Nếu hỏi thứ vô tình nhất trên đời là gì, câu trả lời hẳn là thời gian.
Thời gian không đợi ai, cũng chẳng bao giờ vì ai mà trôi nhanh hơn. Nó tiếp diễn và vẫn cứ tiếp diễn theo một cách duy nhất.
Giờ, khắc, tháng, năm... Dù người ta có phân định thế nào đi nữa thì cũng chỉ là những tên gọi theo sự chủ quan để tiện hơn cho cuộc sống mà thôi.
Giờ khắc lặp lại nhưng thời gian trôi đi. Năm tháng tuần hoàn nhưng thời gian lại như dòng chảy vô tận.
Không nhìn được. Không chạm tới. Không có khởi đầu. Chẳng có kết thúc.
Thấm thoắt, hơn bốn năm đã trôi qua.
Trong Tàng Thư Các của Tây viện.
Giang Lưu Nhi đang đứng ở một góc phòng, mắt chăm chú đọc quyển sách đã ố vàng trong tay. Thường thì trong tu tiên giới, hầu hết mọi người đều sử dụng ngọc giản để lưu trữ thông tin, bởi vì nó nhanh chóng và thuận tiện hơn nhiều so với các kiểu ghi chép khác. Thế nhưng cũng có nhiều người thích tự mình dùng tay cầm bút hơn là truyền một luồng ý niệm vào ngọc giản. Tướng có năm bảy kiểu, người có năm bảy loại. Chẳng có gì kỳ lạ.
Quyển sách cũ kỹ mà Giang Lưu Nhi đang đọc cũng không phải công pháp hay thần thông gì, nó đơn giản chỉ là quyển sách ghi chép một ít chuyện thiên kỳ bách quái của tu tiên giới mà thôi.
Việc tu luyện của hắn, cho dù là tăng tiến cảnh giới hay là tu tập bí thuật Toái Hồn Ấn thì đều phải cần đến một lượng ma khí khổng lồ. Trong khoảng thời gian này, để thu thập được số ma khí ấy gần như là chuyện bất khả thi. Vì vậy, hắn chỉ có thể đợi đến Quần Long Đại Hội.
Suốt bốn năm qua, cuộc sống của hắn có thể nói là rất an nhàn. Ngoài việc tu luyện Tây Hoàng Kinh ra thì phần lớn thời gian còn lại hắn dùng để đọc sách và đi dạo những khu vực gần Đại Nhật Cung. Thỉnh thoảng, hắn dành một ít thời gian để hòa mình vào cuộc sống của thế tục. Chẳng hạn như làm một thư sinh bán chữ bên đường, một hiệp sĩ hành tẩu giang hồ, hay đơn giản là một vị khách bần hàn nơi quán nước.
Dù sao thì trải nghiệm nhân sinh cũng là một việc có lợi cho tâm cảnh của tu sĩ. Nếu nói đó là chủ trương hay giác ngộ thì cũng không đúng lắm. Chỉ là từ sau lần bị mất kiểm soát trước Cổ Mị Sanh, hắn nhận thấy tâm cảnh của mình đã có dấu hiệu bất ổn...
Đó không phải là một điều tốt lành gì. Hắn có chút bất an.
...
Không biết qua bao lâu, Giang Lưu Nhi trả quyển sách về lại chỗ cũ, sau đó rời khỏi Tàng Thư Các.
...
"Sư huynh. Những lời ngươi nói là thật sao?"
"Hừ! Chẳng lẽ sư huynh ta lại đi lừa ngươi! Việc này là chính miệng Lạc sư muội của Bắc viện nói cho ta biết. Tuyệt đối không giả được."
"Cực phẩm linh thể quả nhiên khiến người hâm mộ. Bạch sư tỷ chỉ mới nhập môn có mấy năm thì đã đột phá vào Niết Bàn Cảnh rồi. Chẳng bù cho chúng ta, đã giậm chân tại Thần Thông Cảnh hậu kỳ hơn ba mươi năm mà vẫn không chút nào tiến triển."
"Ài... Vậy mới nói cách biệt giữa thiên tài và người bình thường chẳng khác nào như trời với đất..."
...
Trên đường trở về phòng mình, thỉnh thoảng Giang Lưu Nhi lại nghe các đệ tử bàn luận về vị "Bạch sư tỷ" kia. Theo lời họ thì vào ba ngày trước, nàng ta đã đột phá thành công, chính thức bước vào Niết Bàn Cảnh.
Nhưng mà hắn cũng chỉ nghe vậy thôi chứ chẳng để tâm lắm.
Cực phẩm linh thể?
Chưa đủ để làm hắn kinh ngạc.
Xét về dung mạo, dù có lời đồn nói rằng dưới tấm mạn che kia là một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhưng liệu có sánh được với Tử Lâm Nhi - người hắn yêu, có so được với Tâm Mị Hồ - một nữ yêu tinh, và... có bì được với Giang Nghinh Từ - người hắn tưởng niệm?
Nếu không thể, vậy hắn bận tâm để làm gì? Nàng cũng đâu phải có quan hệ gì đó với hắn.
Nghĩ đến hai chữ "quan hệ", bất giác, trong đầu hắn lại hiện lên hình bóng một người.
Một thân áo trắng. Một bông hoa tuyết kiêu ngạo...
Nhẹ lắc đầu, Giang Lưu Nhi tiếp tục bước đi...
Đứng trước căn phòng quen thuộc của mình, trong lòng Giang Lưu Nhi thầm than một tiếng, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. Hắn tiến tới, nhẹ đẩy cửa vào.
Một hình ảnh cũng rất đỗi "quen thuộc" khác đập vào mắt hắn.
Ngay giữa căn phòng, một thiếu phụ diễm lệ đang ngồi, tay nâng ly trà còn bốc hơi nóng. Dường như chẳng để ý đến sự xuất hiện của Giang Lưu Nhi, nàng đưa ly trà lên miệng, nhẹ thổi, sau đó nhấp khẽ một ngụm.
Giang Lưu Nhi đứng đối diện, im lặng không lên tiếng.
Không phải là hắn không muốn nói mà là... có nói cũng như không. Trong bốn năm qua, sau nhiều lần tiếp xúc, quan hệ giữa hai người coi như cũng tốt lên phần nào, ít nhiều đã hiểu được đại khái tính cách đối phương. Vốn nghĩ sự gần gũi đó sẽ có lợi và thuận tiện hơn cho những việc sau này, nào ngờ... càng ngày nàng ta càng "gần gũi" quá thể.
Ba năm đầu thì còn tốt, cách vài tháng nàng mới gặp hắn để báo cáo tình hình một lần. Thế nhưng trong nửa năm trở lại đây, dài thì nửa tháng, ngắn thì năm sáu ngày, nàng ta sẽ chủ động tới tìm hắn. Nếu như có chuyện quan trọng thì không nói làm gì, vấn đề ở đây là... ngay cả những việc chẳng dính dáng gì tới hắn của nội bộ Tây viện nàng ta cũng đem tới hỏi hắn.
Tây viện chủ cũng không phải là hắn đấy!
Nhìn nữ nhân đang tự tiện ngồi trên ghế kia, Giang Lưu Nhi đành phải lên tiếng, giọng điệu không chào đón lắm:
"Lần này ngươi lại đến vì chuyện đại sự gì nữa đây?"
Cổ Mị Sanh khẽ lườm hắn một cái, có chút hờn dỗi:
"Chẳng lẽ không có việc gì thì ta không thể đến tìm chủ nhân người sao?"
Giang Lưu Nhi đến cạnh bàn, đưa tay kéo chiếc ghế ngay sát chỗ nàng về phía mình, sau đó mới ngồi xuống.
Thấy hành động đó của hắn, vẻ bất mãn hiện rõ trên gương mặt phơn phớt hồng của Cổ Mị Sanh.
Ta cũng đâu có mắc bệnh truyền nhiễm, ngươi giữ khoảng cách với ta như vậy làm gì?
Nàng nói thầm.
Cùng lúc đó, tiếng của Giang Lưu Nhi truyền tới, khá thờ ơ:
"Nói thế nào thì thân phận ngươi hiện giờ cũng là viện chủ của Tây viện, còn ta chỉ là một đệ tử bình thường. Ngươi thường xuyên đến chỗ ta như vậy không sợ bị người dị nghị?"
Cổ Mị Sanh ra vẻ chẳng sao cả đáp:
"Có gì phải sợ, chủ nhân thấy tiếng xấu của ta còn ít sao?"
Giang Lưu Nhi không trả lời.
Nàng nói không sai, thanh danh của nàng quả thật không đẹp đẽ gì cho mấy. Nói khó nghe một chút thì đã bị hoen ố từ lâu rồi.
Trước giờ hắn cũng chưa từng hỏi tại sao nàng lại chọn cách sống phóng túng như vậy. Nàng không phải là Hồng Cơ, hai người hoàn toàn khác nhau. Vị "nữ vương" kia đơn thuần chỉ là hình thức, còn Cổ Mị Sanh nàng, nó đã là một phần trong lối sống cá nhân. Vì thế cho nên hắn không bắt buộc nàng phải sửa đổi giống như từng yêu cầu Hồng Cơ. Mỗi người đều có lối sống riêng do mình chọn.
Thấy hắn im lặng không nói gì, trong lòng Cổ Mị Sanh chẳng hiểu sao lại có cảm giác mất mát.
Hắn cũng nghĩ ta là một nữ nhân phóng đãng không biết liêm sỉ sao?
Nàng nhìn dáng vẻ trầm tư của hắn, môi khẽ mở, như muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng, nàng lại xoay mặt đi, im lặng.
Chắc gì hắn đã muốn nghe. Mà dù có nghe xong thì lại có bao nhiêu ý nghĩa đối với hắn đây. Hắn cũng đâu hề quan tâm gì đến, nếu có, hắn đã chủ động hỏi nàng rồi.
Nàng không muốn hắn đối đãi với Cổ Mị Sanh nàng chỉ vì hai khái niệm trong sạch và hoen ố.
Nàng không cần điều đó. Nó tầm thường quá.
Bình luận
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1