chương 37/ 67

Cậu làm việc gì?” Lòng Chu Kiến rối rắm, không tìm được giọng nói của chính mình.

Thiên Viễn lấy phong thư gõ lên đầu hắn, mím miệng giả vờ tức giận. “Làm cái gì, buôn bán chứ gì nữa, ngu ngốc! Đừng quên nhà tôi chuyên về cái này.”

“Buôn bán có thể kiếm được nhiều như vậy sao?” Chu Kiến vừa hưng phấn vừa hoài nghi, tiền dễ kiếm như vậy?

“Còn tùy thuộc cậu buôn bán thế nào nữa. Tôi chỉ là tìm đường tắt cho nên mới vượt trước người khác thôi.” Thiên Viễn không khỏi có chút đắc ý cười. “Tôi tìm được mối cung cấp hàng, giá mua vào cao hơn so với người khác một chút, bán ra lại thấp hơn người ta một phần. Tuy rằng một lần mua bán như vậy có vẻ chịu thiệt nhưng trong cùng một khoảng thời gian thì hiệu suất làm việc của tôi cao hơn người khác vài lần, do đó cuối cùng đương nhiên là tôi thắng!”

Chu Kiến vỡ lẽ, xoa tóc Thiên Viễn cười. “Đầu óc cậu đúng là biết tính toán hơn người khác nhiều lắm, có phải ba cậu cũng gây dựng cơ nghiệp như thế này không?”

Thiên Viễn cười, ẩn chứa chút trào phúng. “Ba tôi không làm loại chuyện này đâu! Chuyện giật tiền này chỉ có hai loại người mới làm, một là kẻ ngốc không hiểu cái gì, hai là kẻ điên bán mạng vì tiền.”

Chu Kiến hoàn toàn choáng váng. “Vì sao?”

Thiên Viễn ý thức được mình lỡ miệng, cười lấp liếm. Vì sao hả? Vì tôi làm xáo trộn thị trường, phá hủy cán cân cung cầu. Tôi đột nhiên xuất hiện sẽ gây tổn thất đến lượng tiền mà những kẻ, những tổ chức lũng đoạn(*) nắm trong tay, uy hiếp lớn đến lợi ích sau này của bọn họ. Mấy ngày nay lo lắng đề phòng tốn rất nhiều tâm sức, nghĩ tới đột nhiên bị trả thù, nửa đêm đều bừng tỉnh vài lần. Nhưng những điều này có nói cậu cũng không hiểu.

(*) lũng đoạn: hiểu nôm na là sự độc quyền về sản xuất và tiêu thụ của Tư bản chủ nghĩa nhằm thu lại lợi nhuận vô cùng lớn. Tìm hiểu thêm tại ĐÂY.

Nhưng may là đã qua rồi, hôm nay không thấy ai tới nhòm ngó nữa, đợi ngày mai thu lại khoản tiền cuối cùng kia là ‘đại công cáo thành’. Thiên Viễn đặt cằm lên vai Chu Kiến, nhỏ giọng nói: “Tôi mệt quá, xương cốt rụng rời hết cả rồi.”

Chu Kiến ôm lấy rồi xoa lưng y. Hắn biết mấy ngày nay y ăn không ngon ngủ không yên, vẻ hồng hào trên mặt không còn mà thay vào đó là sắc trắng xanh khiến ai nhìn thấy cũng đau lòng. Nhưng lời y vừa nói khiến hắn không cách nào an tâm được. “Thiên Viễn, câu vừa rồi cậu nói có ý gì? Cậu làm chuyện rất nguy hiểm phải không?”

Thiên Viễn cười. “Đồ ngốc! Tôi chỉ bán mấy con cua tôm cá mà thôi, nguy hiểm cái gì chứ? Ý tôi là nếu tiếp tục làm như vậy sẽ mệt chết mất. Cậu không thấy tôi thảm hại lắm sao?”

Chu Kiến thở dài một hơi, cười nói: “Vậy mau tắm rửa rồi ngủ đi, hôm nay cậu uống không ít đâu.” Nói xong vuốt ve ngực y. “Chỗ này khó chịu không?”

Rượu Ngũ Lương uống ngon nhưng thấm chậm. Bị hắn sờ như vậy, ngực y liền nóng không chịu nổi, đầu cũng kêu ong ong. Thiên Viễn ‘hừ’ một tiếng úp mặt vào hõm vai hắn, tay ôm thắt lưng hắn.

Bị y ôm thắt lưng, mặt như có như không cọ trên vai, Chu Kiến chỉ cảm thấy trong người có một ngọn lửa đang dần bùng lên. Cơ thể cứng ngắc thật vật vả áp chế xao động, hắn thấp giọng ám ách nói: “Đi tắm rửa đi, để tôi trải giường cho cậu ngủ sớm một chút; ngày mai còn phải quay lại trường nữa!”

Đột nhiên Chu Kiến im bặt, há miệng thống khổ hít thở, vai bị cắn không nặng không nhẹ cũng không rớm máu. Giọng nói Chu Kiến phát run: “Thiên Viễn~”

Thiên Viễn cắn hồi lâu mới nhả ra, ngẩng đầu ngạo mạn nhìn hắn, cắn cậu đó, thì sao nào? Chu Kiến trừng y, hơi thở càng ngày càng nặng. Đột nhiên hắn nhào qua đặt Thiên Viễn dưới thân mình, tiếng kêu kinh hoảng của Thiên Viễn đều bị nụ hôn sâu đoạt mất.

Nụ hôn giống như hấp hồn đoạt phách, hai người chưa từng nghĩ tới một nụ hôn có thể kịch liệt như vậy. Nhưng bây giờ không phải lúc dư thừa tinh lực để nghĩ về điều đó, chỉ theo bản năng xúc động tìm kiếm vui vẻ và hạnh phúc trong ngực nhau.

Không chuẩn bị gì, không nghĩ ngợi nhiều, chuyện gì nên tới cứ tới. Hai người lần đầu tiên lõa thể đối diện trong phòng tắm, dòng nước ấm áp cọ rửa thân thể gắn bó của họ. Nụ hôn nóng bỏng lưu lại dấu vết loang lổ. Nhìn thấy dục vọng của người yêu vì mình mà lớn dần, cảm nhận được bàn tay hắn âu yếm giữ lấy nơi chưa từng bị người khác chạm qua, sau đó không thể khống chế mà phun trào; xấu hổ, ngọt ngào, xúc động xen lẫn ngại ngùng cùng xông lên hai gò má Thiên Viễn biến thành nụ hồng say lòng người.

Đầu lưỡi Chu Kiến càn quét trong miệng Thiên Viễn, đôi môi mềm mại thoang thoảng men rượu khiến hắn muốn ngừng cũng không được. Thiên Viễn bủn rủn tựa vào Chu Kiến, cố gắng đáp lại nụ hôn ấy. Chu Kiến muốn ôm trọn y nhưng cánh tay bị thương lại cản trở hắn. Thiên Viễn cười ha ha. “Hay là để tôi ôm cậu nhé? Tôi có thể mà!”

“Im ngay!” Chu Kiến phụng phịu ngồi xuống khiêng Thiên Viễn lên vai đi ra ngoài. Thiên Viễn sợ hãi kêu một tiếng sau đó bị ném lên giường.

Tấm chăn ấm áp phủ kín hai người, thân thể nóng bỏng ôm chặt lấy nhau. Trong bóng đêm, hai người không ngừng gọi tên nhau, trong cơ thể như có nham thạch nóng chảy chực phun trào. Nhưng sự ngây ngô thiếu kinh nghiệm khiến hai người đều chịu nhiều đau đớn. Khó khăn lắm Chu Kiến mới có thể để thứ vô cùng nóng kia đi vào, nhưng muốn thuận lợi đi tiếp lại quá khó khăn.

Cảm giác được thứ gì đó nóng rực đang ở trong mình, cả người Thiên Viễn run lên. Tuy rằng đã sớm nghĩ tới chuyện này, cũng vụng trộm liên tưởng vài lần nhưng lúc nó thật sự xảy ra vẫn có chút sợ hãi. Y nhắm mắt lại bình ổn hơi thở, nghe được tiếng thở dốc dồn dập của Chu Kiến bên tai.

“A~” Rốt cuộc Thiên Viễn không chịu được, tiếng kêu đầy áp lực khiến Chu Kiến lập tức dừng lại.

“Thiên Viễn, đau không?”

Đau! Ngu ngốc! Cậu nên nghĩ cách để tôi thích ứng mới phải, sao lại cứ thế mà tiến vào trong chứ! “Cậu nhẹ chút…” Mất mặt không nói lên lời, Thiên Viễn cắn răng chịu đựng.

Đau quá!

Tay Thiên Viễn túm chặt drap giường, mặt trắng bệch, cảm giác phía sau bị tắc đầy, vừa trướng vừa đau khó nhịn nổi. Chu Kiến cũng không chịu nổi, vừa mới vào một nửa đã bị hút chặt, rốt cuộc không cử động nổi. Đau~

“Cậu có sao không? Nhanh lên!” Thiên Viễn như sắp khóc.

Chu Kiếm bối rối lên tiếng, lòng dạ rối bời làm theo bản năng. Nhưng mồ hồi đầy mặt và cổ Thiên Viễn khiến tim hắn co thắt, ôm chặt Thiên Viễn, hôn y. “Nhịn một chút, sẽ tốt thôi.” Mãnh liệt va chạm vài cái, Chu Kiến buộc mình kết thúc lần đầu tiên này.

Chu Kiến cẩn thận rời ra, ôm chặt Thiên Viễn còn đang run rẩy, luyến tiếc hôn y, hoảng sợ nói: “Đau không? Thực xin lỗi, tôi… tôi… nếu sớm biết cậu phải chịu tội như thế tôi đã không cần rồi.”

Thiên Viễn chịu đựng đau đớn, ghé vào tai hắn hỏi nhỏ: “Kiến… thế nào?”

Dừng một chút, Chu Kiến lắc đầu. “Không tốt.”

Thiên Viễn cắn chặt môi. Đồ lừa đảo! Lưu Tiểu Nguyên, cậu là tên lừa đảo! Sớm biết như vậy mình tội gì phải nhẫn nhịn! Nhất thời lòng y bối rối, xoay người. Chu Kiến lật y sang bên này, kéo vào ngực, thở dài nói bên tai: “Đứa ngốc, cậu tốt tôi mới tốt được!”

Lệ rơi, Thiên Viễn ôm thắt lưng hắn. Hừ, khóc thì khóc sợ gì, dù sao phòng tối om chẳng ai thấy gì cả.



Vốn đã thương lượng xong xuôi rằng buổi sáng Thiên Viễn và Chu Kiến sẽ cùng nhau đi thu khoản tiền hàng cuối cùng, sau đó chiều quay lại trường học. Nhưng bởi một số nguyên nhân không tiện nói, buổi sáng Thiên Viễn không thể rời giường. Mẹ Chu cho rằng mấy ngày nay Thiên Viễn rất mệt mỏi, vì thế Thiên Viễn tựa vào đầu giường ăn đồ ăn ngon ba Chu cố ý làm cho mình mà đỏ mặt muốn chết.

Buổi chiều, lúc Thiên Viễn ngủ dậy không còn ai trong nhà nữa. Ba mẹ đi làm, Chu Kiến một mình mang hành lý về trường trước, như vậy sáng mai hai người sẽ kịp đi học. Thiên Viễn nằm một lúc, quyết định đi thu nốt món tiền kia khỏi ‘đêm dài lắm mộng’. Người làm ăn nghĩ tới việc gì cũng có thể moi ra vấn đề bất lợi. Bỗng y nhớ tới lần trước ưng ý một cái quần jeans trong cửa hàng thời trang, muốn mua cho Chu Kiến nhưng lúc đó không có tiền chỉ có thể trơ mắt ra nhìn. Ngày mai khai giảng rồi, hôm nay phải dẫn cậu ấy đi mua mới được.

Thiên Viễn đút hai tay vào túi áo khoác, cố gắng đi thật chậm. Tuy rằng Chu Kiến trộm mua thuốc mỡ giảm nhiệt cho y nhưng dùng không mấy hiệu quá, phía sau vẫn nóng rát đau đau. Ánh mặt trời buổi chiều thật rực rỡ, chiếu xuống ngã tư đường, Thiên Viễn vui vẻ nhìn lớp tuyết trên thảm cỏ xanh ven đường đang dần tan ra. Ông lão và cậu cháu bé nhỏ đang nhàn nhã hưởng thụ ánh mặt trời đầu xuân trong công viên. Mọi thứ đều tốt đẹp khiến người ta muốn cất vang tiếng hát.

Cửa tiệm hải sản kia quy mô không lớn nhưng làm ăn cũng phát đạt lắm. Hiện tại không phải giờ ăn cơm, có mấy người đàn ông đang ngồi trong đại sảnh lầu một, chén đĩa bày lộn xộn trên bàn, vài người còn thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa, nói chuyện câu được câu chăng, có lẽ đã đợi ai đó lâu rồi.

Thiên Viễn vừa mới bước lên bậc thang liền cảm thấy không khí bên trong có vẻ âm trầm. Y cảnh giác nhìn mấy người đàn ông đang đi về phía mình, chậm chậm lùi về phía sau. Y biết bọn họ đến là có ý đồ, cũng biết bọn họ là những tên du côn! Thiên Viễn không khỏi nắm chặt tay, may mắn, may mắn không để Chu Kiến đi cùng.

Ánh mắt y nhìn về phía người bán hàng trong cửa tiệm, hi vọng có thể có người ra giúp mình, không thì gọi điện thoại báo cảnh sát cũng được. Nhưng không ai nhìn y, giống như tất cả mọi người ước rằng tốt nhất nhìn như không thấy. Thiên Viễn hiểu, đột nhiên xoay người chạy ra ngoài.

Thiên Viễn chạy không xa đã bị đuổi kịp, sau khi bị hung hăng đấm đá, y bị đẩy vào một ngõ cụt. Toàn thân đau phát run, Thiên Viễn hoảng sợ nhìn mấy người trước mặt cầm côn và gậy.

“Nhãi con! Mày giỏi lắm! Kiếm lợi xong rồi bỏ chạy, bọn tao tìm mày mấy ngày nay rồi! Mấy ngày vừa rồi mày kiếm được không ít nhỉ? Hôm nay từ từ tính toán lời lãi nhá!”

Thiên Viễn không rên tiếng nào, biết những người này không phải người làm ăn, chính những người mình cật lực né tránh mấy ngày nay đã cho tiền đám côn đồ này. Thiên Viễn mím chặt môi, kết quả hôm nay thế nào đây? Có thể về nhà sao? Thiên Viễn bỗng nhiên phát hiện bản thân đã bất tri bất giác coi nơi kia là nhà mình.

Kiến, cậu ở đâu?

Bình luận





Chi tiết truyện