...
"Sư huynh, đệ nghe nói viện chủ của chúng ta đã định ra hôn ước với một đệ tử nào đó của Tây viện, việc này có phải thật không?"
"Nói vậy chắc là hôm nay ngươi không đến xem thi đấu rồi. Không sai, việc viện chủ định hôn ước là thật. Còn người đệ tử Tây viện trong lời ngươi, tên hắn là Niệm Từ."
"Sư huynh đã nói thế thì chuyện này đúng là có thật rồi. Lúc nãy nghe bọn họ nói đệ còn không tin, tưởng là họ bịa chuyện... Thật không hiểu tên Niệm Từ kia có gì tốt mà viện chủ lại..."
"Theo ta nghĩ thì viện chủ cũng không muốn lấy hắn đâu. Điều kiện mà viện chủ yêu cầu là rất khó khăn. Ta không cho rằng Niệm Từ kia có thể làm được."
...
Một góc khác của Bắc viện.
"Ta thật không hiểu nổi tại sao viện chủ lại đồng ý hôn sự này nữa..."
"Muội thấy hình như đó là ý của thái thượng trưởng lão. Viện chủ sao có thể yêu thích hắn được."
"Ta cũng biết là do ý của thái thượng trưởng lão, nhưng mà... nghĩ đến việc viện chủ của Bắc viện chúng ta sẽ kết thành đạo lữ song tu với một đệ tử của Tây viện thì trong lòng ta lại thấy rất không thoải mái."
"Tỷ cần gì phải khó chịu như vậy? Tuy nói hôn ước đã được định nhưng hôn ước dù sao cũng vẫn chỉ là hôn ước. Nếu Niệm Từ kia không thể hoàn thành được điều kiện mà viện chủ yêu cầu thì chẳng có ý nghĩa gì hết. Cùng lắm là một hôn phu hữu danh vô thực mà thôi."
...
Những lời bàn tán đại loại như thế thỉnh thoảng lại truyền vào tai Bạch Ngọc Kinh, như thể đó là chuyện hay ho duy nhất đối với bọn họ vậy. Quần Anh Hội, vị trí xếp hạng hay quán quân gì đó lúc này cũng chẳng có nhiều ý nghĩa lắm. Dường như không nghe ai đề cập đến. Tất cả đều là xoay quanh hôn sự của Bắc viện chủ Bạch Thiên Thù - tứ cô cô của nàng.
Cuộc hôn sự này thật sự khiến người khác không thể không chú ý. Bạch Ngọc Kinh cũng không ngoại lệ. Có khác chăng là nàng không đi bàn ra tán vào như hầu hết mọi người mà giữ lại trong lòng thôi.
Đến bây giờ nàng vẫn không hiểu được tại sao cô cô mình lại đồng ý với hôn sự này. Nàng tin tưởng cô cô mình tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là nghe theo lời của thái sư phụ. Cô cô nàng không phải hạng người không có chủ kiến như vậy.
Đang đi, Bạch Ngọc Kinh chợt dừng bước. Nhìn biệt viện trước mặt, nàng khẽ lẩm bẩm:
"Sao ta lại đi đến chỗ này?"
Đây là nơi ở của Bắc viện chủ.
Bạch Ngọc Kinh đứng trước biệt viện, dáng vẻ lưỡng lự.
Ta có nên vào không? Có nên hỏi...
Nhẹ lắc đầu, Bạch Ngọc Kinh xoay người, vội vã rời đi.
...
Trong một động phủ.
Bạch Thiên Thù đang đứng im lặng. Cách đó một chút, lão Phong Tử quay lưng về phía nàng, mặt đối diện với vách đá. Cả hai người đều không ai lên tiếng. Họ cứ đứng như thế...
"Đời người ly biệt chẳng ai ngờ... Chẳng ai ngờ..."
Lão Phong Tử khe khẽ thở dài.
"Nha đầu đó... còn chưa quá trăm tuổi..."
Bạch Thiên Thù quỳ xuống, khẩn cầu:
"Sư phụ, xin người hãy báo thù cho Lưu Mạn!"
Lão Phong Tử quay lại nhìn nàng, giọng không rõ vui buồn:
"Đây là lời hứa mà ngươi muốn ta thực hiện phải không?"
Bạch Thiên Thù không nói gì, sự im lặng thay cho cái gật đầu.
"Đứng lên đi."
Lão Phong Tử nói tiếp:
"Nếu theo những gì ngươi kể thì quả thật có đến chín phần hung thủ là một trong ba kẻ cầm đầu của Âm Dương Tông... Thù này e là rất khó báo..."
Nghe vậy, Bạch Thiên Thù chẳng những không đứng lên mà còn dập đầu:
"Sư phụ, đệ tử van xin người hãy đòi lại công đạo cho Lưu Mạn! Đệ tử van người!..."
"Ngươi cứ đứng lên trước đã."
Thấy nàng vẫn cứ quỳ trước mặt mình, lão Phong Tử tiến tới, dùng tay nâng nàng dậy, bảo:
"Nha đầu ngươi thật là... Ta có nói là sẽ không báo thù cho nó sao?"
Hai mắt Bạch Thiên Thù sáng hẳn lên, vội hỏi lại:
"Sư phụ, người thật sự sẽ thay Lưu Mạn đòi lại công đạo?"
"Bộ dáng ta giống như đang nói dối lắm sao?"
Nhận được lời khẳng định của sư phụ mình, lòng Bạch Thiên Thù vui không thể tả. Nàng lại quỳ xuống lần nữa:
"Đệ tử đội ơn sư phụ!"
"Được rồi, được rồi! Nha đầu ngươi sao cứ thích quỳ thế không biết!"
Dừng một lát, lão Phong Tử nói tiếp:
"Việc báo thù cho nó, ta sẽ làm. Vậy nên nha đầu ngươi cũng đừng có thất hứa đấy."
Nét mặt Bạch Thiên Thù hơi đổi, giọng nhỏ hẳn đi:
"Người yên tâm, chỉ cần tiểu tử kia có thể hoàn thành một trong hai điều kiện mà đệ tử đã đưa ra, đệ tử sẽ chính thức lấy hắn."
"Sư phụ..."
Bạch Thiên Thù thắc mắc hỏi:
"Tại sao người lại muốn đệ tử kết thành đạo lữ với hắn?"
Lão Phong Tử nhìn nàng, nét mặt cổ quái:
"Hừm... Nha đầu à, ngươi cũng không nên như vậy. Tự dối lòng mình là không tốt lắm đâu."
Ta tự dối lòng mình? Bạch Thiên Thù không hiểu ra sao cả.
Cũng chẳng để nàng nghi hoặc quá lâu, tiếng lão Phong Tử truyền tới:
"Ngươi đừng nói với ta Bạch Ngọc Kinh không phải người của Bắc viện ngươi? Những chuyện trong mấy mươi năm trở lại đây, tiểu Chu và tiểu Trương đã kể lại cho ta nghe hết rồi... Vậy mà nha đầu ngươi bảo với ta là Bắc viện không có nữ đệ tử nào có thể sánh bằng Triệu Yên. Hừ, dù có yêu thích tiểu tử kia thì ngươi cũng không nên lừa gạt sư phụ mình như vậy chứ, cứ nói thẳng ra là được mà! Tội của ngươi sau này ta sẽ tính!"
Bạch Thiên Thù biết là sư phụ mình chỉ nói vậy thôi chứ sẽ chẳng trách phạt gì nàng. Nói thế nào thì nàng cũng được ông dạy dỗ nhiều năm, tính cách ông ra sao, nàng không biết mười thì cũng rõ được bảy, tám. Nếu không phải vậy thì lúc ở đấu trường, nàng đã chẳng dám ngang nhiên dối gạt ông. Còn tại sao nàng phải làm vậy ư? Đơn giản vì nàng không muốn gả Bạch Ngọc Kinh cho tên tiểu tử Niệm Từ kia. Nàng không muốn đứa con duy nhất của Lưu Mạn, đứa cháu gái duy nhất của mình phải lấy người mà nó không yêu. Hơn nữa, nàng cảm thấy tiểu tử kia không xứng. Đó cũng là một phần nguyên nhân khiến nàng đồng ý cuộc hôn sự với hắn, ngoài lời hứa của sư phụ mình.
Tuy nhiên, nói vậy không có nghĩa là Bạch Thiên Thù nàng đang hy sinh hay đánh đổi gì cả, những từ ấy quá to tát để dành cho nàng. Nàng chỉ làm những việc mà nàng cho là nên làm và đáng để làm. Vậy thôi. Kể cả dù bị người khác chê bai hay dè bỉu cũng chẳng sao. Thế nhưng nếu bảo nàng vì yêu thích tên tiểu tử Niệm Từ kia như lời sư phụ... Điều đó khiến nàng rất bực bội.
Có lẽ chính vì bực bội như thế nên Bạch Thiên Thù mới không thèm đi giải thích gì, mặc cho sư phụ mình muốn hiểu sao thì hiểu.
Nhìn vẻ hờn dỗi của Bạch Thiên Thù, trong lòng lão Phong Tử thầm than.
Đứa nhỏ này vẫn còn rất khờ dại...
"Được rồi, chúng ta không đề cập tới chuyện này nữa."
Lão Phong Tử chuyển chủ đề:
"Thiên Thù, dựa vào khí tức của ngươi thì hẳn là đã bước vào Niết Bàn Cảnh đỉnh phong hơn ba mươi năm rồi phải không?"
"Đã được ba mươi bảy năm rồi thưa sư phụ."
Nhẹ gật đầu, lão Phong Tử hỏi tiếp:
"Ma Ngục Huyền Kinh ngươi đã tu luyện tới đâu rồi?"
"Miễn cưỡng có thể thi triển được ba lần Ma Ngục Giao Long Sát."
"Với tu vi Niết Bàn Cảnh đỉnh phong của ngươi mà làm được như vậy đã là rất khá. Bây giờ ngươi hãy dốc toàn lực công kích ta đi."
"Vâng."
...
Sau khi Bạch Thiên Thù đã rời đi, lão Phong Tử đứng yên lặng trầm tư.
"Nha đầu ngốc, cần gì ngươi phải cầu xin chứ!"
Giọng ông chợt trở nên lạnh lẽo:
"Giết chết đệ tử của ta... Mạn nhi, nha đầu ngươi cứ yên tâm. Dù là Âm Dương Tông sư phụ cũng sẽ bắt chúng phải đền mạng!"
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1