chương 41/ 66

CHƯƠNG 41

“Thật vậy chăng?” Qua một hồi lâu, nam nhân vẫn trầm mặc trước mặt hắn chậm rãi mở miệng, “Hắn một mực cứu ta?”

“Ngươi không biết sao?” Âu Dương Ngọc hỏi ngược lại.

Nam nhân kia nhìn hắn một hồi, rồi lại chuyển tầm mắt, trở lại trầm mặc.

Âu Dương Ngọc thấy hắn không nói lời nào, mở cửa phòng, quay đầu lại cười cười với hắn, “Ngươi đợi ta, ta lấy chút đồ tới.”

Bên ngoài gian nhà phảng phất mùi hương thảo dược, Tiết Lăng Phong không ở trong vườn dược thảo, Âu Dương Ngọc lại xem xét khắp nơi, vẫn không thấy bóng dáng của y, cũng không biết y đã chạy đi đâu rồi.

Lúc này Từ Hữu Tiến lại vẫn ở trong phòng đấm đấm trán, “Con gái à, sao con không đi cùng với mẫu thân? Không phải cha đã bảo hai mẹ con đi rồi sao?”

Nhưng Từ Tiểu Sảnh lại cười lắc đầu: “Thường ngày con hay nghe mọi người nói tới trang chủ, đương nhiên con muốn nhìn một chút xem hắn trông như thế nào a!”

Từ Hữu Tiến vẻ mặt đau khổ, dứt khoát xua tay: “Có cái gì đẹp chứ? Hả? Đã nói rồi, mấy ngày này cha có việc quan trọng phải làm, không phải đã bảo hai mẹ con về nhà bà ở một thời gian hay sao? Sao con lại không nghe lời như thế hả?”

“Con đi con đi, con đi ngay lập tức, cha thật là phiền chết đi được.”

Từ Tiểu Sảnh quay đầu cho Từ Hữu Tiến một ánh mắt bực dọc, xoay người bỏ chạy ra ngoài. Từ Hữu Tiến nhìn bóng nàng chạy ra khỏi cửa, thở dài nặng nề.

Gã có một nữ nhi có chút ngang ngược kiêu ngạo bất hảo, đây là kết quả của việc gã quá mức chiều chuộng, trước đây gã nghĩ cái khuyết điểm này cũng không có gì, thế nhưng hôm nay gã đại nạn đã tới, không thể bảo hộ người nhà nữa, lại bắt đầu thấy hối hận vì chuyện mình làm.

Từ Tiểu Sảnh chơi đùa với bím tóc của mình, đi thẳng tới bên tiểu kiều (cầu nhỏ). Dương liễu rủ ven bờ, hoa đào nở rộ, hồ nước xanh xanh nhộn nhạo dạt dào xuân ý.

Điều khiến nàng càng mừng rỡ không ngớt chính là nàng nhìn thấy Tiết Lăng Phong ở bờ hồ bên kia. Mặt trời chiếu lên dáng người cao lớn của y, còn hơn nhìn thoáng ở xa xa từ phía sau cửa đại đường, lúc này trong lòng Từ Tiểu Sảnh càng thêm xúc động.

Nàng lập tức chạy tới, lặng lẽ bám theo phía sau Tiết Lăng Phong.

Tiết Lăng Phong đi một đoạn đường dọc theo hồ nước, rốt cuộc dừng lại, quay đầu nhìn nàng.

Đợi Tiết Lăng Phong nhìn nàng, Từ Tiểu Sảnh mới thấy trên người nam nhân rất đẹp này có một loại uy nghiêm, làm cho người ta sinh ra chút sợ hãi, khác hẳn với lão cha mặc nàng tùy ý khi dễ chơi xấu kia.

Nhưng nàng lại càng thêm hài lòng, nàng thích nam nhân như vậy, khiến nàng vừa sợ lại vừa yêu. Vì vậy, Từ Tiểu Sảnh nhanh chóng chạy tới bên cạnh Tiết Lăng Phong, hai người đứng ở bên hồ nói mấy câu, Từ Tiểu Sảnh liền cười khanh khách đi theo Tiết Lăng Phong.

.

Âu Dương Ngọc lấy ra một cái hộp gỗ hình nhánh cây, mở hộp sau đó lấy ra năm loại thuốc nước màu sắc khác nhau, để trong năm cái đĩa rất nhỏ.

Hắn dùng kim châm vào đầu ngón tay Song Phi, để máu rơi xuống từng đĩa một, những chất lỏng này lập tức đổi màu.

“Thiên hạ vô luận là độc gì, đều có thể quy về trong năm loại ở đây. Từ biến hóa của màu sắc, có thể thấy được độc trong cơ thể rốt cuộc là thuộc loại nào, loại khác nhau, thì phương pháp phối trí giải dược cũng không giống nhau.”

Âu Dương Ngọc đắc ý nhất chính là tuyệt học này của hắn, lúc cùng người khác luận bàn hắn thường lấy ra khoe khoang, cha hắn là người đầu tiên phân loại độc pháp trong thiên hạ, còn hắn là người đầu tiên căn cứ vào năm loại đó mà chế ra thuốc chữa tương ứng.

Song Phi vẫn không lên tiếng. Hắn suy nghĩ rất nhiều, tình cảnh lúc mười tuổi xẹt qua trong đầu hắn, “Chủ nhân vì sao muốn cứu ta?”

Âu Dương Ngọc cụt hứng nhìn Song Phi một cái, đã không hứng thú với độc môn tuyệt học của người ta thì thôi, không ngờ nam nhân này lại còn không đáp một tiếng một mực quấn quýt vấn đề kia “Vì sao? Ta nghĩ có lẽ là hắn thích ngươi đó mà.”

Song Phi vội ngẩng đầu nhìn Âu Dương Ngọc một cái, bất động thanh sắc hỏi: “Ngài và chủ nhân của ta rất thân quen sao?”

Hai người không quen thuộc, lời như vậy sẽ có khó thể tin được. Hơn nữa, điều đó cũng quá là không thể tưởng tượng.

Âu Dương Ngọc nghiêng đầu, bôi thuốc cho ngón tay của Song Phi, hắn suy nghĩ một hồi, “Nên nói thế nào nhỉ, trước đây rất thân. Khi còn bé hắn được người ta mang tới tìm phụ thân trị bệnh, lúc đó chúng ta thường cùng một chỗ, có tới hơn một năm, hắn cái gì cũng nói với ta. Sau đó hắn đi, đợi tới lúc lớn lên gặp lại, thấy hắn thay đổi rất nhiều, không thân thiết như cũ nữa.”

“Đó là chuyện khi nào?”

“Cũng không nhớ rõ nữa, chắc cũng sắp được mười năm rồi. Lúc đó hắn bị bệnh đặc biệt nặng, cha ta mất rất nhiều thời gian mới chữa khỏi cho hắn, thế nhưng vẫn để lại di chứng, chính là mất trí nhớ, thế nhưng luôn ầm ĩ muốn đi tìm nương tử của hắn. Ta cùng người khác tìm vài thôn cô tới trêu hắn, nói đó là nương tử của hắn, hắn lại nói nương tử của hắn là nam…”

Nói tới đây, Âu Dương Ngọc bỗng ngậm miệng, ý thức được người trước mặt cũng là một nam nhân, còn nghĩ tới ánh mắt như đối mình thiên đao vạn quả của Tiết Lăng Phong, vội vã bổ sung: “Kỳ thực điều đó cũng không có gì, hai người chỉ cần thích là tốt rồi, ngươi không nên nói với hắn rằng ta đã kể những chuyện này với ngươi…”

Hai người đều không nói gì nữa, Âu Dương Ngọc cũng không dám lắm chuyện thêm, mới rồi là vì hắn nghĩ tới dáng vẻ cô đơn, hoang mang lo sợ của Tiết Lăng Phong hồi đó, mới bất giác nhiều lời như vậy.

Bôi thuốc xong, sắc trời đã tối, Âu Dương Ngọc thu thập đồ đạc, “Ta đi đây, mai trở lại.”

Hắn đi tới cửa, rốt cuộc nam nhân kia ngẩng đầu nhìn hắn một cái, “Cảm ơn các ngươi đã cứu hắn.”

Âu Dương Ngọc ‘Nga’ một tiếng, hắn nghĩ mình nên nói chút gì đó, rồi lại không nói nên lời, đành phải đóng cửa rồi đi.

Từ Hữu Tiến đứng ở trước cửa dược đường gấp đến độ đi qua đi lại, sắc trời đã tối, bảo bối nữ nhi của gã vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Mà khi thấy nàng đi theo bên cạnh Tiết Lăng Phong trở về, thì lại sợ đến ngây ra.

Từ Tiểu Sảnh thấy bóng cha nàng đứng ở cửa, lập tức chạy tới, chỉ vào đầu mình nói: “Cha, cha xem này, trang chủ mua cho con rất nhiều trâm cài tóc đẹp.”

Từ Hữu Tiến nhìn thoáng qua món đồ trang sức sáng lấp lánh đó, rồi lại ngẩng đầu chậm rãi nhìn về phía Tiết Lăng Phong, đối phương không chút hoang mang nhìn lại gã, không nói một câu đi thẳng vào nội đường.

Nhưng gã nhìn ra, cái liếc mắt đó có ý cảnh cáo. Không phải là mua những thứ này cho con gái gã, cùng nàng đi dạo phố, thì sau đó y sẽ không đòi lại tiền nợ từ trên người nàng.

Từ Hữu Tiến cúi đầu răn đe con: “Hôm nay con chạy đi đâu? Ai cho phép con nhận bừa đồ của người khác? Trong nhà những thứ thượng vàng hạ cám này còn ít à?!”

“Cha hung dữ cái gì vậy! Hôm nay con gặp trang chủ ở vườn sau, hắn muốn con dẫn hắn đi dạo phố! Con thấy hắn rất tốt a, người vừa đẹp, lại vừa hào phóng, mua rất nhiều đồ cho con, còn đưa con đi ăn rất nhiều món ngon.”

Từ Tiểu Sảnh càng nói càng hưng phấn, lôi kéo Từ Hữu Tiến vào trong, “Cha, để con cho cha xem những thứ hôm nay trang chủ mua cho con.”

Tiết Lăng Phong đi qua vườn thảo dược, lúc đi ngang qua phòng Âu Dương Ngọc, bên trong có ngọn đèn. Điều đó chứng tỏ hắn đã chẩn đoán bệnh cho ảnh vệ của y rồi.

Hai ngày qua, không có mệnh lệnh của y, Âu Dương Ngọc không có cách nào rời khỏi dược đường nửa bước, nói vậy trong lòng hắn đã sớm có rất nhiều câu oán hận. Nhưng Tiết Lăng Phong cũng không đẩy cửa đi vào, mà đi thẳng tới phòng ảnh vệ của y.

Đứng ở ngoài cửa phòng Song Phi, Tiết Lăng Phong lại dừng lại.

Âu Dương Ngọc thực sự là tội đáng chết vạn lần, dám nói chuyện kia với ảnh vệ của y, còn y lại không thể giết quách tên này đi. Ảnh vệ trước sau là một sinh vật thấp hèn, nếu thích thì lấy ra chơi đùa là được rồi, còn mình lại đi cứu một ảnh vệ, chuyện đó mà truyền ra chẳng phải là mất hết mặt mũi của Tiết Lăng Phong y?

Qua một hồi, Tiết Lăng Phong mới đẩy cửa đi vào.

Ảnh vệ của y đang ngồi bên bàn, nhìn ánh nến mà đờ ra. Sau khi thấy y vào, lại không lập tức đứng dậy nghênh đón, cũng là lần đầu nhìn y rất lâu, sau đó mới đi tới trước mặt y, cúi đầu gọi một tiếng: “Chủ nhân.”

Tiết Lăng Phong thấy phản ứng của Song Phi không giống với bình thường, ngực lại càng thêm một phen phẫn hận với Âu Dương Ngọc. Có điều cũng được, dù sao bản thân cũng hy vọng ảnh vệ của y có một ngày có thể chủ động yêu mình, mình thể hiện tốt một chút trước để hắn có thể lĩnh ngộ, cũng không tính là có hại.

Vì vậy, y làm ra vẻ không có chuyện gì, “Âu Dương Ngọc đã khám cho ngươi chưa? Hắn nói thế nào?”

Không ngờ ảnh vệ của y mất một lúc lâu mới phản ứng lại: “Hắn nói ngày mai trở lại.”

“Ân.” Tiết Lăng Phong gật đầu, xoay người mở cửa phòng ra, bầu không khí đêm nay có điểm bất thường, đều do tên Âu Dương Ngọc lắm miệng kia, “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta về đây.”

Không ngờ ảnh vệ của y lại bỗng nhiên mở miệng nói, “Chủ nhân, ta và nương tử của ngươi giống nhau tới mức nào?”

“Ân?” Tiết Lăng Phong đóng cửa lại, xoay người.

“Vì sao là ta? Vì sao lại muốn chọn ta làm thế thân của hắn?”

Tiết Lăng Phong nhìn ảnh vệ của y, hắn lại cúi đầu không nhìn y, đôi mắt buông xuống kia, chập chờn trong ánh nến.

“Không biết, nói chung ta nghĩ ngươi có thể học được giống hắn.” Tiết Lăng Phong cười có vẻ tùy ý.

Lúc này ảnh vệ của y hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt y: “Vậy giả như ta chính là hắn thì sao?”

Tiết Lăng Phong bị ảnh vệ của y hỏi làm cả người chấn động, trong mắt hiện lên tâm tình rắc rối phức tạp, mấy lần hình như muốn mở miệng trả lời, rồi lại nuốt đáp án quay trở lại.

Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Song Phi nhìn thẳng vào Tiết Lăng Phong như vậy, đáp án này đối với hắn mà nói rất quan trọng, quyết định cuộc đời sau này của hắn, cũng quyết định cuộc đời sau này của họ.

Cuối cùng, Tiết Lăng Phong xoay người, không nhìn ảnh vệ của y, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Ngươi không có khả năng là hắn.”

Sợi hồng trần quyến luyến bất tận, ân oán nhân gian không thể nói rõ. Bọn họ chung quy cũng đã xa cách nhau rất lâu, năm tháng đã thay đổi họ rất nhiều.

Là bắt đầu từ lúc nào, ái tình mà hắn vẫn tự cho là thuần túy đã bị vẩn đục?

Một người cao cao tại thượng, một người thấp hèn như bụi bặm.

Ảnh vệ có thể dùng để chơi, dùng để sủng, dùng làm gì cũng được, nhưng bọn hắn cuối cùng vẫn là quá mức đê tiện. Hóa ra, y cũng là thâm căn cố đế khinh thường họ. Tình yêu của y, có sâu có đậm tới đâu, cũng là sống trong thế tục. Y không có khả năng tiếp thu chuyện nương tử của mình là một ảnh vệ.

Tiết Lăng Phong không nghe thấy ảnh vệ của y nói gì tiếp, liền mở cửa ra, trước khi đi thấp giọng nói rằng: “Song Phi, ta đã nói với ngươi, ngươi hảo hảo học theo hắn, ta cũng sẽ đối tốt với ngươi như vậy.”

Bình luận





Chi tiết truyện