Chỉ sau vài hơi thở, đạo lam quang dừng lại. Người đến dĩ nhiên là Thiên Ma. Nhưng hắn không đến một mình, đi cùng hắn còn có một người nữa. Một tiểu mỹ nhân xinh như tiên tử.
Tiểu tiên nữ kia nắm lấy vạt áo Thiên Ma, cất giọng non nớt:
"Cha. Tại sao chúng ta lại tới đây vậy?"
Đáp lại Ân Giao là một ánh mắt nghiêm nghị và điều đó khiến cô bé chẳng dám nói thêm gì nữa. Thật sự vất vả lắm cô bé mới xin được Thiên Ma cho theo cùng. Dẫu thế thì Thiên Ma cũng đưa ra điều kiện nhất định cô bé phải tuân thủ: Một khi chưa được hỏi thì phải một mực giữ im lặng. Dù không hiểu lý do vì sao cần làm như thế nhưng cô bé vẫn rất nguyện ý vâng lời. Tất cả chỉ bởi cô bé muốn ở bên cạnh Thiên Ma nhiều hơn. Thế nhưng có vẻ như tấm lòng của cô bé đã đặt nhầm chỗ. Gạt Ân Giao sang một bên, Thiên Ma nhìn xuống dưới, nơi đã có hàng trăm người tập hợp, nhẹ lắc đầu:
"Chỉ là một chuyến thăm hỏi, các vị hà tất phải tiếp đón long trọng như vậy?"
Phía Âm Dương Tông, Cổ Liệt là người đầu tiên phản ứng. Ông ra lệnh cho đám người đang trong tư thế sẵn sàng nghênh địch kia:
"Lui xuống hết đi."
Thấy bọn họ còn chần chừ, Cổ Liệt nhắc lại, giọng đã lạnh đi mấy phần:
"Ta bảo lui xuống, các ngươi điếc cả rồi sao!"
Tới lúc này, đám người nọ đành rút lui.
Hướng về phía Thiên Ma, trong lòng Cổ Liệt chợt dâng lên một cảm giác phức tạp. Ông nhớ mới cách đây vài năm thì Thiên Ma vẫn chỉ là hạng tiểu tốt vô danh. Nếu như không vì sự đối xử đặc biệt của con gái mình dành cho hắn thì ông đã chẳng để mắt đến hắn. Tuy vậy, ông chỉ thật sự chú ý tới Thiên Ma khi hắn triển lộ tài năng, dựa vào thực lực bản thân huyết tẩy hàng loạt các tông môn chính phái, từ đó giúp cho Cổ Mị Nhi giành chiến thắng trong cuộc tuyển chọn tông chủ lần trước. Hơn thế nữa, lần đó hắn còn có thể bình an trốn thoát dưới sự bao vây của bốn cao thủ Chân Đan Cảnh ba đại phái là Đại Nhật Cung, Tinh Cung và Đà La Tự. Đó không phải là việc mà một tu sĩ bình thường có khả năng làm được.
Cũng vì những lý do nọ nên lúc Cổ Mị Nhi tuyên bố chọn hắn làm đạo lữ song tu, Cổ Liệt đã bác bỏ ý kiến của Cực Lạc tôn giả mà gật đầu chấp thuận. Thời điểm ấy Cổ Liệt cũng không khỏi có chút tư tâm khi đã âm thầm "gửi gắm" một ít kỳ vọng lên người Thiên Ma. Ông nhớ đã từng nói với hắn một câu:
"Thiên Ma, kể từ hôm nay ngươi sẽ là đạo lữ của Mị Nhi. Mong là ngươi đừng làm ta thất vọng."
Và hắn đã đáp lại rằng:
"Xin tông chủ yên tâm. Ta nhất định sẽ không làm ngài thất vọng."
Quả như những gì Thiên Ma nói, hắn đã không làm Cổ Liệt ông thất vọng. Thay vào đó, Thiên Ma lại khiến cho ông đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cuối cùng thì chính ông bắt đầu hoài nghi về thân phận và mục đích của Thiên Ma. Ông cảm thấy con người này quá bí ẩn. Trong lúc tâm tình Cổ Liệt còn chưa bình ổn thì Thiên Ma và Ân Giao đã đáp xuống trước mặt ông. Thiên Ma nói:
"Cổ tông chủ, đã lâu không gặp."
"Xem ra ngươi hẳn là Thiên Ma."
Chẳng đợi Cổ Liệt hồi đáp thì Bách Liên tôn giả đã lên tiếng:
"Sự can đảm của ngươi khiến ta có chút khâm phục."
Thiên Ma cười nhạt, hỏi lại:
"Ngươi chính là Bách Liên?"
"Thật vô lễ! Thiên Ma, ngươi đừng quên mình bất quá chỉ là đạo lữ của tông chủ!"
Bên cạnh, Cực Lạc tôn giả chen vào. Dựa vào thái độ của hắn lúc này thì không khó để nhận ra rõ ràng hắn đang có ý đồ bất thiện. Có điều, trong mắt Thiên Ma, nó chỉ đơn thuần là một trò hề... của những con khỉ. Môi khẽ nhếch, Thiên Ma bảo:
"Cực Lạc a Cực Lạc! Nếu ngươi không nhắc thì suýt nữa ta đã quên mất mình còn có một đạo lữ là tông chủ của Âm Dương Tông này rồi."
Thiên Ma bỗng đổi giọng chất vấn:
"Giết trưởng lão, đoạt địa bàn, đó là cách các vị đối xử với đạo lữ của tông chủ mình?"
Cực Lạc nghe xong thì hừ lạnh:
"Mấy năm qua, từ khi ngươi bắt đầu khuếch trương thế lực ở vùng cực bắc cho đến lúc tiêu diệt Lam Nguyệt Cung, Âm Dương Tông đều luôn một mực xuất ra nhân thủ trợ giúp. Nếu không nhờ Âm Dương Tông thì Diêm La Điện ngươi có được ngày hôm nay sao? Chúng ta chỉ là lấy một ít địa bàn thì có gì là không thỏa đáng? Trái lại, nói thế nào Thiên Ma ngươi cũng là một thành viên của Âm Dương Tông, thế nhưng ngươi lại chỉ biết mưu cầu lợi ích riêng mình và thậm chí còn muốn qua cầu rút ván. Thiên Ma, kẻ phản trắc một dạ hai lòng như ngươi còn chưa khoanh tay chịu trói!"
"Kẻ phản trắc? Khoanh tay chịu trói?"
Thiên Ma không phản bác gì, chỉ nhận xét một câu:
"Gừng càng già càng cay, câu nói này ta đã nghe nhiều. Nhưng Cực Lạc, ta thấy trong trường hợp của ngươi thì phải sửa lại thành mặt càng già da càng dày sẽ rất hợp đấy."
"Thiên Ma! Ngươi thật là quá ngông cuồng!"
Hơi nhíu mày, Thiên Ma chuyển ánh mắt về kẻ vừa mới lên tiếng.
Trước cái nhìn của Thiên Ma, trong lòng Trương Vũ bất giác nổi lên cảm giác e ngại. Chuyện bị Thiên Ma dùng một đạo kiếm khí đánh lui lần trước ở địa bàn Lam Nguyệt Cung vẫn còn hiện rõ như in trong đầu hắn. Nhưng nghĩ tới nơi đây không phải địa bàn Lam Nguyệt Cung mà là tổng đàn của Âm Dương Tông, hơn nữa giờ phút này còn có sự hiện diện của một cường giả đỉnh tiêm Chân Đan Cảnh hậu kỳ là Bách Liên tôn giả thì rất nhanh, hắn đã trấn tĩnh lại. Hắn nói tiếp những lời còn dang dở:
"Ngươi nghĩ mình vẫn còn là đạo lữ của tông chủ ư? Nói thật cho ngươi biết, tông chủ sớm đã nhìn ra bộ mặt thật của ngươi rồi. Nếu không phải như vậy thì người cũng sẽ không phái chúng ta đi đoạt lấy địa bàn của Lam Nguyệt Cung. Thiên Ma, kẻ phản trắc như ngươi còn chưa khoanh tay chịu trói!"
"Bộp bộp bộp"
Vừa vỗ tay, Thiên Ma vừa "tán dương":
"Hay! Rất hay! Ngươi và Cực Lạc không hổ là phụ tử a! Vẻ ngoài đã giống nhau như thế thì hẳn bên trong cũng chẳng khác mấy đâu nhỉ?"
Trương Vũ sao lại không nghe ra hàm ý mỉa mai trong lời Thiên Ma, hắn đang muốn phản bác thì có người đã làm thay hắn. Người ấy dĩ nhiên là phụ thân hắn - Cực Lạc tôn giả.
"Thiên Ma ngươi đúng là quá ngạo mạn."
Hướng sang Cổ Liệt và Bách Liên tôn giả, với sắc mặt hết sức nghiêm túc, Cực Lạc nói:
"Các ngươi cũng thấy rồi đấy. Hôm nay hắn ỷ vào thân phận Điện chủ Diêm La Điện mà không thèm coi ai ra gì, căn bản một chút tình cảm với Âm DươngTông cũng chẳng có chứ đừng nói gì đến sự trung tâm. Ngay từ đầu ta đã cảm thấy hắn không đáng tin tưởng rồi. Chọn hắn làm đạo lữ của tông chủ chính là một quyết định sai lầm."
Nhiều người nghe xong thì đều ngầm hiểu Cực Lạc đang chỉ trích Cổ Liệt vì mấy năm trước đã bỏ qua ý kiến của hắn, chọn Thiên Ma trở thành đạo lữ của Cổ Mị Nhi thay vì người mà hắn cho là thích hợp hơn: con trai hắn - Trương Vũ. Nhưng đó chưa phải là toàn bộ lời của Cực Lạc. Một mặt hắn tỏ thái độ công khai với mọi người, mặt khác hắn lại âm thầm truyền âm với Bách Liên tôn giả. Nội dung của nó không nhiều, chỉ gói gọn trong hai chữ: "Có" hoặc "Không". Vấn đề chính là... giết Thiên Ma.
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1