chương 66/ 67

Hội diễn nghệ thuật trong trường bắt đầu náo nhiệt rồi nhưng có một sự khác biệt so với trước đây – điểm hấp dẫn mọi người không phải tiết mục ca múa hay biểu diễn thời trang mà là sợi dây màu đỏ nho nhỏ kia.

Bản thảo diễn thuyết của Thiên Viễn bị sửa đổi rất nhiều chỗ, nhóm Trần Mặc lòng vòng giữa đám đông phân phát dây đeo tay. Từng bó từng bó dây màu đỏ nổi bật trong sân trường, đan xen lẫn nhau.

Khúc mắc tình cảm của Lưu Tiểu Nguyên và Mạc Ngôn bỗng nhiên biến hóa thành đủ loại bản sao lan rộng khắp trường học, trong lòng mọi người âm thầm có những sự giải thích riêng cho mình.

Buổi nói chuyện của Thiên Viễn giống như một hòn đá khơi dậy tầng tầng lớp lớp những gợn sóng trong ngôi trường yên tĩnh này. Rất nhanh sau đó, những luận điệu phản đối sự tồn tại của đồng tính cũng như việc đeo sợi dây màu đỏ trong trường học được hình thành, thậm chí biến thành sự biện luận rất gay gắt. Nhưng dù vậy, bên cạnh những cá nhân kịch liệt phản đối thì càng ngày càng có nhiều người đeo vòng tay màu đỏ, thậm chí một vài nhóm còn dùng dây màu đỏ làm trang sức khiến ngôi trường nhất thời tràn ngập một màu đỏ mang ý nghĩa chúc phúc này.

Trong lòng những người trẻ tuổi, khi xảy ra chiến tranh giữa tình yêu và xã hội, tình yêu mãi mãi đúng.

Một số nữ sinh viên sống cảm tính còn treo những trang giấy nhỏ biểu đạt sự chúc phúc lên nhánh cây, bên trên tràn ngập những câu nói khiến lòng người chua xót:

‘Tiểu Nguyên, mau trở về!’

‘Phải mau chóng khỏe lại đó, hạnh phúc đang đợi cậu.’

‘Thầy Mạc, em ủng hộ thầy! Cố lên, tình yêu vô tội!’

Tình huống như vậy nằm ngoài dự đoán của nhóm Thiên Viễn; thỏa mãn nhìn màu đỏ chói lọi, Thiên Viễn không biết nên cảm động hay òa khóc. Chu Kiến đứng bên cạnh, hai tay khoát lên vai y đè mạnh xuống. “Thiên Viễn, cậu thật giỏi!”

Thiên Viễn mỉm cười, khóe miệng ẩn chứa chút đắng chát. “Cậu biết không? Thật ra tôi rất sợ hãi. Sợ không có ai ủng hộ, sợ sẽ khiến càng nhiều người khinh thường hơn, càng sợ sẽ gây ra họa vô đơn chí cho bọn Tiểu Nguyên.”

“Nếu không phải kết quả như ngày hôm nay, cậu sẽ hối hận sao?”

Thiên Viễn nhướng mi cười. Chu Kiến lặng lẽ giơ tay ra, hai vòng tay màu đỏ siết chặt lấy nhau, hai người đứng sóng vai nhau.



Trong văn phòng, hiệu trưởng Lâm nhìn một sợi dây màu đỏ nằm ngay ngắn trên bàn nhịn không được nở nụ cười. Thằng bé Thiên Viễn này, vừa can đảm lại sâu sắc, dám mang vòng tay đưa tới tận chỗ mình, thật là hết lòng mà.

Mấy ngày nay nhìn màu đỏ tràn ngập sân trường, cảm xúc trong lòng hiệu trưởng Lâm quả thật không thể diễn tả bằng lời. Bọn trẻ thật dũng cảm! Lòng bọn chúng tràn đầy nhiệt huyết, trái tim cũng thật rộng lượng.

Giáo viên chủ nhiệm đứng cạnh nói rất nhẹ nhàng: “Hiệu trưởng, cứ để như vậy ổn không? Dù sao cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, để lan truyền đi sợ sẽ ảnh hưởng tới danh dự của trường học.”

“Đối với mỗi sự việc, bọn chúng đều có cách nhìn của riêng mình, dù đúng dù sai thì bọn chúng vẫn có quyền tự do biểu đạt. Huống chi với chủ đề tình yêu này, chúng ta không thể làm trọng tài phân giải được.” Hiệu trưởng Lâm bình tĩnh nói.

“Vậy tin mừng Mạc Ngôn đoạt được giải thưởng có thông báo hay không?”

“Vì sao không thông báo chứ? Dán thông báo lên bảng vàng danh dự đi, đó là vinh dự của toàn bộ giáo viên cũng như sinh viên trường ta mà!”



Thiên Viễn và Chu Kiến tới, kéo theo anh em phòng 315 và các cô gái phòng 438. Một nhóm trai gái đeo vòng tay đỏ chói tiến tới căn nhà nhỏ yên tĩnh ở Sơn Tây, khắp nơi nhất thời tràn ngập tiếng nói cười. Thiên Viễn đưa một chiếc hộp nhỏ cho Lưu Tiểu Nguyên, bên trong đầy những trang giấy nhỏ màu đỏ thắm. Đó là những tin nhắn chúc phúc được treo trên các nhánh cây trong trường. Chu Kiến lấy một sợi dây màu đỏ cẩn thận đeo lên cổ tay Lưu Tiểu Nguyên, hắn nhìn cậu. “Tiểu Nguyên à! Cố gắng chiến đấu vì hạnh phúc mà tên nhóc cậu vốn nên có, bọn tôi ủng hộ cậu!”

Lưu Tiểu Nguyên dang hai tay ôm lấy Chu Kiến. “Lão đại, cảm ơn.”

Chu Kiến không dám mạnh tay, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu. Lão Uy vừa thổi kính vừa nói: “Tôi nói Tiểu Nguyên này, không phải có câu nói gặp đại nạn không chết ắt có phúc sau này sao? Cậu cứ từ từ hưởng phúc đi nhé!”

Nhóm Tây Môn Phi vừa đánh vừa mắng cậu ta: “Cậu không thể nói câu nào hay hơn sao?”

“Thiên Viễn, tôi nên cảm ơn cậu thế nào đây? Quên đi, coi như cho các cậu cơ hội giúp đỡ tôi.” Lưu Tiểu Nguyên nhìn vòng tay, xem qua xem lại như báu vật, mất mát nói: “Ái chà, thực muốn nhìn cảnh tổ quốc núi sông tràn ngập một màu đỏ tráng lệ, chắc náo nhiệt lắm ấy nhỉ!”

Nghe câu trước, Thiên Viễn còn muốn nói: ‘anh em với nhau mà cảm ơn gì chứ’ nhưng nghe xong câu sau, y hoàn toàn hiểu được thế nào gọi là cái nết đánh chết không chừa. Y dở khóc dở cười kéo hai tai Lưu Tiểu Nguyên.

Mạc Ngôn bưng trái cây lên. Ở trước mặt học trò của mình, anh vẫn thấy xấu hổ lắm. Trần Mặc nhanh nhảu nói trước: “Thầy Mạc, thành quả nghiên cứu khoa học của thầy đã đoạt giải thưởng rồi! Thông báo đỏ thắm được dán trên bảng vàng danh dự của trường hẳn hoi đấy.”

Mạc Ngôn cười cười. “Tôi biết rồi.”

Thiên Viễn nói: “Thầy Mạc, trường học có ra quyết định gì không? Sao tận giờ bọn em vẫn chưa nghe tin tức gì cả?”

Mạc Ngôn cầm trái cây đưa cho mọi người, ôn hòa nói: “Tôi đã không còn là giảng viên của học viện Y nữa rồi.”

“Hả?” Hai mặt kinh ngạc nhìn nhau. “Thầy Mạc! Thầy…” Giọng nói thất vọng của toàn thể mọi người. Nghĩ mãi nhưng không ngờ vẫn là kết quả này, rốt cuộc sau này không thể nhìn thấy Mạc Ngôn ở trường, mọi người rất ảo não.

“Vậy hai người có đi Mỹ nữa không?” Chu Kiến hỏi.

Mạc Ngôn cười lắc đầu. “Không, chúng tôi không đi đâu nữa. Mùa xuân tới, Tiểu Nguyên sẽ quay lại trường tiếp tục học tập, hoàn thành bài vở của mình. Còn tôi thì tới sở Nghiên cứu Y học báo danh, làm một chuyên viên nghiên cứu. Đương nhiên, tôi sẽ đảm nhận thêm chức giảng viên khách mời của học viện Y.”

“Yeah!” Tất cả cùng hô mừng cho kết cục đẹp đẽ này.

Chỉ có Mạc Ngôn biết phía sau kết quả này có hiệu trưởng Lâm phải chịu áp lực rất nặng cùng với sự giúp đỡ to lớn của gia đình Tiểu Nguyên.



Sau khi mọi người ra về, căn nhà nhỏ nhanh chóng trở lại trạng thái yên tĩnh. Lưu Tiểu Nguyên bỗng nhiên ôm Mạc Ngôn kêu lên: “Em muốn ra ngoài phơi nắng! Ngạt chết mất!”

Mạc Ngôn phản bác theo bản năng: “Không được! Trời rất lạnh, em sẽ không chịu nổi!”

Nhưng Lưu Tiểu Nguyên kiên quyết muốn ra ngoài, Mạc Ngôn không lay chuyển được. Cũng may giờ là giữa trưa, ánh mặt trời lại ấm áp nên anh đành phải gật đầu.

Mũ, khăn quàng cổ, áo khoác dày, Lưu Tiểu Nguyên bị bao bọc như một chiếc bánh chưng, cả khuôn mặt đều bị lớp lông viền mũ phủ kín, chỉ nhìn thấy chóp mũi cao cao và đôi mắt to tròn đen láy. Mạc Ngôn buồn cười nhìn cậu, nghiêng người hôn vài cái. Lưu Tiểu Nguyên khó chịu nhéo mặt anh thật mạnh.

Ánh mặt trời chiếu lên người thực ấm áp, Lưu Tiểu Nguyên ngẩng đầu nhìn không trung, bầu trời vẫn mãi mãi xanh thẳm một màu như thế. Một năm ngắn ngủi đã trôi qua, thế giới này trong mắt mình đã thay đổi đôi chút. Từ một màu xanh biếc biến thành muôn màu muôn vẻ, từ u ám tới chẳng còn trời đất, hiện tại lại thấy được màu lam thuần khiết kia. Có lẽ cho tới giờ thế giới chưa từng thay đổi, cái thay đổi biết đâu lại là ánh nhìn.

“Thả em xuống dưới.” Lưu Tiểu Nguyên buông tay đang ôm cổ Mạc Ngôn ra, giãy giụa muốn xuống dưới.

“Đừng cố sức, chậm một chút!” Mạc Ngôn cẩn thận đặt cậu xuống đất, hai cánh tay lo lắng đỡ lưng cậu.

Lưu Tiểu Nguyên gạt tay anh ra, đứng vững vàng trên đất sau đó đi chậm chậm từng bước tới giữa sân, dang hai tay hít thật sâu luồng không khí trong lành mới mẻ. Cậu ngửa đầu nhìn bầu trời xanh biếc trên cao. Ha ha ha! Lưu Tiểu Nguyên đánh không chết, đè không bẹp, phúc lớn mệnh lớn đã trở về rồi!



Sau khi Lưu Tiểu Nguyên có thể đi lại liền được đón về nhà chăm sóc. Hai ông cháu trải qua nhiều khúc mắc cuối cùng lại đoàn tụ. Giống như sợ không chú ý thì cháu trai sẽ biến mất không để lại dấu vết, sau khi đem Lưu Tiểu Nguyên về nhà, ông nội nắm chặt tay không chịu buông. Tiểu Nguyên nhớ Mạc Ngôn chỉ có thể gọi vài cuộc điện thoại, Mạc Ngôn muốn đón người về nhưng chẳng tìm được lý do gì.

Lễ mừng năm mới sắp tới rồi.

Trong phòng ông nội, chị ba cùng với bác và mẹ Tiểu Nguyên nhỏ giọng khuyên nhủ. Ông nội vẫn không chịu nói một lời, từ chối cho ý kiến. Chị ba đành phải nói: “Ông nội, việc đã tới nước này, ông có thừa nhận hay không thì nó vẫn thế. Nếu ép buộc Tiểu Nguyên nữa thì chẳng ai chịu nổi đâu!”

Chòm râu bạc phơ của ông nội run lên, bỗng nhiên gõ mạnh gậy xuống đất, tức giận nói: “Ông không thể cứ thế mang cháu mình cho nó được! Ít nhất… nó cũng phải tặng ông một cái lễ gì đó chứ!”

Người trong phòng ngây ra như phỗng.



Thành phố Bắc Kinh chuẩn bị đón Tết, không khí vui vẻ lan tỏa khắp mọi nơi. Đại sảnh Lưu gia treo lụa hồng, mọi người ngồi thật nghiêm trang, hơi khẩn trương chờ đón một vị khách đặc biệt. Lưu Tiểu Nguyên ngồi cạnh ông nội, thẳng cổ trừng lớn mắt, đứng ngồi không yên. Từ đầu đã không biết trong hồ lô của ông nội bán thuốc gì, Lưu Tiểu Nguyên tò mò không chịu nổi. Sau khi đột nhiên hiểu được, nếu không thì bây giờ đã nhảy tưng tưng lên rồi, cậu vừa nghĩ vừa vui mừng khôn siết. Không biết hôm nay Mạc Ngôn mặc gì đến, chắc là nên nói trước để anh chuẩn bị hai tấm đệm quỳ lót sẵn ở đầu gối nhỉ!

Bỗng nhiên, Trần Mặc đang đứng canh ở cửa vui vẻ kêu một tiếng: “Đến rồi! Đến rồi!”

Mạc Ngôn mặc một bộ chính trang, dáng người cao ráo bình tĩnh bước vào cửa. Kỳ thật lúc sáng trước khi ra khỏi cửa, anh không thể kiềm chế nổi trái tim đang đập loạn của mình, từ trước tới nay chưa từng trải qua tâm trạng như vậy. Từ khi biết ông nội muốn chính thức gặp mặt mình, Mạc Ngôn hoảng loạn vô cùng. Không có gì, chỉ là gặp mặt người nhà cậu ấy thôi mà. Tự an ủi bản thân như vậy nhưng Mạc Ngôn vẫn suy nghĩ lung tung lắm, rốt cuộc nên chào hỏi thế nào đây?

Liếc mắt một cái liền thấy cánh cửa mở rộng của đại sảnh, bên trong ngồi đầy những con người đẹp đẽ, tài giỏi đang tràn ngập tò mò nhìn anh. Ông nội ngồi nghiêm chỉnh chính giữa, tên nhóc kia thì đang ra vẻ không có chuyện gì ngồi cười nhăn nhở ngay bên cạnh. Mạc Ngôn vừa phiền não vừa chột dạ.

Dù có chần chừ tới mấy cũng phải bước vào thôi, xấu hổ không phải cách cư xử hay ho gì. Đồng chí Mạc Ngôn cất bước lên đường, bàn chân tiến về phía trước.

Bình luận





Chi tiết truyện