy, ông ta bị phong ấn gần nghìn năm, làm thế nào xuất thế
được?
Cô nghe thấy Bắc Âm Vương nói: "Cô còn nhớ ta cho
cô thân thể bất lão bất tử, còn nhớ ta đẽ cho cô tẩy hồn dẫn lộ, còn nhớ chính
ta đã cho cô ngày hôm nay chứ?".
Trên mặt ông ta mang theo nụ cười, nhưng giọng nói thì
lại lạnh băng. Mạnh Mạn véo vào mu bàn tay của mình, gắng sức trấn tĩnh lại:
"Ân tình của người, Mạnh Bà suốt đời không quên".
Bắc Âm Vương lại cười: “Tốt, rất tốt. Cô tốt hơn nhiều
so với hai tên tiểu tử thối không có lương tâm kia".
Ổng ta dùng lực bóp một cái, chiếc ấm nhỏ trong tay vỡ
vụn.
Mạnh Mạn nhìn khuôn mặt cười của ông ta, chỉ cảm thấy
một luồng khí lạnh từ xương sống toát ra.
Chúc Tiểu Tiểu vô lo vô nghĩ ngủ cả một đêm.
Khi cô tỉnh dậy, nhìn thấy căn phòng rộng lớn này thì
giật thót mình, lại là kiểu toàn bộ thông nhau, không phân ra phòng khách và
các phòng. Tất cả các phòng nối với nhau thành một khối, chỉ có điều chỗ cần
bày sofa thì bày sofa, chỗ cần bày giường thì bày giường, bàn làm việc, tủ...
tất cả các đồ dùng liếc qua một cái là thấy rõ. Căn phòng này lớn đến mức đáng
kinh ngạc, cách trang trí sắp đặt thế này cũng thật là đặc biệt.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn nhìn trên người, vẫn còn nguyên bộ
quần áo hôm qua, chỉ có thắt lưng bị tháo ra, có thể là để tránh việc cô ngủ
không thoải mái. Bát Bát thấy cô tỉnh dậy, kêu chít chít ở dưới chân giường
nhưng không dám nhảy lên trên.
Chúc Tiểu Tiểu vui mừng đặt nó lên lòng bàn tay:
"Boss đâu?".
Phản ứng đầu tiên của cô chính là đây là nhà của Boss,
anh ấy sẽ không vứt cô cho người nào khác. Bát Bát đưa cô đến chỗ sofa, trên
bàn có một tờ giấy để lại: "Heo Con bẩn, ngủ dậy rồi trong tủ lạnh có sữa,
bánh ngọt, tự mình lấy ra ăn. Bàn chải đáng răng, khăn mặt và quần áo trên sofa
đều là cho em, tắm rửa xong thì thay vào. Nếu như buồn chán thì mở máy tính ra
chơi, anh đi làm, buổi trưa quay lại mang đồ ăn cho em".
Chúc Tiểu Tiểu bĩu môi, Boss lại mắng người, cô đâu có
phải là Heo Con bẩn. Cô nhìn Bát Bát bẩn thỉu như vậy, quyết định tắm rửa lập
tức chiếm vị trí đầu tiên trong kế hoạch.
Đợi đến khi cô xử lý cho mình và Bát Bát đều sạch sẽ
thơm tho rồi, bọn họ cùng nhau hưởng thụ bánh ngọt và sữa. Boss vẫn chưa quay
lại, Chúc Tiểu Tiểu buồn chán, cô đột nhiên nhớ ra câu chuyện về chú heo kia
vẫn còn chưa đọc xong.
Tiểu Tiểu mở máy tính, tìm thấy đoạn lần trước mình
mình đang đọc dở, ở đó nói là Cửu Thiên Huyền Nữ phát hiện ra khả năng đặc biệt
của chú heo, thế là muốn thu nhận nó làm đồ đệ, nhưng mà heo con không đồng ý.
Lúc đó Diêm Vương nói với heo con, nếu như heo con bái
Cửu Thiên Huyền Nữ làm sư phụ, có thể tu luyện thành hình người thì sẽ bằng
lòng ở cùng với nó. Điều kiện như thế đối với chú heo mà nói thật sự là quá
tốt, nó không do dự, lập tức đồng ý. Chúc Tiểu Tiểu tìm đến đoạn này rồi tiếp
tục đọc.
Heo con bởi vì một lời tuyên bố của Diêm Vương đã trở
thành đệ tử của Cửu Thiên Huyền Nữ, Cửu Thiên Huyền Nữ cũng vì vậy mà kết làm
đồng minh với Diêm Vương. Thế lực Diêm Vương dưới địa phủ càng được củng cố, dư
đảng lúc Âm Vương từng tên từng tên một bị lôi ra xử lý. Còn heo con bắt đầu từ
lúc đó, trải qua những ngày tháng gian khổ nhưng
hạnh phúc.
Gian khổ đó là sự học tập và rèn luyện mỗi ngày, nó
chỉ Ià một chú heo, chẳng biết cái gì cả, ngoài việc có thể xông phá kết giới
ra, chẳng còn bất kỳ bản lĩnh gì khác. Nếu muốn tu luyện thành tiên, nói thì dễ
hơn làm rất nhiều. Nhưng heo con vô cùng nỗ lực, nó khắc phục cái tính lười
nhác trước đây, khắc khổ học tập, rèn luyện. Bởi vì nó còn nhớ, Diêm Vương nói
rồi, chỉ cần nó tu luyện thành hình người, thì sẽ bằng lòng ở bên nó.
Tâm sự đó của heo con, Cửu Thiên Huyền Nữ và Diêm
Vương đều hiểu rõ. Thế là vì để cổ vũ, giúp nó có động lực và đẩy nhanh quá
trình tu luyện, mỗi tháng heo con đều có năm ngày được quay về địa phủ ở cùng
với Diêm Vương. Đó là những ngày heo con vui nhất trong mỗi tháng, nó lại lần
nữa trở thành vật cưng được hoan nghênh nhất nơi địa phủ. Diêm Vương và Nữ Diêm
Vương đối xử với nó rất tốt, heo con còn được vào nhà lao để đón bạn chuột yêu
quý của nó ra, nhờ Diêm Vương chăm sóc.
Loại phương thức trừng phạt và khích lệ này quả nhiên
rất có tác dụng thúc đẩy tính tích cực của heo con, việc tu luyện của nó đạt
được bước phát triển mạnh mẽ và nhanh chóng. Nhưng cái ngày đại kiếp trời đất
cũng sẽ đến rất nhanh, Cửu Thiên Huyền Nữ vì muốn heo con thích ứng với chiến
tranh mau hơn một chút, để khi đại chiến có thể phát huy được tác dụng lớn nhất
bắt đầu giao cho nó một số nhiệm vụ đi bắt yêu diệt ma. Nhưng heo con không có
hình người, nó chỉ là một chú heo, không có móng vuốt lợi hại, cũng chẳng có bộ
răng sắc nhọn. Kết quả, sau những lần ra ngoài làm nhiệm vụ, kinh nghiệm thực
chiến của heo con càng ngày càng phong phú, nhưng nó cũng thường xuyên bị
thương tích đầy mình.
Mỗi lần heo con bị thương, Diêm Vương đều đón nó quay
về địa phủ tĩnh dưỡng, nếu như vết thương nghiêm trọng một chút, nó có thể ở
lại bên cạnh Diêm Vương lâu hơn một chút. Heo con đã có thể nói chuyện rồi, nó
nói rất nhiều, hình như muốn đem tất cả những lời mà trước đây không thể nói,
nói ra hết cho chán thì thôi. Nó quấn lấy Diêm Vương nói chuyện, quấn lấy Nữ
Diêm Vương nói chuyện, đương nhiên còn cả những người bạn tốt như Hắc Bạch Vô
Thường và chú chuột nhỏ của nó nữa.
Rất nhanh chóng, hai trăm năm đã trôi qua, đại chiến
thần - ma bắt đầu, pháp lực của heo con đã tu luyện đến một mức độ nhất định,
nhưng lại vì thời gian tu hành quá ngắn, phương diện biến hóa thành hình người
không tiến triển cho lắm, nó chỉ có thể duy trì hình người trong khoảng thời
gian rất ngắn căn bản không cách nào tham gia trận chiến lâu.
Nhưng mục đích Cửu Thiên Huyền Nữ thu nhận nó làm đồ
đệ chính là muốn sử dụng năng lực đặc biệt của nó, duy trì bảo vệ hòa bình trời
đất. Thế là heo con hết lần này đến lần khác được phái ra chiến trường. Nó thân
làm tiên phong xông lên đánh phá kết giới bảo vệ của yêu ma trước, để những
thiên binh thần tướng theo sau có thể thuận lợi triển khai tấn công.
Heo con trận nào cũng mạo hiểm hoàn thành nhiệm vụ,
không lúc nào là không bị thương, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng
nó không hề hối hận, nó cảm kích ơn dạy dỗ của sư phụ, lại hy vọng có thể sát
cánh bên cạnh Diêm Vương.
Chẳng mấy chốc, trận quyết chiến then chốt nhất giữa
thần và ma sắp bắt đầu, hai anh em ma thần thượng cổ Trọng Lâu và Xi Vưu1 pháp
thuật kinh người, bất khả chiến bại, bọn họ có lưới thiên ma hộ thân, chúng
tiên căn bản không cách nào công kích được. Muốn giành thắng lợi, phương pháp
hiệu quả nhất chính là bảo heo con lại lần nữa xuất chinh, để nó công phá lưới
thiên ma cho chúng tiên và thần tướng phía sau có cơ hội tấn công. Nhưng trận
chiến này, Cửu Thiên Huyền Nữ và Diêm Vương đều hiểu rõ, nếu tham gia, heo con
tuyệt đối không thể sống sót.
1Xi Vưu: vua nước Cửu Lê
ngày xưa, sinh việc can qua, chế ra giáo mác cung nỏ quấy rối chư hầu, bị vua
Hoàng Đế đánh chết.
Cửu Thiên Huyền Nữ tin tưởng, trời cao tạo ra thứ gì
tất có sứ mệnh riêng của nó, heo con có năng lực đặc biệt mạnh mẽ như thế,
chính là vì trận chiến này mà sinh ra. Vì để heo con có thể dưỡng tinh thần
tỉnh táo sắc bén, phát huy sức chiến đấu mạnh nhất, Cửu Thiên Huyền Nữ bảo nó
bế quan tu luyện, chúng tiên chúng thần và các binh tướng đều tích cực chuẩn
bị, muốn dốc toàn lực một trận.
Chính vào đêm trước đại chiến, Diêm Vương nhắc đến
việc heo con đã có thể biến hóa thành hình người, bản thân đương nhiên giữ đúng
lời hứa, muốn thành thân với heo con, đợi sau hôn lễ, mới để heo con yên tâm
tham chiến. Chú heo nhỏ nghe thấy tin tức này đương nhiên vô cùng vui mừng, Cửu
Thiên Huyền Nữ lại có chút không vừa lòng, bà cảm thấy như thế sẽ làm lỡ thời
gian tu luyện vốn dĩ đã ít ỏi đến đáng thương của nó. Hơn nửa bà hiểu rõ lúc
đầu Diêm Vương hứa ở cùng với chú heo nhỏ, chỉ là vì lôi kéo thế lực của bà,
chứ không phải có tình ý thật sự. Đến bây giờ mục đích của bọn họ đối với heo
con đã đạt được, Diêm Vương không nhất thiết phải hy sinh như vậy.
Nhưng Diêm Vương lại nói, trận chiến này vô cùng quan
trọng, heo con chỉ có thể thành công không thể thất bại, nếu như để nó thành
thân như ý nguyện, sẽ càng làm tăng ý chí chiến đấu của nó, khi ra trận đương
nhiên mới phát huy được công lực lớn nhất. Cửu Thiên Huyền Nữ cảm thấy như thế
cũng có lý, liền đồng ý. Bọn họ quyết định hoàn thành tâm nguyện của heo con
trước trận chiến.
Diêm Vương đón chú heo nhỏ quay lại địa phủ, cấp tốc
sắp xếp việc hôn lễ. Mọi người bận bận rộn rộn, đều hy vọng có thể làm cho nó
một hôn lễ viên mãn, để sau khi nó được toại nguyện thì sẽ quay về thiên đình
tham chiến.
Nhưng đêm trước ngày thành thân, Diêm Vương đã làm ra
một việc vượt ngoài khả năng dự đoán của tất cả mọi ngươi. Người giấu tất cả,
lén lút đưa heo con vào đường luân hồi để nó chuyển thế làm người.
Ngày hôm sau Cửu Thiên Huyền Nữ đến tham dự hôn lễ mới
biết đã mất đi tiên phong quan trọng nhất, đùng đùng nổi giận. Bà đoán được ý
tứ của Diêm Vương, người cho rằng chỉ cần heo con chuyển thế thì sẽ còn cơ hội
được gặp lại nó. Cửu Thiên Huyền Nữ không cam tâm chịu sự phản bội như vậy, bà
muốn báo thù.
Ngày hôm đó, Cửu Thiên Huyền Nữ ở trước mặt mọi người
đã cắt tay trích máu, tạo ra một lời độc chú cho Diêm Vương, để Diêm Vương muôn
đời không thể có được heo con. Bà lập lời thề, từ đây không đội trời chung với
thế lực của địa phủ.
Tuy mất đi heo con, nhưng đại chiến ma – thần vẫn cứ
phải đánh, thần tộc phải trả cái giá thảm khốc đau thương, khó khăn lắm mới
giành được thắng lợi. Ma tộc bị khống chế rồi giam giữ dưới mười tám tầng phong
ấn. Nhân gian phải chịu thiên tai nhân họa ba mươi năm triền miên không dứt.
Địa phủ đương nhiên cũng phải trả giá, không những từ
nay bị thần giới gạt ra ngoài lề, còn phải gánh vác công việc khắc phục hậu quả
của kiếp nạn trong nhân gian.
Câu chuyện đến đây thì kết thúc, Chúc Tiểu Tiểu cứ đọc
rồi đọc, bất giác rơi nước mắt, cô cảm nhận được phương hướng viết của Tề
Nghiên La, trong từng câu từng chữ, Tề Nghiên La đều bộc lộ sự tiếc nuối đối
với kết cục của đại chiến ma - thần. Bất luận là thần tộc hay là con người, đều
phải chịu rất nhiều đau khổ. Nhưng không biết vì sao, Chúc Tiểu Tiểu lại càng
cảm thấy lo lắng hơn cho kết cục của heo con và Diêm Vương.
Vì đâu mà heo con không thể có được một ngày hạnh
phúc?
Nó tràn đầy niềm vui mừng hạnh phúc chờ đợi ngày được
trở thành tân nương của Diêm Vương, nhưng lại bị người tận tay đưa vào đường
luân hồi. Thực ra, trên một phương diện nào đó, đây chính là giết chết nó nhỉ?
Như vậy thì so với việc heo con chết trên chiến trường cũng có khác biệt gì
chứ? Cứ để heo con chiến đấu, ít nhất nó còn có thể làm tân nương của Diêm Vương
một ngày. Chú heo đó có lẽ nguyện ý làm như vậy hơn nhỉ?
Chúc Tiểu Tiểu khịt khịt mũi, lấy giấy ăn lau nước
mắt, cô tưởng tượng ra, vào ngày đó chú heo con kia được đưa đi, nó buồn bã
nhiều thế nào. Chỉ nghĩ vậy thôi, Chúc Tiểu Tiểu lại thấy trái tim của mình đau
nhói.
Thế nhưng Chúc Tiểu Tiểu cũng cảm thấy Diêm Vương rất
đáng thương. Câu chuyện này, Tề Nghiên La viết không hề miêu tả phân tích nội
tâm nhân vật, chỉ đơn giản ghi lại các sự việc xảy ra giống như ký sự vậy.
Nhưng vào lúc cuối cùng này, Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy trong những hàng chữ của
Tề Nghiên La còn có sự trách cứ đối với việc không màng đến đại cục , tùy tiện
ích kỷ của Diêm Vương.
Thương vong bi thảm đau đớn của thần tộc trong đại
chiến, khổ nạn nhân loại phải chịu, trời đất thương vong nước mắt tràn đầy, Tề
Nghiên La viết rất nhiều hậu quả vì mất đi heo con, mà tất cả những điều này,
đều bởi vì một suy nghĩ sai lầm của Diêm Vương.
Khi người đem heo con ném vào đường luân hồi, người
đang nghĩ gì vậy?
Nưóc mắt của Tiểu Tiểu không kìm được vẫn cứ rơi. Diêm
Vương đã yêu heo con rồi phải không? Người nhất định là yêu rồi.
Heo Con đơn thuần và nghị lực như vậy, trải qua thời
gian mấy trăm năm tiếp xúc dài lâu, nó nhất định làm Diêm Vương cảm động rồi?
Diêm Vương, người đàn ông luôn trên cao vời vợi, lúc
ban đầu chỉ nghĩ đến lợi ích và quyền thế, chỉ có ý lợi dụng heo con, nhưng
cuối cùng người đã động lòng rồi phải không?
Cho nên người mới tình nguyện gánh vác hậu quả của
việc yêu heo con, người không muốn đưa nó vào chỗ chết. Người đã lừa gạt Cửu
Thiên Huyền Nữ, che giấu tất cả mọi người, chỉ muốn để heo con có thể dùng
phương thức khác mà tiếp tục sống. Heo con đi rồi, nhưng Diêm Vương lại đang
đau đớn vì mất đi người yêu, và trở thành kẻ địch của đại thần, còn phải đấu
tranh giành sự sống trong kiếp nạn của nhân
gian. Cái giá người phải trả, chắc chẳng hề ít hơn những người khác.
Chúc Tiểu Tiểu càng nghĩ càng buồn, khóc nức nở.
Nếu như chú heo con ấy thực sự lợi hại đến thế vậy thì
sự có mặt của nó trong trận chiến hẳn là sẽ hạn chế được tối đa tổn thất cho
thần tộc. Vì thần tộc, vì nhân loại, vì trời đất, heo con đích xác là nên anh
dũng xông trận hiểm nguy, không sợ hy sinh. Nhưng mà, khi tất cả mọi người đều
đang trông mong thắng lợi, chỉ có Diêm Vương cúi đầu thương tiếc cho sinh mệnh
của heo con...
Chúc Tiểu Tiểu muốn thảo luận một chút với Tề Nghiên
La về đoạn kết của câu chuyện, cô thấy nó không hay, không nên là như vậy. Vì
sao bọn họ ai cũng đều thê thảm thế này?
Trong màn nước mắt, Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy phần cuối
cùng của bản thảo, cách mấy hàng còn có một câu: "Heo Con, cậu tin vào
kiếp trước kiếp này không?".
Kiếp trước kiếp này?
Chúc Tiểu Tiểu đọc được câu này, sững lại một lúc lâu.
Cô lau nước mắt, xem lại một lần nữa.
Đây là đang hỏi heo con trong câu chuyện, là làm tăng
hiệu quả, mở thêm nhiều suy ngẫm, hay là đang hỏi cô người trong cuộc đời này
có biệt danh là Heo Con?
Chúc Tiểu Tiểu nhìn chăm chú vào màn hình, đột nhiên
rất muốn biết kiếp trước của mình là gì.
Cô đến Nhã Mã làm việc, tiếp xúc với những thứ yêu ma
quỷ quái nhiều lắm rồi, cô đương nhiên tin tưởng có kiếp trước kiếp sau, nhưng
từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ kiếp trước của mình rốt cuộc là gì.
"Em đang làm gì vậy?"
Boss đại nhân không biết đã quay lại từ khi nào làm
cho Chúc Tiểu Tiểu đang ngẩn ra giật thót mình.
Nghiêm Lạc đứng bên cạnh sofa, đặt chiếc túi trong tay
xuống, đi về phía Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu cũng không biết bản thân mình làm
sao, lập tức bừng tỉnh, nhanh tay tắt bản thảo.Nghiêm Lạc cau mày lại, rút khăn
giấy lau hết nước mắt cho cô: "Làm sao mà khóc?".
Anh mới để cô ở một mình nửa ngày, cô đã có thể khiến
cho bản thân khóc thành thế này rồi.
"En vừa lên mạng đọc tiểu thuyết, cảm động
quá." Cô cũng chẳng hề nói dối nhỉ.
"Em không thể lựa chọn cuốn tiểu thuyết vui vẻ
một chút để đọc sao?" Anh rất không vui, không thích nhìn thấy nước mắt
của cô.
"Em nào có biết kết thúc sẽ như thế."
Anh duỗi tay dắt cô đi về phía sofa, "Ăn cơm
trước, đã đói chưa?".
Trên sofa, Bát Bát đang nằm ưỡn bụng ra, chỉ động đậy
cái đuôi, thực sự là ăn nhiều điểm tâm quá, no căng rồi, nó lấy hành động thực
tế trả lời vấn đề này. Nghiêm Lạc lườm nó một cái: Ai hỏi mày chứ?
Chúc Tiểu Tiểu mở hộp cơm ra, thức ăn bên trong rất
phong phú, giống như khẩu phần phục vụ bên ngoài của nhà hàng. Cô muốn vào bếp
lấy đũa ăn cơm, nhìn ngó bốn phía một hồi, "Boss, nhà anh không có
bếp". Thật lạ là tay nghề nấu nướng của Boss giỏi như vậy, lại không có
nhà bếp?
Nghiêm Lạc lấy từ trong túi ra một bộ đồ ăn tiện lợi.
Đương nhiên là không có nhà bếp, anh từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới có một
ngày cô sẽ xuất hiện trong phòng của anh. Cũng chưa từng cho rằng anh sẽ có cơ
hội làm cơm cho cô ăn ở trong phòng mình. Cho nên lúc đầu khi bố trí đồ đạc căn
bản không nghĩ đến việc phải thiết kế nhà bếp.
Chỉ có điều, trong quãng thời gian dài như thế, anh từ
rất xa nhìn thấy dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của cô mỗi khi được thưởng thức đồ
ăn ngon, nên đã không nén nổi liền đi học làm bếp, không phải vì mong đến một
ngày có thể làm cho cô ăn, thực ra chỉ vì thấy cô thích mà thôi.
"Nếu như em đồng ý làm bạn gái anh, anh sẽ lập
tức lắp đặt nhà bếp, làm cơm cho em ăn."
Chúc Tiểu Tiểu vừa cầm lấy đôi đũa, bị lời này dọa cho
giật thót mình, lập tức đỏ ửng mặt lên: "Em chẳng hề muốn".
"Không muốn làm bạn gái anh, hay là không muốn ăn
cơm anh nấu?" Khẩu khí của Nghiêm Lạc vẫn còn coi là hòa dịu, nhưng Chúc
Tiểu Tiểu vừa ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt kia của Boss đã lộ rõ vẻ uy hiếp. Nếu
cô dám không nhận, liệu có xảy ra thảm kịch không?
Tiểu Tiểu lập tức cúi đầu, cô phải thừa nhận, cô nhát
gan, Boss mà hung dữ lên cô sẽ rất sợ. Tiểu Tiểu lí nhí lên tiếng: "Chúng
ta... còn phải có thời gian. Làm gì mà nhanh thế này đã... ở cùng nhau".
Nghiêm Lạc nhìn đầu cô cúi càng lúc càng thấp, đã sắp
vùi vào trong bát rồi, bất giác thở dài, hạ giọng dịu dàng nói: “Anh ép em quá
rồi, đúng không?".
Tiểu Tiểu thấy Boss đại nhân hiếm khi thấu hiểu lòng
người như vậy, nhanh chóng ngẩng lên ra sức gật đầu. Nhưng Nghiêm Lạc thấy cô
thừa nhận nhanh như thế lại nổi giận: “Vậy thì em phải mau mau khai thông đi
chứ! Phải biết phối hợp một chút!".
Tiểu Tiểu chu môi lên, cái gì chứ, còn cho rằng anh
tiếp đó sẽ rất dịu dàng nói: Vậy từ từ bồi dưỡng tình cảm là được rồi.
Kết quả lại không phải, đến cuối cùng thì vẫn trách
cô.
Đúng là những người đàn ông dịu dàng biết quan tâm vẫn
khiến người ta thích hơn, loại bá vương nghiêm khắc như Boss thế này, làm Boss
thì tốt, chứ làm bạn trai chắc chắn không ổn.
Hơn nữa cô đã rất phối hợp rồi, anh còn chê cái gì
chứ.
Tiểu Tiểu đúng là không hiểu nổi mình nữa, chẳng biết
tại sao cô cứ mơ hồ cảm thấy mình không còn vương vấn gì tới học trưởng, trái
lại trong đầu lúc nào cũng quẩn quanh hình ảnh của Boss.
Lẽ nào cô kiếp trước còn thiếu nợ anh? Trong ti vi
chẳng phải vẫn diễn như thế hay sao?
"Boss, kiếp trước em là gì nhỉ?"
Nghiêm Lạc hồ nghi nhìn cô, cái đầu ngốc nghếch của
Heo Con này quả nhiên đang nghĩ lung tung vớ vẩn. Đang thảo luận vấn đề tình
cảm nghiêm túc, sao chốc lát đã chuyển sang chủ đề kiếp trước rồi?
Tiểu Tiểu kéo vạt áo anh: "Boss, pháp thuật của
anh cao như vậy, có thể nào biết được kiếp trước của em là gì không? Nói cho em
đi mà, em rất muốn biết".
Nghiêm Lạc nhìn cô, cái ánh nhìn khó chịu đó lại xuất
hiện rồi, anh nói với Tiểu Tiếu: "Em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho
em".
Tiểu Tiểu thả vạt áo anh ra, không muốn cùng anh nói
chuyện nữa, chỉ mượn cơ hội để lợi dụng.
Nghiêm Lạc nhìn biểu cảm của cô liền muốn cười, anh
xoa đầu cô: "Không muốn biết nữa à?".
"Đằng nào thì anh cũng không nói."
Nghiêm Lạc khẽ hừ: "Mới thế đã giận rồi
sao?".
"Đâu có?" Cô không tức giận, rõ ràng tại anh
xấu xa.
"Kiếp trước em là thiên kim của một người quản lý
kho sách đời Thanh, có hai anh trai, tướng công là một tiến sĩ, sau này cùng em
tiếp quản kho sách, bọn em sinh được một trai một gái. Cả đời em thuận lợi bình
an, sáu mươi hai tuổi thì qua đời."
Chúc Tiểu Tiểu nghe đến mức ngẩn ngơ, tỉ mỉ quá, Boss
quả nhiên lợi hại. Cô không kìm được hỏi: "Vậy người tướng công kia của em
thì sao?".
Nghiêm Lạc mặt đanh lại, anh đang ở ngay trước mặt cô,
cô còn nhớ đến người chồng quỷ quái chết tiệt gì đó? Chúc Tiểu Tiểu bây giờ
tương đối biết quan sát sắc mặt của Boss đại nhân, nhanh chóng nói: "Ý em
là, chuyện của anh ta không cần nói cho em, em không muốn biết chút nào
cả".
Nghiêm Lạc nhướn mày lên, tốt nhất em nên như vậy.
Chúc Tiểu Tiểu cười hì hì, tiếp tục hỏi: "Vậy
kiếp trước trước nữa của em là gì?".
"Thiên kim phủ Tướng quân, bỏ trốn với con trai
tổng quản, anh ta có tay nghề nấu ăn giỏi, sau này dựng nên Tiên Vị lầu, rất
nổi tiếng ở triều đó, được Hoàng thượng đích thân viết tặng bảng hiệu. Sau này
Tướng quân đón bọn em về, em sinh được ba trai hai gái, sống đến năm sáu mươi
tuổi." Mỗi kiếp của cô, đều là anh tận tay lựa chọn người thân cho đầu
thai, những chuyện cô gặp phải trong đời, anh đều xem, còn luôn nhớ rõ
ràng.
"Vậy kiếp trước trước trước nữa thì sao?"
"Bố mẹ làm nghề buôn bán, có một cửa tiệm không
nhỏ, chồng cũng là người làm nghề buôn bán. Có một trai hai gái, sống đến năm
năm mươi tám tuổi." Nghiêm Lạc bắt đầu cau mày lại, tuy anh không để ý
việc trả lời, nhưng cảm thấy Chúc Tiểu Tiểu rất kỳ lạ.
Tiểu Tiểu cắn đũa, xem ra câu cuối cùng trong tác phẩm
của A La nhất định không có ý gì khác. Nghĩ đến đây, trong thoáng chốc cô cảm
thấy nhẹ nhõm đến kỳ lạ.
Vậy câu đố trước mắt, chính là A La và Boss rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì?
Chúc Tiểu Tiểu lúc đầu cảm thấy đây là A La muốn mượn
câu chuyện để nối lại với Boss, nhưng sau này nhìn thấy A La có bạn trai rồi mà
Boss lại có biểu hiện tốt đối với mình, hai người đó dường như đều không có ý
gương vỡ lại lành.
Vậy A La viết câu chuyện này để làm gì? Với tính cách
của cô ấy, chắc chắn không phải muốn trở thành nhà văn.
Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên có một phát hiện, lẽ nào A La
cảm thấy Boss có ý với mình, cho nên cô ấy dùng phương thức này để cho mình
biết về đoạn tình cảm của cô ấy và Boss, cô ấy muốn nhắc nhở mình phải không?
Những thần quỷ yêu ma ở bên trong này, chỉ là ẩn dụ cho những khó khăn mà bọn
họ phải đối mặt trong tình cảm? Dù gì bọn họ đều là người của giới hàng ma,
dùng nhưng nội dung quen thuộc xung quanh để làm đề tài cũng rất bình thường.
Cho nên A La thực ra là muốn nói với mình, nếu như yêu
đương cùng Boss, phải chuẩn bị tâm lý để đối mặt với vô vàn trở ngại?
Chúc Tiểu Tiểu đang nghĩ đến thất thần, đột nhiên đỉnh
đầu đau nhói, bị Boss đại nhân cốc cho một cái, "Ăn cơm thì ăn đi, em ngẩn
ra cái gì, lại nghĩ ngợi linh tinh gì đó?".
"Không có, không có." Chúc Tiểu Tiểu vội
vàng nhét cơm vào miệng, nuốt xuống, thấy Nghiêm Lạc vẫn đang hoài nghi nhìn
mình, cô nhanh chóng tìm cớ: "Em chỉ đang nghĩ, vì sao kiếp trước của em ở
thời Thanh, mà cách cả một trăm năm mẹ mới sinh em ra, thật là không dễ
dàng!".
“…”
Lần này đến lượt Boss đại nhân vùi đầu xuống ăn cơm,
trí tuệ của Heo Con nhà anh có lúc thực sự khiến anh không biết phải làm sao.
Nhưng Chúc Tiểu Tiểu nắm được vấn đề rồi, "Boss,
anh nói xem, vì sao lại lâu vậy chứ? Lẽ nào lúc đầu hồn phách của em không được
quỷ sai tìm thấy, cho nên một mình lang thang trên thế gian, cô độc mất một
trăm năm?". Cô vừa tưởng tượng, vừa lộ ra biểu hiện thê thảm.
Nghiêm Lạc rất nghiêm túc ăn cơm.
“Boss." Chúc Tiểu Tiểu kéo gấu áo anh, thật sự
rất hiếu kỳ, trong lòng đầy thắc mắc sẽ rất khó chịu.
Cô chớp chớp cặp mắt to tròn nhìn anh, Nghiêm Lạc thở
dài, chỉ đành giải đáp cho cô: "Thời cục không tốt, không có người nhà
thích hợp".
A, đây là ý gì? Chúc Tiểu Tiểu còn muốn hỏi, Nghiêm
Lạc nhìn một cái: "Ăn cơm!".
Ăn thì ăn, hung dữ gì chứ, Chúc Tiểu Tiểu vừa gắp
tranh chút rau, vừa nghĩ, cô chắc chắn là một linh hồn thông minh, biết được
khi nào tìm quỷ sai chạy vào địa ngục là thích hợp.
Sau bữa cơm trưa, Boss đại nhân phải ra ngoài tiếp tục
làm việc, Tiểu Tiểu có cơ hội tự do hành động liền chớp lấy thời cơ gọi điện
cho Tề Nghiên La.
Tề Nghiên La cũng đang bận, cô phải trông giữ nhà hàng
Địa Phủ, không thể rời đi. Nhưng Chúc Tiểu Tiểu có thể đến đó, thế là Chúc Tiểu
Tiểu thu dọn đồ đạc rồi lập tức tới "Địa Phủ".
Vẫn là cái góc hẻo lánh yên tĩnh trong một khu náo
nhiệt, nhân viên phục vụ ăn mặc trang phục quỷ sai đưa Chúc Tiểu Tiểu đến khu
phòng “mười tám tầng địa ngục". A La ngồi một mình ở đó, vẫn với mái tóc
xoăn dài, khuyên tai lớn, trang điểm tinh tế, ăn mặc sang trọng đẹp đẽ. Chúc
Tiểu Tiểu nhất thời cảm thấy hình như mình đã rất lâu không gặp cô ấy rồi. Tề
Nghiên La lạnh lùng gật đầu với nhân viên phục vụ, đối phương khom lưng cung
kính lùi ra ngoài.
"Sao nào, mình xinh đẹp quá, cậu bị mê hoặc rồi
à? Ngẩn ra cái gì chứ?"
Lời nói này khiến Chúc Tiểu Tiểu buồn cười, cô bổ nhào
đến, ôm lấy A La.
Tề Nghiên La nói thẳng vào vấn đề: "Sốt ruột đến
tìm mình thế này, cậu đọc xong câu chuyện kia rồi phải không?".
Chúc Tiểu Tiểu gật đầu: "Ừ, đọc đến mức cảm thấy
buồn bực. A La, cậu đừng có viết cái kết thúc bi thảm đó được không? Cậu cứ
viết thành chú heo con kia đánh thắng trận trở về, mọi người đều rất vui mừng,
sau đó heo con cùng sống với Diêm Vương vui vẻ hạnh phúc, vậy nghe cũng được
nhỉ?".
"Nếu như bắt buộc phải chọn một trong hai thì
sao?" Tề Nghiên La không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy vì
trời đất hòa bình đánh thắng trận quan trọng hơn, hay là được chung sống với
Diêm Vương quan trọng hơn?". Cuối cùng cô đã đợi được Heo Con đến tìm mình
để nói về câu chuyện, cô muốn biết lựa chọn của Heo Con ở kiếp này.
“Trách nhiệm và tình yêu, cả hai thứ đều viên mãn
không được sao?" Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy Diêm Vương cô độc kia khiến người
ta rất đau lòng.
“Ở thời đại này luôn có những lúc tàn khốc như vậy,
nếu cậu là nhân vật chính kia, bắt buộc lựa chọn một trong hai, cậu sẽ làm thế
nào?" A La rất hy vọng Chúc Tiểu Tiểu đứng về một phía với mình.
"Như thế tàn khốc quá." Chúc Tiểu Tiểu căn
bản không lựa chọn được, cô nghĩ đến Diêm Vương cô độc khổ sở một mình coi giữ
nơi lòng đất hắc ám thì cảm thấy rất buồn. Nhưng mà chư thần diệt vong, nhân
gian gặp đại nạn ba mươi năm cũng thật là thảm khốc.
Tề Nghiên La nhìn Tiểu Tiểu, cân nhắc xem nên nói thế
nào. Cô muốn nói với Tiếu Tiểu nếu như đời người có được một cơ hội thế này,
trợ giúp cho trời đất, giải cứu nhân gian, đó là chuyện huy hoàng vinh dự biết
bao nhiêu. Cô muốn nói với Tiểu Tiểu giá trị của sinh mệnh không phải ở chỗ ái
tình. Cô còn muốn nói tất cả những điều này đều là sự thật, muốn để Tiểu Tiểu
biết mình chính là heo con trong câu chuyện, cần phải gánh vác trọng trách giải
cứu trời đất. Cửu Thiên Huyền Nữ từng nói, heo con ấy chính là chìa khóa.
Tề Nghiên La vì những lời này đã nghĩ rất lâu rất lâu.
Cô nghĩ tới các loại phương thức khác nhau, biên tập ra các loại lời thoại, cô
cảm thấy mình cần phải thuyết phục Heo Con vì đại kiếp trời đất sắp đến rồi, cô
ấy cần phải đứng dậy tiến lên. Cô tin tưởng người Cửu Thiên Huyền Nữ lựa chọn
sẽ không tầm thường. Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ Chúc Tiểu Tiểu buồn bã, cô lại
không biết nên mở miệng thế nào mói được.
Hai người đều không nói, Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy mình
có đầy một bụng câu hỏi, nhưng bây giờ cũng không biết nên hỏi thế nào,
Bọn họ cứ ngồi như vậy, trà trên bàn đã nguội lạnh cả,
hương trong lò hương cũng đã cháy hết, Tề Nghiên La cuối cùng lên tiếng:
"Heo Con, cậu cũng biết đó, Bắc Âm Vương đã phá bỏ phong ấn chạy đến nhân
gian, sự xuất thế của ông ta, sẽ đánh thức và tập trung rất nhiều ma thần. Ma
thần xuất hiện kiếp nạn trời đất Nghiêm Lạc và A Mặc mấy hôm nay chính vì
chuyện này mà chạy đi nghe ngóng, còn mình thì phải trông giữ chỗ này, bởi vì
nhà hàng này là một cánh cửa thông với địa phủ".
Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn cô, đây là ý gì?
Tề Nghiên La nói tiếp: "Chuyện của Bắc Âm Vương
là sự thật, địa phủ cũng thật, Diêm Vương cũng là một người có thật. Heo con,
câu chuyện mình viết cho cậu, toàn bộ là sự thật".
"Mình biết rồi."
"Cậu biết?" Tề Nghiên La không tin.
"Câu chuyện tình cậu viết về chú heo và Diêm
Vương trong truyện, chính là chuyện tình của cậu và Boss, đúng không?"
Chúc Tiểu Tiểu thở ra một hơi, những điều nén lại trong lòng đã lâu cuối cùng
cũng nói ra rồi.
Tề Nghiên La há miệng trợn mắt nhìn cô, một lát sau
mới lớn tiếng hét lên: "Cậu nói cái gì?".
Chúc Tiểu Tiểu rụt cổ lại, làm gì mà hung dữ vậy, hét
đến nỗi có cả tiếng vang, cứ như một đôi nam nữ cùng hét vậy.
Không đúng không đúng, sau lưng Tiểu Tiểu bỗng dưng
lạnh toát, cô quay phắt lại.
Làm gì có tiếng vang, người đứng trước cửa đang trừng
mắt hung dữ kia, chẳng phải là Boss hay sao!
Chúc Tiểu Tiểu lập tức nhảy dựng lên, đúng là dọa
người, hung dữ quá đi mất!
A La bên cạnh chẳng thèm tránh, đỉnh đầu của cô cũng
đang bốc khói. Chúc Tiểu Tiểu chỉ đành nhanh chân lùi về phía sau, cho đến khi
chạm lưng vào tường mới biết không còn đường lùi nữa.
Hai người kia đều không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn cô.
Chúc Tiểu Tiểu bị nhìn đến tê dại cả da đầu. Tất Mặc Kỳ bên cạnh nhún vai, biểu
thị rất muốn nhưng không thể giúp. Tiểu Tiểu chẳng có cách gì, đành phải rụt rè
giải thích: "Mình chỉ đoán bừa một chút không phải thì không phải, làm gì
mà tức giận thế chứ?".
Cô không nói còn tốt, vừa nói xong Tề Nghiên La liền
không nén được nổi khùng lên: "Cậu là đồ ngốc, mình đã viết rõ ràng minh
bạch đến vậy, cậu vẫn còn nghĩ sai lệch được, đầu óc của cậu để làm gì
chứ!".
Nghiêm Lạc kéo Chúc Tiểu Tiểu đến bên cạnh, chất vấn
Tề Nghiên La, ngữ khí chẳng chút nào thân thiện: "Em viết những thứ linh
tinh vớ vẩn gì cho cô ấy xem, cô ấy hay nghĩ ngợi lung tung em cũng chẳng phải
là không biết, em cố ý muốn gây hiểu lầm cho cô ấy phải không?".
Chúc Tiểu Tiểu nhỏ tiếng tranh luận: "Em đâu có
ngốc!”.
Đáng tiếc hai người kia chẳng ai để ý đến cô. Tề
Nghiên La còn đang tức giận: "Em đâu có gây hiểu lầm cho cô ấy, em chỉ đem
những sự việc đã qua viết ra mà thôi".
"Anh đã nói với em rồi, đừng có làm phiền cô ấy.
Cô ấy không cần phải gánh vác những trọng trách trước đây. Em nhất thiết phải
trở mặt với anh một lần sao?"
Trở mặt? Chẳng lẽ lại nghiêm trọng đến thế?
Chúc Tiểu Tiểu kinh hoàng thất sắc, ôm chặt lấy cánh
tay Nghiêm Lạc: "Anh đừng trách A La, là em không tốt, em ngốc nghếch quá,
là em tự mình hiểu lầm, cô ấy không sai, anh đừng trách cô ấy".
Tất Mặc Kỳ đi đến phía sau A La, hai tay đỡ lấy vai
cô, giống như nổi lên cuộc đối đầu cùng Nghiêm Lạc. Chúc Tiểu Tiểu thấy vậy,
càng hoảng loạn hơn, chẳng qua cô chỉ hiểu lầm chút xíu, lẽ nào ba người bọn họ
thực sự trở mặt với nhau sai? Tiểu Tiểu đổi sang ôm lấy eo Nghiêm Lạc, gắng sức
lắc: “Đừng có tức giận, Boss, em sai rồi, tại em ngốc, em không tốt, mọi người
đừng có tức giận nữa mà".
"Heo Con..." Tề Nghiên La đưa tay kéo Tiểu
Tiểu, Nghiêm Lạc lại trong thoáng chốc ôm chặt lấy cô lùi về phía sau. Tất Mặc
Kỳ cũng giữ chặt vai A La, ý khuyên cô đừng đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng Tề Nghiên La mặc kệ không thèm để ý, lớn tiếng
nói với Tiểu Tiểu: "Heo Con, mình nói với cậu toàn bộ sự thật rồi, cậu cẩn
thận suy nghĩ thì sẽ hiểu rõ, mỗi một người đều có thể đối chiếu ra...".
“Em im miệng!" Nghiêm Lạc lạnh lùng quát:
"Nếu như cần phải nói cho cô ấy tất cả, vậy cũng nên để anh nói mới
đúng".
Tề Nghiên La cắn răng, anh nói mới lạ đây, mà cứ coi
như anh chịu nói, thì chắc cũng chỉ toàn tình với tình. Thời gian không còn
nhiều nữa, nếu như không muốn thảm kịch tái diễn, bắt buộc một trong hai anh em
cô phải có một người chấp nhận làm kẻ nhẫn tâm.
Nghiêm Lạc không để ý đến Nghiên La nữa, đẩy Chúc Tiểu
Tiểu từ trong lòng ra, nhìn cô hồi lâu, cuối cùng hỏi: “Tại sao em lại cho rằng
anh và A La có chuyện gì?".
Chúc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn A La nhưng bị Nghiên Lạc
kéo trở lại: "Không cần nhìn cô ấy, nói!".
Chúc Tiểu Tiểu do dự một lát, không thể không mở
miệng: "Lần đó em hỏi anh chuyện bạn gái trước kia, anh nó là bị cô ấy
cường hôn một lần, còn cả chuyện anh điều cô ấy đi nữa, cô ấy quay lại cứu anh,
còn cả chuyện cuối cùng bởi vì một số vấn đề, anh không thể không vứt bỏ cô ấy.
Những chuyện này, đều giống hệt như trong câu chuyện A La viết, làm gì có sự
trùng hợp như thế, biết được rõ ràng như vậy, trừ phi là người trong cuộc, bởi
vậy em liền cho rằng…”, cô càng nói càng thấy chột dạ.
Nghiêm Lạc lần này không quát cô nữa, chỉ nhẹ giọng
"Hôm nay em hỏi anh chuyện kiếp trước của em, cũng bởi vì câu chuyện A La
viết?".
Chúc Tiểu Tiểu gật đầu, muốn quay lại nhìn A La, nhưng
chẳng có cách nào, cằm đã bị Nghiêm Lạc giữ trong tay, không cử động nổi.
Nghiêm Lạc lại lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, nhẹ đến
mức khiến Chúc Tiểu Tiểu run rẩy, anh nói: "Hôm nay em chỉ hỏi anh ba kiếp
trước của em, bây giờ em hỏi thêm một lần nữa, bắt đầu tính từ kiếp này của em,
quay về trước đây cho đến kiếp thứ sáu, em là gì?".
Trái tim Chúc Tiểu Tiểu đập cuồng loạn "thịch
thịch thịch", cô đột nhiên rất sợ, cô không hỏi có được không?
Nhưng mà Nghiêm Lạc nhìn cô chăm chú, cô vừa mở miệng,
lại nói không nên lời. Nghiêm Lạc không chịu bỏ qua, anh giữ chặt cằm cô, khiến
cô cảm thấy đau, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng đành nói: "Sáu kiếp về
trước, em là gì?".
Nghiêm Lạc nhìn cô, cắn răng lại, nói từng chữ từng
chữ: "Là heo, một con heo ngốc nghếch!".
Câu này chẳng biết vì sao, trong chốc lát đã ép nước
mắt ChúcTiểu Tiểu tuôn ra.
Nghiêm Lạc lại giống như không nhìn thấy, chỉ nói với
Tiểu Tiểu: "Trước khi anh chưa hết tức giận, tốt nhất em đừng xuất hiện
trước mặt anh''. Anh nói xong, quay người rời đi.
Anh bước rất nhanh, Chúc Tiểu Tiểu chỉ vừa ngẩn ra,
anh đã đi được một đoạn xa rồi. Chúc Tiểu Tiểu sợ đến mức nước mắt cũng chẳng
buồn lau, cất bước đuổi theo. Cô rất sợ, Boss đi như thế này, có phải sau này
sẽ không để ý đến cô nữa không.
Nghiêm Lạc sải bước bỏ đi, nghe thấy Chúc Tiểu Tiểu
ở phía sau hét gọi: "Boss".
Nhưng anh không muốn quay đầu lại, không muốn dừng
bước, anh thật sự rất tức giận.
Anh đối với cô tận tâm như vậy, mà cô còn cho rằng anh
với A La là người yêu. Chẳng trách anh hễ nhắc đến chuyện tình cảm là cô liền
phản ứng rất kỳ lạ, trong lòng cô có nghi ngờ, nhưng hỏi cũng chẳng thèm hỏi.
Anh biết cô thích cái người tên Âu Dương Tĩnh gì gì
kia, nhưng đó cũng chi là thích mà thôi, cô căn bản không yêu đến mức sâu đậm
như vậy, nếu không thì cũng sẽ không ngập ngừng khó chịu. Điều này khiến anh
thầm vui mừng, anh không nói năng, không thể hiện gì, cứ bám dính lấy cô, độc
chiếm mỗi một phút thời gian của cô, muốn khiến cái tình cảm manh nha đối với
Âu Dương Tĩnh trong lòng cô tiêu tan tận gốc rễ.
Nhung anh lại không ngờ rằng, hóa ra trở ngại của anh
từ trước đến nay không phải là Âu Dương Tĩnh, mà chính là A La!
Sau những tháng ngày đằng đẵng, sau những cơn tuyệt
vọng, Tiểu Tiểu đột nhiên cho anh niềm tin, anh vui mừng đến phát cuồng, lo
lắng tới hoảng hốt, lúc nào cũng thận trọng dè chừng, phòng bị từng bước. Nhưng
cô lại có thể vừa cho rằng anh là người yêu của bạn thân mình, vừa chiếu lệ ứng
phó với anh.
Nghiêm Lạc càng nghĩ càng tức, bước chân anh cũng càng
gấp gáp hơn. Cô cảm thấy hoài nghi, mà lại nguyện để mình buồn rầu nghĩ ngợi
lung tung cũng không muốn anh xác nhận. Chuyện quan trọng như thế, cô lại có
thể tự mình đoán bừa.
Chúc Tiểu Tiểu dốc toàn lực chạy, lớn tiếng hét gọi
“Boss”, thấy anh không buồn quay đầu, lo lắng đến rơi nước mắt. Nghiêm Lạc nghe
rõ giọng nói nghẹn ngào của cô, rõ ràng là vừa khóc vừa thở, anh không ngừng
nhắc nhở trái tim mình phải cứng rắn, nhưng bước chân lại vẫn cứ chậm lại.
Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng cũng đuổi kịp, cô nhào tới,
từ phía sau ôm chặt lấy Nghiêm Lạc.
"Boss, Boss, em sai rồi, em sai rồi anh đừng
không để ý đến em."
Nghiêm Lạc lạnh mặt, quay người đẩy cô ra, giọng nói
cũng lạnh tanh: "Biết sai rồi thì quay về nhà phản tỉnh đi, anh vẫn đang
tức giận. Đợi anh bận xong đợt này thì nói tiếp".
"Đừng mà." Chúc Tiểu Tiểu nước mắt lã chã,
dứt khoát chuyển sang tấn công chính diện, xông vào ôm lấy cổ Nghiêm Lạc, hai
chân cũng quắp lên, bám thật chặt. "Em phản tỉnh rồi, em thực sự biết sai
rồi, anh đừng đuổi em, đừng không để ý đến em."
Thực ra tất cả những thông tin vừa rồi, cô vẫn còn
chưa kịp tiêu hóa. Cái sự thực rằng bản thân chính là chú heo con trong câu
chuyện khiến đầu óc cô muốn nổ tung, hoa mắt chóng mặt. Nhưng còn chưa cho cô
thời gian phản ứng lại, những câu nói giận dữ của Boss đã dọa cô chết khiếp
rồi.Cũng chẳng buồn nghĩ tới người đàn ông này chính là Diêm Vương quản lý sự
sống chết của nhân loại, cô chỉ biết nhất định không thể để anh vứt bỏ mình.
Tiểu Tiểu cứ thế ôm chặt, Nghiêm Lạc không tiện dùng
sức gạt cô ra, sợ làm cô bị thương, chỉ đành quát lên: "Đừng nói dối nữa,
buông ra".
"Không buông!" Chúc Tiểu Tiểu ôm thật chặt,
đầu dựa vào bên cổ Nghiêm Lạc lắc lắc, chẳng quan tâm đến chuyện nước mắt dính
đầy lên cổ người ta.
"Boss, em thực sự biết sai rồi, thật đó, anh mắng
chửi em cho bớt giận, đừng vứt bỏ em.”
Nghiêm Lạc lần này vừa tức vừa buồn cười, khuôn mặt đã
hơi mất đi vẻ nghiêm túc. May mà nha đầu này đang nhìn ra phía sau, không thấy
được biểu hiện của anh. Anh rất lâu không nói gì, phải phí bao sức lực mới điều
chỉnh lại được cảm xúc.
"Anh nói là muốn vứt bỏ em khi nào?" Đem thả
cô ra để cô cùng với Âu Dương Tĩnh kia ở cùng nhau sao? Nằm mơ đi!
"Nhưng anh nói trước khi hết tức giận thì không
muốn thấy em, ngộ nhỡ anh tức giận lâu lâu thì sao. Boss, em thực sự biết sai
rồi, em sẽ không như vậy nữa.”
Lúc này hai người đang đứng cạnh vườn hoa bên đường,
chân tay Chúc Tiểu Tiểu giống như một chú gấu ôm cây, tứ chi treo trên người
Nghiêm Lạc. Vào thời gian buổi chiều này, người qua kẻ lại, ai ai cũng hiếu kỳ
đánh giá cặp nam nữ kỳ quái này.
Một người phụ nữ trung niên đi qua ngay sát với Tiểu
Tiểu, cứ nhìn cô vẻ buồn cười. Tiểu Tiểu quay mặt, vùi vào hõm cổ Nghiêm Lạc,
mất mặt thì mất mặt, dù gì cô cũng không thể bị vứt bỏ.
Nghiêm Lạc vỗ vào đầu cô: "Xuống đi, nếu không
anh sẽ bỏ mặc em thật đấy".
Chúc Tiểu Tiểu do dự, thực ra treo người thế này cũng
mệt lắm, nhưng ngữ khí của Boss hình như đã tốt hơn chút rồi, vậy rốt cuộc có
nên buông tay không? Chẳng đợi cô đưa ra quyết định, Nghiêm Lạc đã kéo cô
xuống, gườm cô mấy cái rồi dắt cô đi về phía bãi xe, tới chỗ chiếc xe của anh,
Nghiêm Lạc cau mày nói: “Lên xe”. Anh rõ ràng còn rất nhiều việc quan trọng
phải làm nhưng vẫn bỏ đó đưa cô về nhà trước.
Chúc Tiểu Tiểu nghe lời ngồi vào xe: "Vậy chúng ta
coi như đã hòa giải chưa?".
"Chưa." Nghiêm Lạc trả lời dứt khoát. Anh
gọi điện thoại dặn dò A Mặc, nói anh phải đưa Tiểu Tiểu về nhà, bảo A Mặc ra
tay trước, sau đó hai bọn họ sẽ gặp nhau ở Waiting.
Chúc Tiểu Tiểu nghe ra được bọn họ thật sự rất bận,
nhất thời cảm thấy mình đang gây rối bừa bãi. Thật sự ngại ngùng, nhỏ tiếng
nói: "Vậy anh làm việc của anh đi, em có thể tự mình về nhà". Cô vặn
vặn ngón tay, lại bổ sung: "Nhưng mà, không được tức giận với em nữa, sau
này em không dám đoán bừa nữa đâu. Có chuyện gì em đều sẽ hỏi anh".
Nghiêm Lạc lườm cô một cái rồi khởi động xe, thấp
giọng mắng: "Heo ngốc!".
Heo ngốc thì heo ngốc, Chúc Tiểu Tiểu tự ti ngẫm nghĩ,
dù gì mình vốn chính là heo.
Cô len lén nhìn khuôn mặt nghiêng của Nghiêm Lạc,
không kìm lại được xác nhận một lượt: "Boss, em thật sự là chú heo trong
câu chuyện của A La sao?".
Nghiêm Lạc thấy nhắc tới A La và câu chuyện, lại lạnh
lùng hỏi: "Nó đã nói với em những gì?".
Chúc Tiểu Tiểu đem câu chuyện kể khái quát một lượt,
cẩn trọng hỏi: "Những sự việc trong câu chuyện đều là thật sao?".
Nghiêm Lạc đang lái xe, dường như chỉ chuyên tâm nhìn
con đường trước mặt, qua một lúc lâu mới nói: "Không sai, em chính là chú
heo đó". Ngẫm nghĩ giây lát, anh lại hờn trách một câu: "Heo
ngốc!".
Chúc Tiểu Tiểu ấm ức trong lòng, làm gì có ai cứ luôn
miệng mắng người ta thế chứ, nhưng cô vẫn còn chưa phân rõ ra được. Nếu như câu
chuyện là sự thật mỗi một người đều có thể đối chiếu được, vậy...
"Boss, anh có phải là Diêm Vương không?"
Cô hỏi như thế, nhưng trong lòng đã có đáp án rồi.
Người nắm giữ việc sống chết, một vị thần tiên lớn, lại là Diêm Vương sống sờ
sờ ờ trước mặt cô, còn dạy cô pháp thuật, làm cơm cho côr cùng cô
tập luyện, cùng cô làm nhiệm vụ.
Cô có chút không dám tin, thế giới này thực sự quá
huyền ảo!
Chúc Tiểu Tiểu suy nghĩ mông lung, nếu như Boss thật
sự là Diêm Vương, mà cô chính là chú heo con kia, vậy nghĩa là, cô khổ sở theo
đuổi anh mấy trăm năm, không, theo như trong câu chuyện kia, bắt đầu từ lúc
quen nhau, từ lúc đưa cô đến đài Vọng hương kia mà tính, vậy thì phải hơn một
nghìn năm rồi.
Một nhân vật lớn thế này, cô cũng dám theo đuổi, còn
theo đuổi lâu như vậy! Cô thật quá bản lĩnh!
Nghiêm Lạc mím chặt môi, không trả lời, nhưng lại quay
đầu nhìn cô một cái rất sâu xa, trong ánh mắt đó dường như có nghìn vạn lời
muốn nói. Chúc Tiểu Tiếu chớp chớp mắt, chớp tan đi hết lớp khí mờ bay lên
trong mắt, cô chắc chắn rồi, anh chính là Diêm Vương kia.
Cô nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lùng của Boss, trong
lòng vừa kích động lại có chút thương cảm ngậm ngùi. Anh hứng chịu tội danh,
gánh vác hậu quả, thù địch với thần tộc, bất hòa với em gái, những thứ này,
toàn bộ là bởi vì... anh muốn bảo vệ cô.
Không khí trong xe dường như loãng hơn, Chúc Tiểu Tiểu
thấy hơi ngột ngạt khó thở, cô không dám nghĩ nữa, bắt đầu tìm chủ đề:
"Vậy A La là em gái anh? A Mặc là Tất Vương?".
“Đúng." Lần này Nghiêm Lạc bình thản trả lời.
“Bát Bát chính là chú chuột nhỏ trong ngục kia phải
không?"
“Đúng.”
"Vậy còn có ai? À, đúng rồi, chị Mạnh là Mạnh Bà
phải không?"'
Nghiêm Lạc lại trả lời: "Phải".
"Vậy Ray nữa? Happy và Smile thì là ai? Thư Đồng
là ai?Tư Mã là ai?"
Nghiêm Lạc cau mày, duỗi tay véo vào má của cô:
"Lại đoán bừa. Happy và Smile là Hắc Bạch Vô Thường, bọn họ vẫn luôn rất
nhớ em. Ray, Thư Đồng chỉ là người thường, không có gì đặc biệt. Các phán quan
không có ở công ty, đang làm việc chỗ khác. Có cơ hội em sẽ gặp được họ".
"Em hình như đang nằm mơ." Chúc Tiểu Tiểu
lẩm bẩm nói, thật sự cảm thấy mình rất mờ mịt.
Nghiêm Lạc dừng xe trước tiểu khu nhà Chúc Tiểu Tiểu,
không có thời gian cùng cô tiêu hóa hết những chuyện đối với cô mà nói không
thể tưởng tượng nổi này, chỉ cảnh cáo cô, không có anh ở bên không được liên hệ
với A La, càng không được phép một mình gặp mặt, không được nghĩ ngợi lung
tung, ngoan ngoãn phản tỉnh, đợi anh có thời gian rảnh sẽ lại tính sổ với cô.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn chiếc xe của Nghiêm Lạc phóng vút
đi như một cơn gió, buồn rầu cúi đầu đi vào tiểu khu, cả đoạn đường tới tòa nhà
của mình. Cô không chú ý đến trong hoa viên của tiểu khu có người liên tiếp
chụp hình mình mấy tấm "tạch tạch tạch tạch", sau đó khi thấy cô đã
vào trong tòa nhà, liền gọi điện thoại: "Tôi thấy cô ấy rồi, là Diêm Vương
đưa cô ấy quay về. Vâng, tôi biết rồi".
Bình luận
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1