Gió đêm từng cơn cuốn về, lay cành chuyển lá. Sao đêm chớp sáng trên nền trời.
Thời khắc vào canh hai.
Đêm không trăng, dù có sao sáng, vẫn không đủ sáng để soi rõ vạn vật dưới trần gian.
Vào thời khắc đó, Lý Linh được đưa đi đến một tòa lầu hồng.
Dẫn đường là Tào Tuấn Kỳ, đoạn hậu là Tào Duy Ngã. Đoàn hộ tống chẳng có một ngoại nhân nào.
Lý Linh cố vận dụng nhãn lực, quan sát sự vật dọc đường, quanh mình.
Nàng vờ nhọc mệt, thở thành tiếng, có thở như vậy mới chứng tỏ công phu đã mất.
Chân nàng bước chậm cho cha con họ Tào không nghi ngờ, song riêng nàng thì điều do một tiện lợi khác, là càng đi chậm nàng càng quan sát tận tường sự vật hơn.
Xa xa, trước tầm mắt của nàng thấy nhiều bóng người dao động.
Nàng chưa rõ những người đó định làm gì, nên vận công giới bị sẵn sàng.
Vốn tính bình tịnh, nàng trầm trụ khí dễ dàng, tránh vọng động và vờ thản nhiên cho đối phương thêm tin tưởng.
Dọc đường, chẳng ai nói với ai một tiếng nào.
Quanh co một lúc, lên gò rồi xuống dốc, cuối cùng họ đến một mô đá cao.
Sau mô đá cao có một đỉnh núi, đỉnh núi vút tận mây, đỉnh cao hiện ra giữa bóng đêm có vẻ thần bí phi thường, đứng trước cảnh đó, ai có can trường cứng rắn cũng cảm thấy nao nao, chùn chùn.
Dưới mô đá có ngọn đèn leo lét.
Thì ra dưới mô đá có thạch động, ngọn đèn đó ở trong lòng thạch động hắt sánh sáng mờ ra ngoài, xa trông như đốm lửa.
Trước cửa động có hai hàng võ sĩ, tuy ánh đèn không sáng lắm, cũng đủ soi rõ vũ khí của họ cầm nơi tay.
Vũ khí chừng như chiếu sáng hơn đèn, nên nhìn vũ khí Lý Linh thấy xốn mắt.
Lý Linh đâu có ngán bọn võ sĩ đó? Nàng cười thầm, ung dung bước ngang qua mặt chúng.
Vào cửa động rồi còn phải vượt qua một đoạn đường hang nhỏ hẹp dài hơn mười trượng.
Tại đầu đường hang là một tòa thạch thất, rộng độ một trượng.
Vách thạch thất bóng xanh, ẩn ước chiếu sáng chẳng rõ bằng chất gì, nhưng chắc chắn là không phải bằng đá.
Giữa nhà có một khối ngọc thạch, tỏa ra một thứ ánh sáng đen buồn.
Trong nhà không có tạp vật nào, đúng là một nơi luyện công khắc khổ.
Vô Tình lệnh chủ mỉm cười, gọi Lý Linh:
- Đến lúc phải làm nhọc Lý cô nương rồi đó!
Lão lấy viên Huyết Ngọc Như Ý trao cho Tào Tuấn Kỳ rồi cười với hắn, nụ cười hàm chứa một ám hiệu.
Đoạn lão bước ra khỏi tòa thạch thất.
Không lâu lắm, một tiếng ầm vang lên, chấn dội cả tòa thạch thất.
Một phiến đá từ trong lòng núi, từ bên trên nóc đường hang rơi xuống, phong tỏa ngôi nhà.
Hai tiếng ầm nhỏ hơn kế tiếp vang lên, chừng như có tảng đá rơi xuống phong tỏa luôn mấy ngỏ ngách.
Lý Linh giật mình thầm nghĩ:
- Chúng đã đóng các cửa rồi! Cửa đóng hay mở do cơ quan, chẳng hay chúng đặt cơ quan ở chỗ nào? Ở bên trong thạch thất hay ở ngoài cửa động?
Nàng đảo mắt nhìn quanh.
Biết ý nàng, Tào Tuấn Kỳ mỉm cười thốt:
- Đừng tìm vô ích cô nương, cơ quan được đặt ở bên ngoài cửa động, sau khi chúng ta luyện công thành tựu, gia phụ sẽ đón chúng ta rời khỏi nơi này.
Lý Linh lại giật mình lượt nữa.
Nàng là con cá trong chậu của cha con nhà họ Tào! Lòng nàng bắt đầu sa thất thật sự.
Tào Tuấn Kỳ đưa tay chỉ khối ngọc thạch giữa nhà, tiếp:
- Cô nương yên trí, khối ngọc đó là vật chí báu trên đời, có cái tên là Lương Ngọc, công dụng của nó là ức chế được dục tâm, có nó tại đây, tại hạ không bao giờ thích động tà niệm đến độ phải xâm phạm đến cô nương.
Hắn nhìn Lý Linh điểm một nụ cười.
Ánh mắt và nụ cười nói lên bao nhiêu hứa hẹn thâm tình.
Khi đã nuôi dưỡng thâm tình thì khi nào hắn vội hái hoa vừa chớm nở.
Thấy không còn hy vọng tự thoát khỏi cảnh này mà nàng cho là một cảnh lao luân, dù cha con họ Tào có chiêu đãi nàng đến đâu cũng thế, bởi họ là những phần tử nàng đã khinh bỉ nhất trên đời, huống chi họ là những kẻ thù của nàng. Lý Linh bỗng nảy sanh cái ý liều.
Giết! Giết Tào Tuấn Kỳ rồi sự việc có ra sao thì ra!
Nàng cắn răng, cố giữ bình tĩnh, bảo:
- Bây giờ thì ngươi bước lại đây, giải huyệt cho ta đi! Ta nghĩ đã đến lúc rồi đó.
Nàng tin tưởng thừa sức chế ngự Tào Tuấn Kỳ, nhưng cũng hiểu luôn là chẳng phải dễ dàng gì, và không làm sao với một vài chiêu thức mà đắc thế.
Nếu động võ, hẳn cuộc đấu phải kéo dài, biết đâu Tào Tuấn Kỳ không báo động.
Do đó nàng định lừa hắn đến gần rồi xuất kỳ bất ý, hạ thế. Như vậy nàng dễ thành công hơn.
Gia dĩ lúc đó, song phương bị ngăn chận bởi khối ngọc thạch màu đen, nàng bảo như vậy cũng chẳng có gì lạ, đến đổi Tào Tuấn Kỳ nghi ngờ.
Tuy không biết được là huyệt đạo của Lý Linh đã nhờ Tào Tú Nga giải khai từ sáng sớm, Tào Tuấn Kỳ đâu có tin tưởng nơi nàng dễ dàng. Hắn là con người gian trá, tự nhiên phải đa nghi.
Hắn lắc đầu đáp:
- Chưa đâu! Chưa có thể giải huyệt cho cô nương trong lúc này.
Lý Linh căm hận, dậm chân:
- Không giải huyệt cho ta, ngươi bảo ta phải làm cách nào vận công, hiệp lực cùng người mở viên ngọc chứ?
Tào Tuấn Kỳ chớp chớp mắt, niềm hân hoan hiện rõ nơi đôi mày:
- Tại hạ giải huyệt cho cô nương rồi, giả như cô nương không hiệp tác thì sao? Dù cho tại hạ có giết cô nương, đại sự cũng cầm như hỏng! Trừ ra chúng ta đồng lạy trời lạy đất, đầu cấu thần linh chứng dám cho chúng ta kết định danh nghĩa vợ chồng trước, đồng thời...
Hắn không nói nữa, hắn chỉ cười hắc hắc, giọng cười bộc lộ cái ý dâm rõ rệt.
Lý Linh giận quá, biến sắc mặt xanh rờn, quên mất dè dặt, bất chấp hậu quả, nạt lớn:
- Câm cái mồm thúi của ngươi lại. Thế ngươi chán sống rồi phải không?
Tào Tuấn Kỳ bật cười ha hả:
- Cô nương không thấy là nói câu nói đó buông ra quá sớm à?
Lý Linh giật mình.
Cũng may mà nàng chưa tỏ lộ trọn niềm phẫn hận nên bí mật chưa phô bày quá rõ.
Lập tức nàng nén cơn phẫn uất, rồi điểm nụ cười lạnh, buông gọn:
- Ta không luyện! Nhất định không! Thử xem cha con ngươi sẽ làm gì ta!
Tào Tuấn Kỳ nhếch nụ cười hiểm độc:
- Tại hạ sẽ làm gì cô nương? Tại hạ sẽ thưởng thức niềm hoan lạc bên cạnh cô nương, cho thỏa lòng khát vọng chứ làm sao?
Hắn cười vang lên, tà dục bốc theo, như thế bàn chân bước.
Hắn đi vòng qua khối đá ngọc rồi từ từ tiến đến gần Lý Linh.
Lý Linh mắng thầm:
- Ngươi đáng chết lắm! Có chết ngươi cũng đừng oán trách ta!
Nàng ngầm vận công lực, nhưng bên ngoài lại lộ vẻ sợ hãi lùi dần, lùi dần.
Thấy nàng sợ hãi đến thất sắc, Tào Tuấn Kỳ lộ vẻ đắc ý vô cùng.
Hắn cười ha hả, thốt:
- Trước sau gì chúng ta cũng thành vợ chồng, thì bây giờ cũng thế, sau này cũng thế!
Sớm hơn một chút có sao đâu? Hưởng khoái lạc trước đi, cô nương nghi lễ sẽ theo sau.
Hắn đến quá gần rồi.
Hắn vươn cánh tay hữu lên.
Năm ngón tay xòe như chiếc nơm, chiếc nơm đó chụp tới ngực Lý Linh.
Lý Linh hét:
- Hay!
Uốn lưng một chút, nàng tránh cái chụp đó dễ dàng. Đoạn nàng nhích chân, đổi bộ vị lướt tới sát Tào Tuấn Kỳ, đưa nhanh tay ra, điểm vào huyệt Tiểu yêu của hắn.
Tài nghệ vốn kém so với Lý Linh, lại có phần quá khinh thường nàng, nên không đề phòng, hắn không làm sao tránh kịp.
Hắn nghe nhói ở huyệt đó.
Nhưng đã là một tiểu ma, con của một đại ma, Tào Tuấn Kỳ có cái phản ứng rất kịp lúc.
Tay kia cầm viên Huyết Ngọc Như Ý, hắn đưa cao tay lên quăng viên ngọc bay ngang đầu Lý Linh.
Quăng xong hắn ngã xuống liền.
Lý Linh lập tức vọt mình theo viên ngọc. Viên ngọc chỉ còn cách một khối đá tròn màu hồng nơi vách độ nửa tấc, nàng chụp được, thành thử ngăn chận nó không va chạm vào khối đá hồng đó.
Nhìn khối đá tròn màu hồng, Lý Linh xuất mồ hôi lạnh, buột miệng kêu:
- Nguy hiểm thật!
Viên ngọc không chạm trúng vào khố đá màu hồng, hơn nữa thấy Lý Linh sử dụng thân pháp ảo diệu, Tào Tuấn Kỳ biến sắc mặt, bởi hy vọng cuối cùng đã tan biến, lại nhận ra huyệt đạo của nàng đã được khai thông, công lực hoàn toàn được khôi phục.
Lý Linh bốc giận bừng bừng, quay mình trở lại cạnh Tào Tuấn Kỳ, vung tay lên định đánh xuống đầu hắn một chưởng.
Hắn nhắm mắt, song vẫn kêu:
- Cô nương định đồng qui ư tận à?
Không đánh chết hắn thì ít ra nàng cũng tát tai hắn mới hả giận được.
Thật tình thì nàng cũng chỉ dọa hắn, chứ đánh chết hắn thì nàng còn hy vọng gì để lìa khỏi nơi này!
Cho nên tay vừa hạ xuống, nàng bỏ ý định giết hắn, chỉ muốn tát tay vào mặt hắn.
Ngờ đâu hắn lại quá sợ chêt, buột miệng kêu lên thành để lộ cái tánh hèn nhát.
Một tiếng bốp vang lên, năm ngón tay hằn rõ dấu một bên má của Tào Tuấn Kỳ.
Bị đánh mạnh, hắn nghe đau, song hắn mừng.
Lý Linh đánh hắn, điều đó chứng tỏ nàng không giết hắn. Đành là bị tát là nhục, song ở đây ngoài hai người ra, còn có ai khác nhìn thấy mà hắn nhục?
Huống chi, chịu nhục một chút, mà được toàn mạng, thì cũng chẳng thiệt thòi gì.
Vả lại miễn là hắn còn sống thôi, sống được là hắn sẽ có nhiều cơ hội khác, giở thủ đoạn khác.
Hắn mở mắt ra, nhìn nàng, miệng van cầu, ánh mắt cũng van cầu.
Lý Linh mềm lòng không nở đánh nữa.
Tào Tuấn Kỳ vờ hối hận, tự nhận lỗi mình:
- Tại hạ biết tội lắm. Lý cô nương, dù cô nương có giết chết tại hạ, tại hạ cũng không dám oán trách, bởi tại hạ đáng tội chết! Đáng lắm, cô nương ơi!
Biết rõ hắn man trá, có trăm ngàn trò ma, trò quỷ, song nàng không nở hành hạ hắn hơn, vì nàng giàu lòng nhân đạo, bình sanh không thích hà hiếp ai, hơn nữa Tào Tuấn Kỳ đã bị nàng điểm huyệt, bất lực rồi.
Đánh một kẻ vô phương phản kháng là điều chẳng bao giờ nàng làm.
Nàng lạnh lùng thốt:
- Ngươi muốn chết phải không? Đừng tưởng chết là hết chuyện. Ta đâu để cho ngươi có tiện nghi với cái chết? Ta cần hỏi ngươi mấy việc, nếu ngươi không nói thật thì đừng trách ta dành cho ngươi một đối xử tàn khốc, khiến ngươi chết không được mà sống cũng không an.
Tào Tuấn Kỳ đáp nhẹ:
- Cô nương muốn hỏi gì, cứ hỏi. Tại hạ biết sao nói vậy, chẳng dám dấu diếm.
Lý Linh chỉ tay về phía địa đạo, hỏi:
- Bên trong có cơ quan mở đóng chăng?
Chẳng hiểu nghĩ sao, Tào Tuấn Kỳ đáp nhanh:
- Có.
Lý Linh do dự:
- Tại nơi nào?
Hắn đáp khẳng khái quá, làm nàng nghi ngờ.
Tào Tuấn Kỳ đưa mắt nhìn khối đá nhỏ màu hồng nơi vách, chừng như muốn nói song còn đắn đo.
Lý Linh cười lạnh:
- Ta biết! Nơi đó chẳng phải là cơ quan mở đóng địa đạo đâu!
Tào Tuấn Kỳ thở dài:
- Thật khó mà lừa được cô nương.
Lý Linh hừ một tiếng:
- Nói nhanh đi! Và phải nói thật đấy. Khôn hồn thì đừng toan lừa ta.
Tào Tuấn Kỳ tỏ lộ cái vẻ bị bức bách quá, chẳng đặng đừng thốt:
- Cơ quan ở dưới khối ngọc thạch màu đen đó, cô nương giở khối đá lên, bên dưới có ba điểm xanh và một điểm đỏ.
Lý Linh suy nghĩ một chút:
- Ta tin ngươi.
Nàng nắm áo Tào Tuấn Kỳ, lôi hắn đến gần khối đá, rồi vận công nhấc khối đá lên.
Dưới khối đá có ba điểm xanh và điểm đỏ, bốn điểm đó là bốn viên đá nhỏ, ấn sâu xuống bất quá chỉ ló lên một chút cho dễ cầm đến vậy thôi.
Bốn viên đá được kết thành ba góc hình tứ giác.
Lý Linh hỏi:
- Tác dụng của bốn viên đá tròn như thế nào?
Tào Tuấn Kỳ giải thích:
- Viên đỏ là cơ quan mở đóng cửa thạch thất, xoay hữu là mở, xoay tả là đóng. Ba viên xanh là cơ quan điều động ba lớp cửa bên ngoài, theo thứ tự từ trong ra ngoài, và bắt đầu từ viên xanh bên hữu viên đỏ, tính ra một hai ba, viên thứ nào thuộc về thứ nấy.
Lý Linh gật đầu:
- Ta muốn thực nghiêm đây nhé! Bắt đầu từ trong đi, lần ra ngoài, nếu ngươi còn giở trò ma quái, toan lừa ta thì nhất định là ta giết ngươi trước.
Nàng ngưng trọng thần sắc, chứng tỏ là nàng cương quyết hạ sát hắn trước khi sư nguy hại xảy đến cho nàng.
Tào Tuấn Kỳ cười nhạt:
- Cô nương là người thông minh, dù tại hạ có làm gì cũng không qua mắt cô nương được, thì tại sao tại hạ làm những việc vô ích để phải thiệt thân chứ!
Lý Linh bắt đầu cuộc thực nghiệm.
Nàng xoay viên đỏ trước.
Tảng đá chắn ngang nơi cửa từ từ rút lên, chui vào lòng vách, không để lộ một dấu vết nào.
Nàng lại mở luôn cửa thứ hai, bên ngoài thạch thất, chấn giữ địa đạo.
Lúc nàng xoay viên đá xanh thì Tào Tuấn Kỳ khích động phi thưòng, lồng ngực hắn phập phồng thấy rõ.
Hắn chú mặt vào bàn tay của Lý Linh.
Chỉ còn viên đá xanh cuối cùng, Lý Linh chưa mó tay đến.
Hắn nóng nảy nhưng chẳng dám thúc giục, chỉ nhắc khéo:
- Cô nương nên nhớ, vọng cửa thứ ba vừa rút lên là cô nương phải vọt mình ra nhanh, xuất kỳ bất ý mà ra như vậy mới mong thoát khỏi tay những võ sĩ canh gác bên ngoài.
Lý Linh mỉm cười:
- Tại sao ngươi đề tỉnh ta?
Tào Tuấn Kỳ điềm nhiên:
- Tại hạ đã nói thật với cô nương, chẳng lẽ cuối cùng lại có một dụng ý phản ngược?
Lý Linh cười mỉa:
- Thế mà ta lại nghĩ khác. Ta tưởng cái dụng ý của ngươi hẳn là ở giai đoạn cuối cùng, ngươi muốn cho ta vọt ra ngoài gấp, bởi bên ngoài đã có sẵn cạm bẫy chờ ta.
Tào Tuấn Kỳ giật mình:
- Cô nương không tin, xin cứ hạ mấy bửng đá xuống như cũ đi là hơn.
Lý Linh lắc đầu:
- Hạ các tấm bửng đá làm sao được? Bởi đá rơi xuống, gây tiếng động, người bên ngoài sẽ nghe lọt. Ngươi đừng có hòng lừa ta.
Tào Tuấn Kỳ hỏi:
- Cô nương đã quản thúc tại hạ nơi tay thì có khác nào giữ một con tin, điều đó không đủ bảo đảm an toàn cho cô nương sao?
Lý Linh cười lạnh:
- Phụ thân ngươi đã chọn hai tiếng Vô Tình tự xưng, thì còn nói gì đến tình nghĩa. Trước kia Triệu Sĩ Nguyên có dùng em gái ngươi uy hiếp lão ta, song lão ta chẳng hề cau mày, thì mong gì lão động tâm vì trường hợp của ngươi?
Tào Tuấn Kỳ lộ vẻ tuyệt vọng:
- Chẳng lẽ cô nương xuất kỳ bất một thoát ra, lại không thoát khỏi vọng canh bên ngoài sao?
Lý Linh không đáp, chỉ hỏi lai:
- Theo ngươi ức độ, thì phải mất bao nhiêu thời gian mới luyện xong Huyết Ngọc Như Ý?
Tào Tuấn Kỳ đáp:
- Độ mười hai khắc?
Lý Linh giật mình, thầm phục Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã biết đúng thời gian cần thiết để luyện môn công đó.
Nhưng nàng khi nào biểu hiện cảm nghĩ ra mặt?
Nàng điềm nhiên tiếp:
- Sau thời gian đó, phụ thân ngươi phải có mặt bên ngoài chờ đón ngươi?
Đến lượt Tào Tuấn Kỳ kinh hãi.
Lý Linh đổi giọng tiếp luôn:
- Cũng có thể lão ta đến sớm hơn một chút. Chúng ta sẽ thoát ra trước khi lão đến, nhưng chỉ ra trước lúc lão đến độ một khắc thôi, không nên thoát ra quá sớm.
Tào Tuấn Kỳ đổ mồ hôi lạnh:
- Không ra sớm mà cũng không ra muộn, cái hay ở chỗ nào, xin cô nương cho biết?
Lý Linh mỉm cười:
- Ra sớm không đúng lúc có khác nào báo động cho chúng biết, trở ra không đúng lúc là bất thường, là có biến cố.
Tào Tuấn Kỳ lại hỏi:
- Còn như ra muộn?
Lý Linh lại cười:
- Lúc đó, lão ma đầu sẽ có mặt, mà có mặt lão là một trở lực quan trọng.
Tào Tuấn Kỳ cãi:
- Nhưng cô nương định ra trước một khắc khi gia phụ đến lại chẳng quá sớm sao?
Lý Linh điềm nhiên:
- Chúng ta ở trong này đúng mười khắc, mà chẳng có sự gì phát sanh, thì bên ngoài hẳn bọn võ sĩ rất yên tâm, chúng yên tâm là lơi cảnh giác. Vả lại thời gian đã qua lâu, chúng ta lại đi kèm với nhau mà ra, nếu bọn võ sĩ có nhận là sớm một chút, bất quá chúng kinh ngạc, cho rằng chúng ta luyện công thành tựu sớm hơn thời gian ấn định một chút vậy thôi, chúng sẽ chẳng làm khó khăn hay cật vấn gì chúng ta cả.
Tào Tuấn Kỳ hét lên:
- Tức chết ta đi!
Hắn hôn mê liền.
Bình luận
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1