Qua sông rồi, Lý Linh toan đề nghị lão nhân cùng đến Kim Đỉnh Sơn.
Nhưng nàng chưa mở miệng, lão nhân đã cất tiếng trước:
- Cô nương bảo trọng! Chúng ta còn có dịp gặp lại nhau!
Lão phi thân lao vút vào màn đêm, phút chốc mất dạng.
Lý Linh sững sờ, lặng người tại chỗ, nhìn theo hướng lão nhân thoát đi, vẻ mơ buồn hiện trong ánh mắt.
Nàng thở dài, tự hỏi lão nhân có ẩn tình gì đến đổi phải giữ hành tung bí mật như vậy.
Sau cùng, nàng theo phương hướng do lão nhân chỉ dẫn, kiêm trình mà đi.
Nàng tìm đến thánh địa của phái Vô Vi không khó khăn gì.
Lúc nàng đến nơi, ngày sắp tàn, tà dương không đủ sáng soi đường trong khu rừng phía trước miếu.
Nàng dừng chân lại nơi mé rừng, nhìn quanh một lúc lâu vẫn chưa thấy một cao thủ nào của phái Vô Vi xuất hiện.
Nàng lại chẳng dám đột nhập khu rừng, sợ phạm điều đại kỵ của đối phương, lại sanh thêm rắc rối.
Chờ một lúc nữa, chẳng thấy ai thấp thoáng, Lý Linh cao giọng gọi:
- Tại hạ có việc cần muốn gặp cao nhân trong Vô Vi phái! Yêu cầu quý vị xuất hiện đáp thoại!
Nàng vừa dứt tiếng, bên trong rừng, nơi một tàng cây cành lá dao động xào xào.
Tiếp theo đó, hai lão nhân xuất hiện.
Họ đứng cách Lý Linh độ ba trượng. Một trong hai lão nhân hỏi:
- Công tử có việc chi cần gặp bổn phái?
Nàng còn giữ nguyên nam trang, nên đối phương tưởng nàng là một vị công tử.
Lý Linh vòng tay chào hai lão nhân, đoạn xưng tên:
- Tại hạ là Lý Linh, yêu cầu được hội kiến với chưởng môn nhân.
Lão nhân đối thoại cau mày:
- Lý công tử biết nơi này mà đến, hẳn cũng biết luôn là tại đây bổn chưởng môn nhân không hề tiếp khách lạ.
Lý Linh lại hỏi:
- Nghe nói Long Phụng Triệu thiếu lệnh chủ có mặt tại đây, điều đó có thật vậy chăng?
Lão nhân thoáng biến sắc mặt:
- Làm sao Lý công tử biết được Triệu thiếu lệnh chủ đang ở tại đây?
Lý Linh bật cười ha hả:
- Tại hạ và Triệu thiếu lệnh chủ là bạn đồng hành. Còn cái việc cầu kiến đó, chấp thuận hay không tùy nơi quý chưởng môn quyết định, xin hai vị thông báo hộ tại hạ, xem quý chưởng môn có ý kiến như thế nào.
Dọc đường, nàng suy nghĩ mãi, thức ngộ ra lão nhân áo đen cứu nàng hẳn là một cao thủ trong phái Vô Vi.
Đệ tử phái Vô Vi có mặt trong hàng thuộc hạ của Vô Tình Cung là một điều tối quan trọng, nàng không thể thổ lộ điều đó cho bất cứ ai, cho nên nàng không chịu xuất trình đoạn trúc, và đành dùng lời lẽ thuyết phục hai lão nhân bằng lòng thông báo hộ nàng.
Biết nàng là bạn của Triệu Sĩ Nguyên, hai lão nhân không còn làm khó nữa, họ phân nhau ra, một người ở lại đó giám thị nàng, một người chạy đi thông báo.
Lý Linh nhân lúc đứng chờ, ướm hỏi lão nhân về nhiều việc liên quan đến Triệu Sĩ Nguyên, song lão nhân cứ lắc đầu, đáp là không biết.
Lý Linh bực tức vô cùng, nhưng còn biết làm sao hơn?
Không lâu lắm, lão nhân kia trở lại, mời nàng đi theo lão, xuyên qua khu rừng, vào thẳng tòa cổ miếu, đến trước bực thờ.
Lão nhân đó đến trước bực thờ bẩm báo:
- Đã mời Lý cô nương vào đây rồi!
Bây giờ người trong phái mới biết nàng vận nam trang, nên không còn gọi nàng là công tử nữa.
Có lẽ Vô Vi Tiên Tử đã giải thích cho lão nhân hiểu điều đó, lúc lão vào thông báo.
Điều làm cho Lý Linh thắc mắc vô cùng là nàng nhìn quanh quẩn chẳng thấy Triệu Sĩ Nguyên.
Thế chàng ở đâu?
Còn lão nhân này, hướng về bực thờ bẩm báo, lão bẩm báo với ai? Với tượng thần?
Từ bên dưới bực thờ có tiếng thốt vọng lên:
- Bổn tòa không thể phân thân tiếp khách, xin mời Lý cô nương xuống luôn dưới này.
Trước bục thờ, một vuông nền nhích động, từ từ mở ra.
Nhìn vọng cửa bí mật đó, Lý Linh do dự một chút.
Song, gấp muốn gặp mặt Triệu Sĩ Nguyên, nàng chẳng cần suy nghĩ lâu, bất chấp nguy hại, chui vào lỗ hổng đó, theo bậc thang đi xuống.
Nơi đầu thang dưới có một con đường hầm, từ đầu kia đường, Lý Linh nhận ra ngay âm thanh của Đơn Minh.
Nhất Mục Song Nhãn Đơn Minh cao giọng thốt:
- Bây giờ thì Linh nhi đã đến rồi đó, thử xem các vị ăn nói với nàng làm sao?
Lý Linh giật mình.
Nàng đoán qua khẩu khí của Đơn Minh, ngở là có việc bất tường xảy đến cho Triệu Sĩ Nguyên.
Nàng vội chạy tới, chạy vào luôn tòa thạch thất, đồng thời gọi to:
- Đơn bá bá! Tam ca của tôi làm sao?
Đơn Minh lúc đó trợn tròn con mắt duy nhất, vẻ phẫn nộ hiện rõ nơi gương mặt.
Trong thạch thất còn có mười tám lão nhân và một thiếu nữ diễm kiều.
Cả mười chín người đó đều lộ vẻ bối rối.
Lý Linh nhận ra thiếu nữ chính là chưởng môn nhân phái Vô Vi.
Tuy đang lúc bấn loạn tâm thần về tình cảnh của Triệu Sĩ Nguyên, nàng không quên sự việc của lão nhân áo đen giao phó.
Nàng trấn định nguồn lòng, nghiêng mình chào Vô Vi Tiên Tử:
- Tiểu muội trước hết cảm tạ Tiên Tử chấp thuận cuộc hội kiến này.
Vô Vi Tiên Tử nhếch nụ cười khổ:
- Lý muội đến đây rất đúng lúc!
Day qua mười tám lão nhân, Tiên Tử vẫy tay bảo:
- Các vị trưởng lão tạm rời thạch thất giây lát.
Các vị trưởng lão lặng lẽ cúi đầu quay mình bước ra ngoài.
Tiên Tử quả là con người tế nhị, biết rõ thế nào sau khi nghe nói Triệu Sĩ Nguyên vào địa huyệt mấy hôm rồi mà chưa trở ra, hẳn Lý Linh phải phát tác. Nếu để các vị Trưởng lão ở lại đó, rất có thể các vị sẽ bất bình lại sanh ra tranh chấp, đưa đến cuộc động thủ.
Bởi muốn tránh điều đó, Tiên Tử mới bảo họ ra ngoài, chờ nàng giải thích xong cho Lý Linh thông cảm sự tình, lúc đó các vị hãy trở vào.
Ngoài ra, vắng mặt các trưởng lão, nàng có thể tạm thời quên đi thân phận chưởng môn, để dễ dàng đối thoại với Lý Linh.
Trong bất cứ cuộc hội đàm nào, song phương ngang hàng nhau là có sự cởi mở, giúp thu thập kết quả nhanh chóng.
Các trưởng lão ra ngoài rồi, Tiên Tử nắm hai tay Lý Linh, dịu giọng thốt:
- Lý muội! Hơn Lý muội một vài tuổi, ngu thơ nghĩ có thể gọi như vậy, song chẳng rõ Lý muội có chấp nhận gọi tôi bằng hai tiếng thơ thơ, thay vì Tiên Tử nhạt nhẽo hay chưởng môn nghiêm trang chăng?
Nàng tỏ rõ thái độ ủy mị, chứng tỏ nàng không có mảy may ác ý gì đối với Triệu Sĩ Nguyên.
Nàng hy vọng với thái độ nhún nhường đó, nàng sẽ mua chuộc được cảm tình của Lý Linh, Lý Linh sẽ không trách cứ nặng nề nàng về người gì mà Triệu Sĩ Nguyên đã và đang trải qua.
Lý Linh nào có muốn sanh sự.
Vả lại nàng có biết thực sự như thế nào mà bắt buộc phải có thái độ cứng rắn?
Huống chi, xử sự ôn hòa là phương tiện giải quyết tốt đẹp nhất, do đó Lý Linh điểm một nụ cười đáp:
- Như vậy là tiểu muội với cao đến thơ thơ đó!
Đơn Minh vội kêu lên:
- Không được! Linh nhi đừng lầm mưu người ta. Bên ngoài là nụ cười, nhưng bên trong là cái xảo quyệt của hồ ly đấy! Linh nhi phải đề cao cảnh giác cực độ mới được!
Lý Linh lắc đầu:
- Có nhiều cảm nghĩ người ta không biểu hiện lên gương mặt cho nên nhìn gương mặt mà đoán người, tiểu điệt nghĩ không được chính xác. Bá bá đừng vội nhận xét!
Nhân cái câu "Ngao cò tranh nhau, ngư ông được lợi" do lão nhân áo đen nhờ nàng nói lại với Vô Vi Tiên Tử, nàng đã đoán ra sự tình giữa Triệu Sĩ Nguyên và Vô Vi phái phần nào rồi.
Nàng cũng hiểu luôn là nếu thực sự Triệu Sĩ Nguyên lâm nguy thì cái lỗi không hoàn toàn do Vô Vi phái.
Như vậy cần phải tế nhị trong mọi hành động, gở từng cái rối, nếu dục tốc, hồ đồ, thì chẳng những không ích gì, mà còn làm thêm cho rối.
Do đó nàng không tán đồng thái độ cứng rắn, cố chấp của Nhất Mục Song Nhãn Đơn Minh.
Nàng bắt buột phải hành động tế nhị, tự nhiên nàng ức chế mọi uất hận đang trào dâng trong lòng, chính đó là điều khó khăn nhất, bởi lòng nàng đang bốc nóng như lửa thêm dầu.
Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh thở dài:
- Ngươi chẳng khác Triệu Sĩ Nguyên chút nào! Cả hai vì nhẹ dạ cả tin cho nên mãi bị người lừa vào cạm bẫy! Phải biết giang hồ là đất hoạt động của bọn quỷ, bọn ma, mỗi một bước đường qua là một cạm bẫy, mỗi bước đi là mỗi lần gặp bọn xảo trá gian manh. Các ngươi cứ khinh thường như vậy, lão phu đã khổ sở vô chưởng, bởi làm sao lão phu an nhiên nhìn các ngươi lao đầu vào hoạn nạn?
Vô Vi Tiên Tử nhếch nụ cười thảm:
- Đơn đại hiệp nói rất đúng! Nhưng xin đại hiệp hãy tin vào bổn tòa, con người nếu có kẻ xấu, hẳn cũng phải có kẻ tốt chứ? Và trên giang hồ đâu phải chỉ có độc cái bọn hắc đạo lục lâm hết? Điều đáng tiếc hận cho bổn tòa là cái hảo ý mà lại trở thành bất hạnh.
Lý Linh đi ngay vào đề:
- Nhưng việc gì đã xảy ra cho Triệu tam ca? Thơ thơ hãy cho tôi biết gấp?
Vô Vi Tiên Tử trầm buồn thốt:
- Ngu thơ không tiện mở lời! Hiền muội hãy nhờ Đơn đại hiệp thuật lại cho nghe.
Đơn Minh trố mắt nhìn Tiên Tử:
- Ngươi không sợ lão phu thêm bớt, thành bất lợi cho môn phái của ngươi?
Vô Vi Tiên Tử thở dài:
- Người ta nói vàng thiệt không sợ lửa. Tùy Đơn đại hiệp muốn nói thật cũng được, dù có thêm bớt cũng chẳng sao!
Đơn Minh bật cười ha hả:
- Được! Cái câu vàng thiệt không sợ lửa nghe hay vô cùng! Tuy nhiên, ngươi yên trí!
Lão phu không có lợi gì phải biến thể câu chuyện.
Vô Vi Tiên Tử gật đầu:
- Bổn tòa biết rõ phẩm cách của Đơn đại hiệp, nên tin Đơn đại hiệp sẽ thuật đúng sự thật. Có điều...
Nàng dừng lại một chút, đoạn nghiêm giọng tiếp:
- Bổn tòa yêu cầu Đơn đại hiệp đừng vội phê phán chi cả trong lúc thuật chuyện.
Đơn Minh hừ hừ luôn mấy tiếng, trừng mắt nhìn Vô Vi Tiên Tử, đoạn bắt đầu thuật chuyện.
Lão thuật đúng sự thật, từ lúc Lý Linh thất tung, không hề thêm bớt một chi tiết.
Đơn Minh thuật dứt, Vô Vi Tiên Tử thở dài:
- Đơn đại hiệp không bỏ sót một chi tiết nào.
Lý Linh hỏi:
- Chủ trương thơ thơ ra sao?
Tiên Tử thoáng đỏ mặt:
- Ngu thơ có ý tiếp trợ Triệu thiếu lệnh chủ vượt cảnh khó khăn...
Lý Linh xúc động tình hoài.
Là nữ nhân nàng thừa hiểu rõ tâm tính của người đồng giới, huống chi nàng lại thông minh? Tự nhiên nàng thấy rõ thâm ý của Tiên Tử.
Thấy cái thâm ý của Tiên Tử, nàng không hận, trái lại nàng còn thương xót là khác.
Tuy nhiên ái tình đâu phải là vật để xẻ, để chia? Từ muôn đời, tình là duy nhất, độc đáo, tình không thể cộng đồng, thì biết làm sao hơn khi Tiên Tử có cái hướng trái ngang?
Đơn Minh bất chấp nỗi éo le của tâm tình phụ nữ, hừ một tiếng thốt:
- Đưa Triệu Sĩ Nguyên vào tuyệt lộ, lại cho rằng có ý giúp đỡ hắn vượt qua khó khăn?
Sự giúp đỡ đó thà không có còn hơn!
Vô Vi Tiên Tử khổ sở vô cùng:
- Theo ý của bổn tòa thì Triệu thiếu lệnh chủ không đến đổi nào, đành rằng sự việc có vẻ hãi hùng, song không lấy gì làm nguy hiểm.
Đơn Minh trầm giọng:
- Lão phu tin rằng về võ công không một ai làm gì nổi Triệu Sĩ Nguyên, song các ngươi trao cho hắn một rương thuốc phòng độc, điều đó chứng tỏ là các ngươi đã hiểu trong địa huyệt có kịch độc. Đã biết trong đó có kịch độc mà các ngươi vẫn yêu cầu hắn vào? Các ngươi có dám bảo chứng là rương thuốc đó có hiệu dụng tuyệt đối chăng?
Lão hừ luôn mấy tiếng rồi tiếp:
- Lão phu cho rằng điều bí ẩn đó nằm trong chiếc rương đó?
Lão dám quả quyết như thế toàn bằng kinh nghiệm giang hồ.
Vô Vi Tiên Tử đáp:
- Triệu thiếu lệnh chủ nhờ có linh dược bách độc bất xâm, có lẽ Đơn đại hiệp không hiểu điều đó nên luôn luôn nghi ngờ bổn tòa.
Lý Linh vội hỏi:
- Tại sao thơ thơ biết là Tam ca tiểu muội chẳng sợ trăm độc nhiễm mình?
Vô Vi Tiên Tử hơi đỏ mặt:
- Chỉ sợ ngu thơ biết điều đó sớm hơn hiền muội!
Lý Linh hỏi gấp:
- Thế ra hai người biết nhau từ trước?
Vô Vi Tiên Tử thở dài:
- Nói thật với hiền muội, ngu thơ ngầm điều tra mới biết được điều đó. Nhưng, Đơn đại hiệp và tiểu muội nên giữ bí mật hộ, đừng để cho người trong bổn phái biết được.
Lý Linh lại hỏi:
- Cái ý của thơ thơ, tiểu muội hiểu rồi. Song tại sao thơ thơ lại muốn nói ra điều đó.
Vô Vi Tiên Tử đáp:
- Ngu thơ muốn chứng minh là mình không có lòng mưu toan hãm hại Triệu thiếu lệnh chủ, ngoài ra ngu thơ cũng tạ lỗi với hiền muội luôn.
Lấy lòng hiểu lòng, Lý Linh hiểu rõ cái tình Vô Vi Tiên Tử đối với Triệu Sĩ Nguyên đã có từ lâu, và cái tình đó hẳn phải nặng lắm.
Như vậy là Tiên Tử yêu Triệu Sĩ Nguyên trước khi nàng quen biết chàng. Yêu trước song Tiên Tử lại là người đến sau, chỉ vì hoàn cảnh.
Bây giờ nghe Tiên Tử thố lộ tâm tình, nàng mừng, bởi nàng biết Tiên Tử chẳng bao giờ dám đề cập đến việc đó với Triệu Sĩ Nguyên.
Nàng cũng thương hại cho Tiên Tử, và nghĩ rằng vì tuyệt vọng Tiêu Tử dám rơi vào sở đoản lắm.
Cái sở đoản của những thiếu nữ tuyệt vọng vì tình là quyên sinh.
Dù Vô Vi Tiên Tử là một chưởng môn chung quy cũng là một thiếu nữ như muôn ngàn thiếu nữ, có cái gì bảo đảm là Tiên Tử không chọn sở đoản, chấm dứt buồn đau?
Nàng chợt đâm lo cho Vô Vi Tiên Tử.
Lấy đoạn trúc của lão nhân áo đen ra, nàng trao cho Vô Vi Tiên Tử xem.
Sở dĩ nàng trao đoạn trúc ngay lúc đó là nàng muốn Tiên Tử quên lãng đi mối tình hoài vô vọng, chứ cái ý của nàng là sẽ trao ra sau khi gặp Triệu Sĩ Nguyên.
Nàng hỏi:
- Thơ thơ nhận ra vật này chăng?
Vô Vi Tiên Tử trông thấy đoạn trúc giật mình ngay, hỏi:
- Vật này là tín vật của sư thúc ngu thơ, làm sao hiền muội có được?
Lý Linh đáp:
- Một lão nhân trong Vô Tình Cung trao cho tiểu muội. Nếu không nhờ vị tiền bối đó, làm sao tiểu muội biết địa phương này mà đến tìm thơ thơ?
Vô Vi Tiên Tử lại hỏi:
- Người có dặn bảo điều chi chăng?
Lý Linh lập lại câu nói gọn của lão nhân áo đen.
Vô Vi Tiên Tử cau mày:
- Chỉ có mấy tiếng ấy thôi à?
Lý Linh gật đầu.
Đoạn đem việc lão nhân cứu nàng thoát hiểm, thuật luôn cho Tiên Tử nghe.
Vô Vi Tiên Tử trầm ngâm một chút thốt:
- Vị sư thúc đó ngụ cái ý cảnh cáo ngu thơ, là trong phái có người manh tâm phản bội, song lão nhân gia không cho biết danh tánh thì làm sao tra cứu sự tình?
Lý Linh hỏi:
- Thơ thơ kiểm soát lại xem có ai đáng nghi ngờ nhất?
Tiên Tử suy tư giây lác đoạn thở dài:
- Nghi ngờ thì chẳng biết có nghi ngờ đúng hay không, nhưng nếu mà muốn làm một cuộc kiểm soát thì phải bắt đầu từ ba người.
Dừng lại một chút, Tiên Tử trầm buồn đáp:
- Một vị là Quân Sơn Dật Tẩu Ngô Độc Hạc, người thứ hai là Thiên Du Tử Huỳnh Ngươn Long, và người thứ ba là sư muội Từ Tố Dung...
Lý Linh lắc đầu:
- Tiểu muội từng tiếp xúc với ba vị đó, theo ý tiểu muội thì họ không thể phản bội thơ thơ đâu!
Tiên Tử tiếp:
- Ngô và Huỳnh nhị vị sư thúc thì bị phạt ở tại thánh cung, tọa quang từ lâu, còn Tố Dung thì không hề rời xa ngu thơ, nếu có muốn phản bội ngu thơ cũng không có cơ hội, còn những người khác thì...
Nàng lại thở dài tiếp:
- Ngu thơ kém tài, kém đức, không đủ năng lực thừa kế sự nghiệp tiền nhân, chỉ sợ trong một ngày nào đó những kẻ phản tâm...
Nàng chưa dứt tiếng, một giọng sang sảng từ bên ngoài vọng vào:
- Chưởng môn nhân tự xét mình kém tài, kém đức, không thể điều khiển môn phái, sao không nghĩ đến việc chọn người hiền thay thế?
Câu nói buông xong, năm lão nhân bước vào, dẫn đầu là Chấp pháp trưởng lão.
Đơn Minh bật cười ha hả:
- Thì ra lão phu đoán đúng! Ít nhất trong Vô Vi phái cũng có một người nuôi dưỡng ác tâm, mưu hại Triệu Sĩ Nguyên. Lão phu cứ tưởng là ai, không ngờ chính là ngươi!
Sự việc diễn tiến hết sức đột ngột, từ Vô Vi Tiên Tử đến Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh, Thanh Liên Ngọc Nữ Lý Linh, chẳng một ai ngờ.
Vô Vi Tiên Tử cười khổ:
- Chấp pháp trưởng lão là người mà bổn tòa ít nghi ngờ nhất, dè đâu, người chủ mưu lại là Chấp pháp trưởng lão.
Chấp pháp trưởng lão cười lạnh:
- Lão phu vẫn có tâm tiếp trợ người bảo trì cơ nghiệp tiền nhân, song ngươi luôn luôn làm trái ngược di huấn của tiền nhân, bắt buộc lão phu phải hạ thủ đoạn.
Vô Vi Tiên Tử hỏi:
- Trừ năm vị ra, còn ai tham gia vào công việc truất phế bổn tòa chăng?
Chấp pháp trưởng lão đáp:
- Những người khác chẳng có ý kiến gì, đối với ngươi cũng như đối với bọn lão phu, họ để mặc lão phu tùy nghi hành sự.
Vô Vi Tiên Tử nghiêm sắc mặt:
- Bổn tòa không xét người chu đáo, trọng dụng ngươi vào chức vị tối cao, để bây giờ phải lầm cơ mưu ác độc của ngươi! Được rồi, ngươi hãy tìm cho bổn tòa một chiếc rương thuốc trừ độc, bổn tòa sẵn sàng vào địa huyệt.
Chấp pháp trưởng lão bật cười ha hả:
- Lão phu đã chuẩn bị từ lâu. Chẳng những chuẩn bị cho mỗi một mình ngươi, mà lại cho luôn cả một già một trẻ kia!
Lão cao giọng gọi:
- Vào đây!
Ba đệ tử vâng một tiếng, mang vào ba chiếc rương.
Vô Vi Tiên Tử trừng mắt:
- Ta truyền cho ngươi buông tha ngay hai vị đó, nếu cãi lời thì đừng trách ta có hành động quyết liệt.
Vốn biết tài nghệ của Vô Vi Tiên Tử, Chấp pháp trưởng lão thoáng giật mình, trong phút giây mất bình tịnh, lão mất luôn chủ ý.
Đơn Minh bật cười vang:
- Đừng lo sợ, lão quỷ! Lão phu bằng lòng thành toàn ý nguyện vọng của ngươi! Lão phu không làm tròn bổn phận bảo vệ Triệu Sĩ Nguyên được an toàn, thì thà chết theo hắn cho khỏi thẹn với đời.
Lý Linh ứng tiếng tán đồng:
- Phần bổn cô nương cũng sẵn sàng vào địa huyệt. Đa tạ các vị giúp phương tiện cho bổn cô nương vào đấy gặp tam ca.
Vô Vi Tiên Tử hết sức khuyên ngăn hai người, song họ không nghe, họ nhất quyết vào địa huyệt tìm Triệu Sĩ Nguyên.
Bắt buộc nàng phải để họ muốn làm gì tùy ý.
Nàng vào trước, Lý Linh theo liền, Đơn Minh không chậm trễ theo luôn.
Lão còn quắc mắt nhìn năm trưởng lão lần cuối, trước khi khuất mình trong địa huyệt.
Bình luận
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1