Xe chạy hai tiếng đã tới nơi nhưng Lưu Tiểu Nguyên vẫn thấy chậm lắm, hoàng hôn buông xuống rốt cuộc về đến nhà. Lưu Tiểu Nguyên giành xuống xe trước để mở cổng, nhảy vào trong sân tinh nghịch chụm tay hô to: “Về nhà rồi!”
Cậu chạy tới cây nho hái một quả còn xanh ném vào miệng, lại chạy tới ngắm nghía cây hải đường. Mạc Ngôn khóa cổng, nhìn Lưu Tiểu Nguyên xinh xắn nhảy vòng quanh sân, đáy lòng vui sướng khôn tả. Hiện tại anh mới hiểu được lời hiệu trưởng Lâm: có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc, âu yếm người mình yêu thương, làm tất cả vì cậu ấy – chính là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Cơm chiều ăn rất ngon miệng; Lưu Tiểu Nguyên ăn xong, cọ xát trên người Mạc Ngôn trong chốc lát rồi kêu nóng chạy tới phòng tắm tắm rửa. Cởi sạch trơn, nước mở thật lớn, tắm sạch một hồi lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì. Lưu Tiểu Nguyên dậm chân bành bạch; ngu ngốc, đáng ghét! Sao mãi không thấy đâu? Đợi thêm một lát, Lưu Tiểu Nguyên cả người ướt đẫm mở cửa lén nhìn, Mạc Ngôn đang dọn dẹp phòng.
Cậu cắn đầu lưỡi nhỏ giọng gọi: “Mạc Ngôn, anh kì lưng giúp em.”
Nghe tiếng gọi hơi ngượng ngùng của cậu nhóc, Mạc Ngôn nhịn không được nở nụ cười, ném khăn lau trong tay, xoay người đi tới. Anh dán vào chóp mũi cậu cười nhẹ. “Muốn anh kì lưng phải trả công!”
Lưu Tiểu Nguyên ngẩng đầu ấn nhẹ một nụ hôn xuống môi anh. “Là thế này sao?”
“Không đủ, còn muốn nữa.”
Mạc Ngôn vươn tay ôm thắt lưng Lưu Tiểu Nguyên, cậu cười tủm tỉm kéo cà vạt của anh. “Vậy mau vào lấy đi!”
Dòng nước cọ rửa hai thân thể áp sát vào nhau, nụ hôn sâu trao đổi hô hấp của nhau. Mấy ngày xa cách, khát vọng khó có thể ức chế đều vội vàng cần phát tiết. Ngón tay dạo chơi quanh thân thể người yêu, đầu lưỡi lưu luyến tại những nơi bí ẩn của đối phương, sự kích động cùng vui sướng lan tỏa trong lòng.
“Nhớ anh phải không?”
Động tác thật mạnh đổi lấy tiếng thét chói tai trong ngực, Mạc Ngôn xấu xa đột nhiên bất động, nhẹ nhàng thổi khí bên lỗ tai cực kỳ mẫn cảm của cậu nhóc. Lưu Tiểu Nguyên khó có thể nhẫn nại đối với sự tra tấn thế này, lùi về sau vào ngực anh yêu cầu nhiều hơn.
“Nói đi, có phải nhớ anh không?” Mạc Ngôn không quan tâm, ngón tay đè chặt thứ đang nhếch cao của Lưu Tiểu Nguyên, thổi mạnh vào tai cậu.
“A~ nhớ! Nhớ anh, em nhớ anh! A~” Sự va chạm đột ngột mà mãnh liệt khiến tiếng kêu của Lưu Tiểu Nguyên cao vút lên.
Tiếng hít thở nặng nhọc, tiếng rên rỉ thất thanh, cảnh xuân tỏa sắc trong phòng tắm nho nhỏ.
…
Màn đêm đen kịt, không trăng không sao. Mạc Ngôn lặng lẽ bò dậy, công việc hôm nay còn chưa làm xong! Pha cho mình một ly cà phê như thường lệ, nhìn cậu nhóc ngủ thật say, Mạc Ngôn nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ đi tới thư phòng.
Ngón tay thon dài gõ bàn phím, ánh sáng màn hình phản quang trên mặt anh. Mạc Ngôn quá chuyên chú nên không chú ý tới Lưu Tiểu Nguyên đang đứng sau kinh ngạc trừng lớn hai mắt; cậu nhìn những chữ cái và biểu đồ không ngừng tăng trên màn hình, nhìn Mạc Ngôn mệt mỏi bất giác mặt nhăn mày nhíu ấn ấn trán. Gần đây anh khá gầy, sắc mặt khó coi đều bởi vì… mỗi ngày anh đều trải qua như thế này! Đã bao lâu rồi? Anh luôn phải chạy ngược chạy xuôi, anh luôn có công việc dở dang, luôn luôn miệt mài làm việc rồi làm việc – vì xe cộ, vì nơi ở này sao? Vì để mình có thể ngủ an ổn sao? Mạc Ngôn… Mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Bị hai cánh tay vòng qua ôm cổ, Mạc Ngôn hoảng sợ. Không đợi anh quay đầu lại, Lưu Tiểu Nguyên đã úp mặt vào vai anh. Vai nóng nóng, Mạc Ngôn hơi không tự nhiên, sờ tóc Lưu Tiểu Nguyên làm như không có việc gì hỏi: “Sao tỉnh rồi? Anh có chút việc gấp cho nên… A!” Trên vai đau nhói – là đau đớn do răng nanh cắn mạnh vào da thịt. Mạc Ngôn há miệng hít thở nhưng không động đậy.
Sự đau đớn trên vai giảm bớt, Mạc Ngôn nhẹ nhàng thở ra; quay đầu lại liền thấy ánh mắt ngấn lệ phẫn nộ của Lưu Tiểu Nguyên. Mạc Ngôn ngây ngẩn cả người. Không nói một lời, Lưu Tiểu Nguyên xoay người đi thẳng ra ngoài.
“Tiểu Nguyên!” Mạc Ngôn luống cuống, vội vàng đứng dậy đuổi theo. “Tiểu Nguyên! Em làm gì vậy? Giờ là nửa đêm, em muốn đi đâu?”
Lưu Tiểu Nguyên ngay cả giày cũng không mang, sải bước đi ra ngoài: Mạc Ngôn giơ tay giữ lại liền bị cậu vùng vằng giãy ra. Hai tay anh nắm chặt cánh tay Lưu Tiểu Nguyên buộc cậu đối mặt với mình. Ánh trắng bàng bạc chiếu qua cửa sổ, Lưu Tiểu Nguyên mím chặt môi, đôi mắt trong sáng nhìn chằm chằm Mạc Ngôn; trong ánh mắt kia có gì đó khiến anh kinh hoảng một cách khó hiểu, càng làm cho anh thấy ấm ức. Thầm lặng vất vả gánh vác mọi thứ lại đổi lấy một kết quả như vậy, trong lòng Mạc Ngôn thương tâm đau đớn vô cùng; hai tay nắm bả vai của Lưu Tiểu Nguyên phát run, hốc mắt nóng dần lên.
“Vì sao? Vì sao em lại tức giận như vậy? Là vì anh phải làm việc không ở cùng em sao? Vì để có thời gian bên em anh sắp phân thân ra rồi, em đối xử với anh như vậy không phải rất tàn nhẫn sao?” Mạc Ngôn cố gắng khống chế bản thân nhưng giọng nói vẫn vô cùng run rẩy.
Tàn nhẫn! Hơi thở của Lưu Tiểu Nguyên càng ngày càng mãnh liệt, ngực phập phồng không nói lên lời. Tim giống như bị xé rách, đau quá! Anh luôn coi em như vậy, thì ra vẫn luôn coi em như vậy!
Cậu cúi đầu thật lâu mới ngẩng lên, giọng nói khàn khàn: “Mạc Ngôn, rốt cuộc anh coi em là cái gì?” Mạc Ngôn ngây dại, lăng lăng nhìn Lưu Tiểu Nguyên; Lưu Tiểu Nguyên thở hổn hển nói tiếp: “Em là thú cưng cần anh nuôi dưỡng, hết thảy mọi thứ đều ỷ lại vào anh. Thú cưng khiến anh vui vẻ do đó anh thấy nên có nghĩa vụ tạo cho thú cưng cuộc sống vui vẻ, về phần tạo ra nó thế nào căn bản không nhất thiết phải thương lượng với thú cưng chứ gì?” Rống một hơi, Lưu Tiểu Nguyên đỏ mặt như chú gà trống nhỏ bị chọc giận.
“Em nói bậy bạ gì đó! Anh vất vả như vậy vì cái gì em không rõ sao?” Mạc Ngôn gào thét trong phẫn nộ, lời của Lưu Tiểu Nguyên đâm thật sâu vào lòng anh.
“Anh cho rằng mình anh gánh vác là xong sao? Anh nghĩ rằng em thấy anh như vậy sẽ cảm ơn anh sao? Anh cho rằng biến em thành con rối gỗ rồi ôm ấp dỗ dành, mơ hồ hưởng thụ hết thảy thì em sẽ vui sướng sao? Mạc Ngôn, anh nhớ kỹ cho em, em hận anh hận anh hận anh!” Nước mắt ào ạt chảy ra, Lưu Tiểu Nguyên cắn chặt răng không thốt tiếng nào.
Mạc Ngôn giật mình nhìn cậu bé trước mặt, những lời này anh chưa bao giờ nghĩ tới, lòng nhất thời vừa xót, vừa đau, lại vừa rung động. Bỗng nhiên anh phát hiện đôi mắt sáng ngời kia ẩn chứa sự quật cường mình chưa từng phát hiện. Thì ra sự cưng chiều khôn cùng mà anh vốn tưởng sẽ làm cho cậu hạnh phúc lại thương tổn cậu như vậy. Cậu không phải chỉ muốn được anh ôm vào lòng nuông chiều mà còn muốn có thể đứng cùng anh trên con đường mang tên tình yêu này.
Mạc Ngôn ôm chặt cậu vào ngực. Thân thể Lưu Tiểu Nguyên run rẩy, cảm xúc mãnh liệt khi ở trong vùng ngực ấm áp rốt cuộc không khống chế được. “Buông!” Lưu Tiểu Nguyên gào khóc cố gắng giãy giụa, đá, đánh. “Em không phải sợi dây trói buộc của anh, em không cần làm gánh nặng của anh!”
Mạc Ngôn vẫn ôm chặt cậu, mặc cậu đánh mắng, ngẩng đầu lên để nước mắt cay nóng khỏi trào ra. “Thật xin lỗi.” Anh cúi đầu thì thầm một câu khiến Lưu Tiểu Nguyên đã mệt mỏi lại khóc nấc thành tiếng.
…
Sau mười hai giờ một ngày mùa Hè, tiếng ve kêu khiến không gian càng thêm yên tĩnh. Nằm trên giường mình, Lưu Tiểu Nguyên ôm gối ngẩn người. Sau khi đi Sơn Tây về, cậu luôn rầu rĩ không vui. Ngày đó làm ầm ĩ xong, cuối cùng cậu cũng hiểu được tình trạng kinh tế của Mạc Ngôn. Tiền vay phải trả trong vòng hai mươi năm, căn hộ và xe tốn không ít tiền, tốn một thời gian dài để trả nợ. Hơn nữa còn phải trang trí nhà ở, Mạc Ngôn đành phải ký giấy vay nợ. Mượn xong phải trả, nhưng với số tiền như vậy còn phải lâu lắm mới trả xong.
Lưu Tiểu Nguyên nhịn không được than ngắn thở dài, chưa bao giờ biết rằng thì ra đau lòng quá sẽ phát hỏa, nhưng náo loạn xong thấy càng bực tức hơn. Bởi vì… Haiz! Bởi vì mình thật sự không có khả năng giúp anh! Vốn nghĩ mình có tiền không gọi là ít có thể giúp Mạc Ngôn một lần, ai dè vừa nghe con số thì ngay cả sức lực của Lưu Tiểu Nguyên cũng không còn. Hơn hai mươi vạn đó! Tiền của mình so với con số này chỉ có thể tính là tiền tiêu vặt. Tìm giúp đỡ trong nhà? Đừng nói Mạc Ngôn không chịu, chính cậu cũng hiểu được lời này sẽ không có tác dụng gì. Lúc ấy cậu xúc động chỉ muốn ngày mai đồng cam cộng khổ đi làm thêm nhưng Mạc Ngôn sống chết không cho; nói cậu phải học hành chăm chỉ trong hai năm này mới là điều cốt lõi, tương lai chúng ta còn dài lắm. Cuối cùng anh đành uy hiếp Lưu Tiểu Nguyên, nếu cậu dám đi làm thêm thì anh sẽ lập tức bán căn hộ này đi, hủy hết mọi thứ!
Lưu Tiểu Nguyên liếc sâu một cái trong không trung giống như Mạc Ngôn đang đứng trước mặt. Nhưng lại nói, nếu đi làm thêm có thể kiếm được mấy đồng đây? Giá như có phép thuật nào đó biến ra một đống tiền nhỉ! Tới tận bây giờ Lưu Tiểu Nguyên chưa từng cảm thấy tiền quan trọng như vậy! Sổ tiết kiệm của cậu hôm mừng năm mới có một vạn, bây giờ còn không đến ba nghìn; sớm biết như vậy đã nghỉ chi tiêu rồi! Lưu Tiểu Nguyên nhăn nhó nằm cuộn tròn trên giường.
…
Nghỉ hè mọi người đều về nhà, buôn bán của cửa tiệm cũng giảm không ít, Chu Kiến và Thiên Viễn không cần ngày nào cũng đứng trông; Chu Kiến đi học thêm, Thiên Viễn bắt đầu học chơi chứng khoán. Tuy rằng chỉ là người học nghề, nhát gan lại thiếu tiền nhưng sau vài lần giao dịch cũng có chút tiền, Thiên Viễn bắt đầu tự tin hơn.
Từ sàn giao dịch chứng khoán đi ra, Thiên Viễn nhớ Chu Kiến đang học không xa nơi này lắm! Gọi điện thoại, Chu Kiến sắp xong, hai người hẹn gặp nhau ở góc đường. Ba giờ chiều, trời âm u như hoàng hôn đổ bóng. Thiên Viễn vòng tay trước ngực lo lắng nhìn về phía đầu đường, chiếc xe đạp màu lam của Chu Kiến lao vút lại như điện. Thấy Thiên Viễn, Chu Kiến không tự chủ được mà hé miệng cười xán lạn.
“Lên đi!” Chu Kiến vỗ vỗ đòn dông(*) xe đạp, cười vô cùng lưu manh. Thiên Viễn ngồi xuống đằng sau, giơ tay nhéo lưng hắn một cái rồi nhỏ giọng mắng: “Càng ngày càng tệ!” Y ngồi sau ôm thắt lưng Chu Kiến rất tự nhiên. “Chúng ta đi đâu đây?”
(*) thanh ngang phía trước của xe, nối cổ xe và yên xe, chỉ có thể ngồi vắt chéo lên.
“Về nhà, mẹ nói hôm nay làm sườn xào chua ngọt, món cậu thích ăn nhất đấy.” Chu Kiến quay đầu lại nói. Từ khi nghỉ hè hai người rất bận rộn nên ít về nhà, kỳ thật cũng bởi vì trong cửa tiệm có đặt thêm một cái giường xếp, theo như lời Chu Kiến nói chính là để hai người có thể ngắm sao đêm!
Xe đạp chạy bon bon trên đường cái, Thiên Viễn rất thích như vậy. Hai người đi chung một chiếc xe đạp rất thoải mái nhưng không cần nói cũng hiểu được việc đó vui vẻ tới chừng nào.
“Hôm qua Tiểu Nguyên gọi điện, cậu đoán xem cậu ấy nói gì? Cậu ấy hỏi tôi làm việc gì mà một tháng kiếm được mấy vạn, tôi nói cậu ta tới mà cướp ngân hàng là tốt nhất. Ai không biết nhà cậu ta giàu có thế nào chứ, sao mà thiếu tiền nhỉ?” Chu Kiến vừa nói vừa lắc đầu.
Thiên Viễn huých hắn. “Cuối cùng tôi đã cảm thấy hình như bọn họ có chuyện gì đó. Thầy Mạc gần đây rất khác thường. Chu Kiến, tôi hơi lo lắng, nếu bọn họ thật sự bị phát hiện, tôi thật không dám nghĩ tới.”
Chu Kiến không nói; bởi cửa tiệm là nơi các nữ sinh tụ họp trao đổi tin tức, mà việc thêm mắm dặm muối của bọn họ là cách thức tuyên truyền tốt nhất; trên thực tế, một lời đồn đại đã rất nguy hiểm rồi.
“Tôi đã nói với Tiểu Nguyên rồi nhưng tôi cảm thấy không tác dụng là bao. Bọn họ nếu sợ lời ong tiếng ve sẽ không ở bên nhau. Thầy Mạc là người đàn ông có trách nhiệm, thầy ấy nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Nguyên, không để cậu ấy bị tổn thương.” Giọng nói trầm ấm và nghiêm túc của Chu Kiến vang lên.
Thiên Viễn thở dài: “Vậy ai sẽ bảo vệ thầy ấy đây?”
Một khi sự việc bại lộ, chỉ sợ người đầu tiên gánh hết mọi tai ương chính là Mạc Ngôn. Lòng tự dưng trầm xuống, nếu gọi là cùng cảnh ngộ thì Mạc Ngôn và Tiểu Nguyên nhất định sẽ nghiêm trọng hơn bản thân mình nhiều.
…
Chị ba vừa trở lại công ty chợt nghe thư ký nói tiểu bảo bối Lưu tiểu thiếu gia giá lâm. Quả nhiên, trên ghế dựa trong văn phòng của cô, Lưu Tiểu Nguyên đang ngồi bắt chéo chân chờ đợi.
Vừa thấy chị ba bước vào, Lưu Tiểu Nguyên lập tức cười hì hì nhảy dựng lên. “Chị ba, chị chạy đi đâu mà em chờ nửa ngày rồi đó! Mau lại đây ngồi đi! Chắc chị mệt lắm nhỉ, em bóp vai cho chị nhé!”
Chị ba thấy cậu ân cần bóp bóp sau vai liền đổ mồ hôi lạnh, mau chóng kéo móng vuốt của cậu xuống. “Được rồi, sự chăm sóc của tiểu thiếu gia ngài tôi không nhận nổi đâu. Nói đi, lại thích thứ gì mới mẻ rồi phải không?”
Lưu Tiểu Nguyên ngồi lên bàn của cô cầm giá bút nghịch nghịch. “Không ngờ em tới thôi mà chị đã nghĩ em đòi tiền! Chị yên tâm, em không làm cái gì đâu.”
Chị ba véo mũi cậu. “Thằng nhóc không lương tâm này làm như chị keo kiệt lắm không bằng, không có việc gì sao nắng nóng thế này lại đến tìm chị hả? Nói hay không để chị đi họp đây!”
“Không! Em có việc.” Lưu Tiểu Nguyên ngồi thẳng lưng lại. “À, em muốn làm việc cho chị.”
Chị ba quay lại, sửng sốt nhìn cậu một lúc lâu. “Làm việc? Em không bị đứt dây thần kinh nào đó chứ?”
Lưu Tiểu Nguyên cợt nhả: “Em không điên, chỉ muốn làm việc kiếm tiền thôi! Chu Kiến người ta còn biết kiếm tiền nuôi sống bản thân chẳng lẽ em còn mặt dày ngửa tay xin tiền người nhà sao? Nghĩ đi nghĩ lại hỏi chị là thích hợp nhất, em tài giỏi như vậy, tốt xấu gì cũng coi như nước phù sa không chảy ruộng người, rất có lợi cho chị. Tiền công chị xem một tháng trả em năm ba vạn không thành vấn đề.”
Chị ba vừa tức vừa buồn cười, xoa rối hết tóc của Lưu Tiểu Nguyên. “Tiểu Nguyên này, em có biết muối thì mặn còn giấm thì chua không? Em cho rằng tiền mọc được trên cây hả?”
Lưu Tiểu Nguyên ủ rũ nghĩ: chính vì bây giờ hiểu được nên mới tới tìm chị đây này.
Nhìn cậu nhóc lắc đầu, chị ba thở dài: “Được rồi, cứ vậy đi! Em ngoan ngoãn đừng gây họa nữa, khai giảng chị cho em hai nghìn.”
“Không được!” Hai nghìn thì bao giờ mới đủ? Lưu Tiểu Nguyên dẩu miệng. “Ba nghìn được không?”
Chị ba gật đầu đồng ý, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Tiểu Nguyên, em nói thật chị nghe. Em xin tiền để làm gì?”
Lưu Tiểu Nguyên nhìn quanh quất. “Tiền đương nhiên phải dùng, dùng làm gì mà chẳng được chứ?”
Chị ba nhìn thẳng mắt cậu. “Gần đây chị bận nên không thể về nhà, nhưng chị nghe nói em chạy ra ngoài chơi! Vừa rồi đi vài ngày chơi với ai vậy?”
Trong lòng bắt đầu lo lắng, Lưu Tiểu Nguyên giả vờ như không có việc gì. “Em có thể chơi với ai chứ? Không phải bạn học thì ai? Không tin chị cứ hỏi bọn Chu Kiến xem, em đi chơi cùng bọn họ mà! Chị đang điều tra em đấy hả?”
Chị ba mím miệng trầm ngâm một hồi mới nói: “Tiểu Nguyên, có phải tình cảm của em và thầy giáo kia rất tốt không? Các em ở cùng nhau sao?”
‘Cạch’ một tiếng, giá bút trong tay Lưu Tiểu Nguyên rơi xuống. Tim đập bùm bụp như sắp trào ra khỏi họng. Thôi tiêu rồi! Có phải chị ấy nghe được chuyện gì không? Chẳng lẽ hôm nay mình tự chui đầu vào rọ sao?
Bình luận
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1