chương 15/ 117

Áp lực chưởng kình của một nhân vật như Âm Dương lệnh chủ Lý Thái dĩ nhiên phải mạnh không thể lường, nó đặc biệt hơn chưởng kình của phần đông danh thủ thưởng thặng trong võ lâm, nó như một tòa núi vô hình cuốn đi với tốc độ vũ bão nhưng khôn gây nên một tiếng động khẽ nào, bởi lệnh chủ xử dụng Âm công nhìn thì không thấy, nhưng có thể quật ngã một tường thành vạn lý như thổi rơi một chiếc lá vàng.

Cái hay của lão là ở chỗ vừa chụp viên Huyết Ngọc như ý, vừa quát to, vừa xuất chưởng mà lão vẫn gom tụ được chân khí đủ số thành lực phát ra một thế công mãnh liệt phi thường.

Nếu căn cơ tu vi không vửng chắc, quyết chẳng khi nào giữ khỏi phân tâm tản lực được.

Dù Triệu Sĩ Nguyên có học được tuyệt kỷ Long Phụng thần công, chàng lại kém về công lực tu vi, môn học chưa đạt đến mức hỏa hầu, thì chàng làm sao mà đương cự nổi Âm Dương lệnh chủ?

Huống chi, thế công của lệnh chủ phát ra đột ngột, trong lúc chàng không mảy may phòng bị?

Luận về công lực, chàng không thể ngang nhiên đón nhận chưởng kình của một đối phương, luận về thời cơ thì chàng lâm vào cái thế bất ngờ, lệnh chủ đã nắm thời cơ "Tiên hạ thủ", Triệu Sĩ Nguyên cảm thấy nguy hiểm vô cùng. Vì thế công của địch xuất phát quá nhanh, chàng không còn tránh né kịp nữa. Trong cơn cấp bách, chàng phải liều.

Lập tức chàng vận khí, hộ thủ chặt chẽ tâm can đồng thời thi triển tuyệt học "Hỏa lực thần công" mà chàng đã tập luyện nhưng chưa thành lưu khả quan, mượn thế nhảy lùi lại cốt tạo khoảng cách xa hơn, xa được phần nào lợi phần ấy.

Chàng thừa hiểu, thế nào chưởng kình của Âm Dương lệnh chủ cũng chạm đến mình chàng, cho nên chàng cố làm sao cho sức chạm được nhẹ hơn, muốn như vậy phải nới xa khoảng cách, đồng thời phòng vệ toàn thân.

Chàng không dám bốc đồng theo tánh khí của tuổi trẻ, đầy tự ái, hiếu động, nóng nảy.

Chàng biết kém thì rút lại, dại gì xuất chưởng phản công cho thêm nguy hại?

Ngồi trước mặt cha, Thanh Liên Ngọc Nữ biến xanh sắc mặt, bất chấp hành động của mình có hợp lý hay không, nàng vụt đứng lên, áng trước Triệu Sĩ Nguyên, khóc lớn:

- Gia gia! Đừng đánh hắn trọng thương!

Là giọt máu duy nhất của Âm Dương lệnh chủ, tánh mạng này là tánh mạng của lão, có bao giờ lão để cơn giận làm quáng mờ lý trí bất kể an nguy của nàng.

Tự nhiên, lão phải buông lơi Triệu Sĩ Nguyên phần nào, lão hét lên một tiếng, thu bàn tay về, xoáy một vòng rồi ngửa ra đẩy tới. Lúc lão thu về, áp lực đã giảm hết sáu thành, vòng tay xoáy một vòng tạo cái hấp lực cuốn Thanh Liên Ngọc Nữ bạt qua một bên, bàn tay đó đẩy ra chưởng kình vút tới nhưng chỉ còn bốn thành lực thôi.

Xử dụng được một thủ pháp ảo diệu đến mức đó, quả Âm Dương lệnh chủ là một tay siêu phàm trong võ lâm hiện tại.

Đúng như chỗ dự đoán của Triệu Sĩ Nguyên, chưởng kình bay tới chạm vào ngực chàng.

Dù chỉ được phát đi với bốn thành công lực, đạo chưởng kình của Âm Dương lệnh chủ hất tung chàng nhào trở lại, xa hơn hai trượng. Chàng hự lên một tiếng, nằm bất động.

May mà chàng biết nguy, phòng bị trước. May mà Thanh Liên Ngọc Nữ bất chấp tình lý, nhào ra can thiệp khiến Âm Dương lệnh chủ giảm bớt áp lực đến sáu thành, nên chàng mới không tán mạng ngay, tuy nhiên vẫn bị trọng thương, hôn mê trầm trầm.

Âm Dương lệnh chủ chưa nguôi cơn giận trừng mắt nhìn Thanh Liên Ngọc Nữ, quát:

- Linh nhi! Con...

Lão chưa buông dứt câu, Thanh Liên Ngọc Nữ khóc thét, nàng kêu to:

- Tam ca!

Đồng thời tiếng kêu phát ra, nàng vọt mình tới bên cạnh Triệu Sĩ Nguyên, cúi xuống bế xốc chàng lên, phóng chân chạy như bay.

Sự việc diễn tiến quá đột ngột, trên chỗ tưởng của Âm Dương lệnh chủ, lão giật mình sửng sốt hét lớn:

- Linh nhi!...

Nhưng Thanh Liên Ngọc Nữ đã chạy ra cục trường, phát chốc mất dạng.

Lão vừa giận vừa khổ, nhưng lão không thể làm gì khác hơn, bởi có đuổi theo thì còn gì thể thống của vị lãnh tụ Câu Lậu thiên phủ. Khí giận không nơi phát tiết, lão đổ trút lên đầu những người hiện diện, lão quét mắt quanh cục trường một vòng, rồi nhìn thẳng vào bọn Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ và hai lão nhân hộ pháp quát to:

- Cút! Đừng để lão phu thấy mặt!

Tiếng quát to như sấm, làm chấn động cả không gian tòa Thiên Hùng Biệt Quán, những bọn Vô Tình công tử ba người hoảng sợ đồng phóng chân chạy bay ra ngoài, mà đến bọn Bát Tẩu cũng xám mặt chạy luôn.

Tại Thiên Hùng Biệt Quán, trong phút chốc thì chỉ còn thừa lại có mỗi một mình Âm Dương lệnh chủ.

Khung cảnh tịch mịch của gian phòng thức tĩnh lão trở về thật tại, lão ngồi xuống chiếc giao kỹ, giương đôi mắt lờ đờ nhìn viên Huyết Ngọc Như Ý trong tay, gương mặt lão lộ hẳn vẽ bi ai, thống khổ.

Rồi lão thở dài, chốc chốc lại thở dài.

Rồi lão khóc! Khóc một lúc, lão nhắm mắt lại. Thần sắc thê lương, ảm đạm vô cùng, trông lão già thêm mấy tuổi!

* * * Vô Tình công tử cùng hai lão nhân chạy đi đã khá xa Thiên Hùng Biệt Quán, mà chúng còn sợ hãi ra mặt. Trong vẽ sợ hãi, có ẩn niềm tủi hổ, phẩn uất nặng nề.

Day mặt về phía sau, Vô Tình công tử thấy Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ chạy theo hắn, hắn hừ lạnh mấy tiếng, gằn giọng:

- Thang tiền bối! Không ngờ hôm nay bổn công tử bị nhục mạ một cách thậm tệ như thế này. Thang tiền bối thấy đó chứ! Hừ! Hừ!

Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ bước tới, rĩ vào tai hắn:

- Thiếu lệnh chủ muốn lão phu báo hận cho?

Lão thốt lên câu đó để biểu lộn nghĩa khí của một người đối với bằng hữu. Nhưng lão là con người gian hoạt, quỷ quyệt hơn hồ ly, thấy việc gì có lợi là đôi mắt lão sáng lên như mắt chim ưng trông thấy con mồi.

Lão thừa biết, viên Huyết Ngọc Như Ý đã kích thích Âm Dương lệnh chủ đến cực độ, tâm thần lệnh chủ bị giao động mạnh, chính những lúc tâm tư bất định như thế, con người để lộ sơ hở dễ dàng đối phó, dù người đó là một tay có căn cơ thâm hậu, dày công lực tu vi.

Vả lại, làm mất lòng Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ, Âm Dương lệnh chủ không phải sợ một hậu quả nào. Điều đáng lo ngại cho lệnh chủ là đã làm mất lòng Bát Tẩu, những thuộc hạ hữu dụng nhất trong Câu Lậu thiên phủ. Thái độ của Lệnh chủ dù muốn dù không cũng đã tạo phẩn nộ nơi lòng Bát Tẩu. Nếu sự phẩn nộ đó được nuôi dưỡng mạnh và lâu dài, thì bất lợi cho Âm Dương lệnh chủ vô cùng. Song, điều đó có nghĩa gì đối với Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ, bởi sự tình có bất lợi cho Lệnh chủ thì trái lại càng có lợi cho lão trong âm mưu lật đổ Âm Dương lệnh chủ Lý Thái? Nhân tâm càng rời rạc, càng buông bỏ của Lệnh chủ thì lão càng dể thực hiện âm mưu, lão càng dể thành công, cho nên lão rất mừng, lão cho rằng trời đã giúp cơ hội cho lão thực hiện mộng lòng.

Lão càng mừng hơn nữa vì ngẩu nhiên mà Vô Tình công tử lại bị Lệnh chủ sỉ nhục cùng một lúc với Bát Tẩu. Nội viện đã có Bát Tẩu, ngoại trợ đã có Vô Tình công tử, thì mấy mà sự việc của lão bất thành.

Chính vì có ý tìm một cuộc ngoại trợ, nên lão mới chạy theo Vô Tình công tử, không chạy chung đường với các vị kia. Lão định tìm lối nói khích Vô Tình công tử nhân lúc thỏi sắt còn đỏ phải đập mau, đập mạnh thỏi sắt mới thành hình mong muốn. Bất ngờ, lão chưa mở miệng, Vô Tình công tử đã xì trước rồi. Đang lúc cần mong nơi người bổng lại được người ta cầu ngược, thì còn gì khoái hơn? Cầu người ta thì lão thọ ơn, người ta cầu ngược lại thì người ta mang ơn mình, mang ơn là người ta phải nể mình. Mục đích vẫn là một mà lão lại được ơn, lão lại tránh khỏi lộ bộ mặt phản chủ, lừa bạn, bảo sao lão không khoái trá?

Vô Tình công tử vổ vào vai Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ, cười đồng lỏa:

- Vãn bối không thể hiểu nổi thái độ hống hách của lão đại ác ma đó rồi! Nếu không thấy tận mắt lão ấy đổ máu, rơi thịt, nhất định vãn bối ôm hận suốt đời!

Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ khẳng khái:

- Nếu công tử có việc cần đến lão phu, tự nhiên lão phu phải nể lệnh tôn, vào nguy ra hiểm giúp công tử được toại nguyện!

Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ căm hờn buông gọn:

- Còn việc gì nữa! Phải giết lão ấy!

Phiên Vân Tẩu trố mắt lè lưỡi:

- Việc đó...

Vô Tình công tử chận ngang:

- Tiền bối không muốn chiếm Câu Lậu thiên phủ à?

Phiên Vân Tẩu do dự một lúc lâu, sau cùng chánh sắc thốt:

- Sự việc trọng đại lắm! Lão phu chưa nắm một yếu tố nào giúp cho mưu đồ thành tựu một cách chắc chắn, nên chưa dám dứt khoát thái độ. Nếu hành động hồ đồ thì cầm như chuốc họa diệt thân!

Vô Tình công tử ngẩn cao mặt:

- Tiền bối muốn như thế nào mới cho là chắc chắn?

Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ suy nghĩ một chút:

- Lý lão nhi tự tôn tự đại, cuồng ngạo vô tưởng, khắc bạc nóng nảy, bất chấp ân tình, đạo nghĩa, toàn thể thuộc hạ trong phủ từ cấp trên xuống cấp dưới ai ai cũng oán hận, ai ai cũng có ý muốn suy tôn lão phu thay quyền chấp chưởng Câu Lậu thiên phủ, truất phế lão, nhưng... nhưng...

Lão thở dài nói tiếp:

- Cái oai khí của lão quá to lớn, dù tất cả mọi người đều oán hận, niềm oán hận đó, ai nấy âm thầm giữ kín, không dám bộc lộ với kẻ khác, không ai dám tự nguyện khởi xướng lên cái việc vuốt râu hùm. Lão phu từng khuyến khích nhiều người, song chẳng một ai dám hạ độc thủ...

Lão bật cười ha hả, cười đến phát ho, ho dứt lại cười, rồi tiếp:

- Lão phu đơn thân, độc lực, dù có chí rất hùng, trừ bạo, song có chí suông, nghĩ cũng vô ích! Lão phu tài sức bao nhiêu mà chế ngự nổi Lý lão nhi?

Vô Tình công tử cười lớn:

- Phần Lý lão nhi, đã có bổn công tử đảm nhận! Tiền bối còn ngại điều chi nữa chăng?

Thấy con mồi từ từ đi bước một vào cái lưới đang giăng, Phiên Vân Tẩu khoái vô cùng.

Tuy nhiên, lão vẫn giữ vẽ thản nhiên, lão lại tiếp:

- Công tử sẵn sàng giúp là dịp may hi hữu cho lão phu!

Lão trầm ngâm một lúc, đoạn nghiêm giọng:

- Công tử chỉ có việc đột nhập vào Thiên Hùng Biệt Quán, ngăn chặn Lý lão nhi, đừng để lão chạy vuột ra ngoài. Lão phu có cách cô lập lão, ngăn chặn mọi sự tiếp viện do bất cứ ai trong Câu Lậu thiên phủ. Bất quá...

Lão lại đắn đo một lúc nữa, sau cùng kết luận:

- Việc thành rồi, công tử chạy đi, lão phu giả vờ chận lại giao chiến rồi mới để công tử trốn thoát. Sự kiện đó, tuy không đáng kể giữa chúng ta, song nó có tầm quan trọng lớn lao vô cùng.

Vô Tình công tử cười lạnh:

- Tiền bối định lấy oán trả ơn!

Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ ve vuốt:

- Công tử nói gì thế? Tuy mọi người trong phủ đều oán hận Lý lão nhi, song giới giang hồ, chúng ta đều trọng nghĩa khí, thà rằng Câu Lậu sơn tự giải quyết với nhau những điều bất mãn, bất công, thà rằng tự mình đổ máu vì sự việc nội bộ, quyết chẳng khi nào để cho người ngoài đến đây tự tung tự tác, hành hung hành bạo. Nếu lão phu không ngăn trở công tử, thì làm sao khuất phục được toàn thể? Vả lại còn dư luận võ lâm nữa chi?

Vô Tình công tử cười lại:

- Bổn công tử mạo hiểm, loại trừ Lý lão quỷ, cốt để tạo tiếng tốt cho tiền bối thôi à?

Chẳng những được tiếng mà thôi, tiền bối còn thừa kế di sản "Câu Lậu thiên phủ", như vậy tiền bối sẽ đáp lại những gì cho bổn công tử?

Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ cười ha hả:

- Lão phu với Lệnh tôn là chỗ đạo nghĩa thâm giao, hôm nay công tử giúp lão phu thành công. Ngày sau, khi nào Lệnh tôn cử hành đại sự, lão phu sẽ giúp lại. Nếu Lệnh tôn thành công rồi thì cái danh và cái lợi sẽ hưởng vô cùng, há phải khư khư một vùng nhỏ hẹp như Câu Lậu thiên phủ của lão phu đây sao?

Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ mắng thầm:

"Lão quỷ ngu dại làm sao! Đến lúc đó có ai để cho ngươi tọa hưởng thanh bình tại Câu Lậu thiên phủ này như giang sơn riêng biệt của ngươi đâu?" Nghĩ đến đó, hắn như cầm chắc Câu Lậu thiên phủ trong vòng ảnh hưởng của thân phụ hắn và bọn Phiên Vân Tẩu là những tay sai đắc lực của cha con hắn, hắn khoái chí vô cùng, bật cười thích thú:

- Tiền bối đã nói thế thì thôi! Vãn bối không đòi thưởng nữa!

Hắn chỉnh nghiêm sắc mặt, dỏng dạc tuyên bố:

- Vậy là song phương đã thỏa thuận với nhau rồi!

Cả hai thì thầm bàn định kế hoạch một lúc, rồi Vô Tình công tử dẫn hai lão nhân hộ pháp về khách quán, chuẩn bị chờ giờ cử sự.

Trong khi đó, Phiên Vân Tẩu lại về Bát Ngươn Phủ, họp mặt với bảy Tẩu kia.

Vì cố kỵ cái thịnh thế của Vô Tình lệnh chủ càng ngày càng lớn mạnh, rất có thể thịnh thế đó một ngày nào đó sẽ lấn sang Câu Lậu sơn, hăm dọa sự an toàn của lão, nên Âm Dương lệnh chủ Lý Thái mới kết nạp tám vị lão Ác ma, tài năng quán thế, làm vây cánh, xưng hô nhau là huynh huynh đệ đệ, chứ không phải là những bằng hữu thâm tình, đồng nguy cộng khổ, cảm nhau vì nghĩa, hiểu nhau vì tâm, kính nhau vì khí tiết. Do đó, đôi bên chỉ ràng buộc nhau vì quyền lợi mà thôi, họ làm một cuộc đổi chác với nhau, không hơn không kém.

Âm Dương lệnh chủ cung cấp thừa thải mọi nhu cầu, không hề biết tiếc. Bát Tẩu xem chừng cũng rất vui lòng, sẵn sàng xuất lực với Lệnh chủ khi cần. Tuy nhiên, Bát Tẩu vẫn không trọn vẹn thỏa mãn về cách đối xử quá thô bạo của Âm Dương lệnh chủ, lúc nổi giận, lão nặng lời không hối tiếc. Thoạt đầu, Bát Tẩu còn nóng mặt, dần dần rồi cũng quen đi, lão có cần gì điều sỉ diện nhỏ nhặt trong nội bộ? Miễn có cái ngon ăn, thỏa uống, thỏa có cái đệp mặt, thì còn ước mong gì khác hơn? Kiếp nhân sanh hạn định trăm năm, tại sao không hưởng cái sự hiện tại để dấn thân vào cảnh thiếu thốn bấp bênh? Tự ái có chạm phần nào, nhưng sung sướng giúp lờ đi như thường. Điều đó, không làm cho ai lạ lùng cả, bởi đừng ai luận danh dự với bọn ma đầu.

Còn một lý do khác khiến bọn Bát Tẩu an phận làm nô lệ bên cạnh Âm Dương lệnh chủ, đó là công lực của Lệnh chủ bao trùm họ. Lệnh chủ có thể áp đảo họ dể dàng, nên không một ai nghĩ đến việc phản kháng.

Sắp theo thứ tự, thì phải gọi người thứ nhất là lão Đại, rồi đến lão Nhị, lão Tam đến lão Bát. Song, ngôi vị thứ nhất phải nhường cho Âm Dương lệnh chủ mà họ gọi là đại ca, thành ra lão Đại sụt xuống thành lão nhị, cứ như thế sụt dần đến người cuối cùng là lão Cửu.

Người thứ nhất là lão Nhị Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ, người thứ hai là lão Tam Vô Thường Tẩu Vương Nhất Đa, người thứ ba là lão Tứ Phúc Vũ Tẩu Châu Ngô, người thứ tư là lão Ngũ Thanh Tâm Tẩu Tô Trác, người thứ năm là lão Lục Lãnh Diện Tẩu Trần Nam Kiếm, người thứ sáu là lão Thất Quang Phòng Tẩu Đặng Thông, người thứ bảy là lão Bát Hồng Trấn Tẩu Triệu Phàm Tâm, người thứ tám là lão Cửu Kim Ngân Tẩu Thường Khải.

Lúc đó, trừ lão nhị Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ bận theo Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ, bảy người kia chạy về Bát Ngươn phủ, lòng tràng hờn tủi. Họ đầm đầm gương mặt, không ai buồn nói với ai một tiếng nào.

Phiên Vân Tẩu vừa đến, ngồi vào chiếc ghế hằng ngày dành cho lão, không cần nhìn ai mà cũng không ưa ý có ai nhìn lão, lão lắc đầu thở dài mấy tiếng:

- Chắc chắn đêm nay, sóng gió sẽ nổi lên tại Thiên Hùng Biệt Quán!

Thạch Tâm Tẩu Tô Trác vốn tánh vui tai nạn của thiên hạ, ghét cái phúc của bất kỳ ai, bật cười lớn:

- Thì có gì quan hệ đến chúng ta đâu mà cần lưu ý? Lệnh chủ đại ca nhiền tiền, lắm bạc, phá rồi dựng, dựng rồi phái, có làm như vậy suốt đời cũng chẳng sao, đêm nay Thiên Hùng Biệt Quán có làm mồi cho lửa, thì ngày mai, ngày kia sẽ có những kiến trúc to lớn thay vào, chúng ta cần gì phải thắc mắc.

Thì ra, Âm Dương lệnh chủ có tật, mỗi khi phẩn uất không thể phát ra được, lão đóng cửa lại đập đồ đập đạc, đập người, đập bất kể trời đất mặc cho đồ quý báu, mặc cho người thân tín. Có như vậy lão mới thấy hả.

Và sau cơn phẫn nộ của lão vừa qua, bọn Bát Tẩu đã cố cái tật đó của lão.

Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ nghĩ xa hơn, lão lắc đầu thở dài:

- Nếu chỉ có thế thôi thì cũng chẳng có gì đáng ngại. Lão phu sợ tình hình sẽ nghiêm trọng hơn nữa kia! Lần này thì... sự việc không còn nằm trong giới hạn của Câu Lậu thiên phủ suông, mà còn liên hệ đến ngoại nhân!

Vô Thường Tẩu Vương Nhất Đa nhẹ giọng:

- Tiểu tử họ Tào! Hắn bất mãn lắm phải chăng?

Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ trầm giọng:

- Bất mãn mà thôi sao? Hắn căm hận đến độ muốn ăn tươi nuốt sống lệnh chủ đại ca!

Lãnh Diện Tẩu Trần Nam Kiếm cười lạnh:

- Tiểu tử đó chán sống hay sao chứ? Hắn nuôi mộng đó là tự tìm đường diệt vong!

Hồng Trần Tẩu Triệu Phàm Tâm gằn giọng:

- Chúng ta ra tay trước đừng để tiểu tử họ Tào phóng túng ngông cuồng.

Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ lắc đầu:

- Chưa có thể hành động như vậy! Hấp tấp bao giờ cũng có nuối tiếc kèm theo! Giả sử Lệnh chủ đại ca không đồng ý với chúng ta thì sao! Đối với Vô Tình lệnh chủ, đại ca còn phải nhân nhượng mấy phần, chứ nếu không thì tiểu tử họ Tào nào chỉ tiếp nhận một tiếng "cút" suông mà thôi đâu, lão phu tưởng là hắn phải tan xương nát thịt rồi đấy!

Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ đảo mắt nhìn khắp bảy đồng bạn một lượt nói tiếp:

- Lão phu trông thấy hắn thả một con bồ câu có lẽ hắn đưa tin tức gì đó về Vô Tình lệnh chủ nên có ý ngại là hắn sẽ ra tay trong đêm nay...

Kim Ngân Tẩu Thường Khải dửng cao đôi mày:

- Vậy càng hay! Chúng ta sẽ có dịp đáp ơn lệnh chủ đại ca chứ sao? Ngồi không mà ăn mãi nghĩ cũng ngượng!

Quang Phong Tẩu Đặng Thông vụt hỏi:

- Lão nhị ạ, ngươi thấy tiểu tử họ Tào có thể làm nên việc chăng?

Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ chớp mắt:

- Đặng lão thất hỏi thế là có ý tứ gì?

Quang Phong Tẩu Đặng Thông đáp liền:

- Nếu hắn nắm đủ phương tiện chiếm phần thắng, thì chúng ta không nên đối lập với hắn, trái lại chúng ta phải phụ họa với hắn trong mưu đồ này, liệu hắn cũng không bạc đãi chúng ta Phúc Vũ Tẩu Châu Ngô chen vào:

- Nếu Vô Tình công tử không hy vọng thành công?

Quang Phong Tẩu Đặng Thông cười mỉa:

- Thì cần gì phải nói? Chúng ta có bao giờ khoanh tay nhìn hắn nhiễu loạn Câu Lậu thiên phủ.

Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ phấn khởi hào khí, nghĩ ngợi thầm, rồi cao giọng:

- Các vị chỉ nhìn vào cái lợi thiếu đi hành vi, không nghĩ đến nghĩa khí giang hồ à? Làm như thế, lại chẳng sợ đồng đạo võ lâm khinh miệt sao?

Lão dừng lại một chút, rồi trầm giọng tiếp:

- Ăn lộc của người phải trung thành với việc người. Dù muốn dù không chúng ta vẫn là người của Câu Lậu thiên phủ rồi, vì sự tồn vong của chủ nhân, cũng là sự tồn vông của Câu Lậu thiên phủ. Chủ nhân còn sống mấy ngày tại Câu Lậu thiên phủ là chúng ta không thể đứng nhìn cho cái hại đến đây làm mưa làm bảo. Một cây cỏ ngã gục, đó là một sỉ nhục của Câu Lậu thiên phủ. Chúng ta đâu thể phủ nhận tình bằng hữu của Lệnh chủ đại ca.

Lời nói đường hoàng quá, có đầy đủ đạo nghĩa quá làm cho bảy lão Tẩu kia phải thẹn.

Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ đảo ánh mắt quét qua bảy gương mặt một vòng, nói tiếp:

- Sở dỉ ngu huynh tưởng đêm nay chúng ta phải một phen lao nhọc bảo vệ Câu Lậu thiên phủ cho an toàn. Sẵn sàng đối diện với Vô Tình công tử nếu hắn manh tâm tàn bạo, có như vậy Lệnh chủ đại ca mới thấy rõ can trường chúng ta là những tay hào hiệp, trọng nghĩa khí hơn sanh mạng.

Rồi lão trình bày kế hoạch đối phó với mọi diễn tiến sắp xảy ra. Tất cả mọi người đều chấp thuận kế hoạch đó, và y theo nhiệm vụ phân phối chờ giờ bắt tay vào việc.

Ngày tàn, đêm đến.

Đêm nay, chừng như hóa công đồng lỏa với bọn người nuôi mộng tham tàn, nên tạo một khung trời vô cùng thích hợp. Mây đen giăng mắt che khuất trăng sao, gió thổi bốn bề vùn vụt.

Câu Lậu Thiên phủ chìm trong biển tối hãi hùng.

Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ đột nhiên xuất hiện trước Thiên Hùng Biệt Quán. Lão gọi một tên võ sỉ tâm phúc của Âm Dương lệnh chủ, có phận sự phòng vệ quanh vùng Biệt Quán, hỏi:

- Lệnh chủ đại ca đêm nay có được trầm tĩnh lắm không?

Tên võ sỉ đáp:

- Lệnh chủ trầm tĩnh vô cùng, khác hẳn mọi khi. Hiện tại người đang ngồi trong tịnh thất.

Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ gật đầu:

- Được lắm! Ta nhẹ lo rồi!

Nhân lúc tên võ sỉ không đề phòng, lão đưa nhanh tay điểm huyệt hắn, rồi tiếp theo một chưởng. Tên võ sỉ ngã xuống, chết liền, không kịp la một tiếng.

Hạ xong một tên võ sỉ, Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ ngầm làm ám hiệu, một tên thuộc hạ của Vô Tình công tử nấp trong bóng tối nhảy vọt ra thay vào chỗ đứng.

Rồi đến tên võ sỉ thứ hai, thứ ba, cho đến tên cuối cùng, lão vẫn dùng thủ đoạn đó, hạ sát tất cả. Hiện tại thì cuộc canh phòng quanh Thiên Hùng Biệt Quán đã do thuộc hạ của Vô Tình công tử đảm nhiệm toàn diện.

Làm xong công việc, Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ ngấm ngầm rút lui.

Lão rút lui thì Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ xuất hiện với mười hai lão nhân tuổi trên sáu mươi.

Một đoàn người gồm ba mạng, lại ngang nhiên tiếng bước, oai hùng tiến bước dỉ nhiên phải gây tiếng động.

Âm Dương lệnh chủ đang trầm tư mặc tưởng trong tịnh thất, bổng giật mình vụt đứng lên, quát lớn:

- Kẻ nào đó, to gan dám quấy nhiễu sự an tĩnh của lão phu? Cút ngay nếu không muốn mất mạng!

Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ đứng sau lưng mười hai lão nhân cười lạnh:

- Lý lão quỷ! Hãy trấn định tâm thần cho sáng suốt đi, rồi hãy tỏ oai khí cũng không muộn!

Bên ngoài có tiếng đao kiếm chạm nhau soang soảng vang vọng đến tịnh thất.

Thoáng suy qua tình hình, Âm Dương lệnh chủ biết ngay việc gì đang xảy ra. Nhưng việc gì thì việc, lão chẳng hề nao núng. Trên đời này, lão chỉ nhân nhượng hai người, một là Long Phụng lệnh chủ Triệu Bồi Nhân, và một là Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã. Ngoài ra thì lão miệt thị như cỏ rác. Thì sự xuất hiện của một Vô Tình công tử và mười hai lão nhân kia đối với lão có nghĩa lý gì?

Lão quét nhanh mắt khắp bọn Vô Tình công tử bật cười cuồng ngạo:

- Loại cho đất gà sành, không thích toàn thây sao lại kéo nhau đến đây cho lão phu đập nát xác? Cút đi! Đừng làm nhọc ta phải xuất thủ? Cút!

Tiên "cút" cuối cùng vừa buông dứt, đôi cánh tay vương ra, hai đạo kình lực Âm Dương Hòa Hiệp Thần Công bay vút tới, dồn thẳng vào mười hai lão nhân.

Mười hai lão nhân đồng một lượt, vừa phóng chưởng đón chận, vừa gằn giọng:

- Khoan khoát lác lão quỷ!

Mười hai đạo chưởng kình bay tới, chạm phải Âm Dương Hòa Hiệp thần công, phát lên một tiếng nổ kinh hồn.

Âm Dương lệnh chủ thét lớn, lùi lại một bước chân, còn lảo đảo bắt buộc lão phải ngồi phệt xuống chiếc giao kỹ, lão gieo mình mạnh quá, lưng ghế gãy lìa, suýt chút lão lại nhào theo luôn.

Mười hai lão nhân, dù hợp sức đánh ra một chưởng cũng không chịu nổi áp lực của Âm Dương Hòa Hiệp Thần công, cùng lùi một bước mặt tái nhợt. Họ kinh khiếp phi thường. Họ là cao thủ thượng thặng của Vô Tình lệnh chủ, tự xưng là Thập Nhị Thú, nếu riêng rẻ ra từng người, thì dỉ nhiên chẳng có ai là địch thủ của Âm Dương lệnh chủ, song hợp lại làm một thì lực lượng của họ phải mãnh liệt vô tưởng. Vậy mà họ không làm gì nổi Âm Dương lệnh chủ qua lần xuất thủ đầu tiên, có đầy đủ nhuệ khí vừa để thị oai cướp tinh thần địch, vừa sánh tài trước mặt vị thiếu chủ nhân.

Âm Dương lệnh chủ dù có lùi lại một bước, nhưng họ cầm như thất bại ngay từ phút đầu!

Thập nhị Thú đã hiểu, hôm nay muốn chiến thắng Âm Dương lệnh chủ Lý Thái, cũng không phải là một chuyện dể dàng như họ tưởng.

Bình luận





Chi tiết truyện