chương 42/ 67

Mùa xuân ở Bắc Kinh rất ngắn, vừa mới tháng Tư mà trong không khí đã thoang thoảng hương vị của mùa Hạ. Người đi lại trên ngã tư đường dần dần thưa thớt, trăng non đã lên cao, gió đêm phơ phất. Thiên Viễn mang cà mèn cơm vừa lấy đi vào cửa tiệm, cô bé phụ bán đang dọn hàng thấy y bước vào liền mau chóng cười chào hỏi. Chu Kiến tựa vào quầy ngủ gật. Thiên Viễn đặt cơm trước mũi hắn, cười cười lay. “Này, tôi mua đồ ăn khuya, mau dậy đi.”

Chu Kiến ngẩng đầu nhìn, hít hít mũi. “Cậu lại không ăn cơm chiều à?”

Người phụ bán tan tầm, Thiên Viễn kéo cửa sắt xuống một nửa xem như tuyên bố đóng cửa, sau đó ngồi trên ghế vừa ăn vừa xem sổ ghi chép tình hình bán hàng, Chu Kiến đành ngồi bên cạnh nhìn y. Thiên Viễn ngay kế bên nhưng chưa bao giờ hắn nhìn y thật kỹ, mỗi lần luôn bị đôi mắt đen sâu thẳm của y hấp dẫn; hiện tại dáng vẻ chăm chú của y cùng vẻ mặt nhu hòa ấy thật sự rất – hấp dẫn! Chu Kiễn lặng lẽ vươn người qua, không hề báo trước in nụ hôn lên hai gò má trắng nõn kia.

Thiên Viễn hoảng sợ, lập tức đỏ bừng mặt. Y quay đầu nhìn cửa, trách cứ mà đá Chu Kiến một phát. Mỗi người xoay mặt sang một bên, lát sau Chu Kiến nhăn mặt nhăn mũi đứng lên đi ra kéo cửa sắt rất nặng kia xuống, hoàn toàn ngăn cách cửa tiệm nhỏ với ngã tư đường. Nghe âm thanh cửa được ầm ầm kéo xuống, Thiên Viễn giật mình, lông mi run rẩy, đầu lưỡi liếm liếm môi.

Ôm chặt Thiên Viễn từ sau lưng, Chu Kiến có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập mãnh liệt của trái tim nơi ***g ngực đang kề sát mình. Hắn gục đầu vào vai Thiên Viễn, cánh tay đột nhiên siết chặt. Thiên Viễn nghiêng đầu cọ tai hắn, tay đặt lên cánh tay rắn chắc của hắn. Đột nhiên, Chu Kiến xoay mạnh người y lại, có chút thô lỗ vén cao áo Thiên Viễn lên, lộ ra vùng ngực trắng nõn, há miệng hút mạnh đầu nhũ hồng hồng.

“A~” Thiên Viễn không chịu nổi sự tập kích bất ngờ này của Chu Kiến, ngay cả hai điểm nhỏ mình không nghĩ tới này lại trở thành tử huyệt của bản thân, chỉ cần bờ môi hắn chạm vào hoặc thậm chí vừa mới nghĩ tới thôi, cả người đã mềm nhũn như bị điện giật, một luồng khí nóng xông thẳng lên đại não. Thiên Viễn hận thấu xương biểu hiện này của mình nhưng Chu Kiến như phát hiện ra đây là cách ép y đầu hàng nhanh nhất, mỗi lần đều tập kích đúng điểm này và lần nào cũng đúng.

Trên ghế, Thiên Viễn sạch bóng từ đầu tới đuôi đỏ mặt mở rộng hai chân ngồi trong lòng Chu Kiến. Hai tay y bám chặt bả vai rộng lớn của Chu Kiến, cắn răng cố thích ứng với quái vật đang đi vào cơ thể mình. Chưa từng thử qua tư thế như vậy, Thiên Viễn cảm thấy thẹn vô cùng nhưng cũng hưng phấn khó hiểu. Sau lần đầu tiên kia, hai người cũng thử qua vài lần, mỗi lần đều lo lắng sợ hãi làm qua loa cho xong. Nhưng lúc này rất đặc biệt, đặc biệt tới mức dục vọng vô cùng mãnh liệt. Có lẽ ánh trăng đêm xuân vốn là một liều thuốc kích tình.

Ngón tay Chu Kiến linh hoạt mát xa nơi đang gắn bó chặt chẽ của hai người, giúp y mau chóng giảm bớt cảm giác khó chịu. Thử động đậy thăm dò, mãi tới khi tiếng nức nở của người trong lòng thoát ra, móng tay sắp cắm sâu vào làn da, Chu Kiến mới bắt đầu yên tâm va chạm.

Một lần tiếp một lần, những cú va chạm rõ ràng và mãnh liệt tới nơi sâu nhất, thân thể chưa hoàn toàn thích ứng với sự thân mật như thế này vẫn cảm thấy đau đớn. Xúc động giống như điện giật càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng mãnh liệt. Rốt cuộc cố gắng hít sâu cũng không chống cự nổi luồng khoái cảm mãnh liệt, Thiên Viễn không phản kháng nữa, bắt đầu rên rỉ ôm chặt cổ Chu Kiến mà phóng túng bản thân theo sự nhiệt liệt của hắn, cùng nhau lên tới đỉnh khoái cảm.



Vườn trường sau mười hai giờ trưa hơi lạnh, quả bóng từng cú từng cú đập mạnh vào vách tường phát ra tiếng ‘bộp bộp’ rất lớn. Một mình đứng đối diện vách tường, Lưu Tiểu Nguyên hung ác ngược đãi quả bóng vô tội kia, tay áo sơ mi màu trắng xắn lên, mái tóc màu nâu nhuốm mồ hôi, vài sợi dán chặt lên trán. Mạc Ngôn chết tiệt! Lưu Tiểu Nguyên đá một cú thật mạnh.

“Cậu muốn phá dãy nhà này sao?” Giọng nói ẩn giấu ý cười vang lên từ phía sau.

Lưu Tiểu Nguyên đá cú này rất cao, bóng đụng vào tường rồi bay vèo vèo trở lại đánh thật mạnh vào bụng cậu. Kêu một tiếng, Lưu Tiểu Nguyên ôm bụng ngồi xuống. Chu Kiến lắc đầu, giơ tay bắt lấy quả bóng rồi ngồi xổm trước mặt cậu. “Tôi nói này, nếu cậu thật sự dư thừa sức lực như vậy thì theo tôi tới đội bóng luyện tập đi, trong lòng không thoải mái cũng đừng lấy bóng trút giận nữa.”

Cổ tay Chu Kiến đeo một sợi dây bạc có khắc chữ ‘thân thể khỏe mạnh’, trên sợi dây treo một mảnh đá xanh thẫm. Lưu Tiểu Nguyên nhìn liền biết mảnh đá này là một đôi với mảnh trên cổ Thiên Viễn. Nhìn thoáng qua nụ cười xán lạn như ánh mặt trời của Chu Kiến, Lưu Tiểu Nguyên bắt đầu tức giận một cách khó hiểu. Cậu ngồi bệt xuống, hai tay kéo mũi chân, không mặn không nhạt nói: “Ông chủ nhỏ không làm mà ra đây tán dóc với tôi à?”

Chu Kiến đẩy đầu cậu. “Dũng cảm chút xem nào! Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này?”

Lưu Tiểu Nguyên cười lạnh. “Không cần quan tâm nhiều như vậy! Cao hứng quá sẽ biến thành mất hứng, ai cũng vậy cả thôi. Cho nên tôi nói cậu nghe, thừa dịp bây giờ hai cậu còn đang ngọt ngọt ngào hãy mau chóng xử lý đi, đừng chờ tới lúc hoa cúc nguội lạnh muốn ăn cũng đã muộn.”

Chu Kiến lập tức nhăn mi lại, hét ầm lên: “Cậu bị trúng tà hả? Sao không nói được câu nào tử tế vậy?” Tên nhóc này dạo gần đây như con sói hoang ấy, thấy ai cũng không vừa mắt, mới gặp đã muốn cắn một miếng.

Lưu Tiểu Nguyên đứng lên, ánh mắt thật xa xăm. “Tôi chẳng có ưu điểm nào ngoại trừ độc mồm đọc miệng cả! Muốn lời dễ nghe thì tới tìm thấy bói đi!”

“Cậu!” Chu Kiến cứng họng, đang muốn phát hỏa thì một bàn tay đặt lên vai hắn, ánh mắt quen thuộc khẽ cười.

Chu Kiến oán hận mắng một câu: “Tôi thấy tên nhóc cậu đúng là sống yên khó chịu nên muốn ăn đánh rồi!”

Hắn quay đầu bỏ đi. Lưu Tiểu Nguyên không thèm quay lại, dáng vẻ hiện tại của mình đúng là chọc đánh. Nhưng cậu chỉ muốn tìm nơi phá tiết, nghẹn khuất quá rồi! Hai tuần này chưa nói với nhau câu nào tử tế. Mạc Ngôn, rốt cuộc anh đang làm gì? Anh muốn em đợi, muốn em cho anh thời gian nhưng em chờ đợi thế này hạnh phúc lắm sao? Hay là anh muốn quên em rồi?

Cậu nhìn chằm chằm quả bóng trong tay, hất tung nó lên, lúc bóng rơi xuống liền giơ chân đá thật mạnh.

“Ngày mai…” Giọng nói nhẹ nhàng tao nhã luôn khiến tim cậu xao xuyến chỉ thuộc về một người duy nhất bây giờ đang gần bên tai. Lưu Tiểu Nguyên chợt thấy nhẹ bẫng, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất. Cậu lảo đảo vài bước quay đầu lại, Mạc Ngôn đang ôm vài quyển sách trong tay, nụ cười tràn ngập tình cảm thiết tha. “Đi du lịch với anh đi!”

Lưu Tiểu Nguyên cảm thấy trong đầu mình có cái gì đó vừa bị chặt đứt.



Công viên nhỏ khá u tĩnh, cây cối mọc rất nhiều. Băng ghế này từng ngồi cùng anh… Lưu Tiểu Nguyên nhận ra mình đang ngây ngô cười một mình, mặt dần đỏ lên, lập tức hít sâu. Cậu giả bộ như không có việc gì nhìn khắp mọi nơi, miệng chu lên huýt sáo. Mạc Ngôn chết dẫm! Du lịch thì du lịch đi, còn bày trò thần thần bí bí hẹn nơi gặp mặt nữa chứ. Mình tới lâu rồi mà anh còn dám chưa lộ diện! Hừ, dám chọc em, anh cẩn thận cái mạng đấy!

Lưu Tiểu Nguyên đeo ba lô trên lưng nhìn loạn khắp nơi, nào thấy bóng dáng Mạc Ngôn nhỉ? Lửa giận nhất thời bùng lên, đúng lúc điện thoại vang lên. “Mạc Ngôn! Anh làm cái gì vậy? Mấy giờ rồi anh còn chưa tới hả?”

“Ai nói anh chưa tới? Do em không thấy anh mà thôi.” Mạc Ngôn buồn cười nhìn Lưu Tiểu Nguyên đi qua đi lại trước mặt mình. Cậu nhóc nghĩ tới cái gì mà cười ngọt ngào như vậy?

“Rốt cuộc anh đang ở đâu?”

Lưu Tiểu Nguyên rống lên một tiếng rồi im luôn; cửa chiếc xe màu bạc bên cạnh nhẹ nhàng mở ra, Mạc Ngôn mỉm cười bước đến; không tây trang giày da, chỉ một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản nhẹ bay trong gió, làn da màu mạch như ẩn như hiện. Lưu Tiểu Nguyên nhìn ngây người, nửa ngày mới hồi phục tinh thần. Cậu trừng mắt chạy lại vuốt thân xe, không tin hỏi: “Đây là xe của anh sao? Anh mua à? Chúng ta tự lái xe đi hả?” Giọng Lưu Tiểu Nguyên khi hỏi câu cuối cùng đã cao vút lên. Mạc Ngôn không nói gì thỏa mãn nhìn vẻ mặt kinh hỉ của cậu nhóc, lập tức kéo cậu lên xe còn mình ngồi vào vị trí tài xế.

Lưu Tiểu Nguyên giống như phát hiện ra bảo bối mới mẻ gì đó, sờ loạn cả lên, ánh mắt tỏa sáng vì cao hứng. Mạc Ngôn nhịn không được trêu ghẹo: “Này, em chưa từng thấy xe hơi sao? Sao lại thấy mới mẻ quá vậy?”

“Cái này khác chứ! Đây chính là của mình mà.” Lưu Tiểu Nguyên nói xong lập tức đỏ mặt. Mạc Ngôn cắn môi cười, mật ngọt từ đáy lòng lan khắp thân thể, tràn ra cả không gian xe nho nhỏ, gắn bó chặt chẽ hai người lại với nhau.

“Xin phép chưa?”

“Xong rồi, dù sao hai ngày nay không có tiết học, không phải chỉ mình em đi được.” Lưu Tiểu Nguyên chẳng hề để ý trả lời, cho dù trời sập cũng không ngăn được quyết tâm của cậu.

“Không cần dặn dò người nhà sao? Chúng ta sẽ đi suốt kỳ nghỉ đấy!” Từ lúc xong việc anh liền bắt đầu tính toán, từ ngày hai mươi tám tháng Tư tới ngày mùng bảy tháng Năm bọn họ có tổng cộng mười ngày nghỉ. Mạc Ngôn không thể nói rõ bản thân đã mong chờ việc này như thế nào.

Lưu Tiểu Nguyên lắc đầu, lời của Mạc Ngôn khiến cậu đột nhiên thấy hốt hoảng. Mạc Ngôn dịu dàng cúi xuống cài dây an toàn cho cậu. “Ưm, chúng ta phải xuất phát rồi!”

Hơi thở gần bên tai làm cho Lưu Tiểu Nguyên bối rối, nhanh chóng bày ra khuôn mặt tươi cười xấu xí: “Bức tường này, bây giờ đi đâu đây?”

Mạc Ngôn vốn muốn lợi dụng không khí ấm áp giữa hai người để trộm hôn lên mặt cậu nhóc một chút, rất nhiều ngày không gần nhau rồi; nhưng bị chọc bởi một câu ‘bức tường’ của Lưu Tiểu Nguyên, vừa tức vừa cười nhéo cậu. “Ngồi yên nào! Anh lái xe.”

Chiếc xe xé gió chạy đi, dần dần rời xa đô thị phồn hoa. Đường chân trời đẹp đẽ vùng Sơn Tây dần hiện ra rõ ràng, mùi hương ngọt ngào của cỏ cây xua tan mọi âu lo trong lòng. Đường quốc lộ vùng núi hơi hẹp, hai bên là đồng ruộng bát ngát. Những luống mạ khẽ lay trong gió tựa một tấm thảm lớn xanh biếc trải dài dưới vòm trời trông rất đẹp mắt. Lưu Tiểu Nguyên rất ít khi gặp được phong cảnh thế này, hưng phấn nhảy từ trên xe xuống.

“Mạc Ngôn, anh xem này! Người ta còn trồng…” Lưu Tiểu Nguyên nhanh trí nuốt hai chữ ‘rau hẹ’ xuống. Lúc thấy ruộng lúa bao la, cậu thầm thốt một câu: Rau hẹ nhiều quá!

Mạc Ngôn đến giờ vẫn chưa khép miệng lại được. Sợ bị cười nhạo, Lưu Tiểu Nguyên cố gắng nhắc nhở bản thân: đó là lúa mạch, màn thầu(*) được làm từ lúc mạch. Lúc về trường phải nghĩ cách vác một bó theo mới được, hừ! Chắc hơn phân nửa bọn họ chưa từng thấy thứ này ấy nhỉ?

(*) Loại bánh bao không nhân

Thôn xóm rất yên tĩnh, chiếc xe màu xám bạc chạy chầm chậm rồi dừng lại trước sân một căn nhà nhỏ. Tường bằng gạch đỏ, cửa gỗ sơn đen, bên trong là một căn nhà nhỏ hai tầng đẹp đẽ. Lưu Tiểu Nguyên lơ ngơ ngồi trong xe, cảm thấy kích động khác thường. Cậu dự cảm thấy điều gì đó nhưng không thể tin được. Chuyện gì thế này? Rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?

Mạc Ngôn mở cửa xe, trong nụ cười dịu dàng xuất hiện sự kích động mãnh liệt Lưu Tiểu Nguyên không quen. Kéo tay cậu, Mạc ngôn đẩy cậu tới trước cửa, đẩy cánh cửa gỗ sơn đen kia ra. Sân không lớn nhưng rất gọn gàng nho nhã, có một giàn nho với mấy gốc hải đường. Căn nhà có hai tầng, trước cửa trồng hai cây hải đường đang nở hoa rất đẹp, màu ửng đỏ xếp tầng tầng lớp lớp. Gió vừa thổi qua, những cánh hoa đỏ phớt bay khắp trời đẹp như một câu truyện đồng thoại xa xưa.

Lưu Tiểu Nguyên nhìn ngây người, mặc kệ đôi tay kia ôm mình đi lên bậc thang. Mở cửa phòng, Mạc Ngôn ghé vào tai Lưu Tiểu Nguyên nhẹ giọng nói: “Thích không? Nhà của chúng ta đây.” Bảo bối, suốt hai tháng nay anh dốc sức chỉ vì muốn lúc này có thể nhìn thấy nụ cười của em.

Lưu Tiểu Nguyên từ từ xoay người ôm cổ Mạc Ngôn. Nửa ngày, cậu mỉm cười ngọt ngào. “Mạc Ngôn, đây là nằm mơ, em biết mà.”

Mạc Ngôn đột nhiên bế cậu lên, cất bước đi vào căn nhà của bọn họ.

Bình luận





Chi tiết truyện