Đã năm ngày trôi qua kể từ khi Thiên Ma tiêu diệt Lam Nguyệt Cung. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, bằng nhiều phương pháp khác nhau, tin tức đã nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ tu tiên giới Thiên Vũ đại lục. Nó như một cơn đại địa chấn làm rung chuyển hết thảy mọi thế lực, từ chính tà lưỡng đạo của nhân tộc cho đến yêu tộc Thánh Sơn, quỷ hồn Âm Hồn Cốc, đâu đâu người ta cũng bàn luận về hành động kinh thiên kia của Diêm La Điện, của Thiên Ma.
Nếu như sự kiện tiêu diệt gần năm mươi tông môn trong cuộc tuyển chọn tân tông chủ Âm Dương Tông hơn hai năm trước của Thiên Ma khiến cho mọi người chú ý đến hắn, nếu như trong vòng hai năm ngắn ngủi hắn đã tạo nên một Diêm La Điện lớn mạnh có thể sánh ngang với lục đại phái khiến cho các thế lực phải e ngại thì hiện giờ, tên của hắn đã trở thành nỗi khiếp sợ đối với tu sĩ thiên hạ. Riêng với mấy đại nhân vật của Đại Nhật Cung, Tinh Cung, Đà La Tự, La Sát Phái hay thậm chí là Âm Hồn Cốc và yêu tộc Thánh Sơn thì hai chữ "Thiên Ma" như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng bọn họ. Là một nỗi bất an, một cây gai trong mắt.
Không một ai có thể nghĩ tới đường đường là một đại tông phái đã tồn tại vạn năm như Lam Nguyệt Cung lại bị người hủy diệt chỉ trong một ngày. Càng không ai có thể ngờ được kẻ hủy diệt nó lại là Diêm La Điện - một thế lực chỉ vừa thành lập được vài năm. Và đối với Điện chủ của Diêm La Điện - Thiên Ma, ngoài kính sợ thì cũng có nhiều lời đánh giá dành cho hắn. Có người cho rằng hành động diệt Lam Nguyệt Cung của hắn là quyết đoán và táo bạo, thể hiện tham vọng của một vị bá chủ; trong khi đó, một số khác lại nghĩ đó là hành động điên rồ, lỗ mãng.
Người khác nhận định thế nào thì không rõ, nhưng với Tinh hậu thì nàng đã tự lẩm bẩm một câu như sau:
"Trước một vạn năm không có Thiên Ma, sau một vạn năm cũng không có Thiên Ma."
Giữa thời khắc tu tiên giới đang rơi vào khủng hoảng thì lúc này, kẻ khơi nguồn ra nó đang ngồi điều tức trị thương trong một băng động tại Diêm La Điện. Trong cuộc chiến lần trước với ba nhân vật đứng đầu Lam Nguyệt Cung đã làm hắn bị thương rất nặng, thậm chí còn ảnh hưởng không ít đến nguyên thần của hắn.
Sau khi dùng những loại linh đan diệu dược tốt nhất và ngồi điều tức suốt năm ngày để chữa trị thì thương tích của Thiên Ma đã phần nào ổn định lại. Tuy nhiên, cũng chính vào thời điểm này, một việc mà Thiên Ma chẳng hề mong muốn đã xảy ra: bên trong đan điền của hắn, ma khí lại bắt đầu lan rộng...
Ở bên ngoài băng động.
Ân Giao ngồi trong lòng Lý Thiên Kiều, ngước mặt lên hỏi:
"Thiên Kiều tỷ tỷ, tại sao cha vẫn chưa ra?"
Nhẹ xoa đầu cô bé, Lý Thiên Kiều dịu dàng đáp:
"Ta cũng không rõ, chỉ nghe Điện chủ bảo là phải bế quan và căn dặn chúng ta không được để ai tiến lại gần đây... Nhưng mà Ân Giao này, sao lại gọi ta là tỷ tỷ, con phải gọi là a di chứ."
Nghe vậy, Ân Giao dùng đôi mắt đầy vẻ ngây thơ nhìn nàng, giọng non nớt nghi hoặc:
"Sao phải gọi là a di?"
"Bởi vì con đã gọi Thiên Hương là tỷ tỷ, mà Thiên Hương lại là nữ nhi của ta, vì vậy nên con phải gọi ta là a di mới đúng."
"Nhưng Thiên Kiều tỷ tỷ còn rất trẻ mà."
Cảm thấy chưa đủ, cô bé bổ sung thêm:
"Lại rất xinh đẹp nữa."
Nghe thế thì Lý Thiên Kiều khẽ cười, trong lòng chẳng hiểu sao có chút ngọt ngào. Hình như đã lâu lắm rồi không còn ai khen nàng xinh đẹp nữa. Mà kể ra thì cũng đúng, lúc trước, khi chưa gặp Thiên Ma thì nàng là tông chủ Tuyết Linh Tông, có ai lại dám nói ra mấy lời vô lễ đó với nàng; về sau, khi nàng trở thành thuộc hạ rồi tỳ nữ thiếp thân của Thiên Ma thì ngay cả ba vị cường giả Chân Đan Cảnh trong Diêm La Điện cũng phải đối đãi ngang hàng với nàng chứ đừng nói gì những người khác. Mỗi lần gặp mặt nàng, đến nhìn thẳng bọn họ cũng không dám thì huống hồ là buông lời khiếm nhã.
Tuy rằng hiện tại nàng đã không để tâm nhiều lắm đến dung nhan nhưng dẫu sao bản thân nàng vẫn là nữ nhân, mà nữ nhân nào lại chẳng muốn được khen đẹp hơn là bị chê xấu đâu. Với nàng, nếu những lời khen ngợi kia phát ra từ miệng đám nam nhân hoặc một nữ nhân nào đấy thì có lẽ nàng sẽ không để ý tới. Thế nhưng, nó lại được thốt ra từ miệng một cô bé, hơn nữa còn là một cô bé xinh đẹp chẳng ai bì kịp như Ân Giao thì hoàn toàn khác hẳn. Vì lẽ đó mà trong lòng nàng mới có cảm giác vui vẻ như vậy.
Nàng cúi xuống thưởng cho Ân Giao một nụ hôn lên má, mắng yêu:
"Chỉ giỏi nịnh hót!"
Đưa tay sờ chỗ vừa bị hôn, Ân Giao thanh minh cho mình:
"Ân Giao không có nịnh hót. Thiên Kiều tỷ tỷ thật sự rất xinh đẹp, cho nên không thể gọi a di được. Làm a di sẽ rất mau già. Còn xấu nữa."
Nghe xong mấy lời ấy, Lý Thiên Kiều cảm thấy chẳng biết nói gì. Đang đứng gần đó, Lý Thiên Hương và Hoa Thiên cũng là vẻ mặt như vừa mới "ngộ" ra một chân lý mới.
Lý Thiên Kiều chỉ đành nói:
"Được rồi, được rồi! Muốn gọi gì thì tùy con."
"Thiên Kiều tỷ tỷ sao lại gọi Ân Giao là con? Phải gọi muội muội chứ!"
Muội muội?
Lý Thiên Kiều hơi bất đắc dĩ chiều theo:
"Ừ. Muội muội thì muội muội."
...
Lát sau.
"Thiên Kiều tỷ tỷ."
"Sao vậy?"
"Sao cha vẫn chưa ra ngoài?"
"Ta không biết."
"Chúng ta vào trong được không?"
"Không được đâu Ân Giao. Điện chủ sẽ tức giận."
...
Cứ thế, thời gian chậm rãi trôi đi.
Gần hai canh giờ sau, vào lúc mặt trời sắp lặn thì một biến cố bất ngờ xảy đến. Chỉ nghe từ trong băng động, những âm thanh la hét truyền ra:
"A!"
"A... A... A..."
Âm thanh mỗi lúc một lớn, chừng như kẻ phát ra đang rất đau đớn và thống khổ.
Ngồi trong lòng Lý Thiên Kiều, Ân Giao vội vùng ra, chạy thẳng vào băng động. Nhưng chỉ vừa chạy được mấy bước thì đã bị Lý Thiên Kiều giữ lại.
Cô bé vùng vẫy kêu la:
"Thả Ân Giao! Thả Ân Giao! Ân Giao phải vào trong! Cha Ân Giao đang bị đau!..."
Lý Thiên Kiều giữ chặt cô bé trong lòng, đang định nói gì đó thì chợt trông thấy liên tiếp những thân ảnh bay đến, dẫn đầu là ba vị trưởng lão Chân Đan Cảnh của tông môn. Một người trong số đó lên tiếng hỏi:
"Ba vị Ma sứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Chúng ta cũng không biết. Đột nhiên Điện chủ bỗng trở nên như vậy."
Người trả lời là Hoa Thiên.
Biết có hỏi thêm cũng chẳng được gì, vị trưởng lão nọ quay sang nhìn hai vị Chân Đan Cảnh còn lại, giọng có chút khẩn trương:
"Hai vị thấy thế nào?"
"Cứ đứng ngoài này thì không thể biết được tình trạng của Điện chủ hiện giờ. Ta đề nghị vào trong xem thử."
Một người nói.
"Ta cũng nghĩ như vậy."
Người còn lại cho ý kiến.
Và thế là cả ba vị trưởng lão Chân Đan Cảnh đều nhất trí tiến vào băng động để xem xét tình hình. Nhưng khi họ đang định tiến vào thì Hoa Thiên và Lý Thiên Hương đứng ra ngăn lại. Hoa Thiên cất tiếng:
"Ba vị trưởng lão, trước lúc bế quan Điện chủ có căn dặn không được cho bất cứ kẻ nào vào bên trong."
"Chúng ta chỉ muốn vào xem tình hình của Điện chủ thế nào. Ma sứ, xin hãy tránh đường."
Vẫn giữ nguyên vị trí, Hoa Thiên lắc đầu, bảo:
"Ba vị trưởng lão, xin thứ cho Hoa Thiên ta không thể làm theo. Ngược lại, ta khuyên ba vị đừng tiến vào thì tốt hơn. Các vị thừa biết một khi chống lại mệnh lệnh của Điện chủ thì sẽ có hậu quả thế nào rồi. Hoa Thiên ta tự nhận mình không có can đảm để thử."
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1